Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 105: Một ngọn đèn, một đoàn người

Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Nhan Lạc Nương nhìn từng sư huynh sư tỷ với vẻ kinh hoảng đầy mặt, lòng thầm than thở. Nàng ngẩng đầu nhìn miếu Sơn Thần giăng đầy mạng nhện, bụi bặm mục nát, bất chợt thất thần, đột nhiên nhớ tới lúc mình còn bé vẫn thường chơi trò trốn tìm trong miếu Hà Bá, lúc đó ngôi miếu cũng rách nát tương tự miếu Sơn Thần này. Nhớ đến miếu Hà Bá, lại nhớ đến Trần Cảnh. Đến nay nàng vẫn nhớ như in cảm giác khiếp sợ thế nào khi giúp cha kéo lưới lên lại nhìn thấy một người bên trong, nàng cũng biết rõ cha mình thật ra định ném người đó trở lại dòng sông, nhưng là nàng kéo lưới ngăn cản lại.

Sau đó, người đó muốn giết chết cá chép tinh nhưng không giết được. Rồi không hiểu sao người đó trở thành Hà Bá, nàng cùng toàn bộ thôn dân đều nhìn thấy cá chép tinh dâng sóng định nhấn chìm miếu Hà Bá, lúc đó nàng cho là vị Hà Bá được chính mình cứu lên nhất định phải chết. Vì vậy khi nghe thấy các thúc bá trong thôn nói muốn cúng tế cá chép tinh thì lòng nàng đầy khổ sở, nàng muốn cản các thúc bá không được làm như vậy, nhưng lại biết nhất định bọn họ không nghe mình, thậm chí bản thân còn bị trở thành đồ tế. Ngày hôm sau, khi bản thân nàng sắp bị tế vào giữa lòng sông, thì Hà Bá giáng một kiếm đâm ngược xuống. Nàng không nhớ lúc đó người đó nói gì, chỉ nhớ rằng người đó rất bắt mắt, khiến cho nàng không sao quên được hình ảnh đó.

- Đại sư huynh, muội cảm thấy chúng ta nên đi về hướng thôn Hà Tiền đi.

Nhan Lạc Nương đột nhiên nói ra.

- Đi về đó có lợi gì chứ!

Đại sư huynh suy yếu đáp. Lòng tự tin của y đã bị sỉ nhục nghiêm trọng, vẻ ngoài vốn tiêu sái thoải mái nay đã không còn gì cả.

Đột nhiên Nhan Lạc Nương như lấy lại được tinh thần, ánh mắt sáng ngời giải thích:

- Đi vào trong đó, có Hà Bá Kinh Hà, ngài có thể che chở cho chúng ta.

Đại sư huynh cười khổ, lắc đầu.

- Vô dụng, sẽ không ai cứu được chúng ta cả, trừ phi sư phụ xuống núi.

Y xem ra tiểu sư muội của mình bị hù dọa đến luống cuống, chỉ theo bản năng mà cho rằng Hà Bá ở sông nhỏ kia có thể cứu được mình.

Nhan Lạc Nương đang định nói tiếp thì một giọng nói lạnh như băng vang lên:

- Không ai có thể cứu được các ngươi, không ai cả.

Giọng nói này vang lên bên tai khiến Nhan Lạc Nương kinh hoảng, vội huy động pháp lực dũng mãnh tràn vào ngọn đèn xanh, một ngọn lửa đỏ bùng sáng lên. Ngọn đèn rọi sáng cả miếu Sơn Thần u ám tăm tối, chiếu sáng cả mặt mày mọi người, kể cả vẻ kinh hoảng trên mặt tất cả đều hiện ra rõ ràng. Nhan Lạc Nương chỉ tập trung nhìn về phía ngũ sư huynh sát bên cạnh, nàng rõ ràng nghe được giọng nói là phát ra từ phía bên y.

Những người khác cũng nghe thấy, từng người đều gắng gượng bò dậy, cầm pháp bảo trong tay lên che chắn trước người. Tuy rằng pháp lực bọn họ đều đã suy kiệt, căn bản khó mà điều khiển được pháp bảo, nhưng lúc này pháp bảo như vật bảo mệnh duy nhất của mỗi người. Tất cả mọi người đứng dậy, Nhan Lạc Nương nhìn thấy chỉ có một mình ngũ sư huynh không đứng lên, bèn tay nâng ngọn đèn từng bước bước qua, khẽ gọi:

- Ngũ sư huynh, ngũ sư huynh, chúng ta phải đi rồi...

Vị ngũ sư huynh kia vẫn cúi đầu, tóc tai rối bù che cả gương mặt, dưới ngọn đèn chiếu vào cũng không nhìn rõ được sắc mặt y.

Mọi người cũng bước từng bước đi qua theo sau Nhan Lạc Nương. Nàng lại gọi lần nữa:

- Ngũ sư huynh, huynh làm sao vậy? Chúng ta phải đi rồi.

Nàng vừa gọi, vừa nhìn chằm chằm vào ngũ sư huynh. Đột nhiên, nàng thổi nhẹ một hơi, ngọn đèn trước ngực biến thành một con sóng lửa nhào về phía ngũ sư huynh.

Trong nháy mắt, ngũ sư huynh bị sóng lửa cắn nuốt mất, toàn bộ miếu Sơn Thần chợt sáng bừng lên, nhưng tích tắc sau ngôi miếu lại khôi phục vẻ tối tăm như cũ. Chẳng qua như vậy cũng đủ để Nhan Lạc Nương nhìn thấy rõ mặt mũi ngũ sư huynh, đó là một gương mặt người chết, sắc mặt tái xám, môi trắng nhợt, khóe mắt còn có hai vệt máu chảy xuống. Y vốn là một người anh tuấn thông minh, lại chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã biến thành cái thi thể mất hết tinh khí.

- Ngũ sư huynh.


Nhan Lạc Nương ngồi chồm xổm xuống, mặt đối mặt với ngũ sư huynh. Y đột ngột ngả người qua một bên, lộ ra con mắt mở to đầy kinh sợ, tựa như một người bị hù dọa mà chết vậy.

- Tinh khí mất hết.

Đại sư huynh cũng ngồi xổm xuống, thấp giọng nói.

Nhan Lạc Nương nhìn thoáng qua đại sư huynh, phát hiện thấy đại sư huynh vốn luôn tự tin và tiêu sái, nhưng lúc này cũng đầy kinh hoảng. Nàng vội hít sâu một hơi, khẽ nói:

- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Rồi nàng đứng dậy, thổi một hơi vào ngọn đèn xanh. Lửa trong đèn bùng lên, rồi lướt qua, bốc cháy trên người ngũ sư huynh. Một mùi tanh tưởi xộc lên, còn nghe loáng thoáng tiếng oan hồn gào rống.

- Chúng ta đi.

Nhan Lạc Nương nói xong, dẫn đầu ra khỏi miếu Sơn Thần. Vào lúc này, dường như Nhan Lạc Nương đã trở thành ngọn đèn sáng soi đường duy nhất của bọn họ, người nào người nấy nhanh chóng bước ra khỏi miếu theo sau nàng. Nhan Lạc Nương nhìn mặt trời gần lặn ở phía Tây, trong lòng cảm nhận được nặng nề u ám đang đè chặt ngay phía trên đỉnh đầu, đành nắm chặt ngọn đèn xanh trong tay, nói:

- Chúng ta đi Tú Xuân loan.

Không ai bác bỏ lời nàng, từng người lần lượt bước theo sau.

Nhưng còn chưa đi xa thì Nhan Lạc Nương đột ngột ngừng lại, quay nhìn về phía sau, hỏi:

- Thất sư huynh đâu rồi?

Từng người đều nhìn phải nhìn trái, mới phát hiện đã không nhìn thấy thất sư huynh rồi.

- Có khi nào còn đang ngủ trong miếu Sơn Thần hay không?

Có người khẽ mở miệng suy đoán.

- Không có, trong miếu Sơn Thần đã không còn ai.

Nhan Lạc Nương nhanh chóng phủ nhận, rồi nhìn khắp đoàn người một vòng, xác nhận trừ thất sư huynh và vị ngũ sư hunh kia, tất cả mọi người đang còn ở đây hết, mới nói tiếp:

- Chúng ta đi.

Từng người lặng lẽ không lên tiếng bước theo sau Nhan Lạc Nương, bộ dạng như chó nhà có tang.

Một đường nhắm hướng Đông mà đi, Nhan Lạc Nương đi trước dẫn đầu. Tuy bọn họ đều suy yếu, nhưng trên người có bùa chú tương tự Thần Hành phù nên thân thể nhẹ nhàng như khói, lướt đi rất nhanh, chỉ một hồi là đã đi được hơn mười dặm đường. Đột nhiên, có một người đi sau chợt bị đụng nhẹ vào lưng một người đang đi trước. Người này giật mình định hỏi xem chuyện gì mà dừng lại, thì đã nghe tiếng người phía trước hỏi:

- Thất sư huynh, là huynh sao?

Người này vội vàng ngó lên phía trước, chỉ thấy trước mặt là một bóng lưng, nhưng bóng lưng kia vẫn mặc bộ quần áo mà thất sư huynh vẫn mặc.

Nhan Lạc Nương nâng đèn trong tay đuổi theo sau, còn mọi người cũng theo sát sau nàng. Mới chạy một lúc nàng bèn ngừng lại, vì đã mất đi dấu vết của thất sư huynh.

Ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Nhan Lạc Nương. Nàng không dám nói cho sư huynh sư tỷ biết mình đã nhìn thấy gì, chỉ đành áp chế sợ hãi trong lòng, nói tiếp:


- Chúng ta đi, tới Tú Xuân loan sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa.

Nàng thừa biết các sư huynh sư tỷ sau lưng mình đang kinh hoảng, chỉ có nói vậy bọn họ mới đi theo mình. Bằng không, tất cả đều phải chết trong đêm nay.

Bọn họ tiếp tục đi nhanh. Chợt từ bóng tối có gió nổi lên, gió càng lúc càng thổi mạnh, nhưng vẫn không thể thổi tắt được ngọn đèn xanh trong tay Nhan Lạc Nương.

- Không xong, không thấy bát sư muội đâu cả.

Nhan Lạc Nương dẫn đầu đi tuốt phía trước, chợt một giọng nói phía sau truyền tới. Nàng bèn dừng lại, vội vàng nhìn ra sau lưng, ánh đèn rọi qua, nhưng đến cuối cùng vẫn không nhìn thấy bát sư tỷ.

- Aaa...

Đột nhiên, một tiếng thét thê lương mà ngắn ngủi trong bóng tối phía xa xa truyền đến. Nhan Lạc Nương lập tức dẫn đầu chạy qua bên đó, từ xa chỉ nhìn thấy loáng thoáng bóng áo trắng trên một ngọn cây. Nàng la lớn:

- Bát sư tỷ... Bát sư tỷ...

Nhan Lạc Nương chậm rãi đi qua, gió đêm gào thét thổi qua khiến giọng nói nàng như đứt quãng, tựa như có vô số ma quỷ đang thét gào trong bóng tối.

Từng bước tới gần, một cơn gió mạnh thổi tới, xoay cái bóng người trên ngọn cây quay lại. Nhan Lạc Nương vừa kêu lên thất thanh thì các sư huynh sư tỷ phía sau cũng đồng thời la lên một tiếng. Bởi vì người bị treo trên ngọn cây bên kia đã không phải là người hoàn chỉnh, mà chỉ là một tấm da người nguyên vẹn được lột từ đầu xuống chân.

- Bát sư tỷ... Bát sư muội...

Có người bật khóc rống lên.

Lúc này Nhan Lạc Nương thổi ra một ngụm linh khí, ánh lửa lại hóa thành một đợt sóng lửa nhào qua tấm da người trên cây rồi bốc cháy, cái mùi tanh tưởi tràn ra. Nhan Lạc Nương xoay người bỏ đi, bên tai nàng còn nghe loáng thoáng thấy tiếng kêu thảm thiết vì bị thiêu đốt của sư tỷ, lại còn lẫn lộn thêm tiếng cười to của ma quỷ.

Nàng không quay đầu lại, chỉ kêu mọi người theo sát mình, rồi tiếp tục bước nhanh vào trong màn đêm. Đột nhiên có giọt nước rớt xuống mặt, nàng ngẩng đầu, lại có thêm vài giọt nước rơi xuống, trời mưa rồi.

"Ầm… ầm…"

Ánh sét cắt ngang qua bầu trời đêm, tiếng sấm vang lên, mưa rơi tầm tã theo xuống. Sấm sét mang theo ánh sáng chiếu rọi cả trời đất, soi rõ cả đoàn người Nhan Lạc Nương đang nhanh chóng bước thấp bước cao trên con đường.

Sấm chớp không ngừng, mưa gió càng lúc càng lớn, bóng đêm cũng càng lúc càng đen đặc, tựa như đang có một bàn tay ma quỷ nào đó đè nặng trên đỉnh đầu.

Một đường đi, nàng còn nghe thấy trong mưa gió có tiếng thở dốc của các sư huynh sư tỷ, là hơi thở đầy sợ hãi và bất lực.

Đi được rất lâu, Nhan Lạc Nương ngẩng đầu lên không trung, vẫn chỉ thấy từng tràng sấm rền như muốn xé rách cả màn đêm.

Bóng tối phía trước chợt có điểm sáng lóe lên, đến gần mới rõ hóa ra đó là một ngôi đình tránh mưa gió. Trong đình đang có không ít người, có người đánh cờ, có người uống rượu, cũng có người ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng nhìn qua đều biết bọn họ không phải là người bình thường, mỗi người thần quang ẩn dấu, nhìn không ra nông sâu.

Trong đó có hai người nàng từng gặp qua vì đã từng đấu phép với các sư huynh sư tỷ. Một người là hòa thượng còn trẻ tuổi, trên đầu có chín chấm tròn như son thể hiện đã thành giới, tay đang chậm rãi di chuyển chuỗi phật châu. Một người khác là một đạo sĩ có đôi mày trắng dài, đeo hai thanh kiếm xanh và tím bắt chéo sau lưng. Nhìn thấy bọn họ, Nhan Lạc Nương không những không sợ hãi, mà trong lòng cũng được an ổn không ít.

Tuy rằng nàng không biết làm sao có nhiều người tụ tập nơi đây như vậy, nhưng lại biết mình và sư huynh sư tỷ được an toàn rồi.

Nàng quyết định không đi nữa, mà cúi đầu khom người trước đình, khẽ hỏi:

- Trong mưa gió không tiện đi lại, có thể mượn bảo đình nghỉ chân chốc lát?

Nàng không biết ai là chủ nhân, chỉ đành cúi đầu nhìn về chính giữa ngôi đình.

- Ha ha, không cần khách khí. Mời vào, chỉ là không trà không rượu, không thể đãi khách được.

Một ông lão đang đánh cờ với một người nữa ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi đáp lời.

- Đa tạ!

Nhan Lạc Nương thi lễ lần nữa rồi bước vào trong ngôi đình. Vừa bước vào, một cỗ khí tức ấm áp truyền đến xua tan tất cả lạnh lẽo trong lòng nàng đi. Nhìn từ bên ngoài, nàng tưởng rằng mình và các sư huynh sư tỷ đi vào sẽ khiến ngôi đình trở nên chật chột chật chội, thế nhưng nó lại như tự động mở rộng ra, không chút chật chội chen chúc gì cả.

Nàng không chú ý tới việc sư huynh sư tỷ mình không nói lấy một câu, đến khí tức cũng không còn cảm nhận được nữa.

-----oo0oo-----