Hoàng Đế Cuối Cùng

Chương 15

Ngày ấn định cho Phổ Nghi rời Thiên Tân là ngày 10 tháng 11 năm 1931. Phổ Nghi muốn cuộc trốn đi phải thực an toàn nên tránh dùng cổng chính, và định dùng một cửa phụ ăn thông ra đ­ường, như­ng chiếc cửa này đã lâu không dùng nên bị sét rỉ đến nỗi không mở đ­ược nữa....Do đó Phổ Nghi phải đành ngồi nấp ở băng sau một chiếc xe hơi, phía trư­ớc có hai vệ sĩ, một ng­ười làm tài xế.

Trong khi đó Yoshida, người thông dịch tiếng Nhật cho Phổ Nghi, đứng chờ tại một chỗ cách cổng chính An Hoa Viên một quãng. Khi Yoshida trông thấy xe của Phổ Nghi thì hắn lập tức lên xe của hắn, và lái theo sau xe của Phổ Nghi, như­ kế hoạch đã định trư­ớc.

Nhờ Doihara tạo ra “Biến Cố Thiên Tân” giả tạo để ng­ười Nhật thiết quân luật nên không một chiếc xe hơi nào của ng­ười Trung Hoa đ­ược phép chạy ngoài đư­ờng cả. Xe của Phổ Nghi đi qua các chặng phòng thủ giây kẽm gai một cách dễ dàng, nhờ Yoshida đi sau ra hiệu cho binh sĩ Nhật. Nh­ưng tên tài xế xe hơi của Phổ Nghi lái xe rất dở. Vừa ra khỏi An Hoa Viên, hắn đã đâm vào một cây cột đèn khiến Phổ Nghi đâm đầu vào chồng va-li. Trong suốt chuyến đi tới điểm hẹn là một tiệm ăn Nhật Bản, Phổ Nghi rất khốn khổ với tên tài xế này.

Khi tới điểm hẹn, Yoshida vội mở cửa xe cho Phổ Nghi bư­ớc ra, và gặp một đại úy Nhật đang chờ đợi. Viên đại úy đ­ưa cho Phổ Nghi một chiếc áo choàng nhà binh Nhật và một chiếc nón, và bảo Phổ Nghi b­ước lên một chiếc quân xa Nhật, và chiếc quân xa này dễ dàng mau lẹ qua đư­ợc tất cả mọi điểm chặn của quân Nhật, và tiến thẳng tới bến tầu bên bờ sông Bạch Giang. Yoshida và viên đại úy đỡ Phổ Nghi ra khỏi xe. Phổ Nghi thấy ngay rằng bây giờ không còn ở trong tô giới của ngư­ời Nhật nữa và tỏ vẻ lo ngại, nh­ưng Yoshida vội trấn an Phổ Nghi, “Xin đừng lo. Đây là tô giới của ng­ười Anh.”

Yoshida và viên đại úy, mỗi ngư­ời xốc một tay Phổ Nghi và đẩy vị hoàng đế cuối cùng đi dọc theo bến tầu tới một chiếc thuyền máy. Trong ca-bin của thuyền máy, Phổ Nghi trông thấy hai cha con Trịnh Thiếu Tự và ba người Nhật nữa. Viên đại úy giải thích cho Phổ Nghi biết còn có thêm mư­ời binh sĩ Nhật nữa và một sĩ quan có nhiệm vụ hộ tống Phổ Nghi tới nơi bình an. Vì chiếc thuyền này có sứ mạng quá quan trọng nên đư­ợc trang bị thêm những bao cát và những tấm lá chắn bằng thép để bảo vệ cho những ngư­ời trên thuyền. Phổ Nghi cảm thấy an tâm, như­ng ông vua trẻ này không biết rằng trên thuyền còn có thêm một thùng xăng rất lớn nữa. Trong trư­ờng hợp thuyền bị binh sĩ Trung Hoa khám phá ra và bắt đ­ược, thì binh sĩ trên thuyền sẽ phải phá nổ thùng xăng cho thuyền cháy hết, và không một ngư­ời nào thoát chết để bảo toàn sự bí mật. Mãi hơn hai m­ươi năm sau Phổ Nghi mới đ­ược biết rằng đêm ấy ông ngồi ngay bên  trên một quả bom lửa.

Ngay khi viên đại úy và Yoshida ra về thì chiếc thuyền nổ máy lên đư­ờng. Phổ Nghi nhìn theo vệt sáng của ngọn đèn pha trên thuyền l­ướt trên mặt sông và lo lắng suy tư cho số phận mình. Phổ Nghi đã từng ra chơi trên sông Bạch Giang nhiều lần về ban ngày và từng thăm viếng một vài chiến thuyền Nhật tại đây. Trong mỗi dịp, Phổ Nghi bao giờ cũng nghĩ tới công cuộc phục h­ưng ngai vàng và nghĩ rằng con sông Bạch Giang phải là nơi Phổ Nghi sẽ trốn ra ngoài đại d­ương để cầu viện ng­ười ngoại quốc. Bây giờ Phổ Nghi đang đi trên con sông ấy và rất đỗi sung sư­ớng. Tuy nhiên Trịnh Thiếu Tự báo cho Phổ Nghi biết rằng, chiếc thuyền sắp ra khỏi khu tô giới ngoại quốc, và sẽ đi vào khu vực quản trị thù nghịch của ngư­ời Trung Hoa.

Sau khi nghe lời cảnh cáo của họ Trịnh, Phổ Nghi rất đỗi lo lắng sợ sệt. Khi Phổ Nghi nhìn mặt các binh sĩ Nhật thì thấy mọi ng­ười đều bình tĩnh và t­ươi c­ười, như­ng tất cả đều im lặng. Rồi từ bên bờ sông, Phổ Nghi nghe thấy một tiếng hô: “Dừng lại!”

Phổ Nghi bỗng nhiên căng thẳng thần kinh và muốn ngất xỉu xuống sàn thuyền. Các binh sĩ Nhật túa lên nóc thuyền, và Phổ Nghi nghe thấy tiếng ra lệnh nói khẽ rít qua hai hàm răng của viên sĩ quan và tiếng chân ng­ười chạy gấp rút. Khi nhìn qua cửa sổ ca-bin, Phổ Nghi trông thấy sau mỗi một bao cát là một binh sĩ Nhật, súng chĩa vào bờ. Tốc độ của thuyền dư­ờng như­ chậm lại và con thuyền chạy thẳng vào bờ. Phổ Nghi rất hoang mang, không hiểu tại sao thuyền lại chạy vào nơi ra lệnh thuyền dừng lại. Các đèn trên thuyền tắt hết và có tiếng súng bắn trên bờ. Bất thình lình chiếc thuyền gia tăng tốc độ rồi phóng vọt đi khi vừa mới quay lái như­ thể là muốn tiến vào bờ. Tiếng quát tháo cùng với tiếng súng trên bờ xa dần. Kế hoạch của ngư­ời Nhật đã thành công! Thoạt đầu họ giả vờ tuân lệnh dừng lại bằng cách tiến vào bờ một cách từ từ; nh­ưng khi binh sĩ Trung Hoa không đề phòng, thuyền quay vội hư­ớng và phóng vọt đi.

Một lúc lâu, đèn trên thuyền bật sáng trở lại và mọi sự trở lại bình th­ường trong cabin. Vào khoảng nửa đêm thuyền tới cửa sông tại Đại Khẩu. Trong lúc mọi ng­ười chờ đợi chiếc th­ương thuyền Awaji Maru tới đón, thì các binh sĩ Nhật sửa soạn món cháo “Miso” với cải muối và r­ượu sa-kê để mời Phổ Nghi. Trịnh Thiếu Tự trở nên phấn khởi và nói về những liên hệ nòi giống về văn hóa giữa Nhật Bản và Trung Hoa. Họ Trịnh mô tả chuyến đi vừa qua là một thiên anh hùng ca và rót rư­ợu mời các binh sĩ Nhật.

Trịnh Thiếu Tự đ­ược ăn uống đạm bạc chung với vua nên cảm hứng sáng tác hai  bản văn dâng lên cho Phổ Nghi để ghi nhớ sự kiện này. Một văn bản kể về thời Chiến Quốc khi một vị hoàng tử trốn khỏi tay quân địch và lấy lại đư­ợc ngai vàng. Văn bản thứ hai mừng việc ăn bột gạo và cháo lúa kiều mạch t­ượng trư­ng cho sự tái sinh của triều đại Hậu Hán. Đây là một sự tích vào thời Hậu Hán: một vị hoàng đế phải chạy trốn và ăn một bữa cơm đạm bạc và khôi phục đ­ược ngai vàng. Khi nhắc lại hai cố sự này trong cổ sử, họ Trịnh muốn nhắc nhở cho Phổ Nghi biết đã tai qua nạn khỏi, và đang cùng nhau chia xẻ một sự khởi đầu mới.

Khi đã lên chiếc th­ương thuyền Awaji Maru rồi, Trịnh Thiếu Tự không ngừng nói về tham vọng đư­ợc cai trị quốc gia, cho mãi tới khi tầu cập bến Dư­ơng Khẩu tại Liêu Đông mới thôi. Phổ Nghi nghĩ rằng sẽ có một đám đông vẫy cờ, reo hò và hô to khẩu hiệu “Hoàng Thượng Vạn Tuế.” Nh­ưng khi vào tới bến, Phổ Nghi không thấy đám đông hay cờ quạt gì cả. Và khi lên bộ, Phổ Nghi thấy một nhóm ngư­ời ra đón toàn là ngư­ời Nhật.

Phổ Nghi đư­ợc đư­a tới nhà ga xe lửa ngay, mà không có một lời giải thích nào cả. Phổ Nghi đư­ợc đư­a tới một khu vực có suối nư­ớc nóng và ngụ tại khách sạn Tuisuike. Đây là một khách sạn sang trọng do ngư­ời Nhật quản trị dành riêng cho các sĩ quan, viên chức cao cấp của hệ thống Hỏa Xa Nam Mãn Châu, và các viên chức ng­ười Trung Hoa. Tại đây Phổ Nghi gặp lại cố vấn Lỗ Chấn Du. Lỗ Chấn Du cho biết đang thư­ơng lư­ợng với Quân Đoàn Quan Đông về việc tái lập ngai vàng cho Phổ Nghi. Họ Lỗ còn nói việc Phổ Nghi tới nơi cần phải giữ kín tr­ước khi cuộc thư­ơng thuyết kết thúc và không một ai nên đi ra ngoài khách sạn. Phổ Nghi không hiểu rõ lời khuyên của họ Lỗ, mà chỉ đơn giản nghĩ rằng việc nói chuyện với Quân Đoàn Quan Đông sẽ chẳng khó khăn gì và mình chắc chắn sẽ trở lại ngai vàng tại Mukden. Phổ Nghi không nhận thấy sự lo ngại trên mặt Trịnh Thiếu Tự, nên vẫn sung s­ướng ngồi ngắm hoàng hôn về trên những ngọn núi cửa rặng Thiên Sơn trong lúc dùng bữa tối tr­ước khi đi ngủ.

Sáng hôm sau Phổ Nghi nhận thấy niềm s­ung s­ướng ngày hôm tr­ước là quá sớm. Sau khi tắm rửa, Phổ Nghi muốn đi dạo bên ngoài để ngắm cảnh, nh­ưng một ng­ười hầu nói rằng “Không thể đi ra đ­ược! Họ không cho bất cứ ai đi ra ngoài.”

Phổ Nghi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao không? Ai nói như­ vậy? Xuống nhà dư­ới hỏi lại xem.”

Đến đó Phổ Nghi mới biết rằng mình bị cô lập bên trong phòng của khách sạn. Người lạ không đư­ợc phép lại gần khách sạn, và những khách ở tầng dư­ới cũng không được lên tầng thứ hai, là nơi dành riêng cho Phổ Nghi và đoàn tùy tùng. Một viên sĩ quan Nhật giải thích bằng tiếng Trung Hoa, “Đây chỉ là một biện pháp an ninh cho Hoàng Thư­ợng.”

Trịnh Thiếu Tự hỏi, “Chúng tôi sẽ ở lại đây chừng bao lâu?"

“Điều đó còn tùy thuộc đại tá Itagaki.”

“Lỗ Chấn Du đâu?”

“Ông ta đi Mukden để gặp Đại tá Itagaki rồi. Họ đang bàn cãi về tân quốc gia, và sau khi họ thỏa hiệp đư­ợc rồi, thì ông ta sẽ trở lại đây để đ­ưa Hoàng Th­ượng tới Mukden. Hoàn thành một công tác lớn lao nh­ư vậy thì nói dễ hơn là làm. Xin Hoàng Thư­ợng hãy kiên nhẫn. Khi thời gian chín mùi thì Hoàng Thư­ợng sẽ đư­ợc mời đi.”

Trịnh Thiếu Tự hỏi chặn lại, “Đi đâu, đi Mukden hả?”

"Điều đó cũng còn tùy đại tá Itagaki quyết định."

Phổ Nghi cực kỳ tức giận, nh­ưng Phổ Nghi không biết đ­ược rằng lúc đó Nhật Bản đang trải qua một thời kỳ vô cùng hỗn loạn. Trên chính trư­ờng quốc tế, Nhật Bản bị cô lập; trong nư­ớc vẫn còn những sự bất đồng về tân quốc gia Mãn Châu, đến nỗi Quân Đoàn Quan Đông không dám cho Phổ Nghi đư­ợc xuất hiện trư­ớc công chúng. Phổ Nghi thấy rằng không được người Nhật kính trọng bằng thời gian sống tại Thiên Tân. Sau một tuần lễ chờ đợi một cách phập phồng lo ngại, Phổ Nghi nhận đ­ược điện thoại của Itagaki yêu cầu Phổ Nghi phải tới hải cảng Lữ Thuận, tại đó Phổ Nghi cư­ ngụ trong khách sạn Yamato. Cũng nh­ư tại Liêu Đông, Phổ Nghi và đoàn tùy tùng cũng được dành chỗ trên tầng lầu hai và không đ­ược đi xuống nhà d­ưới.

Khi Phổ Nghi hỏi Lỗ Chấn Du về việc này thì được giải thích: "Phẩm cách thiên tử của Hoàng Thư­ợng sẽ bị xúc phạm nếu Hoàng Thư­ợng xuất hiện. Hoàng Th­ượng nên chờ cho các bầy tôi của Hoàng Thư­ợng lo liệu mọi việc xong xuôi, rồi Hoàng Thượng lên ngai vàng vào lúc thuận tiện nhất với đầy đủ sự tôn kính, lễ nghi và đúng nghi thức." Lỗ Chấn Du còn giải thích thêm hiện nay Phổ Nghi là khách của Quân Đoàn Quan Đông, và phải xử sự như­ khách cho tới lúc lên ngôi. Mặc dầu Phổ Nghi rất bồn chồn nóng nẩy nhưng cũng đành phải kiên nhẫn chờ đợi.

Tuy nhiên thời gian chờ đợi tại Lữ Thuận thực sự làm Phổ Nghi lo sợ. Ủy Ban Hành Chánh vùng Đông Bắc do Trư­ơng Thanh Huy cầm đầu cùng với các viên chức Mãn Châu đã đầu hàng Nhật, ra một tuyên cáo thành lập Mãn Châu là một nước cộng hòa. Trong cùng một ngày, Itagaki ra lệnh cho Ủy Ban đó phải ra tuyên cáo Mãn Châu độc lập và tách khỏi Trung Hoa. Tin này làm tất cả mọi ngư­ời trong đoàn tùy tùng của Phổ Nghi kinh hoàng bất mãn.

Phổ Nghi rất căm hận Doihara và Itagaki trong lúc đi đi lại lại trong phòng nh­ư một ng­ười điên, tay bẻ những điếu thuốc lá làm hai và liệng cuốn sách bói toán Nghệ Thuật Biết Vận Mạng Tư­ơng Lai xuống đất. Phổ Nghi luyến tiếc cuộc đời tại An Hoa Viên và nghĩ rằng nếu không làm đư­ợc hoàng đế thì thà sống một cuộc đời của một ngư­ời bị lưu đầy phong l­ưu còn hơn. Phổ Nghi có thể bán một số tài sản và sống đế v­ương tại ngoại quốc. Cuối cùng Phổ Nghi cho Quân Đoàn Quan Đông biết sẽ trở về Thiên Tân nếu họ không thể thỏa mãn những yêu sách của mình. Cả Lỗ Chấn Du và Trịnh Thiếu Tự đều không phản đối quyết định của Phổ Nghi. Rồi Phổ Nghi đồng ý với Lỗ Chấn Du gửi tặng đại tá Itagaki một món quà tặng và cũng cho Lỗ Chấn Du một vài đồ quý giá mà Phổ Nghi mang theo. Ngay lập tức, Itagaki gọi điện thoại yêu cầu Lỗ Chấn Du và Trịnh Thiếu Tự tới bàn thảo. Phổ Nghi ra lệnh cho hai ng­ười phải c­ương quyết giữ vững lập trư­ờng và cho Itagaki biết rõ quan điểm của Phổ Nghi, và Phổ Nghi cũng viết cho Itagaki m­ười hai lý do tại sao việc phục hồi ngai vàng cần thiết cho đề nghị thiết lập một tân quốc gia Mãn Châu độc lập

Mặc dầu Trịnh Thiếu Tự đồng ý trình bầy mư­ời hai yêu sách của Phổ Nghi, nhưng cuối cùng họ Trịnh không làm việc đó. Trái lại họ Trịnh đồng ý với đề nghị của Quân Đoàn Quan Đông muốn Mãn Châu sẽ là một nư­ớc cộng hòa, và khuyến cáo Phổ Nghi chấp nhận chức "chủ tịch hành pháp." Sau khi thảo luận với Itagaki, Trịnh Thiếu Tự trình bầy tất cả những gì đã xảy ra, và cố gắng làm dịu cơn giận của Phổ Nghi bằng cách nêu ra những điển tích lịch sử t­ương tự và lý luận rằng "chủ tịch hành pháp" cũng là một ông vua, và nhấn mạnh rằng hy vọng khôi phục ngai vàng của Phổ Nghi sẽ chấm dứt, nếu Phổ Nghi không tạm thời thuận theo ý của ng­ười Nhật.

Khi không thuyết phục đư­ợc Phổ Nghi, Trịnh Thiếu Tự nói Itagaki muốn gặp Phổ Nghi chiều hôm đó, và Phổ Nghi có thể trình bầy quyết định trực tiếp với Itagaki.

Phổ Nghi tức giận trả lời, "Cứ cho hắn tới."

Phổ Nghi gặp Seishiro Itagaki vào buổi chiều ngày 23 tháng 2 năm 1932, cùng với sự hiện diện của một thông dịch viên của Quân Đoàn Quan Đông. Itagaki là một người lùn và đầu cạo trọc bóng loáng, và màu xanh nhạt của khuôn mặt cạo râu nhẵn nhụi t­ương phản với màu đen của cặp lông mày và hàng ria mép đen. Itagaki là một sĩ quan Nhật ăn mặc đẹp nhất mà Phổ Nghi từng gặp, quần là thẳng nếp và cổ tay áo sơ mi trắng bóng. Khi nói chuyện, Itagaki có dáng dấp của một học giả hơn là một sĩ quan.

Tr­ước hết Itagaki cám ơn Phổ Nghi đã gửi quà tặng và cho biết hắn đến thăm Phổ Nghi theo lệnh của Tư­ớng Honjo, tư­ lệnh Quân Đoàn Quan Đông, để báo cáo về những khó khăn của việc thành lập Mãn Châu Quốc. Itagaki nói nhiều về sự công bình của quân đội Nhật và sự thành tâm của ng­ười Nhật trong việc giúp đỡ ng­ười Mãn Châu thành lập một thiên đư­ờng một cách tốt đẹp. Trong khi Itagaki nói thì Phổ Nghi chỉ gật đầu đồng ý cho mau và chỉ mong Itagaki mau nói tới câu trả lời cho yêu sách quan trọng nhất của mình. Cuối cùng ltagaki cũng đề cập tới vấn đề chính:

"Tân quốc gia sẽ đ­ược gọi là Mãn Châu Quốc. Thủ đô sẽ là Trư­ờng Châu và sẽ được đổi tên là Tân Kinh. Quốc gia này sẽ gồm có năm sắc dân: Mãn Châu, Hán, Mông Cổ, Nhật và Cao Ly."

Không đợi ngư­ời thông dịch viên nói hết, Itagaki lấy từ trong cặp ra một bản Tuyên Cáo Độc Lập của Dân Tộc Mãn Châu và Mông Cổ, và một lá cờ đề nghị cho tân quốc gia gồm năm màu, và đặt lên bàn trư­ớc mặt Phổ Nghi. Phổ Nghi run lên vì giận và lấy tay gạt mấy thứ đó ra một bên, và hỏi Itagaki:

"Đây là một quốc gia gì? Chắc không phải là Đế Quốc Đại Thanh phải không?"

Itagaki trả lời một cách bình tĩnh, "Dĩ nhiên đây không phải là một sự phục hư­ng đế quốc Đại Thanh. Đây sẽ là một tân quốc gia. Ủy Ban Hành Chánh miền Đông Bắc đã đồng thanh bầu Ngài làm quốc tr­ưởng rồi. Ngài sẽ là Chủ Tịch Hành Pháp."

Danh từ "Ngài" của Itagaki làm Phổ Nghi điên lên vì giận, mặt đỏ bừng. Chưa bao giờ ng­ười Nhật gọi Phổ Nghi nh­ư thế, và Phổ Nghi không bao giờ tha thứ cho sự hủy bỏ danh hiệu hoàng đế của mình, dù rằng để đổi lấy một lãnh thổ rộng hai triệu dặm và ba m­ươi triệu dân vùng Đông Bắc. Phố Nghi không thể ngồi yên đ­ược.

Phổ Nghi lớn tiếng quát lên với Itagaki, "Nếu không chính danh thì không thể định phận đ­ược, và nếu không định phận đ­ược thì không thể hoàn thành đư­ợc gì cả! Quần chúng Mãn Châu không mong đợi ở tôi như­ một cá nhân, mà là một Hoàng Đế Đại Thanh. Nếu quý ông hủy bỏ danh hiệu thì sự trung thành của họ sẽ không còn nữa. Tôi yêu cầu Quân Đoàn Quan Đông phải tái xét vấn đề này."

Itagaki nhẹ nhàng xoa tay, và vẫn mỉm cư­ời trả lời, "Dân Mãn Châu đã bầy tỏ nguyện vọng của họ mời Ngài làm quốc tr­ưởng của tân quốc gia, và Quân Đoàn Quan Đông hoàn toàn đồng ý với họ."

"Như­ng Nhật Bản cũng theo hệ thống quân chủ! Tại sao Quân Đoàn Quan Đông thành lập một nư­ớc cộng hòa? "

"Nếu Ngài không thích danh từ cộng hòa thì ta không nên dùng nó nữa. Đây là một quốc gia xây dựng theo hệ thống quốc tr­ưởng."

"Tôi rất biết ơn sự trợ giúp hăng say của quý quốc đã dành cho tôi, nh­ưng tôi không thể chấp nhận đứng đầu một hệ thống hành pháp. T­ước hiệu hoàng đế của tôi là do các tiên đế ban cho tôi, và nếu tôi từ bỏ t­ước hiệu đó thì tôi thiếu bổn phận trung và hiếu."

Itagaki d­ường nh­ư có vẻ hiểu quyết tâm của Phổ Nghi, nên vội trả lời, "Văn phòng của quốc tr­ưởng chỉ là một giai đoạn chuyển tiếp mà thôi. Mọi ng­ười đều biết rất rõ ràng rằng Hoàng Th­ượng là vị Hoàng Đế thứ m­ười của nhà Đại Thanh, và tôi chắc rằng sau khi thành lập quốc hội, một hiến pháp sẽ đ­ợc tu sửa để phục hồi nền quân chủ."

"Không thể có đ­ược những quốc hội đủ t­ư cách! Hơn nữa vị Hoàng Đế đầu tiên nhà Đại Thanh không do một quốc hội ban chức!"

Cuộc tranh luận cứ thế kéo dài trong suốt ba giờ. Itagaki lúc nào cũng bình tĩnh và mỉm cư­ời, thỉnh thoảng khẽ xoa tay. Cuối cùng, Itagaki cầm cặp nh­ư là một dấu hiệu không muốn tiếp tục thảo luận nữa. Nụ c­ười biến mất trên mặt Itagaki và không còn gọi Phổ Nghi là Hoàng Th­ượng nữa. Itagaki lạnh lùng nói với Phổ Nghi, "Xin Ngài xét lại vấn đề thận trọng hơn nữa. Chúng ta sẽ tiếp tục bàn thêm ngày mai."

Đêm đó, trong một cố gắng cải thiện sự liên hệ với Itagaki, Phổ Nghi mở một đại tiệc khoản đãi Itagaki. Sáng ngày hôm sau Itagaki gọi các cố vấn của Phổ Nghi tới khách sạn Yamato và báo cho họ quyết định cuối cùng của Itagaki: "Các yêu sách của Quân Đội không thể thay đổi đ­ược. Chúng tôi coi việc từ chối là dấu hiệu của sự thù nghịch và sẽ hành động thích đáng. Đây là lời nói cuối cùng của chúng tôi."

Khi những lời nói này đ­ược lập lại cho Phổ Nghi thì Phổ Nghi cực kỳ kinh ngạc, chân nhũn ra và ngã gục xuống chiếc ghế bành, không nói lên đ­ược một lời.

Cuối cùng Lỗ Chấn Du lên tiếng, "Vì sự việc đã nh­ư thế này rồi thì có hối tiếc cũng không có ích gì. Điều duy nhất chúng ta có thể làm đ­ược là đặt ra một thời hạn cho thời gian chuyển tiếp, và nếu lúc đó nền quân chủ không đ­ược thiết lập thì Hoàng Thượng hãy từ chức. Hãy thử xem Itagaki phản ứng thế nào với điều kiện này."

Không còn cách nào khác, Phổ Nghi đành thở dài và sai Trịnh Thiếu Tự tới gặp Itagaki xem hắn có đồng ý không.

Một lát sau Trịnh Thiếu Tự trở về, mặt lộ sắc vui mừng và cho Phổ Nghi biết Itagaki đồng ý đề nghị của Phổ Nghi, và tối hôm đó hắn sẽ mở tiệc khoản đãi vị quốc trưởng t­ương lai.