"Mau mau lên một chút,ta muốn đến xem kịch hay.Các em không cần phải cầu kì như vậy đâu,đơn giản thôi,lấy cây trâm hoàng thượng ban cho ta mang ra đây.Quế Chi mặc ít y phục một chút,ta không thích không khí ngột ngạt."-An Nguyệt một tay cầm điểm tâm hoa mai thưởng thức,một tay điều khiển cung nữ của mình.Minh Xuân chăm chú búi mái tóc đơn giản cho chủ tử,phủi vụn bánh trên vai cô xuống.Thư Hồng thắt đai lưng bằng lụa mây,vừa làm vừa thắt mắt hỏi:
"Nương nương,không phải là người định đến xem tận mắt thật chứ?Người không sợ quỷ sao ?Nếu lỡ như âm khí xâm nhập cơ thể người thì làm sao bây giờ?Em nghe nói người nào tiếp xúc gần với quỷ cũng sẽ bị phát điên...giống như hai thái giám kia vậy..."
"Thư Hồng,không phải em thật sự tin những thứ kia chứ?Nếu đúng như vậy thì hậu cung này cũng không được yên ổn như này đâu.Ta sẵn sàng cược 10 lượng vàng rằng hậu cung này không có ma quỷ lộng hành.Em cứ việc ngồi yên xem kịch hay."-An Nguyệt ngậm một khối bánh khác vào miệng,chà xát hai tay vào nhau.Từ sau khi xuyên đến nơi này thì chủ nghĩa vô thần của cô cũng bị lung lay,cứ cho là hữu thần đi...Nhưng chuyện này nhất định là có kẻ cố tình giở trò phía sau!Cô sẽ làm mọi cách để vạch mặt kẻ đó ra!
"Nương nương...người lại muốn làm cái gì nữa vậy?"-Minh Xuân nhăn mặt nhìn người phía trước,với cái biểu hiện này thì tám phần là chủ tử nhà nàng đang mưu tính chuyện quỷ quái nào đó trong đầu.Dạo gần đây người cư xử rất kỳ lạ,cứ lẩm nhẩm những từ ngữ khó hiểu.
"Minh Xuân,ta cũng không gây ra chuyện gì to tát đâu.Thôi không nhắc nữa,nhanh đi đến hồ sen thôi.Thư Hồng,Minh Xuân đi cùng ta nào,nếu các em đủ can đảm để xem trò của ta...ha ha ha"-An Nguyệt lén cầm một khối điểm tâm trên bàn bỏ vào ống tay áo,thong dong bước ra phía trước.Phía sau Thư Hồng,Minh Xuân nhìn nhau một lát,cuối cùng cũng quyết định chạy theo,cầm hai chiếc đèn lồng sáng lập lòe trên tay.
Ven hồ sen canh hai,bầu không khí lạnh lẽo,tiếng những loài côn trùng nhỏ ra rít không ngừng.Ánh trăng mờ ảo trên cao cũng bị che khuất bởi những vầng mâyđen không rõ lai lịch.Những cây liễu ven hồ không biết khi nào đã treo đầy dải lụa trắng đang khẽ đong đưa trong gió.An Nguyệt cùng Minh Xuân và Thư Hồng nhìn thấy một đám đông tụ tập trên cầu,ai cũng mang theo vẻ sợ sệt và sự tò mò không thể che giấu,cô kín đáo cười một cái,nhìn thấy một tên đạo sĩ mặc áo khoác vàng rộng thùng thình.Hắn có vẻ chuẩn bị làm phép,một tay cầm kiếm gỗ đào,tay còn lại vẫy vẫy lá bùa đầy chữ.Chà..trên bàn có vẻ cũng đầy đủ những"dụng cụ" hành nghề:Nến,nhang thơm cắm trong lư hương,hoa quả vàng bạc đầy mâm...còn có cả một chén máu chó mực.An Nguyệt nhẹ nhàng tiến đến,dùng khăn tay che miệng hỏi một phi tần đứng cạnh:
"Vị đạo sĩ này là ai mang đến vậy?"
Vị phi tần đứng cạnh đang chăm chú ngắm nhìn,nghe có tiếng nói thì hơi giật mình một chút.Nàng nhìn sang thấy An Nguyệt liền hành lễ sau đó mới dám trả lời,vẻ mặt đầy sự sùng bái và kính trọng:
"Bẩm nương nương,muội có nghe nói là do Hàm tần và Đoan dung hoa đặt biệt mời về từ trên một ngọn núi cao.Ông ấy là cao nhân ẩn dật không màng sự đời,nghe tin hậu cung có ma quỷ mới lo lắng xuất môn,muốn diệt quỷ trừ hại cho dân chúng.Muội còn biết được ông ấy chính là đệ tử cuối cùng của ngài thiên sứ Chung Quỳ năm xưa."
An Nguyệt nghe nàng nói xong cố nhịn cười...còn có thiên sứ Chung Quỳ ở đây nữa sao?...tác giả tưởng tượng không phải quá phong phú đấy chứ?Nếu lão ta thật sự là học trò của Chung Quỳ thì cô chính là học trò Nữ Oa nương nương đây!Cứ để cô xem thử ngài cao nhân đây có tài cán gì...An Nguyệt nhìn theo hướng kia,thấy lão đạo sĩ đã bắt đầu "trừ tà",mũi kiếm gỗ được dán bùa hướng lên trời,miệng lẩm nhẩm đọc kinh,thân người lắc lư qua lại.Đám người đứng gần lập tức tản ra xa,An Nguyệt bèn giật lấy đèn lồng trong tay Minh Xuân, lách mình tiến đến gần hơn nhìn Hiền phi mỉm cười.Chỉ thấy mũi kiếm gỗ được giơ lên một lần nữa,từ dưới gầm cầu có một bóng trắng bay lên "lơ lửng" giữa đám người,máu chảy đầy trên ván cầu,đầu lơ lửng như bị đã bị lìa khỏi cổ.Các cung phi mỹ nhân đều cầm khăn tay che mặt lại,Hiền phi úp mặt vào vai cô,còn có kẻ sợ hãi chạy trốn hoặc ngã xuống ngất ngay tại chỗ,duy nhất Giang hiền nghi vẫn như cũ nở một nụ cười lạnh .An Nguyệt trực tiếp mặc kệ nàng,tiến gần từ từ dùng đèn lồng khẽ hướng ánh sáng về phía bóng trắng kia,thấy rõ mặt bóng hằn trên vách vọng nguyệt lâu.Nếu thật sự là ma quỷ thì sẽ không có bóng đâu!
"Dừng lại,nữ quỷ to gan kia.Ngươi không được ở nơi này làm càn.Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"-lão đạo sĩ có vẻ rất gan dạ,chĩa mũi kiếm vào "nữ quỷ",bình tĩnh hỏi.
"Ha ha ha,không lẽ các ngươi quên ta rồi hay sao?Ta chính là Chu Tịch đây,ta đã trở về rồi đây...Ngươi hại ta cũng quá thảm...Ngươi có thấy ta phải ra nông nỗi này không?ta phải báo thù,ta sẽ ám ả An quý tần kia đến cuối đời...ha ha ha"-Nữ quỷ chỉa ống tay dài để lộ đôi bàn tay với những móng tay dài nhọn vào mặt An Nguyệt,cười đầy ma mị mà trả lời.
"Không được làm càn.An quý tần không phải là loại người mà ngươi có thể đụng đến đâu"-"Cao nhân" hét lên,cầm chén máu chó mực tạt vào nữ quỷ nhưng cũng không có phản ứng gì,nàng vẫn đứng yên tại chỗ,nụ cười ngày càng lớn hơn:
"Ha ha ha,những thứ ngu ngốc đó không có ý nghĩa gì đâu.Oán khí của ta quá nặng không thể xóa được,nếu không giết An quý tần giống như các ngươi giết chết ta.Ta sẽ muôn đời ở trong hoàng cung này mà ám các ngươi,ám đến khi nào các ngươi đều điên loạn hết mới thôi...ha ha ha"-Nữ quỷ tiến đến gần hơn,mọi người đều đồng loạt quay lại nhìn An Nguyệt với vẻ buộc tội.An Nguyệt không nói gì,đẩy Hiền phi ra bước lên,đưa đèn lồng lên,lạnh giọng nói to:
"Cái kẻ đứng trước tự xưng ma quỷ gì đó kia,ngươi cũng to gan lắm,dám cấu kết với gã đạo sĩ quèn này hạ nhục ta.Các người làm ô nhục kẻ đã chết mà không sợ hồn thật sự sẽ hiện về dọa chết các ngươi sao?"
"An quý tần kia,tỉ còn chối cãi được sao?Hồn ma không phải đã hiện về kia sao?Chính tỉ dùng kế hại chết Chu Tịch khiến nàng dâng lòng ai oán mà trở về hại người.Tỉ còn phỉ báng thánh thần như vậy không sợ trời phạt à?"-Hàm tần ở phía xa chỉ vào cô la lên,giọng khàn khàn đe dọa.An Nguyệt xua tay,lên tiếng trả lời:
"Hay,Hàm tần muội muội nói rất hay.Vậy cứ để kẻ độc ác này xem thử trời sẽ phạt ta hay là bọn gian dối kia"-Giọng cô vừa dứt thì gió lạnh đột ngột nổi lên làm dựng tóc gáy,bầu trời đen kịch,một bóng trắng mờ mờ trồi lên từ mặt nước hồ sen.Những người có mặt sợ sệt tìm chỗ trốn,lão đạo sĩ nhìn thấy cũng định chạy đi thì bị bóng trắng kia chặn lại.An Nguyệt cũng có chút run rẩy,thật sự là hôm qua cô bí mật gửi thư cho tam vương gia nhờ tìm cao thủ võ lâm giúp đỡ đóng giả hồn ma.Không ngờ đóng thật như vậy....nổi lên mặt nước mà không hề có tiếng động hay y phục bị thấm nước...hơn nữa...dưới...dưới ánh sánh lập lòe của đèn...hiện rõ nàng ta...nàng ta không có đầu!
"Người nào dám đóng giả ta?Nếu đã thích làm ma như vậy chi bằng cùng ta xuống âm phủ tìm Diêm đế đi..."-Bóng trắng tiến tới "nữ quỷ" kia,hỏi bằng giọng mờ mịt như phát ra từ nơi tận cùng tăm tối nào đó.Máu chảy ướt hết nửa bàn cúng,tên đạo sĩ và "nữ quỷ" kia sợ quá không ngừng quỳ xuống dập đầu tạ tội:
"Ngài tha mạng xin tha mạng ,chúng ta đều do nhận ngân lượng nên mới nghe lời Hàm tần và Đoan quý nhân giả ma quỷ dọa mọi người nhằm hại vị An quý tần kia thôi,chúng ta không có ác ý giả làm ngài đâu"
Bóng trắng cười lạnh,nói tiếp:
"Người hại chết ta là kẻ khác,không phải ả ta.Nhưng ta không thể nói ra được...Ngươi hãy nhớ lấy ta ở dưới cửu tuyền sẽ không bao giờ tha cho ngươi đâu"-nói xong liền lướt tới lật đổ bàn cúng,biến mất không còn một dấu vết...Mọi người chứng kiến hết các cảnh,hít một trận khí lạnh vào phổi đồng loạt nhìn Hàm tần và Đoan dung hoa ,Trang quý phi đứng hình tại chỗ,trừng mắt nhìn hai nàng.Đúng lúc đó ,một tiếng nói vang lên:
"Thánh chỉ đến,Hàm tần,Đoan dung hoa và An quý tần mau tiếp chỉ"-Ngô công công đi vào từ phía ngoài,bước đến giữa cảnh hỗn loạn mà lên tiếng.An Nguyệt tuy không hiểu nhưng cũng đành quỳ xuống.
"Phụng thiên thừa vận,hoàng đế chiếu viết:Trẫm,xét thấy Hàm tần và Đoan dung hoa cấu kết gian tặc ,tuyên truyền mê muội,hành vi lừa dối, bất quản đạo lý luật lệ vu oan hãm hại người khác.Tội không thể dung tha,lập tức biếm làm cung nữ muôn đời không được đến gần Thanh Long điện và hậu cung nửa bước,lập tức thi hành không chậm trễ."-Hai quân lính từ đâu lao tới lôi Hàm tần ,Đoan dung hoa và hai kẻ lừa kia đi đi mặc cho hai nàng vang xin khóc lóc.Ngô công công cũng không them liếc mắt,hướng An Nguyệt mà tiếp tục đọc:
"An quý tần thông tuệ hiền thục,nhanh trí tìm được cách bắt gian tặc lừa đảo trừ hại cho dân,nay đặc biệt tấn phong sung viên,ban thưởng hai cây mã não,bốn thước lụa quý,hai mươi lượng bạc.Khâm thử"
"Tạ hoàng thượng"-An Nguyệt nhận chiếu chỉ kia,trong lòng cảm thấy tức giận.Cô biết là cái kẻ nào làm ra việc này rồi...đợi xem...
Mọi chuyện hay kết thúc,không ai nói gì nữa tự động bỏ đi mất,chỉ còn lại Hiền phi chúc mừng An Nguyệt tăng bậc phi vị.Cô chỉ cười trừ,hôm nay hắn tăng bậc cho cô biết đâu ngày mai sẽ lập tức biếm cô vào lãnh cung?Có gì đáng để vui mừng kia chứ?
"Hiền phi tỉ,tỉ trở về trước đi,ban đêm gió lạnh không tốt đâu.Muội còn có chuyện phải giải quyết bây giờ,hẹn gặp tỉ lần sau."