Sau một hồi " hoa lê đẫm mưa " mà cũng chẳng thay đổi được tình hình. Đợi cha mẹ đi ra,An Nguyệt cuối cùng cũng bất đắc dĩ rửa mặt,để cho nha hoàn kia vấn tóc , thay đồ.Cô nhìn dung mạo của người thiếu nữ hiện ra trong gương,cảm thán : Chắc đây chính là sự bồi đắp cho việc trở thành vai phụ sao ?Tuy An tiệp dư này mới chỉ tròn 16 nhưng dung mạo của nàng thật khó có thể diện tả được bằng lời...nói là "Thiên sinh lệ chất (trời sinh quyến rũ xinh đẹp ) cũng không ngoa !
"Tiểu thư,người thật là xinh đẹp ,hoàng thượng chắc chắn sẽ động tâm với người nha ! "-tiểu nha hoàn kia vừa chải tóc vừa ca ngợi cô.
"Tên em là Minh Xuân đúng không ? nghe ta nói...-An Nguyệt cầm chiếc trâm hoa ngọc trên bàn,thở dài sau đó tiếp tục :
"Nếu như hoàng thượng thật sự động tâm,thì hắn sẽ không để nhiều giai lệ trong hậu cung như thế...Giữa muôn ngàn hoa thơm như vậy,hắn sẽ không để ý gì đến ta đâu...- Tình tiết trong truyện cũng chính là vậy,từ sau khi An tiệp dư này vào cung cũng chưa từng được sủng ái qua.Tên hoàng thượng kia thì vẫn một lòng với nữ chính,lúc nào cũng ở cạnh nàng ta...Dù biết nàng đã làm nhiều việc sai trái hắn ta cũng không hề truy cứu...
"Tiểu thư,người...người thay đổi rồi " - Minh Xuân ngạc nhiên nhìn chủ tử của mình.Hạ nhân trong phủ ai cũng biết tiểu thư không hiểu sao từ nhỏ đã đem lòng quý mến hoàng thượng,một lòng một dạ muốn ở bên cạnh ngài...Thậm chí tiểu thư dùng trăm ngàn mưu kế để được tiến cung,dù chỉ là 1 vị tiệp dư nhỏ bé .Tại sao người lại thay đổi nhanh chóng như thế chứ ? Cô còn có thể cảm giác được sự chán ghét bên trong đôi mắt của tiểu thư !
Đêm hôm qua ta đã suy nghĩ kĩ rồi,hậu cung nhiều vị phi tần như vậy,ta vốn không thể độc chiếm ngài cho một mình ta,chi bằng tìm cách an phận,vô lo vô âu vẫn là cách hay nhất."-An Nguyệt nói một câu làm cô cũng tự cảm thấy ớn lạnh,cô thật sự rất ghét tên hoàng đế đó !
Minh Xuân im lặng,sau đó nói nhỏ:
"Dù tiểu thư làm gì thì em cũng sẽ ủng hộ người"
"Cảm ơn em"-An Nguyệt bỗng có cảm giác vô cùng ấp áp,trong truyện thì nha hoàn này chính là người cô thích nhất.Dù cho bị An tiệp dư đối xử thậm tệ thì nàng vẫn cứ quan tâm,chăm sóc chủ tử của mình...An tiệp dư a ! tại sao cô có phúc như thế mà lại không biết hưởng chứ ?Thôi thì để tôi đây giúp đỡ cô nha,nhất định tôi sẽ làm cho cô nở mày nở mặt !
"Em mau vấn tóc cho ta đi,không cần trang điểm ,chọn y phục đơn giản một chút"-An Nguyệt nói,tuy nữ nhân này xinh đẹp nhưng cô ta lại không có khí chất,chả trách người đời luôn cho là "Dung chi tục phấn",nhìn cách bày trí căn phòng này là cô đã biết rồi.Phải thay đổi thôi.
"Dạ"- Minh Xuân có chút khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng làm theo...Sau khi hoàn tất ,nhìn lại tiểu thư nhà mình,không khỏi thốt lên:
"Tiểu thư,người thật là...tuyệt quá !"-Trước giờ cô biết tiểu thư xinh đẹp nhưng khôn khỏi cảm giác người thiếu đi chút gì đó.Trước giờ tiểu thư luôn mặt y phục có màu sắc rực rỡ chói lòa,giờ dù chỉ là 1 thân lam sắc nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng,thoát tục...tựa như một tiên nữ giáng trần.
An Nguyệt hài lòng ngắm nhìn chính mình trong gương,dù đây không phải thân xác của cô nhưng trong lòng cũng có chút tự đắc.Lúc đó thì một hạ nhân vội vã chạy vào,cung kính nói :
"Tiểu thư,xe ngựa đã tới rồi ạ , đang dừng trước cửa phủ "
An Nguyệt quay đầu lại,mỉm cười,cô nắm lấy tay Minh Xuân kéo đi ra cửa...Cũng đã đến lúc cuộc chiến của cô nên bắt đầu rồi !
TG : Mơn man vậy đủ rồi,chương sau sẽ chính thức là cung đấu nha mọi người ! ;)
Rất tiếc là phải tạm hoãn lại bộ pha lê bên kia nha !