"Thần thiếp tham kiến Hiền phi nương nương"-An Nguyệt quỳ xuống,nhanh chóng hành lễ.
Hiền phi đặt bút xuống,bước vội tới trước mặt cô,cầm tay nâng lên.Đúng là tay mỹ nhân có khác,quả thật vô cùng mềm mại...Nhưng An Nguyệt khoảnh khắc này lại nhớ đến lòng bàn tay của người nào đó,dày đặt những vết chai lớn thô ráp do việc cầm kiếm và cưỡi ngựa...Cô bỗng nhiên giật mình,sao cô lại nghĩ đến thứ đó nhỉ?
"An quý tần,không cần lễ nghi phiền toái,mau đứng lên đi.Thanh nhi,em mang ghế đến đây đi"-Tiếng nói dịu dàng của Hiền phi đã kéo cô quay trở lại,An Nguyệt chợt nhận ra mình hơi luống cuống,vội vãcầm váy hoa đứng dậy.Cô đi theo Hiền phi đến bàn đá,ngồi xuống chiếc ghế mới được đem đến.Hiền phi vẫy nhẹ tay,hai nô tì còn lại dọn dẹp mọi thứ trên bàn rồi lui ra.Nô tì gọi Thanh nhi rót trà xong cũng đi mất.
"Thần thiếp hổ thẹn,đến thăm nương nương lại không mang gì đến.Nhưng ở đây có chút thành ý nhỏ,mong nương nương không chê...Minh Xuân
Muội muội tới thăm là tốt rồi,lần sau không cần mang tới gì cả.Ta ở đây có chút cô đơn,muội lần sau tới bầu bạn nhiều một chút..."-Hiền phi cười,nắm lấy bàn tay của An Nguyệt,trong giọng nói có chút gì đó thoáng buồn.Nghĩ cũng phải thôi...Nàng ta cũng thực lòng yêu thích tên hoàng thượng kia...Nhưng hoa rơi hữu ý mà nước chảy lại vô tình.Hắn ta cũng chẳng thực tâm với nàng,luôn vì nữ chính..
"Cũng chẳng phải là thứ gì to tát,tần thiếp có điều chế một loại thuốc giúp hoa cúc phát triển nhanh và nở trái mùa,hy vọng hợp ý nương nương."
"Thật sự vậy sao?Qủa kỳ diệu,muôi muội lại tinh thông y thuật đến thế."-Hiền phi nhanh nhẹn tốt hơn rất nhiều,có vẻ rất yêu thích.Nhanh chóng cho Minh Xuân và Thư Hồng đem vào trong.
An Nguyệt thoải mái nói rất nhiều chuyện với Hiền phi.Không hiểu sao lại "tâm đầu ý hợp"đến thế?Cô cũng hy vọng nếu như nữ nhân trong cùng nào cũng tương tự thì thật hay biết mấy .Nhưng đời không có hai chữ "nếu như" này.
Bất chợt,từ xa xa một bóng người thong thả đi tới,phát ra giọng nói vô cùng hào sảng:
"Lầu rồi không gặp,tỉ muội tốt của ta a..."