An Nguyệt nhanh chân rời khỏi thư phòng mà không hề ngoái đầu lại nhìn lần nào nữa,ai mà biết được sự tình sẽ đi về chốn nào khi cô tiếp tục thay đổi tình tiết rối tinh rối mù này?Người nam nhân kia...cô thật sự không hề biết danh tính của hắn,nhưng cái cảm giác kỳ lạ cứ không ngừng dâng trào trong não này là gì?sóng cuộn từng tầng từng tầng như muốn phá vỡ đê chắn của chính nó,cái thân xác này,tột cùng đến chuyện gì?Không phải mọi thứ đều là tình tiết hư cấu thôi sao?
Con đường lót đá đưa cô trở về lại Như Nguyệt các từ lúc nào không hay biết,giờ đã quá trưa,vầng dương đã lên tới đỉnh đầu mang theo cái nắng gay gắt xuyên qua những tán lá mỏng của những cây hoa đào trong khuôn viên.An Nguyệt suy tư đi vào trong phòng,thì nhìn thấy Minh Xuân đứng bên cạnh bạn,mặt quỷ nhìn cô chằm chằm.
"Em làm sao vậy?bộ mặt ta có dính gì hay sao?"
"Tiểu thư?người tột cùng là biến đi đâu vậy?Em còn tưởng người quên luôn đường về rồi,em còn định cho người đi tìm tiểu thư đây...Ban nãy có người của Hiền phi tới muốn tìm người,làm em hoảng lên chết được, còn phải nói là tiểu thư tâm thần không khỏe muốn nghỉ ngơi."
"Tưởng gì,không phải ta đã trở về rồi hay sao?Em còn lo lắng gì nữa chứ?mau dọn bữa trưa lên đi"-An Nguyệt nói đoạn lại nằm nửa người trên trường kỷ dài cạnh thềm các,cô đặc biệt thích ngồi thơ thẩn nên đã cho đặt thứ này ở đây.An Nguyệt tự tháo hết trâm cài đầu trên búi tóc của mình ra,những thứ này quá đỗi nặng nề đi,cô e đầu mình sắp đi tong luôn rồi.Cô vòng mái tóc dài ra phía trước mà bắt đầu lấy từng lọn thắt lại với nhau.Hồi còn ở hiện đại cô vốn rất am hiểu những thứ này,nhưng là chưa từng được làm với chính mình.Do việc học hành rất quan trọng nên An Nguyệt cũng bỏ mặt bản thân,mái tóc vốn rất dài đem đi cắt ngắn cũn,lại rối bù.Bây giờ cô thực sự suy nghĩ,rốt cục mình là đã bỏ qua những thứ gì quan trọng đáng có...thân xác này quả làm cô ngẫm lại...
"Nương nương,kiểu tóc này tên là gì thế a?,nô tì chưa từng thấy qua nha"-Thư Hồng không biết chui từ góc nào ra,trườn đến cạnh chỗ An Nguyệt mà tò mò hỏi.
Kiểu tóc này ta cũng tình cờ biết thôi,em thích không?mau lên đây ta làm cho."
"Nương nương,nô tì không dám đâu,đó là tội lớn đó"-Hai mắt Thư Hồng vụt sáng lên nhưng rồi nhanh chóng bị dập đi,trước giờ làm gì có chuyện chủ tử lại chải tóc cho nô tì chứ?Nàng vẫn không muốn chết nha.
An Nguyệt có vẻ không vui,cô cầm hai ống tay áo của Thư Hồng mà kéo lên trên trường kỷ,bắt đầu dùng lượt gỗ chải qua.Tóc của nữ nhân cổ đại quả thật là cự phẩm nha,mềm mại lại đen óng,dù sao cô vẫn thích thế này hơn những kiểu cầu kỳ,nhuộm nâu hay uốn lọn như hiện đại.
"Tội tình gì chứ,lúc ở cạnh ta không có ai em cứ thoải mái,bản thân ta ghét lễ nghi cầu kỳ...hiểu chứ?"
"Dạ"-Thư Hồng thỏ thẻ đáp...
TG:Haizz...thật mệt a,ta sắp thi tiếng Pháp nên việc đăng bài cũng lười,thật ra ta viết xong phần kết thúc rồi,đang nghĩ chút ngoại truyện.Ta sắp đào hố mới,cầu các nàng nhảy hố a !!!