Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 7

Editor: Preiya

“Sau đó thì sao?” Tống Cẩn nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp: “Em gỡ ra làm cái gì chứ, định gặm nó như khoai tây chiên chắc?”

Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn: “Em không biết là những quả bong bóng này lại quý như thế…”

Tổng Cẩn nhắm mắt lại, phun ra một ngụm uất ức lớn: “Được rồi, về nhà thôi.”

Triệu Tiêu ôm hành lý, dừng lại một chút rồi hỏi Tống Cẩn về cái mà cô không hiểu này: “Vì sao mấy cái bong bóng này lại quý như thế, rõ ràng là trong hộp cũng không có bao nhiêu cái mà?”

Tống Cẩn cúi đầu nhìn Triệu Tiêu, anh nhìn thấy vẻ mặt thành thật của cô, trong mắt đều là ham học hỏi, liền độc địa mở miệng: “Có quỷ mới biết.”

Hoàng Thượng nổi bão rồi, Triệu Tiêu thò tay vào túi lấy ra một xấp tiền tiêu vặt,muốn đưa hết tiền này trả lại cho Tống Cẩn.

Ở Đại Kỳ, Tống Cẩn có nguyên một quốc khố, lúc đến nơi này, tiền của Tống Cẩn là do ba Tống và mẹ Tống đưa cho, mỗi ngày được phát hơn mười đồng.

Bởi vì Tống Cẩn không giống cô hay dùng lý do phải mua dụng cụ học tập để lừa gạt ba mẹ Triệu lấy tiền mia nước ngọt, nên có lẽ là anh còn nghèo hơn cả cô nữa, Triệu Tiêu liền đuổi theo Tống Cẩn và nhét một xấp tiền lẻ này vào tay anh.

Kết quả là, sau khi đưa tiền xong thì sắc mặt của Tống Cẩn ngày một kém hơn, ánh mắt anh giống như núi lửa, tựa như xấp tiền cô đưa cho anh không phải là tiền mà là giấy vụn vậy.

“Triệu Tiêu, rốt cuộc là em làm cái gì thế hả?” Tống Cẩn hỏi.

Triệu Tiêu bày ra dáng vẻ như không có gì quan trọng: “300 đồng đó là do nô tì xài hết, nên tiền này cũng phải là do nô tì trả mới đúng.”

Tống Cẩn ném trả lại tiền cho Triệu Tiêu, sau đó đi thẳng một đường không quay đầu lại đến chỗ ven đường và ngoắc tay gọi taxi.

Từ thị trấn cổ về thành phố S phải ngồi xe lửa mất bảy, tám tiếng, lúc lên xe Tống Cẩn không hề mở miệng nói chuyện với Triệu Tiêu, Triệu Tiêu liền đưa tay cào cào tóc, trong lòng vô cùng ủy khuất.


Cô mua một tô mì ăn liền trên xe lửa, lúc bưng tô mì trở về thì rốt cuộc Tống Cẩn đã chịu mở miệng nói chuyện với cô: “Mua giúp anh một phần nữa đi.”

Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn, rất muốn ném một chữ “Không” vào mặt anh, cô hơi há miệng, nhưng sau đó vẫn cầm tô mì ăn liền trong tay đưa cho Tống CẩnDiễễnđàànLêêQuýýĐôôn: “Em còn chưa ăn đâu, Hoàng…Anh ăn trước đi.”

Triệu Tiêu đặt tô mì xuống trước mặt Tống Cẩn, sau đó lại mua một tô khác rồi trở về, lúc mới bước vào toa cô thấy có một người thanh niên tóc nhuộm vàng đang muốn cùng Tống Cẩn nói chuyện phiếm: “Người anh em à, cô bạn gái của anh phục tùng anh thật đấy, có bí quyết gì thì chỉ tôi với?”

Tống Cẩn ghét nhất là cái gì, chính là bị tên tóc vàng này kêu là anh em, Triệu Tiêu nhanh chóng đi tới và đặt tô mì xuống bàn, cướp lời: “Là do tôi tự nguyện, không phải là phục tùng.”

Anh chàng tóc vàng liền há hốc miệng, không biết phải dùng từ gì để diễn tả sự kinh ngạc nữa rồi.

Đúng lúc này, mắt của Tống Cẩn đã mở ra, khóe môi cóng nhẹ, cười cười với Triệu Tiêu, anh kéo tay cô đến bên cạnh mình, cười nói với tóc vàng: “Những cái khác đều ổn, chỉ là đầu óc hơi ngu ngốc một tý thôi.”

Chàng thanh niên tóc vàng đã bừng tỉnh hiểu ra và cười cười với Triệu Tiêu, kết quả bị khí sắc của Tống Cẩn ngăn lại, anh nói với Triệu Tiêu: “Còn không ngồi xuống ăn mỳ mau lên, mì đã nở hết rồi kìa.”

Triệu Tiêu: “….”

Buổi tối đã về đến nhà họ Triệu, Triệu Tiêu mệt đến mức nằm ngay đơ trên giường, cô nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, thật là nhớ bọn Lục Quán và Hồng Tú quá đi, nhớ cả thùng nước tắm ấm áp chứa đầy hoa, nhớ những món đặc sản Lương Châu mà phụ thân hay cho người mang vào cung.

Tuy không hề ôm ấp hy vọng đối với chuyến đi đến thị trấn cổ lần này, nhưng nếu không có một chút hy vọng để trở về Đại Kỳ thì trong lòng cô lại có chút mất mát, Triệu Tiêu nghĩ là, nếu như cô thấy mất mát một thì Tống Cẩn lại càng mất mát nhiều hơn nữa.

Rõ ràng anh không phải là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, người thực sự thích ứng với mọi hoàn cảnh chính là cô, không phải là Tống Cẩn.

Triệu Tiêu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô nhảy từ trên giường xuống, đi tới phòng bếp tìm mẹ Triệu: “Mẹ, Qùy Thủy của con tới rồi….không phải, là tới tháng…”

“Rốt cuộc đã tới rồi sao.” Mẹ Triệu duỗi tay ra chọt vào ót của cô: “Nói cho mẹ nghe, con và Tống Cẩn chưa từng xảy ra chuyện gì, đúng không?”

Triệu Tiêu lắc đầu.

“Mẹ rất tin vào nhân phẩm của Tống Cẩn cho nên mới yên tâm để cho hai đứa đi chơi với nhau, các con đã chơi chung từ nhỏ đến lớn, mẹ và dì Tống của con đã bàn bạc sẵn rồi, chờ lúc hai đứa đến tuổi kết hôn thì sẽ tổ chức hôn lễ cho các con.”

Triệu Tiêu trợn mắt hỏi mẹ Triệu: “Còn phải đợi vài năm nữa sao?”

Ót Triệu Tiêu liền bị đánh một cái làm cô phải lui về sau mấy bước.


“Sao mẹ lại sinh ra đứa con có da mặt dày như thế này chứ.” Mẹ Triệu phẫn nộ nhìn Triệu Tiêu, rồi xoa xoa tay: “Đem những bộ quần áo đó đi giặt cho sạch đi.”

Buổi tối, Triệu lên máy tính, mở Baidu ra tra về ý nghĩa chuyện lần đầu có kinh nguyệt, Baidu này là do Tống Cẩn dạy cô sử dụng, bởi vì cô có quá nhiều điều thắc mắc làm anh cảm thấy phiền: “Sao em không tự lên mạng tự tra đi?”

Từ nhỏ, Triệu Tiêu đã không có mẹ, mặc dù trong nhà có đến ba người dì nhưng cũng không thân thiết mấy, trước khi cô tiến cung, vị ma ma trong cung có tới nhà dạy cô mấy ngày nhưmg nội dung giáo dục về một vấn đề quan trọng nhất, “Làm sao để hầu hạ hoàng thượng cho tốt” lại không hề nói cho cô biết một tý gì.

Giống như khi tới chỗ này, bởi vì không học tốt ở tiểu học mà đã được lên thẳng sơ trung rồi, cho nên có rất nhiều phương diện không thể theo kịp người khác được.

Cho nên, dù sau này cô đã được thị tẩm, hiệu quả thị tẩm của cô lúc còn ở Đại Kỳ và thành tích thi cũng không khác nhau là mấy, nếu như Tống Cẩn chính là giáo vên, nếu trên giường có bút đỏ thì chắc chắn là sau mỗi lần cô thị tẩm xong, trên thẻ bài của cô sẽ đánh một con số không màu đỏ thật là lớn.

Có kinh lần đầu nghĩa là gì?

Có kinh lần đầu nghĩa là chỉ việc thiếu nữ lần đầu tới kỳ kinh nguyệt, cũng có nghĩa là thời kỳ bắt đầu trưởng thành đã tới, cũng chính là con đường thông từ âm đ*o đến cổ tử cung trong tử cung đã mở ra rồi.

Đột nhiên, chữ “tại sao vậy?” liền xuất hiện trên đỉnh đầu của Triệu Tiêu, cô tự trấn an trái tim đang đập siêu nhanh của mình,gõ chữ “Xuân Cung Đồ” vào khung tìm kiếm.

Chính xác là lúc còn ở Đại Kỳ cô đã được xem qua vài cuốn sách như vậy, nhưng mà vị ma ma trong cúng nói rằng đây là những cuốn sách quý, Tống Cẩn nói với cô rằng, nếu như muốn biết cái gì thì lên mạng mà tra, đừng có đi hỏi anh nữa.

Hiện tại thì cô có một câu hỏi, tại sao Xuân Cung Đồ ở nơi này và ở Đại Kỳ lại khác nhau?

Kết quả tìm kiếm hiện ra, Triệu Tiêu liền đỏ mặt, sau lưng cô liền vang lên một giọng nói đầy cay nghiệt: “Triệu Tiêu, em lại xem cái gì đó?”

Triệu Tiêu sợ tới mức bắn người ra khỏi ghế, sao Tống Cẩn lại đột ngột xuất hiện ở đây, cô với tay lấy con chuột muốn tắt cái trang này đi, sau đó không biết tại sao mà có một hình không tắt được.

Triệu Tiêu muốn khóc quá, tấm hình nam nữ giao hợp này lại đang được phóng lớn, hiện lên trên màn hình vi tính, mặc cho cô ấn nút tắt thế nào nó cũng không biến mất.

Tống Cẩn DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn có chút không vừa mắt, tay anh ngăn tay Triệu Tiêu lại: “Để trẫm xem.”

Triệu Tiêu không còn mặt mũi nào nhìn thiên tử nữa, bèn xoay mặt đi.

Tống Cẩn một bên vừa bấm chuột một bên vừa nói với Triệu Tiêu: “Máy tính của em nhiễm virus rồi.”

Triệu Tiêu liền hỏi: “Có nặng lắm không?”

Tống Cẩn buộc phải tắt máy đi, sau đó ngẩng đầu hỏi Triệu Tiêu: “Phần mềm diệt virus anh đưa em hôm trước đâu?”


Triệu Tiêu cúi đầu không nói lời nào.

Tống Cẩn lại hỏi thêm lần nữa.

Triệu Tiêu mới ấp a ấp úng trả lời: “Có lần sau khi khởi động máy xong thì nhảy ra một thông báo nói bị lỗi hệ thống gì đó.”

“Sau đó thì sao?”

Triệu Tiêu lại nuốt nước bọt: “Sau đó em tháo phần mềm diệt virus của anh đưa ra thì không hiện thông báo nữa.”

“Được, tốt lắm.” Tống Cẩn gật gật đầu, nhấp nhẹ chuột: “Tháo luôn cả phần mềm ra, làm đúng lắm…”

Triệu Tiêu ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Tống Cẩn tắt Xuân Cung Đồ đi, xấu hổi hỏi: “Hoàng Thượng tìm em có chuyện gì không?”

“Không có gì. Tống Cẩn tải lại cho Triệu Tiêu một phần mềm diệt virus mới rồi đứng lên: “Dì Tống của em bảo trẫm qua nhà gọi em tới ăn bánh bao”

Bánh bao vừa mới ra lò còn nóng hôi hổi, mẹ Tống nhìn Triệu Tiêu đang nằm sấp trên bàn ăn bánh bao, hỏi: “Tiêu Nhi à, tay nghề của dì Tống có được không?”

Triệu Tiêu liền gật đầu.

Mẹ Tống lại bưng lên thêm một lồng bánh bao nữa: “Nếu như con về làm con dâu của nhà họ Tống thì mỗi ngày có thể ăn bánh bao của dì Tống làm rồi.”

Triệu Tiêu trả lời vô cùng thật thà: “Nếu như mỗi ngày đều phải ăn bánh bao thì con ăn không nổi đâu.”

Mẹ Tống: “….”

Sau khi có kết quả thi, Tống Cẩn quả nhiên là đậu vào trường cao trung của thành phố S, đây là chuyện đã nằm trong dự tính, còn thành tích thi ngoài dự liệu của Triệu Tiêu thì xém đậu vào trường cao trung.

Sau đó ba Triệu mẹ Triệu liền đi cửa sau cho cô, làm cho Triệu Tiêu trở thành một học viên chính thức.

Đối với chuyện Triệu Tiêu thi được điểm cao như vậy, ba Triệu vô cùng vui vẻ, để tờ báo trong tay xuống và hỏi Triệu Tiêu muốn cái gì.

Triệu Tiêu đang xem TV, cô chỉ vào “chiếc điện thoại khảm kim cương và vàng” đang ở trên màn hình, nói với ba Triệu: “Con muốn nó được không?”

Ngày hôm sau, ba Triệu liền mua cho Triệu Tiêu một cái máy chơi game, Triệu Tiêu miễn cưỡng nhận lấy máy chơi game trong tay ba Triệu, cúi đầu nói: “Cảm ơn ba ạ.”


Điểm thi Tống Cẩn đứng thứ hai toàn trường cao trung, lúc Triệu Tiêu nghe nói rằng còn có một người cao hơn Tống Cẩn hai điểm, trong lòng cô liền vô cùng vui sướng, quả thật là rất sung sướng.

Ba Tống đã chuẩn bị sẵn một buổi tiệc mừng dành cho Tống Cẩn, Tống Cẩn đang đi chào họ hàng thì bị ba Triệu mẹ Triệu kéo đến bàn mình, Triệu Tiêu đang ăn cua lột một cách thích thú nên bỏ qua lời chỉ trích không ngừng bên tai của mẹ Triệu.

Nhưng lúc nào cũng có một người dì nào đó quay sang hỏi mẹ cô, ví dụ như: “Lần này con gái nhà chị thi có được không?”

Giọng điệu của mẹ Triệu lập tức thay đổi, bà mỉm cười nhìn Triệu Tiêu, khiêm tốn nói: “Trái lại, thành tích cũng vào được trường cao trung của thành phố S nữa cơ, cùng trường với Tống Cẩn đấy.”

“Vậy là tốt rồi.”

Mẹ Triệu: “Đâu có đâu có, còn kém Tống Cẩn nhiều lắm, nhưng dù sao chúng tôi chỉ có một đứa con gái nên cũng không đòi hỏi gì cao.”

“……”

Kỳ nghỉ hè sau cuộc thi là thời gian sung sướng nhất kể từ khi Triệu Tiêu đi tới thành phố S, không có bài tập hè, không có thi cử, không có Tổng Cẩn luôn cao cao tại thượng, anh cũng không còn kiêu ngạo như trước, thỉnh thoảng còn có thể cùng cô xem quảng cáo.

Quảng cáo điện thoại khảm kim cương và vàng giá 999 đồng được chiếu suốt cả kỳ nghỉ hè, sau đó tới lúc khai giảng lại không chiếu nữa, Triệu Tiêu lén gọi xuống đường dây nóng, số tiền hơn một trăm đồng mà cô đã dành dụm trong suốt thời gian qua này, đợi khi nào đủ tiền thì chắc không còn hàng nữa.

Ngày 1 tháng 9 là ngày khai giảng, Triệu Tiêu lôi kéo tay mẹ Triệu không buông: “Tại sao con không được học chung lớp với Tống Cẩn vậy?”

Mẹ Triệu liền dùng tay gỡ móng vuốt của Triệu Tiêu ra: “Tiêu Tiêu à, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, sơ trung và cao trung không giống nhau, càng không thể lơ là chuyện học tập được, mẹ hứa với con, sau khi con đậu đại học rồi thì con muốn gì cũng được.”

Triệu Tiêu lại nắm lấy tay của mẹ Triệu: “Tại sao lại để con ở trong ký túc xá của trường chứ…”

Mẹ Triệu tiếp tục dùng tay còn lại gỡ móng vuốt của cô ra: “Đây là do giáo viên mới của con đề nghị như vậy, mẹ còn không đồng ý được sao, mà Tống Cẩn cũng ở ký túc xá còn gì, hai đứa con vẫn có thể làm bạn mà.”

Triệu Tiêu: “Chúng con được ở cùng một chỗ à?”

Vừa dứt lại, ót lại bị đâm mạnh một cái khiến nước mắt Triệu Tiêu chảy ròng ròng.

Thân phận của Triệu Tiêu bây giờ là học sinh mới của trường cao trung thành phố S,sở trường của cô ghi là ca hát, đúng là trời sinh Triệu Tiêu đã có một chất giọng vô cùng tốt, lúc còn nhỏ đã đạt giải nhất cuộc thi hát của trường mẫu giáo, về sau sở trường của cô đều dính tới lĩnh vực văn hóa, lúc mẹ Triệu chuẩn bị đi cửa sau cho Triệu Tiêu, bà liền nghĩ tới lĩnh vực duy nhất mà cô tạm được coi là sở trưởng này.

Tiết thứ nhất của trường cao học là tiết tự học, không có Tống Cẩn DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ngồi bên cạnh, Triệu Tiêu liền gục xuống bàn không dậy nổi, cô đang nằm úp sấp trên bàn một lúc thì thấy có người đang vỗ sau lưng mình, Triệu Tiêu ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt tuấn tú.

“Cậu chính là bạn học Triệu Tiêu đúng không, giáo viên chủ nhiệm bảo mình tới gọi cậu tới văn phòng một chuyến.” Cậu con trai nói.


Cậu ta có vóc dáng rất cao to, Triệu Tiêu cảm thấy cổ mình đang nghẹn đắng, cô liếc nhìn cậu ta rồi đột nhiên nhớ tới hồi còn học sơ trung mình đã bị lý do này lừa gạt đi đến văn phòng, kết quả là thầy văn phòng lại hỏi ngược lại cô: “Triệu Tiêu, em tìm thầy có việc gì sao?”

Triệu Tiêu chớp mắt hai cái: “Cậu gạt tôi.”

Khóe miệng Cố Nhất Minh co rút lại, xoay người đi ra khỏi lớp học.

Khoảng 10 phút sau, giáo viên chủ nhiệm mới đã đi tới lớp học, đến bên cạnh Triệu Tiêu: “Triệu Tiêu, em đi tới văn phòng của tôi một lát.”