Editor: Preiya
Từ sự kiện vũ hội lần trước, giá trị tin tưởng Triệu Tiêu dành cho Cố Nhất Minh đã giảm xuống thấp hơn một chút. Cô xoay mặt qua, nghi ngờ liếc nhìn Cố Nhất Minh một cái: “Lần này lại đi gặp bạn gái mới của cậu nữa sao?”
Từ “Mới” của Triệu Tiêu khiến Cố Nhất Minh híp mắt lại, sau đó cậu vừa lái xe vừa nói: “Bạn gái gì cơ? Tiêu Tiêu, cậu hiểu lầm rồi.”
Triệu Tiêu không hiểu rõ chuyện tình cảm nam nữ cho lắm, có một lần hội bạn cùng phòng đã thảo luận về vấn đề này, bốn người nằm trên giường thay phiên nhau lý giải về chuyện tình yêu, đến lượt Triệu Tiêu, sau khi cô nói xong lập tức bị bạn cùng phòng công kích. Cho nên càng nói nhiều càng sai nhiều, cô dứt khoát ngậm miệng lại.
Cố Nhất Minh thấy Triệu Tiêu im lặng, trong lòng cậu thấy khó chịu, rồi tăng âm lượng lên, lặp lại câu nói lúc nãy một lần nữa: “Tiêu Tiêu, các cô ấy thật sự không phải là bạn gái của tôi.”
Triệu Tiêu cảm thấy từ “các cô ấy” trong miệng của Cố Nhất Minh gợi lên cảm giác về số lượng rất vi diệu, cô nhíu mày, nhịn không được lên tiếng: “Cố Nhất Minh, cậu thay đổi bạn gái thất thường vậy là không tốt đâu.”
“Tôi thay đổi thất thường khi nào?” Cố Nhất Minh đột nhiên dừng xe lại, tư thế của cậu bây giờ giống như muốn cùng cô tranh luận đến cùng vậy, khuôn mặt cậu giống như bị một tầng khí lạnh bao phủ, đôi mày đẹp của cậu đang nhìn cô chằm chằm cũng bị bao phủ bởi khí lạnh, sau đó cậu khẽ nhếch môi, châm chọc nói: “Nếu như tôi có thay đổi thất thường thì cũng còn kém xa với Tống Cẩn của cậu, cậu ta còn có thất cung bát viện cơ mà, toàn một đám mỹ nhân phi tử chỉ biết tính toán hại người thôi.”
Cuộc đối thoại đã đi theo phương hướng không vui, Triệu Tiêu không thích Cố Nhất Minh nói Tống Cẩn như vậy, nhưng cô lại không thể phản bác được, trong lòng gấp đến độ đôi mắt đã đỏ bừng, cô không biết từ lúc nào mình lại có tình cảm với Tống Cẩn nhiều như vậy, không cho phép người khác nói xấu anh nửa lời, cho dù người này còn là bạn tốt của cô nữa.
Cố Nhất Minh nhìn thấy dáng vẻ Triệu Tiêu như vậy, trong lòng lại càng không thoải mái, cậu im lặng một lát, sau đó vẫn tự mình cho mình một đường lui, bèn khẽ cười một tiếng: “Tiêu Tiêu, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
Triệu Tiêu lqd khẽ “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Minh Minh, hôm nay rất cảm ơn cậu, cậu hãy đưa tôi về lại trường học luôn đi.”
“Không đi chơi sao?” Cố Nhất Minh hơi mím môi, “Lời nói lúc nãy làm cậu không vui rồi à?”
Triệu Tiêu lắc đầu: “Không có.”
Cố Nhất Minh: “Đã không có thì theo giúp tôi đi, miễn cho tôi bị mất mặt trước đám người kia nhé.”
Cố Nhất Minh dẫn Triệu Tiêu đến một chỗ ăn chơi thuộc thành phố S, bên trong khu vực phòng VIP có khu KTV, bóng bàn, bể bơi.. và các hạng mục giải trí khác, là một nơi tổng hợp các dịch vụ giải trí cao cấp.
Bởi vì nơi này rất cao cấp, cho nên lúc Triệu Tiêu theo Cố Nhất Minh bước vào phòng VIP, cô đã nhìn thấy một mỹ nhân mình mặc áo choàng tắm, bên trong mặc bikini đang cầm micro hát: “Yêu phải thắng thắn vô tư, anh hãy thẳng thắn vô tư…”
Triệu Tiêu ngước mắt nhìn cô ta, nếu như cởi áo choàng tắm ra thì lại càng thêm thẳng thắn vô tư rồi.
Có thể là bởi vì bị xung đột thị giác rất mạnh, cho nên cô lại nhìn thấy có một cặp đôi đang ôm hôn nồng nhiệt phía trong góc bên kia.
Nhất thời tay chân Triệu Tiêu trở nên luống cuống, cô nói với Cố Nhất Minh đang đi phía sau mình: “Tôi muốn về nhà....”
Phòng bao rất rộng, người ta dường như có thể mở luôn một bữa tiệc lớn ở đây, có không ít người tới chào hỏi với Cố Nhất Minh, có một người nhìn rất trẻ, giống như học sinh đi tới vỗ vai Cố Nhất Minh, sau đó cậu ta liếc nhìn Triệu Tiêu rồi mỉm cười, lúc rời đi còn thuận tay nhéo mông cô một cái.
Cả người Triệu Tiêu đều nhảy dựng lên, người trong phòng cười ha ha, Cố Nhất Minh tự nhiên ôm lấy Triệu Tiêu vào trong lòng mình, sau đó tùy ý vung tay ý bảo tắt nhạc đi và nói với những người nam nữ ở đây: “Triệu Tiêu, bạn của tôi.” Nói xong, cậu vươn đầu ngón tay ra chỉ vào người thanh niên vừa mới ngắt mông Triệu Tiêu: “Hầu Tử, tự cậu phạt mình ba ly rượu đi.”
Hầu Tử cười hì hì tự mình uống hết ba ly rượu, sảng khoái uống hết một ly rồi lại một ly.
Cố Nhất Minh muốn dẫn Triệu Tiêu đi chào hỏi lần lượt, cô cũng đi chào hỏi từng người một, sau khi biến một đám người từ không quen trở thành quen, cô mới nói với Cố Nhất Minh: “Minh Minh, tôi ra ngoài trước nhé.”
Cố Nhất Minh đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô như vậy, cậu sửng sốt: “Tiêu Tiêu, bọn họ chỉ là thích đùa giỡn thôi.”
Triệu Tiêu gật đầu: “Tôi biết.”
Triệu Tiêu đi ra khỏi phòng bao, sắc mặt đã chuyển thành màu gan heo: “Nhất Minh, tôi thật sự phải về rồi.”
Cố Nhất Minh đi theo cô ra khỏi phòng bao, đóng cánh cửa vừa nặng vừa dày lại, ngăn cách với sự ầm ĩ bên trong. Cậu tựa người vào bức tường được sơn màu xanh vàng rực rỡ: “Tiêu Tiêu, cậu đừng như vậy.”
Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhưng cô cũng cảm thấy có lẽ là mình đang cố tình gây sự, bèn cúi đầu nói: “Tôi thật sự muốn đi về.”
“Triệu Tiêu, cậu đã thay đổi rồi.” Cố Nhất Minh chỉ tay vào trong cánh cửa, “Đây không phải là nơi bạn bè tụ họp à, sao cậu lại có dáng vẻ như vậy chứ?”
Triệu Tiêu đáp lại một câu: “Bọn họ không phải là bạn của tôi…”
Sắc mặt của Cố Nhất Minh trở nên rất khó coi: “Tiêu Tiêu, trước kia cậu không phải là người có thể nói ra mấy lời này.”
Nước mắt của Triệu Tiêu lqd rơi xuống như mưa, câu nói của Cố Nhất Minh đã khiến cho nước mắt cô cố gắng kiềm nén rơi ra khỏi hốc mắt.
Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu, sau đó nói bằng giọng bất lực: “Được, tôi đưa cậu về.”
Triệu Tiêu thì thào: “Cảm ơn.”
Cảm giác bất lực trong lòng Cố Nhất Minh lại càng tăng thêm khiến cậu có chút không thở nổi, cậu nắm chặt chìa khóa xe: “Đi thôi.”
Ngồi trên xe Cố Nhất Minh trở về, Tống Cẩn tổng cộng đã gửi cho cô 5 tin nhắn cộng thêm một cuộc gọi nhỡ, tin nhắn đầu tiên Triệu Tiêu không nhìn thấy, còn mấy tin nhắn sau có nội dung là: “Khi nào thì về/trẫm đói bụng rồi/ lúc trở về có đi ngang qua đường Trung Bắc nhớ mua cho trẫm một phần đồ ăn khuya..”
Triệu Tiêu gửi một tin nhắn cho Tống Cẩn: “Sẽ trở lại ngay thôi, ăn khuya Người muốn ăn cái gì?”
Sau đó Tống Cẩn gọi điện thoại tới: “Nghe người ta nói xôi của tiệm A Vượng ăn ngon lắm.”
Cái gì mà nghe người ta nói chứ, chính là do cô cực lực đề cử với anh mà.
Triệu Tiêu nói: “Được.”
Sau đó Tống Cẩn cúp máy, gần đây anh đang theo giúp giáo sư làm một đề án, còn gấp gáp hơn so với khi làm Hoàng đế nhiều.
Toàn bộ hành trình lúc về, Cố Nhất Minh chưa hề mở miệng nói với Triệu Tiêu một câu nào, cô có chủ động nói mấy câu, nhưng cậu chỉ im lặng mấp máy môi, không nói một câu gì cả.
Triệu Tiêu tự biết hôm nay mình đã khiến cho cậu mất hứng, nên cũng không nói thêm gì nữa, hai tay cô nắm chặt lại để trên đùi, vẻ mặt vô cùng rối rắm.
Cố Nhất Minh chỉ đưa Triệu Tiêu đến trước cổng trường, sau khi cô xuống xe rồi liền lái vụt đi, Triệu Tiêu nhìn đuôi xe dần dần biến mất, sau đó im lặng xoay người đi đến cổng trường đại học S, đột nhiên cô nhớ ra là mình đã quên mua xôi, lại chạy một quãng đường đến tiệm A Vượng.
Lúc Triệu Tiêu đem xôi đến phòng thí nghiệm cho Tống Cẩn, vừa đúng lúc anh đang cầm điện thoại bấm số, khi nhìn thấy cô đã buông di động xuống, đi nhanh về phía này.
Triệu Tiêu lấy túi xôi ra khỏi lồng ngực, nó vẫn còn đang nóng hôi hổi, cô nhếch miệng cười với Tống Cẩn: “Em có lấy chà bông, đậu đũa, còn có da lợn cho Người nữa này…”
Tống Cẩn lấy bình nước nóng ra rồi lấy nắp bình làm cốc rót cho Triệu Tiêu uống trước, sau đó anh mới vừa ăn xôi vừa uống sau.
Triệu Tiêu hai tay chống má: “Ăn ngon không?”
“Cũng ngon, ở khoảng một mức độ nào đó thôi.” Tống Cẩn chậm rãi uống một ngụm nước ấm, sau đó hỏi Triệu Tiêu, “Hôm nay có thu hoạch được gì không?”
Triệu Tiêu: “Em đi mua thảm lót sàn và đèn trang trí.”
Tống Cẩn: “Một mình em sao?”
Triệu Tiêu lắc đầu: “Cố Nhất Minh dẫn em đi, nghe nói nếu có người quen thì sẽ tiện hơn một chút.”
Tống Cẩn lại nhấp một ngụm nước nữa: “Không phải có người quen thì tiện hơn đâu, người quen lại càng xảo trá hơn thì có.”
Cố Nhất Minh nói xấu Tống Cẩn, Triệu Tiêu sẽ tức giận, nhưng khi Tống Cẩn nói Cố Nhất Minh như vậy, Triệu Tiêu lại càng tức giận hơn: “Cố Nhất Minh không phải là loại người như vậy.”
Ở Đại Kỳ, Tống Cẩn là một vị Hoàng đế ôn hòa, anh nhìn Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi hiểu lầm trẫm rồi, trẫm đương nhiên tin tưởng bạn của Tiêu Nhi, nhưng chúng ta cũng không thể không phòng bị được, bạn của Cố Nhất Minh chưa chắc đã là một gã quân tử chân chính, từ xưa đến giờ, vô gian bất thương, trẫm chỉ lo Triêu Nhi bị lừa mà thôi.”
Sắc mặt của Triệu Tiêu đã hòa hoãn trở lại: “Em cũng nghĩ như vậy, cho nên mới chọn đồ trước rồi trả tiền sau.”
Tống Cẩn gật đầu tán thưởng, ăn xôi xong, anh nhận lấy khăn giấy Triệu Tiêu đưa qua lau miệng và lau tay: “Đợi lát nữa chúng ta cùng đi đến Hương Tụng Viên.”
Hương Tụng Viên là tên tiểu khu nơi Tống Cẩn mua nhà, căn hộ anh mua đúng kiểu nhà chung cư, nằm ở tầng 16, lúc đứng trên sân thượng rất có cảm giác sinh ra kích thích thần kinh.
Căn hộ đã bắt đầu được trang trí, trước tiên là quét vôi trắng lên. Quét vôi xong, trên ban công còn thô sơ chất đống các vật dụng linh tinh mà đội sơn sửa để lại.
Tống Cẩn kéo tay Triệu Tiêu đi vào bên trong, phía trong nhà đã được lắp đặt hệ thống điện, ngọn đèn sáng ngời chiếu sáng khắp căn phòng, dưới đất là bóng của Triệu Tiêu và Tống Cẩn.
Triệu Tiêu vòng hai tay ở thắt lưng Tống Cẩn, không khí yên tĩnh này thật thích hợp với đôi tình nhân lặng lẽ ít nói.
Tống Cẩn lqd mở miệng: “Tiêu Tiêu, trẫm thật hy vọng rằng căn phòng này sẽ sớm được trang trí xong.”
Triệu Tiêu vùi mặt vào lòng anh: “Chỉ cần đủ tiền thì mọi thứ sẽ không thành vấn đề.”
Tống Cẩn nhịn không được bèn nhéo lòng bàn tay của cô: “Thật ra trẫm còn có rất nhiều áp lực.”
“Không đủ tiền sao?” Triệu Tiêu bày ra dáng vẻ em rất hiểu mà, rồi cô kéo tay Tống Cẩn, “Thật ra em không muốn có nhà có xe đâu, như vậy Hoàng Thượng mới không có áp lực nữa, hơn nữa chúng ta còn chưa tốt nghiệp, chờ sau khi tốt nghiệp rồi chúng ta có thể cùng kiếm tiền để trang trải sau, chờ sau khi chuẩn bị tốt tất cả rồi mới mua nhà, Hoàng Thượng sẽ có cảm giác rất thành tựu.”
Đột nhiên Tống Cẩn cảm thấy trong lòng rất ấm áp, anh ôm chặt lấy Triệu Tiêu vào trong lòng mình: “Có Tiêu Nhi nói vậy rồi thì trẫm rất vui.”
Nhất thời Triệu Tiêu không tìm ra lời nói để cổ vũ cho Tống Cẩn, cô suy nghĩ một lát, “Nô tỳ cũng rất vui khi Hoàng Thượng đã trở về.”
Tống Cẩn vuốt vuốt đầu Triệu Tiêu, sau đó khẽ cắn lên lỗ tai cô và nhẹ giọng nói một câu: “Tiêu Nhi, thật ra thì trẫm chưa từng nghĩ tới việc sẽ ra đi, có lẽ là từ rất lâu rồi trẫm đã xác định là mình sẽ ở lại đây, đó là vào ba năm trước khi trẫm ra đi.”
Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô sáng lấp lánh, bởi vì nhất thời không nghe rõ lời nói của Tống Cẩn, nên trong mắt liền xuất hiện tia hoang mang.
Tống Cẩn rời khỏi tai của Triệu Tiêu, sau đó anh để lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên gò mái trái của cô, nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Tiêu Nhi, trẫm sẽ nói cho em biết một bí mật nhé.”
Bí mật? Bí mật của Tống Cẩn á? Triệu Tiêu hừng hực lửa cháy: “Người nói đi..”
Đêm nay trăng khuyết, không được tính là sáng, trên nửa vầng trăng còn lưu lại một chút mây, nửa kín nửa hở, đứng từ lầu 16 có thể nhìn thấy được các tòa kiến trúc khác của thành phố S, ánh sáng đèn quảng cáo không ngừng lấp lánh, muôn màu muôn vẻ.
Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, kết quả là bí mật của Tống Cẩn giống như bị táo bón, như thế nào cũng không ra được.
Sau đó Tống Cẩn lại cúi sát đầu vào tai Triệu Tiêu,rồi nhẹ nhàng nói ra một câu: “You are my first crush..”
You are my first crush, bởi vì lúc trước Tống Cẩn không ngừng giám sát cô học tiếng Anh, cho nên Triệu Tiêu hiểu được câu nói của anh, anh nói đúng lắm, anh chính là mối tình đầu của cô.
Ngay đúng lúc trái tim nhỏ của Triệu Tiêu đang trong trạng thái đập loạn thì sau đó Tống Cẩn lại nói thêm câu nữa: “Cho tới bây giờ đều là em.”