Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 44

Editor: Preiya

Vào tháng 11, thời tiết bên ngoài càng lúc càng lạnh, nhất là ở vùng núi, gió lạnh bên ngoài càng lạnh hơn, gió ban đêm dường như muốn liều mạng lao vào cửa sổ, vỗ vào làm cửa sổ kêu răng rắc thật to, Triệu Tiêu khẽ kéo chăn bên phía Tống Cẩn về, sau đó không tình nguyện mở miệng nói: “Em vất vả lắm mới làm ấm chăn được đấy....”

Tống Cẩn cười khẽ rồi nhích lại gần Triệu Tiêu một chút: “Tới gần đây thì sẽ không lạnh nữa đâu.”

Lời nói của Tống Cẩn giống như một luồng khí nóng phun vào tai của Triệu Tiêu, khiến cho tai cô chợt đỏ lên, cái móng vuốt mèo trong lòng lại không ngừng cào cào, trước kia lúc thị tẩm cô cũng không có loại tâm tình này, Triệu Tiêu trong lòng rối như tơ vò nhìn chằm chằm vào TV.

Sau đó Tống Cẩn trực tiếp vươn tay dài ra, vừa xem vừa ôm Triệu Tiêu vào trong ngực mình, một tay khác của anh nắm lấy đồ điều khiển TV, bắt đầu đổi đài theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa, mãi cho đến khi cô bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Có xem hay không đây!” Một lát sau, cô hạ giọng xuống: “Rốt cuộc Người muốn xem cái gì vậy?”

Tống Cẩn ôm sát Triệu Tiêu hơn một chút, cuối cùng anh chọn kênh địa phương đang chiếu phim: “Chắc cái này cũng không tệ lắm.”

Triệu Tiêu ngước mắt nhìn, là một bộ phim HongKong, nội dung nói về câu chuyện của một con ma vui vẻ.

Lần trước Triệu Tiêu đã xem qua phim kinh dị, mặc kệ là ma vui vẻ hay là quỷ treo cổ, cô phẫn nộ kháng nghị: “Không được, em không muốn xem thứ này đâu.” 

Tống Cẩn vỗ vỗ vào vai cô trấn an: “Không việc gì phải sợ, đã có trẫm ở đây rồi, hơn nữa chỉ là một bộ phim hài thôi mà.”

Lần trước Cố Nhất Minh đã định nghĩa về phim kinh dị như sau: “Thật ra nó chỉ là một bộ phim điện ảnh thôi.” Lời nói của Cố Nhất Minh tương đối không đáng tin, còn lời nhận định của Tống Cẩn đây là một bộ phim hài thế mà lại tương đối đáng tin hơn nhiều.

Ma vui vẻ đúng là một bộ phim hài, vừa có lời thoại hài hước lại vừa có tình tiết vui nhộn, tóm lại là Triệu Tiêu xem xong liền cười đến toét cả miệng, nhưng đây là một bộ phim ma nên màn tạo hình cũng rất dọa người, ví dụ như màn khói trắng không ngừng lay động, khi nhìn thấy thứ như vậy, Triệu Tiêu lập tức bịt mắt lại, sau đó chờ cho khúc khủng bố này qua hết, Tống Cẩn ngồi bên cạnh sẽ lên tiếng nhắc nhở: “Tiêu Nhi, có thể xem tiếp được rồi.”

Dưới sự phối hợp không chê vào đâu được như vậy, có thể coi là Triệu Tiêu đã xem hết bộ phim, đến lúc tắt TV,  cô nằm gọn trong lòng Tống Cẩn  nhớ lại tình tiết bộ phim trong TV.

Bởi vì đây là một bộ phim ma, cho dù là phim hài đi chăng nữa vẫn khiến cho lòng bàn tay của người nhát gan như Triệu Tiêu đổ đầy mồ hôi.

Đồng thời, lồng ngực của Tống Cẩn thật ấm áp, nhất thời Triệu Tiêu không đẩy ra được, bèn nằm dựa lưng vào ngực anh, nghiêng mặt sang một bên, bên ngoài cửa sổ còn chưa được kéo màn đang phản chiếu bóng của cái cây ngoài kia, dưới sự tàn phát của gió mạnh phát ra tiếng rào rào.

Triệu Tiêu im lặng thu hồi tầm mắt lại, sau đó mở miệng hỏi Tống Cẩn: “Chừng nào thì Người lại đi, sẽ trở về quá khứ nữa sao?”


Thật ra khi Triệu Tiêu hỏi câu hỏi này, trong lòng cô không hy vọng Tống Cẩn sẽ trở về, Tống Cẩn liếc mắt nhìn Triệu Tiêu, sau đó anh quay đầu nhìn chiếc giường nhỏ một lượt rồi hỏi vô cùng nghiêm túc: “Chiếc giường này hẳn là đủ cho hai người ngủ phải không?”

Triệu Tiêu vô cùng khổ tâm: “Chắc là đủ để ngủ…”

Giường của nhà trọ chỉ dài có một mét rưỡi, không lớn không nhỏ, đủ vừa vặn cho hai người nằm sát vào nhau, trong đầu của Triệu Tiêu lại nhớ tới cảnh tượng lúc nãy trong phim: “Hoàng Thượng, Người nói ma vui vẻ là tốt hay xấu?”

Tống Cẩn híp mắt lại nhìn trần nhà trắng bóng: “Tốt hay xấu thì có khác gì nhau, giáp mật đường ất chi tỳ sương ….(uống một hớp đường, ngọt đến xương, lại giống như thạch tín)”

Triệu Tiêu xoay người hỏi Tống Cẩn lqd: “Dĩ nhiên là có, đến côn trùng còn phân ra hai loại là côn trùng có hại và côn trùng không có hại, con người chính là thành động vật bậc cao, nhưng đó chỉ có điều đó là một con quỷ, trước khi chết vẫn là động vật bậc cao.”

Tống Cẩn: “Bởi vì cao nên mới phức tạp.” Anh ngừng lại một lát, “Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt.”

Triệu Tiêu mở to đôi mắt đen láy sáng ngời: “Trường hợp đặc biệt gì vậy?”

Tống Cẩn nhếch môi, nói không hề khách khí: “Em.”

Triệu Tiêu suy ngẫm lời nói của Tống Cẩn, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, thì ra là anh đang mắng cô, liền giương nanh múa vuốt nhào lên người Tống Cẩn, kết quả là Tống Cẩn trở tay lại đè cô xuống dưới người mình, còn tiện tay tắt cả đèn ngủ.

Cả gian phòng lập tức rơi vào trong bóng tối, mặc dù đen như mực chỉ nhìn thấy mắt của nhau, Triệu Tiêu đẩy người Tống Cẩn: “Hoàng Thượng…”

Nhiệt độ cơ thể của Tống Cẩn ngày càng nóng, Triệu Tiêu dùng kinh nghiệm trong đầu để phán đoán nhiệt độ cơ thể của anh đang biến hóa, chẳng lẽ là long hưng đã dựng lên rồi sao?

Nhưng cô đã đoán sai rồi, Tống Cẩn cũng không có làm gì, anh chỉ lật người nằm ngay lại: “Ngủ đi.”

Triệu Tiêu thuộc loại người rất dễ dàng đi vào giấc ngủ, nhưng cô cũng rất dễ bị đánh thức, ví dụ như bởi vì tiếng bịch bịch rung chuyển của giường ở phòng sát vách, từng tiếng từng tiếng một cứ dội vào tai cô.

Triệu Tiêu mơ màng mở mắt ra, bên cạnh liền truyền đến giọng nói của Tống Cẩn lqd: “Tỉnh rồi sao?”

Triệu Tiêu xoa nhẹ mắt, ậm ừ hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, Người có nghe thấy tiếng gì không?”

Tống Cẩn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Phòng cách vách lại tiếp tục “Bang bang bang”, trừ những tiếng động này ra thì còn có tiếng sột soạt do ván gỗ cọ xát và tiếng thở dốc của đàn ông cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ.

Triệu Tiêu và Tống Cẩn liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại hành động giống như một con cá, lưu loát chui vào chăn và tiếp tục ngủ, chỉ khác với lúc trước là lần này họ dùng chăn che kín đầu lại.

Tống Cẩn cúi đầu nhìn Triệu Tiêu đã ngủ mê mang, đột nhiên anh cảm thấy bất lực, cúi đầu thở dài thật khẽ, bỗng dưng anh xốc chăn của cô lên và vỗ lên mặt cô: “Mau dậy đi, đi tới phòng của trẫm rồi ngủ tiếp, ngủ thế này không tốt cho cơ thể.”


Cơn buồn ngủ đã ập tới, Triệu Tiêu có chút lười biếng, cô nằm úp sấp trên gối, thì thào: “Có lẽ họ chỉ làm một hiệp là xong thôi, chuyện này cũng không kéo dài lâu đâu.”

Chuyện này cũng không kéo dài lâu, rốt cuộc là cô lấy kinh nghiệm này từ đâu ra thế, sắc mặt của Tống Cẩn đã trở nên đen thui, anh dùng tay kéo Triệu Tiêu đứng dậy, sau đó khoác hờ áo khoác lên cho cô rồi cùng đi về phòng mình.

Lúc Triệu Tiêu đang nằm trên đầu vai của Tống Cẩn thì chợt tỉnh lại, phòng cô cách phòng anh chỉ vài bước chân, mỗi lần Tống Cẩn bước đi là tim của Triệu Tiêu lại đập nhanh hơn một nhịp, cô nắm chặt vai của anh, bởi vì mới chui ra khỏi chăn, mặc dù có mặc áo khoác nhưng gió lạnh trên hành lang vẫn thấm vào da thịt nên cả người có chút lạnh.

“Lạnh quá.” Triệu Tiêu tức giận, cả người đều bò lên vai của Tống Cẩn, lúc cô quay đầu lại, anh đã đứng trước cửa phòng lấy thẻ ra mở cửa.

“Hay là để em xuống trước đi.” Thấy Tống Cẩn đã mở nửa ngày mà vẫn mở không ra, Triệu Tiêu đành tốt bụng mở miệng, “Người ôm em như thế này thì vướng lắm.”

Tống Cẩn tức giận “Ừ” một tiếng, nhưng anh cũng không thả Triệu Tiêu xuống, mà là bất lực mở miệng: “Hình như trẫm lấy nhầm thẻ phòng rồi.”

Sau đó cả hai trở về phòng Triệu Tiêu một lần nữa để đổi thẻ, Tống Cẩn cõng Triệu Tiêu đi tới đi lui, rốt cuộc đã vào được phòng của mình, anh nhanh chóng thả cô xuống giường, sau đó kéo chăn đắp kín cả người lại cho cô. 

Nằm trên giường Tống Cẩn, Triệu Tiêu thò đầu ra, cô thấy Tống Cẩn đang đứng bên cạnh giường, tuy rằng chăn này không có ấm như chăn của cô, nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm đang chảy từ trái tim đến toàn thân, ngoại  trừ ấm áp ra còn dâng lên một loại cảm xúc không biết tên khác.

Triệu Tiêu vỗ vỗ xuống giường, nói với Tống Cẩn: “Hoàng Thượng mau đến đây đi, bằng không Người sẽ bị đông lạnh mất.”

Tống Cẩn: “….”

Anh đến toilet rửa mặt trước, sau đó mới trèo lên giường, chờ Tống Cẩn lên giường xong, Triệu Tiêu vô cùng tự nhiên ôm lấy anh, dùng tay mình sờ vào tay anh: “Tay Hoàng Thượng lạnh quá, nô tỳ chà cho Người nhé.”

Tống Cẩn tắt đèn, anh cười khẽ một tiếng, sau đó  ôm chặt Triệu Tiêu vào trong lòng mình, cất giọng vô cùng dịu dàng: “Như vậy có ấm áp hơn không?”

Triệu Tiêu: “Hoàng Thượng thật là hư.”

Trong bóng đêm, Tống Cẩn đưa tay vuốt cái trán mềm mại của Triệu Tiêu, anh im lặng một lúc rồi mở miệng hỏi: “Tiêu Nhi, em có từng oán hận trẫm chưa?”

Bàn tay đang đặt ngang hông Tống Cẩn của Triệu Tiêu chợt cứng đờ, cô thành thật mở miệng: “Dĩ nhiên đã từng có rồi.”

Tống Cẩn lại sờ cái trán của Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi, thật xin lỗi.”

Triệu Tiêu cào cào bàn tay của Tống Cẩn: “Nhưng bây giờ đã không còn oán hận nữa, nếu như Hoàng Thượng đã thả anh trai của nô tỳ ra thì đã nô tỳ cũng không oán hận Người nữa, Người là một bậc Quân Vương, Người có trách nhiệm và cách nghĩ của riêng mình, em có thể hiểu được.”

Câu nói cuối cùng Triệu Tiêu đã không còn xưng là “nô tỳ” nữa, suy nghĩ một chút, cô mở miệng hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng thật sự không đi nữa sao?”

Tống Cẩn nhéo nhéo thịt trong lòng bàn tay của Triệu Tiêu: “Nếu như trẫm không đi nữa thì em sẽ làm gì?”


Đột nhiên Triệu Tiêu cảm thấy có chút khiếp đảm, nhưng cô chỉ dám đem ý nghĩ sợ hãi trong lòng đè xuống, rồi ngước mắt nhìn Tống Cẩn lqd: “Vậy thì nô tỳ sẽ tiếp tục làm vợ của Hoàng Thượng, sau đó sinh cho Hoàng Thượng một bầy con đáng yêu.”

Tống Cẩn ngừng lại: “Nếu như trẫm còn muốn đi thì sao?”

Triệu Tiêu không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy thì không cần trở về nữa đâu.”

Tống Cẩn nở một nụ cười buồn bã, anh bèn cố ý vò rối tóc của Triệu Tiêu, bởi vì dựa vào quá gần nên toàn bộ hơi thở nóng rực của anh đều phun lên mặt cô: “Trẫm không đi, không đi nữa.”

Giọng nói tràn ngập từ tính của Tống Cẩn giống như có ma pháp, một câu “Không đi nữa” của anh cứ lượn lờ bên tai cô, điều này khiến cho Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng vui vẻ, liền ôm chặt lấy anh: “Nói dối thì không có tiểu JJ.”

Tống Cẩn lập tức xoay người đè lên người Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi, lặp lại câu vừa mới nãy nói lại cho trẫm nghe một lần nữa.”

Hai tay của Triệu Tiêu vòng lấy cổ của Tống Cẩn: “Nói dối sẽ không có tiểu JJ.” Nói xong, trong lòng của cô bắt đầu oán thầm, gu thưởng thức của Hoàng Thượng thật khác người.

“Không phải câu này.” Sắc mặt của Tống Cẩn lập tức đen lại, anh nhắc nhở cô, “Là lời hứa hẹn của em nếu trẫm nói không đi nữa. ”

Triệu Tiêu “Ừ” một tiếng: “Nếu như Hoàng Thượng không đi nữa thì nô tỳ sẽ tiếp tụcc làm vợ của Hoàng Thượng, sau đó sinh cho Hoàng Thượng một bầy con đáng yêu....”

Triệu Tiêu vừa dứt lời, Tống Cẩn liền nắm lấy miệng của cô, chiếc lưỡi của anh giống như một con rắn đang tiến lùi trong miệng cô, quấn chặt lấy đầu lưỡi của Triệu Tiêu,không ngừng mút vào,  hai tay còn ôm chặt lấy thắt lưng của cô.

Đêm tối nặng nề, lúc hai người đang quấn lấy nhau triền miên, ngay cả bóng tối cũng dần nhiễm khí nóng thì Triệu Tiêu đột ngột mở miệng: “Hoàng Thượng, bà dì cả của nô tỳ đến rồi.”

“Bà dì cả?” Tống Cẩn cho tay vào dò xét, nhất thời anh không hiểu được bà dì cả là cái gì, mãi cho đến khi tay phải của anh đặt lên trên quần lót của cô thì đã hiểu thông suốt rồi.

Triệu Tiêu xấu hổ mở miệng: “Chính là Qúy Thủy đấy ạ.”

Tống Cẩn có chút u oán hỏi Triệu Tiêu: “Có đem theo vật đó tới không?” trong lời nói của anh là chỉ băng vệ sinh của nơi này.

Triệu Tiêu gật đầu: “Trong balo để ở phòng em có.”

Tống Cẩn bắt đầu đứng dậy mặc quần áo, còn Triệu Tiêu thì khom người chạy vào toilet.

Buổi tối hôm sau, họ đến sân tập lái vào lúc 9 giờ tối, thời tiết lúc này đã chuyển sang rất lạnh, tất cả các bóng đèn của sân tập đã bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, bốn người mỗi người thay phiên nhau luyện tập, đến phiên của Tống Cẩn, anh đem cơ hội tập lái của mình nhường cho Triệu Tiêu, cho nên lúc người khác chỉ tập được một lần thì chỉ mình cô được tập tới hai lần, trải qua mấy giờ luyện tập như vậy, cuối cùng Triệu Tiêu đã tìm được cảm giác, trong lần luyện tập sau cùng cô đã không còn mắc lỗi gì nữa.

Triệu Tiêu cười hì hì chạy đến bên cạnh Tống Cẩn, ngước mắt nhìn anh: “Thấy em luyện tập như thế nào?”

Tống Cẩn mặc áo khoác vào cho cô: “Rất tốt, mau nghỉ ngơi một lát đi.”


Không biết Tống Cẩn lấy từ đâu ra một ly thức uống nóng, lúc anh đưa cho cô, thiếu chút nữa  Triệu Tiêu đã nước mắt lưng tròng rồi, cô dùng nó để sưởi ấm tay trước, sau đó ngẩng đầu nói với Tống Cẩn: “Em là cái gì của Người?”

Đoạn quảng cáo này Tống Cẩn cũng đã từng xem qua, anh buồn nôn vỗ mạnh vào đầu Triệu Tiêu một cái: “Về sau bớt xem những thứ quảng cáo tẩy não đó đi.”

Vào lúc Triệu Tiêu đang ngẩn người ngồi xổm xem Tống Cẩn luyện tập, điện thoại trong túi cô chợt rung lên, thì ra là Cố Nhất Minh đang gọi tới, cô cầm lấy điện thoại ra để sát bên tai mình: “Minh Minh.”

Ở đầu dây bên kia, Cố Nhất Minh không ngừng hít hà: “Tiêu Nhi, cậu có biết bây giờ tôi đang ở đâu không?”

Triệu Tiêu cũng lạnh đến nỗi hít hà: “Cậu cũng ở bên ngoài à?”

“Đúng vậy đó.”Tiếng cười sung sướng của  Cố Nhất Minh truyền đến thông qua ống nghe, “Tôi vừa mới xuống máy bay, tuần trước cháu tôi vừa mới sinh ở Mỹ.”

Trong đầu Triệu Tiêu liền hiện lên hình ảnh một đứa bé tròn vo: “Chúc mừng cậu nhé, Minh Minh.”

Cố Nhất Minh: “Đang ngủ à?”

Triệu Tiêu: “Không phải, tôi đang ở sân tập lái, ngày mai là bắt đầu thi rồi.”

Cố Nhất Minh: “Cậu không thi tiếng Anh cấp 4 trước sao?”

Triệu Tiêu đổi bàn tay cầm điện thoại, cô nhét bàn tay đã đỏ bừng vì lạnh vào túi áo, sau đó tiếp tục nói: “Tống Cẩn cũng muốn thi bằng lái, cho nên tôi và anh ấy thi chung.”

Cố Nhất Minh: “…” Cậu ngừng lại một lát, “Tiêu Nhi, ngày mai tôi sẽ trợ sức cho cậu.” Nói xong, cậu liền cúp điện thoại, nhanh gọn lẹ.

“Không cần…” Triệu Tiêu hậm hực đút điện thoại vào túi, cách đó không xa, Tống Cẩn đã xuống xe, tiếp sau đó là một nam sinh khác lên luyện tập. Tống Cẩn đi đến bên cạnh Triệu Tiêu, anh cúi đầu nhìn cô đang ngồi trên mặt đất: “Vừa rồi mới cùng ai nói chuyện điện thoại vậy?”

“Minh Minh đấy.” Triệu Tiêu muốn đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng bởi vì ngồi quá lâu cho nên hai chân của cô đã mềm nhũn ra, Tống Cẩn liền kéo cô dậy: “Minh Minh? Hừ, kêu thân thiết quá nhỉ?”

Triệu Tiêu sợ run, sau đó cô nở một nụ cười thật lớn và kéo tay Tống Cẩn: “Cẩn Nhi.”

Tống Cẩn chợt ho khan hai tiếng rồi hung hăng trừng Triệu Tiêu một cái, sau đó anh cầm lấy ly thức uống nóng trong tay cô: “Đến lượt em rồi kìa.”

Triệu Tiêu đã luyện tập xong, lúc cô muốn lấy lại ly trà sữa trong tay Tống Cẩn thì anh trả lại cái ly không  đã uống cạn sạch cho cô với dáng vẻ có chút xấu hổ: “Vừa nãy trẫm mới uống sạch hết rồi.”

Triệu Tiêu: “….”

Tống Cẩn: “Thật ra cũng không còn bao nhiêu.”


Triệu Tiêu: “…”

Sáng sớm hôm sau, vào lúc 6 giờ, có một chiếc xe hơi màu trắng ngừng lại ven chỗ nhà trọ gần sân thi, lúc Cố Nhất Minh lqd xuống xe, cậu xách theo một chiếc túi đựng bữa sáng xuống, là bữa sáng cho ba người.

Trừ mình và Tiêu Nhi ra, còn có kẻ dư thừa kia.

“36 Kế đối phó với cô gái nhỏ”, chương 13 có viết: “Để bảo vệ tình yêu cần phải xảy ra chiến tranh, nếu như bên ta đang lép vế với quân địch thì ngàn vạn lần không được sử dụng phương pháp cứng rắn để đối phó lại với họ, mà phải áp dụng chiến thuật địch tiến ta lui, phương pháp địch tiến ta lui này là một kiểu đánh vòng, mặc khác có thể khiến cho quân địch buông lỏng sự cảnh giác, không cần phải đánh rắn động cỏ, còn có thể ẩn dấu dao nhọn, vừa giả nhân giả nghĩa, nói tóm lại chính là bề ngoài thì coi trọng nhưng bên trong thì khinh thường, như vậy mới có thể hoàn thành mục tiêu: Tránh khỏi sự đàm tiếu của người đời và biến tình địch tan thành mây khói…” 

Tình địch tan thành mây khói, đúng là một câu nói vô cùng tốt đẹp mà, nghĩ như vậy, Cố Nhất Minh nhanh chóng đi nhanh về phía nhà trọ, trên tay xách theo phần ăn sáng dành cho 3 người.