Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 12

Editor: Preiya

Triệu Tiêu cứ giương mắt nhìn Tống Cẩn như vậy, trong mắt cô toàn là đi thôi đi thôi đi thôi, Tống Cẩn quay đầu nhìn cô: “Muốn đi à?”

Triệu Tiêu lưỡng lự hai giây, sau đó lắc đầu.

Tống Cẩn liền mở miệng: “Tôi và Tiêu Nhi sẽ tới, cậu nói địa chỉ cho tôi biết đi.”

Sau đó Mộ Thanh nói ngay địa chỉ ra: “Nó nằm ở thành Đông, có xe buýt chạy ngang qua chỗ nhà các cậu, nhất định là phải tới đó, chúng ta sẽ gặp nhau lúc 5 giờ tại quán KTV đối diện tiệm bò bít-tết YaYa.”

Tống Cẩn nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, tôi biết rồi”. Nói xong, anh cúp điện thoại.

Triệu Tiêu che miệng cười trộm, vô cùng vui vẻ lăn trên ghế sô pha một vòng mà quên cả chú ý hình tượng, sau đó cô nổi hứng giáo dục Tống Cẩn: “Hoàng Thượng à, người ta đã mời bọn mình tới ca hát và ăn cơm thì anh phải nói cám ơn chứ, còn nữa, lúc cúp điện thoại thì phải nói gặp lại sau, như vậy mới là lễ phép….”

Lúc Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy sắc mặt của Tống Cẩn ngày càng xấu, bèn im miệng ngay lập tức rồi nhảy xuống khỏi sô pha, lấy thân phận của phi tử mà hành lễ với Tống Cẩn một cái: “Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế.” Nói xong, cô còn cười cười với Tống Cẩn.

Tống Cẩn thật không biết phải nói gì với cô gái đang quỳ gối khom lưng và cười ngốc nghếch trước mặt này, trong lòng anh đang vô cùng tức giận nhưng lại không thể nói ra ngoài được, cho nên đành phải lấy tay vỗ vỗ vào đầu cô, tỏ ý trừng phạt.

Trước khi ra cửa, Triệu Tiêu nghĩ rằng mình cần phải chỉnh đốn lại cách ăn mặc của bản thân một chút, cô đứng rối rắm trước tủ quần áo thật lâu, cuối cùng lấy ra một chiếc váy hoa ngắn.

Triệu Tiêu đã đến đây được một thời gian khá dài, cô cảm thấy màu sắc và hoa văn của vải vóc ở đây vô cùng đẹp đẽ, một bên lại vô cùng đau khổ, tại sao người chủ cửa hàng lại bán rẻ như vậy chứ.

Chiếc váy hoa này là do mẹ Triệu mua cho cô vào những ngày thứ hai khi đến đây, lúc đó bộ quần áo bất ly thân của cô chính là quần tây dài quá gối và áo dài tay, cho nên mẹ Triệu mới dẫn cô đi mua chiếc váy này.

Về sau cô cũng đã từng mặc váy vài lần, nhưng đều là váy dài qua đầu gối, mỗi lần mặc váy đều phải kéo váy xuống dưới, sợ bị vị hàng xóm ở cách vách kia nhìn thấy, lại bảo cô làm nhục thuần phong mỹ tục.

Váy hoa nhỏ vừa dài đến đầu gối, để lộ ra hai bắp đùi trắng nõn xinh đẹp, Triệu Tiêu xoay một vòng trước gương, trong lòng vô cùng bất an. Cô soi gương hai lần, sau đó lại đem tóc đuôi ngựa búi thành một cái búi tóc hình nụ hoa theo thói quen.


Đại Kỳ cũng không phải là một quốc gia bảo thủ cho lắm, những người phụ nữ ở Đại Kỳ của Tống Cẩn, bao gồm các phi tần trong hậu cung, váy áo của các nàng phi vô cùng đa dạng về kiểu cách, cổ áo thì ngày càng thấp, còn thắt lưng ở eo thì đặt ngày càng cao lên phía trên.

Có một vị chuyên gia khi nói về nền kinh tế đã nói rằng chỉ số tăng trưởng kinh tế hoàn toàn trái ngược với độ dài của váy phụ nữ, Triệu Tiêu nhìn chiếc váy vừa dài tới đầu gối của mình, sau đó nghĩ tới hình ảnh của các cô gái mặc váy ngắn trên đường phố,quả nhiên là một quốc gia có chỉ số kinh tế phát triển thì sẽ trái ngược với chiều dài váy của phụ nữ.

Triệu Tiêu mặc váy xong rồi ra ngoài, Tống Cẩn đang ngồi trên sô pha, trên tay là điều khiển TV liền quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm của anh rơi xuống vùng bắp chân trắng nõn của cô.

“Đổi đi!” Tống Cẩn mở miệng nói, tuy giọng điệu không nặng nhưng là một loại khí thế mà người khác không thể kháng nghị được.

Nhưng Triệu Tiêu vẫn nhỏ giọng phản đối: “Những cô gái ở đây đều mặc loại này mà.”

Tống Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Bọn họ có thể thi được chín mươi điểm, em có thể làm giống như vậy không?”

Lại bắt đầu lôi chuyện thành tích ra nói rồi đấy, chẳng lẽ thành tích học tập mà cũng có liên quan tới chiều dài của váy hay sao? Chẳng lẽ nếu như cô có thể thi được một trăm điểm thì chắc là không cần mặc quần luôn cũng được luôn hả?

Triệu Tiêu ủ rũ trở về phòng, đổi váy thành quần bò và phối với một chiếc áo voan màu trắng, sau đó vẻ mặt của Tống Cẩn mới hiện lên vẻ hài lòng một chút.

4 giờ họ bắt đầu ra khỏi cửa, Triệu Tiêu ôm lấy một gói quà nhỏ đi sau lưng Tống Cẩn, lúc ở trạm chờ xe buýt, có một cô gái mặc váy ngắn đang đi tới, hai bắp đùi trắng tới nỗi khiến cô cảm thấy phát hoảng, Triệu Tiêu ngước mắt nhìn Tống Cẩn, khi hai đôi mắt đối diện nhau, cô nhìn thấy trong mắt anh chẳng có tý cảm xúc gì.

Triệu Tiêu liền kéo tay Tống Cẩn, cuối cùng Tống Cẩn cũng nắm lấy tay cô, cả hai người cùng nhau lên xe buýt đi tới thành Đông.

Triệu Tiêu biết bò bít tết nhưng lại chưa từng được ăn qua lần nào, lúc ngồi trên xe bus, cô có chút hồi hộp nói với Tống Cẩn: “Đợi lát nữa là chúng ta có thể được ăn bò bít tết phải không…Bò bít tết đó….”

Tống Cẩn nhẹ nhàng trả lời cô, vẻ mặt anh vẫn bình thản.

Triệu Tiêu thầm hoan hô trong lòng, Hoàng Thượng lại bắt đầu giả vờ nữa rồi.

Đi tới quán KTV đối diện với tiệm bò bít tết thì đã thấy Mộ Thanh đang đứng đó đợi bọn họ, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu lam nhạt. Triệu Tiêu vô cùng hâm mộ nhìn tới nhìn lui vài lần, kết quả là bị Tống Cẩn phát hiện ra, sau đó lườm cô vô cùng dữ tợn.

Đi tới tiệm bò bít tết, bởi vì nhóm có khoảng 7-8 người cho nên người phục vụ đem hai bàn nhập lại thành một, những người này đều là bạn cũ của Mộ Thanh từ thời sơ trung, họ đều biết nhau nên chỉ cần ngồi chung một lát là đã bắt đầu tán gẫu rồi.

Triệu Tiêu nghĩ, nếu như không có Tống Cẩn ở đây thì cuộc tán gẫu sẽ trở nên náo nhiệt hơn một chút.

Sau đó mọi người bắt đầu gọi thức ăn, Mộ Thanh vô cùng chăm sóc cho Triệu Tiêu: “Tiêu Tiêu, cậu chọn trước đi.”

Triệu Tiêu đã biết học cách trở nên thông minh, cô quay đầu nhìn Tống Cẩn: “Tống Cẩn, hay là anh chọn trước đi.”


Tống Cẩn cầm lấy thực đơn của Triệu Tiêu đưa qua, lật đi lật lại, rồi bắt đầu uốn lưỡi phát âm: “Hai phần Filet Mignon, Well done.”

Triệu Tiêu nghe xong thì vô cùng sửng sốt, đồng thời người phục vụ kia cũng sững sờ theo, cũng ngại ngùng mở miệng: “Cái đó…Cậu nói tiếng Trung được không?”

Tống Cẩn bình thản gật gật đầu, sau đó chuyển từ tiếng Anh qua tiếng Trung: “Cho hai phần bít tết phi lê chín hoàn toàn.”

Rốt cuộc Triệu Tiêu đã nhớ lại là Tống Cẩn đã từng ăn bò bít tết rồi, hơn nữa còn được ăn ở nhà hàng cao cấp, Triệu Tiêu lại nhìn kỹ tiệm bít tết YaYa này thêm lần nữa, quả nhiên có đôi lúc không thể lạm dụng kinh nghiệm được.

Yaya là tiệm ăn tự phục vụ, họ chỉ đem bít tết ra thôi, ngoài ra còn cung cấp miễn phí salad hoa quả và bánh ngọt, Mộ Thành liền kéo Triệu Tiêu đi tới quầy thức ăn.

Một bên Mộ Thanh vừa gắp bánh ngọt, một bên vừa hỏi Triệu Tiêu: “Vị kia nhà cậu tới đây là để phá cuộc vui à?”

Triệu Tiêu quay đầu lại nhìn Tống Cẩn đang ngồi một cách nghiêm túc: “Anh ấy chính là như vậy, bệnh lâu năm rồi.”

Mộ Thanh cảm thán thở dài: “Cũng chỉ có cậu mới chịu được cậu ta thôi.”

Triệu Tiêu: “….”

Mọi người nhìn phần thịt bò đã được bưng lên của mình, sau đó lại nhìn dụng cụ trên bàn ăn, lúc cầm dao nĩa thì nhìn Tống Cẩn, hy vọng có thể làm giống anh.

Một người nam sinh tay trái cầm nĩa tay phải cầm dao nhìn thấy Tống Cẩn cầm dao bằng tay trái nên cũng thay đổi theo giống như vậy.

Đúng lúc này, Tống Cẩn bình thản mở miệng: “Ngại quá, tôi thuận tay trái.”

Người nam sinh bắt chước theo lập tức đỏ mặt: “Tôi cũng thuận tay trái….”

Mộ Thanh nói không sai, đúng thật là Tống Cẩn tới đây để phá đám mà,

Ăn bò bít tết xong, nhóm Mộ Thanh kéo nhau vào quán KTV đối diện tiệm bò bít tết YaYa, nhưng lúc chờ thang máy thì lại gặp phải một nhóm khác.

Nhóm người này gồm có Cố Nhất Minh, còn có Tần Tử Lâm và thêm mấy người nữa mà Triệu Tiêu không quen, nhưng họ đều đi thành từng cặp nam nữ, Triệu Tiêu tự động xếp Cố Nhất Minh và Tần Tử Lâm thành một đôi, sau đó vô cùng có cảm giác thành tựu.

Triệu Tiêu nhìn thấy Tần Tử Lâm mặc váy ngắn, nhưng ở giữa lại có một rãnh nhỏ, thì ra là váy quần.

Một thang máy không chứa được hơn hai mươi người, Mộ Thanh tiến lên chào hỏi Cố Nhất Minh: “Cố thiếu, thật trùng hợp, các cậu cũng đến đây hát à?”


Ánh mắt Cố Nhất Minh dời đến trên Triệu Tiêu đang đứng trong nhóm người, nở nụ cười: “Các cậu cũng tới đây hát sao?”

Nói điều này ra không phải là vô nghĩa sao, chẳng lẽ tới đây để mua đồ ăn? Triệu Tiêu bèn kéo tay Tống Cẩn, cô quay đầu nhìn về những con số trên thang máy, đúng lúc này, cửa thang máy tự động mở ra.

Người ở bên trong ra hết, một đám người liền chen chúc đi vào, Tống Cẩn nhìn số lượng người rồi nói với Triệu Tiêu: “Chúng ta đi chuyến tiếp theo vậy.”

Triệu Tiêu gật đầu và nói với Mộ Thanh: “Lát nữa mình và Tống Cẩn sẽ lên sau.”

Cố Nhất Minh đang đứng bên trong thang máy với vẻ mặt vô cùng bất mãn: “Còn chưa đủ nặng mà?” Cậu ta đợi thêm vài giây nữa rồi đóng cửa thang máy với dáng vẻ vô khó chịu.

Lúc Triệu Tiêu và Tống Cẩn đi lên, Mộ Thanh đã thuê xong phòng bao, cô ấy đứng ở bên ngoài ngoắc tay với bọn họ: “Ở đây này.”

Bên trong phòng bao rất rộng, căn phòng này còn xa rộng lớn hoa hơn cả phòng mà cô đã đến hát khi tốt nghiệp, Triệu Tiêu quan sát nhóm người bên trong: “Chuyện gì thế này?”

Mộ Thanh: “Cố thiếu nói càng đông người thì càng vui mà.”

Đúng là đông người thì náo nhiệt thật, Triệu Tiêu ngồi trong góc nhìn Cố Nhất Minh và Tần Tử Lâm đang chơi vô cùng vui vẻ, cô nghĩ thầm: Không lẽ hai người này biết nhau sao?

Triệu Tiêu quay đầu lại nhìn Tống Cẩn, vẻ mặt anh giống hệt một lão già, trên đó có ba phần là nghiêm túc, ba phần chăm chú, ba phần kiêu căng và một phần cảnh giác.

Tuy nhiều người nhưng lại chỉ có mấy cái micro, còn chưa hát thì mọi người đã bắt đầu tranh nhau rồi, Triệu Tiêu không có can đảm lên hát, đành cúi đầu ăn bắp rang, đồng thời vừa ăn vừa lén quan sát Tần Tử Lâm.

Tính tình của Cố Ấu Dung rất trầm ổn, tuyệt đối không giống với Tần Tử Lâm của bây giờ, chung quanh cô ấy toàn là nam sinh, khi thì đánh người nam sinh này một cái, lát thì lại vỗ đầu một người khác nữa.

Lúc trước Triệu Tiêu đã từng xem bộ phim “Bạn gái bạo lực”, cô cảm thấy Tần Tử Lâm có tính cách rất giống với nữ chính trong bộ phim đó, chỉ là trong phim thì nữ chính bạo lực sẽ đối đầu với nam chính bạo lực, mà sao vị bạn gái bạo lực này của Cố Nhất Minh lại đi đối đầu với một người dã man khác vậy?

Triệu Tiêu không biết nên đồng cảm với Cố Nhất Minh, hay là nên vui vẻ đây nhỉ.

Đúng lúc này, Tần Tử Lâm nhấc đôi chân dài lên đi tới bên cạnh Tống Cẩn, cô nàng liền cười chào hỏi với anh: “Hôm nay tôi đến đây chơi, không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy.”

Tống Cẩn khẽ gật đầu, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Tần Tử Lâm thoải mái ngồi xuống bên cạnh Tống Cẩn, tiếp tục tìm đề tài: “Lần này trường tổ chức thi Olympic Toán, cậu có tham gia không?”

Tống Cẩn không hề có kiên nhẫn với Tần Tử Lâm, lắc đầu: “Không có.”


Tần Tử Lâm luyến tiếc nói: “Sao lại không tham gia cơ chứ, chẳng thế thì làm sao ban chúng ta đạt giải nhất được….”

“Chậc chậc.” Triệu Tiêu không nhịn được mà tán tưởng, hất mặt lên rồi tiếp tục ăn bắp rang.

Bên cạnh đó, Mộ Thanh và một nam sinh khác đã bắt đầu hát chung một bài, Triệu Tiêu không muốn xen vào giữa Tống Cẩn và Tần Tử Lâm nữa, cho nên cô cố găng dời sự chú ý đến MV đang chiếu trên màn hình lớn.

Đột nhiên, cửa phòng bao bị mở ra, Cố Nhất Minh đi từ bên ngoài vào, theo sau đó là hai người phục vụ, một người ôm lấy giỏ rượu, người còn loại mang giỏ đồ ăn vặt.

Một lát sau, lại thêm một người phục vụ nữa mang theo hai thùng bia đi vào.

“Cố thiếu, hôm nay cậu rất vui vẻ nhỉ.” Có một người nam sinh xa lạ lên tiếng.

Cố Nhất Minh cười: “Đâu có, cái này là để tặng cho mọi người đấy chứ, chúng ta không dễ dàng gặp nhau, lại thêm hom nay là Chủ Nhật, mọi người phải chơi thật vui đấy nhé.”

Mộ Thanh đi tới kéo Triệu Tiêu cùng lên hát, Triệu Tiêu xoay đầu lại, Tống Cẩn và Tần Tử Lâm đang trò chuyện, câu được câu mất.

Triệu Tiêu đi tới chỗ ghế sô pha nhỏ đặt trước máy tính rồi ngồi xuống, cô chưa từng thử thể loại này bao giờ, liền tò mò vươn đầu ngón tay ra lướt qua lướt lại trên màn hình, đúng lúc này có hai bàn tay nổi khớp xương rõ ràng liền xuất hiện trước màn hình.

“Không phải nhấn ở đây, là ở chỗ này này.”

Giọng nói của Cố Nhất Minh bay vào tai Triệu Tiêu.

Triệu Tiêu nhanh chóng rút tay về, không muốn chạm vào màn hình máy tính nữa.

Giọng nói của Cố Nhất Minh lại vang lên: “Để tôi giúp cậu chọn bài hát nhé, cậu muốn hát bài gì nào?”

Triệu Tiêu vẫn im lặng không lên tiếng.

Cố Nhất Minh nở nụ cười: “Mua bán tình yêu thì sao?”

Triệu Tiêu liền lắc đầu.

Cố Nhất Minh hừ hừ hai tiếng, sau đó khom người mở danh sách bài hát rồi chọn bài này.

Triệu Tiêu liếc nhìn tên bài hát hiện trên màn hình: Quốc vương và hoàng hậu.


Triệu Tiêu biết bài hát này, mỗi khi đến giờ nghỉ gữa tiết học thì đài phát thanh của trường sẽ chọn một ca khúc để phát, bởi vì giai điệu của bài này rất sôi động, cho nên mỗi lần bài này được phát thì Triệu Tiêu sẽ ngâm theo khe khẽ.

Câu đầu tiên hát như thế này thì phải: “Oh my pretty girl,cùng nhau lắc mông nào, muốn giữ lấy em…”

Triệu Tiêu quay đầu lại nhìn Tần Tử Lâm, có khi nào lát nữa cô ta sẽ lên uốn éo rồi lắc mông không nhỉ?

Đúng lúc này, có một chiếc micro đột nhiên bay đến tay của Triệu Tiêu, sau đó Cố Nhất Minh cầm một cái micro khác, nói to với mọi người: “ Tôi và bạn học Triệu Tiêu ngồi chung bàn sẽ phục vụ cho quý vị bên dưới ca khúc: Quốc vương và hoàng hậu.”