Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 130

Trên khuôn mặt thi thể hé ra tro nguội xanh đen, không có vải che xác chết, người này chính là người trên lôi đài, đánh rớt vô số thiếu hiệp, xuất hết danh tiếng lại bị Lý Hưu Dữ một kiếm cắt đứt căn mệnh tử, chính là Vương Hiển.

Lại nói Vương Hiển này, bị Lý đại giáo chủ chặt đứt vận mệnh, về nhà tuy nói cũng hoãn khí vài ngày, chậm rãi chữa hảo vết thương, ai có thể nghĩ qua đêm hôm trước đi đời nhà ma, đoạn khí.

Một phòng già trẻ này lại không có võ công, chính là mọi người nhà hắn tới tìm Lý Hưu Dữ gây phiền.

Vương Hiển một nhà vốn là nhân gia thành thật phúc hậu, năm nhi tử thì có một nhân vật như Vương Hiển, ở trong chốn giang hồ miễn cưỡng có thể kêu lên danh hào.

Vốn là cũng không trông cậy vào hắn thật có thể dương danh lập vạn, chỉ cần có thể ăn đủ uống đủ, thú lão bà sinh nhi tử là tốt rồi.

Kết quả lại ở trên lôi đài, cùng người ta đấu ra sức, không chỉ có chặt đứt vận mệnh, nháo đến bây giờ ngay cả mệnh cũng không giữ được.

Một gia đình gào khóc rống lên thì, cũng không biết là tên hỗn đản nào chỉ cho con đường sáng này, để cho bọn họ tìm tới Lý Hưu Dữ ra tay đả thương người, lại càng không biết tên thiếu đạo đức nói cho vốn có chỗ che giấu, bọn họ mới nâng thi thể Vương Hiển thẳng tới đây.


Một trận tiếng khóc đè lên một trận lọt vào trong tai, ầm ĩ não người ta ông ông vang lên, Lý Hưu Dữ nhướng mày, quay đầu lạnh lùng nói với quản sự kia:

“Là ai để bọn họ ở đây!”

“Là thuộc hạ.”

Quản sự buông mành, thấy Lý Hưu Dữ sắc mặt bất thường, thanh âm thấp đến không thể thấp hơn, vạn phần cẩn thận.

“Nếu là để ở ngoài khóc nháo, chẳng phải là muốn đem sự tình làm lớn!”

“Vậy cũng không thể để bọn họ ở đây!”

Quản sự kia run rẩy, bị ngữ khí nghiêm khắc của Lý Hưu Dữ dọa một câu, có thể kiên trì đứng đó đã rất không tồi rồi.

Lý Hưu Dữ cũng không cùng hắn nhiều lời, duỗi tay quẳng mành, liền vào chính đường, quản sự bị hắn để lại phía sau cũng khổ sở hé ra mặt, lảo đảo theo vào.

Mọi người trước đó kêu khóc vừa thấy có người đi ra, ngược lại khóc lớn tiếng hơn nữa, như là cố ý diễn cho người xem.

Lý đại giáo chủ liếc một cái, lạnh lùng cười, ánh mắt lúc đó lạnh xuống, tất cả từ lâu đã hiểu trong lòng.


Một cánh tay đẹp nhỏ và dài đối với chủ trác bên cạnh cho một chưởng.

Một tấm bàn vuông gỗ hồng lê, nát vỡ lên tiếng trả lời, lúc đó thì chấn kinh mọi người tề bá xoát thu hồi âm thanh, giống như chưa có động tĩnh gì, một bộ dáng kinh sợ.

Nhướn hai đường lông mày nghiên nghiêng, phong vận xinh đẹp biến đổi ở giữa mi, lại mang theo hãi khí dọa người, có thể đem người ta tươi sống chết cứng ở đó.

“Tại hạ Lý Hưu Dữ, không biết các vị đến đây có chuyện gì!?”

Một đám người hai mặt nhìn nhau, đều bị nam tử xinh đẹp trước mắt uy hiếp ở đó.

Cuối cùng vẫn là một phụ nhân vẻ mặt danh quốc đứng dậy.

“Ta là Vương thị của Sơn Đông, là tẩu tử của cố nhân này, hôm nay đặc biệt tới thay tiểu thúc của ta xin một kiến giải, trả một công đạo!”

Lý Hưu Dữ đạm nhiên cười, nhưng là trào phúng nói không nên lời.


“Trên lôi đài, quyền cước không có mắt, sinh tử tùy mệnh, tiểu thúc kia của người lên lôi trước, chỉ sợ cũng là ký vào giấy sinh tử rồi, vì sao còn nói tới xin một kiến giải, hoàn một công đạo!”

Lý Hưu Dữ vốn là người cực kỳ xinh đẹp, chính là mang theo cười mỉm hèn mọn, cũng như nhiều hoa anh đào trắng rơi xuống, lộ ra xinh đẹp cùng tà mị, mỹ lệ bất khả phương vật, chỉ nói là dùng từ này trên người nam tử, lại cũng đều có thể dùng trên người y!

Phong hoa tuyệt đại, kinh vi thiên nhân.

Phụ nhân kia đã gặp qua nhân vật diễm mỹ khuynh thành thế bao giờ đâu, không chỉ trừng lớn đôi mắt, sững sờ ở đó, triệt để vào cõi mơ.

Tiểu cô bên cạnh nàng bởi vì còn chưa gả, vẫn ở trong khuê phòng, không hảo nhìn chằm chằm Lý Hưu Dữ, cho nên trước vẫn là hồng thấu mặt cúi đầu không nói, nhẹ nhàng ở một bên lau lệ. Nghe tẩu tử hồi lâu chưa lên tiếng lúc này mới ngẩng đầu lên, không có ý tứ nhìn nam tử diễm tuyệt thiên hạ kia, mới xoay đầu nhìn tẩu tử nhà mình, không khỏi xấu hổ vạn phần, một tay véo trên lưng cứng cáp, hung hăng véo.

Phụ nhân kia ngao một tiếng, mới tính là phục hồi lại tinh thần…