Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 127

Lời nói tựa như đang xác minh thanh niên dưới thân, tôn chỉ vốn có nhất định phải để thanh niên dùng thân thể vững vàng nhớ kỹ, Lý đại giáo chủ xác thực tự thể nghiệm.

Phỏng chừng là lại qua nửa canh giờ dành cho thời gian bữa sáng, Lý đại giáo chủ động tác vẫn tà ác cuối cùng cũng từ trên người thanh niên đứng dậy, cuối cùng buông tha Triệu nhị công tử dưới thân đã sớm vô lực, mặc cho một đầu tóc dài dưới thân rối tung, hai chân mở lớn, ngửa mặt xụi lơ trên giường.

Nhặt lên y phục treo trên giá áo, đem cánh tay duỗi vào trong ống, đem đầu nhẹ nhàng nghiêng, vén lên tóc dài tản mác trên bả vai, chỉnh lý tốt bẻ lại chỗ cổ áo, Lý Hưu Dữ đúng lúc sửa sang quần áo và đồ dùng hàng ngày xoay người hỏi cửa sổ:

“Đêm qua tên quấy rối đã xử lý thỏa đáng?!”


Bóng người trước cửa sổ chợt lóe, một hắc y nam nhân nhảy vào trong phòng, quỳ một gối xuống ở trước mặt Lý Hưu Dữ, cúi khuôn mặt che mặt nạ, trả lời:

“Đều đã giải quyết rồi!”

Lý Hưu Dữ diện vô biểu tình gật đầu, ngón tay xua, nam nhân kia xoay người thì biến mất không thấy.

Quay người lại, nhìn Triệu nhị công tử chật vật bất kham trên giường kia, hạ thân mở lớn không thể khép lại hai chân, dịch thể màu trắng dính đầy một mảnh, phối với bộ vị sưng đỏ, còn một tay Triệu nhị công tử vô thức gắt gao túm lấy chăn mỏng, một vẻ mặt ngủ không phải quá là an ổn, Triệu tiểu bá vương vẫn bày ra hình tượng đanh đá, hoành hành ngang ngược, không có vẻ chân cao khí ngạo như lúc trước, lại có một loại dễ thương mềm mại cùng thê lương quyến rũ, cái loại mỹ lệ này thấm vào tâm phế người ta, khiến người ta từ đáy lòng sinh ra một loại vọng tưởng muốn triệt để lừa gạt làm nhục tàn sát bừa bãi, rồi mới hoang tưởng nghĩ càng nhiều về sau nữa.

Có thể là ý thức được thân thể của mình sắp không thể không chế được nữa, không thể làm gì khác hơn là cắn cắn môi dưới, cố sức chống cự đầu độc trước mắt, áp lại nguồn nhiệt lưu cuồn cuộn trong cơ thể, cùng với cơ khát tham lam nổi lên. Lý đại giáo chủ mặt nhăn mày nhíu, ngay cả một mạt cười khổ bất đắc dĩ lộ ra cũng không biết, vung tay lên đem Triệu nhị công tử không hề hay biết cuồn vào trong chăn, cũng không mất ôn nhu đem thanh niên ôm lên, đó là thương tiếc không thể nói được nên lời…


Cứ như vậy, Triệu Trường Hữu vẫn như cũ là một lần nữa ngay cả lớp áo lót bên trong cũng không thừa, bị nam tử tinh tế xinh đẹp đóng gói ôm ra khỏi Thanh Phong khách ***, lại lên mã xa hướng ra ngoài thành.

Cửa thành xa dần, xe như bay mà đi, giống như lịch sử kéo dài, giống như sông chảy róc rách xuôi theo rồi biến mất.

Trong xe xóc nảy, Lý Hưu Dữ ôm ấp thanh niên ngủ giống như lợn chết, cũng hơi chớp mắt, nhưng vào lúc không tưởng được cặp phượng nhãn dài nhỏ chợt mở to, xe cộ bôn ba cũng theo đó mà dừng.

Triệu Trường Hữu buông tha không biết chuyện tốt đẹp gì, không chỉ có lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi, còn chảy ra một vệt nước bọt, Lý Hưu Dữ đẩy ra mành chẳng có tác dụng gì, lộ ra nụ cười mỉm lãnh diễm.


Cách đó không xa trước mã xa, một người thúc ngựa dừng lại, một chiếc áo choàng ngắn trắng màu nguyệt nha, theo gió nhẹ trong sáng sớm, nhẹ nhàng mà động. Một đầu tóc dài đen bóng tới thắt lưng, thỉnh thoảng lại có vài sợi tóc đen nghịch ngợm theo gió bay lên, có chút mất trật tự tung bay đong đưa trong không khí.

“Lý giáo chủ, ngươi từ lôi đài của Tả gia trang bỏ lại chúng anh hùng phiêu nhiên mà đi, thực là đã lâu không gặp?!”

Người nọ hé ra khuôn mặt thanh tú, tự tin tràn đầy nhìn về phía này, lộ ra mỉm cười thanh lệ, tựa như một đóa thanh mai e lệ kiều diễm trong gió lạnh.