Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 122

“Trở về!”

Lý Hưu Dữ và hắn đã mất đi nhiều thời gian, một chút nhẫn nại này đã sớm tiêu thất không còn, huống chi đối với một con ma men. Xoay qua, vẫn cứ kéo lấy thanh niên say ngã.

Rõ ràng chính là Triệu Trường Hữu từ lâu đã say tới mơ hồ, lại vô ý thức trở tay tránh ra, phi thường may mắn tránh ra khỏi trói buộc của ma đầu kia.

“Quay về, quay về đâu!?”

Híp mắt, con sâu rượu họ Triệu không dùng tốt, mồm miệng không rõ hỏi.

Lý Hưu Dữ bị mùi rượu trên người Triệu Trường Hữu hun đến mũi đều đến gần khối ấy.

“Đương nhiên là quay về Kham Dư giáo ta!”


Lời vừa nói ra, Triệu Trường Hữu con mắt cũng không híp nữa, miệng cũng giống như đã sử tốt rồi, hai tay loạn khua xung quanh.

“Không, không cần, ta phải về nhà, về nhà!”

“Ngươi là người của Kham Dư giáo ta, nhà không phải Kham Dư giáo sao?!”

Triệu Trường Hữu mãnh ngẩng đầu, nước mắt trong suốt ngâm ở viền mắt, căm giận nhìn Lý Hưu Dữ.

“Ngươi nói lung tung!”

Kỳ thực chỉ cần Lý Hưu Dữ qua loa vài câu thì cũng xong, thế nhưng Lý đại giáo chủ đường đường này lại hết lần này tới lần khác lại nói với con ma men này.

“Ta nói lung tung, ngươi vì sao giờ còn ở chỗ này, không trở về nhà ngươi đi!”

Duỗi tay bắt lấy cánh tay dừng ở giữa không trung của thanh niên, có thể nói trên một trình độ nhất định nào đó Lý đại giáo chủ không thành thục, phi thường lãnh huyết bóc ra vết sẹo của thanh niên.

“Đều là bởi vì ngươi, nếu không phải ngươi, ta có nhà không thể về, nếu không vì ngươi, ta có thể bị hỗn đản này cười nhạo! Đều oán ngươi, đều oán ngươi!”

Lý Hưu Dữ thật sự là bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kiên quyết khóa lấy Triệu nhị công tử không ngừng giãy dụa, vẫn cứ đưa hắn bế ra ngoài, miễn cho hắn làm ra cái sự tình gì gây nhục cho Kham Dư giáo.

Triệu Trường Hữu bị người ôm lấy, thanh tỉnh trước đó cực rõ ràng tiêu thất cơ hồ không còn, giống như hoa quỳnh vừa hiện, tuy rằng ban đầu cũng không thấy chỉ số thông minh cao hơn bao nhiêu, đã xuất hiện biểu hiện thoái hóa.


“Buông ra, buông ra!”

Kéo được vài bước, Triệu nhị công tử này không ngừng quấy rối, chết sống không chịu hiền lành một chút, thật đúng là gánh nặng không nhỏ, bằng một thân cậy mạnh nhờ rượu, tứ chi qua lại giãy dụa.

Lý Hưu Dữ trên trán đã thấy mồ hôi thật có chút vất vả, cố sức chế trụ thanh niên, điểm huyệt đạo của hắn, đưa hắn vây ở trong lòng, mới tính thanh tịnh xuống.

Trạch tử của Kham Dư giáo ở cạnh ngoại ô ngoài thành, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối tăm, còn phải săn sóc tửu quỷ này, đi ra khỏi thành…

Lý Hưu Dữ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn thấy góc đường Thanh Phong hai chữ màu đen thật to, ở dưới đèn ***g rực rỡ lên.

Thanh Phong khách ***, muốn một gian phòng hảo hạng, đem thanh niên đặt ở trên giường, giải huyết đạo, Lý Hưu Dữ xoay người lấy trà giải rượu tiểu nhị đưa.

Vài tiếng rên rỉ nhè nhẹ, Lý Hưu Dữ liền biết rằng, con ma men này tỉnh rồi.

Quay người lại, nâng con ma men hừ rõ kia dậy, từng chút từng chút uy trà giải rượu, rồi lại có chút ít lo lắng mắng:


“Xem ngươi lại cậy mạnh!”

Ưu tư trong giọng nói, mang theo thâm ý nồng đậm, sớm đã vì tranh chấp này mà khiến cho xa lạ, hoàn toàn không thấy.

Đợi khi chén trà thấy đáy, mắt thấy hắn nhắm hai mắt lại, Lý Hưu Dữ mới tính là an ổn tâm tình.

Đặt cái chén xuống, quay người lại, vốn tưởng rằng thanh niên đã ngủ, nhưng bỗng nhiên mở hai mắt, Lý Hưu Dữ không khỏi có phần rối loạn, tiến lên khom người xuống.

“Có chỗ này khó chịu?!”

Thanh niên đằng trước còn không biết vân du ở nơi nào, bản năng lắc đầu, khả trong cặp mắt, một mảnh thanh minh, vậy mà có chút ý tứ say rượu.

“Ngươi, thật xinh đẹp!”