Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 116

Sắc trời cũng chỉ là hơi ảm đạm, có vài tia sáng mờ nhạt mờ hồ xuất hiện viền quanh người nam tử, mấy tia vỡ bắn lại tán ở nữ nhi gia đều ánh lên trên dung mạo, miệng bạc tình nhẹ nhàng tiết lộ tình tự trong miệng, sống mũi cao thẳng thoạt nhìn thập phần anh khí, nhưng biến thành cả khuôn mặt đầy mị khí.

Đây là Lý Hưu Dữ mà Triệu Trường Hữu chưa từng thấy qua.

Bất đồng với đường hoàng và xinh đẹp trước đó, nam tử lúc này không mang theo khuôn mặt ác ý, an tĩnh giống như trà hương ấm áp, mềm ấm duy nhất, bình dị gần gũi.

Ngươi nếu là nữ tử, không biết nên có bao nhiêu hảo!

Chính là thực sự có thể cùng ngươi bên nhau suốt đời.

Thế nhưng hôm nay, làm kẻ chết thay không nói, còn muốn bị người chế nhạo.

Ta Triệu Trường Hữu mặc dù danh tiếng vô cùng xấu, khả không có nghĩa là ta có thể không sĩ diện, mặc người xâm lược.


Than nhẹ một tiếng, Triệu Trường Hữu đã có quyết định của mình, vươn tay ra, đẩy đẩy nam tử còn đang trong mộng.

Nam tử chậm rãi vén tầm mắt, vung lên khóe miệng, lộ ra nét tươi cười lười nhác, trong giây phút, bầu không khí đã bị khí tức dã diễm vây quanh.

“Đói bụng sao?!”

Giơ tay lên, muốn chạm lên gương mặt của thanh niên, lại bị thanh niên cố ý tránh ra, Triệu Trường Hữu không nhìn tới bộ dáng khuynh quốc khuynh thành kia, cúi đầu.

“Ta phải về nhà!”

Lý Hưu Dữ ngồi thẳng người, thuận thuận tóc dài có chút mật trật tự, tựa như không có nghe thấy rõ ràng, không giải thích được hỏi lại:

“Ngươi nói cái gì?!”

“Ta phải về nhà!”

Triệu nhị công tử chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi ánh mắt trong suốt sáng hiện ra, lộ ra kiên quyết không gì sánh được.

Nét tươi cười mỹ lệ trước đó chậm rãi lui bước, lộ ra hàn ý đâm vào người ta.

“Trở về, ngươi đang nói đùa hả?”


“Không có, ta phải về nhà!”

Nhìn Triệu Trường Hữu quyết ý đã định, nam tử trái lại nhẹ cười ra tiếng:

“Trở về, trở về nơi nào? Vô Cực sơn trang?! Cha ngươi không phải sớm đem ngươi trục xuất khỏi gia môn rồi sao? Ngươi còn có thể quay về đâu?! Hơn nữa…”

Lý Hưu Dữ nói tới đây, lại ngừng lại, do dự mà suy nghĩ một chút, lại tận lực đem nửa câu sau nuốt lại.

“Vậy ta cũng phải về!”

Triệu Trường Hữu kiên trì quyết định của mình, khiến Lý Hưu Dữ không khỏi tiếng lòng ngẩn ngơ, cấp bách khẩn trương lên.

“Ở chỗ này không tốt sao?”

“Ở chỗ này suốt ngày để cho người khác thấy bụng Minh Thư thì chê cười ta sao!”


Triệu Trường Hữu thẳng lưng lên, trừng lớn hai mắt nhìn nam tử, nam tử bị hắn nhìn vậy mà nhất thời không nói gì.

Đẩy ra nam tử đang ngăn trở lối đi, Triệu Trường Hữu xuống giường, thắt lưng xương cốt có chút đau xót, thế nhưng vị trí kết hợp một đêm cũng không đau giống như lần đầu, vẫn hoạt động như thường. Không để ý tới nam tử ngồi trên giường, tự cố mặc vào xiêm y bên cạnh.

Vạt áo tung bay tựa như hồ điệp mở cánh, trong không trung xoay tròn, nở rộ, họa ra cái bóng hoa lệ, chỉ tới khi cánh chim kia nhẹ rơi, Lý Hưu Dữ mới phản ứng lại. Ở chỗ người người không dễ thấy, nắm chặt song quyền, cố ý cười ra tiếng:

“Vậy ta phải xem thử cái nhà này, có thể trở về hay không!”

Xoay người nằm ra, Lý Hưu Dữ bắt chân lên, không đi quản thanh niên, đẩy ra cửa phòng, đi ra sân, ly khai thế giới của y.

Mặt trời chiều ngả về tây, mang theo nắng chiều hồng sắc, sạch sẽ mà sáng sủa, ôn nhu… Lại mang theo chút chút đau thương…

Oanh ca qua hỏi có thể ăn cơm hay không, đẩy ra cửa phòng giáo chủ, nhưng phát hiện bên trong vậy mà không một bóng người…