Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 114

“Ngươi không phải là thằng đần sao?!”

Trong nắng sớm, nam tử tuyệt sắc, mỉm cười một cái, mặt nhăn mày nhíu chậm rãi giãn ra, phong tình vạn chủng mà trả lời:

“Ngươi!”

Ngón trỏ của thanh niên run rẩy lớn, hé ra khuôn mặt tuấn tú hắng giọng một chút, lại bị một câu nói của Lý Hưu Dữ làm cho tức giận đến không biết nói gì cho tốt.

Ngón tay ấn thẳng xuống chóp mũi mình, Lý Hưu Dữ nghiêng người tới.

“Nhìn bộ dạng này của ngươi, không ngốc cùng thật là lạ đó!”


Lời nói không có bất luận ác ý gì, nhưng khiến cho Triệu Trường Hữu trừng càng lớn, cũng căm giận nhìn ra nam tử kia dần dần tiếp cận, trong con ngươi đen nhạt tất cả đều là cái bóng yêu diễm của nam tử.

Lý Hưu Dữ híp lại phượng nhãn quan sát thanh niên rất là bị thương trước mắt, cũng thấy được có chút hối hận, lời nói vừa rồi quá nghiêm trọng rồi. Tuy nói là lời vui đùa trong lúc vô ý, thế nhưng nghe vào trong tai người khác, khả năng chính là một loại ý tứ khác đi.

Lại một lần nữa vươn tay qua, muốn mượn phần hối hận đó của mình có thể nhắn nhủ ra ngoài, lại bởi vì thanh niên kia tản ra khí tức cự tuyệt vì vậy mà dừng ở nửa đường.

Triệu Trường Hữu gắt gao trừng đôi tay đang duỗi tới nửa chừng kia, không nhìn Lý Hưu Dữ.

“Vậy có thể trêu đùa ta, khiến ta kẻ ngu si này bị cha đánh, đúng không?!”

Lý Hưu Dữ cuối cùng buông cái tay treo lơ lửng kia, thẳng đứng người dậy, sắc mặt trầm xuống.

“Đều nói ngươi ở rể Kham Dư giáo cùng Minh Thư không quan hệ, cùng ngươi bái thiên địa chính là ta, đêm xuân nhất độ cũng là ta!”

Vừa dứt lời, Triệu Trường Hữu lại đột nhiên khi không nở nụ cười.

“Lý Hưu Dữ, ngươi thực đem ta Triệu Trường Hữu là ngu ngốc sao?!”

Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Hưu Dữ phong hoa tuyệt đại, kinh vi thiên nhân, khiến y không quen thấy dáng tươi cười của Triệu nhị công tử phải nhìn tỉ mỉ.

“Cùng Minh Thư không quan hệ!?”


“Cùng nàng không quan hệ, vì sao ở Tả gia trang, ngươi luôn mồm muốn ta chịu trách nhiệm! Cùng nàng không quan hệ, vì sao hôm trước tân hôn nàng lại xuất hiện trong phòng ta!”

“Lý Hưu Dữ, ta Triệu Trường Hữu bất tài, thế nhưng đầu óc vẫn phải có, ngươi đừng nghĩ đem ta đi gánh oan ức của ai đó!”

“Oan ức? Oan ức gì, ngươi lại muốn đi gánh oan ức của ai!”

Lý Hưu Dữ một phiên lời nói ra, Triệu Trường Hữu ngược lại á khẩu không trả lời được, lấy chỉ số thông minh của y nơi nào nghĩ ra oan ức là ai. Chớp mắt, rốt cuộc có vài phần hiểu ra, không giống như lời Lý Hưu Dữ nói ngốc quá a.

“Ngươi, ngươi dám nói, Minh Thư hoài hài tử không phải sự thực, dám nói không có tâm tư bắt ta gánh trách nhiệm!”

Lý Hưu Dữ thấy bộ dáng kia của hắn, hé ra miệng, lắp bắp, vẫn là chẳng có tầm mắt gì, vẫn là Triệu Trường Hữu ngốc nghếch, cũng yên lòng hơn, thầm nghĩ: dù lăn qua lăn lại thế nào cũng bất quá là tiểu quỷ của Diêm La điện, thật đúng là có thể lên Linh Tiêu bảo điện. Lý đại giáo chủ không khỏi lại khôi phục bộ dáng khí định thần nhàn.

“Ngươi đã không muốn như thế, tốt lắm! Minh Thư hoài hài tử là thật, nói trắng ra là, rõ ràng là bắt ngươi tới chịu trách nhiệm, ngươi có thể như thế nào, ngươi lại có thể ra làm sao!”


Câu dẫn ra nét mặt tươi cười ác ý, Lý Hưu Dữ nói ra chính là lời tàn khốc không gì sánh được.

Triệu Trường Hữu lại hoa mắt, vẫn là không nghĩ tới, đường đường Kham Dư giáo giáo chủ còn có thể đanh đá và da mặt dày như thế.

Theo như lời người ta nói, hắn có thể làm sao, lại có thể làm thế nào đây.

Cưới, xong rồi! Thiên địa, lạy rồi! Trên giang hồ, đều đã biết! Nhà, càng trở về không được!

Còn có thể như thế nào!

Cắn răng một cái, Triệu Trường Hữu hung hăng trừng Lý Hưu Dữ một cái, lôi kéo chăn, chạy vào trong, không để ý tới cái cười giống như yêu tinh của nam nhân kia.