Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 112

Cảm giác bây giờ của Triệu Trường Hữu, liền giống như một hài tử ham chơi, lừa Triệu Thanh Khâu len lén chạy đi hậu sơn, ròng rã chơi điên cuồng cả một ngày, lại bị cha hắn bắt về gói lại dùng cành cây giáo dục, vào sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại thì, cả người đau nhức không nói, hoàn toàn không có khí lực rời giường.

Lười biếng động thử ngón tay, Triệu gia nhị gia đã quên thân ở chỗ nào ngay cả con mắt cũng không chịu cố sức mở.

Thế là nỗ lực muốn bỏ qua luôn tiếng tim đập trầm ổn, làm cho cỗ mệt mỏi chậm rãi dây dưa dâng lên lại rã rời trầm xuống, đem thân thể ngã vào trong giường chiếu mềm mại, thuận tiện đem mệt nhọc còn ở chỗ này áp chế xuống.

Cuối cùng dùng gương mặt thỏa mãn hạnh phúc cọ cọ góc chăn, Triệu Trường Hữu mới phát giác ra đã có chỗ nào không thích hợp.

Vẫn hẳn là mình một người sống trong phòng, vậy mà còn có thể tồn tại khí tức của một người khác.


Triệu Trường Hữu cuối cùng cảm thấy sai khác, đột nhiên mở hai mắt, một tảng lớn đỏ tươi xuất hiện ở trước mắt.

Long phượng thêu kim sắc, trần nhà ngụ ý cát tường liền tuyệt đối không phải phòng mình bình thường, vừa mở mắt ra thì thấy gì đó, mắt lé qua, phía dưới đầu là chiếc gối hồng sắc, vậy mà còn là thành đôi xuất hiện trong đường nhìn, kinh khủng nhất chính là, liền ngay cả góc chăn mình gắt gao nắm lấy cũng là đỏ tươi đỏ tươi.

Có thể là buổi sáng thì phản ứng của con người vốn sẽ có nửa nhịp chậm rãi, hơn nữa Triệu nhị công tử cũng không phải con người bình thường, cho nên lúc này mới nhớ tới, tất cả phát sinh ngày hôm qua.

Mình ở rể Kham Dư giáo, bái thiên địa, rồi mới đêm động phòng hoa chúc, tân nương tử Minh Thư bị Lý Hưu Dữ đánh tráo, trở lại chính là mình bị ma đầu kia đặt ở trên giường lăn qua lăn lại một đêm, đến nỗi mình lúc nào ngủ đi, cũng hoàn toàn chẳng biết.

Triệu Trường Hữu cuối cùng hiểu được, không khỏi khí dâng lên trong lòng, không để ý tới phần eo bủn rủn, hạ thân cực độ bất hảo, đang muốn miễn cưỡng ngồi dậy thì, người nọ lại đi tới bên cạnh mình.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!”

Triệu Trường Hữu sửng sốt.


Người nọ mới là tuyệt sắc nhân gian, nhìn tới ánh mắt kia, trời sinh đã mang theo chữ mị, tuy có mang theo chút sầu khổ, thế nhưng chỉ là vô cùng đơn giản nhìn ngươi, là đã có thể câu ra tâm phế người ta. Cái miệng nho nhỏ hơi mân, hàm dưới hơi đầy, một thân y phục lưu ly bạch, lay động mang theo phong tình khó chống đỡ.

Triệu Trường Hữu chậm rãi giơ tay lên, chỉ người dã diễm nọ trước mặt.

“Minh, Minh Thư!”

Ánh mắt của tiểu sắc lang, cũng không phải trên mặt quyến rũ kia của Minh Thư, mà là gắt gao nhìn chằm chằm cái eo nhỏ dương liễu ở bên bờ Thanh Hồ, từng bị mình lưu luyến ba thước, không đủ nắm chặt lấy.

“Ngươi…!”


Trên phần eo mảnh khảnh, chính là không có đai lưng bó buộc, quần thân mở rộng cũng không có che được cái bụng nhỏ hơi hở ra.

Chính là dù có ngu ngốc thế nào cũng nhìn ra, chỗ ấy, đang mang một sinh mệnh mới, sắp sửa bắt đầu một đoạn lịch sử mới, giống như thái dương hồi sinh, mang tới cho người ta mang muốn và an ủi lớn nhất, người ta sẽ bởi vì hắn tới mà khóc vì vui sướng. Chỗ ấy, huyết mạch của con người có thể sinh sôi kéo dài không ngừng, tiến trình sinh mệnh có thể như thoi đưa không ngừng, thời gian luân chuyển có thể nhẹ nhàng vui vẻ mà tới.

Một người vào lúc cuối cùng ở chỗ ấy vĩnh viễn đi xa, thế giới mới cuối cùng ở chỗ này mà tới!

Chuyện phiếm đã từng nói, mấy tháng sau ở nơi ấy, một hài tử sẽ từ chỗ ấy sinh ra!