Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 8: Tết nguyên tiêu không gì bất đắc dĩ bằng thê tử ham chơi

“Gia, ngài xem hiện giờ có cần…” Mị Nhất xấu hổ thấp giọng nói.


Ánh mắt Bách Lý Thanh sâu hun hút, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời hiếm khi nào trong đến thế, trong một giây đó Mị Nhất cảm thấy giống như ánh sao hóa thành hàng nghìn hàng vạn mũi nhọn rơi vào mặt mày hắn, sáng chói như ánh đao.


Hắn nhàn nhạt nói: “Phong thành, vây ngõ!”


Ánh lửa rực sáng biến thành vô số tia sáng trên bầu trời, lại không hề có không khí vui mừng, ánh sáng đỏ thẫm nhưng lạnh giá vẽ lên một bức tranh tanh máu trên nền trời đêm đen như nhung.


Tết nguyên tiêu năm tân đế thứ hai trở thành tết nguyên tiêu đặc biệt nhất của bách tính thượng kinh, nó lạnh giá và nặng nề, giống như có thứ gì đó đang âm thầm xảy ra, có lẽ còn mang theo hơi thở của máu, nhưng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Tất cả người dân chỉ biết đèn lưu ly năm màu và tiếng nhạc vui mừng bỗng chốc bị tiếng kẻng cấm đi lại ban đêm lạnh giá thay thế, nhóm Cẩm Y Vệ thần bí uy phong, sát khí trùng trùng trang bị võ trang đầy đủ phong tỏa tất cả con đường, người của Ngũ Thành Binh Mã Tư thì phụ trách giải tán người dân, để mọi người trở về nơi ở của mình bằng tốc độ nhanh nhất.


Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều bầu không khí nghiêm trọng đến mức khiến người ta khó thở này làm cho mọi người vĩnh viễn nhớ tết nguyên tiêu đặc biệt đó.


Trong một canh giờ ngắn ngủi, con đường chật kín người thoáng chốc đã lạnh tanh, trên mặt đất không ít đèn lồng, cây quạt, khăn tay mọi người để lại trong lúc hỗn loạn rời đi.


Lý Mật mặc một bộ Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, cung kính chắp tay trước mặt Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, ngõ Hoa Nùng này đã bị phong tỏa toàn bộ, Phong Lộ Các cũng đã bị vây kín.”


Nếu đám Mị Nhất còn không thể phát hiện có chỗ nào khác thường, chứng tỏ người ở đây có đủ nhẫn nại và thời gian xây dựng một cứ điểm hoàn mỹ.


Vì thế Lý Mật cũng mời ra sư phụ tay nghề giỏi nhất về cơ quan cấu tạo của Tư Lễ Giám, chỉ còn chờ Bách Lý Thanh ra lệnh một tiếng là lật ngược chỗ này lên trời.


Bách Lý Thanh lẳng lặng ngồi trên ghế tử đàn, phía sau đứng đầy sát thần Mị bộ che mặt, hắn một tay chống cằm một tay nắm cái chén tử sa, nhìn Phong Lộ Các, lạnh nhạt nói: “Lục soát.”


Khi Lý Mật chắp tay đang chuẩn bị lĩnh mệnh dẫn người vào Phong Lộ Các thì thấy một người dáng dấp lão gia nhà giàu vội vội vàng vàng, đầu đầy mồ hôi theo Túc Vệ chạy đến, vừa vặn nghe được mệnh lệnh của Bách Lý Thanh.


Ông ta giật mình, nhất thời chạy vượt lên trước Túc Vệ, quỳ phịch một tiếng gục dưới chân Bách Lý Thanh, không dám ngẩng đầu lên, chỉ cung kính nói: “Thiên Tuế gia, tiểu nhân là tổng quản của ngõ Hoa Nùng này, trong đây đều là thương hộ thuê ngõ Hoa Nùng của chúng ta, tối nay còn có nhiều khách thương vào ở, lại đang là tết nguyên tiêu, hẳn là có không ít đặc phái viên nước khác ở đó, cầu xin ngài nể tình thiên uy của nước ta bỏ qua một lần, ngày mai tiểu nhân chắc chắn sẽ sai người mở rộng cửa Phong Lộ Các, đưa người tới nha môn để các vị đại lão gia thẩm tra.”


Sau đó, ông ta tự giác dâng lên một cái hộp.


Người xung quanh đều không phát ra một tiếng động, không biết có phải đang khen ngợi vị quản sự này không, dám chưa được gia đồng ý đã tự mình quỳ xuống đất nói lảm nhảm, giờ còn dâng lên cái hộp, rõ ràng đang ý đồ mua chuộc người khác.


Đó là hối lộ rõ rành rành.


Thế nhưng Bách Lý Thanh lại không giận tím mặt như mọi người tưởng tượng, mà liếc nhìn người kia một lát rồi nhã nhặn ra hiệu một cái.


Túc Vệ lập tức mở cái hộp ra đưa tới trước mặt Bách Lý Thanh.


Bách Lý Thanh tùy tiện nhìn thoáng qua trong hộp, là một xấp kim khoán chỉnh tề, tất cả là mệnh giá một trăm lượng, tính sơ qua có khoảng một trăm tờ, vậy là một vạn lượng hoàng kim.


Hơn nữa phía trên còn đóng dấu của ngân hàng Phượng gia, ngân hàng Phượng gia trải khắp các quận huyện của Thiên Triều, là ngân hàng có uy tín nhất Thiên Triều.


Ra tay hào phóng thế này, không chỉ đám Lý Mật, Túc Vệ biến sắc mà ngay cả Bách Lý Thanh cũng hơi sa sầm mặt xuống.


Ánh mắt hắn lành lạnh, hắn nở nụ cười rồi khoát tay áo, bảo Túc Vệ nhận lấy cái hộp.


Quản sự kia thấy Bách Lý Thanh nhận không khỏi thầm thở phào một hơi, đang may mắn vị Thiên Tuế gia này quả là lòng tham không đáy như người ta đồn thổi.


“Tạ ơn Thiên Tuế gia nể mặt.”


Có điều mọi người nhìn đại quản gia kia, trong mắt đều không khỏi hiện lên vẻ mỉa mai và thương hại.


Quả nhiên, Bách Lý Thanh nhận ngân phiếu xong lại nhìn về phía Lý Mật, lạnh nhạt nói: “Trong khi lục soát, kẻ nào chống lại, không hỏi nguyên do, giết không luận tội.”


Đại quản sự tái mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh một cách không dám tin: “Thiên Tuế gia!”


Ông ta không thể nào ngờ rằng Bách Lý Thanh sẽ lật lọng, rõ ràng đã nhận tiền của ông ta mà vẫn ra tay không chút do dự.


Bách Lý Thanh lạnh nhạt nhìn phía trước, thậm chí không liếc nhìn ông ta một cái.


Thế nhưng trong một giây ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt đó, đại quản sự đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn Bách Lý Thanh nữa, chỉ một cái liếc mắt ông ta đã gần như cho rằng mình nhìn thấy vực sâu vạn trượng, ma ngục chết chóc.


Ông ta cúi đầu, nằm rạp trên mặt đất, lạnh run rẩy, ông ta không biết sự lỗ mãng của mình sẽ gây ra cho Phượng gia hậu quả gì, Cửu Thiên Tuế vui giận thất thường, làm mưa làm gió trước mặt sẽ cho ông ta số phận ra sao.


Vô số Cẩm Y Vệ giơ đuốc đằng đằng sát khí xông vào Phong Lộ Các, không ai dám ngăn cản, giống một thanh kiếm sáng nư tuyết đâm rách khoảng trời diễm lệ, lả lướt này.


— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch cần bộ ngực lớn để cọ —


“Đại đương gia?” Hàn phu nhân nhìn người vừa tới một cách không dám tin, thất thanh hô rồi vội vàng lên đón, muốn nói gì, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của đối phương thì lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa.


Lúc trước Tây Lương Mạt luôn cúi đầu, bởi ánh mắt dễ dàng tiết lộ thứ bí mật gì đó mà một người muốn che giấu nhất, nhất là trước mặt người đã nhìn quen nhân gian trăm vẻ, trường kỳ ở trong cuộc đấu mưu quyền.


Vì thế đây là lần đầu tiên nàng nhìn rõ ánh mắt của người đàn ông trước mặt.


Trên người nam nhân này luôn có hơi thở âm trầm lạnh thấu xương, giống một thanh kiếm thượng cổ, cho dù vỏ kiếm hoa lệ phiền phức cũng không giấu được khí sát phạt và máu tươi đậm đặc của hàng vạn người, chính phong cách cổ xưa hoa mỹ này được cung phụng làm thần khí.


Nàng lặng lẽ bình phẩm, đây là nam nhân nguy hiểm nhất mà nàng từng thấy ngoại trừ Bách Lý Thanh, nàng chưa bao giờ thấy một nam nhân giống một thanh kiếm đên vậy, kiếm khí dày đặc khiến hắn tựa như trời sinh đã là người thống lĩnh thiên quân vạn mã, là ngôi sao phá quân đến từ bầu trời.


Vì vậy, ngay cả Hàn phu nhân từng là Quý Phi một nước, trước mặt hắn cũng chỉ như một con sơn dương bị thuần phục.


Mà khi Tây Lương Mạt quan sát vị đại đương gia này, đối phương cũng đang lẳng lặng quan sát thiếu nữ trước mặt.


Hoặc là, không thể gọi là thiếu nữ.


Dù sao nữ tử trước mặt nhìn có vẻ như nữ tử khuê các yếu đuối, nhưng khí thế trên người nàng và vẻ bình tĩnh kia không phải thứ một thiếu nữ khuê các có thể có.


Cho dù hiện giờ nàng có vẻ không thể hiện bất cứ địch ý gì, thế nhưng đôi mắt sáng bình tĩnh quan sát hắn, đôi mắt to long lanh kia hoàn toàn can đảm và điềm tĩnh, rõ ràng là tố chất mà một kẻ thượng vị giỏi về quyền mưu mới có.


“Ngươi, rất can đảm.” Nam nhân che mặt nhìn Tây Lương Mạt, giọng nói không rõ vui giận.


Tây Lương Mạt nhìn hắn, ánh mắt không khiêu khích, không hoảng sợ, chỉ bình tĩnh nói: “Đa tạ, ngài cũng vô cùng can đảm.”


Nam nhân che mặt lập tức nguy hiểm nheo mắt lại, hơi thở mang theo máu tanh thoáng chốc ép về phía Tây Lương Mạt: “À, vậy sao, sao lại nói thế?”


Hơi thở tràn ngập cảm giác chèn ép khiến Hàn Quý Phi cũng không khỏi lùi lại một bước.


Nếu Tây Lương Mạt là người bình thường có lẽ cũng đã bị dọa câm như hến, chỉ tiếc thường ngày nàng đã nhìn quen tên ma chủ đáng sợ hơn bất cứ ai kia, nên nàng chỉ hơi nhếch khóe môi, cười cười bỗng nhiên thay đổi chủ đề: “Không biết xưng hô ngài thế nào? Đại đương gia à?”


Nam nhân kia không ngờ Tây Lương Mạt không những không bị hắn hù dọa mà còn ung dung trò chuyện với hắn như đang nói chuyện phiếm, hắn không khỏi ngẩn người, sau đó ánh mắt âm trầm đánh giá nàng chợt lóe lên một tia khen ngợi, hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể gọi ta là Vân gia.”


Lời này vừa nói ra, ngay cả thuộc hạ bên cạnh hắn cũng trợn trừng mắt một cách không dám tin, bọn họ chưa từng thấy chủ tử của mình dùng ngữ khí bình đẳng như vậy nói chuyện với một nữ tử, hơn nữa xưng hô như vậy có khả năng bại lộ thân phận, trong hoàn cảnh cường địch vờn quanh này quả thật là một chuyện không thể tin nổi!


Tây Lương Mạt dường như trầm ngâm suy nghĩ: “Vân gia?”


Sau đó, nàng cười nhìn hắn: “Vân gia vạn phúc, chỉ tiếc hôm nay thân là tù nhân, không thể tận tình địa chủ khoản đãi Vân gia.”


Hàn phu nhân mất kiên nhẫn, sắc nhọn quát lên: “Tây Lương Mạt, tiện nhân vô liêm sỉ nhà ngươi, còn không biết ngươi có thể sống được một khắc nữa không, cũng dám phát ngôn bừa bãi trước mặt gia? Vả miệng!”


Khi hai người đang nói chuyện, Hàn phu nhân đã nóng lòng như lửa đốt, đại đương gia không chỉ không giao Tây Lương Mạt cho nàng xử lý mà còn dùng thái độ kỳ quái này đối đãi với Tây Lương Mạt, khiến trong lòng nàng đã hỗn loạn bất an, luôn cảm thấy có thứ gì đó đã vượt qua tưởng tượng và khống chế của nàng.


Thường ngày theo lời nàng hạ lệnh lập tức có người xông lên, thế nhưng lúc này không ai dám tùy tiện cử động, dù sao nam nhân phía trước mới là chủ tử của bọn họ.


Loại yên lặng này khiến Hàn phu nhân cảm thấy trên mặt mình nóng rát, nàng miễn cường dùng ánh mắt quyến rũ có vẻ nhận hết ấm ức nhìn về phía nam nhân bên cạnh, muốn nói gì, lại thấy ánh mắt mắt âm trầm đáng sợ của nam nhân đang liếc nhìn mình, nàng ta ngậm miệng không dám lên tiếng.


Nàng đã quên, tất cả kẻ thượng vị đều không thích người khác lớn tiếng đoạt chủ trước mặt mình, nhất là người lớn tiếng lại là một nữ nhân.


Dù sao cũng là nhân vật đã sinh tồn trong cung đình rất lâu, Hàn phu nhân lập tức cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu lui sang một bên.


Vân gia lại hướng ánh mắt về phía Tây Lương Mạt đang ngồi khoanh chân, vẻ mặt ung dung, hắn lạnh nhạt nói: “Có lẽ sẽ có một ngày như thế, có điều…”


Hắn dừng một chút: “Hiện giờ ta phải xử lý phiền phức mà ngươi mang đến.”


Sau đó hắn ưu nhã xoay người, đi ra khỏi nhà giam.


Đột nhiên đến lại đột nhiên đi khiến những người bên cạnh hắn nhìn nhau, thế nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là – Vân gia có vài phần kính trọng vị Phi Vũ Đốc Vệ đang ở trong phòng giam.


Thậm chí cả phu nhân cũng bị hứng mắt lạnh.


Nếu vậy không ai dám tùy tiện chạm vào nàng nữa, hoặc nên nói là không dám trêu chọc nàng nữa.


Đám thị vệ nhìn nhau một cái, không còn ai để ý đến Hàn phu nhân mà tức khắc nghiêm chỉnh đi theo phía sau Vân gia.


Sau khi tất cả mọi người rời đi, gương mặt diễm lệ của Hàn phu nhân gần như vặn vẹo, nàng ta quay sang tàn bạo trừng mắt với Tây Lương Mạt: “Ngươi chờ đấy, tiểu tiện nhân, đừng tưởng chỉ bằng gương mặt xấu xí của ngươi là có thể tùy tiện thông đồng nam nhân!”


Tây Lương Mạt cười khẽ, không chút che giấu vẻ khinh miệt trong nụ cười và giọng nói mỉa mai của mình: “Thật không? Người tùy tiện thông đồng nam nhân hình như là ngài mới đúng, dì của ta. Thế nào? Ngài đã quên Phương Quan trong cung Hoa Trân rồi sao? Hắn vẫn luôn đợi ngài đấy.”


Vừa nghe tới tên Phương Quan, Hàn phu nhân toàn thân cứng đờ, căng thẳng nhào tới trước mặt Tây Lương Mạt, cầm lấy song sắt nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi nói bậy bạ gì vậy!”


Tây Lương Mạt cười khẽ: “Sao thế? Leo lên người mới liền quên người cũ à? Vậy mà Phương Quan còn vì ngươi…”


“Cái gì?” Hàn phu nhân vội hỏi.


Tây Lương Mạt lại cười xấu xa: “Không có gì.”


“Ngươi…” Hàn phu nhân bị treo nửa vời mới phát hiện mình bị trêu đùa, nhất thời tức đến ngũ quan vặn vẹo, giận sôi lên.


Thế nhưng nàng ta hoàn toàn không làm gì được nha đầu trước mắt, chỉ có thể hận đến ói máu, sau đó nàng đột nhiên đứng dậy, tàn bạo nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi đừng có đắc ý, bản cung… bản phu nhân sẽ dạy ngươi thế nào là nếm hết nhục nhã trên thế gian!”


Sau đó nàng ta tức giận xoay người bỏ đi.


Tây Lương Mạt nhướng mày, cười khẩy, chỉ có kẻ thất bại mới buông lời dọa dẫm.


Hàn phu nhân vĩnh viễn không biết, một kẻ phản bội quốc gia, chỉ có thể dựa vào cơ thể để tìm chỗ dựa vĩnh viễn sẽ không nhận được lòng tôn trọng của bất cứ ai.


Lúc này, một nam tử mặc trang phục thị vệ khí thế trầm ổn đi đến, suýt chút nữa đụng vào Hàn phu nhân, Hàn phu nhân tức giận mắng mấy câu rồi hầm hừ bỏ đi.


Thị vệ kia hơi nhăn mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, sau đó nhìn Tây Lương Mạt một cái, không nói một lời buông đèn lồng trên tay xuống, châm bấc đèn, ngọn lửa bùng lên không có màu vàng như bình thường mà là một màu xanh lam kỳ lạ.


Thị vệ kia lạnh nhạt nhìn Tây Lương Mạt: “Vân gia hy vọng ngài có thể ngủ một giấc yên ổn.”


Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ ngồi xếp bằng, lẳng lặng nhắm mắt lại.


Thấy Tây Lương Mạt bình tĩnh tự nhiên, ung dung không sợ hãi, thị vệ kia không khỏi tỏ ra một chút ngạc nhiên, sau đó biến thành tìm tòi nghiên cứu, thậm chí có một tia kính nể.



Hàn phu nhân vội vội vàng vàng ra khỏi địa lao, thấy bóng người cao lớn trầm ổn kia lẳng lặng đứng nói với đám tùy tùng cái gì, xung quanh người qua lại vội vàng, có chút bối rối khiêng đồ đạc.


Hàn phu nhân cắn răng một cái, không cam lòng khiến nàng cố lấy dũng khí đi tới, dùng giọng nói mềm mại đáng yêu có phần ấm ức nói với Vân gia: “Vân gia, vừa rồi ngài cần gì khách khí với tiểu tiện nhân Tây Lương Mạt kia như thế, ả không phải thứ gì tốt, đừng nhìn gương mặt có vẻ dịu dàng xinh đẹp, thật ra tâm cơ thâm trầm, độc như rắn rết, hại chết bao nhiêu người của ngài, khiến ngài mất bao công sức mới…”


Thế nhưng nàng ta còn chưa dứt lời đã bị Vân gia lạnh như băng cắt đứt: “Thứ nhất, ta không cần bất cứ kẻ nào dạy ta làm việc; thứ hai, ai cho phép ngươi gọi ta là Vân gia?”


Có những người không cần bất cứ tự xưng gì để thể hiện thân phận cao quý đã đủ khiến người ta cảm thấy đè nén vô tận và vẻ kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống.


Trong nháy mắt đó, Hàn phu nhân chỉ cảm thấy mình bị bạt tai một cái vang dội, nàng rưng rưng nước mắt, ấm ức nói: “Vân gia, lẽ nào người ta ở bên cạnh ngài, một lòng vì ngài còn không bằng tiểu tiện nhân kia sao?”


Vân gia liếc nàng ta, lạnh nhạt nói: “Chờ ngươi có năng lực nắm nghìn quân, vạn quân trong tay đương nhiên có thể gọi ta như thế.”


Hắn không nói gì khắc nghiệt, hoặc ít nhất không mỉa mai không hề nể mặt như Bách Lý Thanh, thế nhưng sự khinh miệt và coi thường đó cũng không có gì khác biệt, cũng khiến sắc mặt Hàn phu nhân tức khắc trắng như giấy, rồi đỏ lên như máu. Sự nhục nhã ngay trước mặt mọi người này nàng mới chỉ gặp khi Tuyên Văn Đế lệnh cho nàng ngày ngày đổ bô cho Tây Lương Mạt, hôm nay, người khiến nàng một lần nữa nếm trải nỗi nhục nhã này vẫn là Tây Lương Mạt.


Nhất là ánh mắt khinh miệt, thương hại của đám tùy thị bên cạnh hắn càng khiến nàng hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.


Hận ý và phẫn nộ trong lòng Hàn phu nhân như lửa cháy lan đồng cỏ.


Thế nhưng lúc này, nàng vẫn phải dịu ngoan cúi đầu, ép mình dùng âm thanh yếu ớt nói: “Vâng thưa đại đương gia.”


Nàng không nhìn thấy mình cúi đầu đổi lấy ánh mắt càng thêm khinh miệt của những người đó.


“Chủ tử, phía trên đã bại lộ, chúng ta phải lập tức rời đi.” Một gã tùy thị kính cẩn nghiêm nghị nói.


“Có nắm chắc an toàn không?” Vân gia lạnh nhạt hỏi, giọng nói của hắn không hề có vẻ căng thẳng.


Tùy thị kia thoáng ngừng: “Đã chuẩn bị xong từ trước, lôi hỏa đạn cũng đã bố trí xong.”


Đối với nơi bọn họ đã bố trí nhiều năm, bọn họ vẫn có tự tin sẽ thoát đi an toàn.


“Chờ một chút, ta ở phía trên còn người, những cô nương đó…” Hàn phu nhân nhìn Vân gia một cách không dám tin, hắn muốn từ bỏ những người nàng tỉ mỉ sắp xếp kia sao? Đó là thế lực nàng rất vất vả mới tụ tập được, là kỹ nữ vơ vét tới từ khắp nơi, lại có thể mang về vô số tình báo.


Vân gia thậm chí không liếc nàng ta lấy một cái, giống như không nghe thấy gì hết, nhìn về phía người hầu đi ra từ địa lao, lại nhìn cái túi được hắn khiêng trên vai, thản nhiên hỏi: “Ngủ rồi?”


Người hầu kia gật đầu, vẻ mặt có chút quái dị: “Vâng, không có bất cứ phản kháng gì, giống như đã ngờ trước được sắp xếp của chủ tử.”


Đáy mắt Vân gia hiện lên một tia sáng kỳ dị, hắn gật đầu nói: “Cẩn thận một chút.”


Sau đó hắn xoay người bỏ đi, người hầu kia lập tức khiêng túi đuổi theo.


Hàn phu nhân nhìn nam nhân dẫn người bỏ đi với ánh mắt không dám tin, hắn hoàn toàn không nhìn nàng, cuối cùng nàng ta không thể không cắn răng đi theo.


— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia nhận tiền trở mặt —


Bên ngoài Phong Lộ Các, bầu không khí lạnh lùng nghiêm túc.


Lý Mật nghiêm mặt dẫn người đi ra, chắp tay với Bách Lý Thanh, trên trán đổ mồ hôi lạnh: “Thiên Tuế gia, thuộc hạ vô năng, Phong Lộ Các kia dường như có cao nhân thiết kế, trong đó bố trí không ít kỳ môn độn giáp, người của chúng ta mất chút thời gian mới phá giải được một phần, thế nhưng…”


Hắn không nói hết.


Nhưng mọi người đều biết – không tìm thấy phu nhân.


Bầu không khí vốn lạnh lẽo nghiêm nghị dị thường nay càng ngưng đọng tới cực điểm, tất cả dường như đều cảm thấy khó thở.


Vậy mà…


Bách Lý Thanh không giận dữ như mọi người tưởng, hắn chỉ buông đôi lông mi dài, khẽ thở dài một tiếng, chống trán nhìn cái trâm cài đầu quấn dải lụa trên tay mình, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nha đầu này thật là, hoang dã vô lễ, cả gan làm loạn.”