Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 42: Mê suy tư

Chuẩn Sát nhìn nàng, bỗng nhếch khóe môi nở nụ cười vừa kỳ lạ vừa nguy hiểm: “Ừ, nếu vậy ta nghĩ nơi này rất hợp để ta và ngươi nói chuyện.”
Dứt lời, hắn đẩy Bạch Trân vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.


Bạch Trân lảo đảo, xoay người lại mới phát hiện hắn đã đóng cửa, nàng bỗng nhiên sởn gai ốc, nhìn hắn lạnh như băng: “Chuẩn Sát Khả Hãn, mời ngài ra ngoài, hành vi của ngài là cực kỳ vô lễ!”


Chuẩn Sát nhìn nàng, cười cợt nói: “Ta chỉ muốn tìm chỗ thích hợp để nói chuyện với ngươi, có điều nhờ người tới mời ngươi đã là khó, không ngờ Bạch nữ quan ngay một chút thể diện đó cũng không cho, Trung Nguyên có câu tục ngữ là núi không dời thì ta dời, cho nên bản vương đành tự mình tới chỗ tòa núi như ngươi.”


“Chuẩn Sát Khả Hãn, tiếng Trung Nguyên của ngài rất tốt, hẳn là đã dùng không ít thời gian nghiên cứu về Trung Nguyên.” Bạch Trân thoáng lùi một bước, hoài nghi và cảnh giác nhìn Chuẩn Sát chằm chằm, nam nhân này, dù nói tiếng Trung Nguyên vẫn mang chút khẩu âm nhưng hiểu biết đối với văn hóa Trung Nguyên làm cho nàng không khỏi hoài nghi mục đích của hắn.


Có câu lòng muông dạ thú, có lẽ miêu tả về hắn là chuẩn nhất.
Đôi mắt vàng lạnh lẽo của Chuẩn Sát nhìn nàng chằm chằm, hắn nhếch khóe môi: “Ừ, không sai, ta tốn không ít thời gian để nghiên cứu về việc này, có điều, có lẽ ngươi cũng không biết, mẫu thân của ta cũng là người Trung Nguyên.”


Bạch Trân nghe vậy hừ lạnh trong lòng, tuy nàng không có bản lĩnh nhìn thẳng vào trọng điểm của sự vật như Quận Chúa, nhưng theo Quận Chúa nhiều năm, nàng còn chưa ngốc đến mức ngay cả loại lấy cớ này cũng không nhận ra.


Bởi vì mẫu thân mà có hứng thú với văn hóa Trung Nguyên, chẳng bằng nói rằng vì muốn xâm phạm Trung Nguyên cho nên mới nghiên cứu nhược điểm Trung Nguyên thì đúng hơn.
Hơn nữa, trên người con sói này làm gì có nửa phần tao nhã của người Trung Nguyên.


Bạch Trân thật sự không thích loại ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược của Chuẩn Sát, nàng lạnh nhạt nói: “Thật không? Chỉ mong mẫu thân ngài từng dạy ngài người Trung Nguyên nam nữ thụ thụ bất thân, nhập gia tùy tục, nay ngài một mình xâm nhập nơi ở của nữ quan cục Thượng Cung đã là hành vi cực kỳ không lễ phép, cho dù ngài là Khả Hãn một nước cũng xin tôn trọng phong tục của chúng ta.”


Chuẩn Sát cười khẽ, chậm rãi đi về phía Bạch Trân: “Đúng vậy, phong tục tập quán của người Trung Nguyên quá nhiều, làm cho người ta nhìn mà phiền chán, chẳng lẽ nữ quan Bạch Trân không thấy vậy sao?”


“Không!” Bạch Trân không chút do dự đáp, sau đó lùi một bước theo bản năng, lại cảm thấy mình không thể yếu thế như vậy, bèn dừng mũi chân, đứng lại đó không lùi về sau nữa, để mặc hơi thở nguy hiểm và ngông cuồng của nam nhân đối diện chậm rãi tới gần mình.


Chuẩn Sát từ trên cao nhìn xuống nữ tử nhỏ bé chỉ đến bả vai mình, ánh mắt vàng lành lạnh chậm rãi lướt qua chóp mũi nàng, rồi dừng lại trên đôi môi mềm mại của nàng.


Lông tơ toàn thân Bạch Trân dựng đứng lên, thần kinh từng bộ phận đi vào trạng thái đề phòng, tay nắm chặt chiếc kéo, chỉ chờ người trước mặt dám ra tay sàm sỡ là trực tiếp khiến hắn đẹp mặt.


Nhưng Chuẩn Sát cũng chỉ nhìn vẻ mặt căng thẳng còn cố ra vẻ dửng dưng của nàng, cười khẩy một tiếng, sau đó thong thả dời bước như không có chuyện gì, chậm rãi di chuyển trong phòng của Bạch Trân: “Phòng của nữ quan Bạch Trân bố trí rất thanh lịch, nhưng lại không hợp với gương mặt non nớt của ngươi, giường còn rất rộng.”


Chuẩn Sát bỗng nhiên xoay người làm cho Bạch Trân thả lỏng một chút, âm thầm thở ra một hơi, nàng liếc Chuẩn Sát, thấy hắn như một con sói đang tuần tra lãnh địa của mình, khoanh tay vênh váo vừa đi lại trong phòng nàng vừa chỉ chỉ chỏ chỏ.
Nơi này bố trí không tệ, nơi kia bố trí chưa được.


Nàng không khỏi nhăn mày, nam nhân này tới đây vì nói những lời vô nghĩa đó sao?
Bạch Trân nghiêm mặt nhìn Chuẩn Sát: “Khả Hãn đương nhiên có khiếu thẩm mỹ hơn người, có điều Bạch Trân đi theo Quận Chúa, đọc nhiều thi thư, cho nên thẩm mỹ không thể sánh với ngài.”


Bạch Trân không hề che giấu vẻ châm chọc trong giọng nói của mình.


Chuẩn Sát liếc nhìn Bạch Trân, đôi mắt màu vàng hơi lạnh, mang theo một loại hơi thở dữ tợn làm cho Bạch Trân hơi kinh hãi, nhưng chưa đợi nàng phản ứng lại, Chuẩn Sát bỗng đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng đầy ẩn ý: “Chậc, nữ nhân Trung Nguyên thật sự làm cho người ta khó mà đoán biết được, nữ quan Bạch Trân, ngươi đang tức giận đấy à?”


Bạch Trân nhẫn nhịn xúc động muốn lùi về sau, rời đi trước mặt con sói làm cho người ta hoảng hốt này, nhưng nàng chỉ hạ tầm mắt, vẻ mặt không hề biểu cảm nói: “Bạch Trân không dám, nhưng nếu Khả Hãn có thể lập tức rời đi, Bạch Trân sẽ vui mừng hơn.”


Thật ra nàng rất muốn nói, vậy vì sao ngươi không cút về tìm nữ nhân Hách Hách của ngươi đi!
Chuẩn Sát cúi đầu nhìn nữ tử nhỏ nhắn lại cố chấp trước mặt, trên gương mặt tròn tròn chỉ có biểu cảm lạnh lùng cứng rắn, hắn bỗng cười phá lên: “Ha ha ha…”


Bạch Trân kinh ngạc một thoáng, vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu nhìn Chuẩn Sát, nam nhân này điên rồi à?
Chuẩn Sát vừa cười vừa nắm cằm Bạch Trân: “Ha ha, nữ quan Bạch Trân, ta chỉ đang biểu đạt ngươi đã là một nữ nhân đủ trưởng thành để sinh con đẻ cái, đây là một loại khen ngợi!”


“Buông ra!” Bạch Trân nhăn mày, nàng không cần loại khen ngợi ác ý khó lường này chút nào, hơn nữa lực tay của nam nhân này quá lớn, nhéo đau cằm nàng.


Nàng muốn tóm móng vuốt của hắn xuống, nhưng hiệu quả không lớn, hơn nữa Chuẩn Sát bỗng cong lưng, ôm Bạch Trân lên, đi vài bước tới bên giường nàng, không chút khách khí, thậm chí có thể gọi là thô lỗ đặt nàng lên giường.


Trong lúc Bạch Trân đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng thì hắn đã dùng môi chặn lên môi nàng, nuốt hết tiếng mắng giận dữ và tiếng hét của nàng xuống, một bàn tay khác thì thô lỗ thò vào từ vạt áo nàng, nắm một bên mềm mại trước ngực Bạch Trân.


“Ưm!” Bạch Trân trợn tròn mắt, tuy nàng hoài nghi mục đích của hắn, nhưng nàng không thể nào ngờ rằng người này dám to gan vô lễ sàm sỡ nàng ngay trên địa bàn của nàng, dáng vẻ kia giống như muốn cưỡng bức nàng.


Bạch Trân nheo mắt lại, trong mắt tỏa ra sát khí, tay giơ lên, chiếc kéo ẩn giấu trong tay đã lâu hung hăng đâm về phía bả vai nam nhân.


Còn Chuẩn Sát thì hoàn toàn không ngăn cản, để kéo trong tay nàng đâm vào vai hắn, hắn chỉ cầm cổ tay nàng không cho nàng công kích mình lần nữa, đồng thời, đầu lưỡi hắn vẫn dã man phóng đãng như trước, không chút khách khí công thành đoạt đất trong môi Bạch Trân, động tác tay lại mềm nhẹ và tràn đầy khiêu khích.


Ngay khi Bạch Trân đỏ mặt tía tai, vừa giật mái tóc dài màu nâu của hắn vừa căm tức ý đồ cắn đứt lưỡi Chuẩn Sát, thì Chuẩn Sát không còn chặn môi của nàng nữa, thậm chí bàn tay khiêu khích nụ hoa trước ngực cũng lấy ra.


“Đừng nóng giận, nữ quan Bạch Trân.” Chuẩn Sát vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ khóe môi, giống một con thú được thỏa mãn, hắn cúi đầu liếc Bạch Trân: “Ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ đang thử hàng thôi.”


Bạch Trân không phải đồ ngốc, nàng lập tức hiểu được lời nói của Chuẩn Sát rốt cuộc có ý gì, gương mặt nhỏ nhắn khi xanh khi hồng, nàng hung dữ trừng mắt với hắn: “Ngươi…!”


Chuẩn Sát cười tà: “Dù sao ta cũng phải biết Vương Phi tương lai của mình thế nào, đúng không? Nay xem ra, tuy ngươi nhỏ bé nhưng chỗ nên có đều có, xúc cảm không tệ, ta rất vừa lòng.”


Bạch Trân giận sôi lên, nhưng đối phương cao to khỏe mạnh, toàn thân đè trên người nàng, giữa hai người không có một khe hở nào, nàng muốn duỗi chân đá hắn cũng không được.


“Tốt nhất ngươi nên tỉnh táo lại, nếu không, người Hách Hách chúng ta không ngại động phòng hoa chúc trước.” Chuẩn Sát hơi nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc nhọn bên trong, vẻ mặt đó không khác gì một con sói lười biếng.


“Nghe nói nữ tử Trung Nguyên rất coi trọng trinh tiết, nếu để người khác trông thấy ngươi thành nữ nhân của ta, có lẽ ngày mai ta có thể mang ngươi về Hách Hách, ngươi cảm thấy đề nghị này thế nào?”


Loại uy hϊế͙p͙ rõ rành rành này làm cho Bạch Trân không thể không ép mình tỉnh táo lại, nam nhân này nói sự thật.


Hiện giờ Bạch Nhụy không biết đã đi đâu, bọn họ vì nói chút việc riêng nên tất cả hạ nhân đã đi trước, hơn nữa, từ tình hình trước mắt mà nói, nàng thật sự không có nhiều ưu thế, nam nhân này chẳng những võ công cao cường hơn nàng, sức lực cũng mạnh hơn nàng, nàng bắt đầu hận vì sao ban đầu nàng không học võ nghệ chăm chỉ như Mị Tinh, cho nên giờ mới lưu lạc tới nước này.


Nàng hít sâu một hơi, sau đó bắt buộc mình bình tĩnh, nhìn chằm chằm Chuẩn sát nói: “Lần trước ta thật sự nên đâm vào huyệt Thái Dương của ngươi.”


Chuẩn Sát cười cười, trong đôi mắt vàng kim lạnh lẽo của hắn lại hoàn toàn không che giấu sự mỉa mai: “Ha ha, giống cái hơn phân nửa đều có móng vuốt, ta cũng không ngại bị ngươi cào vài cái, dù sao sói muốn bắt được thú cái của mình cần phải trả giá một chút, còn những chuyện khác thì phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh đó không.”


Bạch Trân nhìn hắn lạnh như băng, một lát sau mới lạnh lùng thốt: “Cút khỏi người ta.”
Lần này Chuẩn Sát rất hợp tác, buông lỏng tay, sau đó đứng dậy.
Nhưng hắn vừa mới đứng thẳng dậy thì một cái bạt tai vang dội đã đánh lên mặt hắn.


Gương mặt tròn tròn của Bạch Trân xanh mét, nàng cắn răng nói: “Cút!”
Chuẩn Sát ɭϊếʍƈ khóe môi bị nàng đánh rách của mình, cười cười rồi xoay người đi về phía cửa phòng.


Nhìn Chuẩn Sát rời khỏi phòng, hơi thở bừa bãi và dồn nén nháy mắt biến mất, Bạch Trân mới ngồi xuống giường như mất hết sức lực, có chút run rẩy.
Nam nhân này, nàng có một dự cảm, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.


Khi Bạch Nhụy trở về phòng đã thấy Bạch Trân ngồi ngẩn người trên giường, tóc tai hỗn loạn.
Nàng không khỏi hoài nghi nhìn Bạch Trân: “Bạch Trân, ngươi làm sao vậy?”


Bạch Trân giống như vừa mới tỉnh mộng, toàn thân chấn động, sau đó nhìn về phía Bạch Nhụy, dưới ánh mắt lo lắng của Bạch Nhụy, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”
— Ông đây là đường ranh giới Nguyễn Linh ngồi xơi bánh uống trà —


Chuẩn Sát dẫn người của hắn trở về sa mạc, không sinh sự gì, tuy Tây Lương Mạt luôn cảm thấy người kia đi quá dứt khoát nhưng không phát hiện hắn gây ra chuyện không nên làm, nghe nói trước khi rời đi chỉ tới cục Thượng Cung một chuyến, cho nên nàng gọi Bạch Trân tới hỏi chuyện này.


Bạch Trân hờ hững nói không có chuyện gì, Chuẩn Sát tới muốn nàng gả cho hắn, nhưng bị nàng từ chối mà thôi.
Vì thế Tây Lương Mạt không nghĩ nhiều nữa.


Bởi vì phiền não hiện giờ của nàng và Bách Lý Thanh là bụng của nàng to lên mỗi ngày, nháy mắt đứa bé đã được năm tháng, không cách nào che giấu được nữa.


Tuy người biết chuyện trong phủ Thiên Tuế đều là thân tín, nhưng dù sao bí mật khó giữ nếu quá nhiều người biết, cho nên Bách Lý Thanh vẫn quyết định để Tây Lương Mạt chuyển ra khỏi phủ Thiên Tuế, tới hành cung Thu Sơn để dưỡng thai.


Thời tiết dần dần vào mùa hè nóng bức, làm cho người ta nóng không chịu nổi, nhất là đối với phụ nữ có thai như Tây Lương Mạt, thời gian thai nghén của nàng vừa mới qua một thời gian, trên Thu Sơn đông ấm hè mát, ở đó thật sự rất tốt, hơn nữa cũng tiện để sắp xếp thân tín, lại ít người.


Vì thế không lâu sau, nhóm triều thần chợt nghe nói Thiên Tuế Vương Phi muốn cầu phúc cho tiểu Hoàng Đế, lên miếu Quan Âm ở Thu Sơn để tế bái thanh tu.
Chúng thần không nghĩ nhiều, dù sao vị Thiên Tuế Vương Phi, Phi Vũ Đốc Vệ này đã mấy tháng chưa vào triều, hai ngày xuất hiện ba ngày biến mất.


Hơn nữa chỗ tuyệt vời nhất của Thu Sơn là lâm viên hoàng gia, nơi đó quản lý nghiêm khắc lại cách kinh thành không xa, cho nên trên cơ bản một tuần Bách Lý Thanh có thể nghỉ lại đó hai, ba ngày.


Tây Lương Mạt dù không hài lòng chuyện đại hồ ly nhà mình không ở cùng mình, nhưng thấy hắn ngọt ngào quấn quýt khi tới đây, lại đau lòng hắn vất vả chạy giữa hai nơi, cho nên nàng không nói gì thêm.


Gió thoang thoảng thổi vào từ cửa sổ, gió đêm trên núi rất mát mẻ, Tây Lương Mạt hơi buông lỏng vạt áo ngủ của mình rồi mới ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thanh, gối đầu lên vai hắn.
“A Cửu, ngươi nghĩ xong chưa?”


Bách Lý Thanh nhìn từ điển trong tay mình, trầm ngâm nói: “Rồi, ta thấy những cái này không tệ, có điều chưa biết đứa nhỏ là nam hay nữ nên không tiện quyết định tên.”


Tây Lương Mạt nghiêng mặt nhìn về phía Bách Lý Thanh, ánh đèn ấm áp dừng trên đường cong tinh xảo của gương mặt hắn, hòa tan lãnh khí quỷ quái thâm trầm thường ngày, hôm nay không có lớp trang điểm đậm, gương mặt Bách Lý Thanh nhìn trẻ tuổi khác lạ, giống một thiếu niên mỹ mạo, sống mũi thẳng tắp, môi hồng răng trắng, lông mi dài đen như cánh phượng chiếu xuống bóng mờ nhàn nhạt trên mặt hắn, làm cho Tây Lương Mạt có chút mê muội, cũng có chút ghen tị.


Ừm, hắn nên vẽ lớp trang điểm yêu dị kia thì hơn.
Từ lúc Bách Lý Thanh biết Tây Lương Mạt mang thai, toàn thân hắn giống như sáng ngời hơn nhiều, không ít người bên cạnh cũng ăn may theo.
Nay điều làm hắn phiền não nhất không phải đại sự triều chính, mà là rốt cuộc phải đặt tên đứa nhỏ là gì.


Tây Lương Mạt thuận miệng nói: “Mặc kệ nam hay nữ, chúng ta chọn một nhũ danh là được, không phải dân gian có câu trẻ con phải có nhũ danh mới dễ nuôi à.”


Bách Lý Thanh nghe vậy nhìn về phía Tây Lương Mạt, có chút hứng thú nhướng mày nói: “À, thật không? Vậy phải gọi là gì? Ta thấy Liễu lão nhân ở bộ Công gọi cháu trai bảo bối của lão là Kỳ Bảo Nhi, còn Chương Chấp Bút của Hàn Lâm Viện thì gọi con trai nhỏ nhà hắn là Tiểu Nghiên Mực.”


Tây Lương Mạt giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt Bách Lý Thanh: “Chậc chậc, mấy cái giấy mực, kỳ lân thanh long này tục chết được, cổ hủ!”
Bách Lý Thanh cười nói: “Vậy sao? Vậy ngươi đặt thử vài nhũ danh đi, chờ ta vào triều nói ra để cho đám cổ hủ đó mở rộng tầm mắt.”


Tây Lương Mạt nghiêm trang nói: “Đương nhiên phải gọi là Cẩu Đản!”
Bách Lý Thanh: “…”
Tây Lương Mạt nhíu mày: “Cẩu Bất Lý Bao Tử (chó không thèm bánh bao =)))?”
Bách Lý Thanh: “…”
Tây Lương Mạt: “Cẩu Thặng? Sỏa Căn? Đại Ngưu? Trư Bảo? Nhị Đản? Tam Qua? Tam Mao?”


Bách Lý Thanh: “… Quả là vô cùng phong nhã, ấn tượng khắc sâu.”


Tây Lương mạt dào dạt đắc ý: “Đúng rồi, ngươi nghe, Bách Lý Cẩu Thặng, Bách Lý Cẩu Đản, Bách Lý Tam Mao, Bách Lý Trư Bảo, Bách Lý Sỏa Căn, nghe thôi đã thấy vang dội lắm rồi, làm cho người ta nghe là không quên, dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.”


“Bộp!” Bách Lý Thanh không chút khách khí dùng quyển sách trên tay đập lên trán Tây Lương Mạt: “Ngươi nghiêm túc một chút cho vi sư!”
Tây Lương Mạt xoa trán, tức giận thì thầm: “Lão nương rất nghiêm túc đấy chứ, nông thôn vốn có quan niệm tên càng khó nghe càng dễ nuôi mà.”


Bách Lý Thanh trực tiếp không thèm nhìn Tây Lương Mạt, dùng bút lông khoanh tròn một chữ “Hi” trong sách, sau đó nói: “Hi trong “Hi Đồng”, ý là phúc, là cát tường, cũng có ý hưng thịnh, nếu là con trai thì gọi Bách Lý Hi, nếu là con gái gọi Bách Lý Hi Nhi cũng được, còn tên tự, chờ đứa nhỏ lớn chút rồi đặt.”


Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ rồi gật đầu, đồng ý nói: “Ừ, chữ này hay.”
Chữ này giống niên hiệu của một vị đại đế sau này, còn nam nữ đều dùng được, ý nghĩa cũng tốt.


Tây Lương Mạt bỗng nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Ngươi thật sự không đặt nhũ danh dễ nuôi như Cẩu Thặng gì đó cho đứa nhỏ à?”


Bút trong tay Bách Lý Thanh hơi dừng, hắn dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Tây Lương Mạt nói: “Nói mới nhớ ngươi cũng là đồ nhi chân truyền của ta, người ta nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, cho nên vi sư cũng đặt một nhũ danh cho ngươi, gọi là Tây Lương Bát Giới được không?”


Tây Lương Mạt: “… Quên đi, không đặt nhũ danh cho đứa nhỏ thì thôi.”
Nàng không nên kể Tây Du Kí cho hắn trong lúc nhàm chán.
Bách Lý Thanh nhìn sắc trời, đặt bút trong tay xuống, nhướng mày nhìn Tây Lương Mạt: “Sắc trời không còn sớm.”


Tây Lương Mạt gật đầu, ngáp một cái: “Ừ, ngủ đi, ngày mai ngươi còn phải trở về vào triều nữa.”
Bách Lý Thanh chậm rãi vươn tay sờ lên cần cổ mảnh mai của nàng: “Ngày mai không có đại sự, cho nên không đi, ở lại đây với ngươi và đứa nhỏ.”


Tây Lương Mạt nghe vậy vui vẻ gật đầu: “Được.”
Bách Lý Thanh cười cười, nheo mắt nói: “Có phải ngươi quên chuyện gì rồi không?”
Tây Lương Mạt ngẩn ra, ngơ ngác nói: “Chuyện gì?”


Bách Lý Thanh nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng, gương mặt vốn hơi gầy nay vì mang thai mà tròn trịa hơn, càng có vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử, ánh mắt sâu thẳm của hắn từ gương mặt nàng dừng trên bầu ngực vì mang thai cũng trở nên đầy đặn hơn của nàng.


Rồi hắn cúi đầu, đặt môi lên môi nàng cười khẽ: “Lão già nói ngươi đã mang thai năm tháng, thai rất ổn định, cho nên vi sư không cần nhịn nữa. Thế nào? Ngươi quên rồi hay là không muốn? Vi sư nhớ ban đầu ai cứ như mèo con động dục quấn người thế nhỉ?”


Tây Lương Mạt lập tức nhớ lại chuyện đó, nàng có chút lúng túng, hai tay kéo áo hắn, lầu bầu: “Ừm, ngươi… ngươi nhẹ nhàng một chút.”