Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 33

Không khí trong miệng gần như bị hút hết ra ngoài cùng với lục phủ ngũ tạng, cảm giác hít thở không thông làm cho Tây Lương Mạt khó chịu nổi.
Làn môi lạnh lẽo bao trùm lên, không khí tươi mới không ngừng ùa vào.


Tây Lương Mạt mở mắt ra, đáy nước tối đen, không nhìn rõ hình dáng hắn, nàng cười khổ trong lòng, có ích lợi gì đâu, nếu hoàn toàn bị cuốn vào đáy nước, hắn và nàng đều chết chắc rồi.
Không thể nào ngờ rằng sẽ là thế này…
Cứ thế này kết thúc tất cả.


Nàng thở dài trong lòng, nhấc tay dùng hết sức mạnh toàn thân hôn lên môi hắn.
Nhớ ta, đến địa ngục cũng đừng quên ta!

Khi bóng tối ập đến, nàng chỉ cảm thấy dường như bản thân bị khắc vào trong cơ thể hắn, vừa lạnh lẽo vừa ấm áp.


— Ông đây là đường ranh giới âm mưu quỷ kế đặc biệt nhiều —
Một giọt lại một giọt nước lạnh lẽo nhỏ xuống, giống một bàn tay đang không ngừng vỗ lên thần trí của nàng.


Tây Lương Mạt đột nhiên mở mắt, ngẩn ngơ nhìn đỉnh đầu, sau đó bỗng dưng ngồi dậy, vỗ trán rên một tiếng: “Ư…”
Nàng… là đã chết, hay còn chưa chết?
Ừm, có đau, vậy là chưa chết?


Tây Lương Mạt đánh giá xung quanh một lát, nàng đang ở trên một bãi đá vụn, trên đỉnh đầu là thạch nhũ màu trắng, trong dòng nước xanh còn nhìn thấy không ít cá đào hoa nho nhỏ đang bơi lội, nham thạch phát sáng trong hang động thiên nhiên khiến nàng có thể nhìn rõ tình hình bốn phía.


Xem ra, có vẻ nàng bị mạch nước ngầm cuốn vào cái hang nào đó, nhưng còn may không bị đập vỡ đầu, có điều vì thiếu dưỡng khí nên thân thể đau nhức.
Nếu nàng còn sống, vậy…


Tây Lương Mạt giật mình, lập tức nhìn xung quanh, sau khi không tìm thấy bóng người cao gầy quen thuộc đó, nàng cố gắng bò dậy, tiện tay ném áo choàng ướt sũng nước trên người mình đi, nghiêng ngả lảo đảo tìm quanh mép nước.
“A Cửu… A Cửu!”


Nàng mới gọi hai tiếng đã phát hiện trên một khối thạch nhũ cách đó không xa lộ ra một góc áo bào màu tím.


Trái tim Tây Lương Mạt nảy lên tận cổ họng, chạy vội tới, quả nhiên phát hiện Bách Lý Thanh lẳng lặng nằm bên cạnh thạch nhũ, quần áo trên người ướt đẫm, tóc đen rất dài xõa trên đất và trong nước, gương mặt tái nhợt như ngọc ở giữa nước xanh vá cá hoa đào càng xinh đẹp kinh người, nhưng cũng… dọa người.


“A Cửu!” Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy như có một bàn tay bóp chặt trái tim mình, mạnh đến mức như muốn bóp nát nó, làm cho nàng đau đến mức không hít thở nổi.
Nàng lập tức quỳ xuống, ép mình bình tĩnh lại, vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, không cảm thấy!


Nàng suýt chút nữa gào khóc, sau đó Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, cấu mạnh một cái vào đùi mình, ép mình bình tĩnh lại, vạch áo hắn ra, đầu tiên xem thử mạch đập của hắn rồi cúi người dán lỗ tai lên lồng ngực hắn, cố gắng nghe tiếng tim đập của hắn.


Cuối cùng xác định trong ngực hắn vẫn có tiếng đập, có điều hơi thở quá mỏng manh, nàng mới thở hổn hển, lau mồ hôi trên đầu, cảm thấy một cảm giác nghĩ đến đã sợ sâu sắc quét qua lòng mình.


Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ, đưa tay kéo rộng vạt áo của hắn ra, lộ ra lồng ngực, sau đó dựa theo kiến thức cấp cứu đã học từ kiếp trước, hai tay ấn mạnh lên bụng hắn theo nhịp.


Thấy có nước chảy ra khỏi môi Bách Lý Thanh, nàng chuyển lên ấn ngực trái của hắn, làm cấp cứu trái tim, đồng thời bóp mũi, dựa theo phương pháp hô hấp nhân tạo thổi khí vào miệng hắn.
“Một, hai, ba!”


Dưới sự cố gắng không ngừng, cuối cùng Bách Lý Thanh bắt đầu ho khan, một lượng nước lớn chảy ra khỏi miệng hắn.
“Ưm…”
Tây Lương Mạt mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, nâng Bách Lý Thanh lên vỗ mạnh vào lưng hắn: “Nôn ra, nôn ra sẽ thoải mái hơn!”


Bách Lý Thanh thật sự nôn ra rất nhiều nước rồi mới cầm lấy tay Tây Lương Mạt, hết hơi nói: “Được rồi, đừng vỗ nữa, nha đầu thô lỗ này!”


Tây Lương Mạt đỡ Bách Lý Thanh, đang định mắng hắn không biết tốt xấu thì phát hiện đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ mỹ nhân bệnh tật yếu đuối như thế của hắn, nhìn mỹ nhân trước mặt sắc mặt tái nhợt, tóc ướt sũng dính trên mặt, đôi mắt lạnh lẽo vì ngộp nước mà ngập nước mắt, cộng thêm tình trạng quần áo tả tơi làm cho người ta nhìn mà mềm lòng.


Nàng vươn tay ôm lấy đầu Bách Lý Thanh đặt lên vai mình, thương tiếc vỗ nhẹ: “Ổn rồi, ổn rồi, không sao nữa rồi.”


Bách Lý Thanh chán ghét nhổ nước trong miệng ra, không phát hiện có gì không bình thường, dựa vào vai Tây Lương Mạt, buồn nôn nói: “Vừa rồi vi sư… Ờ… Có vẻ như nuốt phải một con cá, ghê chết được.”


Tây Lương Mạt nghe vậy, không biết có phải đã sống sót sau tai nạn nên bình tĩnh hơn nhiều hay không, lúc này trông thấy dáng vẻ của Bách Lý Thanh bèn thấy rất buồn cười, nhẹ giọng nói: “Ừ, cá hoa đào này có thể ăn sống, ngoan, không sao hết.”


Ừm, nhìn đại hồ ly bĩu môi, vẻ mặt yếu ớt làm nũng thật sự hiếm có.
Giờ Bách Lý Thanh mới cảm giác có gì đó không đúng, hắn lập tức ngồi dậy, ôm lấy Tây Lương Mạt, đặt đầu nàng lên vai mình, tức giận cắn răng nói: “Nha đầu này, không nghĩ lại xem vi sư vì ai mới rơi xuống nước.”


Giờ còn dám lấy hắn làm trò đùa, thật sự nên trừng trị một trận nhớ đời.


Tây Lương Mạt cũng không kháng cự, cứ thế tựa vào vai hắn, miễn cưỡng nói: “A Cửu, sao ngươi lại nhảy xuống, để đám Tiểu Thắng Tử xuống ngươi ở trên bờ mới trấn giữ được, lần này chỉ sợ có người thiết kế cái bẫy lớn rồi.”


Bách Lý Thanh không lập tức trả lời, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Thật ra ta bơi cũng không giỏi lắm, cho nên nhảy xuống rồi mới cảm thấy mình quá kích động, nhưng đây chỉ là một loại bản năng thôi.”


Ngón tay Tây Lương Mạt đang nghịch mái tóc đen của hắn hơi dừng, nàng không nói gì, chỉ rưng rưng nước mắt, nàng xoay người vùi đầu vào vai hắn, nhẹ giọng cười mắng: “Đồ ngốc!”
Lời ngon tiếng ngọt thế nào cũng không rung động trái tim nàng bằng hai chữ này, làm cho nàng cảm động tới muốn khóc.



Hai người ổn định lại, Tây Lương Mạt bắt đầu lần mò trên người mình, tìm thấy cái túi sinh tồn luôn mang theo trên người, trong đó có mồi lửa chống nước, còn có đá lửa chuẩn bị từ lần trước vào sa mạc, loại đá này cực kỳ hiếm, sau khi bị đốt cháy sẽ cháy liên tục ít nhất một canh giờ.


Đối với những người cần sưởi ấm là tương đối có hiệu quả, có điều quá hiếm nên không thường dùng.


Nhưng khi nàng kích động khó khăn lắm mới đốt cháy, quay đầu lại phát hiện “mỹ nhân yếu ớt” kia đang bốc hơi toàn thân, một khắc sau, từ đầu đến chân đã khô cong – Bách Lý Thanh trực tiếp dùng nội lực làm nước bốc hơi luôn.


Tây Lương Mạt nhìn vị đại mỹ nhân nháy mắt đã lấy lại vẻ tao nhã hoa mỹ cùng bình tĩnh tăm tối thường ngày, không biết nên buồn bực vì bản thân quá ngốc hay vì lòng tốt định chăm sóc mỹ nhân gầy yếu lại hoàn toàn bị ngó lơ.


Nàng tức giận quay sang dập tắt đá lửa, sau đó duỗi tay ra với Bách Lý hanh, người ngợm ướt sũng muốn ôm chầm lấy Bách Lý Thanh đang ngồi bên dòng nước chải chuốt đầu tóc mình: “Nào, thuận tiện sấy khô ta luôn đi, nếu dư thừa nội lực như thế.”


Bách Lý Thanh liếc nhìn vẻ mặt lưu manh và bộ quần áo ẩm ướt của nàng, thản nhiên nói: “Ừ, nếu ngươi còn tới gần một chút nữa, ta không ngại làm khô ngươi luôn.”
Tây Lương Mạt: “…”
Sửa một chữ, xa ngàn dặm.
Nàng vẫn nên tự mình làm khô mình thôi.


Sau khi Tây Lương Mạt vận công sấy khô quần áo của mình, Bách Lý Thanh đã đi dạo xung quanh một vòng rồi quay lại.
“Thế nào?” Tây Lương Mạt vừa tùy tiện buộc lại tóc vừa hỏi.


Bách Lý Thanh nói: “Ừm, nơi này hẳn là một cái hang dưới lòng đất, hơn nữa phía trên là cái hồ lớn kia, cũng là nguyên nhân vì sao một năm mùa cá hoa đào chỉ xuất hiện một lần, chỉ có mùa xuân hồ nước ngầm này không biết vì sao mới dâng cao, cộng thêm nước sông Lạc từ trên tràn xuống, đẩy cá hoa đào ở đây lên trên, nhưng thời gian rất ngắn, cho nên khi chúng ta rơi xuống nước cảm thấy có vòng xoáy với lực hút lớn chính là vì lúc đó thủy triều rút.”


Tây Lương Mạt nhìn mặt nước xanh biếc, trầm ngâm nói: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy, nhưng nghe nói vào mùa cá, mỗi ngày đều xuất hiện, như vậy có phải sáng mai nước ở đây sẽ lại dâng lên không?”


Bởi vì nàng đã để ý thấy độ ẩm ở nơi này rất cao, tất cả thạch nhũ đều nhỏ nước, trên vách đá cũng đọng nước, còn có vết rêu xanh, chứng tỏ nơi này vừa mới bị nước lấp đầy.


Nước dâng lên, chứng tỏ bọn họ rất có thể sẽ được nâng ra, cũng có thể sẽ ngạt chết ở đây.
Hai người nhìn lòng hang trống trải, đều im lặng.
Đúng vậy, không ai biết lần tiếp theo sẽ là thế nào.


“Ngươi có sợ không?” Bách Lý Thanh bỗng nhìn Tây Lương Mạt hỏi, trong giọng nói của hắn không có sợ hãi, làm cho người ta không rõ hàm nghĩa của hắn khi hỏi vấn đề này.


Tây Lương Mạt nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, bỗng cười khẽ: “Đương nhiên là sợ, bởi ta rất tham sống sợ chết, còn chưa sống đủ, còn nhiều vinh hoa phú quý chưa hưởng thụ, làm sao có thể không sợ. Nhưng mà…”


Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Vì có ngươi ở đây cho nên ta cảm thấy có mỹ nhân chôn cùng cũng không uổng cuộc đời này.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng một lát, đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, vi sư nhất định sẽ dẫn ngươi ra ngoài.”


Tây Lương Mạt lẳng lẳng ôm lấy hắn, gật đầu nói: “Ừ, ta còn chưa cho A Cửu một đứa trẻ, chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Hai người bỏ lại quần áo phiền phức bên ngoài, chỉ mặc quần áo nhẹ nhàng đi dọc theo vách hang tìm một đường ra ngoài.


“A Cửu, ngươi thấy chuyện lần này rốt cuộc kẻ nào ở sau phá rối?” Tây Lương Mạt vừa sờ một khối đá lớn vừa hỏi.
Bách Lý Thanh cười khẩy một tiếng: “Chuyện này không nói chắc được, kẻ muốn ta chết quá nhiều, có điều…”


Hắn thoáng dừng, hừ lạnh một tiếng: “Có thể làm được những chuyện này ở đây có lẽ chỉ có một người.”