Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 26: Người hách hách?

Tây Lương Mạt cúi đầu nhanh chóng kiểm tra quần áo trên người mình, xác nhận trên người không có bất cứ thương tích nào rõ ràng mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía mặt sông, nàng xoa trán thở dài một tiếng, xem ra có người “nhặt” mất mình khi mình đang hôn mê ở ven đường.


Hơn nữa, tuy trên người nàng không có thương tích, cũng không bị trói như bánh chưng, nhưng rõ ràng người mang nàng đi, nếu không phải vì không biết nàng là ai thì chắc chắn có ý đồ không tốt, nếu là người bên mình thì đã lập tức đưa nàng về nha môn Tư Lễ Giám hoặc phủ Thiên Tuế.


Có điều hiện giờ không biết rốt cuộc là ai ra tay với nàng, có ý đồ gì?
Trước mắt, trạng thái của nàng có chút cổ quái, nàng vận hành nội tức, thật sự không cảm thấy mình trúng độc hay bị kiềm chế huyệt đạo.


Tây Lương Mạt đang trầm tư thì bỗng nghe có tiếng bước chân bên ngoài, suy tính trong đầu nàng biến chuyển thật nhanh, lập tức nhắm mắt lại nằm xuống theo tư thế ban đầu, ra vẻ còn chưa tỉnh lại.


“Kẹt” một tiếng, khóa cửa bị mở ra, có người kéo cửa sổ nhỏ trên cửa nhìn vào trong, sau đó nhẹ giọng nói với người phía sau: “Chủ tử, xem ra còn chưa tỉnh, chúng ta có trở về không?”


Lúc này, một giọng nói nữ tử cố ý hạ thấp vang lên: “Còn chưa tỉnh? Chúng ta rời thượng kinh, xuôi dòng xuống Lạc Dương đã ba ngày ba đêm, vậy mà còn chưa tỉnh lại sao? Lẽ nào có vấn đề gì, có cần tìm đại phu đến xem không?”


Cùng lúc đó, một giọng nam trung niên lạnh nhạt nói: “Gọi đại phu làm gì, hôm qua vừa mới xem qua, chỉ nói trúng mê dược tương đối lợi hại thôi, cần gì phải hoảng hốt như thế.”


Nàng kia bị quở trách cũng không nói được gì, chỉ thấp giọng nói: “Ta… Ta chỉ lo lắng nếu nàng xảy ra chuyện gì, chỉ sợ chúng ta sẽ mất lợi thế chống lại và đòi điều kiện từ Tư Lễ Giám.”


“Không cần ngươi quan tâm, một nữ nhân quản chuyện của mình là được, đừng có luôn muốn xuất đầu lộ diện.” Trong giọng nói nam tử rõ ràng có vẻ mất kiên nhẫn, nữ tử im lặng, không nói gì nữa.


Mà lúc này, người đầu tiên nói chuyện lại nói: “Được rồi, các ngươi đều đi đi, chủ nhân nhà ta biết chút y thuật, hắn sẽ vào xem.”
Chủ nhân?


Tây Lương Mạt nghe vậy, dường như ngoại trừ ba người bên ngoài còn có người thứ tư ở đây, hơn nữa còn không phải cùng một nhóm với người đàn ông trung niên và cô gái kia.


Người đàn ông trung niên cúi đầu cười vài tiếng: “Xem ra Thập tiên sinh rất quan tâm tới vị Thiên Tuế Vương Phi này, lẽ nào trước kia từng có quan hệ? Vị bên trong tuy trên danh nghĩa là đã có phu quân, phu quân lại là thái giám, có lẽ vẫn cần nam tử bình thường an ủi đấy.”


Loại ngữ khí dò xét đáng khinh này khiến Tây Lương Mạt ở trong phòng tỏa ra sát khí.


Mà ngữ điệu của người nói chuyện đầu tiên cũng không được tốt lắm: “Gia chủ đại nhân, tốt nhất ngài nên chú ý giọng điệu của mình, tuy chúng ta là đồng bọn hợp tác nhưng không có nghĩa ngài có thể tùy tiện dò hỏi chuyện ngài không nên biết.”


Đại nhân không biết là chủ nhà nào kia nghe vậy dù có chút bẽ mặt nhưng vẫn cúi đầu cười gượng: “Vâng, vâng, vậy ngài vào đi, chúng ta đi.”


Dứt lời, hắn xoay người, đồng thời tức giận nói với cô gái lúc trước: “Ngươi còn đứng đây làm gì, đã nói Thập tiên sinh sẽ chẩn trị cho người ở trong.”
Nàng kia do dự một lát rồi cúi đầu nói: “Vâng.”


Tây Lương Mạt nghe tiếng bước chân hai người kia rời đi và tiếng cửa chuyển động là biết có người đi vào, nàng lập tức thả lỏng hơi thở, làm cho mình nhìn có vẻ giống đang hôn mê.


Chỉ chốc lát sau, nàng cảm nhận được có ánh mắt sắc bén dừng trên người mình, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, cùng lúc đó, một giây sau khi người đó bước vào, trong không khí xuất hiện cảm giác chèn ép và nguy hiểm, trong lòng Tây Lương Mạt không có gì sợ hãi, chỉ tò mò.


Nhắm chặt hai mắt mà nàng còn cảm nhận được hơi thở bức người, đủ để thấy vị Thập tiên sinh luôn yên lặng này không phải kẻ đầu đường xó chợ, làm cho nàng cực kỳ tò mò không biết rốt cuộc hắn là loại người nào.


Không biết người kia đánh giá nàng bao lâu, thấy Tây Lương Mạt nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh nhưng vững vàng, hắn mới tin người trước mặt thật sự vì một dược vật không biết tên mà chưa tỉnh lại.


Hắn vươn tay chạm lên cần cổ mảnh khảnh của Tây Lương Mạt, dường như đang cảm nhận mạch đập của nàng, một lát sau hắn bỗng nhiên mở miệng: “Đi ra ngoài.”


Trong chốc lát, trong phòng vang lên tiếng bước chân, Tây Lương Mạt biết đó là tiếng bước chân của nô bộc của hắn rời đi, trong lòng nàng có phần dự cảm không tốt.
Bởi vì giọng nói này, nàng hoàn toàn không biết!


Không giống bất cứ kẻ nào trong trí nhớ của nàng, cho nên bất cứ biện pháp nào nàng nghĩ tới để đối phó có lẽ sẽ không hiệu quả.
Hơn nữa, hắn đuổi mọi người đi, loại khúc nhạc dạo này…


Quả nhiên, tay hắn bỗng chậm rãi trượt theo cổ Tây Lương Mạt, cảm giác ái muội khi đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại trên cổ nàng không hề có vẻ đang kiểm tra nàng có ổn hay không.


Mà từ đầu ngón tay của hắn chạm vào da nàng, đối phương nhất định là một người đàn ông thường xuyên cầm kiếm.
Cảm giác bị gã đàn ông khác ngoài Bách Lý Thanh ái muội chạm vào thật sự… buồn nôn đến mức làm cho người ta không chịu nổi.


Tây Lương Mạt cố gắng khống chế chính mình mới nhịn được xúc động muốn bùng nổ, ném đối phương ra ngoài cửa sổ, dìm vào trong sông.
Dù sao bây giờ không phải thời cơ để gây chuyện, bản thân nàng ở trên thuyền giặc, mặt sông rộng lớn, nàng lại không biết bơi.


Tây Lương Mạt nhắm chặt hai mắt, cố gắng âm thầm vận khí từ đan điền điều chỉnh hô hấp của mình để không lộ dấu vết vì động tác của đối phương.


Nhưng đối phương hoàn toàn không cảm nhận được sự nhẫn nại của nàng, động tác càng ngày càng quá đáng, trượt thẳng một đường cuối cùng dừng trước ngực nàng, hơn nữa dường như có ý định vuốt ve vào trong vạt áo nàng.
Thật sự không thể nhịn được nữa!


Ngay khi Tây Lương Mạt đang tụ khí trên tay, bất ngờ hành động khi đối phương không đề phòng, đánh nát thiên linh cái của đối phương thì ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói lạnh lạnh vừa rồi: “Thập tiên sinh, ngài không cảm thấy làm loại chuyện này với một nữ tử đang hôn mê là cực kỳ mất thân phận sao? Hơn nữa…”


Nàng kia dừng một chút rồi lại nói: “Hơn nữa, đây là lợi thế quan trọng nhất của chúng ta, chúng ta không thể vì sự sơ suất của ngài mà hoàn toàn chọc giận Tư Lễ Giám!”


Bàn tay của Thập tiên sinh dừng trên ngực Tây Lương Mạt, sau đó Tây Lương Mạt cảm nhận được một cỗ hàn khí thấm vào ngực, đối phương vừa vận chuyển một luồng khí lạnh như băng cực kỳ bá đạo vào trong gân mạch nàng vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lúc trước ta đã nói, ta nhất định có được nữ nhân này, thế nào? Ngài quên rồi sao?”


Tây Lương Mạt âm thầm vận khí chậm vãi chuyển luồng hàn khí tàn nhẫn này vào gân mạch mình, lợi dụng chân khí của Bách Lý Thanh trong cơ thể nàng khiến cho loại hàn khí này giao hòa trong chân khí của nàng, đồng thời âm thầm nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ.


Vừa rồi nàng cảm thấy mình không biết người này, nhưng lúc này nghe giọng điệu nói chuyện của hắn lại phủ định dự đoán của nàng, nàng biết người này…
Ít nhất, đối phương biết nàng.


“Nhưng ngài cũng biết, chúng ta không muốn bị Tư Lễ Giám điên cuồng trả thù, mà cần điều kiện có lợi với chúng ta, ngài đừng quên, đây là thổ địa Thiên Triều, nếu không có chúng ta giúp, có lẽ ngay cả lục địa này ngài cũng không đi lên được, chứ đừng nói sẽ về nước.” Trong giọng nói của cô gái đó đã hoàn toàn không che giấu sự uy hϊế͙p͙.


Tên nô bộc có vẻ cực kỳ tức giận, lạnh lùng nói: “Này, nữ nhân ngươi sao dám nói chuyện với chủ nhân như thế!”
Nhưng có vẻ Thập tiên sinh ngăn cản, hắn lạnh lùng cười: “Được lắm, nữ tử Trung Nguyên quả nhiên người nào người nấy rất cam đảm.”


Sau đó, Tây Lương Mạt cảm thấy bàn tay đối phương dời khỏi ngực mình, sợi hàn ý kia cũng rời khỏi kinh mạch, nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cười lạnh, Thập tiên sinh này quả là ngoan độc, ý đồ gây rối với nàng bất thành còn chuyển vận nội lực âm hàn như vậy vào ngực nàng, rõ ràng tính âm thầm gây thương tích cho nàng, phế bỏ võ nghệ và nội lực của nàng.


Nếu không có loại nội lực thiên hạ chí âm của thủ nguyên công mà Bách Lý Thanh để lại trong cơ thể nàng, có thể điều hòa và hấp thu các loại nội lực, thì lúc này, gân mạch của nàng đã phế bỏ, võ nghệ và nội lực cũng tan hết.


Nhưng chính vì thế, trên trán nàng chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, dù sao hấp thu nội lực ngoại lai ác ý không phải chuyện dễ dàng, mà tu vi võ nghệ của nàng còn chưa đến mức bí hiểm như Bách Lý Thanh.


Đồng thời, cô gái đang đứng có vẻ cũng chú ý tới sự khác thường của nàng, lập tức tiến lên xem xét, hoảng hốt nói: “Làm… Làm sao thế này? Vừa rồi còn êm đẹp mà.”
Tây Lương Mạt thầm giật mình, chỉ sợ để lộ dấu vết.


Nhưng Thập tiên sinh đó lại thản nhiên nói: “Không có gì, vừa rồi ta bắt mạch cho nàng ta, có vẻ như bị chút phong hàn, các ngươi mang ít canh gừng cho nàng ta uống là được.”


Giờ Tây Lương Mạt mới nhớ ra, không sai, đối phương định phế nội lực của mình, nếu nàng không có bất cứ đau đớn gì mới là không bình thường.
Sau đó, nàng lại nghe thấy tiếng bước chân của Thập tiên sinh và người hầu hắn rời đi, chỉ còn lại một mình cô gái kia trong phòng.


Tây Lương Mạt giờ mới thầm thở phào một hơi, nghe tiếng bước chân cực nhẹ kia, người kia và người hầu của hắn có vẻ đều là cao thủ.


Mà lúc này, Tây Lương Mạt cảm giác ánh mắt của cô gái kia hướng về phía nàng một lát, rồi sai người hầu: “Khinh Lộ, ra ngoài coi chừng, Khinh Sương, lên lầu hai mời đại phu tới đây, nói là ý của ta.”
“Vâng!” Hai tỳ nữ đáp lời rồi đi làm việc.


Tây Lương Mạt nghe thấy tiếng cửa khoang thuyền đóng lại rồi cô gái kia mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh nàng, thì thào nói nhỏ: “Quận Chúa, không phải ta muốn làm một kẻ táng tận thiên lương, vong ân phụ nghĩa, thật sự vì… thật sự vì bất đắc dĩ thôi. Nay ta cũng tiến thối lưỡng nan, không thể tự quyết định, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mình bảo vệ ngài không bị những kẻ tiểu nhân ti bỉ này tổn thương, nếu… nếu thật sự không được… Ta sẽ bảo vệ tính mạng ngài.”


Ngữ khí của nàng ta có vẻ bất đắc dĩ và bàng hoàng.
Sau đó, nàng ta cầm lấy một chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt lẳng lặng nghe, trong lòng âm thầm than, nghe có vẻ là người quen gây chuyện, chỉ là… nàng không thể nào ngờ rằng sẽ là nàng ấy.
Chỉ là…


Nghe ý mà nàng ta nói thì dường như không phải việc nàng ta muốn làm, nếu vậy… có lẽ tất cả còn đường xoay chuyển, dù sao xem ra nàng ta cũng bị người khác kiềm chế.


Tây Lương Mạt quyết định, bỗng mở mắt lẳng lặng nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt: “Phượng Tỷ Nhi, đã lâu không gặp, không ngờ cách nhiều năm chúng ta lại gặp nhau ở tình cảnh này.”
Nàng kia rõ ràng giật mình, khăn lụa trên tay rơi xuống.


Dưới ánh trăng sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mắt xếch sáng ngời, mày liễu cong cong, dưới chiếc mũi quỳnh là đôi môi đỏ mọng luôn mang nụ cười khéo léo, không phải cháu dâu chưởng quản Tây Lương thế gia nhiều năm trước, con gái một của Phượng gia thủ phủ thiên hạ, Phượng Tỷ Nhi, còn ai?


Có điều nay nhìn lại, trên mặt nàng có thêm một tầng u buồn mông lung, mặt mày khéo léo nhưng thêm một chút nản lòng, hai vết thâm quầng và vết nhăn trên khóe mắt hiện ra sự già nua của nàng.


Nếu hiện tại Tây Lương Mạt là đóa hoa bụi gai diễm lệ nở rộ, ở thì giờ đẹp nhất, thì Phượng Tỷ Nhi chính là đóa mẫu đơn đỏ sắp tàn héo, hoặc nên nói đóa mẫu đơn này chưa từng nở rộ, từ một người con dâu trong Tây Lương thế gia thật cẩn thận phụng dưỡng cha mẹ chồng, trượng phu và lão phu nhân nhưng vĩnh viễn bị khinh thường vì xuất thân, cho tới mấy năm nay, dường như nàng vẫn không được sống yên ổn khi đã trở về nhà mình.


Cho dù, nàng vẫn mặc một bộ váy đỏ diễm lệ, đầy đầu vàng ngọc, cũng không che giấu được sự sa sút của nàng.


Còn Phượng Tỷ Nhi rõ ràng hoảng sợ vì Tây Lương Mạt bỗng nhiên tỉnh lại, chân tay luống cuống, nhưng rất nhanh, nàng phát hiện Tây Lương Mạt không giận tím mặt, lớn tiếng chỉ trích nàng, trên mặt Phượng Tỷ Nhi hiện lên vẻ xấu hổ và căng thẳng. Nàng trước tiên ra hiệu Tây Lương Mạt đừng lên tiếng, sau đó đi tới cửa thấp giọng dặn dò thân tín của mình trông coi cẩn thận, rồi mới trở về ngồi xuống bên cạnh Tây Lương Mạt, nhẹ giọng nói: “Quận Chúa, không, ta nên gọi ngài là Thiên Tuế Vương Phi hay Đốc Vệ đại nhân?”


Tây Lương Mạt chậm rãi ngồi dậy, dựa vào tường nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Tùy đi, ta chỉ ngạc nhiên, Phượng gia các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Dấu hiệu của muốn tạo phản sao?


Phượng Tỷ Nhi cười khổ, nhẹ giọng nói: “Vậy ta gọi ngài Quận Chúa đi, dù sao chúng ta quen biết khi ngài còn là khuê nữ, coi như có quen biết.”
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, mỉa mai nói: “Có quen biết à? Cho nên bây giờ ngươi trói ta lên đây làm khách?”


Phượng Tỷ Nhi nhìn Tây Lương Mạt, trên mặt bỗng chốc đầy vẻ khổ sở: “Không, ân cứu mạng của ngài đối với ta và Trĩ Nhi ta trọn đời không quên, ta vốn cực lực phản đối Nhị thúc của ta làm chuyện này, chỉ là… Chỉ là hiện giờ ta không thể tự quyết định, khó bảo toàn chính mình, bồ tát bùn qua sông, nhưng ngài phải tin ta…”


Nàng ta dừng một chút, đôi mắt xếch lóe lên vẻ kiêu ngạo lạnh lẽo: “Ta là nữ nhi Phượng gia, người Phượng gia có thể buôn bán khắp thiên hạ, tới nhiều nước xung quanh chỉ dựa vào một gia huấn – chữ “Tín”, đương nhiên ta sẽ không làm kẻ vong ân phụ nghĩa, cho dù mất mạng ta cũng sẽ bảo vệ tính mạng ngài.”


Tây Lương Mạt nghe vậy sắc mặt hơi dịu xuống, nhìn Phượng Tỷ Nhi một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Ta tin ngươi, Phượng Tỷ Nhi, ngươi là một mẫu thân yêu sâu sắc con mình, cũng là một thương nhân thành công, sẽ không làm cuộc mua bán nhìn có vẻ rất ngu xuẩn này, có thể nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì không?”


Lời nói của Tây Lương Mạt làm cho đôi mắt Phượng Tỷ Nhi đỏ lên, nước mắt rưng rưng, một lúc sau nàng ta mới nghẹn ngào nói: “Ngài đã cứu ta và con ta, chúng ta về tới chủ trạch Phượng gia, vốn ta nghĩ tất cả đã qua, có thể bắt đầu lại một lần nữa, không ngờ ta chỉ nhảy từ một hang sói vào trong ổ cọp.”


Thì ra Phượng Tỷ Nhi dẫn con trở về Phượng gia mới phát hiện có nhiều chuyện bất thường, bởi vì khi đó mẫu thân của nàng không hiểu sao ngã xuống nước, khi được cứu lên sốt cao một trận, trở nên ngây ngốc điên khùng, không nhận ra ai nữa.


Phụ thân của Phượng Tỷ Nhi, cũng chính là gia chủ Phượng gia đời thứ ba, là một người si tình, từ nhỏ đã say mê biểu muội mỹ mạo tài tình của mình, sau khi cưới về nhà đã thề vĩnh viễn không nạp thϊế͙p͙, Phượng phu nhân gả cho người một lòng như vậy mà không hiểu sao luôn sảy thai, cho nên nhiều năm chỉ có một bảo bối là Phượng Tỷ Nhi.


Hơn nữa Phượng Tỷ Nhi trời sinh thông minh lanh lợi, khôn khéo hơn người, ba tuổi đã biết gảy bàn tính, sáu tuổi biết xem sổ sách, trời sinh dẻo miệng, làm cho cao thấp Phượng gia ai cũng thương nàng như bảo bối.


Vợ chồng gia chủ Phượng gia vốn cũng không định gả Phượng Tỷ Nhi vào nhà quyền quý, mà tính kén rể, chỉ là sau đó gia chủ Tây Lương thế gia, cũng chính là Nhị thúc của Tây Lương Mạt cầu thân có con trai mình, cộng thêm Hàn Quý Phi trong triều bỗng nhiên xen vào một cước, tương đương bắt buộc gia chủ Phượng gia gả con gái bảo bối cho Tây Lương thế gia, nếu không sẽ ra tay với Phượng gia.


Có câu dân không đấu với quan, huống hồ lúc ấy thế lực của Hàn Quý Phi ở trong cung như mặt trời ban trưa, Tây Lương thế gia nhìn có vẻ còn như chịu thiệt.
Dù sao lúc bấy giờ quan niệm môn phiệt rất nặng, cấp bậc rõ ràng, ít có nhà cao cửa rộng nào bằng lòng cưới một nữ nhi thương nhân.


Đồng thời, Nhị đương gia của Phượng gia, cũng chính là Nhị thúc của Phượng Tỷ Nhi liên tục khuyên bảo, vợ chồng gia chủ Phượng gia mới rưng rưng nước mắt gả con gái duy nhất vào Tây Lương thế gia.


Nhìn con gái mình nhận hết khổ sở, bọn họ chỉ có thể không ngừng dùng tiền tài bù vào lỗ thủng của Tây Lương thế gia, mong chờ bọn họ có thể tốt với con gái mình hơn một chút.
Không ngờ Tây Lương thế gia là một con sói đói vĩnh viễn đút không no…


“Bởi vì Tây Lương thế gia có hiệp nghị với Hàn gia, muốn giúp Hàn Quý Phi củng cố địa vị trong cung, Hàn Quý Phi trời sinh xa hoa lãng phí, ở trong cung tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài, đồng thời Tây Lương thế gia còn âm thầm cấu kết với tiểu Vương gia Tư Lưu Phong của Đức Vương phủ, âm thầm giúp đỡ Thiên Lý Giáo của hắn, cho nên lỗ thủng này mới vĩnh viễn lấp không đầy. Vị lão phu nhân của Tây Lương thế gia đặt cửa hai đầu, nếu Hàn Quý Phi ở trong cung tốt đẹp sẽ dẫn dắt con trai bà ta, nếu Tư Lưu Phong đoạt được ngôi vị Hoàng Đế, Tây Lương thế gia bọn họ sẽ có công theo long.” Tây Lương Mạt giải thích vấn đề này.


Phượng Tỷ Nhi sửng sốt, có cảm giác bừng tỉnh, nghi hoặc nhiều năm nay đều được giải đáp, tất cả những chuyện này nàng đều bị giấu giếm, tuy nàng khôn khéo đoán ra đôi chút những vẫn không thể tưởng tượng được thì ra chân tướng dính líu sâu đến tranh đấu triều đình như vậy.


“Sau đó ta mới biết Tây Lương thế gia tới cửa cầu hôn đều do Nhị thúc của ta quấy rối, bao gồm cả mẫu thân ta rơi xuống nước, phụ thân từ nhỏ ái mộ mẫu thân, vì chứng điên của mẫu thân mà sứt đầu mẻ trán, hao hết tâm huyết tìm y khắp nơi lại không có bất cứ khởi sắc nào. Khi ta về nhà, thân thể của phụ thân đã rất kém, lúc ấy phụ thân nói vì tìm thuốc cho mẫu thân mà phá hỏng thân thể, tinh thần rất kém, không còn để ý đến việc buôn bán trong nhà, cho nên tất cả do Nhị thúc ta xử lý…”


Phượng Tỷ Nhi dừng một chút, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt run run nói: “Sau đó, ngày thứ sáu ta trở về, không biết vì sao mẫu thân uống thuốc của phụ thân cho rồi thất khiếu đổ máu mà chết, phụ thân không chịu nổi sự thật mẫu thân chết trên tay ông nên thắt cổ tự tử trước linh đường của mẫu thân…”


Nói xong câu đó, giống như dùng hết sức lực cả đời nàng, nhưng trên mặt không có nước mắt.
Tây Lương Mạt vỗ vai nàng an ủi, nhẹ giong nói: “Nén bi thương.”


Câu chuyện sau đó không cần Phượng Tỷ Nhi nói Tây Lương Mạt cũng có thể đoán ra, nhất định vị Nhị thúc ti bỉ kia đã lợi dụng nắm quyền, xa lánh Phượng Tỷ Nhi, thậm chí dùng con của Phượng Tỷ Nhi để uy hϊế͙p͙, ép Phượng Tỷ Nhi không dám đoạt quyền gia chủ với hắn.


“Đúng vậy…” Phượng Tỷ Nhi thoáng dừng, bình tĩnh tâm trạng một chút, nàng mở to đôi mắt phượng đỏ tươi, cắn răng nói: “Thật ra ta đã sớm phát hiện khác thường, còn tra được một ít căn cứ Nhị thúc hạ độc hại mẫu thân ta phát điên, nhưng trên dưới Phượng gia bị hắn nắm giữ, ta chỉ có thể nhẫn nhịn làm bộ không biết, ta đã đưa con ta đến chỗ Thiên Phong đạo trưởng ở núi Võ Đang học nghệ, tránh cho thằng bé bị bắt cóc, nhưng ta nhất định sẽ không rời đi, thù này Phượng Tỷ Nhi ta nhất định phải báo, nay hắn khắp nơi cấu kết với kẻ thù bên ngoài, ý đồ gây rối, là lúc tự chịu diệt vong.”


Tây Lương Mạt hơi nhíu mày: “Khắp nơi cấu kết kẻ thù bên ngoài? Thế nào, vị này không chỉ cấu kết với người Tây Địch à?”


Phượng Tỷ Nhi gật đầu: “Đúng vậy, hắn cấu kết với người Hách Hách, Khuyển Nhung, chỉ ngóng trông đánh trận để hắn phát tài, có điều hiện nay Tây Địch ký hiệp ước với Thiên Triều chúng ta, hắn tạm thời không thể làm gì, hơn nữa Thiên Tuế gia đã phát hiện hành động khác thường của Phượng gia, tuy ngoài mặt yên lặng nhưng âm thầm đã sai người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ giám sát Phượng gia, còn xử quyết một vài người, cho nên hắn chó cùng rứt giậu, cấu kết với người Hách Hách, ý đồ bắt cóc Quận Chúa để uy hϊế͙p͙ Thiên Tuế gia!”


Tây Lương Mạt thoáng ngừng rồi lắc đầu: “Đúng là ngu xuẩn!”
Uy hϊế͙p͙ Bách Lý Thanh? Tên Nhị thúc này chán sống quá rồi!


“Lần này bọn chúng cấu kết với người Hách Hách, như vậy Thập tiên sinh vừa rồi là…” Tây Lương Mạt trầm ngâm nói, nàng bỗng nhớ tới chuyện Bách Lý Thanh nói vài ngày trước, gần đây Hách Hách không yên ổn.
Chẳng lẽ là…
Chuẩn Sát?


Nghe nói gần đây hắn rất vui vẻ, đánh mấy trận với vương đình Hách Hách, còn đuổi vương đình Hách Hách chạy xa, tự phong làm Hách Hách Vương, nhưng có vẻ chưa hoàn toàn bình định nội loạn.


Hoặc có thể là người của vương đình hách Hách, dù sao nơi đó có người quen của nàng và Bách Lý Thanh cơ mà!