Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 1: Mộ tứ triêu tam

[Quyển 3 –
“Kết minh?” Tây Lương Mạt sửng sốt, ngừng động tác chải đầu.
Hà ma ma ở bên thấy vậy yên lặng tiến lên tiếp được cái lược trên tay nàng, miễn cho nàng không biết chừng mực, dùng sức ngược đãi tóc mình.


Tây Lương Mạt thì nghiêm mặt nghe Bách Lý Thanh nói đầu đuôi sự việc một lượt, sau đó nàng hơi nhăn mày, âm thầm suy nghĩ, chuyện này nghe có chút kỳ quái, đối phương lại muốn kết minh chứ không tiếp tục xua binh thảo phạt như tưởng tượng, chẳng lẽ là vì…


Tây Lương Mạt ngập ngừng một lát, bỗng nhíu mày nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Những con tàu lần trước phái tới kênh đào Tô Hàng đã đóng xong chưa?’
Đôi lông mày dài của Bách Lý Thanh hơi nhướng lên, hắn nhìn nàng cười khẽ: “Ta còn tưởng ngươi đã quên chuyện này rồi.”


Tây Lương Mạt không đồng ý: “Làm gì có chuyện đó, chỉ là sau khi ngươi phái Vi La tới đó đã lâu không có tin tức, ai biết được rốt cuộc là thế nào, hơn nữa chẳng phải hắn ở trong triều có rất nhiều phê bình với ngươi, rất không sợ chết hay sao?”


Vi La kia là Tả Thị Lang bộ Công, luôn rất có ý kiến với Bách Lý Thanh, bởi vì thường xuyên đối nghịch với Bách Lý Thanh nên khi lên voi khi xuống chó, từ Đại Học Sĩ Nội Các đến Huyện Lệnh xa xôi hắn đều đã làm cả rồi, lần trước bị sung quân thành Huyện Lệnh là vì chuyện Tư Thừa Kiền bị phế thái tử, không biết hắn nghe ai nói rằng Bách Lý Thanh đi vệ sinh xong sẽ tâm trạng tốt, mới cởi quan phục chạy tới cửa nhà vệ sinh Bách Lý Thanh thường đi vừa hô vừa khóc.


Kết quả là ngày ấy Bách Lý Thanh hoàn toàn không ở trong nhà vệ sinh, Vi La và thái giám trông nhà vệ sinh nổi lên tranh chấp, làm vỡ một cái bồn cầu bảo thạch do thuộc hạ tiến công mà Bách Lý Thanh thích nhất, hắn đang định lén lút bỏ đi thì bị Bách Lý Thanh bắt quả tang tại trận.


Bách Lý Thanh bị hắn chọc cho máu bốc lên đầu, nếu không vì lần này Bách Lý Thanh cần người đi đóng tàu và xử lý chuyện vận tải đường thủy thì có lẽ hắn còn phải ngồi xổm ở thôn huyện nào đó để đào giếng nước.


Nay tốt xấu gì hắn đã ngồi ở vị trí Tả Thị Lang được một năm, rất nhiều người trong triều đều đang chờ xem lúc nào hắn sẽ lăn xuống, lại trở thành chuyện cười cho mọi người.


Bách Lý Thanh nhàn nhạt nhếch khóe môi: “Lão tiểu tử Vi La này tuy cái miệng không được cung kính lắm, thường làm mấy chuyện ngu xuẩn khiến người ta tức chết, nhưng dù sao cũng có bản lĩnh thật sự, lần này hắn ngoan ngoãn làm việc, mọi việc cũng sắp hoàn thành, liên tiếp giao mười chiếc thuyền lớn cho đám hải tặc Tây Địch, đám hải tặc vô cùng hài lòng với đội thuyền kia, kiên cố tinh xảo như thuyền quan, hỏa pháo tuy kém thuyền quan một chút những cũng coi là không tệ rồi.”


“Nói vậy áp lực đối với thủy quân của Tây Địch sẽ đột nhiên tăng lên.” Tây Lương Mạt trầm ngầm chốc lát, trình độ của thủy quân Tây Địch hiện nay tương đương với trình độ của triều Minh kiếp trước, các loại lâu thuyền, mông xung, đấu hạm, hải cốt, tẩu khả, thuyền buồm, còn có tứ bách liêu chiến tọa thuyền, tứ bách liêu tuần tọa thuyền, thuyền canh gác cửu giang, thuyền chèo, thuyền lửa và các lọai bè, chiến thuật phối hợp tương đối nhuần nhuyễn và mạnh mẽ, xưng bá vùng duyên hải đông nam, bá chủ một phương.


Nhưng cho dù là bá chủ cũng sợ hải tặc giết người không chớp mắt, thích cướp bóc và đông như châu chấu. Đội thuyền của hải tặc vốn nhiều thuyền cũ, chỉ có thể dựa vào chiến thuật xuất quỷ nhập thần, đánh du kích linh hoạt mới miễn cưỡng tồn tại dưới mắt thủy quân Tây Địch, có điều không tạo được sóng gió lớn, cơ bản chỉ dám cướp bóc thuyền thương hoặc cướp bóc nhỏ trên đảo. Thế nhưng hiện nay hải tặc được Thiên Triều âm thầm trợ giúp chiến thuyền và tiền bạc, nhất thời khí thế bốc lên, dám công thẳng lên bờ, tăng thêm không ít phiền não cho thủy quân Tây Địch, tạo thành áp lực lớn.


Đồng thời, Bách Lý Thanh còn phái người mượn thế lực của quỷ vệ Lam gia ở Tây Địch, lén lút mượn danh nghĩa chính thống để đỡ mấy vị hoàng tử bị Nhị hoàng tử Bách Lý Hách Vân áp đảo.


Đương kim tân đế của Tây Địch có phần được cái này mất cái kia, vì thế không thể không thỏa hiệp, gác lại kế hoạch chinh phạt Thiên Triều.


Tây Lương Mạt trầm ngốc chốc lát mới nói: “Vị Chân Minh Đế của Tây Địch này hẳn là có chí lớn của vị ngoại tổ phụ của ngươi, Chân Hưng Đại Đế, tiến vào Trung Nguyên, nhất thống thiên hạ.”


Chân Hưng Đại Đế được cho là một đế vương hùng tài đại lược, năm đó Tây Địch chỉ là một nước nhỏ yếu xưng thần phụ thuộc vào Thiên Triều, người Tây Địch vĩnh viễn lau không sạch hơi thở hải tặc trong người nên vài vị phiên vương không ai phục ai, hoàng thất chỉ còn là danh nghĩa, Tây Địch chia năm xẻ bảy, nếu không phải Hoàng Đế Thiên Triều lúc đó hay ăn lười làm, mà gặp phải Hoàng Đế dã tâm bừng bừng như Tuyên Văn Đế thời trẻ thì Tây Địch đã bị thâu tóm từ lâu rồi.


Thế nhưng sau khi kế vị, Chân Hưng Đại Đế thống nhất thiên hạ Tây Địch, hợp nhất vài quân đoàn và thủy quân của mấy vị phiên vương, nghỉ ngơi lấy sức sẵn sàng ra trận, trải qua đại chiến với Thiên Triều, cuối cùng làm cho Tây Địch thoát khỏi sự kiềm kẹp của Thiên Triều, không còn là quốc gian thần phục nữa, thậm chí lấy danh nghĩa Trung Nguyên vốn là cố thổ của tổ tiên người Tây Địch mà xâm chiếm Trung Nguyên.


Cũng may khi đó xuất hiện lực lượng mới là Lam Đại nguyên soái, mười năm chinh phạt mới khiến Chân Hưng Đại Đế thất bại mà về, đồng thời không thể không gả cô con gái mình thương yêu nhất cho Hoàng Đế Thiên Triều.


Sau đó Tuyên Văn Đế lại không để ý vai vế, gả em gái mình cho con trai của Chân Hưng Đại Đế là Chân Nguyên Đế – anh trai ruột của mẹ Bách Lý Thanh, có ý lấy lòng và trấn an đối phương.


Thế nhưng cho dù hai bên là quan hệ thông gia, ý định thống nhất Trung Nguyen chưa từng rời khỏi đầu các Hoàng Đế Tây Địch.


Bách Lý Thanh vươn tay kéo Tây Lương Mạt ngồi lên đùi mình, cười lạnh một tiếng: “Cỡ như Bách Lý Hách Vân mà cũng đòi sánh ngang với ngoại tổ phụ của ta, thèm muốn Thiên Triều? Bản tọa sẽ cho hắn biết cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình.”


Tây Lương Mạt luôn cảm thấy lời này có chút là lạ, dù sao hiện nay A Cửu vẫn mang họ Bách Lý, nghe ra giống như nội đấu vậy.


Nàng trầm ngâm một lát rồi vẫn nói: “Nói chung nên cẩn thận chút mới tốt, nếu bọn họ muốn kết minh, chúng ta không ngại kết minh với bọn họ, hiện nay chúng ta vừa là tân quân đăng vị, vừa là trải qua dịch bệnh, còn muốn đại chiến một hồi với bọn họ, nếu không nghỉ ngơi ổn thỏa cũng là bất lợi với chúng ta.”


Bách Lý Thanh gật đầu, hơi nhếch khóe môi: “Tên đầu gỗ Vi La kia đang ở kênh đào Tô Hàng đóng thuyền, bảo hắn đóng nhiều một chút, thuận tiện bắt mấy tên đầu lĩnh hải tặc am hiểu tác chiến thủy quân về giúp chúng ta huấn luyện thủy quân, kênh đào dù sao cũng thông với cửa biển, trước đây luôn bị hải tặc quấy rầy, nói không chừng sau này còn có chỗ trọng dụng.”


Tây Lương Mạt nhớ tới hành động khi đó của Vi La lại không nhịn được cười: “Tên đầu gỗ kỳ quái kia lúc đó không biết nghe ai xúi bẩy, chạy tới nhà cầu khóc lóc cầu xin cho Thái Tử gia phải không?”


Bách Lý Thanh là người ái tài, nếu không, dựa theo tính tình trong mắt không chịu nổi hạt cát của Bách Lý Thanh thì có lẽ Vi La đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.


Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt, ánh mắt lóe lên, cười cợt nói: “Đúng vậy, hắn đúng là đồ ngu, nếu thông minh thì nên hối lộ Tiểu Thắng Tử và đám Bạch Nhụy, mới biết tâm trạng của bản tọa tốt nhất khi vừa mới ngủ Thiên Tuế Vương Phi của bản tọa xong.”


Tây Lương Mạt không biết nói gì, đang định đứng dậy thì bị hắn kéo về đùi, đồng thời cảm thấy cái căn hồ ly đã không chút khách khí chống lên cái mông nhỏ của mình.
“Ta vừa mới chải đầu xong.” Tây Lương Mạt thở dài.


“Cho nên?” Bách Lý Thanh lười biếng vươn tay ôm eo nhỏ của nàng, đầu ngón tay chậm rãi xoa nắn trên eo nàng.
“Ta vừa mới dậy, không phải ngươi nói không cho ta ngủ nướng, nên đi lại nhiều sao?” Tây Lương Mạt đỏ mặt, vừa lầu bầu vừa mất tự nhiên ngoáy mông, cái căn hồ ly kia chống nàng thật sự khó chịu.


Bách Lý Thanh cười khẽ, ngón tay dài nắm cằm nàng ép nàng quay sang, sau đó cắn đôi môi mềm của nàng: “Đi lại nhiều chẳng phải là hoạt động xương cốt sao, vi sư ngủ ngươi thêm vài lần, ngươi đương nhiên cũng được hoạt động xương cốt rồi.”
Tây Lương Mạt: “…”


Có nghĩa là không để hắn ngủ sẽ bị hắn sờ ngực cho tỉnh giữa trời giá lạnh, còn để hắn ngủ, thỏa mãn ɖâʍ dục của hắn thì có thể tùy tiện lười giường, đúng không?
Nàng không nên trông cậy vào lão yêu hoàn toàn không biết liêm sỉ là gì này có một ngày bình thường!


Nhìn hai vị chủ tử lại bắt đầu ôm ôm ấp ấp sắp ngã về giường, được rồi, là nhìn Quận Chúa vừa giãy dụa vừa bị gia hứng trí bốc lên kéo vào trong màn, Hà ma ma lần này không đuổi những người khác đi rồi săn sóc đóng cửa lại, dặn những người khác không được tùy tiện quấy rối, đứng bên ngoài chờ chủ tử gọi nước nóng như thường ngày, mà cúi đầu ho khan vài tiếng.


Thế nhưng rõ ràng Bách Lý Thanh không phát hiện vẻ dị thường của Hà ma ma, tiếp tục ý đồ kéo tiểu hồ ly không cam tâm tình nguyện của mình vào trong hang ổ để hưởng thụ.


Ngược lại Tây Lương Mạt sáng mắt lên, nhìn về phía Hà ma ma một cách đáng thương, nếu nàng còn ban ngày tuyên ɖâʍ như thế chỉ e chiều mai cũng không dậy nổi.


Được rồi, cho dù kỹ thuật của hồ ly tinh tốt lắm, nhưng gần đây mỗi ngày một bữa cơm trưa cộng thêm cơm tối thế này, chỉ cần nàng nằm trên giường, tên hồ ly tinh ngàn năm này sẽ động dục, nàng thật sự không chịu nổi ân huệ của mỹ nhân, dạo này nàng tham ngủ ít nhất có một nửa công lao là của hắn.


Cuối cùng Hà ma ma không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Thiên Tuế gia, nô tỳ có việc cần bẩm báo với ngài!”


Bách Lý Thanh mới để ý tới sự khác thường của Hà ma ma, vừa xoay cái tay đang cố gắng nhéo tai hắn ra sau lưng, vừa nhìn Hà ma ma, hơi nhướng mày: “Đợi lát nữa xong việc ma ma hãy quay lại tìm bản tọa.”


Tây Lương Mạt bị hắn đè trên giường, vừa giãy dụa như sâu đo vừa oán thầm – Fuck! Đây là loại đối thoại gì thế, vì sao nghe giống câu nói của nữ yêu quái trước khi bắt Đường Tăng về nấu hoặc cưỡng hϊế͙p͙ thế?


Hà ma ma thở dài một hơi: “Gia, ngài kiềm chế chút đi, ngài không cảm thấy phu nhân ngủ cả ngày như vậy là rất kỳ quái sao?’
Bách Lý Thanh thoáng dừng, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nhướng đôi mày tinh xảo: “Có gì kỳ quái? Lẽ nào nàng có thai?”


Hắn từng nghe nói nữ tử ham ngủ là vì có thai.


Nhìn đôi mắt tinh xảo lại cực kỳ âm u của Bách Lý Thanh lóe lên một tia hưng phấn hiếm có, Hà ma ma bỗng dưng cảm thấy đau lòng, bà vẫn không thể không nói: “Hai ngày trước lão Y Chính vừa mới bắt mạch bình an cho phu nhân, thân thể phu nhân sợ lạnh ham ngủ là vì thời trẻ bị thương căn bản, đặc biệt khi phu nhân mười lăm tuổi từng quỳ trong tuyết, hàn khí nhập cung, lão Y Chính nói phu nhân ít nhất phải sau hai mươi tuổi mới có thể có thai, ngài để ý tới phu nhân một chút đi.”


Thiên Tuế gia từ nhỏ luyện thủ nguyên công, công phu độc môn của chính đạo gia, rất dưỡng thân, cho dù sau đó phá nguyên dương, thân thể hiện nay của gia gần như duy trì tình trạng của thanh niên hai mươi tuổi, đương nhiên mạnh như rồng như hổ, nhiều khi yêu cầu vô độ, thế nhưng thân thể Quận Chúa lại không chịu nổi.


Vì chuyện này mà lúc trước còn làm ra chứng khí hư huyết vượng, nếu gia còn không biết tiết chế thì nói không chừng Quận Chúa hai mươi tuổi cũng không có thai nổi!


Bách Lý Thanh nhăn mày: “Nhưng nha đầu này sắp hai mươi rồi, mà bản tọa cũng đã rất kiềm chế, cho dù ngủ nha đầu cũng thường xuyên dùng thuốc của lão đầu mà.”


Tây Lương Mạt thật sự cảm thấy tam quan của mình không cách nào tiếp nhận nổi người ta thảo luận những chuyện thân mật như thế này một cách ngang nhiên ngay trước mặt mình, nàng đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “A Cửu!”


Bách Lý Thanh đương nhiên biết nha đầu của mình da mặt mỏng, nhìn nàng chốc lát rồi cười khẽ, sau đó nói với Hà ma ma: “Được rồi, ma ma, bản tọa tự có chừng mực.”
Nói vậy rồi cũng thả Tây Lương Mạt ra.


Hà ma ma thấy mục đích đã đạt được, không nói nhiều nữa miễn cho Tây Lương Mạt xấu hổ, bà cười nói: “Vậy nô tỳ đi bưng bữa trưa tới cho các chủ tử được không ạ?”
Dứt lời, bà hành lễ lui ra ngoài.


Tây Lương Mạt nhanh chân tụt xuống giường, vội vàng kéo quần áo của mình cẩn thận, miễn cho hồ ly tinh này hứng ɖâʍ quá độ.
Bách Lý Thanh thấy nàng như vậy liền nhếch môi một cái, cười cười mà không nói gì.


Chờ Hà ma ma đưa bữa trưa tới, hai người nói về chủ đề chính, bàn bạc một số chi tiết cần chú ý khi kết minh, hoàn toàn không nhắc tới chuyện phòng the nữa, Tây Lương Mạt âm thầm thở phào một hơi, thế nhưng vui mừng chưa được nửa ngày, tới ban đêm vẫn theo lệ cũ lăn qua lăn lại hai lần.


Nàng nằm trên giường, người đẫm mồ hôi thở hắt một hơi, đang chuẩn bị ngủ một giấc rồi mới tắm, bỗng cảm thấy phía sau lại có cái căn hồ ly nguy hiểm, sau đó không chút khách khí đụng thẳng vào trong cơ thể nàng, mây vừa tan mưa vừa ngừng, thân thể đang lúc nhạy cảm, nàng nhất thời hét lên một tiếng, cơ thể vô thức siết chặt lại, ôm trọn dị vật cực lớn kia. Tây Lương Mạt không nhịn được, cắn răng nói: “Sao lại nữa rồi?’


Bách Lý Thanh dịu dàng mỉm cười từ sau lưng nàng: “Vì nghe lời lão già đấy thôi, không tiện xoa nắn ngươi ban ngày nên bản tọa nghĩ chuyển hết về ban đêm mới được, ngươi cứ ngủ của ngươi đi.”
Tây Lương Mạt: “Ngươi cảm thấy ta giống khỉ lắm phải không?”


Bách Lý Thanh không ngờ Tây Lương Mạt đột nhiên hỏi một câu như thế, hắn có chút khó hiểu, vừa lười biếng hoạt động vừa hứng trí nói: “Khỉ? Làm sao? Ngươi muốn thử tư thế khỉ mò trăng trong chín chín tám mươi mốt chiêu thức đông cung kia à? Trời có vẻ hơi lạnh, có điều ta thì không ngại.”


Tây Lương Mạt không thể nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi cắn lên tay hắn: “Con mẹ nhà ngươi, tưởng ông đây là khỉ phải không? Sáng ba chiều bốn* là bảy hạt dẻ, đổi thành sáng bốn chiều ba cũng là bảy hạt dẻ, sau đó mọi người cùng vui, hử!”


*Nguyên văn “triêu tam mộ tứ”: một ông lão rất thích nuôi khỉ, một ngày ông cho mỗi con khỉ ăn tám hạt dẻ, nhưng vì hạt dẻ dần cạn nên ông quyết định giảm xuống còn 7 hạt. Ông nói với đàn khỉ: “Chúng ta đang hết thức ăn, nên từ giờ ta sẽ cho các con ba hạt vào buổi sáng và bốn hạt vào buổi tối.” Đàn khỉ không vui, nên ông lại nói: “Vậy thì bốn hạt vào buổi sáng và ba hạt vào buổi tối vậy.” Đàn khỉ rất ngốc, chúng thấy buổi sáng vẫn được ăn bốn hạt dẻ nên gật đầu đồng ý. Câu thành ngữ “sáng ba chiều bốn” này lúc đầu có nghĩa là đánh lừa người khác bằng thủ đoạn. Về sau nó được dùng với nghĩa: thường xuyên thay đổi quyết định và không có trách nhiệm. Ngày nay câu thành ngữ được dùng để tả ai đó luôn luôn thay đổi quyết định và không thể tin vào những điều người đó nói.


— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia muốn ăn thịt —


Lại nói tới một ngày, đám Chu Vân Sinh vào phủ Thiên Tuế nghị sự với Tây Lương Mạt, sau đó đám Tương Nghị, Bạch Khởi cùng nhau rời đi, Chu Vân Sinh thì ở lại, nói với đám Bạch Khởi: “Ta còn một số việc muốn nói với tiểu tiểu thư, các ngươi về trước đi.”


Hai huynh đệ Tương Nghị và Tương Kiền không có gì dị nghị, gật đầu rồi đi ra ngoài, chỉ có Bạch Khởi nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói nhỏ: “Vân Sinh, ngươi xem, hiện nay tiểu tiểu thư và Thiên Tuế gia rất xứng đôi đúng không, có một số việc chúng ta không thể can thiệp, nếu không chỉ sợ sau này ngay cả chủ tớ cũng không làm được.”


Đôi mắt xanh lam của Chu Vân Sinh nhìn hắn một cái, đôi mắt xanh trong như biển kia có một tia gợn sóng, hắn tao nhã cười cười: “Đương nhiên là xứng đôi.”


Hắn biết Bạch Khởi đang lo lắng cái gì, dù sao cũng là huynh đệ lớn lên cùng nhau, đôi khi Samuel tính tình hoang dã qua loa lại không tỉ mỉ bằng Bạch Khởi, hoặc có lẽ chính mình đã biểu hiện quá rõ ràng.


Thế nhưng hắn biết tự hiểu, bất kể Cửu Thiên Tuế có phải thái giám hay không hắn cũng không có tư cách can thiệp vào quyết định của tiểu tiểu thư, hiện nay… hắn chỉ mong tiểu tiểu thư mạnh khỏe, trên mặt luôn nở nụ cười là đủ.


“Hôm nay có một vài chuyện không tiện nói lúc nhiều người, thật ra Tương Kiền cũng biết, tình báo này do chính hắn giao cho ta.” Chu Vân Sinh cười cười.
Bạch Khởi nghe vậy nhìn hắn chốc lát rồi sảng khoái cười nói: “Nếu vậy ta đi trước, ngươi vất vả rồi.”


Dứt lời, hắn vẫy tay với Chu Vân Sinh rồi không chút do dự rời đi, hắn đương nhiên tin tưởng Vân Sinh bình tĩnh và có khả năng kiềm chế hơn bất cứ ai.


Chu Vân Sinh nhìn bóng lưng hắn, thoáng chỉnh lại vạt áo và áo choàng của mình, than khẽ một tiếng như tự nhủ: “Thời tiết thế này thật sự khiến người ta nhớ Kính Hồ.”
Sau đó hắn xoay người quay lại chỗ của Tây Lương Mạt ở tiền viện, đi về phía thư phòng.


Bạch Khởi thì ra cửa, suýt chút nữa va phải một bóng người nho nhỏ, thiếu nữ nhỏ nhắn kia lảo đảo vài bước, suýt chút nữa đặt mông ngồi xuống đất, cũng may nàng có chút võ công nên dùng thế thiên cân trụy ổn định thân thể. Nàng cúi đầu kiểm tra hộp giữ ấm trong tay, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới tức giận mở miệng mắng: “Tên lỗ mãng từ đâu tới thế, mắt mọc trên trán à?”


Bạch Khởi nhìn gương mặt tròn trịa quen thuộc bèn cười hì hì nói: “Ai ui, đây chẳng phải nữ quan Bạch Trân đấy sao? Sao mà vội đến vội đi thế, cũng trách ta không chút ý, bỗng nhiên có một quả bóng nhỏ lăn tới dưới chân nên mới đụng phải.”


Bạch Trân lạnh như băng nói: “Ngươi đang nói ta lùn phải không, Bạch Khởi?”
Nàng thật sự ghét tên Bạch Khởi này chết được, ngày ngày đụng vào nàng, không chê nàng lùn thì cũng chê nàng mặt tròn, khó chịu như trên người có rận!


Bạch Khởi thường ngày thích đùa Bạch Trân nhất, nhìn gương mặt tròn hồng hào của nàng phình lên lại cảm thấy thú vị đáng yêu, hôm nay gặp được nhất định phải cười hì hì đi tới, dạo quanh nàng một vòng, duỗi tay ra nhéo mặt nàng: “Ai nha, thật ra ta muốn nói mặt của nữ quan vừa mịn vừa xinh như quả táo, nhìn rất ngon miệng đấy.”


Bạch Khởi lớn lên ở sa mạc, vốn đã nhiệt tình phóng khoáng, vì vậy hắn không biết lời nói như vậy gần như là đùa giỡn sàm sỡ người ta.


Bạch Trân nhất thời thẹn quá hóa giận, mấy năm nay nàng đi theo Tây Lương Mạt đã không còn là tiểu Bạch Trân thường xuyên bị bắt nạt lúc trước, sợ hãi nhút nhát chỉ có thể nịnh nọt khắp nơi để kiếm miếng cơm ăn, tuy gương mặt tròn vo khiến nàng nhìn như mới mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng hiện nay các cung nhân nhìn thấy nàng đều phải gọi một tiếng Bạch Trân cô cô.


Nàng giơ hộp giữ ấm trong tay đập về phía Bạch Khởi, thân thủ như Bạch Khởi tuy đấu riêng thì không so được với những sát thần hàng đầu Tư Lễ Giám như Nhị Nhất, Mị Nhị, thế nhưng đấu tay đôi với Mị Lục, Mị Thất có thể coi như tương đương, công phu chắc chắn cao hơn Bạch Trân. Hắn liền vươn tay ra đỡ, bắt lấy cái hộp giữ ấm rồi lắc đầu nói với Bạch Trân: “Chậc chậc, nữ hài tử già rồi vốn đã gả không nổi, huống hồ ngươi còn thô bạo thế này, xem ra chỉ có thể làm gái lỡ thì cả đời.”


Chuyện này ít nhiều là một nỗi buồn phiền của Bạch Trân, dù sao Bạch Nhụy và Bạch Ngọc đã bỏ đi đều coi như có nơi gửi gắm, nàng lại khác với Mị Tinh hoàn toàn không có ý định lập gia đình, nàng vẫn hy vọng có thể gả cho người tốt, vừa có thể ở bên Quận Chúa vừa có thể lập gia đình.


Nay nghe Bạch Khởi nói vậy sao có thể không buồn bực, nàng vọt lên siết chặt tay đấm về phía mặt Bạch Khởi.


“Chậc, gái ế hung dữ, không ai thèm lấy!” Bạch Khởi đã có đề phòng trước, hắn tủm tỉm duỗi chân bỏ chạy, thế nhưng người tính không bằng trời tính, không biết có phải vì bắt nạt được Bạch Trân nên tâm trạng đặc biệt tốt hay không, buông lỏng cảnh giác, bỗng dưng đá vào một tảng đá trồi lên, sau đó ngã cái “bịch” úp mặt xuống tuyết.


Bạch Trân thấy thế bèn cưỡi lên người hắn, dùng nắm tay như phấn trắng hành hung, đồng thời đắc ý nói: “Đáng đời ngươi độc miệng, đáng đời ngươi miệng thiếu đạo đức, chờ bản cô cô đánh cho ngươi liệt giường, đánh cho ngươi nhớ đời mới khiến ngươi hiểu được vì sao hoa hồng có gai.”


Mấy lời tưng tửng này của nàng đều do Tây Lương Mạt thì thầm lẩm bẩm khi Tây Lương Mạt len lén giận dỗi với Bách Lý Thanh, Bạch Trân cảm thấy những lời này mới lạ hơn những lời mắng chửi bình thường nhiều, hôm nay mới có cơ hội dùng thử, nên dùng không chút do dự.


Thật ra Bạch Khởi đã phản ứng lại ngay lập tức, có điều không thể chấp nhận nổi bản thân nhếch nhác thế này nên mới choáng váng chốc lát, sau khi trúng vài nắm đấm nho nhỏ nhất thời nghiêng người định đè Bạch Trân lại, nhìn Bạch Trân giận dữ giãy dụa dưới người mình, hắn hừ lạnh nói: “Trình độ như ngươi cũng đòi dạy dỗ bản…”


Lời còn chưa dứt, không ngờ Bạch Trân lại bất cứ giá nào ngẩng đầu lên đụng vào hắn, hắn vội vàng nghiêng đầu, không ngờ động khẽ một cái lại…
“Bịch!” Mặt hai người đụng vào nhau, mũi đụng mũi, miệng đụng miệng!


Bạch Khởi va Bạch Trân đồng thời choáng váng, cuối cùng vẫn là Bạch Trân phản ứng trước, cảm thấy bản thân bị tên vô liêm sỉ này sàm sỡ, bỗng chốc đỏ mặt hét lên: “Ngươi… Ngươi không biết xấu hổ, ta sẽ đi khoe với Quận Chúa!”


Bạch Khởi cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, thấy cô gái trước mặt rưng rưng nước mắt thở hổn hển, hắn bỗng ma xui quỷ khiến nâng mặt Bạch Trân lên, sau đó ấn môi mình đến, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Trân.


Bạch Trân trợn trừng mắt một cách khó tin, ngẩn ra hoàn toàn không biết mình nên có phản ứng gì.
Cho đến một lúc lâu sau, Bạch Khởi bị đôi mắt to sáng ngời của nàng nhìn đến xấu hổ, hắn lầu bầu: “Nữ nhân Trung Nguyên thật to gan, khi thân mật sao lại không nhắm mắt vào, nhìn người ta tụt cả hứng.”


Không ngờ Bạch Trân ngẩn ngơ xong bỗng hét ầm lên: “A—!”
Tiếng kêu sắc nhọn cắt ngang bầu trời, làm cho Tiểu Bạch bất chấp thời tiết lạnh giá ra ngoài thông đồng chim ưng mái giật mình bay lên.


Gần đây Tiểu Bạch đã mọc lại lông đuôi bị cụt hơn một năm, vì thế khẩn cấp ra ngoài tìm món ngon, không ngờ đang thân thiết với con chim ưng mái kia, chuẩn bị bò lên lưng nó thì gặp phải ma âm xuyên tai, con chim ưng mái lập tức hất Tiểu Bạch xuống khỏi lưng, làm hại Tiểu Bạch suýt chút nữa ngã ngửa, giờ chỉ có thể cực kỳ phẫn nộ đập cánh hét vài tiếng biểu đạt sự bất mãn cực độ của nó: “Cạc cạc —— cạc cạc ——!”


Làm cái gì thế, chơi trò dã chiến thì phải chuyên nghiệp chút chứ, sao lại vô duyên đến vậy, dưới tàng cây này không phải chỉ có một đôi các ngươi thôi đâu, nghĩ cho người khác chút được không!
— Ông đây là đường ranh giới ước gì Hoạn Phi xuất bản —


Lại nói tới bên này, Chu Vân Sinh xoay người quay lại, ở cửa thư phòng vừa lúc gặp Tây Lương Mạt đứng trước cửa, giống như đang chờ ai dó, thấy hắn nàng mỉm cười: “Ngươi quả nhiên có chuyện muốn nói với ta, vào đi.”
Chu Vân Sinh sửng sốt, sau đó cũng mỉm cười: “Tiểu tiểu thư quả là nhạy cảm.”


“Vào đi, đã sai người chuẩn bị trà nóng và điểm tâm rồi.” Tây Lương Mạt cười cười xoay người dẫn Chu Vân Sinh vào thư phòng.


Trong thư phòng tinh xảo ấm áp, than bạc đầy dủ khiến cả thư phòng đều rất thoải mái, Tây Lương Mạt ngồi xuống, nhìn hắn thản nhiên nói: “Nói đi, có chuyện gì mà ngươi phải cẩn thận như thế?”


Chu Vân Sinh ngồi xuống rồi lấy một bản tấu từ trong tay áo đưa cho Tây Lương Mạt: “Đây là một số đầu mối gần đây Tương Kiền điều tra ra về vụ án Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa liên lạc với người bên ngoài.”


Tây Lương Mạt nhận lấy đọc kỹ một lượt, càng đọc lông mày nàng càng nhăn lên, thế nhưng khi đọc xong nàng lại suy nghĩ rồi nói: “Ở đây chính xác được bao nhiêu phần?”


Chu Vân Sinh lẳng lặng nhìn nàng nói: “Tương Kiền thân là thống lĩnh bộ chữ Tiền chưa bao giờ đưa ra bản tấu không có căn cứ, nếu hắn đã đưa ra bản tấu này thì ít nhất phải chính xác tám phần mười.”
Thật ra hắn muốn nói độ chính xác của bản tấu này gần như không cần hoài nghi.


Tây Lương Mạt sao có thể không hiểu, nàng trầm ngâm nói: “Xem ra bản tấu này truyền về từ người của chúng ta ở cảnh nội Tây Địch, nếu Phương Quan này thật sự là người hoàng thất Tây Địch, thì hắn xuất hiện ở Thiên Triều chúng ta nhất định là có mục đích.”


Trước nàng cho rằng bề ngoài của Phương Quan và Bách Lý Thanh tương tự chỉ là một sự trùng hợp, trong thiên hạ người giống người là rất nhiều, nhưng hôm nay xem ra đây không phải là trùng hợp, trên đời này tất cả trùng hợp chín phần đều là âm mưu.


Nếu vậy, hiện tại xuất hiện vấn đề, rốt cuộc Bách Lý Thanh có biết thân phận thật sự của Phương Quan hay không?


Nhất là một lần kia, trước khi rời khỏi cung nàng đã ám chỉ không để Phương Quan sống sót, thế nhưng khi nàng trở về Phương Quan vẫn êm đẹp, đương nhiên có người nói hắn trọng thương nằm liệt giường, cửu tử nhất sinh mới sống sót, từ đó hắn hành động cũng khiêm tốn hơn nhiều, cả ngày ở trong cung Hoa Trân, không dám tùy tiện ra ngoài nữa, chứ đừng nói xuất hiện trước mặt nàng.


Khi đó nàng cũng sai người điều tra lại không có kết quả gì, nên chỉ cảm thấy hắn mạng lớn, giờ không dám ở sau lưng giờ trò quỷ, ngoan hơn nhiều, trong tay nàng lại lắm chuyện mới lười tính toán với hắn, chỉ sai người coi chừng hắn thôi. Nay xem ra mọi chuyện không đơn giản.


Cẩn thận ngẫm lại, nàng ở trong cung địa vị thế nào, thái giám hành hình đều thành tinh, nếu không có lệnh của người khác ai dám bằng mặt không bằng lòng?
Mà người khiến thái giám hành hình ngỗ nghịch ý của nàng chỉ có một – Bách Lý Thanh!


Thế nhưng, A Cửu có lý do gì cứu một nam sủng không chút liên quan đến hắn?
Mà trước đó nàng cũng không nghe hắn nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Phương Quan.


“Phương Quan này là đứa bé chào đời do tiên đế uống say sủng hạnh một nô lệ ở Diễm Đảo, theo vai vế nên gọi Thiên Tuế gia một tiếng biểu thúc hoặc biểu ca, bởi địa vị của mẫu thân quá đê tiện nên hắn ở Tây Địch không được thừa nhận là huyết mạch chính thức của hoàng tộc, chỉ là một đứa con riêng của Chân Nguyên Đế, thậm chí không có tên trong tông miếu, nuôi ở hành cung ngoài đảo, do một vài nô bộc hoàng gia nuôi lớn, nhìn có vẻ hắn sống cũng không dễ dàng gì.” Chu Vân Sinh nhàn nhạt nói.


Tây Lương Mạt hơi nhướng mày, có chút hiếu kỳ nói: “Nô lệ Diễm Đảo là cái gì?”


Chu Vân Sinh hơi xấu hổ ho khan hai tiếng: “Nô lệ Diễm Đảo chính là nữ tử hoặc thiếu niên gương mặt xinh đẹp mà hoàng tộc Tây Địch bắt từ chỗ hải tặc hoặc dân gian về nhốt trên đảo, để chơi đùa và để quan binh thủy quân Tây Địch giải tỏa, có phần giống doanh kỹ chỗ chúng ta. Thế nhưng đối phương rất tàn ác, tất cả thiếu nữ thiếu niên đều lõa thể nhốt trong một lồng sắt nhỏ, mỗi khi phải hầu hạ sẽ bị kéo ra từ đám người, một đêm hầu hạ không biết bao nhiêu người, đôi khi nô lệ Diễm Đảo còn không được thả ra khỏi lồng, trực tiếp kéo nửa người ra khỏi lồng đã… À… Vì vậy rất nhiều nô lệ Diễm Đảo chết đi bị ném lại vào trong lồng hoặc thả xuống biển nuôi cá mập.”


Tây Lương Mạt cười khẩy một tiếng khinh miệt: “Hừ, hoàng tộc Tây Địch còn có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ hơn nữa được không.”
Chu Vân Sinh khẽ thở dài: “Thật ra tay cầm quyền lực rồi thì hoàng tộc nào cũng như nhau cả thôi.”


Tây Lương Mạt nghe vậy im lặng một lát, không sai, ngay cả hoàng tộc Thiên Triều cũng có vô số câu chuyện máu tanh đáng sợ bị vùi lấp dưới hoàng thành khổng lồ.


Nói ngược lại, nàng cảm thấy chính nàng còn chú ý tới những điểm khác thường này, A Cửu không thể nào hoàn toàn không phát hiện ra, đường đường Cửu Thiên Tuế sao có thể tha thứ cho một gương mặt giống mình bảy phần làm nam sủng cho một nữ nhân?


Nghĩ vậy là biết hắn nhất định đã biết vài chuyện nào đó.


“Nếu Thiên Tuế gia biết chuyện lại để mặc Phương Quan tồn tại và làm bậy, như vậy rất có thể Phương Quan là người của Thiên Tuế gia, mà cái chết của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nói không chừng cũng do Thiên Tuế gia bày mưu đặt kế, về phần Thái Tử chạy trốn là Thiên Tuế gia tương kế tựu kế hay ngoài ý muốn thì Vân Sinh cũng không hiểu được.” Chu Vân Sinh trầm ngâm nói, sau đó bổ sung một câu: “Nhưng đây chỉ là suy đoán của Vân Sinh.”


Tây Lương Mạt im lặng một lát mới thản nhiên nói: “Được rồi, chuyện này ta sẽ tìm chứng cứ, ngươi về trước đi.”


Chu Vân Sinh nhìn Tây Lương Mạt, hắn không khỏi vô cùng kinh ngạc với vẻ ung dung thản nhiên của nàng, nàng tin tưởng Thiên Tuế gia vậy sao? Cho nên đối phương dấu nàng hành động nàng cũng không tức giận?
— Ông đây là đường ranh giới Hoạn Phi mau xuất bản đi —


“Ngươi muốn gặp Thiên Tuế gia làm gì?” Liên công công nhìn người trước mặt, không khỏi nhăn mày.
Phương Quan thản nhiên nói: “Ta chỉ có chuyện muốn nói với biểu ca thôi, không được à?”