Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 98: Tấm gương và Hoàng Hậu

Vết thương cũ cộng thêm vết thương mới thiếu điều lấy mất nửa cái mạng của Trinh Nguyên Công Chúa, suýt chút nữa khiến nàng ta nôn ra lục phủ ngũ tạng.


Thế nhưng nam nhân giẫm trên lưng nàng lại hoàn toàn không có ý định đi xuống, Trinh Nguyên Công Chúa choáng váng khó chịu, vô thức giãy dụa muốn đứng lên, không ngờ khẽ động một cái lại càng đau đớn hơn.
Cuối cùng nàng đành cắn răng nói: “Thiên Tuế gia, ngài giẫm lên ta rồi.”


Lần này nàng không phải giả vờ mảnh mai mà thật sự không nói ra lời, sống không bằng chết.
Bách Lý Thanh làm ra vẻ lúc này mới phát hiện mình giẫm lên lưng một thiếu nữ, giọng nói không chút thành ý vang lên phía trên Trinh Nguyên Công Chúa: “Vậy sao, thứ lỗi.”


Trinh Nguyên Công Chúa đợi một lát, phát hiện hắn hoàn toàn không có ý định bước xuống khỏi người mình, nàng ta cắn răng nói tiếp: “Ngài có thể xuống khỏi lưng ta không? Rất đau.”


Bách Lý Thanh lạnh nhạt nói lần nữa: “Không thể, bởi vì nơi này quá bẩn, khắp nơi đầy phân thú và nước tiểu, cả lông nữa.”


Trinh Nguyên Công Chúa nghe câu trả lời thẳng thắn như thế suýt chút nữa lại phun ra máu, cái gì gọi là nơi này quá bẩn, còn có phân thú, nước tiểu và lông? Thế nên ý của hắn là trên người nàng sạch sẽ hơn, cần nàng làm đệm à? Nhưng chính câu trả lời như vậy của đối phương lại khiến Trinh Nguyên hoàn toàn nghẹn lời, không biết nên nói gì.


Đời này nàng từng gặp không ít kẻ vô sỉ, thế nhưng tất cả bọn chúng ít nhất còn có một lớp mặt nạ dịu dàng thắm thiết, nàng chưa từng gặp phải nam nhân mất đạo đức một cách đương nhiên thế này!


Nhất là khi đối mặt với tuyệt đại giai nhân như nàng, có lẽ chỉ có thái giám mới không rung động, mới nỡ dày vò nàng như thế!
Trinh Nguyên Công Chúa thậm chí bắt đầu hoài nghi khi đó nhìn thấy bí mật của hắn là đang hoa mắt.


Nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt, Trinh Nguyên Công Chúa nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngài không cảm thấy ngài hơi quá đáng sao?”


Bách Lý Thanh lười biếng nói: “Vậy sao? Lẽ nào Công Chúa điện hạ trăm phương nghìn kế kéo bản tọa xuống cái hố bẫy vừa bẩn vừa thối này, không phải vì muốn dốc bầu tâm sự với bản tọa sao? Hôm nay tâm tình của bản tọa tốt một cách hiếm có, nảy lòng từ bi thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, có gì thì nói nhanh đi.”


Dứt lời, hắn thay đổi tư thế đứng, dù sao “cái đệm mỹ nhân” dưới chân không bằng phẳng, đứng cũng chẳng thoải mái gì cho cam.


Trinh Nguyên Công Chúa giật mình, nàng cho rằng mình đã hành động rất âm thầm, không ngờ trong mắt đối phương chỉ là làm trò hề mà thôi, huống hồ nàng vốn dự định trình diễn vở kịch mỹ nhân gặp nạn, bị nhốt ở cùng một chỗ với Bách Lý Thanh, trong không gian tách biệt này, hai người mới có cơ hội phá vỡ rào cản để thân thiết hơn.


Mà không phải làm một cái đệm thịt, thảo luận với chủ nhân những điều này trong một cái bẫy dơ bẩn!
Có ai thích được cái đệm dưới chân mình cơ chứ?
Lúc này, chỉ có thể nói nàng đã thất bại.


Bởi vậy Trinh Nguyên Công Chúa im lặng một lát rồi nhịn đau nói: “Thiên Tuế gia, ngài nói gì Trinh Nguyên không hiểu.”
“Thật sự không hiểu?” Bách Lý Thanh nhướng mày.


Hắn thấy Trinh Nguyên gật đầu, rõ ràng đã bỏ qua dự định lúc trước, hắn nhếch khóe môi cười mỉa mai: “Tốt, nếu thế thì bản tọa không ép buộc.”
Sau đó hắn bỗng điểm mũi chân, thân mình chậm rãi bay lên, phi thẳng ra khỏi cái bẫy sâu mấy trượng.


Trinh Nguyên Công Chúa không ngờ hắn nói đi là đi, nhất thời như bị sét đánh, kiệt sức muốn gọi hắn lại: “Thiên Tuế gia, chờ…!”
Chờ một chút… Nàng bị giẫm lên không thể nhúc nhích, tốt xấu gì cũng phải kéo nàng ra khỏi đây, đừng để nàng nằm trong phân và tuyết chứ!


Nhưng đáp lại nàng chỉ là vài chiếc lá rụng và tuyết rơi xuống.
Nhìn miệng bẫy không một bóng người, lần đầu tiên Trinh Nguyên Công Chúa cảm nhận được cái gì gọi là mất cả chì lẫn chài, khóc không ra nước mắt.


— Ông đây là đường ranh giới cho em gái Pé Thanh vào tổ nữ vệ Cẩm Y Vệ, đội thân vệ của Cửu gia —


Đến khi Cửu Thiên Tuế đại nhân xuất hiện với vẻ mặt sảng khoái, đám Mị Nhất và Mị Nhị cũng đã chờ cách miệng hố bẫy không xa, nhưng bọn họ không tới gần, bởi bọn họ quá hiểu bản lĩnh của gia nhà mình, nếu đã chọn nhảy vào bẫy theo Công Chúa Tây Địch thì chắc chắn có lý do của hắn.


Nay thấy chủ tử đi ra, hai người tiến lên chắp tay nhưng không lên tiếng, sau đó biến mất giống như tan vào không khí.
Giẫm lên người ta xong, Bách Lý Thanh giải tỏa cơn bực bội trong lòng, toàn thân nhẹ nhàng hơn nhiều, sai người của Cẩm Y Vệ khiêng con gấu xui xẻo về, cùng nhau trở lại nơi cắm trại.


Dọc đường nhìn thấy nhóm Cẩm Y Vệ đều thu hoạch không ít, tâm trạng của hắn cũng không tệ, hào phóng ban thưởng.
Có điều hắn không chú ý thấy, mọi người tuy cung kính nhưng đều giữ khoảng cách với hắn.


Tâm trạng tốt đẹp của hắn chỉ duy trì đến lúc trở lại nơi cắm trại, sau khi thấy người nào đó cuộn tròn như một cuộn len mà ngủ, nhất là vì người nào đó tư thế ngủ không đẹp, thứ đắp trên người nàng, áo khoác lông cáo thuộc về hắn, chỗ gần cằm nàng rõ ràng đã bị một bãi nước miếng thấm ướt!


Đôi mắt âm mị của hắn lập tức lóe lên, cái trán hơi giần giật.
Tiểu Thắng Tử khôn khéo như vậy, tức khắc nhận ra khí thế của chủ tử nhà mình không bình thường, vội vàng chạy tới cười tủm tỉm nói: “Gia về rồi.”


Rồi lại nhìn về phía con gấu ngựa đám Cẩm Y Vệ khiêng, hắn không khỏi giật mình khen ngợi: “Ai ui, không hổ là Thiên Tuế gia, con gấu này đã đủ chứng minh ngài là người giỏi nhất hôm nay rồi.”


“Nha đầu chết tiệt kia ngủ bao lâu rồi?” Bách Lý Thanh hoàn toàn không để ý tới lời Tiểu Thắng Tử nói, chỉ âm u nói.


Tiểu Thắng Tử đành cười gượng: “Vừa mới ngủ, vừa mới ngủ thôi, phu nhân có chút buồn ngủ, hơi buồn ngủ một chút nên chợp mắt một lúc, chờ lúc gia về hầu hạ gia cho tốt đấy.”
Bách Lý Thanh cười mỉa: “Hừ, vừa mới ngủ? Chỉ sợ bản tọa vừa đi nàng đã ngủ như heo mới đúng!”


Dám hoàn toàn không cảm động vì ý tốt và lời dặn dò của hắn, hắn dẫn nàng ra ngoài chơi chẳng phải vì muốn nàng hoạt động gân cốt hay sao? Vậy mà lại dám bằng mặt không bằng lòng!


Sau đó, hắn sải bước đi tới, đứng trước mặt Tây Lương Mạt nhìn xuống nàng từ trên cao một lát, rồi vươn tay giật cái áo khoác lông cáo tím trên người nàng ra, khom lưng nửa quyến rũ nửa âm trầm nói bên tai nàng: “Nha đầu thối, ngươi ngứa da phải không, còn không mau đứng lên cho vi sư!”


Vừa dứt lời, Tây Lương Mạt làm như bị giật mình, hoặc bị gió lạnh thổi rùng mình, thoáng cái đã rời khỏi mộng đẹp, nhắm chặt hai mắt ngồi bật dậy.


Bách Lý Thanh thấy nàng như vậy, chưa kịp nở nụ cười hài lòng vì lực uy hϊế͙p͙ của mình đã bị người ta thô lỗ đẩy ra, kèm theo một câu oán giận: “Ai mà mang phân đến đây thế, mau mang đi, thối chết được!”


Bách Lý Thanh nhất thời không đề phòng bị Tây Lương Mạt đẩy mạnh lảo đảo vài cái, mạnh đến mức hắn suýt nữa ngồi lăn ra đất, may mà trước nay võ công của hắn rất tốt, dùng thế thiên cân trụy đứng vững lại, rồi nghe lời lẩm bẩm của nàng sắc mặt lập tức cứng đờ, sa sầm xuống trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm.


Lại thấy nàng còn ở kia lầu bầu: “Cút, cút mau, thối muốn chết!”


Phu nhân nhà mình không biết quản cái miệng, lập tức khiến những người xung quanh thầm hô hỏng bét. Thân là Cửu Thiên Tuế hoa lệ nhất, trang nhã nhất, xinh đẹp nhất, hoàn mỹ nhất thiên hạ, lại bị người ta nói là giống phân, hoàn toàn đụng tới ranh giới cuối cùng của gia rồi!


Nhìn bóng lưng yên lặng của Bách Lý Thanh, ngay cả đám Cẩm Y Vệ và các vị công công Tư Lễ Giám cũng phải đồng thời lặng lẽ lùi về sau.
Không xong!
Có yêu khí!
“Tưng!” Giống như có một sợi dây lý trí đứt phăng trong đầu, trên trán Bách Lý Thanh nổi gân xanh, đi tới lần thứ hai.


Trên cánh đồng tuyết im lặng giữa Thu Sơn bỗng nhiên vang lên tiếng hô tức giận như tiếng gầm của yêu ma ngủ say bị chọc tức.
“Tây Lương Mạt… Con nhóc chết tiệt nhà ngươi, chán sống rồi phải không!”


Tiếng gầm kia vừa dài vừa vang, khí thế mạnh mẽ, khiến vạn gốc cây trên Thu Sơn phải rung lên, tuyết dưới tán cây rụng rào rào, chim bay cá nhảy đồng loạt chấn động, âm thầm nghĩ không xong, có kẻ xâm lược hùng mạnh xuất hiện!


Tây Lương Mạt xoa lỗ tai, dùng vẻ mặt cầu xin nhìn một đống đồ dùng tắm rửa sắp chất đống đến mũi trên tay mình, lầu bầu: “Có đến mức vậy không? Rõ ràng là lấy việc công để trả thù riêng, ghi thù trả đũa quần chúng nhân dân mà.”


“Ngươi nói cái gì?” Một giọng nói âm trầm dễ nghe vang lên ngay phía trước, Tây Lương Mạt vội vàng lắc đầu cười nịnh nọt: “Không có gì, không có gì, chỉ cảm thấy gia xinh đẹp vô song, đệ nhất thiên hạ, thϊế͙p͙ thân nhìn mà tim đập thình thịch, mặt đỏ tía tai, bụng kêu òng ọc, hoa mắt choáng đầu, mồ hôi đầm đìa, thắt lưng đau nhức, phù chân phát tác… à…”


À, hình như có chút ngôn ngữ kỳ quái bị lẫn vào, thôi kệ đi, nịnh nọt ấy mà, không cần để ý.
Bách Lý Thanh âm u nhìn nàng cười cười, cười đến mức sống lưng nàng lạnh toát, lại chỉ thấy hắn xoay người vào trong suối nước nóng.


Tiểu Thắng Tử mang vẻ mặt khóc tang, hạ giọng thì thầm: “Phu nhân, hiếm khi nào gia có lòng tốt, trong lúc trăm công nghìn việc cũng dẫn ngài ra ngoài giải sầu, đều vì tốt cho ngài, vừa rồi nghe Tiểu Đào Tử cùng gia đi nhặt con mồi nói gia muốn sắn gấu cho ngài, lấy mấy cái chân gấu và gan gấu cho ngài bồi bổ thân thể mới rơi vào trong bẫy, ngài còn ghét bỏ gia thối, chẳng trách gia tức giận.”


Ồ, thì ra là thế sao?
Tây Lương Mạt suy nghĩ một chút mới phát biểu ý kiến của mình: “Bảo vệ động vật là trách nhiệm của mọi người.”
Tiểu Thắng Tử im miệng, tuy là đại bất kính nhưng hắn cảm thấy từ ngứa đòn rất thích hợp với phu nhân.


Trong suối nước nóng truyền ra giọng nói âm u của Bách Lý Thanh: “Còn không vào, muốn chết à!”
Tiểu Thắng Tử nói một cách cảm thông: “Phu nhân, ngài yên tâm đi, tiểu nhân đã sai người chuẩn bị canh thập toàn đại bổ rồi, ngài cứ an tâm thoải mái đi.”


Tây Lương Mạt trợn mắt một cái: “Ngươi cho rằng ta lên pháp trường chịu chết đấy à?”
Tiểu Thắng Tử: “Vâng, cố nén bi thương.”
Tây Lương Mạt: “Ta chỉ vào rửa lông hồ ly cho hắn mà thôi, không phải đi bán mình đến chết, làm phiền ngươi đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, cảm ơn!”


Tiểu Thắng Tử: “Vâng, bảo trọng.”
Tây Lương Mạt: “… Quên đi.”


Giải thích chính là che giấu, Tiểu Thắng Tử đã quen với dấu hiệu động dục bất cứ lúc nào của đại hồ ly, cũng đã nhìn quen nàng hai chân mềm nhũn bị đại hồ ly sảng khoái xách về phòng rồi, vì thế nàng không còn gì phải xấu hổ nữa.


Tây Lương Mạt xoay người, xốc lên bức rèm che trước mặt, cầm một đống đồ dùng tắm rửa hùng hồn bước vào trong suối nước nóng như đi hy sinh vì nhiệm vụ.
Nửa canh giờ sau.


Tây Lương Mạt mồ hôi đầm đìa tiện tay cởi bộ quần áo đã bị hơi nước nóng và mồ hôi thấm ướt ra, một tay nới lỏng băng vải quấn ngực của mình, một tay cẩn thận cầm mớ tóc đen bóng vừa mới bôi dầu vừng: “Gia, đủ sạch sẽ đủ thơm tho chưa?”


Bách Lý Thanh lười biếng nhắm mắt nằm bên bờ hồ bốc hơi nước, tay cầm chén rượu, nhã nhặn nhấp một ngụm: “Ngươi cảm thấy đủ thơm chưa?”
Tây Lương Mạt lập tức gật đầu như băm tỏi, vội vàng nói: “Đủ rồi, đủ rồi, lúc nào gia chẳng thơm tho muốn chết.”


Nàng đã ngồi xổm bên bờ ao chải lông cho hắn hơn nửa canh giờ rồi!
“Vậy sao?” Bách Lý Thanh nhẹ nhàng nhăn mày, nói như có phần u oán: “Vậy mà lúc trước có người ghét bỏ trên người bản tọa thối như cặn bã đấy.”


Tây Lương Mạt tỏ vẻ kinh ngạc, đầy căm phẫn nói: “Ai? Ai dám bất kính với gia, quá đáng lắm rồi!”
Đôi mắt ma mị sâu thẳm của Bách Lý Thanh nhìn thẳng vào Tây Lương Mạt chốc lát, hắn cười khẩy: “Tây Lương Mạt, da mặt ngươi càng ngày càng dầy, càng ngày càng vô liêm sỉ, phải không?”


Tây Lương Mạt mỉm cười: “Đa ta gia khen ngợi, nếu không có sư phụ anh minh như gia dạy dỗ, thϊế͙p͙ thân nào có thể tiến bộ nhanh đến thế, nhưng công phu da mặt dày vẫn không theo kịp gia được.”
Bách Lý Thanh nheo mắt lại, liếc nàng đầy nguy hiểm: “Thế nào? Ngươi còn có lý nữa à?”


Tây Lương Mạt không nhịn được nữa, đứng bật dậy: “Này, A Cửu, ngươi đừng quá đáng, ta cũng không cố ý, ngươi vốn là rất thối mà, không biết chui vào lỗ nào với nữ nhân hoang dã, bản Đốc Vệ không chỉ không tính toán chuyện ngươi hồng hạnh trèo trường, còn giúp ngươi vuốt lông hồ ly hơn nửa canh giờ, ngươi còn muốn thế nào nữa?”


Nàng vừa đứng lên đã cảm thấy gió lạnh ùa đến, thoáng chốc khiến tấm lưng trần nổi một lớp da gà, hắt xì một cái thật mạnh.


Không ngờ Bách Lý Thanh không tức giận mà chỉ nhắm mắt, cười cợt liếc đường cong mê người đẫm nước của nàng một cái, chậm rãi nói: “Chẳng phải ngươi không ngại bản tọa ra ngoài với nữ nhân khác à?”
“Hừ!” Tây Lương Mạt quay đầu đi không để ý tới hắn.


Bách Lý Thanh lại nhếch khóe môi tinh xảo: “Xuống đây, có chỗ ngươi còn chưa rửa đến.”


Không khí quá lạnh khiến Tây Lương Mạt tức giận lại ngồi xuống, ngồi xuống xong lại cảm thấy như vậy không có khí thế, nàng thô lỗ lau mồ hôi trên đầu: “Chỗ nào còn chưa rửa? Có cần rửa từng sợi lông hồ ly trên cái căn hồ ly của ngươi không?”


Ngôn ngữ thô bỉ khiến Bách Lý Thanh hơi khựng lai, sau đó mỉm cười gật đầu: “Trò cưng có giác ngộ như vậy vi sư đương nhiên không tiện ngăn cản, cứ việc làm đi.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi nói thật đấy à?”


Bách Lý Thanh cười âm trầm: “À, vậy ra trò cưng đang lừa dối vi sư sao?”
Cả khu suối nước nóng đột nhiên bốc lên từng trận gió lạnh, khiến Tây Lương Mạt rưng rưng ngẩng đầu hỏi trời xanh, cái này có phải là tự làm bậy không thể sống không?


Nhưng nàng vẫn đỏ mặt ngoan ngoãn chui xuống hồ, dịu hiền rửa lông hồ ly trên căn hồ ly của tên hồ ly ngàn năm, rửa đi rửa lại, hồ ly tinh đương nhiên vô cùng hưởng thụ.


Tây Lương Mạt không cầm nổi cái nơi ngày càng dữ tợn kia nữa, chột dạ xoay người muốn bò lên bờ, một lẽ đương nhiên là bị hồ ly tinh kéo vào trong hồ, tiện thể thỏa mãn ɖâʍ dục một phen.
Không biết bao lâu sau mới mây tan mưa ngừng.


Tây Lương Mạt nổi lên mặt nước, bò trên vai hồ ly tinh ngàn năm đang cảm thấy mỹ mãn, hết hơi nói: “Ngươi chấp nhặt với Trinh Nguyên làm gì? Còn nhảy vào trong hố, lăn qua lăn lại cả người lôi thôi đi ra?”


Bách Lý Thanh lười biếng vuốt ve da thịt nhãn nhụi trên lưng của người trong lòng: “Tâm trạng không tốt, muốn giẫm lên cái đệm khác xem sao, nhất là cái loại nữ nhân đã xấu còn dương dương tự đắc, cho rằng dùng mặt là có thể mê hoặc thiên hạ, tưởng mọi người là đồ ngu.”


Tây Lương Mạt âm thầm tưởng niệm ba phút cho Trinh Nguyên Công Chúa.


Trinh Nguyên Công Chúa đại khái vĩnh viễn sẽ không hiểu, tuy nàng ta có dung mạo tuyệt lệ nhưng vẫn kém Cửu Thiên Tuế một đoạn, trong mắt Cửu Thiên Tuế điện hạ, hoàn toàn không có kẻ nào đẹp hơn hắn, trước mắt thì đúng là không có ai đẹp hơn hắn thật.


Nếu đối mặt với mỹ nhân đã mềm lòng, động lòng thì Bách Lý Thanh chỉ cần yêu chính mình trong gương là đủ rồi, huống hồ vị gia này là kẻ nhặt xương trong trứng, người hầu bên cạnh mà không phải mỹ nhân thì không dùng, ngay cả Tiểu Thắng Tử cũng môi hồng răng trắng, hắn đã miễn dịch với mỹ nhân từ lâu rồi.


Với những người luôn tự nhân là xinh đẹp không gì sánh bằng, Cửu Thiên Tuế điện hạ cực kỳ vui lòng đi đả kích lòng tự trọng của đối phương, khiến đối phương nhìn rõ ai mới là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.


Ừm, loại hành vi kêu căng quỷ dị này khiến nàng bỗng nhớ tới một vị Hoàng Hậu nương nương ở phương Tây, công việc yêu thích nhất là ngày ngày hỏi một tấm gương thần: “Ai là người xinh đẹp nhất thế gian?”


Vì vậy mỗi lần cái gương ninh nọt trả lời: “Nương ngương, ngài là người đẹp nhất trên đời.” Hoàng Hậu nương nương lại hài lòng bỏ đi.


Sau đó cái gương thật sự không còn kiên nhẫn vì Hoàng Hậu nương nương cứ tới hỏi đi hỏi lại, suýt làm nó hộc máu mà chết, vì thế nó đành chọn đường giải phóng: “Ừm, nương nương, thật ra Trinh Nguyên Công Chúa sát vách mới là người xinh đẹp nhất.”


Vì thế vị Hoàng Hậu nương nương họ Bách Lý này liền lạnh mặt, tức giận, âm u quyết định muốn giết chết Trinh Nguyên Công Chúa dám đẹp hơn cả Bách Lý Hoàng Hậu nương nương!


Tiếp theo đó… Bách Lý Hoàng Hậu nương nương thật ra là một yêu ma hung hãn, hành hạ ngược đãi Trinh Nguyên Công Chúa đáng thương các kiểu, một trăm lần lại một trăm lần!


Rồi không còn sau đó nữa, thân là cái gương họ Tây Lương cuối cùng cũng được giải thoát, Hoàng Hậu nương nương bề bộn nhiều việc, không còn thời gian tới dày vò nàng nữa.


Bách Lý Thanh nhìn trên mặt Tây Lương Mạt nở nụ cười thỏa mãn mỹ lệ, luôn cảm thấy trong đầu người nào đó đang có suy nghĩ không tốt, vì vậy nói một cách vừa dịu dàng vừa nguy hiểm: “Nha đầu, ngươi đang nghĩ gì vậy?”


Tây Lương Mạt lắc đầu: “Không có gì, chỉ đang nhớ tới một câu chuyện cổ tích Tây Dương thôi.”
Nàng biết, chuyện cổ tích vĩnh viễn chỉ là chuyện cổ tích, hiện thực rất tàn khốc, thân là cái gương Tây Lương, vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Bách Lý Hoàng Hậu nương nương.


Có điều, để Bách Lý Hoàng Hậu nương nương không đi ngược đãi những người đáng thương xung quanh, nàng đành phải nhận lấy nhiệm vụ gian khổ này.


“À, chuyện cổ tích thế nào?” Bách Lý Thanh biết trong đầu nàng thỉnh thoảng sẽ nảy ra những câu chuyện đặc biệt thần kỳ, thế nên hắn hứng trí nhướng mày hỏi.


Tây Lương Mạt thởi dài: “Là câu chuyện bi thảm máu tanh về một cái gương bị Hoàng Hậu ác độc ngược chết, đừng nói đến thì hơn, câu chuyện kia thật là người nghe đau lòng, người gặp rơi lệ.”
Bách Lý Thanh càng cảm thấy hứng thú: “À, thật không? Máu tanh thế nào, nói nghe chút coi.”


Tây Lương Mạt: “Máu tanh… không phải trọng điểm có được không.”
Chuyến đi tới Thu Sơn kết thúc bởi một phong thư cấp báo tám trăm dặm.
— Ông đây là đường ranh giới nữ hán vệ Nguyễn Linh thăng cấp thành thân vệ của Cửu gia —
“Báo!”


“Hoàng Đế Tây Địch đã định, Nhị hoàng tử Bách Lý Hách Vân đã thuận lợi đánh bại vài vị thân vương khác, leo lên ngôi vị Hoàng Đế!”


Trong đôi mắt âm u của Bách Lý Thanh lóe lên một tia sáng lạnh: “Sao lại nhanh như vậy? Danh bất chính ngôn bất thuận, làm sao hắn có thể thuận lợi leo lên ngôi vị Hoàng Đế?”


Tiểu Thắng Tử do dự chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Bởi vì Nhị hoàng tử lấy được ấn ngọc tỷ của Thái Hậu, không, hiện nay phải là Thái Hoàng Thái Hậu, nói năm đó Chân Nguyên Đế vẫn luôn vừa ý vị Nhị chính hoàng tôn này làm người thừa kế.”


“Rắc!” Cái bàn tử đàn dưới tay Bách Lý Thanh nháy mắt gãy thành hai mảnh.