Trinh Nguyên Công Chúa còn chưa kịp hô một tiếng đã ngã xuống.
“Tùm!” Bọt nước văng khắp nơi, bóng người màu đỏ kia lập tức kiệt lực giãy giụa. Tây Địch gần biển, hơn nửa quốc thổ là đảo nhỏ, người Tây Địch bất kể nam nữ già trẻ trên cơ bản đều biết bơi, thế nhưng mùa đông vốn mặc không ít quần áo, trên người còn khoác áo choàng lông, đám cung nhân cũng mỗi người mặc một chiếc áo bông, những thứ này cực kỳ thấm nước, chỉ chốc lát, chiếc áo choàng lông trên người Trinh Nguyên Công Chúa đã thấm đẫm nước kéo nàng ta chìm xuống.
Trinh Nguyên Công Chúa hoảng sợ, cộng thêm trời giá rét làm cho tay chân rút gân, càng chìm nhanh xuống nước, lần đầu tiên trong đời nàng ta cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi, gần như có thể coi là nỗi sợ cái chết.
“Cứu mạng… Cứu… Ưm ưm…” Nàng ta giãy dụa thật mạnh, tay dùng sức vươn lên, vươn ra khỏi mặt nước, nàng ta có thể nhìn thấy Tây Lương Mạt lạnh lùng đứng trên bờ nhìn nàng ta ngày một chìm xuống.
Nữ nhân kia… Nữ nhân kia thật sự muốn dìm chết nàng!
Khi nàng ta uống vào rất nhiều nước, hoàn toàn không còn cách nào hít thở, tuyệt vọng chìm vào trong nước lại bỗng có một bàn tay thò xuống, kéo áo nàng ta túm ra khỏi mặt nước.
Không khí mới mẻ lại lạnh giá như nước suối rót vào trong khí quản nàng ta, Trinh Nguyên Công Chúa hít sâu từng hơi, phổi có vẻ co giật đau đớn, nàng ta liều mạng ho khan, giống như muốn ho nổ phổi.
“Khụ khụ khụ…”
Thế nhưng cảm giác sống sót khiến Trinh Nguyên Công Chúa cảm thấy toàn thân thả lỏng, nàng ta biết dù Tây Lương Mạt kiêu ngạo và tức giận đến mức nào cũng không to gan đến mức dìm chết nàng ngay trước mắt công chúng, ở trong hoàng cung.
Nàng ta vừa ho khan vừa phẫn nộ ngẩng đầu nhìn về phía Tây Lương Mạt, đang định nói gì thì thấy khóe môi Tây Lương Mạt bỗng nhếch lên một nụ cười lạnh, rồi bàn tay kéo cổ áo nàng bỗng ấn mạnh một cại, lại dìm nàng ta vào trong nước.
“Ư ư ư… A…” Trinh Nguyên trở tay không kịp, trong nháy mắt bị ấn vào trong nước, khoang mũi tràn đầy không khí mới mẻ vừa cố gắng hít vào lại bị nước hồ lạnh giá ùa vào, khiến người ta khổ sở đến mức toàn bộ phổi và khoang mũi muốn nổ tung.
Ngay khi nàng ta cho rằng mình sẽ chết đi như thế thì một lần nữa được Tây Lương Mạt xách cổ áo kéo lên, cứ lặp lại như thế mấy lần làm cho Trinh Nguyên cảm nhận được cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết không xong. Nàng ta có ngu ngốc đến đâu chăng nữa cũng hiểu rằng Tây Lương Mạt đang cố tình hành hạ mình, mà sự tra tấn này không biết lúc nào mới là điểm dừng, mỗi một lần nàng ta cho rằng đối phương sẽ dừng tay thì đổi lấy lại là thất vọng một lần nữa và nước hồ giá lạnh.
Nàng ta thậm chí không có cả cơ hội ngất đi, bởi vì trên tay Tây Lương Mạt đã có một bình thuốc kích thích từ lúc nào, mỗi lần nàng ta ngất đi lại bị mùi hương đáng sợ kia sặc tỉnh lại.
Cho đến khi… hấp hối.
“Dừng lại… Ta xin ngươi… Đừng tiếp tục nữa… Cầu xin ngươi!” Trong một lần được kéo khỏi mặt nước một lần nữa, Trinh Nguyên dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt lấy tay Tây Lương Mạt, hấp hối nói: “Đốc Vệ đại nhân… van xin ngươi!”
Tây Lương Mạt thấy sắc mặt nàng ta tím ngắt, mũi và miệng chảy máu – đó là vì những mảnh băng nhỏ sắc nhọn cắt vào xoang mũi và miệng mềm mại.
Nhếch nhác không chịu nổi, nào có nửa phần dáng dấp mỹ nhân tuyệt sắc, lúc này nàng mới quẳng Trinh Nguyên Công Chúa lên bờ, cười nhạt một tiếng: “Công Chúa không cần khách khí, ta chỉ đang báo đáp đại lễ của ngài mà thôi, như thế này còn chưa đủ chứng minh thành kính và vui mừng của ta đối với công chúa đâu.”
Trinh Nguyên Công Chúa thảm hại nằm trên mặt đất, sắc mặt xanh tím, run như cầy sấy, ướt sũng như chuột lột, khiến hai người Bạch Trân và Bạch Nhụy đều không nhịn được cúi đầu cười.
Trinh Nguyên Công Chúa thở hổn hển, luồng gió lạnh thấu xương khiến nàng ta càng khó chịu, nhưng tức giận và căm hận trong lòng khiến nàng ta cố gắng xoay người, nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt đầy oán hận: “Ngươi… Ngươi… Không sợ việc này truyền đi à…”
“Truyền đi?” Tây Lương Mạt nhìn nàng ta đầy mỉa mai, rồi hơi nghiêng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn quanh một lượt, lạnh nhạt nói: “Có ai nhìn thấy gì không?”
Trời đông giá rét, tuy chưa có tuyết rơi nhưng cũng không có mặt trời, cung nhân ra ngoài đều vì có chuyện phải làm, thật sự không còn cách nào khác mới ra khỏi phòng nên rất vắng người, chỉ đôi ba người, huống hồ đây còn là loại chuyện chủ tử trừng trị người khác.
Tuy đối phương là Công Chúa Tây Địch, sau này sẽ trở thành Ninh Vương Phi, thế nhưng dù sao cũng là người khác họ, hơn nữa nơi này là địa giới Thiên Triều, trên địa phận này ngay cả Hoàng Đế cũng chỉ là quân cờ trong tay Cửu Thiên Tuế, một Ninh Vương Phi đã là cái gì?
Nhóm cung nhân đều rất thông minh, nhìn nhau một cái rồi đồng thanh nghiêm túc nói: “Nô tài/ nô tỳ nhìn thấy Trinh Nguyên Công Chúa rơi xuống nước, Thiên Tuế Vương Phi không để ý an nguy, trời đông giá rét vươn tay cứu giúp.”
Ăn ý như vậy làm cho cả Tây Lương Mạt cũng không nhịn được buồn cười, sung sướng nói với Bạch Trân: “Người nào người nấy rất thành thật, nói với thái giám quản sự của bọn họ một tiếng, ban thưởng.”
Chúng cung nhân vui vẻ, đồng loạt hành lễ rồi lui xuống.
Ánh mắt lạnh giá của Tây Lương Mạt hướng về phía hai thị nữ Tây Địch đang quỳ dưới đất câm như hến: “Hay là hai vị này nhìn thấy cái gì, hử?”
Ngay cả dưới ánh mắt lạnh giá phẫn nộ của Trinh Nguyên Công Chúa, họ cũng biết câu trả lời của mình sẽ khiến mình không có kết cục gì tốt, nhưng lúc này, nếu câu trả lời khiến vị Thiên Tuế Vương Phi, hoặc nên nói là Phi Vũ Đốc Vệ tàn nhẫn quả quyết này không hài lòng, chỉ e một giây sau bọn họ sẽ biến thành hai cái xác chết trôi trong hồ.
Họ đành gắng gượng nói: “Chúng… Chúng ta thấy Đốc Vệ đại nhân cứu… cứu Công Chúa điện hạ của chúng ta.”
Vừa dứt lời đã cảm thấy ánh mắt dù suy yếu lại căm tức tới cực điểm của Trinh Nguyên Công Chúa đâm vài cái lỗ trên người mình.
Tây Lương Mạt nhìn bọn họ, trào phúng nhếch khóe môi, nhìn Trinh Nguyên Công Chúa nằm dưới đất toàn thân run rẩy: “Xem đi, Công Chúa điện hạ, ngay cả thị nữ “trung thành” của ngươi cũng nói vậy, ngươi nói còn ai thấy gì được nữa.”
Nàng thoáng dừng, lạnh nhạt nói: “Có điều ngươi nói không sai, xem hai vị bên cạnh ngươi mới đột nhiên chứng tỏ người bên cạnh bản Đốc Vệ rất trung thành.”
“Ngươi…” Con mắt oán độc âm u củaTrinh Nguyên Công Chúa nhìn chằm chằm vào Tây Lương Mạt, cuối cùng nàng ta hạ tầm mắt, không tự mình rước lấy nhục nữa.
Nàng ta bỗng ý thức được mình đã hoàn toàn đánh giá thấp Tây Lương Mạt, khi nàng ta cho rằng Tây Lương Mạt sẽ cẩn thận thì Tây Lương Mạt lại bất ngờ ra tay tàn nhẫn bừa bãi, khiến nàng ta không kịp đề phòng, nhận hết nhục nhã.
Tây Lương Mạt nhìn Trinh Nguyên Công Chúa yên lặng run rẩy dưới đất, ngược lại nhướng mày, có chút bất ngờ vì sự thông minh bình tĩnh của nàng ta, sau đó nàng cúi đầu nhìn Trinh Nguyên, thản nhiên nói: “Không phục phải không? Ta đợi ngươi tiếp tục ra tay, cũng không ngại giúp Công Chúa điện hạ hiểu được cái gì gọi là ở dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu. Mong Công Chúa điện hạ nhớ cho kỹ, ngươi sắp bị gả tới Thiên Triều, đã không còn là công chúa mỹ mạo vô song của Tây Địch các ngươi, ta nghĩ Tây Địch cũng có không ít công chúa, nếu Trinh Nguyên Công Chúa ngươi trước hôn lễ bị nhiễm phong hàn hoặc trượt chân rơi xuống nước mà chết, ngươi nói Hoàng Hậu Tây Địch nương nương sẽ khai chiến với Thiên Triều ta, hay gả một thiếu nữ càng trẻ tuổi hơn đến đây?”
Đây là uy hϊế͙p͙, hơn nữa đối phương hoàn toàn không che giấu sự uy hϊế͙p͙ của mình, kiêu ngạo như vậy, không kiêng nể gì như vậy, lại chỉ ngay chỗ yếu, khiến ngón tay Trinh Nguyên bấm thật sâu vào trong tuyết lại không nói nổi một lời.
Bởi vì nàng hiểu rõ những lời Tây Lương Mạt nói từng câu từng chữ chọc đúng chỗ đau của mình.
Tây Lương Mạt cười mỉa một tiếng, lạnh nhạt sai bảo hai thị nữ Tây Địch: “Được rồi, hiện nay Công Chúa điện hạ của các ngươi đang bên ngoài như hàn băng, bên trong như lửa cháy, nếu không muốn bị tức choáng đầu, nôn ra máu mà chết thì mau dẫn nàng ta đi tìm Ngự Y đi.”
Sau đó, Tây Lương Mạt dẫn Bạch Nhụy, Bạch Trân, phẩy tay áo bỏ đi.
Cho đến khi ra khỏi ngự hoa viên Bạch Trân mới do dự hỏi: “Quận Chúa, nay chúng ta vừa mới ký bản thảo hiệp ước với Tây Địch, bản chính vừa mới đưa tới Tây Địch, còn chưa có bất cứ tin tức gì, ngài không sợ Công Chúa Tây Địch kia kể tội với người Tây Địch sao?”
Bạch Nhụy cũng trầm ngâm bổ sung: “Hơn nữa nô tỳ thấy Ninh Vương điện hạ có chút ý tứ với vị Công Chúa điện hạ kia, nói không chừng Trinh Nguyên Công Chúa đang buồn đầu vì không có ai cho nàng ta cái cớ để đối phó chúng ta, nếu nàng ta gây xích mích ly gián chỗ Ninh Vương điện hạ, chỉ sợ sẽ không tốt.”
Đám Bạch Nhụy luôn có chút cảm tình với Ninh Vương tao nhã, tuấn tú, quan trọng là hoàng tử trưởng thành của tiên đế ngoại trừ Thái Tử vẫn đang bị giam giữ trong Thiên Lao thì chỉ còn một mình Ninh Vương.
Nếu Ninh Vương lại xảy ra chuyện chỉ e sẽ khiến người ta nói ra nói vào.
“À…” Tây Lương Mạt phất áo choàng lông cáo bạc trên người mình, cười nhạt một tiếng: “Ninh Vương điện hạ sẽ không tin nàng ta, về phần kể tội…”
Tây Lương Mạt hồn nhiên nói: “Tuy cũng có chút phiêu lưu, có điều hiện nay đang là thời kỳ then chốt để Nhị hoàng tử Tây Địch đoạt vị, vì vậy mới kéo dài thời gian chưa ký kết hiệp ước. Mà đối với Hoàng Hậu Tây Địch mà nói, một cô con gái thứ xuất dù có tác dụng thế nào cũng không quan trọng bằng ngôi vị Hoàng Đế của con trai mình, lúc này bọn họ tuyệt đối không dám trở mặt với chúng ta.”
Nàng thoáng dừng, nhếch khóe môi nói: “Chỉ dưới tình huống so bì cao thấp mới có thể nhìn ra cái gì gọi là thực quyền và ngôn quyền, nữ tử cao quý như Trinh Nguyên Công Chúa dù thông minh thế nào cũng chỉ là một quân cờ trong tay người khác, cùng lắm cũng chỉ quan trọng chút ít mà thôi, trong thời điểm mấu chốt vẫn sẽ bị bỏ rơi, chỉ có thực quyền trong tay mới trở thành người cầm cờ.”
Thật ra Trinh Nguyên Công Chúa cũng nhận ra vũ khí hữu lực nhất trong tay nàng chính là Phi Vũ Quỷ Vệ, trận đánh ở Long Quan nàng hết sức sai người tuyên dương một cách trắng trợn trong quân đội Tây Địch, khi còn chưa giao thủ người Tây Địch đã có bóng ma tâm lý, bị sợ hãi, binh sĩ không có sĩ khí chỉ có thể trở thành bại binh.
Vì vậy Trinh Nguyên Công Chúa mới xúi giục Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cố gắng cách chức hạ ngục nàng, mục đích cuối cùng chính là lấy đi quân quyền trưởng quản Phi Vũ Quỷ Vệ.
Nghe Tây Lương Mạt nói một cách khẳng định như vậy, hai tỳ nữ không khỏi sửng sốt, có chút hoài nghi, thế nhưng khi suy nghĩ những điều Tây Lương Mạt nói, Quận Chúa nhà mình gần như chưa từng sai làm với những chuyện thế này, họ luôn tin phục, đương nhiên không hỏi nhiều nữa.
Có điều Bạch Trân còn có chút kỳ quái, do dự nói: “Quận Chúa, sao đột nhiên ngài lại ra tay với Trinh Nguyên Công Chúa vậy?”
“Đối với một vài con nhện ngu xuẩn vươn nanh vuốt muốn thử ranh giới cuối cùng, tốt nhất là cho nó một đao, chặt đứt móng vuốt của nó, để nó biết cái gì là đau đén tận xương mới bớt đi vài hành động đê tiện nực cười, nó hoặc là sẽ ngoan ngoãn thu hồi nanh độc của mình một chút, hoặc là sẽ điên cuồng vồ đến.” Tây Lương Mạt mỉm cười, ánh mắt âm u lạnh lẽo.
“Mà muốn tiêu diệt một người, trước hết phải khiến kẻ đó điên cuồng đã.”
Bạch Trân và Bạch Nhụy nghe vậy đều có chút khó hiểu, Tây Lương Mạt nói quá mức thâm ảo, hai nha hoàn bọn họ không thể hiểu được, Tây Lương Mạt cười cười thần bí: “Đừng sốt ruột, cứ nhìn xem là được.”
Hai tỳ nữ gật đầu đáp vâng, chủ tớ ba người ung dung đi về phía Tốc Ngọc Điện không bàn luận nữa.
Lại nói tới bên này, bên bờ hồ Hoán Bích trong ngự hoa viên, ngoại trừ hai thị nữ và Trinh Nguyên Công Chúa nằm dưới đất, đã không còn một bóng người.
Hai thị nữ kia nhìn nhau, không dám nhiều lời một câu, chờ đến khi bóng dáng chủ tớ Tây Lương Mạt biến mất mới vội vàng tiến lên ôm lấy Trinh Nguyên Công Chúa vẫn nằm bất động trên mặt đất, không rõ sống chết.
“Công Chúa điện hạ, Công Chúa điện hạ, ngài không sao chứ?”
“Điện hạ, chúng ta hồi cung trước đi rồi mời Thái Y.”
Đôi môi tím ngắt của Trinh Nguyên Công Chúa run lên khe khẽ, nàng ta đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đầy sắc nhọn như mũi tên độc bắn về phía hai thị nữ, dáng dấp dữ tợn đáng sợ đến mức khiến bọn họ mềm nhũn cả chân, trước nay họ vẫn biết tính tình của Công Chúa điện hạ thế nào, thế nhưng nghĩ tới người nhà ở Tây Địch, hai người quyết định chịu phạt, chỉ cúi đầu không dám nhìn Trinh Nguyên Công Chúa.
“Phế vật vô dụng!” Trinh Nguyên Công Chúa nghiến răng nghiến lợi nói, hít một hơi thật sâu, cố gắng vận chuyển khí tức ở đan điền mới giảm bớt cảm giác mềm nhũn ở tứ chi, nếu nàng ta không có nội lực chỉ e lúc này đã hôn mê, hoảng sợ thành bệnh hơn một năm mới khỏi được.
“Còn không đưa bản cung về cung Hương Lan!” Nàng ta oán hận nói, lúc này hoàn toàn không có ai đi qua nơi này, ai có thể giúp nàng ta?
Hai thị nữ lập tức gật đầu, đỡ Trinh Nguyên Công Chúa lảo đảo đi về phía cung Hương Lan, ba người đi lảo đảo, mới được vài bước, một thị nữ tinh mắt đã tỏ vẻ vui mừng hưng phấn nói với Trinh Nguyên Công Chúa: “Công Chúa điện hạ, ngài xem kia có phải Ninh Vương không? Chúng ta có thể nhờ Ninh Vương giúp đỡ.”
Trinh Nguyên nghe vậy lập tức giương mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bóng người tao nhã cùng một nhóm Biên Tu Hàn Lâm Viện, cầm một quyển sách vừa cúi đầu nói chuyện với nhóm Biên Tu vừa đạp tuyết đi ra khỏi ngự hoa viên, không phải Ninh Vương còn ai?
Ánh mắt Trinh Nguyên Công Chúa sáng ngời, rồi lại cúi đầu nhìn dáng ấp của mình, nàng ta lắc đầu cắn răng nói: “Chúng ta hồi cung trước đã.”
Thị nữ nhìn thấy Ninh Vương quýnh lên: “Công Chúa điện hạ, Phi Vũ Đốc Vệ kia đối với ngài như vậy, thừa dịp Ninh Vương ở đây, chúng ta vạch trần nàng ta…”
Nhưng lời còn chưa dứt, một cái bạt tai tàn bạo vang dội đập lên mặt nàng ta, khiến nàng ta lập tức câm miệng, vừa sợ hãi vừa hoang mang nhìn Trinh Nguyên Công Chúa.
Trinh Nguyên Công Chúa dùng sức rất mạnh, lúc này đang yếu đuối thở dốc, vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Tiện tỳ, ngươi định để người khác thấy bản cung quần áo nhếch nhác, thảm hại không chịu nổi mới vui phải không!”
“Nô tỳ… Nô tỳ không dám!” Thị nữ kia vội vàng cúi đầu lắp bắp nói.
Trinh Nguyên lạnh lẽo nhìn nàng ta một cái, xoay mặt yếu ớt sai một thị nữ khác: “Tế Hương, lát nữa ngươi tìm cách tiết lộ tin tức ta rơi xuống nước cho Ninh Vương biết, còn nữa… cả người nào gây nên, ngươi lanh lợi một chút, đừng nói quá mức rõ ràng nhưng cũng đừng khiến người ta không biết gì hết.”
“Vâng!” Tề Hương không dám do dự, lập tức gật đầu.
Dặn dò xong, nhìn Tế Hương đi xa, ánh mắt đầy tia máu của Trinh Nguyên Công Chúa mới hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, Tây Lương Mạt, ngươi cho rằng ngươi muốn làm gì thì làm à.
Nàng ta cắn môi, hừ lạnh một tiếng, dựa vào thị nữ vừa bị nàng ta bạt tai một cái, thất thểu đi về phía cung Hương Lan mà mình đang ở.
— Ông đây là đường ranh giới ai muốn làm đường ranh giới thì đánh tiếng một câu —
Không biết tuyết rơi từ lúc nào, bên ngoài cung Hương Lan vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Cửa điện bị người ta đẩy ra cọt kẹt, có một góc cẩm bào màu xanh nhạt nhanh chóng lướt vào.
“Nghe nói Trinh Nguyên Công Chúa điện hạ trượt chân rơi xuống hồ, tại hạ dẫn Thái y đến đây, Công Chúa điện hạ có mạnh khỏe không?” Tư Thừa Vũ dẫn một Thái Y râu tóc bạc phơ vào điện, vẻ mặt lo âu nói.
Thị nữ Tế Nguyệt đón bọn họ vào, đỏ mắt nói: “Vương gia, ngài… ngài đi xem Công Chúa điện hạ đi.”
Tư Thừa Vũ thấy nàng ta như vậy không khỏi càng lo lắng, vội vàng đi vào trong điện, ông lão phía sau có chút mất kiên nhẫn nói: “Điện hạ đi chậm một chút, lão già này không theo kịp đôi chân của ngài.”
Tư Thừa Vũ lập tức ôn hòa áy náy nói với ông lão: “Lão Y Chính đại nhân, vị Công Chúa điện hạ này thân phận đặc biệt, không thể xảy ra chuyện không hay ở chỗ chúng ta.”
Lão Y Chính cũng có chút cảm tình với Tư Thừa Vũ khiêm tốn này, bèn gật đầu: “Được rồi, đi thôi, đi thôi, sai người sưởi ấm trong điện hơn một chút.”
Hai người vội vã trước sau bước vào trong điện, Tư Thừa Vũ lập tức nhìn thấy Trinh Nguyên Công Chúa dựa trên giường, sắc mặt tái nhợt, chỉ thấy trên gương mặt trái xoan của nàng ta đã mất đi vẻ diễm lệ, trắng bệch như giấy, mặt mày dịu dàng hàm chứa nước mắt, tóc dài không buộc buông xuống bả vai, không có vẻ kiều diễm không gì sánh được thường ngày, chỉ mặc một bộ áo trong khiến nàng ta càng có vẻ giống đóa hoa yếu ớt bị gió mạnh thổi nát, đang uống chén trà nóng trong tay tỳ nữ bên cạnh. Trong mắt hắn có vẻ thương tiếc, tiến lên vài bước ngồi vào trước giường nàng, nhẹ giọng hỏi: “Trinh Nguyên, làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước? Nếu ngươi muốn ngắm hoa mai thì cứ nói với ta là được, ta nhất định sẽ chọn cành mai đẹp nhất đưa tới cho ngươi, sao lại đi tới bờ hồ, quá nguy hiểm!”
Những lời ôn tồn quan tâm đầy dịu dàng chân thành khiến trái tim vốn tràn đầy lạnh giá và tính toán của Trinh Nguyên có vẻ ấm lên trong chốc lát, nàng tha hương dị quốc trong lòng vốn cô đơn, nay nước mắt dùng để diễn trò bỗng bất giác rơi xuống, tràn đầy ấm ức thương tâm, tựa vào vai hắn.
“Thừa Vũ điện hạ…”
Thấy giai nhân khuynh quốc chưa nói gì đã rơi lệ, còn yêu thương nhung nhớ thế này khiến Tư Thừa Vũ cứng người trong thoáng chốc, hắn luôn tự kiềm chế giữ lễ nghi, nay chỉ có thể ngẩn người, vươn tay dịu dàng vỗ vai nàng: “Được rồi, không sao, không sao.”
Nhưng ngay khi trong lòng Trinh Nguyên Công Chúa ấm áp một chút, câu nói tiếp theo của Tư Thừa Vũ lại đánh nàng vào địa ngục giá lạnh lần nữa: “Yên tâm, một lát là ổn thôi, ngươi chỉ vì sợ hãi mới tưởng Thiên Tuế Vương Phi đẩy ngươi xuống nước, ta lấy tính mạng đảm bảo Thiên Tuế Vương Phi tuyệt đối không đẩy ngươi xuống nước.”