“Cái gì? Ai đã chết?” Tây Lương Mạt lập tức nhăn mày.
Tiểu Thắng Tử ở ngoài rất thính tai, đáp lại ngay: “Là Phó soái quân đoàn phía tây của Tây Địch mà ngài đã bắt về, Long Tố Ngôn, sáng sớm hôm nay được phát hiện đã chết ở dịch quán.”
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thắng Tử nghe trong phòng có tiếng sột soạt, sau đó cửa cọt kẹt mở ra, hắn ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với một gương mặt hồng hào kiều diễm.
Ánh mắt Tây Lương Mạt tuy đã lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng còn lóng lánh ánh nước, đuôi mày khóe mắt hàm sắc xuân, tựa như ánh đỏ còn chưa hoàn toàn biến mất trên dòng sông êm đềm buổi chạng vạng, chỉ một cái liếc nhìn đã đủ khiến người ta ngây người.
Cho đến khi Tiểu Thắng Tử cảm giác một tầm mắt lạnh lẽo bắn lên đầu mình, loại ánh mắt gần như hữu hình này khiến Tiểu Thắng Tử cảm thấy làn da nhói lên đau đớn, vô thức co rúm lại, lập tức cúi đầu xuống, nơm nớp lo sợ nói: “Phu nhân.”
Tây Lương Mạt vẫn nhăn mày, không chú ý tới những chi tiết nhỏ kia, chỉ tập trung vào tin tức vừa mới nghe được: “Được rồi, chuẩn bị chút đi, chúng ta lập tức tới hiện trường xem xét.”
Tiểu Thắng Tử gật đầu quay đi, trước khi đi còn cẩn thận liếc nhìn chủ tử nhà mình đứng sau Tây Lương Mạt một cái, thấy dáng vẻ lạnh như băng của chủ tử, hắn vội vàng rụt đầu, lạch bạch chạy đi như chim cút.
Bởi vì luôn mặc nam trang trước mặt người Tây Địch nên Tây Lương Mạt thay một bộ nam trang đơn giản thanh lịch, cùng Bách Lý Thanh dẫn mấy người thân tín ra roi thúc ngựa, chỉ chốc lát sau đã tới dịch quán.
Xung quanh dịch quán đã vây kín người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám, còn người của Thuận Thiên Phủ Doãn thì đứng hết vòng ngoài, mong chờ nhìn vào trong, vẻ mặt hoang mang. Tuy bọn họ chịu trách nhiệm án lớn hình sự đến chuyện vợ chồng cãi nhau lông gà vỏ tỏi trong kinh thành, nhưng một khi Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ nhúng tay thì trên cơ bản không còn chuyện của bọn họ nữa.
Khi Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh thúc ngựa đến, người của Tư Lễ Giám đã lưu loát tiến lên dắt cương ngựa cho bọn họ, Tây Lương Mạt liếc nhìn người của Thuận Thiên Phủ Doãn hoang mang rối loạn khom mình hành lễ, bỗng nói: “Để nha dịch phá án và người khám nghiệm tử thi đắc lực nhất của bọn họ vào.”
Người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ xung quanh đều sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt có phần khinh thường, danh tiếng của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ tuy không tốt nhưng trên thực tế là tập hợp của nhân tài trên nhiều lĩnh vực, người của Thuận Thiên Phủ Doãn hoàn toàn không vào được mắt bọn họ.
Túc Vệ thì tự giải thích là phu nhân không hiểu rõ thực lực của người một nhà, nhưng vẫn cung kính gật đầu rồi phất tay với thuộc hạ của mình, sau đó có người dẫn người của Thuận Thiên Phủ Doãn đang nơm nớp lo sợ đến.
Tiểu Thắng Tử không nhịn được, bắt đầu nhẹ giọng nói bên tai Tây Lương Mạt: “Ngài không biết đấy thôi, những trường hợp thế này đều do Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám chúng ta tiếp nhận.”
Tây Lương Mạt đương nhiên hiểu bọn họ muốn nói gì, chỉ thản nhiên đáp: “Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đương nhiên đều tốt, ta chỉ muốn hỏi xem có ai có chuyên môn tra xét thi thể, đồng thời thường xuyên tham gia phá án không? Chính bởi vì mọi người rất tập trung vào chức trách của mình mà chưa hẳn chắc chắn sẽ giỏi hơn người của Thuận Thiên Phủ Doãn ở những lính vực khác. Dù sao người của chúng ta chưa từng có ai chuyên môn chịu trách nhiệm án hình sự, sẽ có rất nhiều chỗ chưa đủ kinh nghiệm, chưa chắc đã tìm ra nguyên nhân.”
Lời này vừa nói ra khiến ngươi của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đều sửng sốt, không ai lên tiếng, dù sao trong bọn họ có người giỏi về dùng độc, có người giỏi về giết người, có người giỏi về giám sát, có người giỏi về trinh sát, khám nghiệm tử thi đương nhiên cũng có, cao thủ vết tích cũng có, nhưng mục đích khác nhau. Mục đích của bọn họ chủ yếu là xác định mục tiêu đã chết hay chưa, có còn người sống sót hoặc bỏ trốn hay không, hay có vết tích của âm mưu gì khác hay không.
Nhưng bọn họ rốt cuộc không có ai tổng hợp phân tích và phán đoán hiện trường, càng không có ai thực sự chuyên môn về khám nghiệm tử thi phá án.
Tây Lương Mạt nhận ra sự không phục của bọn họ, mỉm cười, không nói rõ mà chỉ nói: “Mời Cố đại nhân và mọi người cùng vào đi.”
Trong thuộc hạ của Thuận Thiên Phủ Doãn có một quan án sát thất phẩm, họ Cố, tuổi khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu, mặt gầy gò, bình thường rất ít lời, thế nhưng trong dân gian nổi danh phá án như thần, có điều tính tình quá lạnh lẽo cứng rắn nên không thăng chức được, Thuận Thiên Phủ Doãn thì không nỡ ném đi tảng đá thối này nên cứ nuôi không.
Hắn vốn khinh thường người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ, lại biết cái gì lợi cái gì hại nên không lên tiếng, hôm nay tuy không biết Tây Lương Mạt là ai, nhưng nghe nói mỹ thiếu niên thân phận không kém này để mắt đến bọn họ, hiếm khi nào có người hiểu bọn họ, cái nhìn của hắn đối với Tây Lương Mạt cao hơn vài phần, hắn đi theo Thuận Thiên Phủ Doãn tiến lên, cung kính chắp tay rồi xoay người vào dịch quán trước.
Tây Lương Mạt nhướng mày, cười khẽ: “Quả là thần phá án, tính tình kiêu ngạo thật đấy.”
Bách Lý Thanh lạnh nhạt nói: “Có bản lĩnh đương nhiên có thể kiêu ngạo, nếu không có bản lĩnh chính là tự tìm đường chết.”
Thuận Thiên Phủ Doãn cười gượng vài tiếng, không dám nhìn sắc mặt Bách Lý Thanh, chỉ rụt rè nói với Tây Lương Mạt: “Đại nhân thứ lỗi.”
Trong lòng khó tránh khỏi hối hận, nếu biết trước Thiên Tuế gia sẽ tới, nói cái gì hắn cũng sẽ không dẫn lão Cố đến.
Tây Lương Mạt gật đầu, khoát tay xoay người cùng Bách Lý Thanh vào trong dịch quán.
Vừa vào dịch quán đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, sau đó được quán trưởng dịch quán mặt mày trắng bệch dẫn đường, Tây Lương Mạt đi vào trong quán, vừa ngẩng đầu đã thấy một thi thể không đầu nằm trên giường, lồng ngực của thi thể đọng rất nhiều vết máu đen, vết máu còn uốn lượn chảy tới ngoài cửa sổ, trên mặt đất cũng có một bãi máu lớn.
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày: “Đầu đâu?”
Quán trưởng dịch quán thất hồn lạc phách lắc đầu: “Không biết, tìm khắp nơi rồi, các đại nhân của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ cũng đã tìm, không tìm thấy gì hết.”
Đôi mắt lạnh giá ma mị của Bách Lý Thanh đảo qua thuộc hạ của mình, người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đều cúi đầu, Túc Vệ thấp giọng chắp tay nói: “Chúng thuộc hạ đã tìm khắp xung quanh, ngay cả giếng nước, lồng sắt đầy bụi cũng đã tìm, không hề tìm thấy đầu người Tây Địch, có lẽ đã bị hung thủ cầm đi rồi.
Tây Lương Mạt nhìn Cố án sát đang ngẩn người nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất, bỗng khách khí hỏi: “Không biết Cố tiên sinh thấy thế nào?”
Họ Cố kia không thèm ngẩng đầu, chỉ nói: “Gọi ta lão Cố là được.”
Người của Tư Lễ Giám ở xung quanh lại bực bội, cảm thấy nam nhân trung niên này có phần ngông cuồng quá đáng, dám nói với chủ tử như thế, bọn họ không khỏi nghiêm mặt. Khí thế trên người bọn họ đã đủ âm trầm, gần giống Bách Lý Thanh, nay lại biểu cảm như vậy nhìn càng đáng sợ, nhiệt độ không khí cũng phải lạnh xuống vài độ, khiến đường đường Thuận Thiên Phủ Doãn và một đám nha dịch lạnh đến mức run rẩy.
Tây Lương Mạt nghe thấy câu trả lời không phối hợp này không khỏi có chút buồn cười, sau đó cũng vâng lời: “Lão Cố, ngươi thấy thế nào?”
“Vết chém trên cổ nạn nhân rất ngọt, chứng tỏ con dao chặt đầu nhất định rất sắc, người cầm đao nhất định cũng có sức lực rất lớn, hoặc biết võ.” Lão Cố lật thi thể không chút kiêng kỵ nào, sau đó nhìn lòng bàn tay Long Tố Ngôn rồi bổ sun: “Hung thủ hẳn là có võ nghệ, bởi võ nghệ của người chết không tệ, tay đầy vết chai do sử dụng kiếm.”
Tây Lương Mạt gật đầu: “Không sai.”
Võ nghệ của Long Tố Ngôn quả thực tương đối tốt, trên dưới Bạch Khởi.
Lão Cố sờ khắp thi thể, lại nhìn quanh một chút, ngồi xổm xuống xem xét mặt đất, rồi bỗng đứng bật dậy, nghiêm nghị cả giận nói: “Ai quét đất, còn di chuyển thi thể?”
Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi cũng nhăn mày nhìn về phía Bách Lý Thanh, Bách Lý Thanh liếc nhìn Túc Vệ, sắc mặt Túc Vệ có chút kỳ quái, khó hiểu đáp: “Bởi vì nhận được tin các chủ tử sắp tới nên các huynh đệ khiêng thi thể lên giường, cũng dọn dẹp xung quanh một chút.”
Chỉ thấy ngực lão Cố phập phồng vài nhịp, bỗng vung tay đi ra khỏi phòng: “Lão Cố không cách nào có kết luận gì nữa, các vị đại nhân mời cao minh khác đi.”
Mọi người ngẩn ra, đáy mắt Bách Lý Thanh hiện lên một tia bực bội, thấy vẻ mặt chủ tử không vui, Tiểu Thắng Tử lập tức bắn một ánh mắt tàn nhẫn qua, có hai Cẩm Y Vệ rút kiếm ra gác lên vai lão Cố, lạnh lùng nói: “Một án sát nho nhỏ cũng dám bất kính với Thiên Tuế gia và Đốc Vệ đại nhân, còn không quỳ xuống!”
Hiện nay thân phận của Tây Lương Mạt ở bên ngài vẫn là Phi Vũ Đốc Vệ, vì vậy mọi người cũng gọi như thế.
Đến giờ có vẻ lão Cố mới tỉnh táo lại, mình không phải đang xử án bình thường, có thể làm theo tính cách của mình, chỉ có thể vừa tức vừa sợ bị người ta ấn xuống đất.
Thuận Thiên Phủ Doãn nhăn nhó mặt mày cũng quỳ xuống cung kính cầu xin: “Thiên Tuế gia, Đốc Vệ đại nhân, lão Cố bình thường hận nhất có người động chạm hiện trường, nói rằng như thế sẽ không còn đầu mối gì nữa, không phải cố ý chống đối Thiên Tuế gia và Đốc Vệ đại nhân.”
Bách Lý Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì, ngược lại Tây Lương Mạt có thể hiểu được một số tính cách cổ quái của “chuyên gia”, huống hồ đụng chạm và dọn dẹp hiện trường quả thật sẽ mất đi rất nhiều đầu mối để phán đoán chân tướng.
Nàng nhàn nhạt nói: “Được rồi, để Cố tiên sinh đứng lên đi, Thiên Tuế gia và ta sẽ không trách tội bọn họ.”
Tây Lương Mạt thoáng dừng lại nói: “Có điều, hắn cần nói ra những suy đoán của mình.”
Thuận Thiên Phủ Doãn thổi ria mép phì phì, trừng mắt nhìn về phía lão Cố, lão Cố run lên còn cứng đầu cứng cổ nói: “Theo tình hình hiện nay, người chết này bị người quen giết chết, tuy vết tích đã bị dọn dẹp nhưng có thể thấy rằng nơi này chưa từng có tranh chấp quá lớn, hơn nữa trên người hắn có hai vết thương, một chỗ ở sau lưng, một chỗ ở đầu, đều là trí mạng, cao thủ thế này lại đưa lưng về phía kẻ khác, nhất định kẻ kia là người quen, hắn bị thương, mất máu quá nhiều rồi mới bị chặt đầu.”
Tây Lương Mạt gật đầu, như có chút suy nghĩ.
Bách Lý Thanh nheo mắt lại nhìn thi thể của Long Tố Ngôn, bỗng nhiên hỏi: “Vậy vì sao hung thủ phải chặt đầu hắn?”
Lão Cố im lặng một lát mới nói: “Loại tình hình này có thể vì không muốn để người khác nhận ra người chết, hoặc hung thủ có mối thù lớn với người chết.”
Bách Lý Thanh gật đầu, khoát tay nói: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Sau đó hắn lại liếc nhìn Túc Vệ, lạnh lùng nói: “Tiền lương tháng này của các ngươi ban cho vị Cố tiên sinh này.”
Tuy Bách Lý Thanh luôn bao che khuyết điểm, không nói gì trước mặt người của Thuận Thiên Phủ Doãn, nhưng người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đều đỏ mặt cúi đầu, bọn họ biết Thiên Tuế gia đang nghiêm phạt vì sự ngông cuồng của bọn họ.
Đuổi lão Cố và người của Thuận Thiên Phủ Doãn đi, Tây Lương Mạt cùng Bách Lý Thanh đi ra, không phải ngửi mùi máu tươi nồng nặc trong dịch quán.
Đứng trong hậu viện trống trải, nhìn mặt trời chiều xa xa mang theo sắc đỏ như máu phủ kín vạn vật một màu đỏ chói, Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng: “Mưa gió lại sắp tới, có người rất không thích chúng ta và Tây Địch ngừng chiến rồi, chỉ sợ đặc phái viên truyền tin của Tây Địch sẽ biết tin tức này rất nhanh thôi.”
Hiện nay bọn họ vừa mới nhận được thư đình chiến của Hoàng Hậu Tây Địch, cũng vừa mới đưa tin tức về Long Tố Ngôn và Bách Lý Tố Nhi về tay Hoàng Hậu Tây Địch, còn định dùng đám con trai của vị Hoàng Hậu nương nương này để bàn một cuộc giao dịch lớn, không ngờ lại xảy ra chuyện, nếu nói là báo thù trùng hợp thì không khỏi quá trùng hợp rồi.
“Hừ.” Đôi mắt Bách Lý Thanh bị mặt trời chiều nhuộm thành một màu đỏ tươi quỷ quái lạnh giá, hắn nhếch khóe môi tinh xảo cười khẩy một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý: “Người Tây Địch mà thôi, đã chết thì chết, nếu tiện phụ già Tây Địch kia thức thời một chút, có lẽ bản tọa sẽ trả Bách Lý Tố Nhi về cho ả, nếu ả không biết thức thời, bản tọa sẽ nuôi thằng nhãi con kia, cứ cách một thời gian lại lột một miếng da của nó, rút một miếng xương của nó, chậm rãi làm một bộ nhạc khí đầy đủ cho ả làm của hồi môn.”
Nhìn nụ cười diễm lệ mà tàn nhẫn trên khóe miệng Bách Lý Thanh, Tây Lương Mạt bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, trong lòng không khỏi hoài nghi, dường như chỉ cần gặp chuyện liên quan tới hoàng thất Tây Địch hắn sẽ đặc biệt tàn nhẫn.
Hay chỉ là ảo giác của nàng?
Nàng trầm tư chốc lát, vẫn nói: “Ừ, Bách Lý Tố Nhi giờ còn đang dưỡng thương của Thái Y Viện, ta thấy nên đưa hắn tới phủ Thiên Tuế giam giữ thì hơn, cho dù chúng ta không sợ người Tây Địch, nhưng trên tay có lợi thế tốt thì đừng nên để nó thoát, nó còn phải làm con tin trong nước ta một thời gian.”
Chuyện này coi như Bách Lý Tố Nhi gặp may, hắn bị vị gia bên cạnh giẫm suýt chết, không thể không tiến cung dưỡng thương trong Thái Y Viện, thế mà tránh được một kiếp. Bất kể người trong Thiên Triều hay thám tử của quốc gia xung quanh gây xích mích ly gián, nàng đều không cho phép tình hình phát triển, thỏa mãn nguyện vọng của những kẻ đó.
Bách Lý Thanh nghe vậy sắc mặt sa sầm xuống, từ chối không chút do dự: “Không được!”
Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, có chút khó hiểu, chỉ cho rằng bệnh sạch sẽ của hắn lại tái phát: “Nếu ngươi không thích người ngoài vào phủ thì ta sẽ giữ nó ở ngoại viện, bảo Tiểu Thắng Tử phân người giám sát nó là được.”
Bách Lý Thanh vẫn lạnh lùng nói: “Không được, nếu ngươi lo lắng có người ra tay với nó thì chúng ta ném nó vào đại lao của Tư Lễ Giám là được.”
Tây Lương Mạt nghe vậy, bất đắc dĩ ôm trán: “Mệt ngài nghĩ ra được, chỗ kia người đứng đi vào, nằm đi ra, ngươi cảm thấy tiểu tử kia vào đó, bằng tính tình của nó, chỉ sợ chỉ có một thi thể đi ra thôi.”
Thiếu niên ngạo mạn ở Thái Y Viện còn hai ba ngày lại đòi tuyệt thực đòi chết, nếu vào nhà giam của Tư Lễ Giám ước chừng sẽ chỉ còn xương khô, cố tình thân phận nó đặc biệt nên nhất thời thật sự không biết nhốt ở đâu mới yên tâm được.
Bách Lý Thanh vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt bỏ lại một câu: “Đừng mơ, đó là chỗ của bản tọa, quy củ từ trước đến nay là người Tây Địch và súc sinh không được vào!”
Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Tây Lương Mạt ngẩn ngơ, nàng có nên nói cho lão yêu ngàn năm các loại điển cố liên quan đến câu “và chó không được vào” không?
Khi đó, trong viện của hắn có vũ nương của đủ các nước, từ lúc nào lại có quy định “người Tây Địch và súc sinh không được vào” này thế?
— Ông đây là đường ranh giới gió lớn thổi, bình luận dài thật dài —
Có điều, cuối cùng Thiên Tuế gia kiêu ngạo vẫn đồng ý để Bách Lý Tố Nhi vào ở.
Bởi vì…
“Quận Chúa sai nô tỳ chuyển lời tới Thiên Tuế gia, nếu người Tây Địch và súc sinh không được vào, Quận Chúa đành chịu ấm ức một chút, dẫn người Tây Địch và con súc sinh Tiểu Bạch tạm thời về phủ Quốc Công ở mấy ngày.” Bạch Ngọc ho khan một tiếng, nói với Bách Lý Thanh.
Sắc mặt Bách Lý Thanh thoáng chốc như mưa gió sắp tới, hắn đập bộp tấu chương trong tay xuống, âm u nói: “Nha đầu thối kia đâu?”
Bạch Ngọc hơi lùi ra sau một bước, tránh đi loại khí âm hàn trên người Bách Lý Thanh, sau đó lại ho khan tiếng nữa: “Khụ, Quận Chúa nói nàng nghĩ tới sẽ phải xa cách phu quân, không buồn ăn uống, thể xác và tinh thần tiều tụy, ưu thương vô cùng, một ngày không gặp như cách ba thu, đi ngoài không thuận, thế cho nên vất vả lâu ngày thành tật, nội thương trầm trọng, quyết định nằm trên giường không dậy nổi, đồng thời đóng cửa cài then, xin miễn lui tới với bất cứ kẻ nào, để một mình nàng ai oán thương xót cho cuộc sống bi thảm và… à… tình yêu của nàng.”
Nói đến mấy chữ sau cùng, Bạch Ngọc không nhịn được đỏ mặt, lời này nghe sao có vẻ cực kỳ mất tự nhiên, quái dị, còn vô cùng… vô liêm sỉ.
“Vô liêm sỉ!” Bách Lý Thanh im lặng chốc lát, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ từ kẽ răng, sau đó nghiêm mặt ngồi xuống tiếp tục phê duyệt tấu chương, thế nhưng Bạch Ngọc lại cảm thấy loại quỷ khí nào đó trong mắt Thiên Tuế gia dường như đã lặng lẽ biến mất, ngược lại trong cảm giác trong suốt có một thứ gì đó như là… à… đắc ý?
Hơn nữa, nàng do dự một chút, tấu chương trên tay Thiên Tuế gia cầm ngược rồi, thế nhưng nàng suy nghĩ rồi không nói gì, lui ra ngoài.
Thiên Tuế gia không kiên trì phản đối tiểu hoàng tử Tây Địch vào ở, vậy hẳn là không có vấn đề gì đâu.
Thế nhưng Tiểu Thắng Tử vừa vặn bưng một chén trà thanh tâm vào, vừa bước qua cửa đã thấy tấu chương trên tay Bách Lý Thanh, liền cười nói: “Chuyện gì khiến gia vui vẻ như thế, cầm ngược cả tấu chương rồi.”
Vừa dứt lời, một quyển tấu chương đập thẳng lên mặt hắn, chặn đứng nửa câu còn chưa nói hết của Tiểu Thắng Tử.
Bạch Ngọc lắc đầu, yên lặng nói, Quận Chúa nói đúng, người ngu dốt không thể trách xã hội.
Có điều, xa hội là cái gì thế?
…
“Ngươi cứ yên tâm, sai người dọn đồ của hắn chuẩn bị nâng về phủ là được.” Tây Lương Mạt lười biếng phe phẩy cây quạt nói.
Liên công công vẫn có chút lo lắng: “Nhưng mà… Thiên Tuế gia còn chưa cho phép hoàng tử Tây Địch vào ở, chẳng may xúc phạm nghịch lân của gia…”
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi cười cười: “Rồng tuy có nghịch lân, nhưng chỉ cần sờ thuận chiều lân (vảy) thì vẫn cứ ngửa bụng để ngươi xem long tiên cả thôi.”
Huống hồ hồ ly tinh ngàn năm kiêu căng kia muốn lừa nàng nói chữ đó lâu rồi, hôm nay coi như uyển chuyển tỏ tình, hợp ý hắn, đủ để khiến hắn vênh váo đắc ý, đầu óc choáng váng một thời gian.
Liên công công do dự một lúc rồi gật đầu, dù sao cũng là vợ chồng, hắn cảm thấy triều đình cao thấp, người dám trái lời gia cũng chỉ có mình phu nhân, nếu phu nhân đã chắc chắn thì hẳn là không sai.
Vì vậy, hắn sai đầy tớ thu dọn đồ của Bách Lý Tố Nhi, tiện thể “thu dọn” cả chính Bách Lý Tố Nhi nữa.
Nhìn cuộn “chăn” dài bằng một người bị đóng gói trên mặt đất, Tây Lương Mạt đi tới, nhấc một góc chăn lên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn diễm lệ đỏ bừng không biết vì nóng hay vì xấu hổ.
Bách Lý Tố Nhi nhìn Tây Lương Mạt, phẫn hận nhìn nàng chằm chằm như hận không thể nhào ra cắn chết nàng.
Tây Lương Mạt lại không ngại chút nào, chỉ cười cười: “Ta biết ngươi không sợ chết, vậy thì sau khi vào ở trong phủ Thiên Tuế cứ tiếp tục không biết thức thời mà cả ngày hô to gọi nhỏ, ta tin rằng ngươi đã nghe danh nhà tù của Tư Lễ Giám, trong đó đủ cả một trăm lẻ tám loại hình phạt khiến ngươi sống không bằng chết, hơn nữa Cửu Thiên Tuế gần đây đang bực bội vì hình phạt không có gì mới mẻ thú vị, có lẽ hắn sẽ vui mừng dùng ngươi làm thí nghiệm đấy.”
Bách Lý Tố Nhi vốn thà bị đánh chết cũng không muốn vào ở trong phủ của Bách Lý Thanh, dù sao yêu ma ác độc, kinh khủng, còn xinh đẹp hơn nó kia đã tạo cho tâm hồn bé nhỏ của nó một ấn tượng quá mức khủng khϊế͙p͙.
Vì vậy, vừa nghe nói phải chuyển khỏi Thái Y Viện, nó lập tức khóc lóc cãi vã như điên, không chịu đi, nào biết tên họ Mạt khốn kiếp này không chỉ sai người trói nó lại, mà còn…
Tây Lương Mạt bỗng vươn tay cầm đầu chăn kéo xuống, lộ ra điểm anh đào mềm mại trước ngực Bách Lý Tố Nhi, nàng thò ngón tay chọc chọc lên ngực nó, cười với vẻ mặt hết sức tao nhã: “À, đúng rồi, bạn nhỏ này, nếu ngươi dự định để tất cả mọi người thấy ngươi chạy trần truồng thì cứ việc nhảy khỏi xe chạy trốn, hoặc hét ầm ĩ, chửi bới như điên.”
“Ngươi… Ngươi… vô liêm sỉ!” Gương mặt xinh đẹp của Bách Lý Tố Nhi đỏ bừng vì hành vi trêu chọc ngả ngớn của Tây Lương Mạt, giống như suýt chút nữa nổ banh đầu mà chết.
Bạch Ngọc, Bạch Trân và Liên công công đều âm thầm rơi lệ thương thay cho tiểu hoàng tử Tây Địch vừa xinh đẹp vừa gắt gỏng đó.
Tây Lương Mạt vì miễn cho Bách Lý Tố Nhi gây chuyện đau đầu, sai người lột sạch quần áo của Bách Lý Tố Nhi thích kêu gào òm sòm, sau đó dùng chăn quấn, chỉ lộ ra đầu và chân, có phần giống Hoàng Đế sủng hạnh phi tần, lệnh cho đám thái giám khiêng phi tử trần truồng đưa lên long sàng.
Chỉ khác là Bách Lý Tố Nhi bị lột sạch quấn trong chăn, bị thái giám khiêng từ hoàng cung tới thẳng… phủ Thiên Tuế, dọc đường xuyên qua nửa hoàng cung, qua cửa Huyền Vũ rồi tới đường lớn Chu Tước, rêu rao trở về phủ Cửu Thiên Tuế, làm cho mọi người rối rít bàn luận, Cửu Thiên Tuế lại tìm được bảo bối gì hay sao ấy, bảo bối lần này rất to, rất đặc biệt, phải dùng chăn để gói.
Trên đường đi, Tây Lương Mạt rất hài lòng nhìn Bách Lý Tố Nhi ngoan ngoãn chui trong chăn bất động.
Đối phó với tiểu tiện nhân đương nhiên phải dùng phương pháp càng đê tiện hơn.
Bố trí xong Bách Lý Tố Nhi đang xấu hổ và giận dữ muốn chết, Tây Lương Mạt trở về phòng, quả nhiên, một bóng người cao gầy đã ưu nhã tựa bên cửa sổ chờ nàng về.
Hắn thấy nàng về bỗng âm dương quái khí nói: “Thế nào? Tim không đau nữa à?”
Tây Lương Mạt mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh nói: “Đương nhiên, bởi vì gặp được phu quân tim tự nhiên sẽ không đau nữa, không tin ngươi sờ thử xem.”
Bách Lý Thanh sửng sốt, còn có chút mất tự nhiên vì lời nói của Tây Lương Mạt, hất cằm lên hừ khẽ một tiếng, làm như mặc kệ nàng, chỉ cúi đầu đọc sách.
Tây Lương Mạt cười thầm trong lòng, xem ra câu nói sáng nay ảnh hưởng tới lão yêu nghìn năm này đến tận bây giờ, chỉ số vô liêm sỉ thường ngày có vẻ giảm xuống, trở nên ngây thơ hơn?