Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 76: Son hồng

Bách Lý Thanh nhìn Vương râu và Bách Lý Tố Nhi cãi nhau đến gà bay chó sủa cách đó không xa, không khỏi khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày cười khẽ: “Thế này là thế nào? Ta cũng không biết ngươi đổi tên từ lúc nào đấy.”


Mạt Lương Tây?


Tây Lương Mạt ho nhẹ một tiếng: “Cái đấy là…thuận miệng bịa một cái thôi.”


Sau đó nàng thoáng dừng: “Ta đi trước nhé.”


Bách Lý Thanh hơi gật đầu, hắn cũng tính quan sát đôi hoàng tử này trước đã.


Bên kia, Bách Lý Tố Nhi thấy Tây Lương Mạt nhàn nhã đi tới, nó hung ác trừng mắt nhìn nàng khinh bỉ: “Tên ti bỉ nhà ngươi, ngoại trừ giả thần giả quỷ, bắt nặt trẻ con, ngươi còn biết làm gì nữa? Quân đội Thiên Triều đều là những phế vật đê tiện như ngươi, sớm hay muộn cũng có một ngày bị Tây Địch chúng ta hoàn toàn thôn tính, đến lúc đó đừng để ta bắt được ngươi…!”


“Tố Nhi!” Long Tố Ngôn lớn tiếng ngắt lời nó, sau đó nhìn về phía Tây Lương Mạt, cố nén cảm giác đau đớn ở cái chân bị gãy xương khi ngã xuống, giọng nói yếu đuối nói: “Mạt Lương Tây, tuy chúng ta không biết rốt cuộc ngươi là quân đội nào của Thiên Triều, nhưng ta đã nói cho ngươi thân phận thật của Tố Nhi là Thập Bát hoàng tử Tây Địch, nếu ngươi đủ thông minh thì sẽ không tùy tiện động vào Tố Nhi, có lẽ sau này mới có lợi với các ngươi.”


“Ca ca, huynh điên rồi à!” Bách Lý Tố Nhi trợn trừng mắt không dám tin, nhìn Long Tố Ngôn thất thanh hét lên.


“Ngươi câm miệng!” Long Tố Ngôn đột nhiên giận dữ, mặt mày có vẻ dữ tợn làm cho Bách Lý Tố Nhi hoảng sợ. Nhiều năm qua, người ca ca này luôn trân trọng yêu thương nó, rất hiếm khi mắng nó như thế.


Đôi mắt to của nó lập tức đỏ lên như một con thỏ, toàn thân run run.


Tây Lương Mạt nhếch khóe môi, lười biếng ngồi xuống, liếc nhìn Bách Lý Tố Nhi nói: “Long thiếu gia, hoặc nên gọi ngươi là Bách Lý Tố Nhi, vị ca ca này của ngươi rất yêu thương ngươi mới mắng ngươi, thân là tướng bại trận, nếu còn không hề kiêng kỵ, cố ý chọc giận kẻ địch, chỉ sợ cho dù ngay từ đầu tính dùng mạng ngươi để đổi chác, lúc này trong lòng nóng giận trực tiếp giết chết ngươi, hoặc làm ngươi liệt nửa người cả đời rồi mới đưa ngươi về thì có sao?”


Bách Lý Tố Nhi nắm chặt thành nồi, phẫn nộ hét lên với Tây Lương Mạt: “Tiện nhân đê tiện nhà ngươi, ai cần ngươi giả mù sa mưa quan tâm, ngươi có bản lĩnh thì đừng để ta sống. Ta thề, chỉ cần ta sống một ngày, sớm hay muộn sẽ khiến ngươi nhận hết lăng nhục, chết một cách thê thảm nhất.”


Vừa dứt lời, nó đột nhiên bị một trận gió âm hàn tát một cái thật mạnh, bởi vì lực quá mạnh mà bị hất ra khỏi nồi, kêu thảm một tiếng, hoàn toàn lõa thể ngã lăn ra đất.


Cổ họng nó ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi: “Ư.”


Một cái chân đi chiếc giày cực kỳ tinh xảo nâng cằm nó lên, cùng với đó là giọng nói lạnh lẽo cực kỳ dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu nó: “Tên tiện nhân bại hoại không biết lượng sức, nếu ngươi thích nhận hết lăng nhục mà chết như thế thì bản tọa sao có thể không đáp ứng nguyện vọng của ngươi được?”


Bách Lý Tố Nhi vốn trúng một chưởng, máu bốc lên, giờ lại bị ép ngẩng đầu, không khỏi càng choáng đầu hoa mắt, đến khi nhìn rõ gương mặt trên đỉnh đầu vẻ mặt hoàn toàn cứng lại, không tự chủ được mà co rúm lại dưới ánh mắt âm lạnh gần như bạo ngược đó.


Làm sao lại có người có loại ánh mắt này, từ trên cao nhìn xuống, giống như yêu ma nhìn sinh vật nhỏ bé của thế gian, dung mạo xinh đẹp đến kinh người chẳng những không làm dịu đi hơi thở hắc ám như tử khí dày đặc tràn ra từ hoàng tuyền trên người hắn, ngược lại càng tăng thêm cảm giác vặn vẹo quỷ dị.


Chỉ đứng đó đã đủ ngưng đọng không khí.


Bách Lý Thanh nhìn Bách Lý Tố Nhi cuộn mình dưới chân mình, trong mắt hắn hiện lên ý cười mịt mù làm cho người ta rợn tóc gáy, mũi chân bỗng buông lỏng, giẫm thẳng lên bả vai của Bách Lý Tố Nhi, động tác có vẻ rất nhẹ rất tao nhã, chỉ nghe “rắc” một tiếng, tiếng xương gãy vụn và tiếng hét thảm của Bách Lý Tố Nhi cùng vang lên, bởi Bách Lý Tố Nhi đang ở trong thời kỳ vỡ giọng nên tiếng hét có phần sắc nhọn đó nghe cực kỳ chói tai.


“Dừng tay, tên ác nhân kia!” Long Tố Ngôn trợn trừng mắt rống lên, mắt đỏ rực, giãy dụa muốn thoát ra.


Đó là tiểu đệ đệ mà bọn hắn nâng trên tay như bảo bối, làm sao có thể để mặc kẻ khác tra tấn như vậy.


Nhưng tiếng gầm của Long Tố Ngôn chỉ khiến nụ cười của Bách Lý Thanh càng thêm tàn nhẫn, mũi chân chậm rãi dùng sức như cố ý tra tấn thiếu niên mỹ mạo dưới chân, thêm lực lên vết thương vỡ vụn của nó.


Xương cốt vỡ nát, chui vào thịt non mềm đau nhói, Bách Lý Tố Nhi không còn nghĩ tới tôn nghiêm hoàng tử của mình nữa, không nhịn được vừa khóc vừa giãy dụa, ý đồ thoát khỏi bàn chân của ác ma: “Ca ca, ca ca, Tố Long ca ca cứu ta với, đau quá, hu hu!”


Nhưng tiếng khóc thống khổ và tiếng mắng tức giận của Long Tố Ngôn dường như càng làm cho Bách Lý Thanh sung sướng, động tác chân cũng càng tàn bạo, gần như muốn giẫm xương cốt của Bách Lý Tố Nhi đâm vào trong phổi.


Tây Lương Mạt vốn cũng có ý định khiến Bách Lý Tố Nhi nhận một bài học, miễn cho cứ không coi ai ra gì, ngông cuồng như thế, không ngờ Bách Lý Thanh nhìn có vẻ không khống chế được, tính cách tàn nhẫn trong con người hắn hoàn toàn đã bị kích động bộc lộ ra.


Nàng không khỏi nhăn mày, mắt lạnh liếc về phía Bạch Khởi đang xem cuộc vui ở bên: “Vừa rồi ngươi nói gì với Thiên Tuế gia?”


Vừa rồi hình như nàng trông thấy Bách Lý Thanh nói với Bạch Khởi mấy câu.


Bạch Khởi nghe vậy có chút chột dạ, vẻ mặt lại vẫn tươi cười đáng yêu: “Không có gì, vừa rồi Thiên Tuế gia chỉ hỏi tình hình chiến đấu đêm qua thôi…”


Tây Lương Mạt không đợi hắn nói xong đã vỗ lên đầu hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Nói thật, tiểu tử thối, dám dở trò sau lưng ta à, ngươi còn non lắm.”


Nhìn đôi mắt to xinh đẹp ẩn chứa tia sắc nhọn của Tây Lương Mạt, Bạch Khởi ôm đầu lùi hai bước, chột dạ nói: “Thuộc hạ thật sự không thêm thắt gì, chỉ trong lúc miêu tả tình hình chiến sự thuận miệng nói là Bách Lý Tố Nhi đẩy ngài ra khỏi cầu thôi.”


Tây Lương mạt dừng lại, đau đầu xoa trán, vừa giận vừa bất đắc dĩ nhìn Bạch Khởi ôm đầu trốn sang một bên: “Ngươi… Aizz!”


Thì ra là thế, chẳng trách A Cửu có vẻ muốn ăn thịt người thế này, vị gia này bình thường chỉ kiêu ngạo khinh khỉnh thế thôi, nếu thật sự tức giận sẽ mặc kệ có phải hoàng tử Tây Địch hay không, có ngừng chiến hay không, nhất định sẽ tra tấn con trai người ta đến chết rồi vất thi thể lên giường bố mẹ nó, chuyện như vậy không phải hắn không làm được.


Tây Lương Mạt quay đầu trông thấy sắc mặt Bách Lý Tố Nhi đã xanh tím, khóe môi chảy máu, thở không ra hơi, nàng giật mình, vội vàng bước nhanh tới ôm lấy cánh tay Bách Lý Thanh kéo ra ngoài, nhẹ giọng nói: “A Cửu, chẳng phải ta còn khỏe mạnh hay sao, ngươi đừng nóng giận, tức giận vì người không liên quan làm gì cho hại thân?”


Bách Lý Thanh như mắt điếc tai ngơ, vẫn dùng lực vào mũi chân, dường như nhất định phải giẫm chết Bách Lý Tố Nhi mới có thể giải hận.


Tây Lương Mạt nhăn này, Bách Lý Tố Nhi này là một quân cờ rất tốt, nếu thật sự bị giẫm chết chẳng phải sẽ mất nhiều công sức hơn sao?


Nàng đành cắn răng một cái, bất chấp bên cạnh có rất nhiều người, bỗng vươn tay ôm chầm lấy eo hắn từ phía sau, lẩm bẩm: “A Cửu, ta không sao, thật sự không sao, không có chuyện gì hết.”


Cái ôm của Tây Lương Mạt không chỉ làm cho những người xung quanh trợn mắt há mồm, ngay cả Long Tố Ngôn và Bách Lý Tố Nhi nửa mê man cũng phải ngẩn người.


Có lẽ hơi ấm và cảm giác mềm mại phía sau làm cho Bách Lý Thanh chậm rãi bình tĩnh lại, tuy không còn dùng sức lên người Bách Lý Tố Nhi nữa nhưng chưa dời chân, vẻ mặt âm trầm rít ra một câu từ kẽ răng: “Tất cả tiện nhân hoàng thất Tây Địch đều chết chưa hết tội.”


Tây Lương Mạt không nghĩ sâu thêm, chỉ nhẹ giọng phụ họa: “Chúng ta giữ lại đám tiện nhân này còn có tác dụng, đúng không? Bây giờ giết chết chẳng bằng giữ lại đổi lấy ích lợi lớn hơn, tiện thể khiến bọn chúng càng thêm khó chịu.”


Bách Lý Tố Nhi dù đã ở trong trạng thái bán hôn mê nhưng nghe thấy lời nàng nói vẫn giương cặp mắt oán độc nhìn Tây Lương Mạt.


Ánh mắt Bách Lý Thanh lạnh xuống, lại một cước không chút nể tình giẫm lên người nó, chỉ nghe “rắc” một tiếng vang dội, Bách Lý Tố Nhi hét lên, phun ra một ngụm máu, cái gáy mềm nhũn, đầu rũ xuống.


“Tố Nhi!” Mắt Long Tố Ngôn đỏ ngầu, tức giận đến mức gân xanh trên trán bật ra, hắn nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh, như con thú lớn bị cướp đi thú con, gầm lên điên cuồng: “Long Tố Ngôn thề với trời, mối thù hôm nay, mối nhục hôm nay, nếu…”


“Được rồi, câm miệng đi, con mẹ ngươi, chê tiểu đệ đệ của ngươi còn chưa chết hẳn phài không?” Bạch Khởi không biết từ lúc nào đã nhảy đến bên cạnh Long Tố Ngôn như con khỉ, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn dùng tất thối lột từ chân Bách Lý Tố Nhi nhét vào miệng hắn, chặn tất cả những lời đe dọa hắn chưa kịp nói lại.


Cái tất kia đầy máu và mồ hôi chân, bốc lên một mùi cực kỳ khó ngửi, Long Tố Ngôn bị nhét đầy miệng, sắc mặt thoáng chốc tái mét.


Bách Lý Thanh thấy thiếu niên dưới chân đã hoàn toàn ngất đi mới có vẻ hết giận, âm u cười lạnh: “Tiểu súc sinh, còn biết hôn mê cơ đấy, cũng tinh quái nhỉ.”


Tây Lương Mạt nhìn nụ cười của hắn mà da đầu tê dại, cũng may cuối cùng hắn không định giẫm chết Bách Lý Tố Nhi, vội vàng kéo hắn ra một chút, dịu dàng nói: “A Cửu, ngươi về trong lều trước đi, lát nữa ta tới tìm ngươi.”


Sau đó nàng lại sai Bạch Trân không dám lên tiếng đứng ở bên: “Bạch Trân, gia đi đường suốt đêm đã mệt mỏi, dẫn gia về đại trướng nghỉ ngơi trước đi.”


Bạch Trân lập tức gật đầu, nhìn Bách Lý Thanh có chút bất an, lúc này Bách Lý Thanh không từ chối lời đề nghị của Tây Lương Mạt, quay người lại dẫn đầu sải bước về phía đại trướng, hơi thở mù mịt quấn quanh thân làm cho người tới gần hắn bất giác lùi lại mấy bước.


Tây Lương Mạt nhìn bóng dáng hắn, trong mắt hiện lên một tia hoài nghi, cho dù A Cửu tức giận vì chuyện nàng có thể bị thương nhưng đối với người Tây Địch, hoặc nên nói là hoàng tộc Tây Địch, rõ ràng hắn có một loại oán hận kỳ dị. Nhưng lúc trước khi A Cửu nhắc tới Tây Địch, tuy không có tình cảm thì cũng không đến mức phản ứng như hôm nay, làm cho hắn gần như không khống chế được bản thân.


Nàng suy tư một lát, quyết định xem tình hình của Bách Lý Tố Nhi trước.


Tây Lương Mạt xoay người ngồi xổm xuống, vươn hai ngón tay đặt lên cổ Bách Lý Tố Nhi, cảm giác được mạch của nó vẫn còn, có điều vô cùng mỏng manh, nàng thở phào nhẹ nhõm. Thiếu niên này tuy ác độc nhưng là một lợi thế vô cùng tốt, dù sao hiện nay quốc lực của Thiên Triều không lớn mạnh, lại gặp cuộc bệnh dịch lớn, hiện giờ tốt nhất là không nên đánh trận, dịu xuống để giải quyết chuyện nội bộ, nghỉ ngơi lấy lại sức mới được.


Chu Vân Sinh đi đến bên cạnh nàng, cũng sờ mạch của Bách Lý Tố Nhi, hơi nhăn mày: “Tình hình không tốt lắm, có điều đối với Rose thì không phải vấn đề lớn, lát nữa ta đưa hắn về trị liệu, người về trước đi.”


Tây Lương Mạt xem tình trạng của Bách Lý Tố Nhi rồi hơi gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Long Tố Ngôn, lạnh nhạt nói: “Đệ đệ bảo bối nhà ngươi còn một hơi thở cuối cùng, nếu ngươi rất muốn cùng chết với tiểu đệ đệ của ngươi thì tiếp tục ăn nói ngông cuồng, dù sao quỷ quân chúng ta cái khác không có nhiều, quan tài thì thừa mứa.”


Long Tố Ngôn sửng sốt, sau đó giống như nhớ tới cái gì, nhăn đôi mày kiếm: “Quỷ quân?”


Tây Lương Mạt nhìn hắn cười châm chọc: “Các ngươi nên cảm thấy may mắn, khi các ngươi vừa mới rơi vào tay chúng ta, mẫu hậu đại nhân của các ngươi đã đưa thư đình chiến tới, lát nữa ta sẽ sắp xếp người trị liệu cho ngươi, có điều trị được người chứ không trị được mệnh, còn không biết thức thời, kết cục thế nào đều là số mệnh của các ngươi.”


Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi.


Long Tố Ngôn bỗng khàn giọng nói: “Người vừa rồi là ai?”


Đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia sáng kỳ lạ, nàng lạnh nhạt nói: “Hắn à? Tên của hắn là Bách Lý Thanh, cùng một họ với hoàng tộc Tây Địch các ngươi.”


Nói xong nàng phẩy tay áo bỏ đi, để lại Long Tố Ngôn giật mình ngẩn ra, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.


Bách Lý Thanh?


Bách Lý…


Hắn mở to mắt, Bách Lý Thanh… Chẳng phải tục danh của Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Thủ Tọa Tư Lễ Giám, đại thần phụ chính đứng đầu ép thiên tử lệnh chư hầu, trên dưới triều đình dân chúng Thiên Triều nghe danh đã sợ vỡ mật đấy sao?


Không riêng gì Thiên Triều, ngay cả ở Tây Địch cũng như sấm bên tai.


Có điều, hắn không thể ngờ rằng nam nhân khủng bố như vậy lại có một gương mặt như thế, hơn nữa Bách Lý… Họ của hắn lại giống với họ hoàng tộc Tây Địch.


Đây… thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?


— Ông đây là đường ranh giới để lại bình luận hiếu kính Cửu gia —


Khi Tây Lương Mạt trở lại đại trướng, thấy Bạch Ngọc và Bạch Nhụy đứng ngoài cửa, thấy nàng về hai người lập tức nghênh đón.


“Quận Chúa, Thiên Tuế gia đang tắm, hay là ngài ngồi trước lửa trại một lúc đi, đám Tương Nghị vừa mới đi săn về, đang nướng thịt hươu, mùi rất thơm.”


Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cũng được, lát nữa đi cắt ít thịt hươu cho gia, rồi chia một ít cho các huynh đệ Mị bộ.”


Nàng không hề bất ngờ khi Bách Lý Thanh muốn tắm rửa, trong tất cả những bệnh lớn bệnh nhỏ của Cửu Thiên Tuế, bệnh sạch sẽ đứng thứ nhất, hơn nữa tương đối nghiêm trọng.


Tây Lương Mạt đang định xoay người đi thì nghe giọng nói ma mị trầm thấp của Bách Lý Thanh truyền ra từ bên trong: “Nha đầu, ngươi vào hầu hạ ta tắm rửa, bữa tối để những người khác chuẩn bị là được.”


Bạch Ngọc và Bạch Nhụy nhìn nhau cười, trên mặt lộ vẻ đen tối.


Tây Lương Mạt đặt nắm tay lên môi, ho khẽ một tiếng: “Được rồi, các em đi đi, lát nữa gia tắm xong sẽ gọi các em.”


Bạch Trân đúng lúc đưa quần áo của Bách Lý Thanh tới, nhìn thấy Tây Lương Mạt, đang định nói gì đã bị Bạch Ngọc nhận lấy quần áo nhét vào trong lòng Tây Lương Mạt, rồi Bạch Ngọc cùng Bạch Nhụy nháy mắt mấy cái với Tây Lương Mạt, cười hì hì kéo Bạch Trân đang không hiểu ra sao đi.


Tây Lương Mạt có điểm dở khóc dở cười, mấy nha hoàn của nàng nuôi thay cho Bách Lý Thanh phải không, khẩn cấp đưa nàng vào miệng hổ đến vậy.


Trong lều vang lên giọng nói lười biếng của Bách Lý Thanh: “Ngươi ngẩn ngơ ở ngoài làm gì mà không vào?”


Giọng nói kia tựa như mang theo hơi nước, có cảm giác gợi cảm mê người, làm cho Tây Lương Mạt bỗng dưng đỏ mặt.


Nàng sờ sờ mũi, cầm quần áo vào đại trướng, nơi vốn để nàng nghỉ ngơi và bàn bạc chuyện hành quân nay đã bốc đầy hơi nước, vén mành lên đi vào liền ngửi được hương mạn đà la thoang thoảng, làm cho nàng hoảng hốt tưởng rằng mình không phải đang hành quân, mà nơi này là quỳnh lâu ngọc điện trong ảo cảnh.


Tây Lương Mạt nhìn cái thùng gỗ cực lớn, không khỏi có chút khó hiểu, cái thùng này từ đâu ra vậy, nhìn rất mới, nhưng nàng thật sự chưa từng có cái thùng tắm nào lớn thế này, chỉ có chậu rửa mặt bình thường thôi.


Mỹ nhân lười biếng dựa vào vách thùng, nhắm hai mắt cũng có thể đoán được suy nghĩ của nàng, uể oải nói: “Đây là ta bảo đám Mị Nhất và Tiểu Thắng Tử làm ngay sau khi đến đây.”


Tây Lương Mạt nghe vậy không biết nói sao, có chút thương hại quản gia siêu cấp Tiểu Thắng Tử, rồi nàng giương mắt nhìn sang, thấy hắn ngâm mình trong nước, hai cánh tay trắng nõn rắn chắc gác lên vách thùng, đường cong cơ bắp vô cùng gợi cảm, mái tóc đen nhánh của hắn dùng trâm bạc cài lên một cách tùy tiện, từng giọt nước chậm rãi chảy từ cổ hắn xuống lồng ngực khêu gợi.


Tây Lương Mạt đột nhiên nhớ tới khi mình bị giam cầm trong lòng hắn, những giọt mồ hôi của hắn nhỏ lên thân thể tuyết trắng của nàng, sắc mặt nàng bất giác ửng hồng.


Nàng hạ tầm mắt ho khẽ một tiếng: “A Cửu, ta để quần áo ở đây, ngươi đã muốn dậy chưa?”


Bách Lý Thanh lười biếng nói: “Tới đây giúp vi phu kỳ lưng.”


Lời nói có vẻ mệnh lệnh và bá đạo làm cho Tây Lương Mạt có cảm giác khác thường, nàng ho khẽ một tiếng: “Được.”


Nàng cầm lấy khăn tắm sạch sẽ chấm một chút tinh dầu mạn đà la bạc hà trong bát vàng ở bên cạnh, vừa chậm rãi chà lưng cho hắn vừa thản nhiên nói: “Không biết lần này bọn họ gả tới công chúa bao nhiêu tuổi, A Cửu muốn ai đón lấy củ khoai lang phỏng tay này?”


Bách Lý Thanh lười biếng nói: “Còn ai được nữa, tao nhã, lại đã trưởng thành?”


Tây Lương Mạt sửng sốt: “Ngươi nói Ninh Vương điện hạ?”


Nhớ tới Vương gia trẻ tuổi tao nhã, như trúc như lan kia, Tây Lương Mạt không khỏi nhăn mày: “Như vậy có thích hợp không?”


Nàng nhận ra Ninh Vương không phải người tham quyền hành, khác với Lục hoàng tử, mẫu thân cũng có xuất thân ti tiện, nhưng Ninh Vương càng biết nhường nhịn hơn.


Bách Lý Thanh bỗng mở mắt, ánh mắt âm u, đưa nay nắm cằm nàng: “Thế nào, không nỡ à?”


Tây Lương Mạt cười khẽ lườm hắn một cái: “Ngươi lại ghen tị lung tung.”


Nàng muốn đẩy hắn ra một chút lại bị hắn túm đến bên cạnh, Bách Lý Thanh ghé sát vào tai nàng, ma mị nói: “Vậy chứng minh cho vi sư xem đi.”


Tây Lương Mạt bỗng dưng có chút hoảng hốt, nàng biết hắn không dễ dàng gì mới “khỏi bệnh”, nhất định phải ăn nàng, nhưng mà…


“Chúng minh cái gì?” Tây Lương Mạt mềm yếu nói, tay đặt lên vai hắn, chạm đến làn da rắn chắc như nhung lụa bọc ngoài bàn ủi, thân thể Tây Lương Mạt càng thêm yếu đuối.


Bách Lý Thanh cười khẽ, ánh mắt ngày một tối, thấm đẫm vẻ yêu dị, hắn bỗng dùng một tay ôm nàng vào trong nước, hôn lên môi nàng: “Chứng minh ngươi nhớ vi sư, từ nơi này đến nơi này.”


Đầu ngón tay của hắn từ môi nàng trượt xuống giữa hai chân.


Dung nhan xinh đẹp của nàng dưới ánh nến như hoa đào nở rộ, ánh nến xa xôi soi tỏ đại trướng kiều diễm.


— Ông đây là đường ranh giới —


Đêm khuya thượng kinh, trong thiên lao hoàng thành, có tiếng chén bát vỡ nát vang lên.


Ngục tốt tức giận hừ lạnh với người ngồi trong lao: “Còn tưởng mình là Thái Tử ăn trên ngồi trước cơ đấy, ngày mai không biết sẽ chết thế nào, cái thá gì cơ chứ.”


Giọng nói hùng hổ của ngục tốt tắt ngấm dưới tiếng vỗ tay thanh thúy của nữ tử.


“Công Chúa… Đại Trưởng Công Chúa điện hạ?” Ngục tốt trợn trừng mắt nhìn cô gái xuất hiện trước mặt, lắp bắp nói.