Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 72: Chưa chết

Tiếng nói mềm mại của Tây Lương Mạt mang theo hơi thở của một loại vũ khí sắc bén, cắt qua trái tim tất cả những người ở trong cung Ninh Hoa.
Ánh mắt kỳ vọng của Kim Thái Hậu lướt qua đám cung nhân cúi đầu khi nàng ta nhìn đến, trở nên tuyệt vọng.


“Không, ngươi không thể như thế, Thiên Tuế Vương Phi… Thiên Tuế Vương Phi!” Kim Thái Hậu nhìn Tây Lương Mạt, thì thào nói.


Người phụ nữ trước mặt nàng ta, gần như có thể gọi là thiếu nữ, chỉ lẳng lặng ngồi, hơi thở uy nghiêm lạnh như băng làm cho người ta không thể kháng cự trên người nàng biến thành một bàn tay vô hình siết chặt cổ họng nàng ta.


Lần đầu tiên nàng ta ý thức rõ ràng được thân phận con rối của mình đến thế, lại hoàn toàn không có sức phản kháng.


Kim Thái Hậu bắt đầu hối hận, nếu ngay từ đầu nàng ta không choáng váng thực sự coi mình là Thái Hậu dưới một người trên vạn người, mà vẫn kiềm chế nhạy bén như trước, có lẽ hôm nay sẽ không mất mặt thế này.
Dù sao bề ngoài Cửu Thiên Tuế và nữ tử trước mặt xem như vẫn cho nàng ta thể diện.


Phương Quan nhìn bóng lưng yểu điệu lại thẳng tắp như trúc của Tây Lương Mạt, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh.
Muốn giết hắn à?
Nữ tử thế này đúng là độc ác đến mức làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn!


Tây Lương Mạt nhìn Kim Thái Hậu suy sụp tinh thần, rút lại ống tay áo bị nàng ta túm chặt, dường như cảm nhận được phía sau có người đang nhìn mình, nàng thản nhiên liếc qua Phương Quan: “Keo xuống!”


Hai Đại thái giám không chút biểu cảm kéo Phương Quan ra ngoài, lực mạnh đến mức lập tức khiến tay trái của Phương Quan trật khớp.
“Rắc.”
Tiếng xương khớp thanh thúy làm cho sắc mặt của những người đang có mặt tại cung Ninh Hoa trắng bệch, nét mặt Phương Quan cũng thoáng chốc trở nên tái nhợt.


Nhưng hắn không kêu một tiếng, chỉ mặt mày tái mét, lạnh lùng nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm nói: “Buông ra, ta có chân, tự ta đi!”
Hai Đại thái giám không nhúc nhích, cho đến khi Tây Lương Mạt chậm rãi khoát tay bọn họ mới buông lỏng tay ra.


Phương Quan cắn môi, nhìn Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng: “Ngươi quả là đủ tâm ngoan thủ lạt, người người đều nói Cửu Thiên Tuế vui giận thất thường, âm độc đáng sợ, ta thấy Thiên Tuế Vương Phi cũng không kém phần đâu.”


Dứt lời, hắn loạng choạng bước đi, chậm rãi đi ra ngoài cung điện.
Lúc này, Kim Thái Hậu không còn nhào lên nữa, nàng ta mờ mịt nhìn bóng lưng hắn.


Trước cửa cung Ninh Hoa đã bày sẵn băng ghế, thái giám cầm gậy bản to hai bên đã chuẩn bị nước muối, chỉ chờ lát nữa phạm nhân nằm lên là giơ cao gậy gỗ thấm nước muối đập xuống.
Phương Quan nhìn băng ghế kia, sắc mặt hết xanh lại trắng, cắn răng một cái, có chút ung dung nằm lên.


Một tiểu thái giám lập tức rút dây thừng trói hai chân, thắt lưng hắn vào ghế.
“Ta nói, ta sẽ không trốn!” Phương Quan dường như cực kỳ kháng cự bị trói, lạnh lùng nói.


Tiểu thái giám kia nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Phương gia, ngài suy nghĩ nhiều, dây thừng này ngoại trừ đề phòng phạm nhân bỏ trốn, quan trọng nhất là để tiện cho người hành hình không đánh trượt. Người ta một khi bị đánh tê tái là mông sẽ lắc lư lung tung, gậy này rất dày, đánh một cái là thấy máu, nếu không cẩn thận đánh gãy thắt lưng ngài, nửa đời sau ngài sẽ phải sống trên xe lăn, còn ngài có nửa đời sau hay không thì nói sau, chúng ta cứ làm tốt bổn phận của thuộc hạ là được, nhé?”


Ngón tay nắm chặt băng ghế của Phương Quan trắng bệch, hắn không nói tiếp nữa.


Tiểu thái giám kia khinh khỉnh cười khẩy một cái, vừa thô lỗ trói Phương Quan vừa bàn luận với đồng bọn bên cạnh: “Chậc chậc, không cẩn thận bị đánh thành người liệt, có khi còn hạ lưu hơn những người không có bảo bối như chúng ta.”


“Đúng thế, một kẻ dựa vào bán thịt mà sống còn tự cho mình là cái thá gì chứ!”
Tiếng bàn luận không nhỏ, giống như cố tình để hắn nghe thấy.


Phương Quan không nói một lời, mặt không đổi sắc để mặc đối phương thô lỗ trói mình vào ghế, chỉ có ngón tay trắng bệch ôm chặt băng ghế là thể hiện tâm trạng nổi sóng của hắn.
Chính hắn lại không biết dáng vẻ quật cường này càng làm cho đám thái giám hành hình căm tức.


Tiểu thái giám đang trói hắn thô lỗ kéo dây thừng rồi nở nụ cười kỳ quái với hắn: “Phương gia, ngài tự giải quyết cho tốt nhé.”
“Bắt đầu!”


Giọng nói sắc nhọn của một Đại thái giám đang đè hắn đột nhiên vang lên, tiếp sau đó là cây gậy gỗ rộng hai thước, cao bằng một người, dính nước muối quất gió hung hăng đập xuống.
“Bịch!”
Trong một giây da thịt và ván gỗ chạm nhau, cơn đau kịch liệt thoáng chốc lan tràn.


Phương Quan hít vào một hơi khí lạnh, nhưng khí lạnh còn chưa thông qua cổ họng thì lại một gậy mạnh nữa đập xuống, trực tiếp đánh bật hơi lạnh kia ra.


Gậy gỗ liên tiếp không ngừng hạ xuống, gần như khiến hắn thở không thông, cảm giác da tróc thịt bong làm cho hắn cảm thấy màu sắc trong đất trời biến mất hết, hắn sống chết dùng ngón tay bấu chặt vào băng ghế, gần như cắm sâu ngón tay vào trong gỗ.


Cuối cùng hắn cũng biết nụ cười âm trầm của tiểu thái giám trói mình là có ý gì, tất cả người bị hành hình đều bị nhét vào miệng một miếng vải, đề phòng người bị đánh trong lúc kêu đau cắn phải đầu lưỡi, chịu không nổi gào thét lung tung, hoặc nghiến răng nghiến lợi cắn đứt đầu lưỡi mà chết.


Nhưng đồng thời cũng coi như một loại bảo vệ, tăng thêm thống khổ nhưng người bị hành hình còn có cơ hội sống sót.
Mà tiểu thái giám kia hoàn toàn không nhét vải vào miệng hắn.


“Bịch bịch bịch…” Tiếng gậy gỗ và tiếng Đại thái giám đếm không ngừng lọt vào lỗ tai hắn, kích thích tâm trí hắn, không để Phương Quan ngất đi.
Đau…
Thì ra bị đánh bằng gậy gỗ lại đau thế này!


Bỗng gậy gỗ đang đập xuống dừng lại, hắn đầy đầu mồ hôi lạnh mở ra hai mắt mơ hồ, chỉ cảm thấy mười mấy gậy hạ xuống, trên người đã vã mồ hôi như tắm, một đôi giày thêu tinh xảo dừng trước mặt hắn, màu tím đó biến thành màu sắc duy nhất giữa trời đất vô sắc, khi hắn ngẩng đầu lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước lại ẩn dấu đao khí kia.


Hắn nở nụ cười như không thể tự kiềm chế, giọng nói suy yếu và sắc nhọn: “Ha ha… Thế nào? Đến xem vẻ thảm hại của hạng người như con kiến như ta à? Ta thế này… người thế này có thể được sự coi trong của Quận Chúa, thật là… là… vinh hạnh của ta.”


Tây Lương Mạt từ trên cao nhìn xuống hắn, thản nhiên nói: “Con người quý ở chỗ tự biết, có một số việc không phải không biết, nhưng người ta dung túng ngươi đương nhiên vì có nguyên nhân, nếu dương dương tự đắc, tưởng mình có bản lĩnh nên ngày càng kiêu ngạo, cuối cùng chỉ đang tự trải đường chết cho mình mà thôi.”


Sau đó nàng nhìn Bạch Trân, Bạch Trân gật đầu, bỗng tiến lên bóp cằm hắn, không chút khách khí ép hắn há miệng, vò khăn tay của mình nhét vào trong miệng hắn.


“Ưm…” Hắn khổ sở nheo mắt lại, ý đồ giãy dụa, thân thể vốn đau không nói được thành lời vì động tác này mà càng đau, mồ hôi lạnh tẩm ướt quần áo.


Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng có cốt khí đấy, chưa từng rên một tiếng, nể mặt Thái Bình, ta sẽ không để người ta dùng thủ đoạn gì khi đánh ngươi, có thể sống sót hay không phải xem vận may của ngươi.”


Dứt lời, nàng hờ hững phất tay áo xoay người bỏ đi, những người khác cũng lập tức theo sau.


Phương Quan nhìn bóng dáng yểu điểu và lạnh nhạt của nàng, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc. Đúng vậy, đánh người trong cung luôn có hai loại phương pháp, môt loại là mấy chục gậy hạ xuống nhìn có vẻ máu me be bét, da tróc thịt bong nhưng chỉ bị thương da thịt ; một loại nhìn có vẻ không có gì, mười gậy đánh xuống lại đánh nát toàn bộ gân cốt.


Nhưng cho dù là phương pháp hành hình thứ nhất, một trăm trượng, ước chừng có thể lấy mạng, cho dù người kia số may có thể sống sót cũng không thể động đậy mảy may, ngay cả vệ sinh cá nhân cũng cần có người hầu hạ, thành một kẻ tàn phế kéo dài hơi tàn.


Tây Lương Mạt vừa bỏ đi, tiếng hô sắc nhọn của thái giám chưởng hình lại quanh quẩn trong không trung.
Một gậy lại một gậy không chút nể tình đánh xuống, khó có thể chịu nổi, cơn đau không thể ức chế lan tràn ra tứ chi, từng chút một đánh gãy tất cả thần trí của hắn.


Trước khi hôn mê khóe môi Phương Quan gợi lên một nụ cười âm lạnh châm chọc.
Tây Lương Mạt, ngươi thật độc, thật ác!
Ha ha…
Mà ngay khi Phương Quan lâm vào hôn mê, sắp bỏ mạng xuống suối vàng thì một giọng nói sắc nhọn bỗng vang lên: “Tất cả dừng tay!”


Thái giám chưởng hình kia ngẩng đầu nhìn về phía người vừa tới, đầu tiên sửng sốt, sau đó thông minh sai người dừng tay, lùi sang một bên cung kính nói: “Liên công công.”
Liên công công nhìn Phương Quan, thản nhiên nói: “Thả người, đưa tới Thái Y Viện đi.”


Thái giám chưởng hình kia ngẩn ra, có chút do dự: “Đây là người mà Thiên Tuế Vương Phi lệnh cho chúng ta xử lý.”
“Chúng ta nói đưa người đi, ngươi không nghe thấy phải không?” Đáy mắt Liên công công hiện lên một tia nhọn lạnh giá làm cho người ta không rét mà run.


— Ông đây là đường ranh giới đáng khinh vô địch —
Trung Kinh, nguyên danh Trung Quận.
Bắc giáp Thượng Kinh, tây dựa vào Long Quan, nam gần Xích quốc, đông ở trên trung tâm nông nghiệp lớn nhất Thiên Triều, quận Lăng Vân.


Nói tóm lại, nơi nay từ trước tới nay là vùng giao tranh, chư hầu cắt cứ thường coi đây là phân giới, nửa tháng một trận chiến, một năm ba lần chinh phạt.


Đế Hậu khai quốc Thiên Triều xuất thân từ Trung Quận, mắt nhìn hương thân phụ lão đau khổ giãy dụa trong các cuộc chinh phạt, sôi sục chí nguyện to lớn thay đổi trời đất Trung Quận, không còn là nơi thét gào máu đỏ dưới đao phong tàn sát nữa.


Đế Hậu gả cho Thái Tổ khai quốc lúc ấy đang yên lặng chờ thời cơ trong dân chúng, phụ tá Thái Tổ Hoàng Đế đánh đông dẹp bắc. Sau khi thống nhất non sông, Thái Tổ cảm động và ghi nhớ tình cảm của Đế Hậu, ủng hộ Đế Hậu cải tạo Trung Quận. Vì thế Đế Hậu liên tục dời núi khai khẩn, làm đường nối thẳng tới thượng kinh, lại sai người khám phá quận Lăng Vân, khai thông kênh đào dẫn nước vào hai quận, khai khẩn vạn mẫu ruộng tốt ở quận Lăng Vân. Từ đó về sau Trung Quận biến thành một nơi chuyển giao lương thực phồn hoa. Mười năm sau, Trung Quận đã vô cùng dồi dào, phú hào lương thực trong thiên hạ đều xuất phát từ Trung Quận.


Đế Hậu vui mừng, ban danh Trung Quận là Trung Kinh, ý chỉ quận thành phồn hoa như thượng kinh.


“Ừm… quả là phồn hoa.” Thiếu niên thanh tú tuấn mỹ lười biếng nằm trên lan can một tửu lâu, liếc nhìn đường phố bằng phẳng rộng lớn không thua gì đại lộ Chu Tước, hai bên đường san sát những cửa hàng gạo lương, người đến người đi. Cách đó không xa, kênh đào nhân tạo dẫn nước vào từ Xích Quốc lấp lánh sáng, tuy không có sự phù hoa của thượng kinh nhưng tự có cảnh đất đai trù phú, náo nhiệt vô cùng.


“Ừm… Ừ ừ!”
“À, ực ực…”
“Chẹp… chẹp…”
“Rắc… rắc…”
Trả lời hắn là những tiếng động mơ hồ, thiếu niên tuấn tú quay đầu nhìn lại, thấy tràn ngập một lầu tửu lâu là một đám người quần áo tả tơi ngồi xổm dưới đất đang hùng hục ăn.


Hắn cười hì hì nói: “Làm sao thế, đói bụng quá hay sao, cứ ăn từ từ.”


Tiểu nhị ở bên tỏ vẻ ghét bỏ lại không dám nói gì đắc tội kim chủ, chỉ đau khổ nói: “Ta… ngài đây thật hào phóng, mời nhiều ăn mày thế này vào Lâm Vân Cư ăn cơm, chỉ là… lát nữa để người ta biết trong Lâm Vân Cư chúng ta cho ăn mày ăn cơm thì làm sao bây giờ?”


Thiếu niên chậm rãi phe phẩy quạt: “Chuyện này liên quan gì tới ngươi? Mở cửa cười đón khách tám phương không phải câu đối treo trên cửa các ngươi à?”
Tiểu nhị cười gượng: “Đúng thế, nhưng mà…”


Nhưng Lâm Vân Cư bọn hắn là tửu lâu lừng danh Trung Kinh, sa sút đến mức đãi cơm ăn mày không khỏi quá…


“Con mẹ nhà ngươi, lắm mồm cái gì, lão tử ăn đồ ăn của ngươi là để mắt đến ngươi đấy.” Một ăn mày to con bỗng ngẩng đầu hung tợn trợn trừng mắt với tiểu nhị, dáng vẻ hung ác bộc lộ nhất thời làm cho tiểu nhị sợ tới mức lập tức ngậm miệng, thầm nói, đây là ăn mày à?


Phải là du côn mới đúng!
Nhìn còn hung ác hơn cả đám giặc cướp thu phí bảo vệ!


“Đi đi, đi đi, đồ ăn cho mọi người không đủ rồi, tên tiểu nhị thối nhà ngươi, mau đi làm mấy món ăn ngon hơn lên đấy, nếu không huynh đệ chúng ta sẽ ăn ngươi!” Một hán tử nhỏ gầy có đôi mắt sáng ngời nhưng âm u như mắt sói bên cạnh hừ lạnh, nói với tiểu nhị.


Tiểu nhị nhìn lại, mới chưa tới một khắc mà cả bàn đồ ăn đã không còn bao nhiêu, mấy bàn khác cũng vậy, hắn không khỏi kinh ngạc.


Thiếu niên tuấn mỹ áo xanh kia thấy hắn như vậy không khỏi dùng cây quạt gõ lên lòng bàn tay mình, tao nhã cười: “Tiểu nhị, mau đi đi, gia không phải ăn không trả tiền, chưởng quầy nhà ngươi còn chưa nóng ruột, ngươi nóng ruột cái gì?”


Tiểu nhị vừa cười làm lành vừa thầm oán, đúng thế, đó là vì ông chủ đã bị thuộc hạ của ngươi dùng dao đặt lên cổ kia kìa!


Hắn đánh giá đây là một đám cướp giang hồ, không dám đắc tội bọn họ, liếc mắt nhìn ông chủ cổ gác đao ngồi một bên đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, hắn ngoan ngoãn nói: “Được rồi, tiểu nhân đi ngay.”
Dứt lời, hắn lập tức lăn xuống lầu.


“Ợ, lão tử… ăn no quá.” Nam nhân to con cầm đĩa, nước sốt bên trong cũng bị vét sạch, sau đó lau miệng nhìn về phía thiếu niên tuấn tú ngồi trên lầu, cười hì hì: “Cảm ơn Đốc Vệ đại nhân.”


Bạch Khởi lười biếng dựa vào tường, cười mắng: “Trương lão nhị, tên khốn nhà ngươi, còn biết đây là Đốc Vệ đại nhân cơ đấy, ta thấy ngươi chỉ nhìn thấy vịt quay trong đĩa thôi.”


Trương lão nhị nhìn Bạch Khởi, gãi đầu cười gượng: “Bạch tổng trưởng đại nhân, ngài thấy đấy, tại chúng ta đói bụng quá nhiều ngày thôi mà, tham ăn chút cũng để dành sức lực làm việc.”


Đám huấn luyện viên trưởng này người người như quỷ, lên trời hái trăng, xuống đất mò xương người chết. Khi đó hắn chỉ là một tên cướp giang hồ, ai ngờ trong lúc tiền túi đã hết, lại bị quan phủ đuổi giết, nghe tiền lương chiêu binh kếch xù mới qua năm cửa, chém sáu tướng để vào Phi Vũ Quỷ Vệ chưa từng nghe tên này.


Chờ vào rồi mới biết cái gì gọi là… bị hố!
Khóa huấn luyện không huấn luyện các loại vũ khí mà bọn họ tưởng tượng, mà là… đi trộm mộ!


Loại chuyện sinh con không có lỗ sau này người bình thường đương nhiên không chịu làm, ai ngờ gặp đám huấn luyện viên ác quỷ kia, cả đám bị đá xuống một mộ cổ nghe nói là của hoàng tộc tiền triều, đủ loại hoảng sợ, đủ loại xác chết “bánh chưng”, “cương thi” vùng dậy đuổi giết không ngừng, khó khăn lắm giữ được nửa cái mạng đi ra mới biết ngay từ ban đầu, đám “bánh chưng”, “cương thi” kia đều là “kiệt tác nhỏ” của đám huấn luyện viên.


Đủ loại huấn luyện không thể tưởng tượng, phấn khích, khiêu chiến giới hạn phía sau làm cho tất cả bọn họ gầy đi hai mươi cân, hơn nữa huấn luyện tổng trưởng họ Bạch này mặt mũi thì non nớt, suốt ngày cười hớ hớ lại cũng là ác quỷ trong ác quỷ, không vần chết bọn họ không bỏ qua, thủ đoạn còn ngoan độc, đám lính mới bọn họ trốn cũng trốn không thoát, trốn cũng trốn không được, ngược lại hoàn toàn kích động ý chí của bọn họ, thề phải đoàn kết đấu ác quỷ.


Có thể coi là như nước với lửa với đám huấn luyện viên kia, nhưng ngay trong cuộc huấn luyện đáng sợ, tàn khốc, sống chết như vậy, những góc cạnh khác nhau vì hoàn cảnh trưởng thành trong tính cách của bọn họ dần dần được mài phẳng. Một tên cướp giang hồ một thân một mình đã quen như hắn nay còn tranh được một suất tổ trưởng, cảm thấy đứng trước các huynh đệ mà không có cảm giác đau khổ như trước.


Huấn luyện khó khăn, thích thú hai tháng, bọn họ phát hiện mình đã thân nhẹ như yến, người vốn đã có võ công, hiện nay khinh công càng tốt, người vốn không có võ công thì luyện được bản lĩnh có thể lợi dụng mọi thứ trên tay biến thành vũ khí trí mạng.


Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân thần bí cao thượng muốn nghiệm thu thành quả huấn luyện của bọn họ, muốn bọn họ đi thử đao, bọn họ vui vẻ nửa ngày, hưng phấn đến nửa tháng, cuối cùng xuất phát tới Trung Kinh.
Kết quả chuyện thứ nhất vẫn là… đi trộm mộ.


Bọn họ ngay tại dãy núi bên cạnh Trung Kinh lật ngửa ngôi mộ của nước chư hầu nào đó lên, khi bọn họ đều nghĩ mình sắp thành chuột chũi thì Đốc Vệ đại nhân từ bi dẫn đám tổ trưởng tổ huấn luyện bọn họ vào Trung Kinh, tới ăn uống ở tửu lâu đắt giá nhất.


Trương lão nhị nhìn Đốc Vệ đại nhân tao nhã ngồi bên cửa sổ, lại nhìn nhìn Bạch Khởi, bỗng nghiêm mặt nói: “Đốc Vệ đại nhân, khi nào người chúng ta chờ sẽ đến?”


Tây Lương Mạt nhìn Trương lão nhị một lát, ánh mắt ung dung, cười khẽ nói: “Trương lão nhị, danh tiếng giang hồ Tần Lĩnh Độc Lang của ngươi quả là danh bất hư truyền, đã nhận ra bản Đốc Vệ đang chờ người rồi à?”
Gã này to con mà ánh mắt vẫn rất sắc bén.


Trương lão nhị giật mình, không ngờ đối phương lại biết chi tiết về hắn, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cười hắc hắc: “Đốc Vệ đại nhân quá khen, đã vào Phi Vũ Vệ đương nhiên không còn là Độc Lang gì nữa.”


Tây Lương Mạt thấy ánh mắt hắn hoàn toàn thản nhiên mới nhếch môi cười: “Rất tốt, ngươi đã hỏi thì ta sẽ nói, chúng ta đang chờ người, chờ khách quý từ phương xa, có điều bọn họ sẽ tự tới tìm chúng ta.”


Trương lão nhị gật đầu, không hỏi nhiều nữa, trao đổi ánh mắt với hán tử gầy gò bên cạnh, thỏa mãn gật đầu, Trương lão nhị hắn mang theo sự suy đoán của các huynh đệ mà đến, nếu bọn họ thật sự sắp có trận để đánh mà không phải chỉ biến thành chuột chũi đào hang khắp Trung Kinh là bọn họ hài lòng rồi.


Tây Lương Mạt đứng dậy đi ra ban công trước cửa sổ nhỏ, nhìn về phía những cánh buồm trắng phía xa xa, đột nhiên nói với Bạch Khởi đang đi theo nàng: “Ngươi chọn nhóm người này quả thật không sai sở trường, có điều đừng làm quá mức, nếu ép người đến mức trong lòng sinh hận, chỉ sợ không dễ giải quyết.”


Bạch Khởi cười cười: “Tiểu tiểu thư yên tâm, bọn họ không hận chúng ta, trong đó không ít người đều có tính cách thích thử thách như Trương lão nhị, có thể coi huynh đệ của mình như chính bản thân, người của sáu bộ chúng ta có bản lĩnh nhất là đồng lòng đồng lực, không phải sao?”


Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi, chậm rãi xoay tròn chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái: “Đừng đùa quá trớn là được.”
Bạch Khởi cung kính chắp tay nói: “Vâng.”


Vào lúc này, Trương lão nhị bỗng lớn tiếng nói: “Đốc Vệ đại nhân, những thứ này ngon quá, huynh đệ chúng ta cả ngày ở trong rừng ăn khoai lang, bẫy chim, đã lâu không ăn được hương vị thế này, có thể mang một ít về cho các huynh đệ không?”


Lần này bọn họ có ba nghìn người đi ra, hầu hết là người của bộ chữ Đấu và bộ chữ Trận, có thể cùng Tây Lương Mạt tới Lâm Vân Cư là những người ưu tú nhất trong số đó.
Tây Lương Mạt và Bạch Khởi nghe vậy liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt nhau một thứ gọi là vừa lòng.


Có thể nhớ tới huynh đệ của mình trong thời điểm này, những người kia coi như bước thêm một bước trên con đường trở thành một Phi Vũ Quỷ Vệ đủ tư cách.
Tây Lương Mạt quay đầu nhìn bọn họ mỉm cười, nói rõ ràng: “Đương nhiên có thể.”


Một đám người thô kệch hoan hô, không ít người nhanh chân phóng xuống dưới lầu.


Lúc này, Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy phía sau có một cảm giác kỳ dị, nàng nhạy cảm lập tức xoay người lại, tia sáng phản xạ ánh mặt trời lóe lên vừa lúc chiếu vào trong đồng tử của nàng, nàng nheo mắt lại nhưng tia sáng đó đã biến mất.


“Đốc Vệ đại nhân, xem ra con cá chúng ta đang đợi đã bơi vào.” Bạch Khởi vẻ mặt thâm sâu nói.


Tây Lương Mạt gật đầu, nhếch khóe môi: “Rất tốt, từ lần trước bọn họ được việc ở Kiếm Môn Trấn, bây giờ hẳn là lúc dò xét thêm một bước, lát nữa ta đi xuống trước, ngươi bảo các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng.”


Bạch Khởi gật đầu, ɭϊếʍƈ môi cười: “Được, không thành vấn đề, Rose và Vân Sinh đều đang chờ ngài dưới lầu.”
Tây Lương Mạt gật đầu, quay người lại trở về phòng rồi một mình xuống lầu.


Bạch Khởi thì ngồi ở vị trí lúc trước của nàng, cười tủm tỉm nhìn đám tân binh Quỷ Vệ đang càn quét những món ăn cuối cùng: “Đừng ăn nhiều quá, khách của chúng ta sắp đến rồi, nếu lát nữa chúng ta đánh nhau ai mà bị thương thì con mẹ nó, ngủ luôn trong quan tài dưới mộ cổ đi!”


Đám Trương lão nhị ngẩng đầu nở một nụ cười có thể gọi là đáng khinh: “Tổng trưởng đại nhân cứ yên tâm, đánh nhau là chuyện mà đám chúng ta thích làm nhất, ngoại trừ làm đám lão nương.”
Mọi người bật cười ha hả.


Bạch Khởi không nhịn được cười mắng: “Cút mẹ ngươi đi!”
Lại nói tới phía Tây Lương Mạt, khi nàng vừa xuống lầu, bên ngoài Lâm Vân Cư đã tranh cãi ầm ĩ.


“Ông chủ nhà ngươi rất không thức thời, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không mà dám làm càn như thế!” Giọng nói giận không nhịn được vang vọng cả tửu lâu.


Nhị chưởng quầy ngoài cửa có miệng cũng khó cãi lại, chỉ có thể nghiêm túc nói với người đứng ngoài: “Các vị là ai chúng ta thật sự không biết, ngay cả Cửu Thiên Tuế giá lâm thì chỗ chúng ta cũng đã bị người ta bao trước, đương nhiên không thể để các ngươi đi vào dùng cơm.”


Đánh chết hắn cũng không thể để đám người nhìn có vẻ giống khách thương thật ra vô cùng khí thế này đi vào, chưa nói tới đại ca còn đang nằm dưới đao của đám ăn mày, chỉ nói bất kể người mới đến có thân phận gì, một khi nhìn thấy tửu lâu của hắn và đại ca tiếp đãi ăn mày thì tửu lâu của hắn hoàn toàn xong đời rồi.


Được đám người kia vây quanh là một thiếu niên nhỏ nhắn, nhìn có vẻ chỉ mười hai, mười ba tuổi, vô cùng xinh đẹp, có điều hơi thở lạnh lẽo âm u tỏa ra từ mắt hắn làm cho người ta rất không thoải mái, nó nguy hiểm nheo mắt lại: “Ông chủ, ngươi thật sự không cho chúng ta vào phải không? Ta nhớ ta đã sai người tới đây đặt bàn rồi cơ mà.”


Nhị chưởng quầy kia nhìn gương mặt xinh đẹp của nó, sau đó gật gật đầu: “Chuyện này ta thật sự có lỗi, chi bằng buổi chiều mấy vị đến, chúng ta nhất định sẽ tính giá ưu đãi ba phần.”


Một thanh niên đội mũi trùm vóc người cao gầy lạnh như băng nói: “Ngươi cảm thấy chúng ta thiếu tiền à, hay là khinh thường chúng ta?”


Lúc trước nghe nói hương vị của tửu lâu này không tệ, là tửu lâu nổi tiếng nhất Trung Kinh nên mới sai người đặt bàn ở đây theo quy củ, không ngờ có kẻ dám cho bọn họ leo cây, còn chưa có tửu lâu nào mà bọn họ chưa vào được đâu!


Ánh mắt lạnh như đao của hắn làm nhị chưởng quầy hết hồn, hắn buôn bán nhiều năm đương nhiên biết có một số người không thể đắc tội, chỉ có thể dịu sắc mặt, đang định nói gì thì nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói ôn hòa lại mang theo ba phần kiêu ngạo.


“Sao thế? Hôm nay Lâm Vân Cư đã được chúng ta bao hết, các vị nhanh chóng đi đi, đừng quấy rầy nhã hứng của bản công tử, nếu cần ngày mai mời đến sớm hơn!”


Nhị chưởng quầy kia nghe giọng nói cà lơ phất phơ này trong lòng thầm kêu không xong, hắn quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy vị công tử tuấn tú đứng trên cầu thang, tay phe phẩy quạt, nở nụ cười lạnh nhạt về phía hắn.


Trong nụ cười của Tây Lương Mạt không hề che giấu vẻ kiêu ngạo làm cho tiểu công tử xinh đẹp trong đám người lập tức tức giận, y cười lạnh nói: “Các ngươi quả thật quá bá đạo, nếu hôm nay chúng ta nhất định phải vào trong tửu lâu này thì ngươi định thế nào?”


Tây Lương Mạt chậm rì rì đi tới, nhóm hộ vệ cao lớn xung quanh tiểu công tử kia mắt bắn hung quang đứng lên trước, Tây Lương Mạt có vẻ hoàn toàn không để đối phương vào mắt nhưng Rose và Chu Vân Sinh phía sau nàng đương nhiên không thể để nàng một mình tới gần những người đó, theo sát sau lưng nàng. Tây Lương Mạt nhìn từ trên cao xuống đánh giá tiểu công tử trước mặt một lúc, cười cười nói: “Không định thế nào cả, chỉ ném tất cả những kẻ không thức thời ra ngoài thôi.”


“Ngươi mạnh miệng lắm, còn phải xem các ngươi có bản lĩnh này không!” Tiểu công tử kia nổi giận, đời này còn chưa có kẻ nào dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn, phụ thân và mẫu thân hắn luôn nâng niu hắn trong lòng bàn tay.


Tính cách lãng mạn của Rose làm cho hắn luôn có vài phần thương tiếc những người xinh đẹp, thấy tiểu công tử kia tức giận như vậy liền mỉm cười nói: “Trẻ con là phải ngoan ngoãn một chút người ta mới thích.”


Không biết là tiểu công tử kia hận nhất người ta nói hắn giống trẻ con, ánh mắt lóe lên tia tàn khốc, nhưng nó bị thanh niên đội mũ trùm bên cạnh nắm bả vai mới không mở miệng. Tây Lương Mạt đã nhìn ra ánh mắt bốc lửa của hắn, đổ dầu vào lửa nói: “Đúng thế, nhất là đứa bé xinh đẹp thế này, nếu không cẩn thận bị thương trên mặt chẳng phải rất đáng tiếc sao?”


Nói xong nàng thậm chí còn vươn tay sờ soạng mặt của tiểu công tử kia một cái.
Lần này tương đương khiêu khích và đùa giỡn trắng trợn, lập tức chọc giận đối phương.
Tiểu công tử thoáng chốc tái mét mặt, tay run lên, một con dao mảnh thật dài nắm trong tay, đâm mạnh về phía cổ họng Tây Lương Mạt.


Tây Lương Mạt đã đề phòng trước, làm sao có thể để đối phương đâm mình bị thương, thân thể nàng khẽ động tránh đi lưỡi dao trên tay hắn, một tay nhấc lên giữ chặt cổ tay hắn, nhíu mày nói với hắn: “Chậc, tuổi còn nhỏ mà đã ra tay cay độc như thế, cha mẹ ngươi không dạy ngươi phải lễ phép với người lớn à?”


Thiếu niên kia thấy một chiêu không trúng, lại nghe Tây Lương Mạt không ngừng khiêu khích hắn, gần như nổi trận lôi đình, hắn không nói gì mà chỉ nhổ một bãi nước miếng về phía mặt Tây Lương Mạt, vặn cổ tay, liên tục tấn công nàng mười tám chiêu.


Tây Lương Mạt nhận thấy chiêu thức của hắn rất kỳ quái, hơn nữa ra tay ác động, toàn những chiêu số lấy mạng người, nàng không khỏi nheo mắt lại, không chút khách khí bắt đầu đối chiến.
Chủ tử hai bên đều động võ, làm gì có chuyện đám thuộc hạ không động thủ.


Đám hậu vệ của thiếu niên đó không nói một lời, sắc mặt giận dữ rút kiếm xông về phía Chu Vân Sinh và Rose, hơn nữa mỗi chiêu lấy mạng, hoàn toàn không để đường sống cho đối phương.


Nam tử đội mũ trùm đầu vóc người cao lớn ngăn cản không kịp, trong mắt hiện lên tia âm lạnh, giơ tay cũng lấy vũ khí ra.
Nếu đã không thể làm việc khiêm tốn thì trực tiếp giết người diệt khẩu, tốc chiến tốc thắng cho xong, dù sao đối phương cũng chỉ có một người Trung Nguyên và hai người Tây Vực mà thôi.


Rất rõ ràng, mười mấy hộ vệ của bọn họ cũng rất hiểu cách làm việc của chủ tử, tay không hề khách khí, từng chiêu âm độc.


Chu Vân Sinh là người võ nghệ yếu nhất trong số bọn họ, nhưng đối phó với ba thị vệ vây công hắn vẫn có thể, chỉ là, hắn bỗng nghiêng đầu, một tay bắt được một chiếc châm độc, hắn vừa thấy màu xanh biếc lóng lánh trên đó đã biết châm nhiễm kịch độc.


Tây Lương Mạt đang đấu với thiếu niên thấy được một màn này, cười lạnh một tiếng, bỗng cất cao giọng nói: “Các huynh đệ, có kẻ đến gây sự, bao vây!


Tiếng hô to vừa dứt, người trẻ tuổi cao lớn kia cảm thấy dự cảm không ổn, quả nhiên hắn ngẩng đầu trông thấy hơn mười đại hán quần áo tả tơi từ trên lầu lao xuống, mỗi người trên tay không phải loan đao thì là móc, nhiều người còn dùng một loại xẻng chín khúc hình thù kỳ lạ.


Khí thế này, dáng vẻ này, và cả vị hôi từ trên người bọn họ bốc ra làm cho mười mấy khách thương đang đấu với đám Tây Lương Mạt ngẩn ra tại chỗ.


Tây Lương Mạt cười hì hì nhìn bọn họ, xắn tay áo như lưu manh, chỉ vào bọn họ cao giọng nói: “Chính là đám chó có mắt như mù mắt này đến gây sự với chúng ta, cướp đồ ăn của chúng ta, ức hϊế͙p͙ chúng ta ít người, các huynh đệ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”


Đám khách thương kia trong lòng tức giận mắng thầm, ai ức hϊế͙p͙ ai còn chưa biết đâu.
“Đóng cửa đánh chó!” Mấy chục tên “ăn mày” trăm miệng một lời hét lên rồi đồng loạt xông tới.


Thanh niên cao lớn kia thấy Tây Lương Mạt mặc hoa phục, môi hồng răng trắng, cử chỉ lưu manh, tưởng là tên ăn chơi trác táng nào bao chiếm tửu lâu mà thôi, không ngờ bối cảnh của đối phương lại bất ngờ thế này.


Nhìn bụi đất bốc lên mù mịt, đám đại hán ăn mày mang theo vẻ mặt bị cướp thịt gà thịt vịt vô cùng tức giận hùng hổ xông tới, thanh niên cao lớn lập tức quyết định thật nhanh, kéo lấy thiếu niên còn đang định thổi châm ám sát Tây Lương Mạt, chạy như điên ra ngoài tửu lâu.


Thị vệ khác thấy chủ tử nhà mình đã chạy đương nhiên không lý nào ở lại, cũng lập tức vắt chân lên cổ chạy mất.
Nhưng đối với “đại quân ăn mày” suýt nữa bị cướp mất đồ ăn ngon mà nói, làm sao có thể dễ dàng tha cho đối phương, đương nhiên điên cuồng đuổi theo.


Vì thế, trên đường phố rộng lớn trình diễn một cuộc ăn mày chạy đua làm cho dân chúng Trung Kinh rất lâu sau còn kể lại say sưa.
Chu Vân Sinh nhìn bóng lưng đám người bị đuổi cho chạy trối chết, đi tới chỗ Tây Lương Mạt cười nói: “Khi nào thì gọi đám Trương lão nhị trở về?”


Tây Lương Mạt chậm rãi chắp tay lên lầu: “Lát nữa đi, vừa rồi bọn họ đã ăn rồi, chúng ta còn đói bụng đây, thuận tiện chúc mừng cuộc gặp mặt đầu tiên hoàn mỹ của chúng ta với đoàn sứ giả Tây Địch.”
Rose cật lực gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


Chu Vân Sinh nhíu mày nói: “Ngươi không sợ bọn họ hoàn toàn không nhận ra “thân phận” của chúng ta à?”
Tây Lương Mạt xoa cằm: “Người Tây Địch hẳn là không ngu ngốc vậy đâu, không nhận ra thì chúng ta gặp bọn họ một lần liền đánh một lần là được.”


— Ông đây là đường ranh giới sứ giả Tây Địch xui xẻo —


Trong một căn nhà ngói đen tường trắng không bắt mắt, có một giọng nói tức giận đến mức gần như xuyên qua tường: “Ca ca, huynh điên rồi à, hôm nay chúng ta bị đám ăn mày kia đuổi chạy quanh thành, thảm hại vô cùng, ta chỉ định thiêu sống vài tên ăn mày thối thôi huynh còn ngăn cản ta.”


Người trẻ tuổi đội mũ trùm ngồi trên ghế bát tiên lãnh đạm liếc nhìn thiếu niên mỹ mạo kia một cái: “Ngươi có thể có đầu óc chút không, ngươi cho rằng những người đó là ăn mày, người động thủ với ngươi hôm nay cũng là ăn mày à?”


Một nam tử trung niên rất có cảm giác tiên phong đạo cốt vuốt chòm râu của mình, không ngừng gật đầu: “Đúng thế, người thanh niên cầm đầu tuy rằng đã cố ý che giấu khí thế của mình nhưng khí thế đó tuyệt đối không phải đầu lĩnh lưu manh, ăn chơi trác táng bình thường có thể có, trên người hắn có một loại nhuệ khí binh đao.”


Thiếu niên mỹ mạo đó có phần thoái chí: “Bọn chúng không phải ăn mày thì là cái gì, lẽ nào là trộm cướp?”
Người trẻ tuổi lại lãnh đạm nói: “Đúng là trộm cướp, ngươi không nhìn thấy vũ khí trên tay bọn họ à?”


“Vũ khí đó có gì đặc biệt, không giống ai hết.” Thiếu niên kia bĩu môi nói.
“Không có gì đặc biệt, nhưng đó là xẻng Lạc Dương và móc đào xương mà trộm mộ thường dùng, bọn họ chúng ta đám trộm mà chúng ta luôn chú ý.” Người trẻ tuổi thản nhiên nói.


Thiếu niên trợn tròn mắt: “Ca ca, huynh nói bọn họ là… nhưng làm sao có thể, bọn họ luôn chui lủi trong dãy núi, làm sao có thể quang minh chính đại tới tửu lâu ăn cơm, còn gây sự như thế?”


Người trung niên kia vuốt chòm râu, chậm rãi nói: “Tiểu chủ tử, không phải chính ngài cũng nghĩ bọn họ là ăn mày đấy thôi.”


Thiếu niên kia nghẹn lời, sau đó lại cười khẩy: “Thế rồi sao? Hôm nay chúng ta đã kết thù với đám trộm mộ này, huynh làm thế nào khiến bọn chúng giúp đỡ đại quân Tây Địch chúng ta đi đường vòng đột kích Trung Kinh?”


Lúc trước bọn họ đã âm thầm điều tra đường đột kích của đại quân, tuy một cuộc tập kích quy mô nhỏ đã giúp bọn họ thần không biết quỷ không hay chiếm được hai thị trấn, chứng minh tấm bản đồ kia là thật. Nhưng xâm nhập vào trong lòng địch quốc cần người dẫn đường, còn người dẫn đường nào tốt hơn đám trộm cướp chỉ biết đến tiền nữa, nhất là loại trộm mộ hoàn toàn không để ý đến đạo đức, chỉ vì tiền mà sống, quen thuộc tất cả con đường lớn nhỏ.


Người trẻ tuổi trầm ngâm một lát rồi nở nụ cười tự tin: “Nhốn nháo rộn ràng, người trong thiên hạ đều vì lợi mà đến, nói gì đến bọn đào mộ tổ tiên người ta, giếp người cướp của, có tiền đương nhiên sẽ làm.”