Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 32: Thẹn quá hóa giận

“Không xong, đánh nhau rồi!”
“Có chuyện rồi!”


Tây Lương Mạt đang sai người kiểm nghiệm nỏ liên hòa mới chế tạo, thuận tiện chuẩn bị mũi tên sơn sáng màu, bỗng nghe động tĩnh khác thường bên ngoài lập tức thuận tay bắt được một binh lính quỷ quân vừa chạy vào lều để binh khí, lạnh giọng hỏi: “Làm sao vậy?”


Binh lính quỷ quân trẻ tuổi kia nhìn Tây Lương Mạt, sắc mặt khi xanh khi đỏ, ấp úng nói: “Thiên Tuế gia và đám Samuel đánh nhau rồi.”
Tây Lương Mạt giật mình: “Vậy là làm sao? Không phải nói lát nữa sẽ chính thức tỷ thí sao?”


Binh sĩ quỷ quân kia cũng không biết xảy ra chuyện gì, đương nhiên không thể trả lời rõ ràng, trong mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia bực tức: “Đám các ngươi ăn no rỗi việc, cả ngày chỉ thích đấu đấu đá đá, gây chuyện thị phi, lát nữa xảy ra chuyện lớn thì các ngươi liệu hồn.”


Binh sĩ quỷ quân kia không phục lẩm bẩm: “Tiểu tiểu thư, sao ngươi luôn lo lắng cho người ngoài thế?”


Tây Lương Mạt nghe vậy thật sự dở khóc dở cười, tức giận trợn mắt một cái rồi vội vàng đi ra ngoài, trong không trung vang lại giọng nói tức giận của nàng: “Ta coi các ngươi là người một nhà mới lo lắng lát nữa các ngươi bị trừng trị cho không biết đông tây nam bắc gì nữa!”


Đám không biết sống chết này, không nghĩ lại xem Cửu Thiên Tuế là loại người nào, một khi hung bạo lên, bảo nàng vuốt lông, may mắn lắm thì không có chuyện gì, nếu không ngay cả nàng cũng bị dày vò.
Nếu không vì nàng, hắn làm sao có thể để bọn họ mạo phạm hắn như bây giờ?


Khi Tây Lương Mạt đi ra liền thấy bụi bay đầy trời, đám Samuel bị một trận gió mạnh thổi bay, sau khi rơi xuống đất gần như không gượng dậy nổi.
Người của quỷ quân đều thân thiết lớn lên bên nhau, nhìn người nhà bị thương làm sao có thể không lên hỗ trợ?


Người theo Tây Lương Mạt đi ra lập tức rút trường kiếm, tức giận phóng về phía Bách Lý Thanh: “Dám ức hϊế͙p͙ người khác trên địa bàn của chúng ta, đúng là nực cười!”


Tây Lương Mạt nhăn mày, tiện tay cướp lấy trường thương của người bên cạnh, trực tiếp phi thân lên, trường thương xoay ngang chắn trước mặt mọi người: “Chờ đã!”


Người quỷ quân thấy Tây Lương Mạt không khỏi có chút bực tức, một người trong đó không kiềm chế được, lớn tiếng nói: “Tiểu tiểu thư, ngươi… sao ngươi lại cứ thiên vị người ngoài thế!”


Tây Lương Mạt xoay người, lạnh lùng nhìn họ một cái: “Thứ nhất, chính vì là người một nhà cho nên ta mới không muốn các ngươi xông lên bị đánh vô ích, bằng vào phương thức tác chiến không hề chuẩn bị, không hề kết cấu của các ngươi thì không những không cứu được đồng bọn của mình mà còn bồi thêm cả mình vào; thứ hai, Thiên Tuế gia không phải người ngoài, không có hắn thì cũng không có ta ngày hôm nay.”


Đám quỷ quân cứng lại, nhìn đám Samuel ngã trên đất không bò dậy nổi, lại nhìn thạch trận đã nát thành đá vụn, không tự chủ được nuốt nước bọt.
Nam nhân kia vậy mà có thể phá tan thạch trận khổng lồ này, quả là… quả là… sức chiến đấu không phải của người thường.


Bọn họ không thể không thừa nhận lời nói của Tây Lương Mạt có lý, nhưng mà…
“Chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn huynh đệ của mình bị người ta ức hϊế͙p͙ vậy sao?” Một thống lĩnh quỷ quân trẻ tuổi vẫn tức giận bước lên một bước nói với Tây Lương Mạt.


Tây Lương Mạt lạnh lùng nhìn hắn: “Cho nên, trong khi chưa nắm chắc có thể cứu huynh đệ mình về, ngươi định vì một người mà kéo tất cả huynh đệ khác vào chỗ chết à?”
Người kia cứng lại, sau đó không biết phải nói gì nữa.


Tây Lương Mạt nhìn vẻ xấu hổ của hắn và nhóm quỷ quân, thản nhiên nói: “Có dũng khí cùng chết là đơn giản nhất, khó là làm thế nào để cùng sống, đấy mới là điều các ngươi cần học nhất. Ví dụ như vào lúc này, rõ ràng để ta trực tiếp đi nói chuyện với Cửu Thiên Tuế mới có hiệu quả tốt, các ngươi xông lên là định để hắn đánh một trận cho đỡ ngứa tay?”


“Nhưng hắn khinh người quá đáng!” Vẫn là thống lĩnh quỷ quân vừa rồi khó chịu lên tiếng.


Khóe môi Tây Lương Mạt gợi lên một nụ cười rất nhẹ: “Bạch Khởi, chờ võ nghệ của ngươi đạt tới trình độ của Cửu Thiên Tuế, ngươi cũng có thể khinh người quá đáng, nếu không nên nghĩ làm sao để cứu người trước rồi hãy đỏ mặt bực tức.”


Nàng thoáng dừng: “Các ngươi còn muốn đi thì ta không cản, cứ tự tiện là được.”
Dứt lời, nàng thu trường thương, lạnh nhạt đứng một bên.
Người quỷ quân đưa mắt nhìn nhau một phen, cuối cùng chưa từ bỏ ý định mà vọt lên.


Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, nhìn bọn họ bị Bách Lý Thanh phất tay áo rộng đánh bay ra ngoài, nàng không hành động, chỉ khoanh tay trước ngực lạnh nhạt nhìn Bách Lý Thanh trừng trị người của mình.


Cho đến khi có người nhanh nhẹn một chút bị đánh cho hiểu ra, nhìn tình hình có điểm không đúng với dự định, vội vàng chạy tới quỳ một gối trước mặt Tây Lương Mạt, xấu hổ nói: “Tiểu tiểu thư, mời ngài bảo Cửu Thiên Tuế dừng tay đi.”


Tây Lương Mạt nhìn thiếu niên quỳ gối trước mặt mình, nàng nhếch môi cười trào phúng: “Bạch Khởi, ngươi vậy mà co được dãn được, thông minh.”


Tuy sắc mặt Bạch Khởi đỏ bừng nhưng hắn vẫn ngẩng đầu nhìn Tây Lương Mạt, đúng tình hợp lý nói: “Chúng ta là mâu thuẫn nội bộ, Thiên Tuế gia dạy dỗ chúng ta là trưởng bối dạy dỗ vãn bối, ta không có gì phải ngượng ngùng!”


Tây Lương Mạt thấy Bạch Khởi miệng cọp gan thỏ liền không nhịn được cười: “Tiểu tử nhà ngươi cũng thông minh đấy nhỉ, vừa rồi còn là kẻ thù không đội trời chung, giờ đã thành trưởng bối rồi?”


Bạch Khởi càng đỏ mặt nhưng vẫn nói: “Tiểu tiểu thư, ngài bảo Thiên Tuế gia dừng tay đi, tuy gia đã nương tay rồi nhưng cứ tiếp tục thế này mọi người sẽ không xuống được giường trong thời gian dài mất.”


Tây Lương Mạt nhìn Bạch Khởi, đáy mắt hiện lên một tia khen ngợi, Bạch Khởi xem như có dũng có mưu, khi nào tuyệt đối không lùi bước, khi nào nên tùy cơ ứng biến, suy nghĩ coi như tỉnh táo.


Nàng ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, ánh mắt Bạch Khởi lập tức sáng lên, sau đó do dự nhìn Tây Lương Mạt nói: “Như vậy có được không, Thiên Tuế gia là…”


Tây Lương Mạt cười tủm tỉm nói: “Là người nhà của ta, hiếm khi nào có đối tượng thử nghiệm mạnh thế này, không thử vũ khí mới của chúng ta chẳng phải rất đáng tiếc sao.”
Bạch Khởi cật lực gật đầu, sau đó dẫn người của hắn chạy về phía lều trại để vũ khí nhanh như chớp.


Chỉ chốc lát sau đã thấy mỗi người ôm một cái hòm gỗ chạy ra, khi chạy tới chỗ đầu gió mỗi người buông ra, nhanh chóng lấy thứ bên trong rồi nhìn về phía Tây Lương Mạt.


Tây Lương Mạt gật đầu, bỗng hô lên một tiếng về phía bọn họ, lớn tiếng hạ lệnh: “Mười viên đạn số một phía đông, sáu viên đạn số hai phía nam, ra tay!”


“Tuân lệnh!” Người bộ Binh lập tức tập kết bằng tốc độ nhanh nhất theo hiệu lệnh của Tây Lương Mạt, sau đó nhanh chóng châm thứ trong tay, rồi ném về phía Bách Lý Thanh đang vui vẻ dày vò người ta.


Bách Lý Thanh không phải không phát hiện dị động của nhóm quỷ quân, nhưng chỉ lưu ý quan sát mà không có động tác gì lớn, rồi đột nhiên nhận thấy có thứ gì bị ném về phía đầu và chân của mình, hắn nheo mắt lại cười lạnh một tiếng, tay áo rộng phất lên, một trận gió lập tức đập bẹp mấy thứ kia.


Nhưng ngoài dự đoán là, thứ kia bị vỗ bẹp xong bỗng “xịt” một tiếng, phun ra một luồng khói nồng nặc, hơn nữa màu sắc còn kỳ quái.
Có độc?!


Trong mắt Bách Lý Thanh hiện lên một tia bực bội, nếu nói lúc trước là dạy dỗ đám tiểu tử không biết sống chết một trận thì lúc này hắn giận thật. Một viên thuốc màu đỏ trượt ra khỏi tay áo hắn, hắn nắm trong lòng bàn tay bóp thành bột, đặt trước mũi mình ngửi một hơi, sau đó trực tiếp phi thân lên hất những viên đạn màu đen đang bay tới về hướng ngược lại, nhưng không ít viên đạn trực tiếp nổ tung trong không trung.


Không khí thoáng chốc tràn ngập một mùi hương nồng nặc, cho dù Bách Lý Thanh đã dùng viên thuốc phòng độc nhưng mắt vẫn không chịu nổi, cảm thấy mắt cay xè, nước mắt lập tức chảy ra làm cho hắn không nhìn rõ hoàn cảnh ngập trong khói sương xung quanh, chỉ có thể vận công bảo vệ đại huyệt quanh thân, đề phòng người khác đánh lén.


Tây Lương Mạt nhìn khói sương mơ hồ giữa chiến trường, không ít người đang kêu cha gọi mẹ bên trong, trong lòng buồn cười, nàng lập tức hạ lệnh tiếng: “Phía đông, lẻn vào!”


“Tuân lệnh!” Lập tức có người đeo một lại mặt nạ bảo vệ hình mõm heo có phần đáng sợ chạy vào trong làn khói muốn kéo đồng bọn quỷ quân của mình ra.


Bách Lý Thanh nhắm hai mắt nhưng hắn có nội lực hùng hậu của cao thủ đứng đầu, chỉ chốc lát đã phát hiện dị động bên cạnh, hắn cười lạnh một tiếng: “Muốn chạy?”
Tay hắn đột nhiên bắn ra vô số ngân châm về phía vừa phát ra tiếng vang.


Trong sương khói lại vang lên không ít tiếng kêu rên ngã xuống.
Bạch Khởi ở bên vừa mới thấy đồng bọn đeo mặt nạ phòng độc kéo những người bị thương ra ngoài, đang cực kỳ hưng phấn, không cần cầu xin Cửu Thiên Tuế mà vẫn cứu được người một nhà đã là chuyện đáng để bọn họ kiêu ngạo.


Nhưng chưa tới một khắc lại phát hiện, tất cả những người mình phát ra cứu viện đều đã trúng chiêu ngã xuống đất, bị kéo trở về bên trong làn khói đậm.
Hắn không khỏi quýnh lên, nhìn về phía Tây Lương Mạt.


Tây Lương Mạt nhướng mày, không nói thẳng mà chỉ nhếch khóe môi: “Người không được thì còn biện pháp khác để kéo người ra, đúng không?”
Trong đầu Bạch Khởi bỗng thoáng qua một tia sáng, lập tức hô: “Bộ Binh, nhạn trận tỳ bà câu!”


Tất cả người bộ Binh bên ngoài lập tức phân tán theo hình cánh quạt, một người nhảy lên vai một người, người ở trên lấy ra nỏ liên hoàn vừa chuẩn bị để diễn tập, tính chuẩn góc độ liên tục bắn về phía màn sương, binh sĩ phía dưới thì cầm trong tay một chiếc móc câu xích sắt tạo hình kỳ dị, bắn nhanh sát mặt đất về phía màn khói.


Chiếc móc câu xích sắt kia bò dưới đất như rắn, lập tức chui vào trong màn khói quặp lấy người nằm dưới đất tha ra ngoài.
Tuy Bách Lý Thanh phát hiện bốn phương tám hướng có gió đánh úp lại, nhưng hắn không mở mắt ra được, chỉ có thể dựa vào ngân châm trong tay đỡ sự công kích này.


Công kích này hoàn toàn không thể tới gần hắn, hắn cũng rất nhanh phát hiện công kích này có mục đích khác, chính là đám binh lính quỷ quân đã ngã xuống.
Hơn nữa đã cứu ra ngoài không ít người.
Muốn chạy? Không dễ vậy đâu!


Hắn cười lạnh một tiếng, tay áo rộng phất lên, đang định dùng ngân châm và chỉ kim thiền kéo những người kia về lại bỗng cảm thấy có luồng gió càng sắc bén hơn đột kích.


Hắn trực tiếp rút trường kiếm hung hăng chém về phía thứ vừa tập kích, không ngờ thứ kia bị hắn bổ ra xong “xì” một tiếng bắn đầy nước lên mặt và cổ hắn, hắn nhất thời cứng đờ, phát hiện thì ra thứ bị ném vào lại là một túi nước.


Túi nước bay tới, bọt nước văng khắp nơi, đồng thời dập tắt đạn khói dưới mặt đất, gió Kính Hồ thổi qua, sương khói tan hết.
Cùng lúc đó, Bạch Khởi đã chỉ huy mọi người cứu đám Samuel đã hôn mê và những người khác đang rên rỉ ra.


Bạch Khởi cực kỳ hưng phấn, lắc lắc cánh tay Tây Lương Mạt: “Thành công rồi, thành công rồi, tiểu tiểu thư, chúng ta thắng rồi!”


Tây Lương Mạt thấy cuộc thử nghiệm vũ khí không tệ lắm, nhìn dáng vẻ Bạch Khởi trong lòng không khỏi buồn cười, thản nhiên nói: “Ngươi cảm thấy chúng ta thắng à? Nếu đây là thực chiến, ngươi nghĩ lúc này người ngươi tha ra là thi thể hay người sống?”


Bạch Khởi và một nhón quỷ quân đang hưng phấn bên cạnh trong nháy mắt đã héo rũ, tiểu tiểu thư nói đúng, lần này không phải thực chiến đã đầy thương tích, nếu là thực chiến, cho dù bọn họ có thể kéo đám Samuel ra thì cũng chỉ cứu được một đống thi thể thôi.


Mà cùng lúc đó, một giọng nói âm u vang lên giữa sân: “Tây Lương Mạt, thứ vô liêm sỉ nhà ngươi, còn không lăn ra đây cho bản tọa!”
Âm thanh kia vừa sắc nhọn vừa đáng sợ, làm cho mọi người không tự chủ được rùng mình một cái, đồng loạt nhìn về phía người ở giữa sân.


Sương khói tan đi, cát sỏi trên mặt đất đã bị nước bắn ẩm ướt, một mảnh lầy lội, mà Cửu Thiên Tuế điện hạ vốn phong lưu phiêu dật, cho dù chém người cũng phải dùng ngân châm kim tuyến, nếu không thì là trường kiếm mỏng manh, tư thái tao nhã vô cùng nay tóc tai bù xù đứng giữa chiến trường vừa rồi, tóc mái ẩm ướt rủ xuống nửa mặt, y bào hoa mỹ trên người ướt đẫm, bùn đất khắp nơi, làm gì còn nửa phần tao nhã đại khí, khuynh quốc khuynh thành nữa.


Rõ ràng là một… con chuột lột, không, phải là phượng hoàng rơi xuống nước mới đúng.
“Tây-Lương-Mạt!” Bách Lý Thanh nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, từng bước kéo bộ quần áo ướt sũng đi về phía Tây Lương Mạt và quỷ quân.


Mọi người muốn cười lại ngại với hơi thở đáng sợ như ác quỷ lấy mạng của hắn, tất cả đồng loạt lùi một bước.


Mà đám Tư Lễ Giám chạy ra xem náo nhiệt thì đã sớm như chim thú chạy loạn, bọn họ rất quen thuộc với tính cách thích chưng diện như mạng của gia nhà mình, tính tình không thể tha thứ một chút bẩn thỉu nào, bình thường ra ngoài, người hầu hạ bên cạnh như Mị Nhất, Mị Nhị trên người còn phải để sẵn gương, lược, cây trâm, son, nay bị biến thành dáng vẻ kia trước mặt nhiều người…


Khụ khụ… Chỉ có thể nói, người nào đó tự cầu nhiều phúc đi.


Tây Lương Mạt nhìn bộ dạng kia của Bách Lý Thanh trong lòng cũng có chút hoảng hốt, lặng lẽ lui lại từng bước: “Gia, ngươi biết là trên chiến trường không có tình cha con, chúng ta đã nói trước rồi đúng không, tuyệt đối không thả một nước.”


Nếu không phải biết hắn thích chưng diện nàng thật sự không nghĩ ra một chiêu này, thừa dịp hắn không kịp phản ứng nhanh chóng kéo người ra ngoài hiệu quả mới tốt.
“Thả nước? Ha ha, ngươi thả quá nhiều nước!” Gân xanh trên trán Bách Lý Thanh bật ra, nhe răng cười đi từng bước về phía Tây Lương Mạt.


Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ của hắn, ho khẽ một tiếng, bỗng xoay người vận công bỏ chạy, đồng thời hô một tiếng: “Phong khẩn, giải tán!”
Đám Bạch Khởi lập tức ngầm hiểu, khiêng đồng bọn mình lên, lòng bàn chân như bôi dầu bỏ chạy về những phương hướng khác nhau.


Chỉ còn lại một mình Bách Lý Thanh đứng tại chỗ, gió hồ thổi qua, sợi tóc hỗn loạn trên trán hắn bị thôi bay một ít, lộ ra đôi mắt âm mị đang phát điên.
“Tây Lương Mạt… Tây Lương Mạt, ngươi… nha đầu thối nhà ngươi…!”


Tiếng gầm gừ sắc nhọn như tiếng quỷ quanh quẩn trên thảo nguyên Kính Hồ, thật lâu không tiêu tan.
Cũng làm cho những người đang xem cuộc chiến từ pháo đài Kính Hồ cũng phải run lên, Hồ Hổ xoa lỗ tai than thở: “Nội lực của Bách Lý Thanh này thật sự hùng hậu, nguyên soái năm đó…”


“Nguyên soái cũng không hơn được.” Francis than một tiếng, buông kính viễn vọng bằng đồng trên mắt xuống.
Hồ Hổ có chút lo lắng nhìn về phía Francis: “Đại tướng quân, ngươi không tới xem Vân Tử à? Vừa rồi ta thấy hình như hắn bị một chưởng của Cửu Thiên Tuế đánh hôn mê rồi.”


Francis mỉm cười, trong đôi mắt xanh thẳm như biển hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Để đứa bé này nhận một bài học cũng tốt, nếu không hắn không biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân. Ta thấy đứa nhỏ Bạch Khởi kia không tệ, thận trọng gan dạ, có hắn ở bên cạnh Samuel ta cũng yên tâm.”


Một lão tướng do dự mở miệng: “Còn chỗ Cửu Thiên Tuế…”


Hồ Hổ ngược lại nở nụ cười, vỗ vai người kia: “Lão Lưu, ngươi yên tâm đi, nếu Cửu Thiên Tuế muốn lấy mạng thằng nhóc thì đã sớm xuống tay rồi, nay Cửu Thiên Tuế thương tiểu tiểu thư như vậy chắc chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”


Francis bỗng ho khẽ một tiếng: “Đúng rồi, đêm nay sai người chuẩn bị nhiều nước ấm một chút, đưa đến phòng của Cửu Thiên Tuế.”
Hồ Hổ cười trên nỗi đau của người khác: “Cũng đúng, ướt như chuột lột thế kia đúng là cần tắm rửa thật.”


Mấy người khác đều cười tủm tỉm hùa theo, dù sao tuy biết Cửu Thiên Tuế là người một nhà, cũng biết bây giờ người ta dưới một người trên vạn người, thực lực lớn mạnh, nhưng bị một thiếu niên năm đó hoàn toàn không có tiếng tăm gì không để vào mắt là một cảm giác rất khó chịu.


Francis liếc nhìn đám Hồ Hổ một cái, âm thầm thở dài, thật ra ông bảo người ta chuẩn bị nước ấm là cho tiểu tiểu thư, ông có dự cảm đêm nay tiểu tiểu thư sẽ không được yên bình.
— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia phát điên —
Nhưng mà, bóng đêm buông xuống…


Bạch Ngọc nhìn Tây Lương Mạt ngồi khoanh chân trong lều gặm con thỏ vừa nướng xong, có chút lo lắng nói: “Quận Chúa, người trốn Thiên Tuế gia trốn được nhất thời nhưng không trốn được cả đời đâu.”


Tây Lương Mạt vừa chăm chú vặn cái đùi con thỏ ra đặt lên đĩa vừa chậm rì rì nói: “Trốn được nhất thời là nhất thời, ta không muốn ngày mai không xuống được giường.”
Nàng không phải đồ ngốc, bây giờ rơi vào tay đại hồ ly xù lông kia thì chỉ có chết.


Bạch Trân ở bên cười tủm tỉm nói: “Khi gia hết giận chúng ta trở về cũng chưa muộn mà, hơn nữa nơi này là trụ sở huấn luyện bí mật của quỷ quân, gia sẽ không tìm thấy.”


Bạch Ngọc tức giận giơ tay chọc lên trán Bạch Trân: “Nha đầu nhà ngươi, chỉ biết xúi bẩy Quận Chúa, không nghĩ lại xem tính tình gia mang thù cực kỳ, bây giờ có khi càng giận Quận Chúa rồi.”
Bạch Trân lè lưỡi không nói nữa.


Tây Lương Mạt thì than một tiếng: “Bạch Ngọc, em muốn làm gì mới được chứ, để ta bịt tai trộm chuông một lần được không?”


Nàng đương nhiên biết gã hồ ly tinh ngàn năm kia bụng dạ hẹp hòi đến mức nào, nhưng làm sao nàng có dũng khí chui đầu vào lưới ngay lúc này được, nhớ tới hôm nay chuồn mất, nghe âm thanh âm u sắc nhọn của hắn lệnh cho tất cả người của Tư Lễ Giám đi bắt nàng, nàng sẽ cảm thấy da đầu tê dại!


Bạch Khởi cười tủm tỉm ngồi bên đống lửa: “Tiểu tiểu thư đưng sợ, cùng lắm thì chúng ta trốn ở đây cho tới khi Thiên Tuế gia về Trung Nguyên là được, nghe nói hắn sắp đi rồi.”
Bạch Ngọc nghe vậy không khỏi liếc mắt khinh thường: “Làm ơn đi, đó là vì Quận Chúa cũng sẽ về cùng.”


Lúc này một giọng nói nam tử bỗng chen ngang: “Nếu ngươi sợ hắn, chi bằng cùng ta về Hách Hách đi.”
Tây Lương Mạt lột da chân con thỏ, không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục lười biếng nướng thịt thỏ của nàng.


Bạch Trân nhìn bóng người cao lớn không biết tới đây từ lúc nào, cười cười nói: “A, đây chẳng phải đại đầu lĩnh Chuẩn Sát đấy sao, đa tạ ngài quan tâm, có điều Quận Chúa nhà ta đã lập gia đình, không tiện đi theo nam nhân khác khắp nơi.”


Đôi mắt vàng của Chuẩn Sát nhàn nhạt liếc Bạch Trân một cái: “Bản vương tử đang nói chuyện với nữ thần vong linh, không đến lượt ngươi xen mồm.”


Bạch Trân cứng lại, nhìn hắn cười lạnh một tiếng: “Đầu lĩnh Chuẩn Sát, ngài đã không còn là vương tử Hách Hách, chỉ là đầu lĩnh sa phỉ mà thôi, ngươi dựa vào cái gì dùng thân phận của một tên cường đạo nói chuyện với Quận Chúa nhà chúng ta?”


Chuẩn Sát nheo mắt nhìn Bạch Trân, trong mắt hiện lên một tia sát khí, hắn nói lạnh như băng: “Nha hoàn của nữ thần vong linh quả nhiên cũng răng sắc mỏ nhọn, có điều mùi vị thịt của loại người răng sắc mỏ nhọn này cũng không tệ lắm.”


Sắc mặt của Bạch Trân và Bạch Ngọc đồng thời trắng bệch, bỗng nhớ tới người Hách Hách luôn coi con người như dê hai chân.
Bạch Trân hơi co mình lại một chút, cắn răng thấp giọng mắng: “Hừ, dã man tàn bạo, kẻ ăn thịt người đều là súc sinh!”


Trong mắt Chuẩn Sát bùng lên lửa giận, vươn tay muốn bắt Bạch Trân lại đột nhiên có một thanh sắt nướng đồ ăn đỏ bừng đâm tới.
Hắn giật mình lập tức tránh đi, sát sạt suýt nữa bị bỏng tay.


Tây Lương Mạt thu hồi thanh sắt, lạnh nhạt nói: “Đại đầu lĩnh đường đường là huyết mạch chính hệ của hoàng tộc, cần gì so đo với một nha hoàn của ta, huống hồ nàng nói không sai, hiện nay ngoại trừ dã thú và người Hách Hách còn bộ tộc nào coi con người làm đồ ăn nữa?”


Chuẩn Sát cười lạnh một tiếng, đôi mắt vàng tối xuống: “Ta có thể không so đo với nha hoàn của ngươi, nhưng ngươi thân là Quận Chúa một nước, nữ vương thực thi giả, ngươi đã hứa với ta và Cáp Tô cái gì? Giờ chủ nhân A Khắc Lan ở đây nên các ngươi định nuốt lời với chúng ta sao? Đừng quên, nhiều năm qua nếu không có chúng ta kiềm chế vương đình Hách Hách, ngươi cho rằng Luật Phương có thể được bình an thế sao?”


Tây Lương Mạt dừng một chút, thầm than ngươi đã biết giá trị tồn tại của ngươi chính là kiềm chế vương đình Hách Hách, vì sao còn không biết nếu đỡ người có dã tâm bừng bừng như ngươi lên vị trí Hách Hách Vương sẽ càng bất lợi với chúng ta?


Nàng ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên bộ áo choàng đen khảm tơ vàng trên người hắn, thản nhiên nhướng mày: “Đầu lĩnh Chuẩn Sát, nếu ngươi đã gặp Thiên Tuế gia, ý của hắn thế nào ngươi hẳn là rất rõ.”


Chuẩn Sát nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Không phải các ngươi ỷ vào người đông thế mạnh thôi sao, ta vốn tưởng rằng chủ nhân A Khắc Lan là một nam nhân có trách nhiệm, nay xem ra người Trung Nguyên các ngươi đều là tiểu nhân ti bỉ lừa gạt người khác!”


Dứt lời, đáy mắt hắn hiện lên vẻ giận dữ, vươn tay cầm lấy đao trên thắt lưng mình, nhưng ngay lúc đó loan đao của Bạch Khởi đã lặng lẽ gác trên cổ hắn, trên gương mặt trẻ con của Bạch Khởi lúc này đã hoàn toàn lạnh giá: “Chuẩn Sát, ngươi tốt nhất nên biết mình đang làm gì, nếu không tiếp theo chúng ta rụng tóc, còn thứ các ngươi rụng không phải tóc mà là đầu.”


Quỷ quân tập luyện luôn thích nhất dùng nhóm sa phỉ hung ác xung quanh và người Hách Hách làm đối thủ, liên tục cướp lấy lương thảo của đám sa phỉ và người Hách Hách, thậm chí còn mò vào trong lều của Hách Hách Vương cắt hết tóc lão, thanh danh của quân đội vong linh gần như đã trở thành truyền thuyết vang khắp sa mạc.


“Các ngươi…” Đôi mắt vàng của Chuẩn Sát đầy tức giận, răng nghiến vào nhau ken két.
Tây Lương Mạt đặt thịt thỏ lên đĩa, sau đó cắt thành mấy phần mới chậm rãi nói: “Ta không phải loại khinh người, lúc đó ta đã hứa với ngươi thì sẽ cho ngươi sự công bằng.”


Sau đó, nàng ném túi gấm trong tay cho Chuẩn Sát, lãnh đạm nói: “Ngươi làm những chuyện trong túi gấm trước rồi phái người lên kinh tìm ta, ta sẽ cho ngươi được như nguyện. Nhưng nếu ngay cả chuyện trong túi gấm ngươi cũng không làm được thì ngươi cũng đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, dù sao hiện giờ lợi thế ở trên tay ta.”


Chuẩn Sát nhận lấy túi gấm, suýt chút nữa xé nát nó, Bạch Khởi ghé vào lỗ tai hắn âm u nói: “Túi gấm này là chủ tử ban ân, nếu ngươi làm hỏng thì hôm nay, ở đây, chúng ta sẽ làm hỏng ngươi.”


Chuẩn Sát cắn răng, cúi đầu mở túi gấm ra, nhìn chằm chằm xem trên đó viết gì, sắc mặt thay đổi rất nhanh, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tây Lương Mạt, lạnh như băng nói: “Được, nữ vương thực thi giả, ngươi tốt nhất nhớ kỹ ước định hôm nay của chúng ta, nếu lại nuốt lời, đừng trách ta…”


“Đừng trách ngươi thế nào?” Tây Lương Mạt lạnh nhạt ngắt lời hắn, sau đó nói: “Chờ ngươi thật sự có tư cách cùng ta ngồi ăn thì tự nhiên ta sẽ có một ngày khẩn cầu ngươi.”


Trên gương mặt đầy hoang dã của Chuẩn Sát khi xanh khi đỏ, sau đó hắn quay người oán hận bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Ta nhất định sẽ khiến ngươi có một ngày phải khẩn cầu ta!”
Bạch Trân nhìn bóng lưng bỏ đi cứng nhắc của hắn, làm cái mặt quỷ.


“Tiểu tiểu thư, Chuẩn Sát vốn không phải loại quân tử, nay trong lòng hắn đối với chúng ta có oán khí, nếu thả hổ về rừng chẳng bẳng…” Bạch Khởi ngồi xổm trước mặt Tây Lương Mạt, làm hành động cắt cổ bằng tay trên cổ mình.


Tây Lương Mạt xua tay, thản nhiên nói: “Chuẩn Sát còn có tác dụng của hắn, ít nhất sau này… nói không chừng sẽ có chỗ dùng.”


Bách Lý Thanh nhất định đã từ chối yêu cầu của hắn, nhưng nàng vẫn phải suy nghĩ đường lui cho Bách Lý Thanh, nếu sau khi hồi kinh có sự thay đổi thì Chuẩn Sát sẽ là một quân cờ rất tốt. Dù sao nếu Luật Phương mất trong tay người Hách Hách tương đương hoàn toàn mở rộng vùng bụng Trung Nguyên cho ngoại tộc, điều này nhất định có thể kiềm chế Tư Thừa Kiền và Lục Thừa Tướng, thậm chí cả Lục hoàng tử.


“Quận Chúa, em thấy cái áo choàng trên người Chuẩn Sát có điểm quen mắt.” Trí nhớ của Bạch Ngọc luôn rất tốt, nàng do dự nói.
Khóe môi Tây Lương Mạt hơi giật giật: “Đúng vậy, rất quen thuộc.”
Còn áo choàng đen của ai mà nạm vàng nạm bạc, cực kỳ lòe loẹt như thế được nữa?


Đấy chính là cái áo choàng Bách Lý Thanh mặc vào cho nàng sau khi kéo nàng xuống Kính Hồ, sau đó ở trên hành lang bị Chuẩn Sát giật mất, mấy ngày nay không thấy hắn mặc, nay hắn bỗng nhiên mặc vào chỉ có thể nói rõ một chuyện.


Hắn mặc cái áo đấy đi kích thích một tên đại hồ ly đã phát điên!
Đó là một tên đại hồ ly lòng dạ cực hẹp hòi… Biết gã khác trông thấy dáng vẻ ướt đẫm áo rách quần manh của nàng, nhất định sẽ càng nổi giận.


Nhớ tới gương mặt mỹ nhân âm trầm của hắn Tây Lương Mạt không nhịn được lặng lẽ chảy hai dòng lệ thương xót cho bản thân.
Hắn nhất định đang ở trong phòng chờ lột da xiên nướng nàng!
— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia muốn được ủng hộ —


Tây Lương Mạt làm đà điểu trốn ở một sa mạc gần Kính Hồ suốt ba ngày, thấy ngày hồi kinh ngày một gần, thật sự không còn cách nào mới lén lút trở về pháo đài Kính Hồ.


Khi đến pháo đài Kính Hồ nàng liền phát hiện vẻ mặt của mọi người đều đang cực kỳ áp lực, cho đến khi nhìn thấy Tây Lương Mạt trở về mới như đồng loạt thở phào một hơi, nhìn Tây Lương Mạt như được đại xá: “Tiểu tiểu thư!”


Tây Lương Mạt nhìn người của Cẩm Y Vệ ra ra vào vào vận chuyển cái gì không khỏi sửng sốt, đang định tiến lên hỏi thì thấy Túc Vệ đang chỉ huy người ta khiêng đồ từ trên lầu xuống, nàng vội chạy qua: “Làm sao thế này, phải về rồi sao?”


Túc Vệ nhìn thấy Tây Lương Mạt hai mắt sáng ngời, sau đó vẻ mặt có chút nặng nề nói: “Phu nhân, cuối cùng ngươi cũng trở lại, hôm trước nhận được mật báo, đại quân Tây Địch do Nhị hoàng tử Tây Địch thống lĩnh đã chính thức tuyên chiến với chúng ta, nay đại quân tiếp cận, Lục hoàng tử đã bị trọng thương trong trận chiến ở Tuyên Thành!”


Tây Lương Mạt giật mình: “Cái gì?”
Cho nên thế này là muốn xuất phát hồi triều trước sao?
Túc Vệ đang định nói gì thì một bóng người màu đen chầm chậm đi xuống lầu, kéo theo áo bào tinh xảo tạo thành những gợn sóng hoa mỹ trên bậc thang.


“Nói nhiều với nàng làm gì, nếu Túc Vệ thật sự nhàn như thế thì buộc hết hành lý lên lạc đà đi.”
Tây Lương Mạt vừa nhìn thấy người đi tới không khỏi hơi chột dạ: “A Cửu.”


Bách Lý Thanh lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Ngày mai bản tọa phải về, nếu ngươi muốn ở lại thì ở lại.”
Tây Lương Mạt lập tức gật đầu như băm tỏi: “Đương nhiên phải về rồi.”
Bách Lý Thanh không nói gì nữa, thản nhiên quay mặt đi về phía dưới lầu.


Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ hắn trong lòng không khỏi thầm lẩm bẩm, người này đúng là keo kiệt, vẫn còn tức giận kìa.
Có điều Tây Lương Mạt thật sự không ngờ lần này Bách Lý Thanh lại làm mình làm mẩy lâu đến thế.


Tây Lương Mạt và Francis sắp xếp phương pháp để quỷ quân trở về cùng bọn họ xong liền lên đường với Bách Lý Thanh, không ngờ lúc này dọc đường đi Bách Lý Thanh luôn coi nàng như không khí, có tai như điếc, nhìn như không thấy.
Cho dù nói chuyện cũng vẻ mặt lạnh nhạt.


Trong lòng Tây Lương Mạt một đường không yên, sát lên lấy lòng cũng chỉ đổi được sự lạnh nhạt của hắn, ban đêm dù vẫn ôm nàng ngủ lại cực quy củ, làm cho nàng cảm thấy quái dị khó hiểu.


Tây Lương Mạt chỉ có thể thầm than, thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân, huống hồ đại hồ ly này còn là tiểu nhân trong tiểu nhân.
Bộ dạng không âm không dương này của hắn càng làm nàng cảm thấy thật sự khó tiếp cận.


Đi hơn nửa tháng, khó khăn lắm mới về tới thượng kinh, nàng đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi, muốn đi theo hắn vào phủ Thiên Tuế để tiện cọ sát một phen, làm cho đại hồ ly này hết giận.
Không ngờ, vừa tới cửa phủ đã nghe có người liều mạng gọi nàng.
“Quận Chúa, Quận Chúa!”


“Kim Ngọc?” Tây Lương Mạt nghe có người gọi nàng trong đám đông, nàng xoay người nhìn bắt gặp một gương mặt quen thuộc chờ ở cửa.


Kim Ngọc chen chúc qua không ít người “hoan ngênh Trinh Mẫn Quận Chúa cầu phúc hồi triều”, chạy tới trước mặt Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, lão phu nhân không khỏe, mấy ngày nay nằm trên giường bệnh, ngóng trông ngài hồi phủ một chuyến.”


Tây Lương Mạt nghe vậy nhướng mày, lão phu nhân này trước nay ước gì phân rõ giới hạn với nàng, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây à?


Tây Lương Mạt nhìn đám người chen chúc tặng lễ ngoài cửa, lại hạ tầm mắt nhìn Kim Ngọc, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Kim Ngọc, sao ngươi không vào trong phủ chờ ta, ngoài cửa nhiều người lạ, còn ngươi là người nhà mẹ đẻ của bản Quận Chúa cơ mà.”


Vẻ mặt Kim Ngọc hơi cứng lại, sau đó cung kính nói: “Chỉ tại Kim Ngọc nhất thời nóng vội, đã nhiều ngày chờ ngoài cửa phủ Thiên Tuế, chỉ sợ bỏ lỡ lúc Quận Chúa trở về.”


Tây Lương Mạt nhếch khóe môi liếc nàng ta: “Thật không, nếu lão phu nhân bị bệnh thì đương nhiên ta phải về thăm, nếu không chẳng phải bất hiếu sao, ngươi theo ta vào trong trước đã.”
Dứt lời, nàng sai Bạch Trân, Bạch Ngọc đuổi những người vây tới tặng lễ đi, xách váy đi thẳng vào trong phủ.


Kim Ngọc vội vàng đuổi kịp.
Nhưng Kim Ngọc xem Tây Lương Mạt hồi phủ, tắm rửa thay quần áo, dùng cơm, nói nói cười cười với Bạch Ngọc, mà vẫn không có ý định theo nàng về phủ Quốc Công chút nào, không khỏi lo lắng, trên mặt cũng có vẻ bực bội.


Nhìn mặt trời dần ngả về tây, rốt cuộc Kim Ngọc không nhịn được tiến lên uyển chuyển nói: “Quận Chúa, ngài xem, có nên theo nô tỳ về phủ một chuyến trước không?”
Tây Lương Mạt lãnh đạm liếc nàng ta một cái, bỗng nhiên nói: “Ta nói sẽ theo ngươi về phủ Quốc Công khi nào?”


Kim Ngọc sửng sốt, không khỏi hoảng hốt giọng nói cũng cất cao: “Quận Chúa, rõ ràng sáng nay ngài đã nói, sao lại lật lọng được!”


Ánh mắt Bạch Ngọc lạnh xuống, tiến lên cho Kim Ngọc một cái tát, nhìn Kim Ngọc ôm mặt nước mắt lưng tròng, Bạch Ngọc cười lạnh: “Ngươi là ai mà cũng xứng hô to gọi nhỏ trước mặt Quận Chúa, cho dù lão phu nhân ở đây cũng không có lý nào nói Quận Chúa như vậy. Đừng quên, nay Quận Chúa đã không còn là người của phủ Quốc Công, mà là Vương phi của Cửu Thiên Tuế điện hạ!”


Kim Ngọc che má nóng rát, lập tức quỳ gồi xuống đất, nước mắt rơi xuống: “Quận Chúa thứ tội, nô tỳ… nô tỳ không cố ý vô lễ trước mặt ngài, chỉ là… chỉ là…”


Tây Lương Mạt nhận lấy khăn ướt trên tay Bạch Trân lau bàn tay mềm của mình, thản nhiên nói: “Kim Ngọc, năm đó ở phủ Quốc Công ngươi ít nhiều coi như từng chăm sóc bản Quận Chúa, bản Quận Chúa vốn cũng xem trọng ngươi và Lệ cô cô, nhưng không có nghĩa sẽ chấp nhận ngươi tính kế bản Quận Chúa, càng chán ghét người khác ép ta làm chuyện gì.”


Kim Ngọc nghe vậy nước mắt chảy càng nhanh, trán chạm vào mu bàn tay mình, nghẹn ngào nói: “Quận Chúa, Kim Ngọc biết sai rồi, chỉ là… chỉ là Đổng di nương nói nếu hôm nay nô tỳ không thể mời được Quận Chúa hồi phủ sẽ… sẽ hỏi tội nô tỳ.”


Bạch Trân ở bên khinh bỉ nở nụ cười: “Kim Ngọc tỷ tỷ, ngươi là nha đầu nhất đẳng đắc lực nhất bên cạnh lão phu nhân đấy, tay Đổng di nương dài mấy mà quản được ngươi?”


Kim Ngọc quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi càng thấp, ngượng ngùng ấp úng: “Nô tỳ… Nô tỳ… vài ngày trước đã hầu hạ Thế Tử gia, nay đã là người của Thế Tử gia.”


Tây Lương Mạt nghe vậy động tác uống trà hơi dừng, sau đó nhướng mày nhìn về phía Kim Ngọc: “Ngươi hầu hạ Đại ca ca? Tay của Đổng di nương có thế nào cũng không với được vào phòng của đường đường Thế Tử gia chứ.”


Thân thể Kim Ngọc run rẩy, cắn môi run run nói: “Bởi vì, chỉ một lần, Thế Tử gia… Thế Tử gia cũng không có ý muốn nhận nô tỳ vào phòng, cho nên nay nô tỳ đã bị điều đến chỗ Đổng di nương, di nương nói chờ nàng dạy dỗ nô tỳ cho tốt, nói không chừng Thế Tử gia sẽ nhận nô tỳ.”


Tây Lương Mạt nhìn gương mặt vốn mượt mà của Kim Ngọc đã trở nên gầy gò, thân thể cũng gầy trơ xương, bỗng nhớ tới cái gì, không khỏi hơi nheo mắt lại: “Ngươi mang thai?”


Thân thể Kim Ngọc cứng đờ, chua sót nói: “Nô tỳ ti tiện không xứng mang thai con của Thế Tử gia, di nương đã cho nô tỳ dùng dược, đứa nhỏ… đứa nhỏ đã không còn.”
“Choang!”
Tiếng chén sứ vỡ nát vang lên trong không gian im lặng có vẻ cực kỳ chói tai, làm Kim Ngọc sợ run như cầy sấy.


Tây Lương Mạt cười lạnh: “Xem ra Đổng di nương ở phủ Quốc Công sống rất vui vẻ nhỉ.”
Nàng đứng dậy sai Bạch Ngọc: “Nâng Kim Ngọc dậy, vừa sảy thai, quỳ trên đất lạnh lâu không tốt.”


Kim Ngọc nay ở phủ Quốc Công sa suýt đến ngay cả nha hoàn nhị đẳng cũng không bằng, chưa từng có ai nói với nàng như thế, chỉ biết dùng đôi mắt lạnh nhìn nàng.


Nay nghe thiếu nữ quyền cao chức trọng nói có vẻ không để vào mắt thật ra lại mang ba phần quan tâm, nước mắt Kim Ngọc rơi như mưa, khóc không thành tiếng: “Quận Chúa… Quận Chúa…”


Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ nàng ta như vậy khẽ thở dài một tiếng: “Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa ta hồi phủ với ngươi là được, nhìn ngươi thế kia lại làm người ta tưởng bản Quận Chúa đây làm gì ngươi.”
Dứt lời, nàng sai Bạch Trân dẫn Kim Ngọc đang ngàn ân vạn tạ đi rửa mặt.


Bạch Ngọc nhìn Kim Ngọc rời đi không khỏi nhăn mày nói: “Quận Chúa, Đổng di nương đột nhiên nghĩ cách ép ngài hồi phủ, rõ ràng trong này có tính kế, ngài thật sự sẽ trở về sao?”


Tây Lương Mạt nhìn đám mây biến hóa kỳ ảo phía chân trời, lạnh nhạt nói: “Vì sao không về, đó là “nhà” của bản Quận Chúa cơ mà, nay Đổng thị quá cuồng vọng không biết bản thân là ai, dù sao phải có người kiềm chế nàng ta một chút.”


Thật ra nàng muốn nhìn xem Đổng thị, hoặc nên nói người trong “nhà” muốn gây chuyện gì nữa.
“Hơn nữa, ta còn một khoản nợ chưa tính với Tứ muội muội khuynh quốc khuynh thành của ta nữa kìa.” Tây Lương Mạt ngắm nhìn vòng ngọc trên cổ tay, nguy hiểm nheo mắt lại.
“Chỗ Thiên Tuế gia…” Bạch Ngọc do dự nói.


Bóng dáng Tây Lương Mạt hơi cứng lại, vẻ mặt dịu xuống, than một tiếng: “Không biết còn định giận dỗi đến khi nào.”
Tên hồ ly ngàn năm kiêu căng lại lòng dạ hẹp hòi kia biết nàng muốn về nhà mẹ đẻ, không biết sắc mặt có đen hơn vài phần hay không?


Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ rồi nói: “Em đi chuẩn bị đi, ta tới thư phòng trước xem gia có ở đó không.”


Bạch Ngọc vội vàng gật đầu, nhìn Tây Lương Mạt mang vẻ mặt buồn bực và đau đầu rời đi lại cảm thấy rất buồn cười. Đôi khi nàng cảm thấy Thiên Tuế gia và Quận Chúa không giống vợ chồng bình thường, vị trí đảo ngược lại, mỗi khi gia giận dỗi là Quận Chúa lại đau đầu không thôi.


— Ông đây là đường ranh giới —
“Ngươi muốn về phủ Quốc Công?” Bách Lý Thanh khoát tay để mấy tiểu thái giám mỹ mạo hầu hạ hắn thay quần áo đi ra, xoay người nhìn về phía Tây Lương Mạt.


Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Bách Lý Thanh bất giác nheo mắt lại, sau đó vẫn gật đầu: “Đúng thế, nghe nói lão phu nhân nhà ta bị bệnh.”
Không biết sao nàng luôn cảm thấy khi nàng nói ra tin tức này, âm khí trên người Bách Lý Thanh lại nặng thêm hai phần.


Bách Lý Thanh nhìn nàng một lúc lâu, không nói gì, không biết suy nghĩ gì. Ngay khi Tây Lương Mạt tưởng hắn sẽ không đồng ý thì hắn bỗng thản nhiên nói: “Ngươi đi đi, hai ngày nữa ta sẽ tới đón ngươi.”
Tây Lương Mạt sửng sốt nhìn hắn, một lúc sau mới phản ứng lại, vị gia này đồng ý rồi?


Được rồi, tuy nhìn hắn có vẻ vẫn âm dương quái khí lắm nhưng ít nhất không tức giận, hẳn là không tức giận đúng không?


“Còn lỳ ra đấy làm gì, muốn ta tiễn ngươi tới cửa à?” Bách Lý Thanh nhìn nàng còn ngẩn ngơ ở đó, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, đáy lòng liền bực bội đến mức sinh ra ham muốn chà đạp nàng cực độ, nhưng nhìn dáng vẻ có chút cẩn thận của nàng lại không khỏi tức giận.


Lời vừa nói ra miệng hắn bỗng nhớ tới cái gì, nhìn Tây Lương Mạt chậm rì rì nói: “Đúng rồi, theo lý mà nói tân nương vào cửa, con rể như ta còn chưa đi chào nhạc phụ là không tốt, hôm nay ta sẽ cùng ngươi về lại mặt.”


Khóe mắt Tây Lương Mạt lập tức giật giật, cẩn thận nói: “A Cửu, ngươi muốn cùng ta về lại mặt?”
Hắn lạnh lùng liếc nàng: “Làm sao, ngươi không muốn về thì đừng về, trực tiếp lên giường làm đến chết cho xong!”


Tây Lương Mạt lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã chó gặm bùn, cũng may thân thủ của nàng không tệ, bám vào cạnh cửa mới không ngã xuống.
Nàng toát mồ hôi lạnh cười cười: “Ta đi chuẩn bị, gia, ngài đợi chút.”
Dứt lời, vội vàng quay đầu bước đi.


Nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt chạy nhanh như trốn, đáy mắt Bách Lý Thanh bùng lên ngọn lửa, thứ vô liêm sỉ kia!
Hắn chèn ép nàng suốt dọc đường, nhìn bộ dạng cẩn thận lấy lòng của nàng, lửa giận mới vừa tiêu tán lại bị nàng làm cho bốc lên.
Đúng là một khắc cũng không yên thân.


Đến bao giờ tiểu hồ ly này mới ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn!
Tin tức Thiên Tuế gia muốn cùng phu nhân về lại mặt vừa truyền ra mọi người lập tức lại bận rộn.


Tuy phu nhân làm người không thích khoa trương nhưng Thiên Tuế gia thì hoàn toàn ngược lại, chỉ cần không phải bí mật xuất hành thì trang phục đạo cụ không phải chỉ chuẩn bị một hai bộ là đủ, diễn xuất phải nói tuyệt đối phô trương.


Nhất là lần nay gia quyết định lâm thời, cho nên cao thấp cả nhà cực kỳ bận rộn.
Từ ăn, uống, xả, thải, mặc, dùng, đi, ở, toàn bộ phải được chuẩn bị.


Tây Lương Mạt nhìn một đống thùng tử đàn hương thơm thoang thoảng được khiêng ra, bên trong là từng bộ quần áo hoa mỹ, đồ trang sức, thậm chí còn có ống nhổ được làm đặc biệt từ vàng ròng, nàng lại liếc cái thùng gỗ cúc lê nho nhỏ của mình, không khỏi than một tiếng, kiếp trước nhất định hắn là phụ nữ, còn nàng nhất định là đàn ông!


Lằng nhằng đến lúc trăng lên tới đỉnh đầu, Tây Lương Mạt dùng bữa tối xong ngáp liên tục, sắp ngủ gục đến nơi mới bị Bách Lý Thanh nhéo mặt gọi dậy.


Đến giờ đoàn người mới chậm rãi đạp ánh trăng đi về phía phủ Quốc Công, Tây Lương Mạt bị trang điểm cao nhã hoa lệ cùng Bách Lý Thanh ngồi trên chiếc kiệu khắc lục đàn mười sáu người nâng, nhìn đường lớn Chu Tước hoàn toàn trống trải.


Lúc này rõ ràng đã là lúc cấm đi lại ban đêm, trên đường ngoại từ đội ngũ hoa lệ vàng lóng lánh của bọn họ thì đến cả bóng quỷ cũng không thấy, Tây Lương Mạt không khỏi lẩm bẩm: “Nửa đêm nửa hôm, người không biết còn tưởng bách quỷ dạ hành ấy chứ.”


Bách Lý Thanh lười biếng nhắm mắt dưỡng thần, thình lình kéo dài giọng nói: “Ngươi nói gì?”
Tây Lương Mạt lắc đầu, ngoan ngoãn dựa sát vào lòng hắn: “Không có gì.”
Bách Lý Thanh hừ lạnh một tiếng, xem như hài lòng với đáp án của nàng.


Mọi người một đường chậm rãi đến phủ Quốc Công, người của phủ Quốc Công đã sớm chờ hết kiên nhẫn, lão phu nhân bị bệnh không thể ra ngoài, Tĩnh Quốc Công lại không muốn nhìn thấy Bách Lý Thanh ra vẻ ta đây trước mặt mình, chỉ bảo Tây Lương Tĩnh và Đồng thị ra đón, Nhị lão gia và Tam lão gia khác với Tĩnh Quốc Công, bọn họ không dám trực tiếp đối nghịch với Bách Lý Thanh, đã sớm đứng ngoài cửa.


Từ khi nắng chiều hạ xuống đã có người tới thông báo Cửu Thiên Tuế sẽ cùng Trinh Mẫn Quận Chúa về lại mặt, nay trăng treo đỉnh đầu người còn chưa đến, nhóm chủ tử lại không dám thật sự bỏ đi, chỉ sai người bày chỗ chờ trong cửa ngồi chờ, không ít người đã bắt đầu buồn ngủ.


“Cửu Thiên Tuế điện hạ và Thiên Tuế vương phi đến!”
“Các ngươi còn không mau mau ra tiếp giá!”


Đột nhiên nghe thấy tiếng hô chói tai lạnh như băng vang lên bên ngoài, cùng tiếng nội thị sắc bén la mắng, cắt qua bóng đêm yên tĩnh như gió tuyết, làm cho người của phủ Tĩnh Quốc Công đồng loạt hoảng sợ, Nhị lão gia trực tiếp lăn từ trên ghế xuống, khi hiểu được chính chủ đã đến lập tức lảo đảo dẫn người quỳ ngoài cửa.


“Bái kiến Thiên Tuế gia, bái kiến Thiên Tuế vương phi!”
Bách Lý Thanh ấn Tây Lương Mạt đang định hạ kiệu ngồi xuống, lười biếng nói: “Được rồi, dậy đi.”


Tây Lương Mạt cũng cười thản nhiên bảo bọn họ bình thân, thuận tiện nhìn Tam lão gia, chỉ thấy bên cạnh hắn đã có nữ tử trẻ tuổi mới làm bạn, ánh mắt nàng không khỏi hơi nheo lại.


Năm nào Lê thị tươi cười thản nhiên, đoan trang đúng mực đứng ở cửa phủ chờ nang lại mặt vẫn còn trước mắt, nay hương hồn mới đi một năm đã cảnh còn người mất, mọi chuyện đổi thay.
Tam lão gia cảm giác được ánh mắt Tây Lương Mạt nhìn qua, không tự chủ được cười khan một tiếng.


Tây Lương Mạt đã thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt quay mặt đi làm cho Tam lão gia trong lòng không yên, dù sao hắn cũng là người thông minh, bỗng nhớ tới khi Tây Lương Mạt còn là cô nương có quan hệ rất tốt với Lê thị, trong lòng không khỏi hối hận.


Đồng thị nhìn mọi người cung kính hành lễ với Tây Lương Mạt, ánh mắt dừng trên ngọc sai châu ngọc sang quý hoa mỹ trên đầu nàng, thấy mái tóc Tây Lương Mạt búi thành mẫu đơn kế, một chiếc trâm sài hoa mai phỉ thúy chất lượng vô cùng tốt rủ xuống vô số những mảnh phỉ thúy nhỏ hình lá tinh xảo, trên người mặc một bộ cung y mẫu đơn, đai lưng nạm nam châu buộc quanh vòng eo mảnh mai tinh tế của nàng.


Châu ngọc tinh mỹ, cẩm y hoa phục trên người Tây Lương Mạt tỏa ra ánh sáng vui mắt dưới ánh đèn, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Tây Lương mạt như thần tiên phi tử, cộng thêm tư thế huy hoàng làm cho Đổng di nương bất giác lộ ra ánh mắt căm ghét và khinh bỉ, chờ Nhị lão gia, Tam lão gia chào hỏi xong liền lặng lẽ tiến lên, lả lướt cúi đầu với Tây Lương Mạt: “Thϊế͙p͙ thân tham kiến Thiên Tuế gia, tham kiến Quận Chúa.”


Ánh mắt Tây Lương Mạt cũng dừng trên hóa trang tỉ mỉ của nàng ta, thấy trên đầu nàng ta cũng cắm một chiếc trâm vàng phượng hoàng tam vĩ, sáu chiếc trâm ngọc đối xứng, trước ngực đeo một chuỗi ngọc lâm lang, áo đỏ thẫm thêu hoa hồng và váy mã diện xanh thẫm, nếu dưới mắt không có chút quầng thâm thì nhìn cũng cực kỳ mỹ mạo.


Bách Lý Thanh lười biếng nhắm mắt lại giống như không nhìn thấy gì hết.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, đuôi mắt cong cong lộ ra chút ý cười: “Gần đây Đổng di nương ngày càng tương lai rộng mở nhỉ.”


Đổng di nương thấy Tây Lương Mạt khen mình không khỏi tự đắc, cảm thấy rất có thể diện trước mặt mọi người, liền cười nói: “Quận Chúa quá khen, thϊế͙p͙ thân đều nhờ có phúc của Quốc Công gia và lão phu nhân.”


Tây Lương Mạt cười khẽ: “Quả là trong núi không có hổ, con khỉ xưng vương, trong phủ này không có nữ chủ nhân đứng đắn, ngay cả một di nương cũng mang vàng mang phượng ra ngoài đón khách, đây chỉ có người một nhà, nếu truyền ra ngoài không biết bên ngoài sẽ nghị luận thế nào.”


Lời này vừa nói ra sắc mặt mọi người đều biến đổi, nhất là Đổng di nương nháy mắt đã nghẹn thành màu gan heo.
Nhị lão gia và Tam lão gia nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự bất an và bất đắc dĩ.


Tam lão gia tiến lên một bước, duỗi tay giật trâm phượng trên đầu Đổng di nương xuống, phất tay áo đuổi Đổng di nương đi: “Còn không đi xuống, ở đây mất mặt xấu hổ à.”


Đổng di nương cắn chặt môi đến mức gần như nhỏ máu, nàng ta cúi đầu lùi lại mấy bước ra vẻ cung kính, tóc bị kéo có chút bù xù nhưng lưng lại thẳng như khúc gỗ, chưa bao giờ cong xuống.


Tam lão gia tiếp lên chắp tay, xấu hổ nói: “Thật ra luôn là lão phu nhân chủ trì việc bếp núc, chỉ là từ sau năm mới thân thể lão phu nhân ngày càng sa sút cho nên Đổng di nương mới ở bên giúp đỡ, hôm nay nàng ta hẳn cũng biết Thiên Tuế gia và Quận Chúa lại mặt, vui vẻ đến nên có phần sơ suất, mang thứ không phải nàng ta có thể mang, xin Quận Chúa nói một tiếng xin lỗi với Thiên Tuế gia, Đổng di nương này… dù sao cũng có cốt nhục của Quốc Công gia.”


Hắn và Nhị lão gia tuy đã sớm chướng mắt thái độ kiêu căng của Đổng di nương, nhưng cố tình đối phương lại mang cốt nhục của đại ca nhà mình nên không thể nói gì.


Tây Lương Mạt nghe vậy đáy mắt thoáng qua một tia nhọn, ánh mắt dừng trên người Đổng thị, một lát sau mới nhếch khóe môi cười cười: “Đổng di nương quả nhiên có phúc nhỉ.”
Đổng di nương buông tầm mắt, cứng nhắc nói: “Nhờ phúc của Quận Chúa.”


Tây Lương Mạt lạnh nhạt khoát tay: “Không dám, đó đều là phúc của chính Đổng di nương ngươi. Được rồi, đứng ở cửa mãi cũng không hay, ta thấy đã không còn sớm, lão phu nhân sức khỏe không tốt, ban đêm không chịu nổi ầm ĩ, sáng sớm ngày mai bản Quận Chúa sẽ đi bái kiến lão phu nhân.”


Đổng di nương này đúng là có thủ đoạn, dùng tuyệt tử dược rồi mà còn mang thai được? Vậy thì quả là phúc của bản thân nàng ta.


Hôm nay vừa trở về đang lúc mệt mỏi, nàng không định nửa đêm nửa hôm còn đi gặp lão phu nhân trước nay đề phòng nàng, thân phận của Bách Lý Thanh cực kỳ cao quý, đặc biệt, ngoại trừ hành lễ với Hoàng Đế thì không ai có thể khiến hắn thăm hỏi, ngay cả Tĩnh Quốc Công thấy hắn cũng phải hành lễ, đương nhiên lão phu nhân cũng chỉ có phần tham kiến hắn.


Tây Lương Mạt cũng không muốn để Bách Lý Thanh tham gia vào những chuyện xấu xa lại nhàm chán trong nhà mình.


Tây Lương Mạt nói xong, người nâng kiêu được lệnh lại đồng loạt nâng kiệu lên đi vào trong phủ Quốc Công, phía sau đi theo không ít nội thị nâng hành lý tinh xảo vào trong phủ như nước chảy dưới ánh mắt sợ hãi của người phủ Tĩnh Quốc Công.


Sau đó, người của phủ Tĩnh Quốc Công cũng theo tới Liên Trai, từ xa xa nhìn lại có vẻ cực kỳ náo nhiệt.


Chỉ chốc lát, trước cửa lớn không còn lại mấy người, chỉ còn Đổng di nương và vài đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh, ánh mắt nàng ta dừng trên thứ phát ra ánh sáng hoàng kim mỏng manh dưới đất, cúi người nhặt trâm phượng tam vĩ tinh mỹ bị người ta dẫm cong lên nắm trong tay.


Cạnh vàng sắc nhọn cắt vào lòng bàn tay nàng ta, có dòng máu rất nhỏ chảy ra, vẻ mặt nàng ta cũng trở nên dữ tợn.


“Di nương…” Đại nha hoàn bên cạnh nàng ta không khỏi lo lắng sợ hãi nhìn gương mặt xinh đẹp vặn vẹo của Đổng di nương. Đổng di nương oán hận thì thào: “Không phải có xuất thân cao quý à, năm đó cũng bị Nhị phu nhân đạp dưới chân, nay gả cho một tên thái giám, dựa vào cái gì mà được sống dễ chịu như thế? Lúc trước ngươi hạ loại dược kia với ta… không phải ghen tị ta sao.”


Nàng ta thoáng dừng, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, lạnh lùng nói với nha hoàn bên cạnh: “Đi thông báo với chủ nhân, chúng ta chờ lệnh sai bảo bước tiếp theo.”