“Thật ra ngươi không phải người phải không?” Tây Lương Mạt bỗng cảnh giác nhìn người đang ôm mình.
Rõ ràng ngày hắn phát độc, nàng đã kiểm tra chỗ bí mật của hắn, nàng vô cùng xác định, khẳng định, nhất định, tin tưởng chính mình tuyệt đối không nhìn nhầm.
Hoặc là…
“Ngươi căn bản không phải Bách Lý Thanh!” Tây Lương Mạt bỗng nheo mắt nghi kỵ nhìn hắn.
Bách Lý Thanh nhướng mày nhìn tiểu nha đầu trong lòng chốc lát, sau đó vươn tay búng trán nàng một cái: “Nha đầu nhà ngươi vừa rồi bị bản tọa làm cho choáng đầu rồi phải không?”
Tây Lương Mạt bị đau, lại bị hắn ám chỉ lồ lộ nên đỏ bừng mặt, tàn bạo trừng hắn: “Đúng vậy, trên đời này còn tên bịm bợm nào tàn nhẫn, ghê tởm hơn sư phụ ta được nữa?”
Tây Lương Mạt biết suy nghĩ của mình có chút buồn cười, thiên hạ này có mấy người có thể giả mạo, dám giả mạo đại ác nhân trước mặt đây.
Tây Lương Mạt hơi đỏ mặt, ánh mắt liếc qua bên dưới rồi lập tức dời mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng mà, ngươi rõ ràng yếu sinh lý cơ mà, làm sao lại… làm sao lại dài ra được?”
Lẽ nào thế giới này thật sự có cái gọi là hùng dương tái sinh sao?
Cho dù là thời đại kiếp trước của nàng, loại vấn đề liên quan tới bộ phận sinh dục này cũng là một nan đề không cách nào giải quyết.
Bách Lý Thanh hơi nhếch khóe môi, tự nhiên rất nghe lời mà giải đáp cho nàng: “Ta vốn không phải yếu sinh lý, chỉ là nhiều năm trước vì một vài nguyên nhân, sư phụ của ta bảo ta luyện thủ nguyên công, có thể khiến ta nhìn có vẻ giống yếu sinh lý thôi, thế nhưng luyện công này phải duy trì thân nguyên dương đồng tử.”
Vẻ mặt Tây Lương Mạt khó có thể tưởng tượng nổi, thì ra có loại công pháp này. Chẳng lẽ đây là thứ gọi là cản cao súc dương mà sách thuốc nói, luyện loại công pháp này nam tử có thể lui một phần phân thân của mình vào trong cơ thể.
“Nhưng từ nay về sau, công pháp này coi như bị phá rồi.” Bách Lý Thanh lười biếng dùng ngón tay thon dài khều sợi tóc dài mềm mại của nàng, xa xôi nói.
Hai tai Tây Lương Mạt nóng lên, thế nhưng một lát sau, nàng bỗng quay sang dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bách Lý Thanh: “Vì sao?”
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao hôm nay người bỗng quyết định cùng ta… quyết định cùng ta như vậy?” Tây Lương Mạt do dự, cuối cùng không tránh không né, hỏi thẳng hắn.
Bách Lý Thanh chống một bên mặt, nhàn nhạt nói: “Bởi vì thời cơ đã tới rồi. Cơ duyên xảo hợp, vi sư chiếm được cơ hội có thể một lần hoàn toàn triệt bỏ cấm chế và dư độc trong người ta, thế nhưng nếu không thể chiếm được máu xử nữ của ngươi sau sáu canh giờ uống thuốc vận công điều tức, thì giải dược ta ăn vào sẽ biến thành độc dược mạnh nhất, khiến ấn ký trên người ta lan ra toàn thân trong nháy mắt, huyết mạch tan vỡ mà chết.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, ánh mắt hướng về lồng ngực trơn bóng của hắn, cái “cây” kỳ quái kia quả nhiên đã rút nhỏ đi không ít, hoa văn vốn đã lan tràn nửa người nay héo rút tới ngực, màu sắc cũng không còn đỏ thắm như trước.
“Ngươi có thể tìm người khác…” Tây Lương Mạt đang định nói thì bỗng đoán ra cái gì, nàng nheo mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ngay từ đầu ngươi đã có ý định dùng ta làm thuốc dẫn, người hạ độc ngươi có quan hệ huyết thống với ta à?”
Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt, lộ ra ánh mắt tán thưởng: “Xem ra ngươi thông minh thật.”
Nét mặt Tây Lương Mạt lạnh đi hai phần, ánh mắt vừa tối vừa nặng, nàng buông tầm mắt tự giễu: “Thông minh, có lẽ tự cho là thông minh mà thôi. Ta cho rằng ta trăm phương nghìn kế khiến ngươi chú ý, đạt được sự coi trọng và giúp đỡ của ngươi là bản lĩnh của chính mình, thì ra chỉ là ta tự tưởng bở, tự cho là thông minh mà thôi. Sớm biết mặc kệ ta làm gì ngươi cũng sẽ có lúc dùng đến ta, thì có lẽ ta nên dành công sức hao tốn trên người ngươi cho những người khác, có lẽ còn có chút tác dụng.”
Cuối cùng nàng cũng cảm nhận được tâm trạng của Tây Lương Tiên, cảm giác phát hiện bản thân trở thành một con khỉ nhảy nhót trong mắt người khác, quả là không tốt chút nào, không tốt đến mức khiến nàng có một loại xúc động muốn giết chết đối phương.
Nhưng nàng căn bản không phải đối thủ của hắn, Tây Lương Mạt cười tự giễu, trực tiếp muốn đứng dậy rời khỏi nơi chỉ khiến nàng cảm thấy trái tim lạnh buốt này.
Nhưng thân thể nàng vừa động đã bị Bách Lý Thanh đè lại, tay dài chợt kéo, lần thứ hai giam cầm nàng giữa thân thể mảnh khảnh và sàn nhà.
Bách Lý Thanh cúi đầu nhìn thiếu nữ bị mình đặt dưới thân, cười khẽ: “Vi sư còn một chuyện chưa nói xong. Muốn giải độc trên người vi sư thật ra còn một cách nhanh hơn, an toàn hơn. Chính là liên tục cưỡng bức ngươi bảy bảy bốn mươi chín lần, sau đó mỗi ngày trộn lẫn loại dược vật áp chế độc tính trong cơ thể vi sư với máu của ngươi, dùng bảy bảy bốn mươi chín ngày, chuyển dư độc sang người ngươi, chờ ngày ngươi khí huyết khô kiệt, trở thành thây khô, cũng là lúc độc và cấm chế của vi sư được giải. Mà không giống bây giờ, tuy có thể lập tức giải độc và cấm chế trên người, nhưng trong một tháng lại trở thành người thường không có bất cứ nội lực nào.”
Tây Lương Mạt vốn muốn giãy dụa, nghe thấy hắn nói vậy bỗng sửng sốt, không dám tin nhìn về phía người đè bên trên mình. Gương mặt hắn vẫn yêu dị, vẫn cười mà như không cười, tỏ vẻ thâm sâu khó lường, có điều hoa văn máu khiến gương mặt hắn ngoại trừ tái nhợt còn lộ ra xanh mét khác thường.
Tây Lương Mạt nhìn thẳng hắn chốc lát, bỗng vươn ngón tay mềm xoa lên mặt hắn, dịu dàng mà thong thả mơn trớn khuôn mặt tinh xảo của hắn, cần cổ thon dài, sau đó xuống dưới chạm tới ngực, nàng đột nhiên đánh ra một chưởng thật mạnh.
Bách Lý Thanh vốn đang đè nàng nhất thời như diều đứt dây bay ngược ra, đập mạnh vào cây cột ở bên, tiếp đó hắn rơi xuống đất, không nhịn được một tiếng rên đau đớn, khóe miệng chảy ra một tia máu, hắn cười khổ.
Nha đầu kia, đúng là đủ tàn nhẫn.
Chỉ chốc lát, hắn liền thấy một đôi chân trần trắng như tuyết đứng trước mặt mình.
Tây Lương Mạt tùy tiện che thân bằng một miếng rèm nhặt dưới đất, tay phải cầm dao ngắn sáng loáng, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Bách Lý Thanh đang chống nửa người, ánh sáng nhọn trong mắt bắn ra: “Sư phụ, ngươi thật sự sẽ mất đi nội lực trong ba mươi ngày?”
Không sai, vừa rồi nàng đã thử. Một chưởng kia đánh ra không hề gặp phải bất cứ nội lực nào ngăn cản. Nàng có thể cảm nhận được khi bàn tay chạm vào ngực hắn, đan điền của hắn trống rỗng, không khác gì một người thường không có tu vi võ nghệ.
Bách Lý Thanh dường như không chút để ý hậu quả khi bị người ta biết được bí mật có thể quyết định sự sống chết của mình, hắn chỉ lười nhác dựa trên cây cột kia, tiện tay lau vệt máu dưới khóe môi, nhìn Tây Lương Mạt nhướng mày cười nói: “Không sai, vì vậy trong ba mươi ngày này, bất luận kẻ nào cũng có thể giết chết vi sư, nếu trò cưng muốn không ngại thử xem. Dù sao cơ hội có thể giết chết Thủ Tọa Tư Lễ Giám đương thời không phải lúc nào cũng có, bỏ qua lần này sẽ không có lần sau đâu.”
Nụ cười hắn tràn đầy hứng thú, thậm chí có một tia dụ dộ, giống như người bị giết không phải bản thân hắn mà là một kẻ khác chẳng liên quan.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, chậm rãi nắm chặt dao trong tay, đáy mắt rốt cuộc không kiềm chế được hiện lên một tia sát ý.
Không sai, đây là một sự mê hoặc tuyệt vời cỡ nào.
Giết hắn, giết tên yêu ma chiếm đoạt mình, nhục nhã mình.
Thừa dịp hắn không có sức đánh trả, thừa dịp cả đám Mị Nhất không có ở đây, chỉ cần một dao, nàng có thể trực tiếp kết thúc tính mạng hắn.
Thậm chí…
Nàng có thể điểm á huyện hắn, từng dao một lăng trì hắn, giải nỗi hận trong lòng.
Đôi khi, so với mẹ con Tây Lương Tiên và Tĩnh Quốc Công, chính nàng dường như càng thêm chán ghét và căm hận hắn. Căn hận hắn giống như không gì không đoán được, căm hận hắn coi nàng là thú cưng, căm hận hắn cao cao tại thượng ép buộc chính mình.
Càng thêm căm hận ánh mắt như tất cả đều không quan trọng của hắn.
Bách Lý Thanh đương nhiên không bỏ qua sát ý và chán ghét dưới đáy mắt nàng, và cả ánh sáng lạnh khi nàng bất giác giơ mũi dao lên, đột nhiên trái tim như bị thứ gì đâm một cái, hắn bỗng cười khẽ tự giễu.
Xem ra, vai trò sư phụ ác hắn làm rất thành công, nhìn tiểu đồ nhi của hắn mà xem, quả là giống những kẻ ngoài kia, muốn lột da hắn, ăn thịt hắn.
Có điều, cũng có là gì đâu?
Hôm nay, những thứ nên cởi hắn đã cởi, nên thử hắn đã thử được rồi, coi như phong lưu chết dưới hoa mẫu đơn.
“Ha ha…”
Nhìn Bách Lý Thanh bất giác thấp giọng cười ra tiếng, khóe môi lại tràn ra dòng máu diễm lệ, Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy màu đỏ kia có điểm chói mắt, nàng lạnh lùng liếc hắn: “Ngươi cười cái gì?”
Bách Lý Thanh nhếch khóe môi tinh xảo, chậm rãi nói: “Vi sư đang cười ngươi, ngay cả một dao giết người cũng không đủ nhanh, chẳng phải một dao thôi sao, có cần do dự lâu vậy không? Ngươi khiến vi sư thất vọng quá rồi.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng xa xăm hỏi: “Nếu ngươi rất muốn chết thì cần gì giải độc trên người? Độc phát mà chết cũng là một kiểu rất thú vị đấy chứ?”
Bách Lý Thanh cười khẩy một tiếng, xóa đi máu tươi trên khóe môi, đôi mắt hẹp dài quyến rũ bắn ra ánh sáng kiêu ngạo: “Thủ Tọa Tư Lễ Giám Bách Lý Thanh không bị bất cứ kẻ nào uy hiếm. Dù là chết cũng phải chết bằng phương thức hắn tự mình chọn, không có bất cứ kẻ nào có thể không chế hắn, giết hắn, trừ khi chính hắn bằng lòng.”
Khí thế kiêu ngạo đó bễ nghễ thiên hạ, sắc bén như danh kiếm tuyệt thế, chiêu cáo sự kiêu căng thà làm ngọc vỡ của đệ nhất quyền thần Thiên Triều.
Dứt lời, hắn nhìn Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Vi sư đã nói sẽ cho ngươi cơ hội này tự nhiên sẽ không nuốt lời. Nếu ngươi muốn ra tay, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.”
Dứt lời, hắn hơi dừng rồi lại nói: “Xong việc, ngươi có thể bảo Mị Nhất đưa ngươi tới cung của Thái Tử, trên người ngươi còn dư độc xuân nùng, Thái Tử điện hạ nhất định sẽ vui vẻ giải độc này cho ngươi. Bằng tu vi của ngươi hiện nay, muốn khiến Thái Tử say mê ngươi cũng không có gì trắc trở. Về phần Tư Lễ Giám, có di chỉ của vi sư, người của Tư Lễ Giám sẽ không gây phiền phức cho ngươi.”
Một hơi nói hơi nhiều, Bách Lý Thanh cảm thấy tức ngực, cúi đầu ho khan vài tiếng.
Tầm mắt Tây Lương Mạt nhìn những bông hoa máu nho nhỏ bị hắn ho ra, những bông hoa máu kia rơi xuống sàn nhà màu trắng như hồng mai nở rộ. Một chưởng vừa rồi nàng không nể tình chút nào, nếu không phải Bách Lý Thanh tư chất tốt, lúc này đại khái đã hôn mê lâu rồi, nhìn dáng dấp kia ít nhất cũng sẽ bị thương nội tạng.
Ngay cả hậu sự cũng an bài từng bước một rồi, đúng là tác phong của Cửu Thiên Tuế.
Chiếm lấy sự thuần khiết của nàng, chiếm lấy thân thể nàng, sắp xếp tất cả đường lui cho nàng, coi như cho một bạt tai rồi ban cho một viên kẹo à?
Tây Lương Mạt bỗng ngồi xổm xuống, đầu ngón tay ngưng khí điểm bảy đại huyệt trên người hắn, sau đó nàng tháo chiếc khuyên tai trân châu hình tròn trên tai xuống, vặn mở cằm hắn, rót thuốc bột bên trong vào.
Rồi nàng tùy tiện ném cái khuyên tai kia đi, nâng cái cằm xinh đẹp của Bách Lý Thanh lên nhìn hắn cười như không cười: “Vốn hoàn thành nguyện vọng của sư phụ là nghĩa vụ mà đồ nhi phải tận sức làm, ngươi chết quả là không tệ, thế nhưng đồ nhi cảm thấy chịu ngài chèn ép và dày vò nhiều như vậy, ngài chết rồi chẳng phải đồ nhi sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Hơn nữa, đồ nhi tuyệt đối không thích đi theo “con đường” mà ngươi vạch sẵn. Thứ nam nhân ấy mà, hầu hạ một tên là đủ rồi, còn phải hầu hạ kẻ nữa, đồ nhi ta thật sự không có hứng thú. Nếu sư phụ nói cho ta quyền được giết ngươi, thì cái quyền này thực hiện lúc nào sẽ do đồ nhi quyết định, đúng không?”
Tây Lương Mạt hơi ngừng, nhìn Bách Lý Thanh cười đến lạ: “Hôm nay, đồ nhi tiếp nhận quyền lực này.”
Thấy trong mắt Bách Lý Thanh hiện lên mũi nhọn âm u: “Ngươi vẫn dễ dàng mềm lòng như thế. Thế nào, bởi vi sư vừa nói vi sư từng tha ngươi một mạng, không trực tiếp hút sạch máu, rút xương ngươi, nên bây giờ ngươi muốn có qua có lại à? Đúng là ngu xuẩn, ngươi không sợ ta lạt mềm buộc chặt vì muốn bảo vệ tính mạng mình nên cố ý nói thế sao!”
Lời còn chưa dứt, Tây Lương Mạt bỗng thô lỗ nhét một miếng khăn vào miệng hắn, không nhịn được nói: “Lẽ nào tất cả sư phụ đều dong dài như thế? Nếu ngươi thật sự muốn chết, lát nữa ta hạ cho ngươi ít xuân dược rồi ném ngươi lên giường của Thái Tử gia là được!”
Đôi khi nàng thật sự thấy phiền dáng dấp ăn trên ngồi trước, vung tay múa chân của hắn.
Tuy rằng đáy lòng vô cùng chán ghét tác phong gia trưởng phong kiến của hắn, mắt cao hơn đầu, không tôn trọng ý nguyện của người khác, nhưng không có nghĩa nàng là đồ ngốc không phân biệt nổi thị phi.
Dù sao hắn không trực tiếp hành hạ chết nàng ngay từ đầu, uống máu ăn thịt nàng. Từ đầu tới cuối, trong thời gian ở chung, hắn và nàng tuy là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nàng thường xuyên bị hắn quản chế, cực kỳ đáng giận, thế nhưng không có nghĩa nàng không hiểu, hắn chưa bao giờ chân chính tổn thương nàng.
Cho dù là lần này, tuy hắn rất quá đáng, hành vi quá phận cùng lừa dối khiến nàng thật sự nổi sát ý, thế nhưng sau khi tỉnh táo lại nàng vẫn hiểu hắn đã giơ cao đánh khẽ. Nếu không có loại dược hắn bỏ vào trong người nàng, vừa rồi dưới trạng thái gần như không có lý trí của hắn, rất có thể nàng đã không chịu nổi.
Chỉ là, nàng vẫn có một chuyện không hiểu.
Đời này Bách Lý Thanh chưa bao giờ gặp kẻ dám ngỗ nghịch hắn, chứ đừng nói có người dám nhét một miếng giẻ bẩn thỉu vào miệng hắn khi hắn đang ra lệnh.
Hắn đột nhiên giận dữ trừng lớn mắt, âm trầm nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt hai tay chống cằm nhìn hắn, hơi nheo mắt lại: “Đồ nhi vẫn có một việc không rõ, rốt cuộc ngươi vì nguyên do gì mà ưu ái và chăm sóc đồ nhi đến thế, là vì ngươi từng thầm mến mẫu thân ta, có phần di tình, hay vì ngươi đã yêu đồ nhi ta rồi?”
Bách Lý Thanh nghe vậy thân thể cứng đờ, ánh mắt chợt hiện lên một tia kinh ngạc và khác thường.
Tây Lương Mạt nhìn phản ứng của hắn vào trong mắt, không nhìn hắn, chỉ vừa nghịch dao vừa cười như không cười nói: “Chúng ta đều là người thông minh, người thông minh mới dễ nói chuyện. Tuy ta không biết ngươi và mẫu thân ta có quan hệ gì, nhưng hẳn là quen biết cũ. Đồ nhi còn chưa ngốc đến mức không nhìn ra, lúc đầu khi ngươi nhìn ta luôn như đang nhìn một người khác, Hoàng Đế bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương cũng thường xuyên lộ ra ánh mắt này với ta. Tuy ngươi che dấu tốt lắm, không quá rõ ràng, cộng thêm hôm nay ngươi nói muốn giải dược phải cần máu của ta…”
Tây Lương Mạt ngừng một chút rồi lại nói: “Vậy có phải chứng tỏ khi đó người hạ độc ngươi, hoặc người có quan hệ chặt chẽ với việc ngươi bị hạ độc, nhất định phải có quan hệ với ta. Ta thấy cha già từ trên trời rơi xuống kia của ta không giống như có bản lĩnh hạ độc ngươi, bằng không sẽ không bị ngươi chèn ép trên triều nhiều năm như thế. Vậy thì đáp án chỉ còn một, người kia là mẫu thân của ta, đúng không?”
Tây Lương Mạt thấy đáy mắt Bách Lý Thanh hiếm khi nào xuất hiện biểu cảm có thể xưng là ngạc nhiên, không khỏi cười khẽ dùng mũi dao nhấc tóc đen rơi bên má hắn lên: “Sư phụ, ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta sẽ khiến ta kiêu ngạo quá mức cần thiết. Có điều ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, kiểu người giỏi xem xét thời thế lại giả dối âm hiểm như ngươi sao lại coi trọng loại nữ nhân ngây thơ đến mức ngu xuẩn như mẫu thân ta được? Nếu ngươi không có khuynh hướng tự ngược, thì ta càng cảm thấy rằng bởi vì ngươi không có không để ý đồ nhi ta như ngươi biểu hiện đâu. Thế nào, có phải lỡ yêu ta rồi không?”
Tây Lương Mạt cảm thấy bản thân có dáng vẻ của kẻ đùa giỡn mỹ nhân, hơn nữa người trước mặt quả là mỹ nhân khó gặp.
Đùa giỡn một chút cũng không có gì, không thể nào luôn là hắn đùa giỡn nàng được.
Bách Lý Thanh giống như khôi phục bình thường, hắn nhướng mày, nha đầu này đúng là giảo hoạt và nhạy cảm ngoài dự đoán của hắn, cũng… tự kỷ ngoài dự đoán luôn.
“Chậc, thật ra sư phụ ngươi không cần nóng lòng phủ nhận đâu, bởi vì ta cũng không biết ta có cảm giác gì với ngươi, trên đời này thật ra không cần quá nhiều người thông minh, nhất là loại như ngươi và ta, đã thông minh còn đầy bụng đê tiện và dã tâm. Mặc kệ bản thân làm gì, bởi chúng ta thuộc cùng một loại người, cho nên rất dễ dàng có thể hiểu được ý đồ của đối phương, trời sinh Du cớ gì còn sinh Lượng. Luôn nghĩ, nếu có người như thế thật sự nên chết đi cho xong, thế nhưng lại cảm thấy có chút đáng tiếc. Nếu người như vậy đã chết, khắp thế giới chỉ còn loại người tự cho là thông minh như Tư Lưu Phong và Tây Lương Tiên, chẳng phải sẽ rất cô đơn và vô vị hay sao?”
Tây Lương Mạt bỗng nghiêm mặt ghé sát vào Bách Lý Thanh, cười cợt nói: “Vì vậy mới nói, cho dù cần dùng chút thủ đoạn, nhưng có thể khiến đối phương thần phục trong lòng bàn tay mình, cảm giác vậy tốt lắm, đúng không?”
Để nàng và hắn cùng đoán xem, hắn và nàng, trong lòng ai có cái bóng của ai.
Bách Lý Thanh liếc nhìn nàng, ngươi muốn nói gì, nha đầu?
Tây Lương Mạt khẽ xì một tiếng: “Ta không muốn nói gì cả, ta đang muốn làm gì mới đúng, vừa rồi không phải ngươi nói trong cơ thể ta còn dược tính à. Nếu hôm nay đồ nhi đáng thương trở thành giải dược của ngươi, thì sư phụ cũng phải để đồ nhi giải mối hận trong lòng một chút mới được.”
Tây Lương Mạt cười tủm tỉm nói.
Bách Lý Thanh đã không còn nội lực giống như tuyệt thế mỹ nhân không còn dao, minh châu không còn xác vỏ, lúc này không báo thù còn đợi tới khi nào?
Ngươi muốn làm gì?
Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt, bỗng nguy hiểm nheo mắt lại.
Tây Lương Mạt ghé sát vào hắn, nhã nhặn giang hai chân ngồi trên người hắn cười khẽ: “Nho nhã chút thì gọi là khi sư diệt tổ, không nho nhã có thể goi là – hϊế͙p͙ ngươi.”
Vô sỉ, ai chẳng biết? Nàng cũng rất muốn thử xem mình có bản lĩnh khiến hắn cảm nhận được tâm trạng khi mình bị hắn dày vò hay không.