Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 130: Bộ bộ kinh tâm

Hoàng Hậu nhìn nàng, hơi nhăn mày như có điều khó hiểu: “Nếu không có chứng cớ, Trinh Mẫn Quận Chúa, ngươi có nhân chứng không?”
Tây Lương Mạt vẫn kẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không có nhân chứng.”


“Nhiều người đều nhìn thấy ngươi đẩy Vĩnh Phúc của bản cung xuống hồ sen, không có nhân chứng, chỉ bằng ngươi nói, bảo người ta làm sao tin ngươi!” Hàn Quý Phi oán hận nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm, sẵng giọng nói.


Tây Lương Mạt nhìn Hàn Quý Phi, chỉ than nhẹ: “Ta nói không có nhân chứng, nếu Quý Phi nương nương không tin thì ta cũng không có cách nào.”


Hàn Quý Phi nghe vậy trong mắt thoáng qua tia giận dữ, nàng chỉ vào Tây Lương Mạt run giọng nói: “Ngươi… được lắm, đến lúc này còn không coi ai ra gì, thế nào? Ỷ vào bệ hạ sủng ái ngươi cho nên mới hoành hành thế sao!”


Dứt lời, Hàn Quý Phi đột nhiên nhìn về phía Hoàng Hậu, cắn răng nói: “Vĩnh Phúc của bản cung mới năm tuổi thôi, hồ sen kia gần đây đúng mùa nước lên, nước sâu ba thước, đừng nói là một đứa trẻ, ngay cả người lớn rơi xuống cũng mất nửa cái mạng. Hoàng Hậu nương nương, không phải ngài luôn tự xưng công bằng liêm chính nhất, chưởng quản lục cung hay sao, nay lẽ nào ngài không cho ta một kết luận công bằng?”


Hoàng Hậu nương nương nhìn Hàn Quý Phi rồi trấn an: “Muội muội, bản cung hiểu tâm trạng của ngươi, bản cung cũng đã nhìn Vĩnh Phúc lớn lên, nhưng việc này không nhỏ, chi bằng chờ chúng ta hỏi kỹ lại rồi quyết định sau được không?”


Hàn Quý Phi giận cực, chỉ vào Tây Lương Mạt sắc bén nói: “Có gì phải hỏi nữa, tiện nha đầu này rõ ràng vì trả thù bản cung mới đẩy Vĩnh Phúc xuống nước, Vĩnh Phúc dù là nữ nhi cũng là huyết mạch của bệ hạ, sao có thể để mặc kẻ khác khinh thường!”


Hoàng Hậu nương nương như có chút khó xử, nhìn thoáng qua tần phi khác ngồi đây, thấy bọn họ cũng đang nghị luận, đáy mắt không khỏi lướt qua một nét cười kỳ lạ, sau đó bà ta nhìn về phía Tây Lương Mạt ôn hòa nói: “Trinh Mẫn Quận Chúa, chuyện hôm nay nếu không làm rõ bản cung không còn cách nào đáp lời tỷ muội lục cung.”


“À, vậy Hoàng Hậu nương nương muốn thế nào?” Tây Lương Mạt nhìn về phía Hoàng Hậu, lạnh nhạt nói.
Hoàng Hậu than một tiếng: “Nếu thật sự Trinh Mẫn ngươi vì tranh chấp lời nói mà đẩy Vĩnh Phúc Công Chúa rơi xuống nước, chỉ sợ phải chịu cung quy dạy dỗ.”


Hoàng Hậu vừa dứt lời, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng đứng lên, một tay kéo Tây Lương Mạt đứng dậy, liếc nhìn mọi người một lượt rồi cao ngạo cười lạnh: “Hoàng Hậu, bản cung có điểm mệt mỏi, muốn cùng Trinh Mẫn về điện phía sau nghỉ ngơi.”


Nói hết câu, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, càng không chờ ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, nàng lập tức nắm tay Tây Lương Mạt đi về phía hậu điện.


Hoàng Hậu nhìn bóng lưng Đại Trưởng Công Chúa, đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm tức giận, nhưng không thể làm gì, đành để mặc Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dẫn Tây Lương Mạt vào nội điện của bà ta.


Hàn Quý Phi nhìn hai người ngang nhiên rời đi, không khỏi cảm thấy tức tối hụt hơi, chỉ hận không thể dùng ánh mắt đâm chết Thái Bình.
“Hoàng Hậu nương nương, ngài thống trị lục cung như vậy à, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sắp trèo lên đầu ngài rồi!”


Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn nàng ta: “Thế nào? Theo ý của Hàn Quý Phi thì là phải đánh giết Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa à?”
Hàn Quý Phi lập tức ngậm miệng, không biết nói gì mới tốt.


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa kéo Tây Lương Mạt vào hậu điện, tùy tiện tìm một cung thất, đi vào liền đóng cửa rồi xì lạnh một tiếng: “Hừ, một đám đồ chơi chỉ biết làm bộ làm tịch.”


Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có chút buồn cười, vị Công Chúa điện hạ này thật thú vị, nếu hợp ý nàng nàng sẽ giúp đỡ không quan tâm gì hết.


“Công Chúa điện hạ, cho dù hiện tại ngài đưa ta tới đây cũng có tác dụng gì, Hoàng Hậu nương nương và Hàn Quý Phi sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.” Tây Lương Mạt chậm rãi nói.


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhếch mày liễu: “Ta không phải dẫn ngươi tới đây tìm đối sách hay sao? Buổi sáng nay rốt cuộc có phải ngươi đẩy Vĩnh Phúc xuống nước không?”


Tây Lương Mạt không nói gì, cách hỏi của vị Công Chúa điện hạ này cũng bá đạo quá đi, trong mắt người khác, Đại Trưởng Công Chúa điện hạ cứ thế dẫn nàng đi chẳng phải sẽ thành đuối lý hay sao?


Có điều cũng không kỳ quái, vị Công Chúa điện hạ này trước nay làm bậy thành quen, cộng thêm hồi cung vài năm, chỉ cần không quá đáng Hoàng Đế luôn mắt nhắm mắt mở với tính cách bừa bãi cuồng vọng của nàng, càng khiến tính tình vị Công Chúa điện hạ này càng lông bông.


Nhưng Tây Lương Mạt không trách Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, nàng chưa ngốc đến mức đắc tội vương bài của mình.
Cho nên nàng lắc đầu: “Vĩnh Phúc Công Chúa không phải do ta đẩy xuống nước.”


Sáng nay, khi nàng theo lệ cũ chuẩn bị tới Tu Hành Điện thỉnh an Hoàng Đế, cung nữ bỗng nói cuối xuân đầu hè là lúc hoa ninh hương hiếm thấy nở rộ, nếu thu thập làm phấn thơm nhất định rất tốt.


Hoa ninh hương này là một loại hoa cực kỳ hiếm thấy, ngày nở đêm tàn, rồi không nở lại nữa, loài hoa này một năm chỉ nở một lần, chẳng những hương thơm lâu dài, lão nhân Độc Y trước kia còn nói dùng hoa này làm thuốc có thể khống chế lòng người, khiến người ta thành nghiện, có điều rất ít người biết điều này. Người bình thường chỉ biết đó là một loại hoa cực kỳ hiếm, màu sắc diễm lệ, nếu dùng để nhuộm màu có thể giữ màu trên móng tay lâu ngày không phai.


Nàng cảm thấy loài hoa này cực kỳ giống hoa thuốc phiện liền nảy ra ý nghĩ nhìn xem sao, lại nghĩ cách thời gian Hoàng Đế bệ hạ triệu kiến còn sớm, cho nên nàng nghe lời cung nữ kia, quyết định tới Ngự Hoa Viên, thầm nghĩ hái một ít về sau này có lẽ sẽ hữu dụng.


Sau đó khi nàng nhìn thấy hoa ninh hương, đang hơi xuất thần thì cung nữ kia đã không thấy tăm hơi.
Tây Lương Mạt tuy cảm thấy có chút không thích hợp nhưng nàng không biết đường từ Ngự Hoa Viên đến Tu Hành Điện, đành hỏi thăm đường đến Tu Hành Điện đi thế nào rồi đi thẳng tới đó.


Thì ra đào hố ở đây chờ nàng.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe Tây Lương Mạt kể chân tướng xong nói thẳng: “Vậy thì đơn giản rồi, mang cung nhân dẫn đường kia tới nghiêm hình tra tấn một phen chẳng phải có kết quả à.”


Tây Lương Mạt lắc đầu, chỉ nói: “Công Chúa điện hạ, ngài không nghĩ xem, nếu sơ hở này dễ dàng bị chúng ta phát hiện, bọn họ cần gì phí công như thế. Nếu cung nữ kia lúc này chưa bị xử lý thì cũng tuyệt đối không thừa nhận nàng ta cố ý dụ ta vào đó, hơn nữa cho dù nàng ta thừa nhận dẫn ta đi cũng chỉ nói không cẩn thận lạc mất ta, chúng ta làm gì được?”


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hơi nhăn đôi mày thanh tú, lại nói: “Trên đường ngươi đi Tu Hành Điện thế nào cũng có người nhìn thấy ngươi, chỉ cần những người đó chứng minh trong lúc Vĩnh Phúc Công Chúa rơi xuống nước ngươi có mặt tại nơi khác là được rồi.”


Tây Lương Mạt nhướng mày, cái đầu của vị Công Chúa điện hạ này rốt cuộc vẫn nghĩ được chút xíu, nhưng nàng vẫn than một tiếng: “Công Chúa điện hạ, ta ở trên đường tuy ngẫu nhiên gặp một, hai cung nhân, nhưng thứ nhất ta không nhớ rõ gương mặt bọn họ; thứ hai khoảng thời gian Trinh Mẫn Quận Chúa giả khắc khẩu với bảo mẫu của Vĩnh Phúc Công Chúa, đến lúc đẩy Vĩnh Phúc Công Chúa rơi xuống nước quá ngắn, chỉ sợ khi ta xoay người chưa bao lâu nàng ta đã ra tay rồi rời đi; thời gian ngắn như vậy không thể chứng minh ta và nàng ta không phải cùng một người.”


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cuối cùng có chút mất kiên nhẫn, tức giận nói: “Này không được, kia không được, Trinh Mẫn, ngươi tính thừa nhận việc này à? Nếu vậy ta đi mời hoàng huynh tới đây, hẳn Hoàng Hậu không dám thật sự dùng cung hình với ngươi.”


Tây Lương Mạt mỉm cười: “Không phải ta làm ta đương nhiên không thừa nhận, có điều ta cảm thấy có người tỉ mỉ sắp xếp như vậy chỉ sợ không phải đơn giản chỉ để dùng hình với ta, dạy dỗ ta.”


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy có phần kỳ dị đánh giá Tây Lương Mạt: “Ngay cả ai đối thủ một mất một còn như Hàn Quý Phi và Hoàng Hậu nương nương cũng có thể ngồi chung một chỗ đối phó ngươi, Trinh Mẫn, thể diện của ngươi cũng lớn quá đấy.”


Xem ra, Lam Đại phu nhân đã lánh đời nhiều năm mà dư uy vẫn còn, có thể khiến Hoàng Hậu tẩu tẩu kia của nàng kiêng kỵ Tây Lương Mạt đến vậy?
Tây Lương Mạt châm chọc nhếch môi: “Loại thể diện này ta không cần có vẻ tốt hơn.”


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy nhân tiện nói: “Trong cung này xưa nay không thiếu nhất là đấu đá sát phạt, nếu ngươi có tính toán gì tốt nhất nên chuẩn bị sớm đi. Nghe kiểu hoàng huynh thương yêu ngươi, cho dù ngươi thừa nhận đẩy Vĩnh Phúc xuống nước cũng không phải chuyện lớn đâu.”


Tây Lương Mạt gật đầu, không nhiều lời với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chỉ dịu dàng cười: “Đa tạ công chúa nhớ…”
Tây Lương Mạt còn chưa dứt lời đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
“Công Chúa điện hạ, Trinh Mẫn Quận Chúa, Hoàng Hậu nương nương cho mời.”


Đã chờ không nổi rồi à?
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mất kiên nhẫn nhíu mày, đang định quát ngược lại thì bị Tây Lương Mạt đè cổ tay, nàng thản nhiên nói: “Chúng ta ra ngoài đi, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ cháy nhà ra mặt chuột.”


Dứt lời, Tây Lương Mạt bước ra mở cửa, đi theo cũng nữ tới tìm người tới tiền điện của Phượng Loan Cung.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa khẽ nhíu mày đuổi theo.


Bao nhiên năm bên cạnh mới có Tây Lương Mạt hợp ý nàng như vậy, người hiểu được suy nghĩ của nàng không nhiều, có thể bảo vệ thì nàng vẫn muốn thử một phen.
Chờ Tây Lương Mạt đến tiền điện, chúng cung phi nhìn nàng bước vào, ánh mắt mỗi người một khác.


Tây Lương Mạt không quan tâm, đi thẳng về phía trước hơi khom người hành lễ với Hoàng Hậu và Quý Phi, không chờ bọn họ lên tiếng liền đứng thẳng dậy.
Hàn Quý Phi trợn trừng mắt đang định nói gì thì bị Hoàng Hậu ngắt lời.


“Trinh Mẫn Quận Chúa, nghỉ ngơi một lúc rồi, ngươi cũng nên nói cho chúng ta biết vì sao ngươi lại đẩy Vĩnh Phúc Công Chúa xuống nước, tính tình ngươi xưa nay nhàn nhã khéo léo, sao lại tranh chấp với một đứa trẻ, ra tay ác độc như vậy, hay là Vĩnh Phúc nói gì quá đáng?” Hoàng Hậu nhìn Tây Lương Mạt, khuyên giải như đang nghĩ cho nàng.


Có điều Tây Lương Mạt nghe vậy chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Hậu, đáy mắt hiện lên vẻ châm chọc. Cái gì gọi là “vì sao đẩy Vĩnh Phúc Công Chúa xuống nước”?
Thế nào? Vội vàng định tội cho nàng rồi xử lý à?


Tây Lương Mạt còn chưa mở miệng, Hàn Quý Phi đã ngồi không yên, nàng ta nhìn Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Hoàng Hậu nương nương, ngài có ý gì, lẽ nào nói Vĩnh Phúc của ta khiêu khích trước?”


Hàn Quý Phi thường ngày kiêu ngạo vì cô con gái Vĩnh Phúc này nhất, mới năm tuổi đã hoàn toàn khác với Hàn Quý Phi kiêu ngạo ngang ngược, cô bé tuổi còn nhỏ đã thông minh lanh lợi, xinh xắn đáng yêu, lại rất hiểu chuyện, mấy hoàng tử so ra còn kém, Hoàng Đế yêu thương tiểu nữ nhi này còn hơn cả những hoàng tử thứ xuất khác.


Nay Vĩnh Phúc gặp chuyện, trái tim nàng thật sự như đao cắt, lại không thể không vì Hoàng Đế và Đại Trưởng Công Chúa mà phải giữ thái độ nhẫn nại với Tây Lương Mạt. Giờ Hoàng Hậu còn như muốn che chở Tây Lương Mạt, làm sao không khiến Hàn Quý Phi phẫn nộ.


Dung nhan diễm lệ như hoa đào cũng vì vậy mà vặn vẹo, không còn kiều mỵ như trước, Hoàng Hậu nhìn vậy mà cười lạnh trong lòng, nên gọi bệ hạ đến tận mắt nhìn xem mỹ nhân hắn sủng ái là như thế nào.


“Bản cung chỉ hy vọng hiểu rõ chân tướng sự việc, không oan uổng người tốt, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ thật sự mắc lỗi.” Hoàng Hậu chậm rãi nói.


Mà lúc này, một ma ma bên cạnh Hàn Quý Phi bỗng quỳ “phịch” xuống một tiếng, phủ phục trên mặt đất run rẩy nói: “Nô tỳ biết vì sao Trinh Mẫn Quận Chúa ra tay với công chúa.”
Tây Lương Mạt nhìn ma ma kia nhướng mày: “A, chuyện bản Quận Chúa không biết người lại biết, chi bằng nói nghe thử xem.”


Ma ma kia ngẩng đầu vụng trộm liếc Tây Lương Mạt, ấp úng nói: “Quận Chúa, ngươi cần gì ra vẻ không biết. Ngày ấy ngươi gặp Lâm Phó thống lĩnh, nô tỳ dẫn Vĩnh Phúc Công Chúa đi dạo Ngự Hoa Viên, chẳng may chen ngang việc hẹn hò của ngươi và Lâm Phó thống lĩnh, khi đó nô tỳ vội vàng dẫn công chúa rời đi, lại vẫn bị ngươi ngăn cản…”


“Chỉ toàn nói bậy, tiện nô nhà ngươi, Quận Chúa hoàng tộc mà ngươi cũng dám há mồm nói xấu à!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vừa nghe ma ma này nói chuyện đã biết có người có ý đồ gì. Hơn nữa nàng đã sớm biết chuyện của Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh, chỉ cảm thấy vớ vẩn cực kỳ, vì thế không chút khách khí lớn tiếng quát mắng ma ma kia.


Ma ma kia xưa nay biết vị Công Chúa điện hạ này địa vị đặc biệt, nhìn Công Chúa điện hạ có vẻ tỏa sát khí lập tức đặt sát đầu lên tay, run run nói: “Công Chúa điện hạ, nô tỳ chỉ nói lời nói thật, không dám có chút vọng ngôn.”


Hàn Quý Phi đã cực kỳ tức giận vì Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngang nhiên che chở Tây Lương Mạt, nàng đứt phắt dậy, nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lời nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Đại Trưởng Công Chúa điện hạ, ngài đừng quá đáng, dù địa vị ngài đặc biệt mà che chở một hung thủ giết người, mê hoặc cung đình cũng là quá không để pháp luật cung quy vào mắt rồi!”


Trước nay ở trong cung, một khi Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đã “ác” lên thì ngay cả Hoàng Hậu cũng phải nhường đường, Hàn Quý Phi dù thẳng thắn cũng không thể ương ngạnh bằng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, nếu không nàng sẽ không âm thầm diệt trừ gần hết nữ nhân được sủng ái bên cạnh Thái Tử, Thái Tử biết rõ là nàng làm mà không làm gì được.


Huống hồ Hàn Quý Phi ở trong mắt nàng chỉ là một thϊế͙p͙ thị đồ chơi của hoàng huynh mà thôi, hôm nay được sủng ái, ngài mai chẳng biết có trở thành một thi thể lạnh lẽo trong giếng cạn hay không.


Giờ Hàn Quý Phi chống đối nàng, quả là thù mới thêm hận cũ, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nảy sinh sát ý, gương mặt xinh đẹp bốc lên một tia dữ tợn, nàng nhìn chằm chằm Hàn Quý Phi nói: “Hàn Uyển Ngữ, tiện nhân ngươi tưởng mình là cái thá gì…”


Khi nói chuyện, bàn tay trắng nõn của nàng đã đặt trên đoản kiếm khảm đầy bảo thạch.


Hàn Quý Phi nhìn động tác cùng sát khí trên mặt Đại Trưởng Công Chúa, không phải không sợ, nhưng tính cách kiêu ngạo khiến nàng ta không chịu xin tha, vẫn kiên quyết hung hăng nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa: “Công Chúa điện hạ, không bằng ngươi hỏi chính ngươi là cái gì, lẽ nào ngươi muốn ra tay với cung phi đường đường nhất phẩm như bản cung?”


Con ả vô liêm sỉ quyến rũ cháu trai này cũng dám cuồng vọng trước mặt nàng!
Hoàng Hậu mắt lạnh nhìn tình cảnh rút gươm rút kiếm, không tỏ vẻ gì, chỉ nhếch khóe môi cười châm chọc, đám tần phi thì hoảng sợ run rẩy, không dám lên tiếng.


“Bản cung giết ngươi thì sao!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lộ nanh sách, đằng đằng sát khí muốn rút kiến, nhưng tay vừa động thì đã bị một bàn tay mềm mại lạnh lẽo đè xuống.


Bàn tay Tây Lương Mạt giống xích sắt, khóa chặt tay Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, dịu dàng nói bên tai Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa: “Công Chúa điện hạ, chớ trúng kế.”


Giọng nói của Tây Lương Mạt như một thùng nước lạnh dội thẳng vào mặt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, khiến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giật mình, cảm xúc giận sôi cũng hạ xuống không ít.


Cho dù địa vị nàng ở hoàng tộc đặc biệt nhưng chém giết tần phi sinh hạ long duệ phẩm cấp cao cũng sẽ bị quần thần buộc tội, đến lúc đó dù hoàng huynh muốn bảo vệ nàng chỉ sợ cũng chỉ có thể giáng nàng làm thứ nhân, thậm chí giam lỏng.


Nếu nàng lưu lạc đến hoàn cảnh đó, đừng nói đến đạt được trái tim Thừa Kiền, ngay cả tôn vinh phú quý hiện nay cũng tan thành mây khói.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa suy nghĩ cẩn thận, khí thế lập tức tan đi không ít.


Thấy sát khí và tức giận dưới đáy mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dần lui đi Tây Lương Mạt mới lại vỗ vỗ tay nàng, sau đó chầm chậm tiến lên, đầu tiên là nhìn Hàn Quý Phi căng thẳng đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, rồi cười như có như không nói: “Quý Phi nương nương, nếu cậy mạnh đổi lấy rơi đầu, hương tiêu ngọc vẫn là điều ngươi muốn thì mời tiếp tục nói chuyện như thế, ta sẽ không ngăn cản Công Chúa điện hạ nữa.”


Hàn Quý Phi bị Tây Lương Mạt chọc cho một câu, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, hung hăng lườm nàng một cái rồi xoay người ngồi xuống.


Một hồi máu tanh bị Tây Lương Mạt ba hoa vài câu hóa giải sạch sẽ khiến Hoàng Hậu có vẻ tiếc nuối và bực bội, nhưng bà ta vẫn khống chế cảm xúc của mình rất tốt, nhìn Tây Lương Mạt lạnh lùng lên tiếng: “Trinh Mẫn Quận Chúa, ngươi có gì muốn nói không?”


Tây Lương Mạt chỉ nhướng mày, đến gần ma ma quỳ trên mặt đất, mỉm cười hỏi: “Ma ma, ngươi nhìn thấy ta và vị Lâm Phó thống lĩnh kia hẹn hò ở đâu và vào lúc nào?”


Ma ma kia hơi do dự, nơm nớp lo sợ nói: “Chuyện này… Nô tỳ chỉ nhớ ước chừng là giữa trưa ngày hôm trước, tiết trời dần khô nóng, tiểu công chúa ầm ỹ muốn tới hồ nước hái ít lá sen làm quạt lá sen, vài ngày trước hồ sen đang được dọn dẹp nên nô tỳ không dẫn tiểu công chúa đi, ngày ấy nghe nói hồ sen đã được làm sạch nên nô tỳ mới dẫn tiểu công chúa đi hái lá sen. Sau đó… Sau đó ngay ở rừng trúc bên cạnh hồ sen gặp được… gặp được… Quận Chúa ngài…”


Ma ma kia không dám nói tiếp, quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run run.
Mọi người nghe ma ma nói chuyện ấp úng đều cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, ngay cả Hàn Quý Phi cũng hoài nghi nhìn bà ta: “Lục ma ma, tốt nhất ngươi nói rõ ràng thời gian, địa điểm, miễn cho có người nói ngươi vu oan nàng ta.”


Dứt lời, Hàn Quý Phi khinh miệt liếc nhìn Tây Lương Mạt, nhưng Tây Lương Mạt không hỏi lại, chỉ trầm tư một lát rồi lại nhìn về phía Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hỏi: “Vị Lâm Phó thống lĩnh kia là ai, thân phận thế nào?”
Moi người nghe nàng hỏi vậy không khỏi biến sắc.


Hàn Quý Phi khinh miệt cười khẩy: “Hừ, già mồm cãi láo!”
Lúc này làm ra vẻ không biết tên tuổi, bề ngoài của gian phu là mong trốn tội được à?


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghĩ nghĩ rồi nhíu mày nói: “Là… Lâm Tử Hiên à? Nếu là hắn thì hẳn là chính thứ tử của Võ Lăng Tướng Quân, trước kia từng làm tham tướng ở biên quân Tây Bắc, ba năm trước đảm nhiệm Phó thống lĩnh cấm quân.”


Biên quân Tây Bắc, chính là chỗ Tây Lương Tĩnh từng đi lính, cũng là quân đội trực hệ Tĩnh Quốc Công, Võ Lăng Tướng Quân cũng là đại tướng cánh tay phải của Tĩnh Quốc Công, được Tĩnh Quốc Công một tay đề bạt.


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa phát hiện mình vừa nói gì lập tức nhăn mày không nhắc tới nữa.
Nhưng lời này đã ra khỏi miệng khiến không khí trong phòng thay đổi càng kỳ lạ.
Công tử của tâm phúc của Tĩnh Quốc Công, cùng nữ nhi trong nhà chủ tướng, nói vậy tất cả đều có thể hiểu được.


Hàn Quý Phi thậm chí còn cười lạnh ra tiếng: “Khó trách bỏ rơi Đức tiểu Vương gia, hừ, lẳng lơ.”
Nàng cố ý lớn tiếng, mọi người trong phòng liền khe khẽ thì thầm, ánh mắt nhìn Tây Lương Mạt cực kỳ khác thường.


Tây Lương Mạt thì không có quá nhiều biểu cảm, chỉ có đáy mắt là thoáng qua một tia hiểu rõ, cuối cùng cũng cháy nhà ra mặt chuột?
Thì ra mục đích là vu oan nàng cấu kết với nam tử khác sao? Nhưng từ lúc đề nghị hòa ly đến nay nàng cũng không còn thanh danh gì đáng nói.


Hủy hoại thanh danh của nàng, nhào nặn nàng thành một nữ tử ruồng bỏ phu quân, bại hoại phụ đức, tâm ngoan thủ lạt, lạm sát kẻ vô tội thì có tác dụng gì?


“Trinh Mẫn Quận Chúa, ngươi có cần bản cung tuyên Lâm Phó thống lính tới đối chất không?” Hoàng Hậu nghe vậy lập tức nhăn mày, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Tây Lương Mạt liếc nhìn những người mang ý xấu trong phòng một lượt, lạnh nhạt nói: “Không cần.”


“Như vậy, Trinh Mẫn Quận Chúa ngươi thứ nhất không có chứng cứ, thứ hai không có nhân chứng, nay đã nhận tội ɖâʍ uế cung đình, mưu hại long duệ?” Hoàng Hậu sửng sốt, có chút hoài nghi và đề phòng nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.


Tây Lương Mạt lại liếc nhìn tất cả một lượt, lạnh lùng nói: “Không, tất cả không phải bản Quận Chúa làm, bản Quận Chúa sẽ không thừa nhận.”


“Ngươi… Trinh Mẫn Quận Chúa, ngươi cần gì ngoan cố chống lại, nếu ngươi thừa nhận tội danh này, bản cung đương nhiên sẽ cầu xin Hoàng Thượng. Hơn nữa Vĩnh Phúc Công Chúa cũng không có chuyện gì, bản cung sẽ xin Quý Phi muội muội nể mặt Tĩnh Quốc Công khoan thứ cho ngươi.” Hoàng Hậu thở dài giống như cực kỳ suy nghĩ cho Tây Lương Mạt.


Tây Lương Mạt không hề cảm kích, vẫn lạnh nhạt nói: “Bản Quận Chúa không làm vì sao phải nhận?”


“Dám làm không dám nhận. Trinh Mẫn, ngươi không phải vì nam tử khác mà hòa ly với Phong Nhi sao? Lúc trước bản Vương phi không muốn chuyện xấu trong nhà truyền ra, nhưng nếu ngươi lại mắc thêm lỗi lầm bản Vương phi cũng bất chấp mặt mũi!” Giọng nữ trung niên có phần mỏi mệt bỗng nhiên chen vào, nghe vẻ cực kỳ đau đớn.


Tây Lương Mạt nhìn người được thị nữ đỡ vào chủ điện Phượng Loan Cung, trong lòng cười khẽ, ngay cả Đức Vương phi cũng đến, ván cờ này đúng là mất công mất sức sắp xếp.


Nhân chứng, lời chứng, động cơ, mọi thứ đủ hết, thậm chí ngay cả mẹ chồng trước cũng đến, khiến Tây Lương Mạt không thể không bội phục người này tâm tư kín kẽ.


“Hừ, Tây Lương Mạt, ngươi còn gì để nói? Nếu không nhận thì đại hình lên đi, để xem tiện nhân ngoan độc ti bỉ ngươi có nhận hay không!” Sắc mặt Hàn Quý Phi đanh lại, nàng ta đứng phắt dậy.


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không biết vì sao Tây Lương Mạt bỗng nhiên lâm vào tình thế tiến thối lưỡng nan như vậy, nhưng nàng chưa kịp nghĩ nhiều đã đứng lên, cười lạnh nhìn một lượt tất cả: “Hoàng Hậu, Quý Phi, đừng trách bản cung không nhắc nhở các ngươi, lát nữa hoàng huynh sẽ triệu kiến Trinh Mẫn, các ngươi tính để Trinh Mẫn bị khiêng đi gặp hoàng huynh à?”


Lời này nói ra khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Hậu nhăn mặt lạnh nhạt sai bảo: “Trước tiên nhốt Trinh Mẫn Quận Chúa vào bạo thất, tất cả chờ bệ hạ sai bảo.”


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa còn muốn nói gì lại bị âm thanh dịu dạng lạnh nhạt của Tây Lương Mạt ngắt lời: “Được, bản Quận Chúa đi, tin chắc bệ hạ nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho Trinh Mẫn.”


Dứt lời, Tây Lương Mạt đứng thẳng dậy, hơi nhún gối với Hoàng Hậu và Hàn Quý Phi rồi đi ra khỏi Loan Phượng Cung.
Hàn Quý Phi hừ lạnh một tiếng như hết giận, ánh mắt Hoàng Hậu thì lẳng lặng dõi theo Tây Lương Mạt, sau đó khoát tay: “Cẩm Tú, dẫn đường cho Quận Chúa.”


Đại cung nữ tên Cẩm Tú lập tức dẫn hai tiểu cung nữ đuổi theo.
Một cuộc phong ba tạm thời coi như lặng xuống.

Bạo thất.


“Trinh Mẫn, tiện tỳ kia nhất định đã cấu kết với Lâm Tử Hiên. Theo ta thấy, cứ tách bọn chúng ra nghiêm hình tra tấn, lột da rút xương, châm xuyên ngang người là nhất định khiến bọn chúng nói ra sự thật.” Lời nói tàn khốc của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vọng ra khỏi nhà giam khiến hai gã cung nhân cao lớn trông coi bên ngoài không nhịn được run lên.


Tây Lương Mạt ngồi khoanh chân trong nhà giam nhỏ, chậm rãi nói: “Vô dụng.”
Dưới chỉ thị của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, nhà giam nhỏ này bố trí rất sạch sẽ thoải mái, đồ dùng chén bát trà nước đầy đủ, thậm chí cả giường cũng sạch sẽ mới tinh.


Vách tường ố vàng thành màu đen đến nơi cũng được phủ một lớp vải sạch sẽ tối màu, còn có hai chiếc bàn gỗ lê, trên bàn là giấy mực, nơi này không chút nào giống nhà tù, ngược lại giống một gian thư phòng nhỏ.


Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây Lương Mạt chỉ lo cầm chén trà quan sát nhà giam, không khỏi bực mình nói: “Vì sao?”


Vì sao nha đầu này không chút nóng nảy? Thật là Hoàng Đế chưa vội thái giám đã vội, mà nay vị thái giám Thiên Tuế điện hạ nói một không ai dám nói hai nhà nàng lại đang ở xa trăm dặm.


Tây Lương Mạt nhếch khóe môi: “Bởi người mà lão ma ma cùng Lâm Tử Hiên Phó thống lĩnh nhìn thấy là “Trinh Mẫn Quận Chúa” mà.”


“Cái gì? Ngươi thật sự lén sau lưng tên kia nhà ngươi…” Nói đến một nửa, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng nghe ra có điều không thích hợp, nàng kinh ngạc nhìn Tây Lương Mạt: “Ngươi nói có người luôn giả mạo ngươi?”


Tây Lương Mạt hừ khẽ: “Đúng vậy, đại khái là bắt đầu từ lúc ta tiến cung bạn giá đã có một nữ tử dịch dung thành ta, trong những thời điểm chúng ta không chú ý tới, thường xuyên lui tới những nơi chúng ta không ngờ tới, làm một số chuyện chúng ta không nghĩ tới, ví dụ như…”


Ví dụ như giả mạo nàng đi quyến rũ bị Lâm Phó thống lĩnh mà nàng chưa bao giờ gặp, nàng kia thậm chí có thể giả mạo giọng điệu của nàng biểu đạt sự ái mộ với Lâm Tử Hiên Phó thống lĩnh, nói vài lời vì ái mộ hắn mới hòa ly với Tư Lưu Phong gì đấy; ví dụ như giả mạo nàng xung đột với bảo mẫu của Vĩnh Phúc Công Chúa, đẩy công chúa xuống nước.