Tây Lương Mạt vuốt roi trong tay, cười như không cười nói: “Đúng vậy, ta ra tay với người của Hoàng Hậu nương nương đấy, thì sao? Chẳng phải ngươi cũng ra tay với ta đấy thôi?” Nam Cung cô cô từ trẻ đã theo Hoàng Hậu, nhiều năm qua lộng hành hậu cung. Trong cung ngoại trừ nữ quan quan giai tối cao ở Thượng Cung, cho dù Vương phi, phu nhân bên ngoài nhìn thấy nàng cũng phải khách khách khí khí.
Bị đánh thế này, da thịt đau nhức khiến nàng cảm thấy nhục nhã.
Nam Cung cô cô che mặt, từ trên mặt đất đứng dậy, lạnh lẽo liếc Tây Lương Mạt: “Trinh Mẫn Quận Chúa, chính ngươi làm cái gì lẽ nào ngươi không biết? Hoàng Hậu nương nương không muốn hai nhà mất mặt mới xử trí ngươi như thế, nếu ngươi thông minh chút thì thôi, còn dám đối nghịch với Hoàng Hậu nương nương, đại nghịch bất đạo, ngươi muốn bị tru di cửu tộc sao?”
Tây Lương Mạt nhướng mi cười cười nói: “Vậy cơ à, nói vậy bản Quận Chúa còn phải cảm tạ Hoàng Hậu nương nương nhân từ, không trực tiếp hạ lệnh xử lý ta?”
Nam Cung cô cô kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên.”
“Đáng tiếc bản Quận Chúa không phải loại người thức thời này, chi bằng chúng ta đến trước mặt bệ hạ đối chất một phen đi?” Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói.
Vị Nam Cung cô cô này thật sự coi nàng là loại thiếu nữ không biết gì, nghe hai chữ “Hoàng Hậu” đã sợ hết hồn?
Nếu loại chuyện này có thể công khai giải quyết trước mặt Hoàng Đế, Hoàng Hậu cần gì quanh co lòng vòng mượn tay Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tới xử lý nàng?
Tây Lương Mạt nhìn về phía Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mỉm cười nói: “Công Chúa điện hạ, không biết ngài có bằng lòng làm chứng cho Trinh Mẫn, hôm nay ngài bắt ta tới đây hoàn toàn vì Hoàng Hậu nương nương hạ lệnh hay không?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lạnh nhạt liếc Nam Cung cô cô một cái, rồi nói: “Đương nhiên.”
Lời nói của Tây Lương Mạt khiến sắc mặt Nam Cung cô cô lập tức biến đổi, sau đó lời Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa càng khiến nàng không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Đại Trưởng Công Chúa: “Công Chúa điện hạ, ngài nói bậy bạ gì vậy, rõ ràng là…”
Lời còn chưa dứt, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lập tức tàn bạo vung roi trong tay quất Nam Cung cô cô một trận: “Tiện tỳ ngươi, bịa chuyện mà còn dám nói với bản công chúa như vậy!”
Nam Cung cô cô không ngờ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nói đánh là đánh, bị quất đến lăn lộn trên đất, kêu thảm thiết không ngừng: “A… A…!”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đánh một lúc, cảm thấy mệt mới âm trâm nhìn chằm chằm Nam Cung cô cô run rẩy trên mặt đất nói: “Thế nào? Ngươi còn muốn nói bản công chúa đầu têu chuyện này không?”
Nam Cung cô cô nước mắt như mưa cắn chặt răng, cảm thấy toàn thân đau nhức không chịu nổi.
Tuy Hoàng Hậu nương nương tiết lộ một chút tin tức dường như Thái Tử điện hạ đặc biệt quan ái Trinh Mẫn Quận Chúa, nhưng rõ ràng Đại Trưởng Công Chúa quyết định bắt Trinh Mẫn Quận Chúa tới đây, muốn nàng đảm bảo Trinh Mẫn Quận Chúa vĩnh viễn không được quyến rũ Thái Tử điện hạ!
Nhìn vẻ mặt quật cường không nói một lời của Nam Cung cô cô, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giận dữ, mặc kệ rốt cuộc có phải nàng quyết định bắt cóc Trinh Mẫn hay không, nếu nàng đã nói vậy, Nam Cung cô cô còn dám không thừa nhận, khiến nàng bẽ mặt trước mặt Trinh Mẫn, sao có thể khiến nàng không tức giận!
“Công Chúa điện hạ, mặc kệ thế nào, Trinh Mẫn Quận Chúa quyến rũ Thái Tử điện hạ là sự thật, phụ tá bên cạnh điện hạ cũng thấy, ngài cứ thế tha cho tiện nhân không biết liêm sỉ này sao?” Nam Cung cô cô che mặt, thống khổ đứng lên nói với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.
Đến giờ nàng vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì, vì sao Trưởng Công Chúa bỗng phản chiến, rõ ràng nàng rất căm hận tất cả nữ nhân có dính dáng tới Thái Tử điện hạ mà.
Nếu Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đã nhận định Tây Lương Mạt là tri kỷ thì sẽ hoàn toàn phủ nhận nhận thức phía trước, cho dù lời Nam Cung cô cô nói là thật, trong mắt nàng cũng không thể tha thứ hành vi chạm vào điểm giới hạn của mình. Vì vậy nàng không chỉ không hồi tâm chuyển ý vì lời nói của Nam Cung cô cô, ngược lại cả giận nói: “Ngươi mới là tiện nhân, người đâu, xử lý tiện tỳ dám ngỗ nghịch này cho bản cung!”
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, trong lòng không khỏi thầm buồn cười, vị Công Chúa điện hạ này thật sự rất tự phụ và kiêu căng, chỉ cần ngươi được lòng nàng là nàng sẽ khắp nơi che chở ngươi, đương nhiên cũng có thể như với Nam Cung cô cô, trở mặt trong nháy mắt, thậm chí không thừa nhận lời mình từng nói.
“Công Chúa điện hạ, ngài không thể…” Nam Cung cô cô trợn trừng mắt không dám tin, nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mắt lạnh hung dữ, bỗng toàn thân lạnh toát.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thật sự muốn giết nàng!
“Công Chúa điện hạ đừng nóng giận, vì kẻ không thức thời gây xích mích ly gián mà chọc giận thân thể, chẳng phải rất không đáng hay sao? Loại người này giao cho Trinh Mẫn xử lý là được rồi.” Tây Lương Mạt mỉm cười, vươn tay phủ lên tay Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.
Sau đó, Nam Cung cô cô liền thấy Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa trước nay tàn nhẫn dị thường, tùy tâm tùy tính trong nháy mắt bị Tây Lương Mạt trấn an cơn giận, còn thấy công chúa cười với Tây Lương Mạt: “Được, vậy giao cho Trinh Mẫn xử lý, ngươi làm nhanh chút, ta còn vài chuyện muốn hỏi ngươi.”
Nam Cung cô cô kinh ngạc mở to mắt, nàng không dám tin nhìn Tây Lương Mạt, Trinh Mẫn Quận Chúa này rốt cuộc chuốc mê dược gì cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mà có thể khiến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thân thiết, nói gì nghe nấy với nàng đến vậy.
Thấy Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỏ đi không liếc nhìn mình lấy một cái, Nam Cung cô cô đứng lên cố gắng gọi đối phương lại.
“Công Chúa điện hạ… Công Chúa điện hạ…!”
Nhưng cho đến khi cửa phòng bị người ta đóng lại, Nam Cung cô cô cũng không thể khiến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa quay đầu.
Tiếng cười như có như không của Tây Lương Mạt vang lên phía sau nàng: “Nam Cung cô cô làm sao vậy, vì sao ngươi lại nhếch nhác và chậm tiêu vậy chứ?” Nàng hơi dừng, chuyển tới trước mặt Nam Cung cô cô, dùng roi da nâng gương mặt vốn nho nhã xinh đẹp nay đã loang lổ vết máu của Nam Cung cô cô lên: “Hay bản Quận Chúa khiến ngươi thấy đáng sợ hơn cả Công Chúa điện hạ?”
“Phi, ai sợ ngươi. Tây Lương Mạt, ngươi tốt nhất nên hiểu một điều, ta là người bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, không phải ngươi muốn động là có thể động!” Nam Cung cô cô vẫn không tin Tây Lương Mạt thật sự dám lấy mạng nàng, xì lạnh một tiếng, thân thể run run dựa lên tường, oán hận trừng mắt với Tây Lương Mạt.
Đều tại tiện nha đầu này, nếu không nàng sẽ không lưu lạc từ nữ quan nhất đẳng bên cạnh Hoàng Hậu nương nương tới tình cảnh này.
Tây Lương Mạt nhìn Nam Cung cô cô, bỗng cười: “Ai nói ta ra tay với nữ quan nhất đẳng bên cạnh Hoàng Hậu nương nương. Chỉ tại cô cô ngươi tuy là người đẹp hết thời nhưng nhan sắc vẫn còn đây, vì vậy trên đường hồi cung bất hạnh gặp phải hái hoa tặc giang hồ, cho nên hương tiêu ngọc nát, thuần khiết không còn, cuối cùng bị người của Ngũ Thành Binh Mã Tư phát hiện ngươi không một mảnh vải nằm trước cổng Chu Tước…”
Nhìn sắc mặt dần tái nhợt của Nam Cung cô cô, Tây Lương Mạt tiếp tục nói: “Hẳn là tiết mục “nữ quan ba mươi tuổi dung nhan xinh đẹp, xuân khuê tịch mịch, bị đạo tặc chà đạp khổ sở” không bao lâu sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành, cô cô, ngươi coi như vang danh kinh thành rồi.”
Mấy câu nói khiến sắc mặt Nam Cung cô cô tối sầm, run rẩy như lá rụng mùa thu, nàng không dám tin chỉ tay vào Tây Lương Mạt: “Ngươi… Ngươi thật hung ác!”
Tây Lương Mạt vừa nghịch roi da trong tay vừa lạnh lùng cười nhạo: “Đúng vậy, có điều cũng là học Hoàng Hậu nương nương và cô cô ngươi thôi, lẽ nào khi Hoàng Hậu nương nương giật dây Công Chúa điện hạ bắt ta đến đây xử lý sẽ không nghĩ khả năng ta sẽ gặp kết cục như vậy hay sao, hoặc phải nói, kết cục này không phải thứ các ngươi chuẩn bị cho ta?”
“Ngươi…” Nam Cung cô cô thoáng chốc không còn gì để nói. Không sai, Hoàng Hậu nương nương biết thủ đoạn của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cho nên mới cố ý tiết lộ tin tức này cho Đại Trưởng Công Chúa, thậm chí bảo Trần Nguyên miêu tả tình huống Thái Tử gia vì giúp Trinh Mẫn Quận Chúa mà đả thương tiểu Vương gia cho Công Chúa điện hạ nghe, còn miêu tả sinh động như thật dáng vẻ quyến luyến của Thái Tử gia với Trinh Mẫn Quận Chúa, để kích động Đại Trưởng Công Chúa tức giận.
Thứ nhất bớt đi những phiền phức không cần thiết và hoài nghi nếu tự mình động thủ, thứ hai cũng có thể khiến Hoàng Hậu nương nương xả mối hận chôn sâu trong lòng.
Vậy nên hy vọng Trinh Mẫn Quận Chúa chết càng thảm càng tốt.
Tây Lương Mạt nhìn dáng dấp của Nam Cung cô cô không khỏi cười rộ lên: “Nam Cung cô cô, ngươi nói xem, các ngươi không định khoan dung cho ta, vì sao ta phải khoan dung cho các ngươi? Gậy ông đập lưng ông mới là nguyên tắc làm người của ta.”
Dứt lời, nàng bỗng đứng dậy gọi người: “Người đâu, vào hầu hạ vị cô cô này cho chu đáo.”
Lời vừa dứt, hai đại hán áo xanh đứng cạnh cửa lập tức nhìn nhau, cười ɖâʍ đãng đi về phía Nam Cung cô cô.
“Quận Chúa… Quận Chúa…!” Nam Cung cô cô vội vàng bò qua, sợ hãi ôm lấy chân Tây Lương Mạt kêu lên: “Đừng gọi những người đó tới đây, nô tỳ chỉ là một nô tỳ thân bất do kỷ mà thôi, nô tỳ đều nghe lệnh Hoàng Hậu nương nương làm việc mà!”
Tây Lương Mạt nhìn người phụ nữ quỳ rạp dưới chân mình, tiện thể nhấc tay để đại hán lùi về chỗ, nàng hơi khom mình xuống nhìn Nam Cung cô cô, lạnh lùng cười nhạo: “Ta nghe nói Nam Cung cô cô rất trung thành với Hoàng Hậu nương nương thì phải, sao lại nói ra những lời như thế, hay là, ngươi cho rằng có thể mượn những lời này để ta tha cho ngươi?”
Nam Cung cô cô xấu hổ đỏ mặt, thế nhưng vẫn ôm chặt lấy Tây Lương Mạt xin tha: “Quận Chúa, ngài muốn biết gì nô tỳ đều nói, chỉ cần đừng… đừng… để những người kia tới đây.”
Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Được, vậy điều ta muốn biết là, vì sao Hoàng Hậu nương nương lại có nhiều địch ý với một Quận Chúa như ta đến thế, nếu ta nhớ không lầm, lúc trước Hoàng Hậu nương nương còn rất thích ta, từng muốn để ta làm Thái Tử Lương Đệ.”
Nam Cung cô cô lau nước mắt, cúi đầu thấp giọng nói: “Không sai, khi đó Hoàng Hậu nương nương quả là rất khen ngợi Quận Chúa, nhưng đó là vì nương nương còn chưa thấy dung mạo của Quận Chúa, hơn nữa lúc đó Quận Chúa có danh hiền lương thục đức, cùng Hàn Nhị phu nhân lại như nước với lửa, nếu có thể chọn Quận Chúa làm Lương Đệ là có thể đảm bảo phủ Tĩnh Quốc Công vĩnh viễn hỗ trợ Thái Tử điện hạ, đồng thời còn có thể kiếm chế Hàn Nhị phu nhân, đối phó Hàn Quý Phi…”
Hiền lương thục đức cái gì, hôm nay nàng mới phát hiện vị Quận Chúa này ác quỷ không thua gì Đại Trưởng Công Chúa, thậm chí còn khiến người ta sợ hãi hơn cả Đại Trưởng Công Chúa, may mà lúc đó Hoàng Hậu nương nương không nạp người thế này làm Thái Tử Lương Đệ của Thái Tử điện hạ.
Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi nhướng mày: “Hoàng Hậu nương nương vậy mà mưu tính sâu xa, sau đó thì sao?”
Phụ nữ trong cung một trái tim có chín cái lỗ, cho dù Hoàng Hậu nương nương nhìn có vẻ dịu dàng cũng chẳng khác gì.
Nam Cung cô cô tiếp tục nói: “… Sau đó Hoàng Hậu nương nương tận mắt thấy tướng mạo của ngài, mới phát hiện ngài rất giống… giống… Làm Đại phu nhân, thậm chí trong lúc hốt hoảng cảm thấy như Lam Đại phu nhân đang đứng trước mặt. Chuyện này khiến nương nương nhớ lại những chuyện không vui, nương nương và Lam Đại phu nhân từng có quá khứ không mấy tốt đẹp, vì vậy Hoàng Hậu nương nương không muốn chọn ngài làm Thái Tử Lương Đệ nữa.”
“Quá khứ gì không hay?” Tây Lương Mạt lạnh lùng hỏi.
“Chuyện này… Nô tỳ thực sự không biết.”
Nam Cung cô cô vừa dứt lời Tây Lương Mạt đã đứng dậy cười nhạt: “Ta ghét nhất bị coi thành kẻ ngốc, nếu cô cô không muốn nói thì thôi.”
Nam Cung cô cô nghe lời này có ý không tốt, lập tức nhìn về phía Tây Lương Mạt cầu xin, lại chỉ thấy vẻ lạnh lùng tàn nhẫn không gì sánh được trên mặt nàng, xoay người bỏ đi.
Nam Cung cô cô sợ hãi nhìn đám đại hán áo xanh đứng ở cạnh cửa lần thứ hai đi về phía mình, nàng đành cắn răng ôm lấy chân Tây Lương Mạt lần nữa, cất cao giọng: “Quận Chúa, Quận Chúa, nô tỳ nói!”
Tây Lương Mạt không chút nể tình trút một roi hất tay nàng ta ra, lạnh nhạt nói: “Thật không? Nhưng bản Quận Chúa không muốn nghe nữa.”
Dứt lời, nàng trực tiếp bỏ đi, Nam Cung cô cô không biết lấy dũng khí từ đâu đẩy đại hán áo xanh đang vây quanh mình ra, nhào tới kéo góc áo Tây Lương Mạt, khóc lóc cầu xin: “Quận Chúa, nô tỳ biết sai rồi, ngài cho nô tỳ một cơ hội đi.”
Nàng tuyệt đối không muốn trần truồng phơi thây nơi hoang dã, không muốn bị đám thô thiển này làm bẩn!
Tây Lương Mạt buông tầm mắt nhìn nàng ta, ánh mắt này gần như xuyên thấu trái tim Nam Cung cô cô, lãnh liệt, tàn khốc lại cực kỳ sắc bén như vậy, không chút nào giống ánh mắt của một thiếu nữ mười sáu tuổi.
“Một lần cuối cùng, biết gì nói nấy, bằng không…”
Giọng nói mềm nhẹ của Tây Lương Mạt còn chưa chạm đất, Nam Cung cô cô đã liều mạng gật đầu: “Vâng, nô tỳ nhất định biết gì nói nấy.”
Nàng hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Tây Lương Mạt.
Nam Cung cô cô lập tức nói: “Hoàng Hậu nương nương có phản ứng này là vì khi đó người bệ hạ thật sự thích chính là mẫu thân ngài, Lam Đại phu nhân, còn từng thỉnh cầu tiên hoàng lập Lam Đại phu nhân làm Hoàng Hậu. Tuy cuối cùng tiên đế không đồng ý chuyện này nhưng bệ hạ không bỏ cuộc, sau khi Lam Đại phu nhân gả cho Tĩnh Quốc Công còn từng triệu Lam Đại phu nhân tiến cung sủng hạnh một thời gian, muốn lập Lam Đại phu nhân làm Thần Phi nương nương. Vì chuyện này Hoàng Hậu nương nương từng quỳ gối trước tẩm cung của bệ hạ ba ngày ba đêm, cuối cùng bệ hạ mới đưa Lam Đại phu nhân xuất cung, sau đó…”
Nhìn Nam Cung cô cô ấp a ấp úng, Tây Lương Mạt cười lạnh nói: “Sau đó Lam Đại phu nhân xuất cung không lâu thì phát hiện mình mang thai, tính ngày thì đứa bé này rất có thể do giao hợp với Hoàng Đế bệ hạ mà có, phải không?”
Nam Cung cô cô sửng sốt, có chút không dám tin nhìn Tây Lương Mạt, lắp bắp nói: “Quận Chúa… Ngươi… Ngươi biết…?”
Chính vì nguyên nhân như vậy, Thái Tử gia và Trinh Mẫn Quận Chúa có khả năng rất lớn là huynh muội, cộng thêm sự sủng ái của bệ hạ với Trinh Mẫn Quận Chúa, Hoàng Hậu nương nương sẽ không bao giờ để Thái Tử gia và Quận Chúa đến với nhau.
Khi Quận Chúa trở thành Đức tiểu Vương phi, dù Hoàng Hậu nương nương không cam lòng để con gái tình địch gả cho lang quân như ý, sống những ngày tốt lành, nhưng vẫn thở phào một hơi, bởi khi đó Hoàng Hậu nương nương vô ý phát hiện Thái Tử điện hạ quá mức quan tâm tới Trinh Mẫn Quận Chúa.
Tây Lương Mạt xì một tiếng: “Vì sao ta không thể biết, lẽ nào đây là bí mật các ngươi đã hứa hẹn sẽ giữ kín?”
Đây vốn chỉ là suy đoán của Tây Lương Mạt, ai ngờ Nam Cung cô cô bỗng gật đầu: “Đúng vậy, khi đó bệ hạ bị ép phải buông tay Lam Đại phu nhân, không thể không ước định với những người biết chuyện năm đó, việc này chôn vùi từ đó, vĩnh viễn không nhắc tới, Quận Chúa được nuôi trong phủ Quốc Công, vĩnh viễn không biết thân phận của mình.”
“Năm đó bệ hạ yêu mẫu thân của ta như vậy thì sao lại buông tay bà ta, chỉ vì Hoàng Hậu nương nương phản đối?” Tây Lương Mạt luôn cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy, dù sao nhìn thế nào Hoàng Hậu nương nương cũng không giống người có thể hoàn toàn ảnh hưởng tới Hoàng Đế.
Nam Cung cô cô lắc đầu, cúi đầu nói: “Không phải, là Lục gia phía sau Hoàng Hậu nương nương, cũng chính là lấy Lục Thừa Tướng làm đại biểu, Dư lão thái quân của Tây Lương thế gia, Tĩnh Quốc Công của phủ Tĩnh Quốc Công và bệ hạ thương nghị, đưa ra quyết định cuối cùng này. Dù sao thân phận Lam Đại phu nhân thật sự đặc biệt, lại đại diện cho mặt mũi của phủ Quốc Công, không thể cứ như vậy trở thành phi tử của bệ hạ, sau đó Lam Đại phu nhân hồi phủ sinh hạ Quận Chúa, rồi nghe nói đã xuất gia.”
Nói các khác, lấy kết cục Lam thị xuất gia để xóa sạch một trang không lấy gì làm tốt đẹp này?
Về phần thương nghị gì đó, đại khái tất cả thế gia đều cho rằng hành vi quân đoạt thê tử của thần thật sự không chấp nhận được, nên bức bách Hoàng Đế phải tha cho Lam thị mới đúng.
Mà cuối cùng, giữa hoàng quyền và mỹ nhân, Hoàng Đế đã bọn hoàng quyền, bỏ qua mỹ nhân, thậm chí bỏ qua cốt nhục?
Tây Lương Mạt híp mắt, suy tư chốc lát rồi cảm thấy có điểm đáng ngờ, đột nhiên hỏi: “Nếu đã vậy, khi đó rốt cuộc Lam Đại phu nhân có ý nghĩ kia với bệ hạ hay không?”
Nam Cung cô cô giật mình chốc lát, giống như đang cố gắng nhớ lại cái gì, cuối cùng do dự nói: “Chuyện này… khi đó tình ý của Lam Đại phu nhân đối với Tĩnh Quốc Công mọi người đều biết, dù sao vì gả cho Tĩnh Quốc Công mà Lam Đại phu nhân vứt bỏ thân phận công chúa, vứt bỏ cả thân phận Hoàng Dực Tướng Quân, về phần đối với bệ hạ… Chuyện này… Chuyện này đúng thế, ít nhất nô tỳ không nhận thấy Lam Đại phu nhân ái mộ bệ hạ.”
Nói cách khác, Lam thị không muốn, mà bị ép tiến cung?
Tây Lương Mạt im lặng một lát lại nói: “Nên nói cách khác, sau khi đạt thành hiệp nghị này, nếu ta sinh ra tại phủ Tĩnh Quốc Công sẽ chỉ thừa nhận là con gái Tĩnh Quốc Công?”
Nam Cung cô cô gật đầu.
Tây Lương Mạt bỗng hỏi: “Nếu vậy lệnh bài Lam gia đâu, và cả quân đội Lam gia từng thành lập nữa, nay đều đi đâu?”
Nam Cung cô cô nhìn ánh mắt Tây Lương Mạt đang lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, trong lúc hỗn loạn không tự chủ được nói: “Nghe… Nghe Hoàng Hậu nương nương nói khi đó lệnh bài đã nộp lên cho bệ hạ, có điều bệ hạ cảm thấy uy vọng của Lam Đại nguyên soái ở trong quân quá cao, công cao hơn chủ, vì vậy sai Lục Tướng… diệt trừ Lam Đại tướng quân.”