Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 73: Đại ám sát (hạ)

“Sư phụ, sao ngài lại có thể nghĩ một người đơn thuần như ta cũng hèn hạ vô sỉ như ngài được chứ, thực sự là.. khiến ta quá đau lòng.” Tây Lương Mạt che miệng làm ra vẻ khó tin mà bi thương.


Đám giáo đồ Thiên Lý giáo ngã trên đất đều đồng loạt khinh bỉ xùy một tiếng, thì ra vô sỉ cũng được truyền thừa, thầy trò hai người các ngươi quả nhiên là tuyệt phối.


Bách Lý Thanh phảng phất như không hề mảy may lo sợ với tình trạng trói gà không chặt của bản thân lúc này, chỉ nhàn nhã nhìn thiếu nữ trước mặt mỉm cười, trong con ngươi yêu mị lóe lên tia sáng đầy hứng thú: “Ha, vậy ngươi muốn làm gì đây?”


Tây Lương Mạt khẽ mỉm cười, đúng vậy, cơ hội hiếm có thế này, nàng phải làm gì chứ?


“Sư phụ, ta muốn dâng cho sư phụ một thứ.” Tây Lương Mạt lồng tay vào tay áo bước quanh người Bách Lý Thanh một vòng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong có hai viên thuốc, một viên đỏ, một viên xanh, sau đó lấy viên màu xanh ra, đưa đến trước mặt Bách Lý Thanh, cười nheo mắt nói: “Thứ này là tiên đan dùng để kéo dài tuổi thọ, đồ nhi tìm kiếm đã lâu mới lấy được một viên, mời sư phụ dùng.”


Bách Lý Thanh hơi nhướn mày: “Tiên đan?”
Hắn không hề có ý mở miệng nuốt xuống.


Tây Lương Mạt chỉ thở dài một tiếng: “Sư phụ, ngài yên tâm, thứ này thực sự không phải là độc dược gì cả.” Nói xong nàng bỗng vươn tay bắt lấy hàm dưới tinh xảo của hắn, thủ pháp khéo léo bóp một cái, không hề khách khí, “rắc” một tiếng gỡ khớp cằm của Bách Lý Thanh, sau đó bỏ viên thuốc kia vào miệng hắn.


Lại “rắc” một tiếng bẻ cằm hắn lại, cuối cùng vỗ lên cổ họng hắn, chỉ thấy Bách Lý Thanh không tự chủ được mà nuốt viên thuốc kia xuống.
Hai tiếng xương trật khớp nghe mà khiến cho đám người đang nằm trên đất cũng thấy ê ẩm lỗ tai.


Bọn họ không khỏi đều sợ hãi nhìn Tây Lương Mạt, thầm nhủ, quả nhiên là đồ đệ do yêu nhân thu nhận.
Lại dám đối đãi với sư phụ của mình như vậy.
Bách Lý Thanh mặt mày âm u nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, trong mắt mơ hồ xẹt qua tia sáng âm trầm đáng sợ.


“Sư phụ chớ nên tức giận, đồ nhi không có lòng mạo phạm, viên thuốc này vốn là một đôi, bên trong là một đôi cổ trùng, tên là Xích Ly trùng, đôi trùng này đều là trùng đực, có câu cùng giống thì bài xích lẫn nhau, người trúng cổ sẽ không có bất cứ thương tổn nào, loại trùng này còn có thể điều kinh thuận khí, chỉ có mặt tốt, duy chỉ có một điểm..” Tây Lương Mạt dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt thoáng bớt giận của Bách Lý Thanh, cười nhẹ, cầm viên thuốc còn lại trong tay mình nuốt xuống.


Sau đó nàng mới cười bổ sung: “Hai người nuốt một cặp trùng này không thể có tiếp xúc thân thể vượt quá một đôi tay, nếu không nó sẽ vô cùng khó chịu, một khi khó chịu, người trúng cổ cũng sẽ vô cùng khó chịu, ví dụ như bởi vì cả người ngứa ngáy mà không kìm được muốn xé quần áo của bản thân, hoặc là mất khống chế đại tiểu tiện linh tinh chẳng hạn.”


Trong lúc vô tình tán gẫu với Bạch ma ma, nàng mới biết được trên đời này còn có thứ đồ chơi kỳ lạ như vậy, hơn nữa lại còn là thứ quái đản mà lão ngoan đồng Phiêu Miểu chân nhân đã lấy về không ít để chơi đùa, nàng liền để tâm.


Khó khăn lắm Bạch ma ma mới quay về nhà cũ một chuyến, tìm cho nàng được vài cặp về, nàng đã thử nghiệm trên người mèo chó cùng với đám người làm vô cùng tàn nhẫn của Tây Lương Tiên đã từng bắt nạt nàng, hiệu quả rất tốt.


Nàng còn đang lo phải làm sao để có thể bắt Bách Lý Thanh dùng, dù sao võ công của hắn cũng thâm sâu khó lường, làm người tỉnh táo nhạy bén, muốn bỏ thuốc tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, nào ngờ hôm nay bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, để nàng lượm được một món hời to.


Lão yêu ngàn năm động bất động liền trêu đùa khinh bạc nàng làm thú vui, coi sự “ẩn nhẫn” của nàng là “mềm yếu”, đối với kẻ coi người khác làm đồ chơi đã ở vị trí cao lâu ngày như Bách Lý Thanh, nếu ngươi cứ ẩn nhẫn, hắn chắc chắn sẽ không hề biết thu liễm, chỉ càng được voi đòi tiên, càng thêm càn rỡ!


Bách Lý Thanh nguy hiểm nheo mắt lại, liếc nhìn Tây Lương Mạt một lúc lâu: “Sao hả, thì ra trò yêu của vi sư ghét bị vi sư chạm vào như thế sao?”


Tây Lương Mạt lắc đầu một cái, vẻ mặt phảng phất như thổn thức nói: “Sư phụ, ngài cũng phải suy tính cho danh tiết của Mạt nhi một chút chứ, người biết thì nói sư phụ không câu nệ tiểu tiết, phương pháp truyền đạo thụ nghiệp đặc biệt, không biết lại tưởng là Mạt nhi cũng không biết xấu hổ như ngài!”


Thấy một tràng khen sáng chê tối không chút khách khí của mình khiến cho sắc mặt Bách Lý Thanh càng thêm tối tăm, tâm trạng của Tây Lương Mạt thực sự có thể nói là cực kỳ sảng khoái.
Dĩ nhiên, vuốt râu hổ, đá mông hổ xong, vẫn phải đánh tay cho thêm quả táo.


Dù sao, nàng vẫn chưa muốn đắc tội ngọn núi dựa này.
Cho nên Tây Lương Mạt vẫn tiến lên cung kính nói: “Sư phụ, giờ nên xử lý đám giáo đồ Thiên Lý Giáo dám cả gan mạo phạm ngà thế nào đây?”


Trước đó Thiên Lý giáo náo loạn ở phía nam rất có tiếng tăm, lấy cái gọi là thế nhân tàn nhẫn, yêu nhân lâm thế, tận thế đang đến, thần tích hiển linh, nhập giáo tất sinh để mê hoặc không ít người nhập giáo, sau khi loáng thoáng nghe được những lời đồn đại trên phố, nàng đã cảm thấy giáo lí của đám Thiên Lí giáo này chẳng phải là chẳng có gì khác so với giáo lí của Tà giáo ở kiếp trước, e là sau này sẽ trở thành mối họa lưu dân.


Không ngờ Bách Lý Thanh cũng rất biết nhìn xa trông rộng, hạ một đạo ý chỉ, chính là muốn trấn áp giải tán Thiên Lý Giáo này, cho nên đương nhiên biến thành yêu nhân trong miệng đám giáo đồ kia.


Đương nhiên, hoạn đảng luôn bị gọi là yêu đảng, nhưng Tây Lương Mạt cho rằng, gọi Bách Lý Thanh là yêu nhân, đơn giản chính là sỉ nhục hắn, hắn căn bản là một con lão yêu ngàn năm hiện thế.


Bách Lý Thanh liếc nhìn thiếu nữ trước mặt, hắn chậm rãi chỉnh trang lại quần áo của mình, đột nhiên mỉm cười, sắc như xuân sớm, phảng phất như đang thưởng thức xong cảnh thu sáng lạn xong, để lại một câu nói mạn bất kinh tâm: “Để lại thủ phạm và ba tên giáo đồ, còn lại, giết không tha.”


Cá đám giáo đồ Thiên Lý giáo đều để lộ ra vẻ sợ hãi.


Tây Lương Mạt gật đầu, nàng cũng chẳng định thương xót những kẻ này, lúc bọn chúng xuất hiện ở đây để ám sát Bách Lý Thanh thì đã là tử sĩ rồi, nếu thân đã là tử sĩ thì đó chính là số mệnh đã định của chúng, ai cũng đều phải trả giá cho lựa chọn của chính mình.


Lúc bọn chúng muốn giết nàng, cũng đâu có thương hại nàng, không phải sao?


Nàng đang định xoay người ra ngoài thông báo cho người tiến vào, chợt cảm thấy sau lưng nóng rực, tựa hồ như có thứ gì đó vô cùng nóng hắt lên người mình, nàng quay mặt lại, liền nhìn thấy một bể máu tuôn trào, có vô số nhưng bóng trường đao băng phong xẹt qua, mang theo vô số tia máu.


Theo một câu nói nhẹ bẫng của Bách Lý Thanh, chẳng biết từ lúc nào, tựa như thần binh hạ phàm, hoặc nên nói là những tử hồn sát khí ngút trời từ trong lòng đất đột nhiên xuất hiện, vô số những Hán vệ sát thủ của Tư Lễ Giám mặc một thân đen thuần thêu hồng liên huyết sắc, trong tay cầm những lưỡi dao sắc bén, nháy mắt đã tru diệt hết toàn bộ đám thích khách tại chỗ, không cần biết là nam hay nữ, hoặc nên nói là — tàn sát thê thảm.


Khắp nơi tanh nồng, tay chân cụt đầy đất, tiếng kêu khóc và kêu cứu thê thảm vang lên trong tòa lầu các giữa hồ.
Rừng trúc tía lại một lần nữa phủ đầy máu, lại chẳng còn là mùi thơm chín.


Chiếc đài Bạch Ngọc cũng đã nhuộm vết máu loang lổ, một nơi chưa từng đọng máu tươi giờ lại lênh láng tanh máu, tuôn thành từng dòng chảy vào ao rượu, khiến cho một ao rượu hoàn toàn nhuộm thành ao máu nồng nặc.


Dù thần kinh của Tây Lương Mạt có cứng rắn hơn nữa cũng không kìm được thoắt biến sắc, mặc dù nàng cũng chẳng phải người tốt lành gì nhưng chuyện đàn bà đấu đá lẫn nhau chẳng qua chỉ là mạch nước ngầm, chưa từng tàn nhẫn tanh máu trực diện như thế này.


Vậy nên nàng vẫn không thể chịu đựng nổi, chỉ biết cố gắng kìm nén sự buồn nôn và ghê sợ, Tây Lương Mạt rũ mắt xuống, yên lặng niệm ma kha trong lòng.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Không nhìn cảnh địa ngục trần gian này nữa.


“Sao vậy, trò yêu của bổn tọa không phải xưa nay vẫn to gan lớn mật hay sao, bây giờ lại không dám ngẩng đầu lên nhìn cảnh này?” Một bàn tay lạnh như băng gần như không có nhiệt độ đặt lên bờ vai nàng, giọng nói quỷ mị của Bách Lý Thanh vang lên sau lưng, hơi thở lạnh lẽo quét qua vành tai nhạy cảm của nàng, khiến cho sống lưng nàng bốc lên một cơn ớn lạnh thấu xương.


Tây Lương Mạt vẫn rũ mắt, than nhẹ một tiếng: “Sư phụ, ngươi căn bản không hề trúng độc, sao hả?”
Việc nàng cũng có thể phát hiện ra, không có lý gì Bách Lý Thanh lại không biết, nàng đã quá mức tự phụ, đánh giá thấp năng lực của đồ lão yêu ngàn năm này.


“Sao vậy, không phải ngươi vẫn hay nghiên cứu đủ loại mê hương à, sao lại không phát hiện ra trong rượu mà ta đút cho ngươi có vị hoa hồng?” Hắn vươn tay nâng cằm nàng lên, từ trên cao liếc nhìn xuống nàng.


Khóe miệng Tây Lương Mạt cong lên một nụ cười bất đắc dĩ: “Sư phụ, ngài đạo hạnh cao thâm, hành tung như mây, Mạt nhi quả thực không đoán ra nổi.”


Mặc dù nàng vừa tiến vào đã phát hiện ra mùi khói mù trong không khí không ổn, nhưng nàng không biết nguyên cớ, mới tính lẳng lặng theo dõi kỳ biến, nếu có gì khác thường thì sẽ nhắc nhở Bách Lý Thanh, nhưng không ngờ tới Bách Lý Thanh lại dùng phương thức như vậy để độ giải dược cho nàng.


Nếu không phải do nàng quá mức kinh ngạc, chắc hẳn cũng có thể biết hắn cơ bản đã sớm có phòng bị.
Một kẻ như Bách Lý Thanh, có thể một tay che trời giữa triều đình, vững vàng không ngã, không biết đã trải qua bao nhiêu lần ám sát như vậy.


Giờ người đã xâm nhập vào tận trong phủ đệ, hắn sao có thể không phát hiện ra một chút nào?


Bách Lý Thanh nheo mắt, cánh tay dài vung lên, không chút ngần ngại ôm lấy Tây Lương Mạt ngồi xuống chiếc ghế dài phủ lông chồn bạc đã nhuộm đầy máu tươi loang lổ, vuốt viên bảo thạch trên chiếc nhẫn cười khẽ: “Vốn thời cơ tới đúng dịp, bổn tọa còn đang định cho trò yêu của bổn tọa một niềm vui bất ngờ, để cho ngươi xem đám hề Thiên Lý Giáo này diễn trò, nhưng không ngờ trò yêu của bổn tọa cũng cho bổn tọa được xem một màn kịch thú vị.”


Tây Lương Mạt cười cười, thản nhiên nói: “Sư phụ cứ coi như học trò múa rìu qua mắt thợ là được.”
Nếu đã đóng vai hề trong màn kịch của người ta, cần gì phải tranh cãi miệng lưỡi cao thấp nữa, nàng đã hạ quyết tâm, mặc kệ hắn làm gì, miễn là không đùa chết là được.


Bách Lý Thanh vẫn giữ vẻ không giận không vui, chỉ hừ nhẹ một tiếng, dùng một miếng lụa mỏng che mặt nàng lại, tạm thời không để ý đến thiếu nữ quật cường trong ngực.


Chỉ đảo mắt nhìn đám Hán vệ đã xử lý xong toàn bộ đám thích khách, cười dài một tiếng nói: “Yến tiệc còn chưa kết thúc, mời các vị đại nhân quay về chỗ ngồi xong, lại bưng rượu ngon món ngon lên, xướng ca tấu nhạc, đừng để đám sâu bọ kia làm chúng ta mất hứng.”
“Dạ.”


Đám hán vệ đồng loạt cúi mình tuân mệnh, cúi người chia ra đi vào rừng trúc, cưỡng ép lôi đám triều thần quần áo xộc xệch, đã sợ đến hồn phi phách tán về chỗ ngồi.


Đám triều thần kia trải qua một trận kinh sợ như vậy, thứ thuốc mỉm cười nửa bước điên kia căn bản đã rút đi, bọn họ nào biết Bách Lý Thanh đã hạ dược mê loạn thần trí với bọn họ, tỉnh lại thấy mình cả người xộc xệch, lại nhớ đến những hành vi gần như thác loạn của mình, xấu hổ đến mức hận không thể tìm được một cái hốc để chui vào.


Huống chi mới nhìn đã thấy khắp nơi đầy máu tươi, chân tay cụt ngủn, chết không toàn thây, mùi máu tanh tưởi khiến cho người ta muốn nôn mửa.
Nào còn tâm trạng mà vui vẻ ca múa, ở đây phần lớn đều là quan văn, đã sợ đến mức hai đùi run lẩy bẩy, có người còn hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.


Những người còn lại nhìn thanh trường kiếm sáng loáng vẫn còn đang dính máu trong tay Hán vệ, lại càng không dám chống lại lệnh của Bách Lý Thanh, chỉ sợ sau một khắc mình sẽ giống đám “sâu bọ” đã hành thích Bách Lý Thanh kia, bị bầm thây vạn đoạn.


Cho nên cũng nửa đi nửa bị kéo quay về chỗ ngồi của mình, chỉ có những đại thần bị thương tương đối nghiêm trọng là được người khác dùng cáng khiêng ra ngoài, lại trở thành đối tượng hâm mộ của tất cả mọi người ở đây.


Đám hán vệ kia dường như cũng chẳng có ý định thu dọn những mảnh xác đầy đất kia, sau khi kéo những đại thần kia ngồi xuống, tự mình gác kiếm đứng đằng sau bọn họ.


Đám ca cơ vũ cơ được vời gọi vào, không hề ngờ tới lại thấy một cảnh tượng tanh máu như vậy, sợ đến mức run lẩy bẩy, nhưng không một ai la hét, chắc hẳn các nàng cũng đã trải qua sự huấn luyện cực kỳ hà khắc.


Bách Lý Thanh ưu nhã ra hiệu cho thái giám mặc áo lam vừa dẫn người đi vào, thái giám áo lam kia liền bốc từ trong tay áo ra rất nhiều vàng ngọc đá quý rắc lên những phần chân tay cụt ngủn khắp sân, đồng thời dùng giọng nói bén nhọn nói: “Đốc công có lệnh, các ca cơ vũ nương cứ vừa lần tìm châu ngọc trong sân vừa múa, nhặt được chính là phần thưởng của Đốc công, nếu có kẻ nào không dám, chặt hai chân, hai tay, trọn đời không thể ca múa nữa.”


Một mệnh lệnh tàn bạo như vậy vừa mới nói ra, đám ca cơ vũ nương có sợ đến đâu thì cũng biết là nhất định phải làm, huống chi những viên ngọc châu bảo thạch kia giữa những vũng máu tanh tưởi lại phản chiếu lấp lánh, khiến mắt người ta sáng lóa.


Các nàng do dự trong chốc lát, nhìn đám hán vệ âm u đang cầm kiếm tiến lại, người gan dạ nhất liền lập tức bước lại gần đống thi thể, vừa có chút cứng ngắc đong đưa, vừa ca vừa múa, nơi ánh mắt có thể chạm tới, vẫn không kìm được mà nhặt viên hồng ngọc lớn nhất, sau đó lại đi nhặt những viên ngọc lam và ngọc trai kia.


Có một tất có hai, dần dần đám vũ cơ cũng tiến lại, vừa múa vừa hát, thỉnh thoảng lại cúi người nhặt lấy châu ngọc giữa đám thi thể, có những người bởi vì cùng tranh giành một viên đá quý hay châu ngọc mà xảy ra tranh chấp, thậm chí bắt đầu động thủ.


Nhìn giữa cảnh chân tay cụt ngủn máu tanh đầy đất lại có vô số những bảo thạch sáng loáng chói lóa, mỹ nhân hồng nhan, oanh thanh yến ngữ, sự tương phản cực độ tạo nên một khung cảnh cực kỳ quỷ dị mà âm trầm, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy quái dị vặn vẹo, không rét mà run.


Không ít người đã nôn ra, nhưng lập tức có hán vệ tiến lên lôi đi.


Duy chỉ có Bách Lý Thanh đang ngồi trên ghế cao là thoáng chống cằm, vô cùng vui vẻ mà đầy hứng thú nở nụ cười: “Một màn ca múa thú vị mà mỹ lệ biết bao, các khanh chẳng lẽ không cảm thấy hay sao, bổn tọa kính các khanh một chén!”


Những đại thần đang ngồi sắc mặt trắng bệch, nhưng đều run rẩy dùng tay giơ ly rượu lên, nghĩ một đằng nói một nẻo run giọng hưởng ứng: “Thiên Tuế gia anh minh.”


“Ha ha…” Bách Lý Thanh ngửa đầu uống một ngụm rượu ngon xong, dùng ngón út mang bảo vệ móng bằng giáp lưu kim ngả ngớn quét qua gương mặt của Tây Lương Mạt.
“Sao hả, Mạt nhi, không phải ngươi gan to bằng trời à, sao lại không thích nhìn một cảnh nhân gian hiếm gặp như thế này?”


Tây Lương Mạt than một tiếng: “Sư phụ, ngài muốn dùng chuyện lần này để chấn nhϊế͙p͙ những kẻ táy máy sau lưng ngài, thông đồng với Thiên Lý giáo, việc gì phải kéo một người qua đường Giáp vô tội như ta vào chứ?”


Có người trời sinh tàn bạo, ưa máu tanh tàn sát, cho đó là việc vui, giết người chỉ cho vui, ví dụ như không ít quân vương trong lịch sử đều như vậy, nhưng trong số đó tuyệt đối không có Bách Lý Thanh, từ hôm nay nàng đã hiểu, người này, bất kể làm gì, đều có thâm ý.


Trong tròng mắt dài mảnh yêu mị của Bách Lý Thanh thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó đầu ngón tay nhẹ phẩy qua phần da thịt trắng nõn lộ ra ở cổ Tây Lương Mạt, ngả ngớn lướt qua mạch đập mỏng manh đang nhảy lên nhè nhẹ của nàng: “Quả nhiên là một nha đầu thông minh, ngươi đã nghe qua tại sao Tào Tháo lại giết Dương Tu chưa?”


Tây Lương Mạt ngẩn ra, nàng đương nhiên biết, Dương Tu là tướng tài dưới trướng Tào Tháo, được người đời xưng là “Bút họa rắn rồng, trung cẩm tú thành”, là một vị kỳ tài hiếm có, nhưng Tào Tháo sau nhiều lần bị ông ta nhìn thấu ý đồ của mình đã không chút do dự giết chết ông ta.


Cái gọi là cứng quá thì dễ gãy, thông minh quá hóa đau thương, không ngoài như vậy.


Mi mày của nàng thoáng giật một cái, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng sao có thể quên, những kẻ ngồi trên cao này, ghét nhất là ý đồ của mình không ai hiểu, nhưng lại càng hận kẻ khác tùy tiện có thể nhìn thấu được ý đồ của mình.


Tây Lương Mạt trầm mặc trong chốc lát, khóe miệng cong lên: “Dương Tu là thuộc hạ của Tào Tháo, đồ nhi lại là học trò của ngài, nếu không có khả năng kế thừa y bát, chẳng phải đã cô phụ sư phụ?”


“Hừ, mồm mép lanh lợi.” Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng, bỗng thô bạo nâng cằm nàng lên, sức lực mạnh đến mức khiến cho Tây Lương Mạt không kìm được mà nhíu mày, ép nàng nhìn thẳng vào cảnh tượng tanh máu quỷ dị trước mắt: “Nếu ngươi thực sự thông minh thì hãy nhìn kỹ kết cục của những kẻ này cho bổn tọa, đừng tưởng là được vi sư cưng chiều là có thể tùy ý làm bậy, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không…”


“Nếu không sư phụ sẽ để đồ nhi biến thành một phần của đống tàn thi kia hay sao?” Tây Lương Mạt lạnh lùng thốt lên, giọng nói, lại ẩn chứa một sự trào phúng không hề khuất phục.


Bách Lý Thanh nhổm người dậy, ghé sát lại gần gương mặt Tây Lương Mạt, cười như không cười dán bên vành tai nàng thì thầm: “Vi sư biết ngươi không sợ chết, mà vi sư cũng không nỡ lấy mạng của ngươi, nhưng vi sư sẽ rất vui lòng mà bẻ gãy cánh của người, cho ngươi trở thành con chim nhỏ nhốt trong lồng được bổn tọa sủng ái nhất.”


Thân thể Tây Lương Mạt cứng đờ, siết chặt nắm tay, cắn môi không nói lời nào.


Bách Lý Thanh nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tây Lương Mạt, nheo mắt mỉm cười: “Ngươi chẳng qua vẫn còn non, đương nhiên là không hiểu chuyện phong nguyệt, một Xích Ly cổ nho nhỏ thì có là gì, cho dù vi sư không thể chạm vào ngươi thì cũng có ngàn vạn cách để cùng ngươi hưởng thụ chuyện giường chiếu nhân gian cực lạc mỗi ngày.”


Tây Lương Mạt trầm mặc, phảng phất như bị kinh hãi, cuối cùng vẫn phải uyển chuyển hạ thấp giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi sai rồi, ngài có gì phân phó, đồ nhi sẽ tự động đi làm, không dám trái nghịch.”


Con người phải biết thuận theo thời thế, tựa như nước chảy, thuận dòng mà trôi, chỉ là để ngày mai ngẩng đầu phản kích đối phương càng thêm thống khoái, điều này nàng rõ ràng hơn bất cứ ai, cho nên nàng cam nguyện cúi đầu, cầu xin hắn.


Nhưng rồi sẽ có một ngày, nàng nhất định sẽ lôi gương mặt xinh đẹp này của Bách Lý Thanh ra, đánh đến mẹ hắn cũng không nhận ra được hắn là cọng hành nào.


Khóe miệng Bách Lý Thanh dâng lên một độ cong có chút hài lòng, có một dòng nước mềm mại chảy trong đôi mắt đen thuần không có lấy một tia ánh sáng của hắn, một bàn tay chợt khinh bạc lần vào trong vạt áo của nàng, cái có cái không siết lấy vòng eo nhỏ nhắn nhẵn mịn của nàng.


“Tốt lắm, vi sư cho gọi ngươi tới, chính là để giao cho ngươi một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?”


“Dạo gần đây, quan hệ giữa ngươi và lão già nhà ngươi hình như không được tốt cho lắm, đừng có làm căng với ông ta, ta muốn ngươi thành công lấy được sự tin tưởng của ông ta, nếu có thể trở thành người mà ông ta tín nhiệm nhất thì càng tốt.” Bách Lý Thanh nhàn nhã nói, nâng ly rượu do Liên công công dâng lên thưởng thức một ngụm.


“Sư phụ, ngài muốn…” Tây Lương Mạt thoáng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sư phụ, nếu phủ đệ Tĩnh Quốc công xảy ra chuyện tư thông với địch phản quốc hay những chuyện phải chém cả nhà, lưu đày ba ngàn dặm khác thì e là Mạt nhi chưa chắc đã có thể ra sức vì ngài.”


Nàng đầu phải kẻ ngu xuẩn, cho dù có chán ghét phủ đệ Tĩnh Quốc công, nhưng cũng biết cây đổ thì khỉ tan, giờ nàng còn chưa đủ năng lực để thoát khỏi ảnh hưởng của phủ Tĩnh Quốc công.


Bách Lý Thanh thưởng thức ca múa, khóe miệng cong lên, hàng mi hoa mỹ dài như lông vũ để lại trên gương mặt trắng nõn như đồ sứ tinh tế của hắn một bóng râm, sâu không lường được: “Tĩnh Quốc công là cột trụ của quốc gia, cửa khẩu Bắc Cảnh còn phải dựa vào ông ta canh giữ cho triều đình, bổn tọa đương nhiên sẽ không tự dỡ trường thành, vi sư chỉ là muốn lấy một thứ từ trên người ông ta mà thôi.”


“Được.” Tây Lương Mạt không hỏi nhiều thêm nữa, đồng ý trôi chảy.
Bách Lý Thanh liếc nhìn nàng, cười như không cười nói: “Ngươi cũng dứt khoát đấy, không hỏi xem vi sư muốn gì, Tĩnh Quốc công là phụ thân của ngươi kia mà.”


“Nếu sư phụ muốn nói cho Mạt nhi thì tự nhiên sẽ nói, nếu không muốn, việc gì phải hỏi nhiều, đồ nhi cũng không muốn thành Dương Tu.” Tây Lương Mạt thản nhiên nói, giọng nói thoáng ngừng một chút, lại hờ hững cất lên: “Về phần phụ thân? Mạt nhi chưa từng có phụ thân gì cả.”


Bách Lý Thanh nghiền ngẫm nhìn thiếu nữ trước mặt, nàng đối với những người yêu thương bảo vệ mình, đều lấy lòng dạ chân thành mà đối đãi, đối với người cô phụ mình thì đáp trả gấp mười lần địch nhân.
Như vậy quả hợp khẩu vị của hắn.


Trước khi đi, Bách Lý Thanh ném cho nàng một quyển sách, bảo nàng tập luyện cho tử tế, nếu có gì không hiểu thì bảo Hà ma ma tới hỏi.
Tây Lương Mạt cất sách xong, đột nhiên hỏi: “Sư phụ, nếu vừa nãy ngươi không hề trúng độc, tại sao lại nuốt viên Xích Ly cổ kia vào?”


Bách Lý Thanh lười biếng cười cười, ánh mắt phảng phất như mây trôi phiêu đãng giữa bầu trời đêm sâu thẳm, khiến cho người ta không đoán biết nổi: “Bởi vì vi sư rất muốn biết đồ nhi của ta rốt cuộc muốn tặng cho ta đại lễ gì, cuộc sống rất vô vị, có thêm chút khiêu chiến mới có chút vui thú.”


Tây Lương Mạt im lặng, có lẽ lúc nãy nàng không nên hạ Xích Ly cổ, nàng nên cho hắn nuốt một vốc ba đậu, không độc chết được hắn thì cũng nghẹn chết đồ lão yêu ngàn năm này!


Bước ra khỏi lầu các đầy mùi máu tươi, đi qua cầu nhỏ, Hà ma ma đã sớm dẫn một chiếc kiệu nhỏ chóp xanh chờ nàng trước cầu nhỏ, vừa nhìn thấy nàng đã quan sát tỉ mỉ một phen, sau khi xác nhận nàng không làm sao mới thở phào nhẹ nhõm.


Vẻ mặt bà ta dịu dàng mà mang theo một tia áy náy: “Quận chúa, mau lên kiệu đi.”
Tây Lương Mạt dừng lại: “Ma ma, chờ chút đã.”
Dứt lời, nàng xoay người, tựa vào một cây liễu, không nhịn được nữa mà ói ra.


Cảnh tượng tanh máu kia chắc sẽ khiến nàng ăn mất ngon cả ngày hôm nay, cũng chỉ có yêu nhân như Bách Lý Thanh mới nghĩ ra thủ đoạn kinh khủng như vậy để chấn nhϊế͙p͙ kẻ có lòng phản nghịch.


Hà ma ma đưa khăn tay, sai người bưng trà nóng tới, đau lòng nói: “Quận chúa, người đã bị kinh sợ rồi, mau uống chút trà nóng.”


Lúc này Hà ma ma vẫn còn chưa phát hiện ra, lần đầu tiên đối với Tây Lương Mạt, bà ta đã có một chút tình cảm vượt qua chủ tớ và người giám thị, bà ta vậy mà lại cảm thấy áy náy đối với chuyện gạt Tây Lương Mạt lần này.


Tây Lương Mạt nhìn bà ta một cái, nhẹ nhàng trấn an: “Ma ma không phải đau lòng, ma ma chung quy vẫn là người của Thiên Tuế gia, không có lệnh của Thiên Tuế gia, đương nhiên là không dám nói cho ta biết hành động lần này.”
Hà ma ma lại càng áy náy hơn.


Không hề nhìn thấy, trong đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia sáng âm trầm, một ngày nào đó, nàng sẽ khiến cho Hà ma ma vì lòng áy náy ngày hôm nay mà để mình trưng dụng.

Khi Tây Lương Mạt về đến phủ, vừa vào cửa đã nhìn thấy Bạch Trân dẫn một tiểu nha hoàn đang chờ một bên.


Nàng khẽ nhíu mày, cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng Bạch Trân quay trở lại Liên Trai như bình thường.


Đường về Liên Trai mặc dù đã được tu chỉnh nhưng theo địa vị không ngưng nâng cao của Tây Lương Mạt, người qua lại bên này cũng nhiều hơn, nhưng bởi vì vị trí xa xôi, cho nên vẫn không náo nhiệt bằng việc đi lối khác.
Tây Lương Mạt cuối cùng cũng mở miệng: “Bạch Trân, có chuyện gì, nói đi.”


Bạch Trân bấy giờ mới hạ giọng nói: “Bẩm tiểu thư, là Lâm phu nhân dẫn công tử Hàn Úy tới, người bên Tuyên các lén báo với nô tỳ, thấy Quốc công gia cũng đi cùng, mơ hồ nghe được bọn họ nhắc đến hôn sự của Quận chúa, cho nên cảm thấy có điểm không ổn, mới tới báo cho Quận chúa trước để còn đề phòng.”


Tuyên các của Hàn phu nhân đã thay đổi một lượt, không còn phòng thủ chặt chẽ được như trước nữa, Tây Lương Mạt đã sớm gài người của mình vào trong, cho dù chỉ là nha hoàn bà tử nhị đẳng bưng trà rót nước vẩy nước quét nhà, một số tin tức quan trọng hơn thì không nghe được, nhưng tóm lại vẫn có thể dò la ra một số tin tức.


Hôn sự của nàng?
Khóe miệng Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười trào phúng, vị Nhị phu nhân này quả không phải là đèn cạn dầu, Tây Lương Đan ầm ĩ suốt ngày, Tây Lương Tiên giờ vẫn còn đang nằm liệt giường trong giai đoạn nguy hiểm, vậy mà vẫn có tâm trạng để tính toán đối phó nàng?


Thực không biết nên khen bà ta bền lòng vững chí hay là ngu không ai bằng!
“Chúng ta cứ chờ đi, hôn sự của bản Quận chúa, đâu phải bọn họ muốn quyết định là có thể quyết định được.”Tây Lương Mạt suy nghĩ một chút rồi nói.


Hà ma ma lại không lạc quan như vậy, có chút do dự nói: “Không sai, tiểu thư đã được sắc phong nhất phẩm Quận chúa, được vào ngọc điệp của Hoàng thất, theo thuyết tông thân thì nên do Bệ hạ hay Hoàng hậu nương nương chỉ hổn, nhưng không phải tất cả các quý nữ tông thân đều do bệ hạ và Hoàng hậu nương nương chỉ hôn, ví như nếu Quốc công gia trình tấu, Hoàng thượng và nương nương không có tính toán gì khác thì quá nửa cũng sẽ đồng ý.”


Tây Lương Mạt nhíu mày, lại như vậy sao?
“Được rồi, chúng ta cứ lẳng lặng xem xét, cho dù bọn họ có muốn định đoạt hôn sự của ta thì cũng không thể ngày một ngày hai đã xong được.”


Đoàn người chủ tớ vừa mới về đến Liên Trai đã thấy Tử Y và Tử Anh, hai nha hoàn nhất đẳng mới được nâng lên bên cạnh Hàn thị đang nói chuyện với Bạch ma ma.


Thấy Tây Lương Mạt quay lại, hai nha hoàn vội vàng tiến lên hành lễ: “Bái kiến Quận chúa, hôm nay Lâm di mụ và biểu thiếu gia tới phủ, nô tỳ phụng mệnh phu nhân đến mời Quận chúa tới Tuyên các dự tiểu yến, Quốc công gia cũng đang ở đấy.”


Tây Lương Mạt nghe vậy, không khỏi người một tiếng, quả nhiên là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới.
“Được, ta đổi bộ quần áo rồi qua ngay.”
Tây Lương Mạt đổi lại một bộ đồ bình thường, chải tóc lại rồi dẫn Hà ma ma và Bạch Nhụy, Bạch Ngọc cùng nhau đến Tuyên Các.


Vừa mới bước vào Tuyên Các đã nghe thấy tiếng nói cười của một người phụ nữ, nàng nhìn qua, người đó đang mặc một chiếc áo tay lỡ điểm sợi vàng phỉ thúy thêu hoa văn mây nước màu xanh phối hợp với một chiếc áo gấm tay hẹp cùng màu, người đàn bà có gương mặt dài mặc chiếc váy dài trăm nếp màu xanh ngọc đang nói gì đó với Tĩnh Quốc công, bên cạnh có một công tử nho nhã tuấn tú mặc trường bào màu vàng viền trấng thêu vân mây, không phải Hàn Úy thì là ai.


Vị phu nhân kia nhìn thấy nàng, lại đứng dậy bước lên thân thiết chào đón kéo lấy tay nàng, lộ ra một nụ cười hòa ái gần gũi: “A, đây là Mạt tỷ nhi phải không, có mấy ngày không gặp, ngày càng xinh đẹp, trông xa còn tưởng là Dao Trì tiên tử trên Tiên sơn nào đấy kia, đúng là cô em gái của ta và Quốc công gia biết nuôi con gái.”


Tây Lương Mạt cười lạnh trong lòng, vị này đúng là tự đến tự quen, đại danh của Lâm di mụ, nàng đương nhiên là đã nghe qua, đến phủ đệ cũng không phải lần một lần hai, nhưng đã bao giờ gặp Tây Lương Mạt nàng?


Có điều vị Lâm di mụ này cũng chẳng phải mẹ ruột của Hàn Úy, bà ta là mẹ kế của Hàn Úy, bà ta có con trai, nhưng con trai lại chẳng nên người, thân thể đã không khỏe mạnh thì thôi, lại còn cả ngày chơi bời lêu lổng, thích chọi gà đá chó.


Không bằng Hàn Úy, đã sớm trúng Cử nhân, kỳ thi năm nay lại đỗ Tiến sĩ, giờ đã là quan biên tu(*sử quan) thất phẩm của Hàn Lâm viện.


Lâm di mụ sau khi cảm thấy đứa con trai kia của mình chẳng ra gì, trái lại đứa con cả không phải ruột thịt này lại có thể dựa dẫm, dù năm xưa không để ý mấy đến Hàn Úy nhưng sau đó đã đối xử không tệ với hắn.


“Lâm di mụ.” Tây Lương Mạt tựa như có chút xẩu hổ cúi đầu gọi một tiếng, cũng quy củ hành lễ theo kiểu vãn bối với bà ta.
“Ngoan.” Lâm di mụ cười khanh khách, tay cầm một chiếc vòng ngọc mạ vàng tinh mỹ đeo vào tay nàng, coi như lễ ra mắt, lại kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.


Thấy người đã tới đủ, Ngân ma ma liền sai người bắt đầu bê đồ ăn vào phòng.
“Biểu muội.” Hàn Úy nhìn thiếu nữ trước mặt, có chút ngượng ngùng nhẹ giọng gọi một câu.


Thiếu nữ trước mặt mặc một thân áo váy màu vàng nhạt thêu hoa mai trắng lác đác, càng tôn lên vẻ xinh đẹp của nàng, so với vài ngày trước, thân hình của nàng hình như hơi nảy nở hơn một chút, cũng đẫy đà hơn, càng khiến vẻ u nhã dịu dàng của nàng thêm hiển hiện, tựa như những đóa mai tinh mỹ thêu trên váy nàng vậy, giống như một bụi mai thoảng hương nở trong núi sâu.


“Biểu ca.” Tây Lương Mạt cười nhẹ với Hàn Úy.
Hàn Úy nhìn biểu muội xinh đẹp, đó là thiếu nữ hắn vẫn thầm thương mến, một câu nói của cô mẫu đã từng khiến hắn chấm dứt niệm tưởng với biểu muội.


Nhưng chẳng hiểu tại sao cô mẫu lại đổi ý, giờ phụ thân cũng đồng ý, hôm nay đi theo Nhị nương tới đây chính là vì hôn sự giữa hắn và biểu muội.
Trong lòng Hàn Úy hân hoan vô hạn, trong suy nghĩ của hắn, vẫn luôn cảm thấy Đại biểu muội cũng có ý với hắn.


Chuyện chung thân của hắn và nàng là do ông trời tác hợp.


Tây Lương Mạt cảm nhận được ánh mắt vui mừng của Hàn Úy, nàng không khỏi thầm than một tiếng, Hàn Úy là người nhà họ Hàn duy nhất mà nàng có cảm tình. Con người hắn ít nhiều cũng có một thứ mùi vị ôn nhuận như ngọc, tâm tư cũng tương đối thuần hậu.


Đã từng, trong lúc không quan trọng, nàng cũng đã tính gả cho Hàn Úy, còn hơn là bị Hàn thị tùy tiện đẩy cho kẻ khác làm vợ kế, hoặc là làm quý thϊế͙p͙ cho người ta, vô duyên vô cớ có thể vũ nhục mình.


Nhưng sau chuyện Ngu Hầu cầu hôn, nàng liền hiểu, một nam tử yếu đuối mà thiếu quyết đoán như Hàn Úy, sẽ không thể phó thác cả cuộc đời được.


Hàn thị vừa nói đùa với Lâm thị, vừa để ý đến Tây Lương Mạt đang cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì và tình ý không ngớt trong mắt Hàn Úy, cho rằng Tây Lương Mạt chẳng qua là đang xấu hổ, trong lòng bà ta lập tức vui mừng, xem ra nước cờ này đi đúng rồi, nha đầu chết tiệt kia chắc sẽ không phản đối mối hôn sự này.


Nếu nó được gả đến phủ Thượng thư, sau này sinh tử đều nằm trong tay ca ca, không, là nằm trong tay mình.


“Đều là người nhà cả, cần gì phải câu nệ, nghe nói Úy Nhi và Mạt tỷ nhi cũng là thanh mai trúc mã, sao giờ lớn rồi lại xa cách thế!” :Lâm thị nhìn thấy ánh mắt của Hàn thị, liền cười cười gắp một miếng thịt bào tử vào trong bát Tây Lương Mạt.


Tây Lương Mạt nhìn cái bát mỡ màng kia, nhất thời mất hết khẩu vị, chỉ nhấp môi nhẹ, thản nhiên nói: “Nam nữ bảy tuổi không chung bàn, Khổng phu tử cũng nói nam nữ thụ thụ bất thân, Mạt nhi không dám vi phạm lời dạy của Thánh nhân.”


Những lời không mặn không nhạt của nàng khiến cho Lâm thị nhất thời đụng phải một cái gai mềm, bà ta cười khan một tiếng, khóe miệng xệch xuống, ngông cuồng gì chứ, đồ kỹ nữ, chờ ngươi gả tới rồi sẽ được lĩnh đủ.


Hàn thị giảng hòa, cười nói: “Lời dạy của Thánh nhân gì chứ, chúng ta hôm nay chỉ nói tình cảm thân thích, đừng nhắc đến những chuyện đao to búa lớn kia nữa, nếu không thì chẳng phải đã thành người lạ rồi hay sao, chàng nói có đúng không, lão gia?”


Tĩnh Quốc công vẫn trầm mặc, nhưng là đang lẳng lặng quan sát Hàn Úy và Tây Lương Mạt.
Hàn thị nói Hàn Úy đã sớm có lòng với Mạt nhi, Mạt nhi cũng có ý với Hàn Úy, cho nên Hàn gia mới tới cầu hôn trước.


Nhưng hôm nay ông ta đã nhìn thấu tâm tư của Hàn Úy, còn tâm tư của Mạt nhi thì chưa chắc….
Cho nên thấy Hàn thị hỏi, Tĩnh Quốc công chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng, cũng chẳng nói nhiều, dù sao thân phận của Mạt nhi giờ đã khác, còn chưa chắc ông ta có thể lập tức làm chủ.


Hàn thị thấy Tĩnh Quốc công vậy mà lại chẳng tiếp lời, đáy mắt thoáng qua một tia oán hận, ánh mắt nhìn Tây Lương Mạt càng thêm sắc lẹm.


Tây Lương Mạt chỉ coi như không thấy, lẳng lặng dùng cơm, mặc Hàn thị và Lâm thị ở bên cạnh quạt gió thổi lửa, nàng cũng chẳng đáp lời mấy, chỉ thỉnh thoảng dội nước lã bọn họ.
Hàn thị cùng Lâm thị mặc dù đều khó chịu trong lòng nhưng vẫn gắng hết sức nói bóng nói gió tác hợp.


Trái lại, Hàn Úy cũng phát hiện ra vẻ lạnh nhạt của Tây Lương Mạt, sự vui mừng nơi đáy mắt liền phai nhạt đi đôi chút, có chút mờ mịt nhìn Tây Lương Mạt.


Một bữa cơm, người nào có mục đích riêng của người ấy, khó khăn lắm mới dùng xong, Tây Lương Mạt liền viện cớ thân thể khó chịu cáo lui, Tĩnh Quốc công đương nhiên là đồng ý, Hàn thị và Lâm thị vốn muốn để cho Hàn Úy tiễn nàng, hiềm nỗi Hà ma ma cũng nói nam nữ thiếu niên không nên đi chung, đưa Tây Lương Mạt đi. Kế hoạch để cho Hàn Úy ở riêng với Tây Lương của bọn họ đã tiêu tùng.


Lâm thi bất đắc dĩ, đành phải ngồi lại một lúc, uống hai chén trà rồi dẫn Hàn Úy cáo từ.


Lúc Hàn thị tiễn Lâm thị ra cửa, Lâm thị thở dài một cái, có vẻ rất tức giận: “Nhị muội, Quận chúa nhà muội đúng là biết tỏ vẻ cao giá của Quận chúa lắm, sợ là chưa chắc đã chịu gả vào phủ Thượng thư chúng ta đâu!”


Mặc dù để một Nhất phẩm Quận chúa như Tây Lương Mạt lấy một quan biên tu thất phẩm của Hàn Lâm viện đúng là hạ giá, nhưng gia tộc họ Hàn mặc dù không có lịch sử lâu dài như Tây Lương thế gia, có điều cũng là thế gia đại tộc, phu quân của mình hiện giờ lại là Hộ bộ Thượng thư đại nhân, tỷ tỷ là Quý phi nương nương được sủng ái nhất có quyền cùng giải quyết lục cung, tương lai của Hàn Úy chỉ có một đường phát đạt.


Tây Lương Mạt có gả tới cũng đâu phải chịu thiệt thòi mấy!


Mặc dù bọn họ cũng chẳng phải muốn nghênh cưới thật, thậm chí chỉ là vì để hành hạ và diệt trừ Tây Lương Mạt nên mới quyết định như vậy, nhưng lần tới chơi này, Lâm thị cảm thấy Tây Lương Mạt thực sự là quá không nể mặt.


Hàn thị trấn an Hàn Úy tâm trạng đang có chút sa sút, lại lặng lẽ nói với Lâm thị: “Tẩu tẩu không cần lo lắng, chuyện này đâu phải do đồ kỹ nữ kia làm chủ, đến lúc nó gả qua rồi, chẳng phải là để mặc tẩu vo tròn vo méo!”


Lâm thị bấy giờ mới cười lạnh: “Cũng đúng, từ xưa tới nay hôn sự của con gái đều do cha mẹ sắp đặt mối lái nói thay, chờ nó gả tới rồi, nếu nghe lời thì thôi, nếu không, hừ, đừng mơ còn sống mà bước ra khỏi cửa nhà họ Hàn!”


Hàn thị tiễn Lâm thị đi, lại quay về Tuyên Các, Tĩnh Quốc công đã chờ trong phòng, Hàn thị mừng rỡ trong lòng, đã lâu rồi ông ta không đến phòng bà ta vào buổi đêm, Hàn thị vội vàng tiến lên tự mình bưng trà cho Tĩnh Quốc công.


“Phu quân, chàng xem chuyện hôm nay thế nào, tẩu tử đã vì Úy nhi mà xem xét rất nhiều danh môn khuê tú, Úy nhi đều không chịu, tẩu tử dò hỏi hồi lâu mới biết tâm tư nó đã thuộc về Mạt tỷ nhi rồi đấy.”


Tĩnh Quốc công nhận lấy trà, uống một hớp, nhàn nhạt liếc nhìn Hàn thị một cái: “Nàng thực lòng tính toán vì Mạt nhi sao?”


Hàn thị cứng đờ, sau đó, tựa hồ như rất ấm ức nói: “Phu quân, chàng xưa nay vẫn biết ta thương yêu Úy nhi như con trai mình, sao có thể lấy hôn sự của nó ra làm trò đùa, giờ kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được nó có tình ý với Mạt tỷ nhi, Úy nhi là con trai trưởng của Hàn gia chúng ta, Mạt nhi cũng đâu thiệt thòi lắm.”


Sau đó, bà ta ngừng lại một lúc, phảng phất như cũng có chút mệt mỏi ngồi xuống, than một tiếng: “Nếu chàng nói ta có lòng riêng, ta quả thật cũng có lòng riêng, phủ chúng ta tổng cộng có năm đứa con gái, theo lý đều là trưởng tỷ cưới trước, chẳng qua là Sương tỷ nhi xảy ra chuyện như vậy nên mới gả nó đi, giờ tình cảnh của Đan nhi và Tiên nhi chàng cũng thấy rồi đấy, nếu Mạt nhi không lấy chồng, ta làm sao mà tính đến chuyện của Đan nhi và Tiên nhi được, hai đứa nó chung quy vẫn là máu thịt của ta, giờ lại thê thảm như vậy. Ta dù sao cũng phải suy tính cho chúng nó chứ… hu hu…”


Bà ta nói xong liền bắt đầu lau nước mắt, Tĩnh Quốc công lần này lại không thấy mất kiên nhẫn, một loạt những lời nửa thật nửa giả của Hàn thị quả thực nghe rất có đạo lý, hai hòn ngọc quý trên tay mình liên tiếp gặp phải chuyện không may, nhất là Tây Lương Tiên, đứa con gái mà ông ta đã từng lấy làm kiêu ngạo nhất, giờ lại…


Không phải ông ta không hận, nếu là người bình thường thì thôi, cố tình người ra tay lại có địa vị siêu quần, Thái Bình Đại trưởng công chúa!


Tĩnh Quốc công vỗ vỗ tay Hàn thị, thở dài một tiếng: “Được rồi, vi phu biết nàng lo âu, chẳng qua là, chuyện này vẫn phải hỏi ý Mạt nhi đã, nếu không có vấn đề gì, vi phu sẽ trình tấu thỉnh hôn cho hai đứa nó.”


Hàn thị dù không hài lòng với câu trả lời của Tĩnh Quốc công, nhưng cũng biết giờ phút này không thể dây dưa được, liền lộ ra một nụ cười nhu mì: “Phu quân, thϊế͙p͙ thân đã ủ rượu hoa quế mà chàng vẫn thích dùng nhất, chàng có muốn ở lại chỗ thϊế͙p͙ thân nếm thử một chút rồi đi không?”


Tĩnh Quốc công khựng lại một lúc, cuối cùng gật đầu.
Hàn thị mừng rỡ, lập tức đi bưng rượu tới.
Dù sao, tỷ tỷ đã đi xin ý chỉ của bệ hạ, xem tình hình, bệ hạ cũng không có ý phản đối, chưa biết chừng hai ngày nữa sẽ có thánh chỉ ban hôn rồi.


Gió đêm xào xạc, cuốn tung đám lá rụng lả tả, một mảnh trăng lạnh treo cao cuối chân trời, ánh trăng thanh lãnh đổ xuống mặt đất.
Trong Liên Trai, đầm nước xanh thẳm gợn lên từng vệt ánh bạc, có tiếng ếch kêu khe khẽ cô tịch.


Tây Lương Mạt khoác áo choàng gấm ngòi bên cạnh cửa sổ, nhìn trăng sáng như ngọc, lẳng lặng xuất thần, gió lành lạnh thổi bay mái tóc dài đen như mực của nàng.


“Đại tiểu thư, chẳng lẽ tiểu thư định lấy công tử Hàn Úy thật sao?” Bạch Nhụy bưng một ấm trà nóng tới, có chút tức giận nói: “Bọn họ rõ ràng chẳng có lòng dạ tốt đẹp gì, chỉ e tiểu thư mà gả qua, đến mạng sống cũng phải lo.”


Tây Lương Mạt bưng chén trà nóng lên, liếc nhìn Bạch Nhụy nói: “Ta vẫn nhớ, mấy tháng trước còn có người nói Hàn Úy công tử là bạn đời lý tưởng cơ đấy.”


Mặt Bạch Nhụy đỏ bừng lên, có chút quẫn bách nói: “Biểu thiếu gia đúng là không phải kẻ tồi tệ, nhưng cô cô của hắn thì không thể chịu nổi, huống chi hắn còn là người của Hàn gia!”


Tây Lương Mạt than một tiếng: “Đúng, hiềm nỗi hắn là người của Hàn gia, nếu không cứ thế này, gả qua, trái lại cũng có thể suy nghĩ được, cũng không phải không thể.”


Nàng cũng đâu cần phải lấy người vinh hoa phú quý gì, cũng chẳng trông mong cầm sắt hòa minh, chứ đừng nói đến cầu được trái tim người khác gì đó, thời đại và hoàn cảnh này nữ tử mặc dù cũng có thể hợp ly* (ly hôn) nhưng cũng sẽ bị người đời nghị luận, nam tử cưới thϊế͙p͙ vẫn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.


Cho nên, nàng cần một phu quân có thể bị nàng khống chế trong tay, sẽ không can thiệp cũng như không thể đụng đến những việc nàng làm, mà người này tốt nhất là có tính tình tương đối mềm yếu đơn thuần chất phác.
Hàn Úy vốn thực sự phù hợp với điều kiện này, hiềm nỗi hắn lại họ Hàn.


“Nói trắng ra là, Đại tiểu thư người muốn tìm một kẻ ngốc lắm tiền chứ gì.” Bạch Nhụy hơi dẩu miệng tổng kết.


Những người khác trong phòng đều không kìm được mà bật cười, cũng chỉ có nha đầu ngốc ngếch bộc trực như Bạch Ngụy này mới dám nói chuyện với Quận chúa như thế, có điều tổng kết cũng thật sâu sắc.


Tây Lương Mạt cũng không nhịn cười được, cốc đầu Bạch Nhụy một cái: “Em cũng thông minh đấy!”
“Nếu là con gái hoàng thất giống như Kim thành công chúa, kiểu như Phò mã gia đúng là phù hợp với yêu cầu của Đại tiểu thư đấy!” Bạch Trân vừa thêu khăn, vừa trêu ghẹo nói.


Kim Thành công chúa mặc dù không được Hoàng đế sủng ái như Thái Bình Đại trưởng công chúa, Phò mã Đô úy là con trai trưởng của Duệ Nghĩa bá gia. Nhưng nàng ta từ lúc ở phủ Công chúa đã đành hanh, Phò mã Đô úy này đừng nói là không dám nạp thϊế͙p͙, còn thường xuyên bị Kim Thành công chúa lấn át.


Thậm chí Kim Thành công chúa có trai bao, hắn cũng chẳng thể làm gì được.
Bạch Ngọc lại lắc đầu một cái: “Trước không nói Quận chúa không phải con gái Hoàng thất, con gái hoàng thất cũng đầu phải đều tốt đẹp hết, nếu như Thái Bình Đại trưởng công chúa, chẳng lẽ không đáng thương?”


Mọi người nghe vậy, lại một chập xuýt xoa.
Tây Lương Mạt nhìn đám nha hoàn ma ma ở đó trêu ghẹo, trong lòng nàng cũng đang tính toán.


Giờ nàng là trưởng nữ trong nhà, lại đến tuổi xuất giá, cho dù không phải Hàn Úy thì Hàn thị nhất định cũng sẽ gả nàng đi, mà nàng lại không có bất cứ lý do nào để phản bác.
Tây Lương Mạt nhìn bóng trăng tròn vành vạnh trong chén trà, ánh mắt thâm trầm.


Hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả đều hư ảo.
Nàng tuyệt đối sẽ không để người khác nhúng tay vào hôn sự của mình, định đoạt vận mệnh của mình.


Hà ma ma lại tiến lại, ngồi xuống trước mặt Tây Lương Mạt, cẩn thận nhìn nàng: “Quận chúa việc gì phải lo âu, không bằng đến bàn bạc với Thiên Tuế gia một phen.”


Hà ma ma cho rằng Thiên Tuế gia quyền thế khôn cùng, nếu Tây Lương Mạt đồng ý, chưa biết chừng hôn sự do Cửu Thiên Tuế an bài có thể tốt hơn so với hôn sự mà Hàn thị hay Tĩnh Quốc công sắp xếp rất nhiều.


Nhất là xem dáng vẻ, Thiên Tuế gia quả thực có chút để tâm đến tiểu Quận chúa, chỉ tiếc Thiên Tuế Gia là….
Tây Lương Mạt nhìn Hà ma ma, sau đó cười cười, rót cho bà ta một chén trà: “Ma ma, ma ma thấy, Mạt nhi lấy ai là thích hợp nhất?”


Hà ma ma nhìn ánh mắt đã có sự tính toán của Tây Lương Mạt, trong đầu bỗng xẹt qua một bóng người cao nhã, bạch y tuấn tú, bà ta không khỏi cả kinh, có chút lo sợ nói: “Quận chúa, chẳng lẽ người hợp ý Quận chúa là…”