Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 29: Cửu Thiên Tuế bách lý thanh (một)

“Cứu mạng…” Tiếng hô yếu ớt của Tây Lương Mạt giữa những âm thanh ồn ào huyên náo của mọi người lại chuẩn xác lọt vào lỗ tai của Tư Lưu Phong.


“Mạt nhi!” Tư Lưu Phong lập tức chạy vội qua, thậm chí quên cả lễ tiết mà gọi thẳng tên riêng, hắn vươn tay bắt lấy cổ tay trắng nõn đang vươn ra ngoài của Tây Lương Mạt, cổ tay trắng như tuyết, lại vô cùng gầy guộc, phảng phất như chỉ hơi dùng sức một chút thôi sẽ bẻ gãy, khiến cho người ta thương tiếc, không dám dùng lực mạnh mà kéo.


Tư Lưu Phong do dự trong chốc lát, căng mình nhảy lên, xoay người ra bên ngoài thuyền, cánh tay dài vươn ra ôm lấy thắt lưng Tây Lương Mạt, lại điểm mũi chân đạp vào mạn thuyền, tựa như chim hồng giương cánh bay vào bên trong khoang thuyền, đặt Tây Lương Mạt xuống đất, lại hơi lùi lại một bước.


Cho dù dân phong của triều đình hiện nay có cởi mở nhưng ôm một thiếu nữ quý tộc chưa lập gia đình vẫn là không hợp với lễ tiết.


Tây Lương Mạt vừa đáp xuống, thân thể đã mềm nhũn ra đất, Tư Lưu Phong theo bản năng muốn đỡ nàng nhưng Bạch Nhụy đã sớm bước một bước dài tiến lên, đỡ lấy Tây Lương Mạt, lùi lại một bước, cung kính lễ độ nói: “Tỳ nữ thay mặt Đại tiểu thư tạ ân cứu mạng của Tiểu Vương gia.”


Tây Lương Mạt lần này chẳng phải là diễn kịch, nàng nhũn chân thật, thân thể này bị thiếu dinh dưỡng lâu dài, đại phu cũng đã nói là bị tổn thương đến gốc rễ, nếu không phải là do Tây Lương Mạt tuổi còn nhỏ, có khả năng hơn hai mươi là sẽ đi tong, một vốc đất vàng phủ kín hồng nhan, có thể thấy từ nhỏ tình cảnh của mình đã rất thê thảm rồi.


Hiện giờ mặc dù cuộc sống cũng khá tốt, trong tay nàng cũng đã có đầy đủ, lập tức uống thuốc bồi dưỡng, cho dù là những thứ như đương quy, linh chi, tổ yến cũng có thể ăn mỗi ngày, nhưng không được vài năm thì khó mà khôi phục được.


Một loạt những động tác khi nãy đã khiến nàng tiêu hao hết sức lực, có điều nếu không làm vậy thì làm sao lấy được sự tin tưởng của Tư Lưu Phong?


“Cám ơn Tiểu Vương gia.” Tây Lương Mạt rũ con ngươi, cắn môi nhẹ giọng nói, bàn tay có chút run rẩy siết chặt lấy Bạch Nhụy, tua rua bằng thủy tinh bên gò má rủ xuống gương mặt nàng, tựa như một chuỗi nước mắt trong suốt.


Nàng không hề rơi lệ, nhưng vẻ sợ hãi mà bi thương sau khi chịu mọi kinh sợ lại đủ khiến cho người ta nhìn mà sinh lòng thương tiếc, nàng vội vã ra sức kéo ống tay áo bị tay của Bạch Nhụy vừa hay túm phải xuống.


Ánh mắt của Tư Lưu Phong vốn vì hành động của Bạch Nhụy mà có chút không vui, từ trên gương mặt của Tây Lương Mạt rơi xuống một phần cổ tay trắng nõn của nàng, không khỏi sững lại, mới vừa rồi chỉ cảm thấy khung xương nàng gầy mảnh, làn da lại cực kỳ láng mịn, phảng phất như có một tầng hồ dán đang dính lấy tay mình, khiến cho hắn gần như không nỡ buông tay.


Vốn cho rằng da thịt như vậy nhất định sẽ đẹp đẽ như ngọc, không chút tỳ vết nào, giờ nhìn kỹ lại phát hiện ra bên trên có không ít dấu vết của những vết sẹo đã cũ, chỉ là qua năm này tháng khác, những dấu vết kia đã phai nhạt không còn gồ lên nữa, không nhìn kỹ cũng chẳng phát hiện ra được, nhưng vậy là đủ biết vết thương lúc trước kinh khủng cỡ nào.


Trái tim vẫn lạnh lùng từ trước đến nay của Tư Lưu Phong không khỏi đau xót, ánh mắt nhìn về phía Tây Lương Mạt lại càng thêm… thương tiếc.
Không cần hỏi kỹ cũng biết mấy năm nay nàng ấy đã sống những ngày tháng ra sao.


“Mạt nhi, sau buổi yến tiệc ta sẽ sai Yến Thanh đưa Băng sơn Tuyết liên cao đến cho nàng.” Tư Lưu Phong nói, cũng chẳng hỏi xem nàng có đồng ý hay không đã quyết định.


Đám tiểu thư đứng gần đó nghe được, không khỏi đều lườm nguýt, Băng sơn Tuyết liên cao tẩy hủ sinh cơ, là thánh phẩm để trị thương, năm đó ngoại quốc tiến công cũng chỉ có ba lọ, Đức lão Vương gia chết trận nơi sa trường, Hoàng đế thương tiếc, đây chính là một trong những món đồ được ban thưởng cho Đức Vương phủ năm đó, đủ để thấy sự thương tiếc coi trọng của Hoàng đế đối với Đức Vương phủ.


Giờ Đức tiểu Vương gia… đang có ý gì đây?


Tây Lương Mạt thì mặc kệ hắn có ý gì, lộ ra vết thương cũ chẳng qua là để làm bước đệm cho việc sau này, dù không biết đó là thứ gì nhưng đã là một niềm vui ngoài dự tính thì nàng đương nhiên cũng sẽ đồng ý, e lệ mà cảm kích nhỏ giọng nói: “Tạ ơn Tiểu Vương gia.”


Đồ tốt, không lấy là phí phạm.
Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công*.


(*) Hạng Trang là một võ tướng, em của Hạng Vũ, còn Bái Công là Lưu Bang. Câu thành ngữ này xuất phát từ điển tích: Trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiếm trợ hứng và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay câu thành ngữ này thường được dùng để chỉ những người bề ngoài thì mang lý do chính đáng nhưng thực tế lại có mục đích khác.


Nàng đẩy Tây Lương Đan xuống nước, vốn là để tính toán Tư Lưu Phong.


Mà lúc này, Tây Lương Đan cũng đã được đám thái giám vớt lên, bất kỳ một mỹ nhân nào, cho dù ngươi có quốc sắc thiên hương đi chăng nữa, nhưng khi cả người ướt dầm dề, trên đầu, trên tóc còn mắc mấy cọng rêu, phấn son tan hết, nhìn vào cũng chẳng đẹp được đến đâu, hơn nữa — vô cùng tức cười.


Mà Tây Lương Đan vừa run rẩy lên được đến nơi đã thấy ngay một bức tranh rất đẹp — thiếu niên khôi ngô tuấn dật phóng khoáng đang cúi đầu ngắm nhìn thiếu nữ ngượng ngùng yêu kiều kia, chính sự dịu dàng trong cái cúi đầu kia tựa như đang hàm chứa sự lưu luyến vô hạn.


Là vị hôn phu tương lai của nàng ta đang dùng vẻ mặt trìu mến mà nhìn tử địch của nàng ta.
Mặt mũi, không còn một chút nào.
Tây Lương Đan giận đến mức muốn nổi điên, lập tức hung tợn vung một bàn tay về phía Lục Kiều đang định đỡ nàng ta dậy: “Tiện tì!”


Cũng chẳng biết là mắng ai, Lục Kiều không đề phòng, lập tức bị xô ngã xuống đất, thắt lưng va phải băng ghế, đau đến mức không bò dậy nổi.


Tây Lương Đan mới chẳng buồn quan tâm đến sự sống chết của một nô tỳ, lao ngay về phía Tây Lương Mạt, giơ tay chẳng chút lưu tình vung về phía mặt Tây Lương Mạt: “Ngươi muốn chết sao, dám đẩy ta xuống nước, tiện tì!”


Nhưng tay mới vung được một nửa đã bị người ta túm lại, ngón tay người nọ thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, bàn tay ấm áp, chính là tay của vị hôn phu tương lai của nàng ta, đáng tiếc đối phương chẳng phải mang vẻ mặt mê muội nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng ta, mà là tuy rằng gương mặt tuấn tú vẫn ẩn cười nhưng đôi mắt lại lạnh như băng nhìn nàng ta: “Đan tiểu thư, sao lại kích động như vậy, nếu không thay áo, coi chừng bị lạnh!”


Tây Lương Đan quẫn bách, nàng ta không có ngu, lập tức đỏ mắt, điềm đạm đáng thương nhìn Tư Lưu Phong: “Tiểu Vương gia, người phải làm chủ cho ta, đồ tiện nhân Tây Lương Mạt này đẩy ta xuống nước, muốn lấy mạng ta, một tiện tì lại dám mưu hại chính nữ, nên sai người lập tức đánh chết!”


Trong lòng nàng ta hoàn toàn không còn nhớ rõ vị Lam Đại phu nhân kia vẫn là “Đại phu nhân”, Tây Lương Mạt mới là chính nữ chính cống, trong mắt nàng ta, Tây Lương Mạt đến cả thứ nữ cũng không bằng, chẳng qua chỉ là một con chó.


Nhưng, trong con mắt của những người biết rõ nội tình thì chuyện chẳng phải như vậy.


“Ta nhớ, Lam Đại phu nhân vẫn chưa hề bị bỏ, Mạt nhi là con gái ruột của Đại phu nhân đúng không?” Tư Lưu Phong thản nhiên nói, ngay sau đó bổ sung một câu: “Về phần vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, chúng ta đều nhìn thấy rất rõ ràng, không phải sao?”


Không sai, tất cả mọi người đều thấy Tây Lương Đan ức hϊế͙p͙ Tây Lương Mạt, còn đẩy nàng rơi xuống nước, chẳng qua là quá dùng sức nên mình cũng ngã xuống theo, Tây Lương Mạt nhanh tay mệnh tốt nên mới túm được thành thuyền mà thôi.


Tây Lương Mạt đứng một bên, cúi đầu, nhẹ nhàng kéo áo Tư Lưu Phong, trong động tác đó mang theo sự khẩn cầu, mang theo sự oan ức, Tư Lưu Phong thở dài trong lòng, thương tiếc càng thêm sâu đậm.


“Không phải thế, là Mạt tỷ nhi khiêu khích Đan muội muội nên nàng ấy mới đẩy Mạt tỷ nhi, Tây Lương Mạt, ngươi lại có tâm cơ thâm trầm độc ác như vậy, sao xứng làm tiểu thư của Tây Lương gia, chẳng trách ngay cả gia phả cũng không được viết vào!” Lưu Uyển Nhi tiến lên một bước, chán ghét nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt lớn tiếng nói.


Mọi người đều ngẩn ra, chuyện này… không phải là không có khả năng, dù sao cũng không ai nghe thấy các nàng nói gì, chỉ có Lưu Uyển Nhi là nghe được rõ ràng nhất, chính Tư Lưu Phong cũng có chút giật mình nhìn về phía Tây Lương Mạt.


Tây Lương Mạt chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, nàng cắn cắn môi, đôi mắt đẹp ngấn nước nhẹ giọng nói: “Đúng… là do ta không phải, ta không nên vì sợ bị phạt, cứ nhất quyết lên thuyền, chọc giận muội muội, đều là lỗi của ta.”


Cuộc tranh chấp lúc lên thuyền khi ấy động tĩnh rất lớn, quả thật có không ít người nghe thấy.


Hiệu quả của việc thừa nhận này tốt hơn nhiều so với không thừa nhận, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tây Lương Đan đều mang theo sự khinh bỉ mà chán ngán, mặt mũi xinh đẹp thế kia mà lại cay độc như vậy, cản trở tỷ tỷ lên thuyền chưa đủ, còn định đẩy đối phương vào chỗ chết.


Trong ánh mắt của Tư Lưu Phong khi nhìn về phía Tây Lương Đan và Lưu Uyển Nhi lại có thêm một tia chán ghét, Lưu Uyển Nhi không sao ngờ tới Tây Lương Mạt lại nói như vậy, giậm chân căng thẳng: “Đồ điếm ranh nhà ngươi… rõ ràng ngươi không hề nói như vậy.”


Tây Lương Đan đã sớm không kiềm chế được, chẳng còn quan tâm đến chuyện Tư Lưu Phong vẫn còn ở đây, bất ngờ rút chiếc trâm vàng trên đâu xuống đâm về phía Tây Lương Mạt, lần này, nàng ta đứng ngay sát, động tác lại nhanh, lực chú ý của Tư Lưu Phong đều đang đặt trên người Lưu Uyển Nhi, cũng chẳng kịp ngăn cản.


Trong cặp mắt vốn đang xem cuộc vui của Tây Lương Mạt chợt lóe lên một tia sáng tối tăm, nàng trái lại đã sớm có phòng bị, có điều là đang cân nhắc xem hiệu quả của việc tránh đi tốt hơn, hay là bị thương tổn một chút sẽ tốt hơn.


Nhưng tay của Tây Lương Đan vẫn bị người ta túm lấy, có điều, lần này, cái tay túm lấy cổ tay của Tây Lương Đan lại tựa như một bộ vuốt xương xẩu trắng hếu, lực mạnh vô cùng, Tây Lương Đan kêu thảm một tiếng, chiếc trâm vàng sắp đâm vào mặt Tây Lương Mạt lập tức rớt xuống.


“To gan, kẻ nào, dám huyên náo ầm ĩ trước mặt Cửu Thiên Tuế, các ngươi còn không mau quỳ xuống!” Người túm lấy tay của Tây Lương Đan lại là một gã thái giám trung niên mặc áo dài tam phẩm màu lam, giọng nói âm u sắc nhọn của gã tựa như âm thanh khi ngón tay ác quỷ cào lên cánh cửa, khiến người ta không rét mà run.


Mọi người quay đầu lại nhìn, chẳng biết từ khi nào, bên ngoài thuyền đã xuất hiện một đám người đứng cách đó không gần cũng chẳng xa —- phảng phất như đội nghi thức của Đế vương, chẳng qua là người đi đầu không mặc Cửu Long hoàng bào, mà là Bát Long tử bào, chính là kẻ chỉ đứng dưới mình Đương kim Thánh thượng mà đứng trên vạn người, Đại hoạn quan của Tư Lễ Giám, Thái phó của Thái Tử, kiêm Đô Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, Cửu Thiên Tuế —- Bách Lý Thanh.