Hoàn Mỹ Đại Tổng Giám Đốc

Chương 1

Ngồi ở lễ đường, Chu Tâm Đình lơ đễnh nghe hiệu trưởng đọc diễn văn. Thỉnh thoảng, nàng lại ngó xung quanh, có ý tìm Đường Tuấn Vũ. Chàng dong dỏng cao, nụ cười nhẹ luôn ngự trị trên môi. Thấy điệu bộ ấy, nàng không khỏi khẽ bật cười theo.

Ba năm không gặp, Đường Tuấn Vũ vẫn vậy, không thay đổi gì so với trong trí nhớ của nàng.

Tháng sau trường sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp. Hiệu trưởng muốn mời cựu sinh viên nổi danh một thời, hiện là tiến sĩ khoa học kỹ thuật – Đường Tuấn Vũ – về diễn thuyết, vì lớp đàn em muốn có người diễn thuyết mới cho thay đổi không khí, nên sự hiện diện của chàng sẽ đảm bảo cho buổi lễ thành công tốt đẹp.

Đài Loan cũng không nằm ngoài cơn lốc suy thoái kinh tế toàn cầu, rất nhiều công ty trong lãnh vực điện tử khoa học kỹ thuật phải tiến hành cắt giảm biên chế, giảm lương. Thế nhưng công ty của Đường Tuấn Vũ thì vẫn khỏe mạnh, thậm chí phát triển là đằng khác. Học trưởng thực sự rất lợi hại.

Để có thể nhìn thấy chàng, nàng đã đến sớm trước hai giờ để xếp hàng, chịu đựng bài diễn thuyết dài miên man đang phát ra ồn ào trên kia. Nàng lặng lẽ ngồi vào một góc phía cuối hội trường, mặc dù không chọn được vị trí ngồi lí tưởng ở hàng ghế đầu, nhưng bù lại, cái ý nghĩ được gặp lại Tuấn Vũ khiến nàng thực sự rất vui.

Trên khán đài, hiệu trưởng chính thức giới thiệu người chủ trì hôm nay là Đường Tuấn Vũ. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền. Lập tức, Chu Tâm Đình cũng thể hiện sự cuồng nhiệt của mình bằng cách vỗ tay bốp bốp, bất giác nhìn qua hai bên, cô đỏ mặt. Tuy nhiên, dường như giữa bể người đang cuồng lên thì sự quá khích của cô cũng chỉ là một hành động bình thường mà thôi.

Từ hai tuần trước, khi biết tin học trưởng sẽ về trường diễn thuyết, nàng đã bồn chồn không yên, mong mỏi từng giây phút, lúc nào cũng hưng phấn lâng lâng…

Với nàng, Tuấn Vũ là mẫu người đàn ông đích thực, là mối tình đầu câm nín của nàng. Ngay từ ngày đầu gặp gỡ, nàng đã thầm yêu chàng, mặc dù biết nó vô vọng. Tuấn Vũ đã có Thần Nhân bên cạnh – một người tình xinh đẹp khêu gợi, trong khi đó, nàng lại quá đỗi bình thường. Cả đời này nàng cũng không dám mơ tới một ước mơ quá xa vời – đó là Đường Tuấn Vũ.

Biết Tuấn Vũ khi chàng đã là sinh viên năm 4, bởi vậy số lần nàng cùng chàng nói chuyện đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù vậy, nàng vẫn thấy mình thật may mắn.

Nhìn chàng diễn thuyết trên kia, cảm giác vẫn như năm nào, khi lần đầu thấy chàng. Nàng hoàn toàn không kiểm soát được bản thân mình, tim đập loạn nhịp…

Năm ấy, nàng là một cô tân sinh viên mới chân ướt chân ráo vào giảng đường Đại học được 2 tháng…

“Tâm Đình ơi!”

Mới từ Căng tin ra, nghe tiếng gọi, Chu Tâm Đình quay đầu lại, thấy một người cao khoảng 1.75 m, rạng rỡ như ánh mặt trời chói chang, đó là chị Uông Thần, sinh viên năm 4, nàng lập tức đi tới.

“Thần Nhân tỉ, chào chị!”

Chị Thần Nhân quả thực rất đẹp. Chiếc áo trắng mỏng khéo phô bày bộ ngực căng đầy, kết hợp cùng chiếc váy hoa ngắn và đôi giày bote ngắn màu đen. Khuôn mặt chị được trang điểm hoàn hảo. Mặc dù là đến trường, Uông Thần Nhân cũng không ngại khoe dáng chuẩn như người mẫu, mà thực tế là chị cũng đang hướng theo con đường người mẫu chuyên nghiệp.

Chị nhìn về phía một nam sinh đang đứng quay lưng lại nghe điện thoại, kéo nàng ra xa một đoạn, thì thầm: “Vụ tư liệu lần trước, cảm ơn em nhiều nha!”

“Không có chi!”- Chu Tâm Đình cười nhẹ.

Lần trước Thần Nhân gọi điện thoại cho nàng, hỏi nàng có rảnh không, tìm giúp chị ít tư liệu. Nàng đồng ý ngay, vì nàng cũng đang rảnh. Chị nhờ nàng tìm những tư liệu về kinh tế học, mà chị và nàng thì đều học xã hội học, đối nhau chan chát, nhưng gấp quá nên nàng cũng không hỏi nhiều, chắc là chị có hứng thú với kinh tế học.

“Chị muốn tìm những nghiên cứu về kinh tế học của một giáo sư nổi tiếng người Mỹ, nhưng tên ông thì quên mất rồi. Em tìm giúp chị nhé!”

“Dạ”

“Cảm ơn em trước nha”

Anh chàng cao to đằng xa kia dường như đã nói chuyện điện thoại xong, đang rảo bước tới…

Đó là một nam sinh có ngoại hình bắt mắt, kết hợp áo trắng với quần jean, nhìn toát ra một phong thái tao nhã kỳ lạ.

Lòng nàng thấy xao động lạ thường.

Nàng đến từ một thị trấn nhỏ, trong một gia đình làm nghề thợ rèn. Từ cha cho đến đám công nhân, thường xuyên chỉ mặc một cái áo cộc, có khi còn ở trần, bề xề lếch thếch. Nàng thì phụ trông quán, xung quanh nàng, chỉ có một người con trai có vẻ nho nhã nhất, đó chính là anh Chí Hoàn, nhà ở kề bên, mới trở về sau mấy năm đi du học bên Mỹ.

Nam sinh trước mặt khiến nàng rung động, vừa ngấp nghé 18 tuổi, lần đầu tiên nàng biết ngoài Chí Hoàn ra cũng còn người đàn ông thanh lịch như vậy, mà khuôn mặt của người ấy lại luôn phảng phất một nụ cười nhẹ. Nàng bất giác ngây người ra trong vài giây.

Đây có phải là bạch mã vương tử trong truyền thuyết - bạn trai của chị Thần Nhân không?

Từ cái lần đầu tiên nàng tham dự buổi liên hoan của lớp trên ấy, trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng nhao nhao truy vấn chị Thần Nhân, nhờ đó nàng mới biết chị ta rất nổi tiếng.

Mọi người cũng nhắc tới bạn trai của Thần Nhân - Đường Tuấn Vũ - đang học quản lý doanh nghiệp. Không chỉ điển trai, chàng còn là thiếu gia của công ty về khoa học kỹ thuật khá có tiếng. Cha mất sớm, mẹ chàng không muốn chàng đi du học, chỉ đi du học mùa hè. Dù vậy, xét ở trình độ tiếng Anh hay tri thức, chàng đều hơn người khác một bậc.

Trong mắt Đường Tuấn Vũ dường như chỉ có bạn gái là tồn tại, những người con gái khác đều vô hình. Vừa đến cạnh Uông Thần Nhân, chàng choàng tay ôm chị.

Giọng nói của chàng thật trầm ấm, Chu Tâm Đình như mê đi trong âm điệu ấy.

“Nhân Nhân, xin lỗi em, anh vừa có điện thoại. Chúng ta có thể đi được rồi!”

Đường Tuấn Vũ ôm bạn gái rời bước đi, lúc này chàng mới thấy Tâm Đình đứng trước mặt. Chàng hơi sững lại.

Bốn mắt nhìn nhau, lúc này Chu Tâm Đình mới lấy lại tinh thần, ý thức được rằng mình đang là vật cản trước mặt họ. Nàng lập tức đứng tránh qua một bên.

“Thật xin lỗi!”

Đường Tuấn Vũ nhìn nàng, một nữ sinh thanh tú với khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn còn phảng phất nét trẻ thơ.

“Nhân Nhân, đây có phải là em gái đáng yêu của em đó không?”

“Dạ. Đây là em lớp dưới của em, tên là Chu Tâm Đình. Tâm Đình, đây là bạn trai của chị, tên là Đường Tuấn Vũ”. Uông Thần Nhân giới thiệu qua quýt.

“Đường Tuấn Vũ học trưởng, chào anh!”. Nàng mỉm cười.

Đáp lại nụ cười ấy, Đường Tuấn Vũ cũng cười thật tươi.

“Tâm Đình, thật có lỗi, lúc nãy không để ý thấy em, em gái bé nhỏ”. Vừa nói chàng vừa giơ tay xoa đầu nàng. Nàng vóc dáng không cao, khuôn mặt nhỏ thanh tú, thoạt nhìn tưởng học sinh trung học.

Bé nhỏ? Chu Tâm Đình cũng đại khái hiểu ý chàng. Chàng cao hơn mét tám, đứng cạnh Thần Nhân cao 1.75m, thì cái chiều cao hơn 1.6m của nàng quả là khiêm tốn.

Uông Thần Nhân không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, cô cho rằng bạn trai mình không thể thích một người diện mạo bình thường, tính tình lại rụt rè như Tâm Đình. Hơn nữa Tâm Đình lại là môn đệ của cô, vì vậy cô mặc cho họ trò chuyện vài câu.

Tuy nhiên, cô còn muốn đi đến công ty người mẫu, nên cô giục bạn trai: “Tuấn Vũ, chúng ta đi thôi, sau khi ăn cơm thì phải đi đến công ty lúc 2 giờ chiều nữa”

“Ok”. Đường Tuấn Vũ cười cười. “Em gái nhỏ, hẹn gặp lại”

“Em gái, chị sẽ gọi điện lại cho em”.

“Dạ!” – Chu Tâm Đình gật đầu, nhìn họ tay trong tay bước đi, quả thực nàng thấy họ rất xứng đôi.

Nàng đưa tay lên xoa đầu mình, tựa hồ có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn của chàng. Bất chợt má nàng ửng đỏ, tim đập thình thịch”.

“Chị Thần Nhân, đây là chị muốn em giúp chị tìm tư liệu, còn nhờ mua bánh bao thủy tiên”.

Đến khóa hè, Chu Tâm Đình đến nhà trọ của chị Thần Nhân. Căn nhà gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, nhưng nhìn vào rất tiện nghi. Hôm qua nàng đã hẹn hôm nay sẽ mang tư liệu đến cho Thần Nhân. Chị còn nhờ nàng trên đường đi nhân tiện ghé mua dùm chị bánh bao thủy tiên.

“Chị Thần Nhân, đây là tư liệu chị nhờ em tìm giúp nè, còn đây là bánh bao thủy tiên”.

“Nhanh lên em, đưa bánh bao cho chị trước đi!”

“Dạ”

Uông Thần Nhân cắn một miếng thật to làm lộ ra cả phần nhân bánh, tươi cười nói: “Chị đã ăn qua bánh bao của rất nhiều nhà, nhưng đúng là cái nhà gần trường này vẫn là nơi làm bánh bao ngon nhất”.

Chu Tâm Đình cười cười. Nàng cũng thích ăn bánh bao nhà này, nhân bánh nhiều, bánh cũng to mà rẻ. Bữa trưa mà ăn hai cái là đủ no rồi, rất tiện lợi.

“Tâm Đình, cám ơn em đã tìm giúp tư liệu, lại còn mua hộ chị bánh bao thủy tiên”

“Không có chi”

“Dạo này chị bận muốn chết đi được. Chị là một trong hai nhân vật nữ chính trong album ca nhạc đang được quảng cáo trên TV đó, em biết album đó của ai không? Chu Thiên Vương đấy nha. Chị không dám tin cơ hội tốt như vậy lại đến với mình, người không hiểu chuyện thì nghĩ nó đơn giản, chứ thực ra nó là cơ hội ngàn vàng đó em.

Chu Tâm Đình im lặng nghe Thần Nhân nói say sưa về công việc. Thực ra, nàng mù tịt về những công việc ấy, chỉ hiểu lờ mờ là nó rất bận rộn và khiến chị mệt, mà người khác thì không đánh giá đúng tầm của chị. Bởi vậy chờ xem đến lúc chị gặp may mắn, đứng vào vị trí hàng đầu xem ai còn dám coi thường chị không.

Lịch học cho sinh viên năm 4 không dày đặc, vì vậy nàng hiếm khi thấy Thần Nhân xuất hiện ở trường. Tuy vậy, chị vẫn nhờ nàng hỗ trợ tìm tư liệu, lần này là về thông tin kinh tế và tài chính Mỹ.

Nàng mơ hồ nhận ra chị lấy những tư liệu này là giúp cho Tuấn Vũ, nhưng nàng chưa bao giờ hỏi sâu về điều đó. Hình như chàng đã bắt đầu tham gia vào công việc kinh doanh của công ty gia đình.

“Chị Thần Nhân, chị nghỉ ngơi đi nhé, em về đây!”

“Tâm Đình, đợi chút, chị có cái này tặng em nè!”

“Không cần phải thế đâu chị”. Chu Tâm Đình nói với theo khi thấy Thần Nhân đứng dậy đi vào phòng chị.

Uông Thần Nhân lấy ra hai bộ quần áo thể thao hàng hiệu, nhét vào tay nàng: “Cám ơn em đã giúp chị tìm tài liệu, tặng em nè!”

“Không cần đâu chị!”. Nàng ngày thường rất ít vận động, vì thế chắc chắn ít cơ hội dùng đến nó. Hơn nữa, không phải nghĩ rằng phải được cái gì đó thì nàng mới giúp chị.

“Em giữ lấy mặc đi, lần trước tụi chị đi diễn, ông chủ cửa hàng tặng nhóm tụi chị đó. Nói thực ra, mấy bộ này cũng chả đẹp lắm, nếu lúc ấy không vì bọn họ tài trợ cho chương trình, thì chị không lấy đâu. Chị chả có cơ hội dùng đến chúng, em lấy xài đi!”

“Quyết định vậy nha!”

Chu Tâm Đình cầm đống quần áo trên tay, lặng im không nói gì.

“Em không cần khách sáo quá, em đẹp thế mặc vào chắc chắn sẽ rất hợp”. Uông Thần Nhân lơ đễnh trở lại ghế tựa, tiếp tục ăn bánh bao thủy tiên.

“…Cám ơn chị!”- Nàng quả thực không biết nói gì hơn nữa – “Em về đây!”

“Ừ, hẹn gặp em sau nhé! Chị sẽ gọi điện thoại cho em!”

Vừa khi nàng quay ra thì Tuấn Vũ tới, đây là lần thứ 3 nàng nhìn thấy chàng. Lòng nàng lại rộ lên những nỗi hân hoan khó tả.

“Tuấn Vũ, sao lại đến tìm em giờ này?” Uông Thần Nhân vội lau miệng và uống ngụm nước trong khi chạy ra cửa, thân thiết kéo bạn trai vào phòng. “Sao không gọi điện thoại trước cho em? Lỡ em không có nhà, có phải anh mất công không?”

“Anh đi công việc gần đây, tiện thể ghé qua em. Không phải em bảo là buổi sáng bận chụp hình quảng cáo, còn buổi chiều rảnh là gì? Nên anh cứ đến thôi”.

Chu Tâm Đình nãy giờ vẫn đứng một bên không nói gì.

“Tâm Đình, em lại chơi với Nhân Nhân hả? Hai người quả là khăng khít quá!”

Khăng khít? Chẳng biết trả lời ra sao, nàng nhoẻn miệng cười.

“Nhân Nhân, em với Tâm Đình có chuyện cần bàn hả? Hay anh đi trước nha?”

“Không cần đâu anh, Tâm Đình về bây giờ”

“Thế à?”

Chu Tâm Đình gật đầu, tạm biệt hai người rồi ra về.

“Nhân Nhân, cô ấy đến đây làm gì vậy?”. Đây là lần thứ 2 chàng gặp Tâm Đình ở nhà Thần Nhân. Nhìn thấy xấp tài liệu trên bàn, chàng liền hỏi: “Tư liệu này không phải em kêu cô ấy tìm đấy chứ?”

“Đương nhiên là không. Sáng nay sau khi chụp quảng cáo xong, em đã ở lại công ty để lên mạng tìm cho anh đấy!”

Mặc dù bị bắt thóp nhưng Thần Nhân vẫn chối đây đẩy. “Anh với Tâm Đình giống nhau ghê, đi ngang qua nhà em, nhân tiện còn mang bánh bao cho em ăn. Anh biết đấy, em thích nhất là bánh bao của tiệm gần trường. Em tặng cô ấy mấy bộ quần áo nữa đấy, hào phóng không?”

“Em…” Đường Tuấn Vũ vẫn còn chút hoài nghi.

“Thôi! Đừng nói về Tâm Đình nữa, lâu quá không gặp anh rồi nè, anh không nhớ em sao?” Nàng vòng tay ôm lấy cổ bạn trai, hôn lên môi chàng . “Em rất nhớ anh!”

Uông Thần Nhân không cho Tuấn Vũ có cơ hội truy vấn thêm nữa, kéo tay chàng đi vào phòng.

Hơn mười một giờ đêm, Chu Tâm Đình xuống xe taxi, lo lắng chạy nhanh đến nhà trọ của Thần Nhân.

Bốn mươi phút trước, nàng nhận được điện thoại của Thần Nhân, nói đêm nay nàng phải làm việc tới sáng mới xong, mà Tuấn Vũ thì say mèm sau chầu nhậu tân niên tại công ty. Chàng đòi nhân viên chở tới nhà trọ của Thần Nhân mà lại quên mang theo chìa khóa dự phòng. Hiện chàng đang đứng trước cửa mà điện thoại thì không liên lạc được.

Nghe tin học trưởng uống say, nàng thực lo lắng. Không phải vì say, mà vì sợ chàng không cẩn thận, đi đụng vào cái gì thì nguy hiểm quá. Vì thế nàng lập tức bắt taxi đến chỗ Thần Nhân đang chụp quảng cáo, lấy chìa khóa, lại chạy tới nhà trọ của chị. Vì nàng đã tới nhiều lần nên quản lý quen mặt, cho nàng lên lầu. Vừa ra khỏi thang máy nàng đã thấy Tuấn Vũ ngồi ở đầu cầu thang, nhắm mắt nghiền.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, may quá chàng vẫn còn ở đây, an toàn.

“Tuấn Vũ học trưởng” – Chu Tâm Đình gọi khẽ - Chàng chẳng hề có một động thái nào phản ứng lại tiếng gọi của nàng. Hay chàng bị rượu làm cho hôn mê rồi?

Không thể để chàng ngồi ngoài như thế này được, sẽ trúng gió mất.

“Học trưởng, tỉnh dậy nè anh, không thể ngồi đây được”

Nàng khẽ lay vai chàng để đánh thức, mãi lâu sau chàng mới cục cựa.

Đường Tuấn Vũ tuy đã mở mắt, nhưng vẫn say mèm. “Nhân Nhân, em về rồi đấy à!”

Xem ra học trưởng say quá rồi, nhìn nàng mà tưởng là Thần Nhân. “Học trưởng, em không phải chị Thần Nhân, em là Tâm Đình”

“Nhân Nhân, em nói gì?” Chàng nghe không rõ câu trả lời của nàng, cười rộ lên: “Em biết tại sao hôm nay tụi anh uống say không? Bởi vì bắt đầu từ thứ Hai tuần tới, anh chính thức trở thành phó tổng giám đốc, thành quả của việc anh đã đàm phán thành công hai hợp đồng lớn”

Tuy là công ty gia đình, sớm muộn gì chàng cũng kế thừa, nhưng thấy chàng thực sự cố gắng, nàng cũng mừng lây cho sự thành công của chàng.

“Chúc mừng học trưởng, anh thật lợi hại!”

“Cảm ơn em. Anh say quá rồi, anh cần nghỉ ngơi một chút”

Thấy chàng muốn gục đầu xuống ngủ tiếp, nàng vội la lên: “Học trưởng, dậy đi anh, không thể ngủ ngoài này được đâu, chúng ta vào nhà đi, mau dậy đi anh!”

Đường Tuấn Vũ lại mở mắt ra, thắc mắc: “Nhân Nhân, sao em luôn miệng gọi anh là học trưởng vậy?”

“Em không phải chị Thần Nhân, em là Tâm Đình”

“Tâm Đình?”

Chu Tâm Đình kiên quyết không để Tuấn Vũ ngồi ngủ ngoài này, mặc dù chàng lại đang gục xuống ngủ lại. Quan trọng nhất lúc này là phải đưa được chàng vào nhà, mà chàng thì to cao quá, nàng không cách nào đưa chàng vào trong được.

“Học trưởng, anh có thể đứng lên được không?”

“Được chứ, anh chỉ hơi choáng thôi mà! Có say đâu”

“Vâng, anh không say, anh mau đứng lên đi, ngoài này lạnh lắm!”

“Được, anh đứng lên đây!”

Nhìn cảnh chàng níu cầu thang đứng lên, Chu Tâm Đình không khỏi phì cười, thấy sao chàng giống con nít quá, khác xa ngày thường. Thấy chàng loạng choạng, nàng vội đỡ lấy chàng.

“Cẩn thận!”

“Anh không sao”- Đường Tuấn Vũ đáp lại, nhìn gần mặt bạn gái, chàng lộ vẻ băn khoăn – “Chẳng lẽ ta say thật rồi sao? Nhân Nhân nhìn lạ quá!”

Quả thực là chàng đã say quá rồi! Chu Tâm Đình không để ý đến thái độ của Tuấn Vũ, nàng chỉ tập trung hết sức dìu chàng vô nhà.

Cẩn thận!

Sức nặng cơ thể chàng đổ hết qua nàng, nàng gồng mình lên cố gắng chịu đựng. Muốn đưa Tuấn Vũ vào phòng nằm nghỉ, nhưng quả thực chàng nặng quá, thiếu chút là nàng đã té ngã. Không biết làm sao hơn, nàng đành phải để chàng nằm tạm trên ghế sofa. May mắn là cái ghế này cũng khá dài, chàng có thể nằm thẳng thoải mái.

Xem ra đêm nay chàng phải ngủ trên sofa là giải pháp bắt buộc rồi. Giúp chàng yên vị trên ghế rồi, nàng cũng ngồi sụp xuống thở gấp, cảm giác như toàn thân không còn chút sinh lực nào sau những nỗ lực dìu chàng vào nhà.

Nghỉ một chút rồi nàng đứng dậy đi vào phòng lấy ra một cái chăn. Ngồi xuống cạnh sofa, nàng nhẹ nhàng đắp chăn cho Tuấn Vũ. Không ngờ vừa đắp lên, chàng choàng tỉnh và ngồi bật dậy.

Anh ấy tỉnh rồi sao? Chu Tâm Đình băn khoăn.

“Nhân Nhân, cảm ơn em đã đưa anh vào nhà”. Vừa nói chàng vừa nâng khuôn mặt nàng lên, đặt vào môi nàng một nụ hôn nồng cháy.

“Em….” Nụ hôn quá bất ngờ, Tâm Đình như hóa đá, va chạm ở đầu lưỡi cho nàng cảm nhận được sự nồng nàn tha thiết, nàng vội nhắm mắt lại.

Trong khi chàng hôn, thời gian như ngưng đọng, đầu óc nàng quay cuồng, tim nàng như ngừng đập. Một lúc sau thì Tuấn Vũ buông nàng ra, đổ vật xuống ghế ngủ ngon lành. Còn nàng thì đôi chân như mềm nhũn, ngồi thụp xuống đất, tim đập thình thịch liên hồi như trống trận.

Nhớ lại giây phút ấy, vô thức nàng đưa tay lên sờ môi.

Đó là một nụ hôn cuồng nhiệt say đắm, cho đến tận bây giờ khi nhớ lại, nàng vẫn không thôi xao động. Tuy rằng biết đó là sự lầm lẫn của Đường Tuấn Vũ khi tưởng nàng là Thần Nhân, nhưng cả đời nàng cũng sẽ không quên được nụ hôn đó.

Sau ngày ấy thì nàng chỉ gặp lại chàng chừng 2, 3 lần vì cả Tuấn Vũ và Thần Nhân đều rất bận rộn. Ngay cả lễ tốt nghiệp, mặc dù cả hai đều nói mong có sự hiện diện của nàng, nhưng nàng cáo ốm không tới.

Nàng nhìn Tuấn Vũ đang diễn thuyết trên khán đài. Ba năm không gặp, chàng chắc hẳn đã quên nàng rồi, bởi vì nàng có ấn tượng gì đặc biệt để chàng nhớ đến đâu.

Đột nhiên, nàng thấy Tuấn Vũ nhìn về phía nàng ngồi, trong giây lát, bốn mắt giao nhau, lòng nàng run rẩy xao động.

Học trưởng nhìn thấy nàng sao?

Nhưng có lẽ nào? Khoảng cách xa như thế, chỗ nàng ngồi lại khuất. Từ lúc ấy đến khi kết thúc bài diễn thuyết, Tuấn Vũ không nhìn lại chỗ nàng một lần nào nữa, quả là nàng đã suy diễn quá nhiều.

Lúc này rất nhiều nữ sinh chạy lên khán đài, vây quanh chàng yêu cầu tặng chữ ký và chụp ảnh lưu niệm. Học trưởng vẫn vậy, vẫn rất được ái mộ.

Mặc dù rất muốn gọi tên Tuấn Vũ, nhưng nhiều người vây quanh thế kia, lỡ đâu chàng nói không nhớ nàng là ai, có phải nàng lại tự biến mình thành trò hề cho thiên hạ không?

Hôm nay được gặp lại chàng, nàng đã cảm thấy quá mãn nguyện rồi.

Chu Tâm Đình đứng dậy, cầm lấy ba lô, lẳng lặng quay gót.

“Tâm Đình em, chờ anh chút!”

Quang cảnh khán đài lúc ấy, đoàn nữ sinh vây quanh Tuấn Vũ ồn ào như ong vỡ tổ. Đột nhiên thấy chàng hô to, mọi người đều kinh ngạc, không ai bảo ai đều nhất loạt quay ra hướng cửa. Ai là Tâm Đình?

Chu Tâm Đình cũng đứng ngây ra, kinh ngạc đứng im ở ngay lối ra.

Tuấn Vũ còn nhớ rõ nàng?

“Xin lỗi mọi người, cho tôi qua một chút” – Đường Tuấn Vũ rẽ đám đông đi ra, bước nhanh về phía Tâm Đình.

Nhìn thấy Tuấn Vũ đi tới, trái tim nàng nhảy nhót loạn nhịp, đầu óc trống rỗng.

Nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, Tuấn Vũ cũng không lấy gì làm ngạc nhiên lắm, vì trong suy nghĩ của chàng, thì Tâm Đình từ xưa đến giờ vẫn vậy, luôn rụt rè không nói, chỉ bẽn lẽn cười.

“Tâm Đình, anh biết em luôn kín đáo, nhưng nhìn thấy anh, sao không gọi mà đi đâu vậy? Đường Tuấn Vũ cười khẽ.

“Tuấn Vũ học trưởng, thực xin lỗi” Chu Tâm Đình nói lấp liếm.

“Em vẫn còn nhớ anh à? Tưởng quên anh lâu rồi chớ? Hahahhah”. Nàng vẫn y như ngày xưa, luôn trầm tĩnh, rụt rè.

Vừa mới đây nàng còn tưởng chàng đã quên mình rồi, không ngờ chàng không chỉ nhớ, mà còn chạy tới với nàng. Riêng điều ấy thôi cũng khiến nàng thấy hai giờ xếp hàng quả thực xứng đáng.

“Tâm Đình, sắp tốt nghiệp rồi, em muốn tiếp tục con đường nghiên cứu hay đi tìm việc làm?”

“Em muốn đi xin việc!”

“Thế à! Anh còn nghĩ rằng với tính cách của em, em sẽ muốn tiếp tục con đường nghiên cứu chứ?” - Anh nhìn nhận nàng theo cái cách là một cô nữ sinh mê đọc sách – “Thế em tìm được việc gì chưa?”

Chu Tâm Đình xấu hổ cúi xuống cười nhẹ - “Dạ chưa” - Nàng biết rất nhiều bạn học trước khi tốt nghiệp cũng đã tìm được việc, còn nàng thì dự tính tốt nghiệp xong mới tìm.

Đường Tuấn Vũ nhìn nàng: “Tiếng Anh em ổn không? Giao tiếp được không?”

“Dạ chắc được”

“Thế à! Thế công việc thư ký thì em có thích không?”

“Thư ký?”

“Thư ký của anh xin nghỉ để kết hôn. Thế em có hứng thú với công việc làm thư ký cho anh không?”- Vừa nãy nhìn thấy nàng ngồi dưới khán đài, chàng đã nghĩ ngay đến vị trí này dành cho nàng, một người vừa trầm tính lại làm việc rất nghiêm túc – “Em yên tâm, anh sẽ không bạc đãi em đâu, tiền lương…”

Làm thư ký cho anh ư? Điều đó chẳng phải có nghĩa là mỗi ngày cô đều được ở bên anh, mỗi ngày đều nhìn thấy anh sao?

Chu Tâm Đình chỉ nghe được đến đoạn anh nói muốn mời nàng làm thư ký, còn lại không nghe được thêm câu nào nữa, đầu nàng rối tung, cố giấu niềm vui tột đỉnh đang nhảy nhót trong lòng.

“Anh nghĩ, em mà làm thư ký cho anh thì Nhân Nhân sẽ rất vui. Ngày xưa hai chị em khăng khít thế, sao về sau lại mất liên lạc với nhau?”

“Dạ vì chị ấy bề bộn nhiều việc quá”

“Nói cũng đúng!” - Đường Tuấn Vũ và bạn bè đều biết Thần Nhân rất bận – “À, em còn chưa trả lời anh, có muốn đến làm thư ký cho anh không?”

Nàng không biết trả lời thế nào, chỉ khẽ gật đầu. Nàng trăm ngàn lần mong muốn được trở thành thư ký của chàng.

Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời đối với nàng!