Hoàn Hảo (Perfect)

Chương 21

21.1

"Con bé đang ở chốn quỷ nào thế?" Carl băng qua bàn làm việc của em trai trong văn phòng cảnh sát trưởng thị trấn Keaton, anh dừng lại và đưa mắt nhìn tấm khiên bạc trên đồng phục màu xám của Ted.

"Em là cảnh sát và Julie đang mất tích. Làm cái gì đi, chết tiệt".

"Con bé vẫn chưa chính thức được xem là mất tích cho đến ít nhất 24h" Ted đáp, đôi mắt xanh của anh nhìn đăm đăm khi bổ sung "Em không thể làm gì trên kênh chính thức cho đến lúc đó, anh biết mà".

"Và em cũng biết" Carl vặn lại giận dữ "Julie sẽ không đột ngột thay đổi kế hoạch, em biết nó nguyên tắc thế nào mà. Và nếu nó có đổi kế hoạch, chắc chắn nó cũng gọi cho chúng ta. Thêm nữa, Julie biết anh cần xe của mình vào sáng mai".

"Anh nói đúng" Ted đi đến cửa sổ. Tay anh để hờ trên khẩu súng bán tự động 9-li anh đeo bên người, mắt anh lơ đãng nhìn những chiếc xe ô tô đang đậu ngay trên quãng trường của thị trấn, chủ nhân của chúng đang lướt qua những cửa hàng địa phương để săn tìm hay mặc cả cho những món đồ cổ. Khi anh nói tiếp, giọng anh ngập ngừng với ý nghĩ trong đầu đang chợt thoáng qua "Zachary Benedict đã trốn khỏi Amarillo hôm qua. Hắn ta là một kẻ được tin tưởng trong tù và đã trốn thoát sau khi lái xe đưa viên quản ngục tới Amarillo" .

"Anh nghe tin đó trên đài rồi. Thì sao?"

"Benedict, hay kẻ nào đó có nhân dạng gần giống hắn đã được thấy lần cuối trong một tiệm cà phê gần đường liên bang".

Rất chậm rãi, rất cẩn thận, Carl đặt đồ chặn giấy anh đang kẹp giữa hai tay xuống và nhìn trừng trừng vào người em trai "Em có ý gì?"

"Benedict được thấy gần 1 chiếc xe nghe giống như chiếc Blazer của anh. Cô thu ngân trong nhà hàng nghĩ là cô ta đã thấy hắn vào trong xe cùng một người phụ nữ ghé quán mua cà phê và xăng uých" Ted rời mắt khỏi cửa sổ, miễn cưỡng nhìn chăm chú vào mặt anh trai "Em đã nói chuyện với cô thu ngân đó - không chính thức, tất nhiên, 5 phút trước. Mô tả của cô ta về người phụ nữ chở Zachary Benedict giống y hệt Julie".

"Trời đất ơi".

Thư kí tại bàn làm việc, người phụ nữ trung niên với mái tóc xám săn chắc và gương mặt như chú chó bun giận dữ đã nghe mẩu đối thoại của nhà Mathison về Julie đồng thời điền thông tin trong trát bắt người và quan sát những nhân viên khác đến trong chiếc xe trắng đen. Bây giờ tia nhìn bà đang sượt qua và đáp ngay chiếc BMW màu đỏ chói đậu sát bên cạnh xe tuần tra của Ted. Khi người đàn bà tóc vàng xinh đẹp trạc 25 tuổi bước ra khỏi xe, mắt Rita thu hẹp lại như kẽ chỉ và bà phốc ra khỏi ghế vào văn phòng của hai người đàn ông. "Trời không bao giờ mưa, nhưng nó chỉ đổ ào ào" bà cảnh báo Ted khi cả hai liếc nhìn bà, bà hất đầu về phía cửa sổ và giải thích "Xem ai trở về thị trấn kìa - cô nàng giàu có hư hỏng".

Bỏ mặc nỗ lực của Ted để cảm thấy và không tỏ thái độ gì khi gặp lại vợ cũ, mặt Ted Mathison vẫn cứng lại "Châu Âu lúc này chắc đáng chán lắm" anh nói cùng cái nhìn xấc láo về những đưởng hoàn hảo và đôi chân dài của cô gái tóc vàng. Cô ta biến mất vào một tiệm may dọc quảng trường khi Rita bổ sung "Tôi nghe đồn Flossie và Ada Eldridge sẽ may áo cưới cho cô ta. Vải, đăng ten và những vật trang trí đều được nhập từ Paris trên một chiếc máy bay, nhưng quý cô Cao cấp và Toàn Năng muốn bộ váy được làm bởi cặp song sinh Eldridge vì chẳng ai có tay nghề giỏi như họ". Chậm trễ nhận ra có lẽ Ted Mathison không muốn nghe quá nhiều chi tiết về đám cưới xa hoa của cô vợ cũ cùng người đàn ông khác, người đàn bà trung thành quay lại bàn làm việc và nói "Tôi xin lỗi, tại tôi ngu ngốc".

"Không cần xin lỗi. Chẳng có quái gì với những chuyện cô ta làm cả" Ted nói, và anh hiểu đúng như thế. Cái thông tin rằng Katherine Cahill sắp tái hôn, lần này với một gã 50 tuổi có vai vế ở Dallas tên Spencer Hayward, không hề gây hứng thú cho Ted, hoặc là bất ngờ gì đó. Anh đã đọc nó trên báo, bao gồm chi tiết tài sản Hayward gồm những chiếc phi cơ, biệt thự 20 phòng, quan hệ bạn bè với tổng thống, nhưng cũng không có gì gây cảm giác ghen ghét hay thèm muốn nơi Ted. "Chúng ta hãy nói cho cha mẹ biết" anh nói, khoác áo vào người, mở cửa cho Carl đi cùng. "Họ biết tối qua Julie chưa về và họ đã lo lắng đến bệnh. Có lẽ họ đã nghĩ về một số chi tiết trong kế hoạch của con bé mà em không biết".

Họ băng qua phố ngay khi cánh cửa tiệm may bật mở và Katherine bước ra. Cô dừng bước khi biết mình chạm mặt chồng cũ, nhưng Ted chỉ gật đầu chiếu lệ như để ban cho người nào đó không quan trọng gì cả, rồi anh mở cửa chiếc xe đen trắng của mình. Tuy vậy, Katherine nhìn từ bên ngoài thì có hành động phù hợp hơn cho những đôi đã di lị khi gặp lại lần đầu tiên. Từ chối bị phớt lờ, cô bước tới trước, giọng nói có học thức của cô chạm vào Ted, buộc anh dừng lại "Ted?" cô nói. Ngừng lại cho nụ cười ngắn và lịch sự không chê vào đâu được với Carl dù một chân anh đã ở trong xe, cô quay lại chồng cũ và nói thêm "Anh thật sự bỏ đi mà không thèm nói xin chào với em sao?"

"Anh định làm đúng như vậy" anh đáp, nét mặt lạnh lẽo, cho dù anh có cảm thấy chút nhẹ nhàng và ủ rũ trong giọng cô.

Cô bước đi trong bộ đồ len màu dâu đỏ ôm sát thắt lưng, tóc cô xõa dài qua vai, tay cô nhấp nhỏm. "Trông anh... ổn" cô kết thúc khập khiễng khi Ted phớt lờ tay cô. Khi anh từ chối đáp lại, cô chuyển sang Carl "Anh trông cũng khỏe đấy Carl. Tôi nghe nói anh đã cưới Sara Wakefield?"

Trong tiệm may đằng sau cô, tròng mắt của Ada Eldridge xuất hiện giữa khe nứt trên cánh cửa, trong tiềm làm đẹp kế bên, hai bà tám nổi nhất thị trấn đang đứng ngay cửa sổ, ống cuộn trên tóc, hiển nhiên đang theo dõi. Sự kiên nhẫn của Ted vượt mức "Em đã thực hành xong những gì em học từ lớp giao tiếp cấp cao chưa?" anh chế nhạo "Em đang gây ra cảnh lùng nhùng đấy".

Katherine liếc mắt nhìn cánh cửa sổ tiệm làm đẹp, nhưng cô vẫn kiên trì dù dấu vết ngượng ngùng vì nhục nhã đang hằn trên má cô trước thái độ khinh khỉnh của anh "Julie báo cho em là anh đã học xong ở trường luật".

Anh quay lưng lại với cô và mở cửa xe.

Cẳm cô nâng lên "Em sắp kết hôn - với Spencer Hayward. Bà Flossie và Ada đang làm váy cưới cho em".

"Anh chắc họ sẽ vui mừng với bất kì mối làm ăn nào, kể cả với em" Ted nói, trèo vào xe. Cô đặt tay lên cửa để ngăn anh đóng lại .

"Anh đã thay đổi" Cô nói.

"Em không thay đổi".

"Có, em có".

"Katherine" anh nói bằng giọng kết thúc chết chóc "Anh cóc cần quan tâm em có thay đổi hay không".

Anh đóng sầm cửa trước mặt cô, nổ máy, và lái đi. Quan sát qua kính chiếu hậu thì vai cô vẫn thẳng theo lối bọn nhà giàu, những người có đặc quyền từ khi sinh ra, rồi cô quay đi, nhìn trừng trừng vào cửa hiệu làm đẹp. Nếu Ted không quá khinh thường cô, có lẽ anh đã khâm phục trước tinh thần của cô cho dù đang nhục nhã trước đám đông, nhưng anh không hề thấy ghen tức chút nào trước ý nghĩ tái hôn của cô. Tất cả những gì anh cảm nhận là chút ít tiếc thương cho cái gã sắp lấy phải một người vợ không là gì ngoài chuyện xinh đẹp,trống rỗng, và dễ vỡ. Ted đã học được chúng từ thất bại đau đớn của bản thân, Katherine Cahill Mathison là kẻ hư hỏng, ích kỉ, trẻ con và rỗng tuếch.

Cha của Katherine sở hữu những mỏ dầu và trại gia súc lớn, nhưng ông ta thích bỏ thời gian sống ở Keaton, nơi ông sinh ra, và tận hưởng sự nổi tiếng không cần đặt dấu hỏi. Dù Katherine lớn lên ở đây, cô được đi học xa ở những trường nổi tiếng từ năm 12 tuổi. Ted và cô gần như không gặp nhau cho đến khi cô 19, khi cô trở về nhà nghỉ hè sau năm 2 cao đẳng ở một trường sang trọng miền đông. Cha mẹ cô, đang trải qua 2 tháng du lịch châu Âu, đã bắt cô ở lại Keaton như hình phạt, sau này cô kể lại với Ted, là do cô đã cúp quá nhiều buổi học đến nỗi gần như bị đuổi khỏi trường. Một cơn giận đơn thuần trẻ con mà Ted dần quen thuộc, Katherine đã chống đối cha mẹ bằng cách mời hai mươi người bạn cao đẳng đến biệt thự của cô ăn chơi suốt một tháng. Một trong số những buổi tiệc tùng đó đã nổ ra tiếng súng và cảnh sát được gọi đến.

Ted cùng một viên cảnh sát khác được điều đến kiểm tra tình trạng náo động, và chính Katherine trả lời chuông cửa, mắt mở to sợ hãi, người cô được bao bọc bởi mảnh bikini ít ỏi làm lộ từng cm đường cong trên thân hình xinh đẹp, mảnh khảnh của cô. "Tôi đã gọi các anh" cô vỡ òa, chỉ tay về phía sau ngôi nhà, nơi cánh cửa kiểu Pháp thông với hồ bơi và sân thượng có thể bao quát cả thị trấn Keaton. "Bạn tôi ở ngoài đó, buổi tiệc trở nên hoang dã một chút, nhưng họ không chịu bỏ khẩu súng của cha tôi xuống. Tôi sợ ai đó sẽ bị thương".

Cố di chuyển tia nhìn đầy dục vọng ra khỏi cái mông tròn lẳn của cô, Ted theo cô đi xuyên qua biệt thự được trải thảm Ba tư và đồ cổ tráng lệ của Pháp. Ngoài cửa, anh và đồng nghiệp tìm thấy 20 thanh niên, nhiều người trong số đó khỏa thân, tất cả đều say hoặc nằm trơ ra, nô đùa trong hồ bơi hoặc bắn lẫn nhau trên sân thượng. Làm nguội buổi tiệc là điều đơn giản : Khoảnh khắc một người trong hồ la lên "Trời, cảnh sát tới kìa!" cuộc vui bị ngừng lại đột ngột. Những tay bơi bước ra khỏi hồ còn những kẻ chơi trò bắn trận thì hạ súng xuống - chỉ trừ một ngoại lệ, một tên 23 tuổi đang say thuốc quyết định tái hiện cảnh trong phim Rambo mà Ted là kẻ thù của anh ta. Khi hắn chĩa súng vào Ted, Katherine la lên và đồng nghiệp của anh đã rút súng lục ra. Nhưng Ted bảo anh cất nó đi "Sẽ chẳng có gì rắc rối cả" Anh nói với chàng thanh niên, ứng biến tức thì, anh bổ sung "Tôi và bạn mình đến dự tiệc. Katherine mời chúng tôi" Anh liếc sang cô và mỉm cười quyến rũ "Nói cậu ta là cô mời tôi đi, Kathy".

Cái tên riêng mà anh vừa chế ra do sự thôi thúc của tình thế có lẽ đã cứu được một sinh mạng, nó không chỉ gây ngạc nhiên đủ để chàng trai hạ vũ khí mà còn thuyết phục gã rằng anh là một người bạn của gia đình. Katherine, người chưa từng có tên riêng nào, đã hợp tác bằng cách đứng bên cạnh anh, tựa sát vào anh, tay cô vòng qua lưng Ted. "Tất nhiên, tôi đã mời đó Brandon" Cô nói với người đàn ông trẻ tuổi chỉ với chút ít rùng mình phản bội trong giọng nói, mắt cô dán chặt vào khẩu súng ngắn anh ta đang cầm.

Với ý đinh diễn tiếp, Ted đặt tay ngang người cô, bàn tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ đến khó tin của cô, anh cúi đầu như để nói điều gì với cô. Không biết do tai nạn hay cố tình, Katherine hiểu sai ám hiệu, cô nhón chân lên và hôn anh trọn vẹn. Môi Ted tách ra trong kinh ngạc nhưng tay anh tự động siết chặt, và bất thình lình cô tựa hẳn người vào anh, hôn anh thật sâu. Và cũng một cách tự động, anh đáp trả sức nóng không ngờ từ cô - tay anh khép chặt thêm và người anh căng cứng bởi ham muốn. Lưỡi anh trượt vào bên trong đôi môi háo hức của cô, anh hôn lại cô trong khi một đám đông những kẻ say xỉn, phê thuốc nhìn vào và một đứa trẻ tên Brandon vẫy súng vào anh.

"Được rồi, được rồi, anh ta là một trong số những "gã tốt"" Brandon la lớn "Vậy chúng ta chơi bắn trận đi".

Ted rời khỏi Katherine và đi bộ về phía chàng trai, dáng đi của anh thấp, thư giãn, một nụ cười giả tạo bật ra trên mặt anh "Anh tên gì?" Brandon đòi hỏi khi anh đến gần.

"Sĩ quan Mathison" Ted quát lên và đánh bật khầu súng ra khỏi tay gã kia, xoay vòng hắn lại, áp mặt hắn vào hàng rào trong khi còng cổ tay hắn lại "Còn anh tên gì?"

"Brandon Barrister III" có tiếng oán giận đáp "Cha tôi là nghị sĩ Barrister" Giọng gã chuyển sang than van vòi vĩnh xấu xí "Tôi sẽ cho anh sự dàn xếp, Mathison. Anh sẽ tháo còng ra, biến khỏi đây và tôi sẽ không nói cho cha tôi biết cách anh đối xử với tôi tối nay. Chúng ta sẽ coi như chuyện hiểu lầm này chưa từng xảy ra".

"Không, tôi mới là người cho anh sự dàn xếp" Ted trả đòn, xoay tròn hắn lại và đẩy vào trong nhà "Nói cho tôi chỗ cất đồ của cậu, và cậu sẽ có một đêm yên tĩnh ở trong tù mà không cần đối mặt với hành tá cáo buộc mà tôi có thể nghĩ ra tức thì - tất cả đều có thể làm bẽ mặt ông bố nghị sĩ của cậu".

"Brandon" một cô gái van xin khi chàng trai dở chứng không chịu đi "Anh ta khá tử tế về chuyện này. Làm theo lời anh ta đi".

Được xoa dịu nhẹ nhàng bởi phản ứng của họ, Ted nói, "Tất cả mọi người cũng vậy, quay lại nhà, thu lại cái bình và mọi thứ cô cậu có rồi đem tới phòng khách" Anh quay sang Katherine, cô đang quan sát anh với nụ cười khó hiểu, say mê. "Cô cũng làm đi, cô Cahill".

Nụ cười của cô ấm hơn và giọng cô nghe như đang xấu hổ "Tôi thích là Kathy hơn cô Cahill".

Cô đứng đó trông quá ngon lành với ánh trăng óng ánh trên tóc, một bộ bikini gợi tình và nụ cười của Madonna đến mức Ted phải tự nhắc mình cô quá trẻ so với anh, cũng như quá giàu có và hư hỏng nữa. Nhớ tất cả các điều ấy xem ra còn khó khăn hơn vào ngày tiếp theo, khi Katherine sở hữu lòng quyết tâm của những người tiên phong cổ xưa, đã băng ngang cả lục địa mà chiếm đóng những giếng dầu. Bất cứ đâu Ted đến và bất kể anh đối xử nguội lạnh với cô ra sao đi nữa, cô vẫn tiếp tục xuất hiện. Cô bước đi cạnh anh mỗi khi anh rời văn phòng về nhà, hỏi anh việc ở sở cảnh sát, cô mời anh bữa tối, cô vào văn phòng hỏi ý kiến anh nên mua xe nào, khi anh đi ăn trưa, cô chui vào buồng kế bên và vờ như tình cờ gặp mặt. Sau ba tuần cố gắng vô ích, cô ra đòn quyết định : cô gọi một cuộc điện thoại giả báo trộm vào lúc 10h tối để chắc chắn Ted sẽ đảm trách.

Khi anh đến kiểm tra ngôi nhà, cô đứng ngay cửa, mặc một bộ áo ngủ dài màu đen quyến rũ, một tay cầm dĩa bánh, tay kia cầm thức uống cho anh. Nhận ra cuộc gọi báo trộm chẳng là gì ngoại trừ trò trẻ con bắt anh tới gặp cô khiến Ted điên lên. Bởi vì anh không thể lợi dụng những gì cô chào mời, cho dù anh muốn chúng đến đâu đi nữa, hay anh có thích thú với sự hưởng ứng của cô, thay vào đó anh mất kiên nhẫn.

"Cô muốn cái quái gì ở tôi hả Katherine?"

"Em muốn anh ngồi xuống và thưởng thức bữa tối đáng yêu em làm cho anh"Cô bước tới và chỉ tay về hướng bàn ăn thắp nến được sắp sẵn thủy tinh lấp lánh và óng ánh sắc bạc.

Rùng mình, Ted thật sự ở lại. Anh muốn ngồi vào chiếc ghế ở chiếc bàn đó, nhìn gương mặt cô dưới ánh nến trong khi nhấp rượu từ chiếc cốc bạc, anh muốn ăn thật chậm, thưởng thức từng miếng, biết rằng cô sẽ là món tráng miệng của anh. Anh muốn được nếm cô đến mức anh không thể đứng đó mà không kéo cô vào lòng anh. Thay vào đó anh nói lời cay nghiệt như anh có thể, tấn công vào điểm yếu mà anh biết cô rất vụng về - tuổi trẻ của cô. "Đừng cư xử như trẻ con nữa, con chuột hư hỏng!" anh nói, bỏ mặc cảm giác giật mạnh khi cô lùi lại như thể anh vừa tát vào cô. "Tôi không biết cô muốn cái khỉ gì từ tôi hay cô sẽ đạt được gì sau tất cả chuyện này, nhưng cô đang lãng phí thời gian của cô và tôi".

Dễ dàng nhận thấy cô run rẩy, nhưng mắt cô vẫn vươn cao và trực tiếp, và anh cảm thấy ngưỡng mộ cách cô đối mặt với tình huống nhẫn tâm "Em đã yêu anh ngay cái đêm anh phá vỡ buổi tiệc" cô nói với anh.

"Chuyện tào lao! Người ta không yêu nhau sau 5 phút".

Cô cười nao núng trước vẻ thô lỗ và kiên trì của anh "Khi anh hôn em trong đêm đầu tiên, anh cũng cảm thấy điều gì đó ở em, một cái gì đó mạnh mẽ và đặc biệt và - ".

"Cái tôi cảm thấy là một sự thèm khát bình thường, bừa bãi" Ted quát "vậy nên ngừng mấy cái ảo giác về tình yêu đi và đừng quấy rầy tôi nữa. Tôi có cần nói rõ hơn nữa không?"

Cô từ bỏ cuộc tranh cãi bằng cái lắc đầu qua loa "Không cần" cô rung rung thì thầm "Nếu anh muốn em quên anh, quên chúng ta, vậy em nghĩ cái này là lời tạm biệt".

"Tạm biệt" Anh nói ngắn gọn.

"Hôn tạm biệt em đi, rồi em sẽ tin anh. Đó là giao kèo của em".

"Ồ, vì Chúa" anh bùng nổ. Nhưng anh nhún nhường vì "giao kèo" của cô. Hay đúng hơn là khao khát của anh. Kéo cô vào vòng tay, anh hôn cô với sự tàn bạo có chủ tâm, ép chặt đôi môi mềm mại của cô, rồi anh đẩy cô ra trong khi có cái gì đó sâu trong anh gào lên phản đối việc anh làm - và cái anh cướp đoạt của bản thân để làm.

Cô ấn mặt sau ngón tay vào làn môi thâm tím của mình, mắt cô ngập chìm cáo buộc và gay gắt.

"Đồ nói láo" cô nói. Và cô đóng cửa.

21.2

Hai tuần kế tiếp, Ted thấy bản thân tìm kiếm cô ở khắp mọi nơi, khi anh không làm nhiệm vụ, khi anh đi tuần, khi anh làm việc văn phòng hay khi anh lầm lẫn trông thấy bóng chiếc Corvette trắng của cô, anh cảm thấy... thất vọng. Trống rỗng. Anh tin rằng cô đã rời Keaton và đi cùng những cô nàng giàu có khi họ đã chán mùa hè. Cho đến tuần kế tiếp, khi một tên trộm bị nhìn thấy cách nhà cô hai dặm, anh đã nhận ra cô ám ảnh anh như thế nào. Tự nói với bản thân rằng đó là một phần trách nhiệm khi anh lái xe lên ngọn đồi đầy gió mà chẳng có kẻ trộm nào trèo lên đó bằng chân, Ted lái thẳng đến nhà cô - để bảo đảm nó an toàn. Chỉ có ánh sáng từ một cửa sổ phía sau ngôi nhà, và anh ra khỏi xe... chậm chạp, miễn cưỡng, khi chân anh làm việc mà đầu anh từ chối - rằng việc có mặt ở đây có thể kéo dài và gây hậu quả thảm khốc .

Anh đưa tay bấm chuông nhưng rồi lại bỏ xuống. Điều này thật điên, anh quyết định, quay ra, nhưng anh giật mạnh trở lại khi cánh cửa trước mở ra và cô đứng ở đó. Ngay cả khi chỉ mặc một cái áo ngắn màu hồng và quần lửng trắng, Katherine Cahill vẫn quá xinh đẹp đến mức đầu độc tâm trí anh. Đêm nay cô rất khác lạ dù biểu cảm vẫn nhẹ nhàng, giọng cô thẳng thắn nhiều hơn là tán tỉnh. "Anh muốn gì, sĩ quan Mathison?"

Đương đầu với sự bình tĩnh, trưởng thành đáng ngạc nhiên của cô, Ted cảm thấy hoàn toàn ngu xuẩn. "Có một vụ trộm" anh giấu giếm "Không ở xa chỗ này. Tôi đến để kiểm tra - ".

Trước sự sững sờ của anh, cô bắt đầu đóng cửa, và anh nghe mình gọi tên cô. Nó bộc phát ra miệng anh trước khi anh có thể ngăn lại "Katherine! Đừng".

Cánh cửa mở ra, cô mỉm cười một ít, đầu cô tựa vào một bên như đang chờ đợi "Anh muốn gì?" cô lặp lại, mắt cô tìm kiếm mắt anh.

"Lạy Chúa, tôi không biết".

"Có, anh có biết. Hơn thế nữa" cô nói cùng một giọng trêu chọc buồn cười "Em không nghĩ con trai của Linh mục Mathison lại lừa dối cảm xúc của mình và nói những từ như tào lao hoặc gọi tên Chúa vô cớ".

"Những cái này để làm gì?" Ted quát lên, hoàn toàn mất cân bằng, một kẻ chết đuối, tóm lấy cái phao cứu anh khỏi định mệnh mà anh sắp đi theo "Cô nghĩ nó sẽ là trò chơi tình dục khi ngủ với con trai linh mục hả? Để biết chúng tôi làm tình thế nào à?"

"Có ai nói về tình dục đâu thưa sĩ quan".

"Giờ tôi hiểu rồi" anh khinh miệt nói, dựa vào cách cô gọi chức danh của anh. "Cô có sở thích với cảnh sát phải không? Cô lẫn lộn tôi với Bruce Willis và cô nghĩ mình sẽ làm tình với - ".

"Anh lại nói về tình dục. Đó là tất cả những cái anh nghĩ ra hả?"

Bối rối và giận dữ với bản thân, Ted cho tay vào túi quần rồi nhìn trừng trừng "Nếu không phải chuyện ngủ với tôi đang trong tâm trí cô, thì nó là cái quỷ gì?"

Cô bước ra phía ngọn đèn, trông cô dũng cảm và to lớn hơn anh nghĩ, nhưng tay anh kéo cô sát lại cơ thể thèm khát của mình. Cô nói nhẹ nhàng "Kết hôn là điều em đang nghĩ. Và đừng có chửi thề".

"Kết hôn" Ted nổ ra.

"Anh có vẻ bị sốc đấy anh yêu".

"Em điên rồi".

"Vì anh" cô đồng ý. Nhón gót chân lên, cô trượt tay lên ngực anh rồi vòng quanh cổ anh, và người anh bị nung nóng như thể cô là ngọn đuốc vậy "Anh đã có cơ hội làm tổn thương em khi anh hôn em lần cuối. Em không thích nó".

Không thể chống đỡ, Ted cúi đầu xuống, chạm môi anh vào nơi mềm mại của cô, lưỡi anh rà rà vào trong. Cô rên rỉ và âm thanh đó làm anh mất kiểm soát. Anh bao phủ miệng cô, tay anh di chuyển bên trên cô, kéo hông cô sát vào anh hơn, nhưng nụ hôn của anh trở nên dịu dàng, và sâu hơn. Cô có mùi vị như thiên đường. Ngực cô căng phồng trong tay anh, và cơ thể cô vừa khít với anh như thể họ được tạo ra chỉ để dành cho nhau mà thôi. Nhiều phút sau, anh cũng xoay xở ngẩng đầu lên và nói, nhưng giọng anh đã khàn khàn vì ham muốn và anh không thể kéo tay khỏi thắt lưng cô. "Hai ta đều điên rồi".

"Vì đối phương" cô tán đồng. "Em nghĩ tháng 9 là tháng tốt cho đám cưới phải ko?"

"Không".

Cô giật đầu lại và nhìn anh, và Ted nghe anh nói "Anh thích tháng 8 hơn".

"Chúng ta có thể kết hôn trong tháng 8 vào ngày sinh nhật thứ 20 của em. Nhưng tháng 8 nóng lắm".

"Không nóng bằng anh đâu".

Cô cố nặn ra cái nhìn khiển trách vì lời nhận xét gợi tình của anh, nhưng thay vào đó cô chỉ cười khúc khích chứ không châm chích "Em không thể tin được nghe câu đó từ con trai mục sư".

"Anh là một người đàn ông bình thường, Katherine" anh cảnh báo cô, nhưng anh không muốn cô tin. Không hẳn. Anh muốn cô tin anh trở nên bất thường vì những điều cô làm anh cảm thấy - mạnh mẽ, mềm mại, giàu sức mạnh và khôn khéo. Tuy vậy, anh nghĩ cô cần ít thời gian để biết anh thực sự là ai và như thế nào "Tháng 9 cũng tốt".

"Em không nghĩ nó tốt với em" Cô nói vừa quan sát mặt anh với nụ cười trêu ngươi "Ý em là, cha anh là linh mục, điều đó có nghĩa anh sẽ phải đợi đến sau đám cưới".

Ted cố ra vẻ ngây thơ và bối rối "Cho cái gì?"

"Làm tình".

"Anh không phải là mục sư, cha anh mới phải".

"Làm tình với em đi".

"Không nhanh vậy đâu" Ted thấy mình đang trong tình thế lúng túng khi bàn về cuộc hôn nhân mà anh mong anh đã không muốn nó 1h trước đây, và giờ là kết hôn. "Anh sẽ không lấy một xu của cha em. Nếu chúng ta lấy nhau, em sẽ là vợ cảnh sát cho tới khi anh lấy bằng luật".

"OK".

"Cha mẹ em sẽ không thích ý tưởng em lấy anh chút nào đâu".

"Cha em sẽ thích nghi thôi".

Cô đã đúng, Ted phát hiện ra. Khi nói tới chuyện tán tỉnh mọi người, Katherine là thiên tài. Mọi người, bao gồm cha mẹ cô, đã tự động chấp nhận ý tưởng mới này. Mọi người trừ Ted. Sáu tháng sau ngày cưới, anh không thể thích nghi trong căn nhà không bao giờ được dọn dẹp và bữa ăn luôn từ đồ hộp. Hơn hết thảy, anh không thể chịu được tâm trạng hay hờn dỗi và những đòi hỏi vô lý của cô.

Cô chưa bao giờ muốn trở thành một người vợ đúng nghĩa của Ted, và cô chắc chắn không muốn trở thành một bà mẹ. Cô đã quá giận khi biết mình có thai 2 năm sau ngày cưới và đã hài lòng khi bị sảy thai. Thái độ của cô khi có thai là giọt nước làm tràn ly đối với Ted, nhân tố quyết định để anh đưa đơn ly dị cho cô, cái mà cô luôn dọa anh mỗi khi anh từ chối cho cô những thứ cô muốn.

Giọng Carl phá vỡ mộng tưởng của anh, Ted liếc nhìn anh trai và nói "Chẳng có lý do để đề cập đến tên của Benedict với cha mẹ cả. Nếu Julie gặp nguy hiểm, hãy giữ tin đó xa họ càng lâu càng tốt".

"Em đồng ý".