Hoàn Hảo (Perfect)

Chương 13

Những người hàng xóm lớn tuổi của Julie, cặp sinh đôi Eldridge đang ngồi trên chiếc xích đu kế bên đèn đường, một điểm ưa thích của họ để quan sát hoạt động của cư dân suốt 4 khu phố đường Elm. Vào lúc này, 2 bà cô không chồng đang quan sát Julie cho túi xách vào khoang sau chiếc Blazer.

"Chào buổi sáng, Julie" Flossie Eldridge lên tiếng, và Julie quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên vì hai người phụ nữ tóc bạc trắng đã thức giấc và ra ngoài lúc 6 giờ sáng.

"Chào buổi sáng, bà Flossie" Cô nhẹ nhàng, băng qua bãi cỏ đi về phía họ để tỏ lòng kính trọng "Chào buổi sáng, bà Ada". Mặc dù đã trên 70 tuổi, họ vẫn giống nhau một cách kì lạ, một phần là do thói quen cố hữu phải ăn mặc giống nhau của cả hai người. Tuy nhiên, bên ngoài những điểm chung đó, Flossie Eldridge thì phúc hậu, ngọt ngào, dễ chịu và vui vẻ trong khi chị của bà thì ốm hơn, gắt gỏng, độc đoán và ồn ào. Có lời đồn rằng khi bà Flossie còn trẻ, bà đã yêu Herman Henkleman nhưng Ada đã căn ngăn chuyện của hai người bằng cách thuyết phục Flossie rằng Herman, vốn trẻ hơn bà nhiều tuổi, chỉ chú tâm đến mớ tài sản thừa kế mà thôi, và ông ta sẽ cho hết chúng vào thói bia rượu của mình và biến Flossie thành trò cười cho cả thị trấn.

"Thật là một buổi sáng đẹp trời" Bà Flossie thêm vào, hít thở nhẹ nhàng khí trời tháng giêng "Những ngày ôn hòa bắt đầu sẽ khiến mùa đông ngắn hơn và dễ chịu hơn nhiều phải không Julie" .

Trước khi Julie có thể trả lời, Ada Eldridge đi thẳng vào vấn đề bà quan tâm "Cô lại đi nữa hả Julie? Cô vừa mới trở về có vài tuần thôi mà".

"Cháu chỉ đi 2 ngày thôi".

"Vì công việc hay chỉ vui chơi thôi" Ada dai dẳng.

"Vì công việc" Ada nhướng chân mày lên, thầm ý đòi thêm thông tin. Julie nhường bước thay vì thô lỗ "Cháu đi Amarillo gặp người có thể quyên tiền cho chương trình ở trường".

Ada gật đầu, rõ ràng đang tiêu hóa thông tin "Tôi nghe nói anh cô đang gặp rắc rối trong việc hoàn tất ngôi nhà của thị trưởng Addelson. Anh ta nên biết là không được dùng Herman Henkleman. Lão ta chẳng làm cái gì ra hồn".

Cố không nhìn sang bà Flossie để xem phản ứng của bà trước những lời chỉ trích dành cho người yêu cũ, Julie nói với Ada .

"Carl là nhà thầu giỏi nhất Dallas trong mảng này, đó là lý do thị trưởng Addelson chọn anh ấy. Mọi thứ trong nhà đều được đặt làm riêng nên phải tốn nhiều thời gian và công sức".

Ada toan mở miệng tiếp tục điều tra nhưng Julie cố thoát ra bằng cách liếc nhìn đồng hồ và nói nhanh "Cháu nên khởi hành bây giờ. Đường tới Amarillo còn xa lằm. Tạm biệt bà Flossie, tạm biệt bà Ada".

"Hãy cẩn thận" Bà Flossie nhắn nhủ "Ta nghe nói sẽ có cơn gió lạnh tràn qua đây vào ngày mai hoặc ngày kia, và sẽ đến gần Amarillo. Tệ hơn nữa sẽ có tuyết gần Panhandle. Cháu sẽ không muốn bị kẹt trong trận bão tuyết đâu".

Julie cười với cặp song sinh đáng mến "Đừng lo. Cháu có chiếc Blazer của Carl. Bên cạnh đó, đài dự báo chỉ có 20% khả năng là có tuyết rơi thôi".

Hai người phụ nữ già nhìn theo chiếc Blazer đến khi khuất khỏi tầm mắt. Bà Flossie thở dài đăm chiêu.

"Julie có một cuộc sống đầy tính phiêu lưu. Cô bé đã đi Paris cùng đoàn giáo viên vào hè năm ngoái. Và cô bé cũng đến Grand Canyon năm trước nữa. Tôi phải công nhận cô ấy cứ đi du lịch suốt".

"Như kẻ sống lang thang thì có" Ada nói chua cay "Nếu bà hỏi tôi, tôi sẽ nói cô ta nên lấy gấp ông mục sư nhân lúc cô ta còn cơ hội".

Thay vì đặt mình vào cuộc đấu khẩu khổ sở không có điểm dừng với người chị em song sinh đầy nhiệt huyết của mình, bà Flossie quay lại theo cách cũ : Bà đổi đề tài.

"Vợ chồng mục sư Mathison chắc phải rất tự hào vì các con của mình".

"Họ sẽ không thấy thế nếu họ biết thằng con Ted của họ qua đêm với cô gái anh ta đang hò hẹn. Irma Bauder nói cô ta không nghe thấy tiếng xe khởi động cho đến 4h sáng cách đây hai đêm".

Nét mặt của Flossie trở nên mộng mị "Nhưng mà Ada, có lẽ họ có nhiều chuyện để nói, tôi cược rằng họ đang yêu nhau".

"Họ đang trong cơn nóng đầu" Ada ngắt lời "bà vẫn là kẻ lãng mạn ngốc nghếch giống mẹ vậy. Cha thường nói thế".

"Bà ấy cũng là mẹ chị vậy" Flossie thận trọng chỉ ra.

"Nhưng tôi giống cha. Tôi chẳng có điểm nào giống bà ấy cả".

"Mẹ mất khi chúng ta còn là đứa bé. Bà ko thể chắc về việc đó".

"Tôi chắc vì cha đã nói thế. Ông nói cô là con ngốc như mẹ còn tôi mạnh mẽ như ông. Đó chính xác tại sao ông giao cho tôi quyền kiểm soát tài sản của ông và nếu bà nhớ lại, bà không thể tự chăm sóc cho bản thân, nên tôi phải chăm sóc cho cả hai ta".

Flossie cắn môi, nhưng bà lại tiếp tục đổi chủ đề "Nhà ông thị trưởng Addelson sẽ trông như nơi tham quan. Tôi nghe nói ông ta còn lắp đặt thang máy".

Ada đặt chân xuống đất và giận dữ đẩy cái xích đu.

"Với Herman liên quan đến cái nhà đó thì ông thị trưởng phải rất may mắn nêu cái thang máy không nối dây với tủ chứa đồ của ông ta" Ada chống đối bằng giọng khinh thường sâu sắc "Ông ta chẳng được tích sự gì. Như cha ông ta, hay cha của cha ông ta nữa. Tôi đã nói cô ông ta sẽ như thế mà".

Flossie nhìn xuống bàn tay mũm mỉm lật úp trên đùi. Bà không nói gì cả.