Tường Linh ngẩn ngơ khi bà Hoàng Yến nói Phi Diệp là bà con, nhưng nàng lại không thể ngờ và không thể độ được Phi Diệp lại có thể dùng chiến thuật tình yêu chớp nhoáng để chinh phục cảm tình của bà Hoàng Yến một cách thần tình như thế.
Bà Hoàng Yến vui vẻ chào nàng:
- Thôi tôi về nhé, cảm ơn cô, anh ấy tuy nhỏ tuổi hơn nhưng ở vào vai anh, thình lình gặp được tôi mừng lắm, bây giờ tôi nhờ ảnh đưa về nhà, khỏi phiền cô.
Bà Hoàng Yến tươi vui chào đi. Tường Linh còn sững sờ nhìn theo, tư tưởng nàng hoang mang nàng quay vô nhà bước lên lầu với những bước nặng chĩu. Tường Linh thấy người đàn bà đó về mà chị mình thì ngẩn ngơ nàng hỏi:
- Bà đó bảo chị chuyện gì mà thấy chị suy nghĩ vậy?
Tường Linh đứng lại với vẻ không vui:
- Bà ta với Phi Diệp là anh em bà con mới nhận ra nhau đó, chị thật không dè và chị băn khoăn thế nào ấy.
Tường Vân chau mày:
- Lạ thật, họ là bà con à?
Nhưng nàng nhớ đến vụ cướp mà Tường Linh muốn gài Phi Diệp nên vui cười nói:
- À, phải rồi, anh Phi Diệp đang tìm một người bà con xa, có lẽ là người này đây. Tường Linh ngó em:
- Phi Diệp nói với em vậy sao? Xem bộ em và y thân nhau quá rồi, chẳng hay em đã cho y biết những gì? Tường Vân nhìn chị:
- Em đã cho Phi Diệp tất cả và ảnh tính làm đám cưới với em trong tháng này, chị nên nói với má vài lời giúp em, vì như chị đã thấy anh Phi Diệp là một người tốt không hề ăn cướp như chị nghĩ đâu.. Chị nghi vậy thì oan cho ảnh quá. Tường Linh chau mày nhìn em kêu lên:
- Trời ơi.. Em cho hắn tất cả rồi sao? Chết rồi.. chị không ngờ em mù quáng đến thế. Nhưng thôi chẳng qua là số mệnh chị cũng không ngăn cản em làm chi nữa vì vô ích quá rồi...
Tường Linh buồn hiu bỏ vào phòng, trong khi bà Hoàng Yến đang rạo rực bâng khuâng ngồi bên chàng trai trẻ đẹp hào hoa, lòng bà sung sướng dạt dào và cảm thấy như mình đang bước vào cuộc đời mới đầy hoa thơm cỏ lạ.
Ái tình đẹp như bài thơ, bà Hoàng Yến sẽ liếc khuôn mặt Phi Diệp, chàng quả là một thiên thần của tình yêu. Nét mặt hiên ngang, cái nhìn nghiêm nghị và những nét thanh tú khoẻ mạnh làm cho bà thấy mình mơ mơ tỉnh tỉnh như vừa nhấp men nồng.
Phi Diệp đoán được tư tưởng của người thiếu phụ cô đơn nên chàng lái xe một tay còn một tay choàng vai nàng:
- Hoàng Yến, em đang nghĩ gì đó?
Bà Hoàng Yến dựa vào vai chàng:
- Em nghĩ... như đang sống trong mợ.
Cách xưng hô thân mật và âu yếm tránh né sự chênh lệch tuổi tác rất hay, Phi Diệp gật đầu:
- Anh cũng vậy, gặp em là nhớ lại người xưa.. Có lẽ chúng ta có duyên nợ. Hoàng Yến thành thật:
- Ồ.. em cũng thế.. mới gặp anh nhưng em mang máng như đã gặp ở đâu.. Phi Diệp chột dạ, chàng hơi chau mày hỏi:
- Quên, khi nãy em sang nhà cô Tường Linh, cổ nói làm sao?
Bà Hoàng Yến cười:
- Cổ nghe Yến nói.. Yến là bà con với anh thì cổ sững sờ vậy đó.
Phi Diệp mỉm cười:
- Cứ nhận bà con như vậy họ khỏi để ý mà phá mình... Bây giờ em có thể kín đáo làm người yêu lý tưởng của anh mà bề ngoài không ai hay.
Hoàng Yến tin tưởng và si mê không còn suy tính gì hết. Một mối tình đột ngột đến chớp nhoáng như thế mà bà không nghi ngờ gì cả, chỉ vì Phi Diệp quá rành tâm lý những thiếu phụ hồi xuân. Hoàng Yến mềm nhũn trong vòng tay chàng với những nụ hôn nóng bỏng, mắt chàng lờ đi và lồng ngực như muốn vỡ tung. Phi Diệp cho nàng thưởng thức thật mau thứ tình yêu cuồng nhiệt trong khi nàng đang khao khát làm nàng không còn tự chủ.
Phi Diệp đưa nàng đi khắp một vòng Saigon rồi hỏi:
- Mình đi coi phim kiếm hiệp em chịu không?
Hoàng Yến chỉ biết gật đầu, chợt bà nhìn Phi Diệp hỏi:
- Quên chưa hỏi anh một điều, anh có vợ chưa?
Phi Diệp nhìn nàng bằng ánh mắt có đuôi dài:
- Chưa.. nhưng từ lúc gặp em anh mới nghĩ nên có một người vợ để làm bình phong cho mối tình của chúng tạ Em nghĩ sao?
Hoàng Yến lắc đầu ngay:
- Không được, đã yêu thì phải chung thuỷ.. Yến dám bỏ tất cả để theo anh. Anh dám công khai ăn ở với em không?
Phi Diệp chớp mắt dấu kín vẻ bối rối, chàng yêu Tường Vân và đã hứa sang bằng cách chướng ngại để đem hạnh phúc cho nàng. Việc phải bắt tình với bà Hoàng Yến chỉ là một liều đỡ một giai đoạn đặc biệt với mục đích đánh lạc hướng Tường Linh để khỏi bị kẹt mà Tường Vân đau khổ, nghe Hoàng Yến nói thế Phi Diệp nhớ đến Tường Vân và âm thầm tự nhủ:
- Nguy rồi, bà Hoàng Yến tỏ ra đa tình, si mê quá mức.. Chưa gì đã ra điều kiện chung tình chắc là khó cho tạ Nhưng Tường Vân là người yêu.. ta không thể làm nàng đau khổ.
Hoàng Yến hỏi lại:
- Sao, anh không dám công khai ăn ở với Yến à?
Phi Diệp đáp:
- Sao không? Nhưng chúng ta nên tìm hiểu nhau đã, đừng đi mau quá rủi sau này thấy hiểu lầm nhau chăng.. Thôi chúng ta cứ biết gần gũi và mến yêu nhau, sau một tháng anh sẽ trả lời dứt khoát cho em. Nếu cần chừng đó chúng ta làm đám cưới cũng không muộn.
Hoàng Yến vui mừng:
- Đề nghị đó thật xác đáng, em vui lắm.. Em sẵn sàng tin tưởng anh.
Phi Diệp cùng Hoàng Yến ghé rạp Đại Nam coi phim rồi họ đưa nhau đi ăn, ăn xong Phi Diệp nói:
- Bây giờ anh đưa em về...
Hoàng Yến bịn rịn:
- Anh có thể tự nhiên đến chơi nhà em, miễn là không ở lại đêm. Phi Diệp lắc đầu:
- Để bữa khác, thôi chào Yến nhé.
Chàng cho xe đậu xa nhà Hoàng Yến vì đã có chủ định không thể để gia đình bà Hoàng Yến biết hai người quen nhau.
Phi Diệp đã dẹp được giây phút nguy hiểm. Bà Hoàng Yến suýt nhận diện được chàng thì chàng đã khéo léo biến bà thành nhân tình, chàng đỡ lo nên ra về nhẹ nhàng thơ thới.
Nhưng Phi Diệp đâu ngờ Hoàng Yến sau gần mười năm goá bụa, phòng không chiếc bóng nay gặp chàng lửa tình đã bốc cao ngọn trong tim, bữa nay bà như kẻ sống lại tuổi đôi mươi và đêm khuya thanh vắng bà trằn trọc nhớ nhung.
Rồi mới sáng Hoàng Yến đã thức dậy sửa soạn đến nhà Phi Diệp, bà nhớ chàng tới mức cuồng lên hết chịu nổi, bà quyết phải thấy mặt chàng cho bằng được.
Mới rửa mặt xong đã thấy Hoàng Yến bước vào, Phi Diệp chau mày, ánh mắt chàng tối sầm lại lạnh lùng ghê sợ, chàng thoáng lo Tường Vân đã thức có thể thấy nên khi mở cửa cho bà chàng đưa mắt liếc qua căn lầu bên kia.
May mắn bên lầu nhà Tường Vân còn đóng im ỉm. Phi Diệp đỡ lo chàng vội làm ra vẻ niềm nở kéo Hoàng Yến vào vòng tay hôn si mê và nói:
- Ngồi chờ anh thay đồ, hôm nay chúng ta đi Cấp chơi chiều hãy về. Hoàng Yến nói:
- Em không đem áo tắm.
Phi Diệp giải quyết lạ lùng:
- Vậy thì em về lấy rồi dắt theo một đứa con cho vui, anh đi xe này ra đón em ở bãi biển.. Nhưng em đừng cho con biết là có quen anh. Chúng ta tìm nhau trong đám đông là hơn.
Hoàng Yến nhìn chàng ngần ngại:
- Sao anh không chờ đưa em đi?
Phi Diệp nhìn nàng tình tứ:
- Anh muốn ở đêm lại Cấp với em nên phải tránh tiếng.. Ra đó em để con ngồi ở ghế chờ, em ra bãi tắm gặp anh và anh sẽ cho biết ở khách sạn nào. Anh phải ra trước tìm phòng chớ.
Hoàng Yến ửng hồng đôi má và lòng rộn rã vui mừng:
- Như vậy được rồi. Nhưng con em sẽ ở đâu? Chẳng lẽ mướn chỗ khác cho nó à? Phi Diệp gật đầu:
- Dĩ nhiên ra tới nơi em cứ mướn chỗ ở làm như đi riêng hai mẹ con không quen ai, rồi ra bãi tắm anh sẽ hẹn sau như vậy mới kín đáo.
Hoàng Yến cũng muốn dấu con nên vui ra mặt:
- Phải, anh chu đáo thật, dù sao cũng phải kín đáo để em còn làm thủ tục rút ra một số tiền làm vốn riêng rồi hãy ra mặt cũng được. Phi Diệp khen nức nở:
- Phải lắm, dù anh có thể tự lo cho Yến thì cúng ta cũng nên có thêm để chung lo tương lai. Bây giờ em về đi, anh đi ngay ra đó lo phòng trước và hẹn em ở bãi năm giờ chiều.
Phi Diệp nói xong ôm ghì lấy Hoàng Yến mà hôn tạm biệt. Cái hôn dài điệu nghệ làm cho Hoàng Yến bủn rủn, bà ra khỏi nhà chàng với cõi lòng rạo rực như thuở mới biết yêu.
Bà Hoàng Yến mới về xong thì Phi Diệp mở cửa sổ đứng nhìn lên lầu bên cạnh. Lúc đó cánh cửa phòng Tường Vân bật mở, nàng co đầu ra đã thấy chàng đưa tay tặng một cái hôn gửi gió. Tường Vân gật đầu hội ý và vội thay đồ đến với chàng. Phi Diệp không vội ra Cấp trước như đã nói với Hoàng Yến vì chàng đâu có tính mướn phòng làm chi, chàng thủng thẳng ở nhà với Tường Vân rồi ra thẳng bãi gặp bà mà thôi.
Bà Hoàng Yến không biết rằng mình đang là chướng ngại cho tình yêu và cuộc đời Phi Diệp. Mà Phi Diệp đã hứa sẽ dẹp hết chướng ngại để đi đến hôn nhân với Tường Vân, người con gái đã chân thành trao thân cho chàng và làm chàng yêu hơn tất cả, hơn cả yêu thương bà mẹ duy nhất của mình.
Tường Vân qua tới Phi Diệp ôm xiết nàng:
- Tường Vân em hứa chung tình với anh như anh chung tình với em mãi mãi nhé. Tường Vân cười hôn lên cặp mắt đẹp của chàng:
- Em thề chỉ biết có anh trên đời, anh còn thì em còn, anh chết thì em chết, em yêu cả cái hay cái dở của anh.
Phi Diệp nghe tim mình căng ra vì xúc động, chàng hôn như mưa lên mặt nàng:
- Anh tin em.. Tường Vân.. anh chưa hề được nghe ai nói những lời chí tình như em. Tường Vân sung sướng vuốt má người yêu:
- Đời em chỉ yêu anh bằng mối tình đầu, không bao giờ dối anh một ý nghĩ chớ đừng nói những lời em thốt ra, anh tin em là phải.
Phi Diệp đắm chìm trong nghĩa thâm sâu, chàng dìu dắt Tường Vân vào biển tình cuồng loạn, Tường Vân càng rên rỉ bấu víu ôm xiết lấy người yêu.
Bây giờ Phi Diệp chết nàng cũng chết, có biểu nhảy vào lửa nàng cũng nhảy huống chi Phi Diệp yêu thương nàng thành thật quá, nàng làm sao không thốt những lời thề non hẹn biển sống chết với chàng?
Phi Diệp đem tình yêu đốt cháy Tường Vân rồi mơ màng nói:
- Tường Vân, em phải thề với anh là vượt qua tất cả trở ngại, sóng gió để bảo vệ tình ta.
Tường Vân chớp nhẹ làn mi:
- Em thề yêu anh mãi mãi. Em hứa chẳng bao giờ để anh đau khổ. Đời em chỉ có anh, anh bỏ em hay vì một lý do nào xa anh thì em không sống được. Phi Diệp hôn khắp mặt nàng:
- Không đâu, không bao giờ anh làm khổ kẻ anh yêu, em sẽ là vợ anh, anh đã bao phen oán hận những kẻ chơi hoa rồi lại bẻ cành. Đời anh đã nhìn mẹ đau khổ, và anh ra đời trong một mối tình đầy lợi dụng bẩn thỉu, khổ quá rồi, anh không muốn em sẽ thành một người đàn bà như mẹ anh xưa kia.
Tường Vân bật khóc vì sung sướng:
- Cám ơn anh, anh đã cho em hạnh phúc tuyệt vời, thiếu anh chắc là em không sống nổi chớ đừng nói mất.
Phi Diệp gật đầu nhìn đồng hồ, chàng thấy đã hơn mười một giờ, thì nói:
- Em về ăn cơm đi, đêm nay anh muốn qua gặp bên phòng em được chăng? Phi Diệp có dụng ý cho nên chàng mới hẹn Tường Vân như thế, Tường Vân tình tứ nhìn chàng:
- Gấp gì, ngày mai đã thứ bảy, mốt anh sẽ dẫn mẹ qua hỏi em, anh sẽ gặp mẹ em vậy thì đêm nay anh đừng qua, em sẽ ở bển nhìn anh, tưởng nhớ đến anh. Phi Diệp gật đầu cười:
- Anh sẽ nhìn qua phòng em vào lúc nửa đêm, chúng ta nhìn nhau trước khi đi ngủ em nhé.
Sau cái hôn tạm biệt Tường Vân về nhà, Phi Diệp lật đật thay đồ rồi tức tốc lái xe ra Vũng Tàu. Chàng ghé Long Thành ăn bữa cơm thịt rừng và đến bãi khoảng hơn 3 giờ, chàng thay đồ tắm và mướn ghế bố ngồi ở nhà hàng đã hẹn với Hoàng Yến. Chàng hẹn 4 giờ nhưng chàng vừa ngồi được mười phút thì Hoàng Yến đến với đứa con gái út mười hai tuổi giống hệt nàng, giống như tạc. Phi Diệp để cho bà ngó thấy mình rồi thủng thẳng đi ra bãi.
Bà Hoàng Yến mỉm cười dắt tay con gái vô thay đồ tắm rồi cùng con gái ra bãi. Mắt bà vẫn dòm chừng cách đó vài chục thước.
Chừng nửa giờ sau Hoàng Yến bảo Hoàng Lan:
- Nắng quá, con mệt thì lên nghỉ chút rồi chừng nào muốn tắm lại thì xuống, con vô ghế bố ngồi chờ mẹ, mẹ bơi ra xa cho khỏe rồi vô liền.
Hoàng Lan mệt nên nghe lời mẹ lên ngồi chỗ ghế bố mẹ đã mướn sẵn, nó nhìn ra bãi tìm mẹ nhưng người tắm quá đông không thấy nhưng cứ yên chí ngồi chờ.
Lúc ấy Hoàng Yến đã bơi lại phía Phi Diệp. Phi Diệp nhìn lên chỗ con nhỏ rồi liếc mau quanh mình. Chẳng ai để ý đến chàng và Hoàng Yến, họ đều có bạn thì vui với nhau, nhưng Phi Diệp cũng cẩn thận bơi ra xa cho bà ta bơi theo.
Ra tới ngoài khi hai người đã xáp lại rồi Hoàng Yến choàng tay ôm cổ người yêu:
- Anh mướn phòng chưa?
- Rồi, coi chừng con gái em nó chú ý.
Hoàng Yến cười:
- Hoàng Lan ngoan lắm anh đừng lo, mai sau em cũng phải cho nó biết anh chớ, em đã chí tâm bỏ tất cả để làm lại cuộc đời từ khi gặp anh mà.
Câu nói này cũng như thúc giục Phi Diệp phải thoát ly sự bận bịu với bà, chàng ôm choàng lấy Hoàng Yến mà nói tình tứ trong khi sóng biển dập đo:
- Ra xa cho anh một cái hôn nhé. Hoàng Yến lườm chàng:
- Về phòng đã, vội thế?
Nhưng bà cũng sải tay bơi theo chàng vì chàng nói xong đã bơi ra xa cho bà phải theo, chừng năm phút sau Phi Diệp bơi vào bờ một mình, thiên hạ cả ngàn người rải đống trên bãi chẳng ai để ý ai dù nhìn thấy nhau, Phi Diệp vô thay đồ và ra xe về Sài Gòn liền không có thì giờ ngó lại, còn Hoàng Lan đang hướng cặp mắt ngây thơ tìm mẹ.
Tám giờ tối Phi Diệp ngồi ăn ở nhà hàng La Cigale khuôn mặt chàng hơi xanh hơn thường ngày nhưng có ai bên chàng mà nhận xét điều đó, ăn xong chàng về nghỉ. Tường Vân thấy xe chàng vô sân và tưởng giờ đó chàng đi ăn cơm về. Phi Diệp tắm rồi đi ngủ chàng mệt mỏi tinh thần nên nằm lịm đi. Một ngày lái xe đi đường trường không làm cho chàng mệt bằng việc chàng mới bí mật thủ tiêu bà Hoàng Yến, một người đã suýt nhận được chàng là kẻ cướp tiền và sau đó thì lại là một người tình si mê chàng thái quá, đó là một chướng ngại cho đời chàng.
Phi Diệp để đồng hồ reo rồi ngủ thẳng một mạch tới 12 giờ, giờ này chàng hẹn với Tường Vân với dụng ý để Tường Vân sẽ qua chàng hoặc chàng qua bên đó cho Tường Linh thấy sự hiện diện của chàng vào hôm bà Hoàng Yến mất tích ở Vũng Tàu.
Khi chàng ra sân Tường Vân ở trên lầu nhìn xuống, chàng đưa tay vẫy vẫy. Tường Vân lắc đầu chỉ tay qua phòng chị, nhưng khi Phi Diệp ra hiệu Tường Linh đã ngủ và cố ý làm cho Tường Vân xiêu lòng vội xuống với chàng. Nhưng ngay lúc ấy Tường Linh mở cửa ra kêu:
- Tường Vân, chuyện chi đó.
Tường Vân đứng khựng lại, Tường Linh nhìn qua sân bên kia, Phi Diệp đưa tay lên cao chào nàng, Tường Linh sầm mặt bỏ vô kêu em nói:
- Em vô chị hỏi đã, đêm hôm em muốn qua bển chi vậy?
Tường Vân lắc đầu, nàng cho đó là lòng nhớ thương của đôi nhân tình có chi đáng nói với Tường Linh nên làm thinh rút lui. Tường Linh nói theo:
- Em cứ tự trông chờ cho người ta cưới xin chớ đừng hấp tấp quá không tốt, sao em không nghĩ đến thanh danh gia đình?
Tường Vân biết lỗi nín em về phòng. Chẳng ai hiểu Phi Diệp hẹn hò chỉ với dụng ý cho Tường Linh thấy chàng có mặt ở nhà hôm nay chớ không phải chàng khờ khạo.
Bây giờ Tường Linh đã thấy chàng, Phi Diệp yên tâm lui vào ngủ lại, chàng đã dẹp xong chướng ngại không còn lo cho Hoàng Yến nhận ra mình mà tố cáo, lại còn đánh lạc hướng điều tra của Tường Linh nên chàng khoan khoái.
Nhưng, giấc ngủ chập tối đã làm cho Phi Diệp hết ngủ được, chàng thao thức trằn trọc và một việc chàng không ngờ là chuyện riêng của chàng tạm yên nhưng chàng lại vướng bận nghĩ đến gương mặt bé nhỏ của Hoàng Lan, một khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ đang dương cặp mắt nai tơ tìm mẹ ngoài bãi vắng.
- Ừ.. không hiểu sau đó con nhỏ sẽ ra sao?
Bây giờ Phi Diệp mới nghe lương tâm ray rứt. Chàng đã bảo bà Hoàng Yến cho một đứa nhỏ đi theo để nó chờ mẹ cho thiên hạ phát giác sớm việc mẹ nó bị sóng cuốn đi do nó chứng kiến. Chớ nếu chỉ đi mình bà Hoàng Yến với chàng thì sẽ không ai biết gốc nguồn bà ta đi đâu, rồi lại điều tra lôi thôi vì Tường Linh sẽ không quên việc Hoàng Yến mới nhận chàng bà con.
Phi Diệp không ngờ chính đứa bé đó lại là hình ảnh bám riết lương tâm chàng, rồi do hình ảnh tội nghiệp của đứa nhỏ đó mà bắt chàng nhớ đến tội ác.
Phi Diệp tức bực ngồi dậy bật lửa châm thuốc hút, rồi ráng xua đuổi hình ảnh mẹ con bà Hoàng Yến bằng cách nghĩ đến Tường Vân, tìm lý do biện hộ cho việc làm của mình.
- Tại Tường Linh dồn mình đến đường cùng. Tại cần dấu tung tích của mình và cần bảo vệ hạnh phúc của Tường Vân mình phải tàn nhẫn không làm sao khác hơn được.
Phi Diệp nghĩ đến sự nghiệp, đến thân thế và tình yêu của mình thì thấy việc thủ tiêu bà Hoàng Yến chỉ là một cuộc đổi chác.
- Một góa phụ giàu lớn đã từng hưởng nhiều sung sướng ở thế gian có chết đi theo chồng cũng không thiệt chớ cuộc đời của mình và Tường Vân mới bắt đầu nếu bị kẹt thì thật là uổng ức.
Phi Diệp tìm lý lẽ tự tha thứ cho mình và dồn tội ác cho Tường Linh:
- Ờ, nếu ta là kẻ cướp của nhà giàu để lo cho đời ta chút đỉnh cũng không thiệt hại gì cho Tường Linh, không ăn nhằm gì đến nàng, tại sao nàng không thể tha thứ bỏ qua vụ điều tra này mà cứ cố kết tìm lý lẽ buộc tội ta, muốn cho ta phải tù và Tường Vân phải dở dang đau đớn khi ta lãnh án chung thân phải xa nàng.
Phi Diệp nghĩ mà căm phẩn. Tình yêu đối với Tường Linh còn xót lại bao nhiêu thì chàng càng hằn học bấy nhiêu, chàng muốn tìm đủ mọi cách theo tài cán khả năng của chàng mà đem lại hạnh phúc cho Tường Vân, làm Tường Linh phải ghen tức chàng mới chịu.
Trong khi Phi Diệp xua đuổi hình ảnh vụ sát nhân và hướng tâm trí qua Tường Vân thì còn HL đang khóc trong giấc mơ ở nhà một người bạn mẹ nó tại Vũng Tàu. Lúc Phi Diệp đã dìm bà Hoàng Yến xuống đáy biển sau và bỏ đi, Hoàng Lan vẫn hướng mắt nhìn ra bãi chờ mẹ. Chờ mãi không thấy mẹ đâu Hoàng Lan mới đứng lên đi tìm lang thang, người đông nghẹt ngoài bãi nên nó không thể thấy được đâu là chỗ mẹ tắm. Nó trở lại ghế ngồi mà nghĩ hay lúc nó đi mẹ cũng đang tìm kiếm nó. Nó ngơ ngác hỏi mấy người bán nước ngọt ở đó:
- Mấy cô ơi khi nãy mẹ cháu có về đây kiếm cháu không?
Ai cũng lắc đầu nên Hoàng Lan đành ngồi chỗ cũ chờ. Mọi người đã lục tục thay đồ đi về, ánh trời chiều vàng úa bắt đầu buổi hoàng hôn, bãi tắm thưa thớt, Hoàng Lan hoảng sợ mặt biến sắc khi nhìn ra bãi chẳng thấy ai là đàn bà cỡ mẹ nó cả. Nó đứng vụt lên chạy ra bãi nhìn suốt hai bên bãi cát chạy dài. Rồi lại nhìn ra mặt sóng đang lên mà khóc la:
- Mẹ Ơi! Mẹ đâu rồi..
Mọi người lúc ấy nghe nó kêu mới xúm lại hỏi. Một vài ông ở tắm trễ bu quanh nó hỏi rõ đầu đuôi:
- Mẹ cháu đâu mà cháu kêu khóc vậy?
Hoàng Lan chỉ ra biển khơi:
- Mẹ cháu ra đó tắm đó mấy ông.
- Mẹ cháu đi một mình à? Sao cháu không tắm?
- Cháu có tắm với mẹ một lúc rồi mẹ cháu bảo vô trước mà nghỉ kẻo nắng cháy dạ Chờ một chút mẹ cháu lại cho ra tắm. Cháu thấy mẹ cháu bơi ra xa lắm.. Bây giờ mẹ cháu đâu rồi.. hu.. hu. mẹ Ơi.. mẹ đâu rồi.. hụ. hụ.!
Mọi người chau mày:
- Cháu nói mẹ cháu ở lại tắm một mình?
Hoàng Lan gật đầu xác nhận:
- Mẹ cháu bơi ra xa kia kìa. Cháu thấy mẹ cháu bơi mau lắm. Rồi bây giờ đâu.. hay là mẹ cháu chìm rồi? hu.. hụ.hụ.!!
Hoàng Lan khóc ngất khi mọi người bàn tán và kết luận bà Hoàng Yến đã bị nước cuốn trôi đi. Người ta náo loạn đi báo cảnh sát và đưa dùm bé Hoàng Lan đến khách sạn ở, đây còn có cái va ly nhỏ của bà có quần áo và chút đỉnh tiền bạc bỏ trong tủ khóa lại, quần áo, căn cước còn đủ cả chiếc xe hơi cũng còn đây chứng tỏ bà Hoàng Yến không hề đi với ai.
Tất cả tiền bạc giấy tờ của bà Hoàng Yến người ta đều giao cho bé Hoàng Lan giữ và hỏi:
- Cháu có biết mẹ quen ai ngoài này không?
Hoàng Lan gật:
- Có người bạn của mẹ cháu làm ở toà tỉnh, nhà ở gần bãi trước..
- Bà đó tên gì?
- Dạ tên Ngọc...
Cảnh sát liền lái theo chiếc xe và đưa bé Hoàng Lan đến tìm nhà bà Ngọc, giao cho bà coi chừng dùm Hoàng Lan.
Gặp Hoàng Lan và nghe nói sơ quá bà Ngọc hốt hoảng kêu:
- Trời ơi! Lan, mẹ cháu bị nước cuốn thật à? Sao kỳ này mẹ cháu ra đây lại không đến ở nhà dì? Mà sao lại ra ngày thường không cho dì biết trước?
Hoàng Lan bệu bạo:
- Cháu không biết.. Cháu nghỉ hè chưa đi học. Đang học tư với cô giáo ở nhà thì mẹ biểu đi chơi. Rồi bây giờ mẹ cháu đâu...?
Bà Ngọc hỏi:
- Đi gấp sáng nay à? Hay là hôm qua má cháu có tính trước và hẹn cho cháu đi? Hoàng Lan lắc đầu:
- Không có tính gì hết.. Thình lình mẹ cháu kêu đi à..
Bà Ngọc hỏi:
- Mẹ đi với cháu hay có ai nữa?
Hoàng Lan lắc đầu:
- Không, không đi với ai hết, chỉ có mẹ với cháu thôi.
Bà Ngọc lại hỏi:
- Hay là mẹ cháu có hẹn với ai ra ngoài này?
Kể ra bà Ngọc cũng thông minh nhưng Hoàng Lan quả quyết:
- Không hẹn ai hết, mẹ cháu ra đây tắm với cháu thôi à, rồi sợ cháu bị nắng mẹ cháu biểu vô ngồi chờ.. Cháu vô trước còn mẹ bơi ra xa và mất luôn từ lúc đó tới giờ.. Quần áo giấy tờ và tiền bạc còn đủ cả đây nè.. hụ.hụ.hụ.
Hoàng Lan vừa nói vừa khóc, nó đã xác nhận rõ rệt là mẹ chỉ đi với nó, bà Ngọc đành chép miệng:
- Vậy là số mẹ cháu tận rồi, nên khi không nổi hứng ra đây chết... thiệt lãng. Và bà cầm tay Hoàng Lan:
- Thôi vô đây ở với dì.. mai dì đưa đi SàiGòn. Đã có bà Ngọc lãnh Hoàng Lan mọi người mới giải tán, cảnh sát làm biên bản tại chỗ xong bảo bà Ngọc:
- Bà lãnh coi chừng con nhỏ này và đưa nó lên SàiGòn trao cho gia đình giùm chúng tôi.
Hoàng Lan cứ níu lấy tay bà Ngọc mà khóc nức nở hoài:
- Dì ơi, mẹ cháu đâu? Dì ơi, dì đi tìm mẹ cháu đi. Bà Ngọc phải dỗ Hoàng Lan:
- Ờ để mai theo dì về SàiGòn rồi kiếm xem mẹ cháu đã về đó chưa. Bà Ngọc dẫn Hoàng Lan vào nhà bảo nó đi rửa mặt ăn cơm sau đó bà dẫn nó vào phòng dỗ cho ngủ để mai đưa về SàiGòn.