Khoảng chín giờ, hai nhân viên làm ở trại Kim Cương D bước vào khách sạn Lucky Starr. Họ ngần ngại nhìn quanh cho đến khi thấy viên quản đốc. Starr giả vờ không trông thấy họ và không thấy Sheehan lấy đầu ra dấu cho hai người đi vào dãy ghế còn trống nằm dọc theo quầy rượu gỗ đào hoa. Khi hai người đã ngồi vào chỗ có thanh ngang gác chân bằng đồng chạy dọc theo quầy, thì Sheehan xô ghế lui. Hắn nói với DePard:
- Jenskins và Foster vừa mới tới, nếu ông muốn, tôi đến bàn chuyện với họ.
DePard chỉ gật đầu đồng ý rồi cố tình quay qua nhìn Rick, lão bắt gặp cậu ta đang ngáp. Rick không tài nào ngăn được cái ngáp, cậu đỏ mặt tía tai.
- Cháu mệt phải không? - DePard hỏi.
- Cũng mệt - Rick ngượng ngùng đáp - làm việc suốt ngày!
- Mà lại làm cực nhọc nữa - DePard đồng ý nói, rồi quay qua nhìn Starr - Hôm nay em mà thấy được con em cưỡi ngựa phi nước đại đuổi theo con bò đực tơ chạy khỏi đàn thì phải biết!
- Bác có thấy à? - Rick hỏi, cậu kinh ngạc và sung sướng biết ông chủ có chứng kiến việc này.
- Bác có thấy - Bỗng vẻ mặt của DePard trở nên đăm chiêu - Thú thực, bác cứ nghĩ là chỉ có một người cưỡi ngựa xả láng như thế - Lão không nêu tên người ấy ra, nhưng Starr biết chắc chắn là lão muốn ám chỉ đến người em trai đã chết, Jeff DePard. Ý kiến so sánh của Công Tước thật đúng với lòng mong muốn của Starr, loại ý kiến mà chị thường muốn kích cho lão nói ra mỗi khi có dịp thuận tiện.
- Cháu đã nói cho mẹ cháu biết chuyện này chưa? - DePard hỏi.
- Dạ chưa - Rick ngần ngừ một chút, rồi hăm hở kể lại từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Starr cố gắng nghe cậu kể, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến chị lơ đãng. Sheehan đã đến nhập bọn với hai người làm ở trại Kim Cương D. Cả ba đều uể oải tựa người lên quầy với tư thế gây ấn tượng cho mọi người thấy bọn họ cóc cần thiên hạ. Họ nói chuyện nho nhỏ với nhau, phần lớn là Sheehan nói. Chốc chốc, một người trong bọn họ lại lén nhìn vào Kincade.
Sau một hồi, Sheehan bỏ đi, mang theo ly bia, gã thủng thỉnh đi đến cuối quầy nơi anh chàng đấu bò kiểng Audie Heyes đang cúi xuống nói chuyện đùa bên tai Roy. Thấy Sheehan nhìn, Roy liền đi kiếm việc để làm. Khi Audie định bỏ đi nốt, Sheehan nói cái gì đó với hắn khiến hắn quay lại. Hai người bàn bạc công chuyện, nhưng không bàn về thời tiết. Cuối cùng, Audie xem đồng hồ và gật đầu. Sheehan nâng ly bia lên như để cam kết nhất trí với nhau, rồi hắn uống hết bia và đẩy cái ly không lên mặt quầy.
Trước khi đi khỏi quầy, hắn nhìn hai người làm công ở trại Kim Cương D. Họ ra dấu ngầm cho nhau. Hai gã làm công đóng trò trả tiền bia ồn ào lên, rồi ra về. Chỉ có Starr thấy Sheehan lẻn vào bếp để ra ngoài bằng cửa sau.
Máy hát tự động lại hoạt động khi Smith Sắt Rỉ bỏ thêm mấy đồng 25 xu vào máy. Sau khi chọn xong mấy bản nhạc, anh thong dong bước về bàn với Kincade, kéo ghế ngồi xuống.
- Tôi nói đúng chưa. Hễ mỗi lần tôi cố gợi chuyện với một người bản địa, là tôi chỉ nhận cái nhún vai lạnh lùng của họ. Họ xem tôi cùng phe với anh. Thôi đành chịu, chứ biết sao.
- Thì anh cứ làm khách của tôi - Kincade đáp với nụ cười thân mật.
- Cảm ơn. Khung cảnh về đêm yên tĩnh quá nhỉ?
- Đây là một thị trấn nhỏ mà.
Sắt Rỉ khịt khịt lỗ mũi nhìn quanh.
- Toàn đồ đê tiện.
- Ta uống vì đồ đó - Kincade nâng ly lên.
- Ý kiến hay - Sắt Rỉ làm theo, anh uống hai hơi hết số bia còn lại trong ly. Uống xong, anh thở phào khoan khoái rồi để ly xuống bàn - Tôi uống thêm ly nữa. Còn anh?
Kincade lắc đầu
- Tôi uống ly này cho hết đã. Anh ngồi đây, tôi đi ra phòng vệ sinh một chút. Đừng để Roy lấy ly bia của tôi nhé.
- Được rồi - Khi Kincade đi khỏi bàn, Sắt Rỉ cố tìm mắt của gã bán rượu, nhưng gã không nhìn về phía anh. Cuối cùng anh gọi lớn - Ê Roy, mang cho tôi ly nữa, được không?
Nhưng Roy tảng lờ như không nghe. Sau cùng, Starr thân hành đem bia đến cho anh. Chị để ly bia xuống trước mặt anh, vẻ mặt chị có ý xin lỗi và thân thiện. Sắt Rỉ vừa moi tiền trong túi để trả tiền bia vừa nói:
- Quý hóa quá! Nhưng thật tình tôi không muốn làm phiền bà.
- Không sao đâu. Tôi muốn khách hàng phải được vừa ý - Starr cất cao giọng đáp, rồi chị đưa tay lấy tiền và vội vàng nói tiếp giọng nhỏ hơn - Đừng nói gì hết. Cố gắng nghe. Nói với Kincade ráng canh chừng. Sheehan đang bố trí người để hại anh ta đấy - Lấy tiền xong khỏi mấy ngón tay ỉu xìu của anh, chị lại cất cao giọng nói lớn - Cám ơn.
Sắt Rỉ nhìn chị ta với vẻ hoảng hốt, nhưng rồi anh vội trấn tĩnh lại và làm ra vẻ thờ ơ, anh đáp:
- Cám ơn bà - vừa khi chị bỏ đi.
Kincade ra khỏi phòng vệ sinh nam vừa lúc trông thấy Starr ngồi lại vào bàn với DePard. Ngay sau đó, tầm mắt của anh nhìn về phía chị bị Audie Hayes bước đến chắn mất. Kincade bước sang một bên trên hành lang hẹp để nhường lối cho gã đi, nhưng gã đấu bò kiểng đứng chắn ngang trước mặt anh. Gã hỏi:
- Có phải anh là người có tên Kincade không?
- Đúng - Kincade đáp, đôi mày anh hơi nhíu lại.
- Có một người muốn gặp anh. Chuyện riêng. Anh ta đứng đợi ở bên ngoài. Anh ta không muốn mọi người trông thấy anh ta nói chuyện với anh.
- Anh ta muốn cái gì?
- Ấy, tôi chỉ là người nhắn tin thôi - anh chàng cao bồi đáp, miệng cười toe toét vô tư, rồi bước khỏi Kincade để vào phòng vệ sinh.
Kincade dừng lại, nhìn khắp phòng. Mọi người đều không nhìn vào anh, nhưng có một cái gì đó đang chờ đợi anh. Anh cảm thấy ớn lạnh khắp xương sống. Linh cảm cho anh biết sắp gặp rắc rối rồi. Nhưng anh hiếu kỳ, muốn biết cái gì. Anh cố lấy bình tĩnh, bước ra phía cửa trước.
- Anh đi đâu đấy? - Sắt Rỉ hỏi khi anh đi qua bàn họ
- Tôi sẽ trở vào - Kincade ngoái cổ đáp lại, rồi cứ bước đi tiếp. Ra đến bên ngoài anh hết sức cẩn thận, dừng lại nhìn khắp con đường chạy qua thị trấn. Những trụ đèn khác mầu xen kẽ nhau như chiếu từng đám ánh sáng lên mặt đường phố.
Lác đác đây đó, có nhà còn để đèn sáng chiếu ra ở cửa sổ mặt tiền. Còn lại hầu hết nhà cửa trong thị trấn tắt đèn tối thui. Xa xa ở đằng kia đường, có vài chiếc xe đậu, nhưng hầu hết xe cộ đều đậu ở khách sạn Lucky Starr, những thanh chắn mạ kền phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt lấp loáng trong trời đêm. Ở các khu không có đèn đường chiếu sáng, bóng tối bao phủ tất cả cảnh vật.
Xa hơn ngoài kia, bóng tối bao trùm quanh thị trấn, xóa hết dấu tích con đường từ thị trấn chạy ra, những con đường nối cái nơi cô tịch này với thế giới bên ngoài. Thị trấn đã trở lạnh, ở một nơi có độ cao như vùng này thì khi mặt trời lặn là nhiệt độ tụt xuống rất nhanh. Một ngọn gió nhẹ từ ngoài sa mạc cao thổi vào, mang theo mùi cỏ xô thơm, mùi đất nóng và mùi hoang dã.
Thị trấn yên lặng đến độ rùng rợn. Không có động tĩnh gì.
Bỗng có một tiếng gọi nho nhỏ phát ra từ phía tay phải của anh:
- Kincade. Đến đây.
Quay người lại, Kincade nhìn vào khoảng bóng tối dày đặc ở hành lang có mái che, nơi không có ánh sáng chiếu đến. Anh nói:
- Anh bước ra cho tôi thấy chứ.
Có tiếng ván gỗ kêu răng rắc. Kincade chăm chú nhìn vào chỗ có tiếng động, và thấy một bóng người đội mũ kéo trụp vành xuống từ trong bóng tối bước ra, hắn đứng nơi vùng có ánh sáng lờ mờ do đèn đường ở phía Bắc thị trấn chiếu đến.
- Tao đây - Đúng là cái giọng đã gọi anh vừa rồi, cũng thì thào nho nhỏ như thế.
Không thể nào thấy rõ mặt gã hay nhận ra giọng nói của gã. Kincade ngần ngừ một lát rồi hỏi:
- Anh là ai?
- Đừng nói to như thế - gã thì thào nói, rồi ra dấu cho anh đến gần gã, trong khi gã đi thụt lùi khuất vào bóng tối.
Bây giờ thì Kincade thấy hiếu kỳ hơn là lo lắng, anh bèn đi theo hắn.
- Anh muốn gặp tôi có chuyện gì?
Nói chưa dứt câu thì đã có hai bóng người từ trong bóng tối nhào vào anh. Kincade cố quay người để nhìn chúng, nhưng đã chậm mất rồi. Họ đè anh xuống một lúc, nắm hai cánh tay anh vặn quặt ra đằng sau. Anh chưa kịp vùng ra thì một quả đấm giáng vào bụng anh khiến anh gập đôi người lại.
Thế rồi một trận mưa đấm xối xả đấm vào mặt, vào sườn và vào bụng anh. Một quả đấm trúng anh, còn lại anh tránh được, nhưng mấy bàn tay nắm chặt hai tay anh giữ anh đứng yên chịu trận, khiến anh không tài nào tránh được. Tai anh ù lên, cả người đau đớn. Cuối cùng hai chân anh khuỵu xuống, đầu gối chạm đất.
- Lôi nó đứng lên - một giọng nói ra lệnh.
Mấy bàn tay lại lôi anh đứng thẳng người lên rồi đẩy anh đứng áp sát vào tường. Kincade lì lợm cố gồng người để chờ trận đấm tiếp theo. Khi không thấy bị đấm tiếp, anh cố gắng mở mắt ra, anh thấy lờ mờ hình người đứng trước mặt anh.
- Mày đã hết lì chưa, hả?
Người đã bớt choáng váng đôi chút, Kincade từ từ nhận ra giọng châm biếm vừa nói. Tên quản đốc của DePard. Tên có cái bớt lớn trên mặt.
Bóng gã lờ mờ đến gần hơn, nhưng nét mặt gã vẫn chìm khuất trong bóng tối.
- Mày phải tránh xa con Rossiter ấy đi... nghe chưa?
- Rossiter à? - Kincade lập lại cái tên, anh cố nhớ cái tên và cố tập trung vào chuyện này - Có phải...
Một bàn tay nắm chặt quai hàm và cằm anh như mấy cái vuốt, chấn mạnh đầu anh vào tường. Hai mắt anh hoa lên.
- Đừng đóng trò ngu xuẩn với tao, Kincade. Không thành công đâu - Tên quản đốc gầm gừ - Bây giờ thì hãy nghe tao cho kỹ. Sáng mai, mày nên cút khỏi cái thị trấn này.
Bỗng ánh sáng từ cửa chính chiếu ra hành lang, rồi một người đàn ông bước ra khỏi khách sạn Lucky Starr. Nhìn qua, anh ta hiểu ngay tình hình xảy ra, bèn nói lớn:
- Ê, cái gì đấy? Thả anh ta ra chứ
Anh ta bước nhanh đến, cánh cửa đóng lại phía sau anh.
Tên quản đốc thả cái cằm của Kincade ra và quay sang chận đường anh cao bồi tóc đỏ lại. Gã nói chế nhạo một cách ngọt xớt:
- Ông gặp chuyện không hay rồi, ông à. Chắc bạn ông đã uống quá chén. Hắn té nhào xuống đây khá nặng. Chúng tôi vừa giúp hắn đứng dậy, phải không vậy các cậu?
Hai tên làm công phụ họa theo lời hắn:
- Đúng thế đấy.
- Đúng, chúng tôi giúp anh ta đứng dậy.
Sắt Rỉ nổi nóng, anh liền nói chế giễu lại:
- Đúng, chó sói cũng chăn giữ cừu được chứ. Tôi thấy các ông đã "giúp" anh ấy đủ rồi đấy. Bây giờ thì để đấy cho tôi.
- Các cậu nghe rồi chứ - Sheehan nói, khinh khỉnh cười - Giao hắn cho bạn hắn.
Mấy bàn tay nắm chặt lấy Kincade. Chúng lôi mạnh anh ra khỏi tường rồi đẩy anh vào Sắt Rỉ. Sắt Rỉ ôm lấy anh và lảo đảo người ra phía sau, nhưng anh cố giữ cho cả hai đứng thẳng lại. Sheehan cười khẩy rồi bước đi, hai đứa đồng bọn cười gằn và bước theo hắn.
Kincade bình phục trở lại, hai chân vững vàng hơn, anh đứng nhích người ra khỏi Sắt Rỉ, nhưng Sắt Rỉ vẫn đưa tay giữ chặt anh. Say rượu choáng váng, Kincade lắc đầu cố xua đuổi tình trạng ấy đi, anh hít vào một hơi thật sâu cho người tỉnh táo lại. Nhưng xương sườn trong lồng ngực anh đã bị đấm nhừ tử, bỗng nhói lên đau đớn vì anh cố sức hít vào, khiến anh phải thốt ra một tiếng rên lên nhỏ.
Sắt Rỉ ái ngại nhìn anh
- Anh không sao chứ?
- Tôi đã bị đấm nhừ tử - anh đáp, giọng nhỏ nhỏ khàn khàn - Nhờ dìu tôi vào trong.
Khi buớc vào lại trong khác sạn Lucky Starr, Kincade bắt đầu cảm thấy cơ thể anh đã hết tê cóng, nhiều nơi nên trên người anh đau nhức khó chịu. Hai gò má giật mạnh, đầu đau như búa bổ. Anh đi người hơi chồm tới truớc, một cánh tay ôm quanh phần bụng bị đấm bầm tím trầm trọng, một tay tựa vào vai Sắt Rỉ. Mỗi bước nhấc lên một cách khó khăn.
Thấy anh xuất hiện trở lại, mọi người trong phòng liền ngưng nói và tiếng ly tách thôi cụng nhau một chốc, rồi lại bùng lên ồn ào. Định đến thẳng cầu thang rồi lên lầu, cho nên Kincade không thấy Starrr đột ngột xuất hiện. Chị đứng truớc mặt anh.
Chị nhìn lướt qua một luợt khắp người anh, mặt chị thất sắc, hai môi mím chặt lại. Chị nói nhanh:
- Tôi khỏi cần hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Kincade cố mỉm cười nhưng anh phải cắn răng vì đau đớn, anh cảm thấy trong miệng anh đã bị tét ra. Liếc mắt nhìn quanh, anh thấy mọi người xôn xao buớc tới. Kincade cố hết sức quay cái đầu nặng trịch về phía đám đông. Một đám khách quen của quán rượu nhích đến gần hơn để xem cho rõ. Cậu con trai của Starr cũng ở trong nhóm đó, cậu ta nhìn Kincade với vẻ say sưa khoái trá. DePard đứng truớc họ, lặng lẽ sung sướng nhìn.
Kincade đưa mắt tìm thấy gã quản đốc của trại Kim Cương D đứng khuất sau DePard một khoảng. Anh nói với Starr giọng không còn sang sảng như truớc:
- Bà sẽ nghe hai người kể khác nhau về chuyện này. Nhân viên của ông DePard thế nào cũng nói tôi vì uống rượu quá say mà té ngã.
- Có phải anh thế không? - DePard hỏi, giọng thác thức êm ái, nhưng nghe thật đanh ác.
Kincade mở miệng để đáp lại lời lão ta, nhưng anh phải gắng hết sức. anh hơi chao người. Thấy thế, Starr bèn chen vào.
- Chuyện ấy không thành vấn đề.
Chị nhích người tránh sang một bên và ra dấu cho Sắt Rỉ:
- Anh đưa anh ta lên phòng đi.
Starr quay người lại, cái váy xoè ra, chị cất cao giọng:
- Roy, mang hộp cứu thương ở sau quầy rượu đến giúp tôi. Còn quý ông xin hãy về lại chổ nhậu tiếp đi. Chuyện xảy ra đáng xem đã hết rồi!
Starr dang rộng hai tay, lùa nhóm người về lại phòng ăn uống, chỉ trừ DePard còn đứng lại tại chỗ. Chị nhìn lão với ánh mắt lạnh lùng, trách móc. Chị hỏi:
- Cần thiết phải làm thế không?
- Cần chứ. - Lão cương quyết đáp, vừa khi ấy Roy đem hộp đồ cấp cứu đến - Bảo đảm cho nó sức để ra đi.
- Đuợc rồi. - Chị xách hộp cứu thương trên tay, đi đến cầu thang.
Rick đến chận chị lại ở chân cầu thang. Cậu ta hỏi:
- Mẹ có sao không mẹ? Để con đi với Mẹ nhé?
Starr cười, áp lòng bàn tay lên má cậu, chị đáp:
- Mẹ không sao đâu. Con ở đây ngồi với Công tước cho vui.
Rick miễn cưỡng quay lui, đưa mắt nhìn mẹ cậu buớc lên cầu thang.
Căn phòng ở tầng hai rộng chưa đầy tám mét vuông, cái giường sắt cũ kỹ chiếm gần hết diện tích. Hộp cấp cứu để trên mặt cái tủ com-mốt bằng gỗ thông, trông quá lớn so với căn phòng chật hẹp. Kincade ngồi ở mép gường. Các bắp thịt lặn xuống, đầu cúi nghiêng để cho Starr xem một cục u to bằng cái trứng ở sau đầu.
- Da không toạc.- Chị ta nhích người lui, nói.
Kincade đưa tay sờ vào cục u mềm, anh rụt người lại nín thở vì đau đớn. Sắt Rỉ thấy thế, nhăn mặt thông cảm. Anh ta nói.
- Chúng đã nện anh tại trận ngay tức khắc. Anh mới đi ra chưa đầy năm phút.
- Hắn nêu rõ một cái tên. - Kincade đáp. - Cái tên nghe như là Rossiter.
- Rossiter à? - Sắt Rỉ hỏi lại.
- Eden Rossiter.- Starr nói đầy đủ tên họ. - Chính cái cô mà anh đã điên khùng cứu hôm nay đấy.
- Cô chủ nhân mang tiếng giết người của trại Đinh, người đã giết em trai của DePard! Kincade nhắc lại bằng một giọng thê thảm.
- Giết em trai ông ấy à? – Sắt Rỉ lặp lại.- Bà có đùa đấy không?
- Không đùa đâu. - Starr đáp, vừa nhìn anh ta với ánh mắt thích thú. - Cô ấy bắn Jeff chết vì ghen khi biết anh ta hẹn gặp người khác.
- Theo bà nói thì cô ấy giết em ông DePard vì cố sát - Sắt Rỉ nhíu mày. - Nếu cô ấy giết anh ta thì tại sao cô không bị tù mà vẫn đuợc sống tự do ở đây?
- Ông nội cô ta, ông Jed Rossiter, tạo ra bằng chứng để biện hộ cho việc giết người. Ông ta là người đầu tiên biết đến vụ nổ súng. Truớc khi cảnh sát trưởng đến thì ông ta đã đánh cô ấy, xé nát áo quần của cô, ông ta dàn cảnh để thấy cô ấy như đã bị Jeff hãm hiếp. Rồi ông ta thuê một luật sư hình sự giỏi nhất ở Nevada biện hộ. Ông luật sư này không tìm cách kéo dài vụ án lâu đến ba năm, mà còn thuyết phục đuợc ông chán án tin rằng ở đây sẽ không thể nào có đuợc một hội thẩm đoàn công bằng vô tư. Vụ án phải chuyển đến Tonapah. Thế là câu chuyện của cô ta lặng xuống. Tôi nghe người ta nói rằng cô ấy đã diễn xuất rất ngoạn mục trước vành móng ngựa toà án.
- Khi xảy ra vụ nổ súng không có ai làm chứng sao? - Kincade hỏi, anh thấy muốn biết thêm về vụ này.
- Không có ai hết, - Starr lắc đầu, đáp. - Thói thường hội thẩm đoàn nào cũng vậy, nội chuyện gia đình DePard làm chủ dễ dàng một trong những trang trại lớn nhất ở Nevada và chuyện Jeff là một vận động viên sáng giá, một anh chàng cực kỳ đẹp trai và nổi tiếng là đã đủ làm cho ông ấy thua kiện rồi. Người xưa có nói: Quan toà bắt kẻ có tóc, ai bắt kẻ trọc đầu; kẻ có của bao giờ cũng là kẻ tệ hại nhất. Đối với các quan toà thì chuyện Jeff muốn có gái giờ nào cũng đuợc, chẳng cần ép buộc ai cho nhọc công, là chuyện không thành vấn đề với họ. Họ tuyên bố cô ta vô tội vì lý do cô ta giết người để tự vệ. Chắc anh cũng biết một bản án như thế đã làm cho dân chúng ở đây xôn xao như thế nào. Nói cho cùng là họ rất phẫn nộ.
- Chắc vì thế mà cô ấy không có bạn bè gì hết, - Sắt Rỉ kết luận.
- Bây giờ ông nội cô ta ở đâu? - Kincade thắc mắc hỏi.
- Ông ta chết đã mấy năm rồi và giao quyền cai quản trang trại lại cho Eden. - Starr lại lục tìm trong hộp đồ cấp cứu. - Cần phải băng vết rách trên má anh lại
- Thôi khỏi, đuợc rồi. - Kincade vẩy tay từ chối và nhích người trách. Vì cử động nên anh thấy đau ở xương sườn bị thâm tím, anh phải ngồi yên trở lại, và nói tiếp. - Nếu có thuốc gì chống đau trong hộp, bà cho tôi xin một ít.
- Tôi chỉ có uýtky là thứ chống đau hiệu nghiệm nhất mà thôi, - Starr cười đáp rồi quay qua Sắt Rỉ. - Anh xuống dưới nhà lấy chai rượu giúp tôi. Nói với Roy là tôi nhờ anh.
- Tôi sẽ lên ngay, - Sắt Rỉ hứa rồi đi ra cửa.
Khi cánh cửa đã đóng, Starr lấy trong hộp cấp cứu ra miếng bông sát trùng rồi đến bên Kincade. Chị nói:
- Nếu anh không muốn băng thì ít ra anh cũng nên để tôi lau sạch máu khô trên má anh đi.
Chị đặt một ngón tay dưới càm anh, nâng mặt anh lên. Kincade để cho chị làm, anh nhìn vào mặt chị. Anh hỏi:
- Tại sao bà làm việc này? DePard chắc không thích bà lên đây chăm sóc vết thương cho tôi đâu.
Chị mỉm cười mỉa mai, trề môi, đưa tay chấm nhẹ vào những vết máu khô bám trên má anh.
- Tôi chắc anh không nghĩ là tôi làm việc này vì lòng tốt. - Chị mỉa mai nói. - Anh cứ tin là nếu tôi tốt bụng thì chắc tôi đã bán lòng tốt ấy để kiếm lời gấp hai lần những thứ tôi kiếm được từ lâu lắm rồi.
Kincade cười đáp lại, anh thấy thích lòng ngay thẳng của chị.
- Nếu bà không lên đây với lòng tốt, thì lên với lý do gì?
- Có thể là vì DePard nhờ tôi lên.
- Để bà khuyên tôi ra đi chứ gì? - Kincade nói. - Chắc thế đấy.
- Mà có phải ông ấy muốn anh ra đi không?
- Ông ta đã nói lớn, rõ ràng rồi, - Anh đáp với giọng gay gắt.
Starr đã lau sạch máu trên má anh, chị đứng thẳng người lên, nét mặt bỗng trở nên nghiêm nghị. Chị đáp:
- Kincade này, ông ấy phải lấy anh làm gương cho mọi người, để họ biết điều. Anh đã chống lại ông ta. Ông ta không chịu đâu.
- Thế là bà cho chuyện này không phải là chuyện cá nhân phải không? - anh hỏi châm biếm.
- Không phải.
- Bà nói với ông ta giúp tôi, rằng ông ta là đồ chết tiệt.
Starr cười, chị ném miếng bông sát trùng dùng đã dơ vào cái sọt rác bằng kẽm ở bên cạnh tủ, rồi quay lại nhìn xem khuôn mặt bị thương tích của anh: vết rách nhỏ nằm dài trên gò má cao rẳn rỏi, thịt xung quanh sưng lên, và trên quai hàm, những vết bầm tím bắt đầu hiện rõ.
- Cũng còn may là ông ta đã không ra lệnh cho Sheehan làm tới nhiều hơn nữa.
- Nếu Sắt Rỉ không ra kịp, thì chắc hắn đã làm rồi.
Đúng như lời hứa, Sắt Rỉ quay lại, một chai uýtky trong nách, mười ngón tay giữ chặt ba cái ly.
- Tôi thấy tất cả chúng ta đều có tửu lượng cao. - Anh ta để mấy cái ly lên mặt tủ com-mốt, mở nắp chai, rót rượu vào ba cái ly, rồi đưa cho hai người. Anh nâng ly với Kincade.
- Hãy uống cạn để tống các vết bầm, tống khứ đau đớn đi.
- Rồi, rồi
Kincade khẽ nhếch mép cười, nụ cười méo xệch, rồi anh uống một ngụm uých ky để tang lực, rượu làm anh nóng ran cả cổ họng. Không đợi cho hơi ấm của rượu lan khắp người, anh lấy tay ôm phần bụng bị bầm tím cho khỏi đau, nhích người đến gần đầu gường sắt. anh uống thêm một ngụm uých ky nữa để lấy thêm sức, rồi để cả ly lên mặt tủ com-mốt bằng gỗ thông, nằm ngửa trên chồng gối, hai hàm răng cắn chặt cho khỏi đau.
Sắt Rỉ bình tĩnh nhìn anh, vẻ ái ngại. Anh ta hỏi:
- Anh cảm thấy thế nào?
Kincade thở hắt ra gần như tiếng phì cười. Anh đáp:
- Như bị một còn bò mộng đạp chân lên bụng vậy.
- Xương sườn anh ra sao? Có cái nào gãy không?
Kincade lặng lẽ kiểm tra xem lồng ngực, anh lắng nghe các xương sườn cọ xát với nhau ra sao khi hít vào thở ra. Anh thấy không có gì khác và không có dấu hiệu nhực nhối, bèn lắc đầu.
- Không, chỉ bị bầm dập thôi.
Anh quay qua nhìn Starr, nói với c hị.
- Chắc DePard thắc mắc tại sao bà ở đây lâu. Bà nên xuống báo cáo lại cho ông ta biết.
- Tôi báo cáo cái gì đây? - Mặc dù chị ta gượng gạo mỉm cười, nhưng cặp mắt vẫn gay gắt và dè chừng.
- Nói với ông ta tôi nghe lời yêu cầu của ông ấy, sáng mai tôi sẽ trả phòng laị cho bà và từ giã thị trấn Friendly này. Starr có vẻ cân nhắc lời anh nói, nhưng rồi chị gật đầu với vẻ hai lòng. Chị đáp:
- Tôi sẽ nói với ông ta như thế. - Chị để ly rượu còn nguyên lên mặt tủ côm-mốt. - Tôi rất buồn khi phải chia tay anh, nhưng đây là cách hay nhất.- Mặt chị trở nên dịu dàng.
- Hãy cẩn thận nhé. Kincade.
- Tôi sẽ cẩn thận.
Sắt Rỉ mở cửa cho chị. Starr bước ra khỏi cửa, trong phòng vẫn còn phảng ohất mùi nước hoa. chị ta vừa đi khuất, sắt Rỉ liền vui vẻ nhìn Kincade.
- Vậy sáng mai anh đi à? - Sắt Rỉ hỏi, nhưng anh ta biết việc sẽ xảy ra như thế nào rồi.
- Việc đầu tiên là thế. - Kincade gật đầu, miệng cố mĩn cười. - Eden Rossiter đã có việc cho tôi làm ở trại Đinh.
Những đốm bụi nhảy nhót lấp lánh trong luồng nắng mặt trời ban mai chiếu qua cửa sổ ở tầng hai. Trên đường phố bên dưới, tiếng xe nổ giòn phá tan bầu không khí yên tĩnh buổi sáng sớm trong thị trấn. Starr thủng thỉnh bước đến cửa sổ, đứng tựa vai dưới manh áo lụa vào khung cửa, mấy ngón tay ôm quanh tách cà phê nóng.
Chiếc xe chạy lui khỏi khách sạn Lucky Starr, trở lại con đường phố chính. Đứng một trong góc cửa, Starr không thấy được người lái xe, nhưng chị nhận ra chiếc xe. Chiếc xe của người khách lạ. Kincade.
Anh ta ra đi. Chị đành quên đi nỗi nuối tiếc, ước ao, không cho nó mọc rễ sâu trong lòng chị. Nhưng chị vẫn đứng ở cửa sổ nhìn chiếc xe của Kincade tiến gần đến ngã tư, chiếc xe chạy chầm chậm, rồi rẽ "phải" chạy theo con đường lên phía bắc của thị trấn. Con đường dẫn đến nhà Rossiter.
" Thằng Khùng". Starr nghĩ, nhưng chị lại cười, nụ cười chỉ ních đôi môi một tí
- Có tiếng xe hơi chạy phải không? - DePard hỏi khi vừa trong phòng tắm bước ra, lão tắm rửa xong và mặc quần áo chỉnh tề. - Xe ai thế? Em có thấy không? - Lão uể oải hỏi.
- Xe của Kincade. - Starr rời khỏi cửa sổ, bước về phía DePard, chiếc áo lụa ngắn kêu sột soạt khi chị bước đi.
Cà phê đã dọn sẵn trên bàn có lót kính trong buồng ngủ. DePard bước đến, rót thêm cà phê vào tàch.
- Chắc nó rời thị trấn chứ gì?
- Nó còn cách nào nữa không?
Starr cố tình tránh không trả lời thẳng. Hiếm khi DePard ở lại với chị lắm, và bây giờ chị không có thì giờ để cùng lão đôi co với nhau nữa.
Starr không bàn về chuyện này nữa, chị hỏi:
- Anh định ăn sáng món gì đây?