Hoa Thảo Nguyên

Chương 26

 

Sau sáu ngày đi, họ chỉ còn một ngày tròn nữa là hoàn thành kế hoạch. Sau một giờ trưa một chút, họ ra khỏi chỗ cắm trại nghỉ trưa, như mọi khi chỉ để lại lão Jack lo thu xếp lò bệ ở toa nhà bếp và nấu nước sôi xong mới đi theo đoàn.

Kincade cưỡi ngựa lùa chung đàn với Rỉ Sắt, hai người làm việc khá thoải mái vì lỡ có con bò nào bỏ đàn chạy đi thì họ liền lùa vào ngay. Họ đang đến một vùng đồng bằng thoải thoải dưới bầu trời xanh mênh mông. Khoảng mười con linh dương có sừng chĩa ra thành nhiều nhánh đang đứng trên đỉnh đồi một ngọn đồi giương mắt nhìn đàn bò đi qua, vẻ ngạc nhiên cố hữu, đuôi giương lên vẫy vẫy…

Rời khỏi chỗ cắm trại nghỉ trưa hơn một giờ, Bob Waters từ đầu đoàn phi ngựa quay lại. Anh ta dừng lại, cho ngựa chạy song song với Kincade. Anh vừa quay mặt nhìn lui đằng sau vừa hỏi:

- Cô chủ muốn biết có dấu hiệu gì của lão Jack Hoang Dã đi theo sau ta không?

- Không – Kincade nhìn lui – Thế nào lão cũng theo kịp chúng ta thôi.

- Tôi cũng nghĩ thế nhưng tốt hơn là tôi nên quay lui xem sao. Có thể lão ấy cần người giúp sức.

- Tôi đi với anh – Kincade đáp rồi gọi lớn nói với Sắt Rỉ. – Chúng tôi quay lui tìm toa xe nhà bếp. Anh canh chừng Rossiter nhé.

Rỉ Sắt đưa tay lên vẫy để trả lời là anh đã nghe. Cả Kincade và anh quản bò phi ngựa quay lui. Khi họ đến gần chỗ cắm trại nghỉ trưa thì họ trông thấy chiếc toa xe dùng làm nhà bếp với chỉ một con ngựa đang đứng vào xe mà thôi. Con ngựa kia đã đi mất. Cả lão đầu bếp cũng không có. Kincade nhảy xuống ngựa, đến kiểm tra con ngựa đầu tiên, xem có bị què quặt gì không, rồi đi vòng quanh toa xe để xem có gì hư hỏng không. Bob Waters xem giấu vết trên đường xem lão Jack đã bỏ đi.

Bob vươn thẳng người lên, chau mày nhìn về hướng Tây:

- Tôi không phải là nhà thám tử đại tài, nhưng tôi thấy hình như lão ta đã tháo một con ngựa và cưỡi đi về hướng Tây.

- Tôi đã tìm ra lý do rồi

Kincade nhìn vào những mảnh chai đựng nước cốt va ni vỡ nằm dải dác trên mặt đất sau toa xe. Khi anh quản bò đến bên anh, Kincade nhìn cánh cửa tủ đựng thức ăn bật mở tung ra ở phía sau toa xe

- Chắc là cái chốt tủ bị gẫy và nguồn va ni đổ tung ra hết khi xe lên cái dốc này.

- Tôi cá mười ăn một là lão ta đến quán rượu ở Gerlach, hay là đến chỗ nào có rượu ở ngoài ấy – Bob Waters chửi thề nho nhỏ một câu ngắn gọn - Lão lấy luôn cả cái yên ngựa mắc dịch ở trên lưng con ngựa rồi, mà chúng ta thì lại không có yên thừa để mang theo. Con Mỹ Kiều già này khoẻ đấy, – Anh ta vẫy tay chỉ con ngựa còn đứng trước toa xe. – Nhưng nó không đủ sức để kéo toa xe một mình. Chúng ta phải để toa xe lại và chỉ mang theo thực phẩm dự trữ mà thôi.

- Yên chở hàng còn ở sau này – Kincade nhớ ra - Chỉ hai ngày nữa là chúng ta đã đến Oregon rồi. Chỉ cần thức ăn ba ngày. Chúng ta chỉ chất lên ngựa thức ăn vừa đủ khi chúng ta đến đấy thôi.

- Chúng ta bắt tay ngay đi - anh quản bò nói rồi thở dài với vẻ ghê tởm. – Lão đầu bếp mắc dịch ấy nên đem về cho tôi hai chai whisky mới phải.

Khi hai người theo kịp đoàn bò, Bob Waters trình bày cho Eden nghe sự tình, rồi nói tiếp:

- Tôi đã để lại giấy tờ gắn vào toa xe cho biết chiếc xe của ai, để khi trở về chúng ta sẽ lấy lại. Tôi sợ có chủ trại nào đi qua bắt gặp, nghĩ là xe bị bỏ, rồi lấy mất.

- Nếu ta may mắm thì không ai trông thấy.

Thâm tâm Eden cũng mong như thế. Cô không muốn có ai trông thấy, họ sẽ thấy làm lạ rồi phao lên, ngay cả khi họ đã gần đến nơi rồi, cô cũng không muốn.

Đêm ấy Sắt Rỉ được chỉ định làm nhiệm vụ nấu nướng. Nhưng anh không có cái lò ga sài sang mà phải nhóm bếp lộ thiên.

- Đến giờ ăn - Vince đưa bánh nướng lên cao rồi khinh bỉ nói - Bánh quái gì lạ lùng thế này? – Cái bánh nướng ngoài thì cháy, mà bên trong bột còn sống. Bánh này, không ăn được.

Sắt Rỉ thấy mọi người vây xung quanh nhìn mình, anh nổi giận, nói:

- Nếu anh thấy làm được ngon hơn thì làm đi.

Vừa mệt vừa giận, Eden nổ:

- Vince, ngậm miệng lại và ăn đi. Không ai trong chúng ta nấu ngon hơn thế này được đâu. Mà phàn nàn thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Vince càu nhàu một mình, gã múc lên một thìa đậu. Cũng giống như bánh nướng, đậu nửa cháy nửa sống. Không ai thèm đến múc ăn lần hai hết.

Gần giữa buổi sáng hôm sau, họ đến xa lộ gần giáp ranh giới phía Bắc của tiểu bang. Quan sát phía trước, Eden nhìn cả hai phía, cô nhìn xa đến mấy dặm không thấy có một chiếc xe nào. Cô chỉ thấy cái mái vòm của một trạm xăng tổng hợp và một cửa hàng nhu yếu phẩm cách đấy gần một dặm nằm ở mép đường.

Bob Waters phi ngựa lên, đàn bò đi thành một hàng dài phía sau anh. Khi anh ghìm cương dừng lại bên cạnh Eden, cô liền ra lệnh:

- Đường đang rộng rãi. Chúng ta để hai người ở trên xa lộ, mỗi người ở một bên đoàn bò để đề phòng có xe hơi chạy đến. Tôi muốn bò đi qua nhanh ngay. Cách đây đi về phía Bắc có một lòng chảo lớn. Chúng ta sẽ nghỉ trưa ở đấy.

- Tuân lệnh. – Bob Waters lập tức quay lại cho lệnh đặc biệt của chính mình - Chúng ta cho bò qua đường ngay. Cô chủ đã quyết định. Cô ấy sẽ dẫn đường đi. Al, Kincade, tôi cần hai anh thúc những con dẫn đầu. Khi chúng qua đường rồi, hai anh để cho chúng đi, lên xa lộ đứng cạnh hai bên. Còn chúng ta thúc những con đi sau. Không được chậm trễ nữa. Thúc chúng chạy nhanh lên. – Anh ta ngừng lại một lát - Có ai hỏi thêm gì không? Khi không thấy ai hỏi gì, anh ta gật đầu - Tốt, chúng ta di chuyển.

Những con bò một tuổi dẫn đầu nghi ngại nhìn hè đường, rồi chạy qua không gây trở ngại gì. Kincade ghìm dây cương cho ngựa quay nửa vòng, rồi đứng lại trên đường cách đàn bò mấy mét, canh đoàn bò tuôn qua, đằng sau có những người khác thúc chúng.

Mặt đường chiều thắng xuống, hơi nóng dưới mặt đường bốc lên hừng hực. Ánh nắng từ mặt đường tráng nhựa phản chiếu lên thành một lớp hơi nóng lung linh. Al đứng bên kia trông đàn bò, méo mó. Không thành hình nữa.

Vince vừa phi ngựa trên xa lộ vừa huýt gió, rồi quành lại đến gần bên Al:

- Ông Al, ông có tiền đấy không?

- Có một ít, mà sao? – Al lo lắng nhìn gã.

- Cửa hàng bán nhu yếu phẩm bên đường đàng kia kìa… họ có bán bánh pizza đấy. Không biết ông sao, chứ tôi hồi sáng ăn các thứ dai dách mà Waters gọi là bánh rán, tôi chịu hết nổi, nên tôi định mua một ít bánh ngon để ăn trưa nay. Tôi chỉ có đủ tiền mua hai cái. Nếu mọi người cũng đói như tôi, tôi sẽ mua nhiều thêm cho. Ông có muốn góp vào hay không?

Al lục trong túi lấy ra hai tờ giấy bạc nhàu nhò. Ông ta đưa cho Vince:

- Đừng có tiêu. Cay lắm.

- Cảm ơn. – Vince quay ngựa rời khỏi xa lộ rồi thúc ngựa phóng đi.

Phía bên kia đàn bò, khi Kincade nhìn thấy Vince phóng ngựa đi anh đứng trên hai bàn đạp, la lớn hỏi Al:

- Rossister đi đâu thế?

- Đi mua bánh pizza - Al hét trả lời lại.

Kincade chửi thề rồi nán lại không đuổi theo gã, vì khi ấy anh nghe có tiếng một chiếc xe hơi chạy đến ở phía sau anh. Anh nhìn lui và thấy một chiếc xe cắm trại đang từ từ dừng lại.

Một chú bé 10 tuổi thò đầu ra khỏi cửa xe.

- Kìa, bố! Một chuyến lùa bò thực sự có cả người chăn bò và các thứ.

Hết kiên nhẫn, Kincade cố nhìn những người cưỡi ngựa, mãi lâu mới thấy được Sắt Rỉ. Anh hét to lên vẫy tay cho đến khi Sắt Rỉ đưa cao tay lên đáp lại.

- Rossiter - anh la lên đưa tay chỉ người đang cưỡi ngựa phi về phía cửa hàng nhu yếu phẩm - Đuổi theo hắn đi.

Sắt Rỉ vội vàng phi ngựa đuổi theo Rossiter. Con bò cuối cùng qua khỏi xa lộ, Kincade cho ngựa theo sau, anh tin thế nào Sắt Rỉ cũng không để cho Rossiter chạy khỏi.

Ở chỗ cắm trại nghỉ trưa, đàn bò hỗn hợp toả ra trong thung lũng đầy cỏ, đoàn người tụ lại một chỗ nghỉ ngơi. Kincade nhìn lên mép thung lũng, người căng thẳng, hồi hộp, mong ngóng từng phút từng giây. Rồi anh nghe có tiếng vó ngựa. Một lát sau, Vince xuất hiện trên đỉnh đồi, tay đưa cao bốn hộp giấy đựng bánh pizza buộc lại trong một sợi giây. Sắt Rỉ phi ngựa phía sau Vince một thùng lạnh đựng bia bọt lắc lư trên yên trước mặt anh. Vince nhảy xuống ngựa.

- Bánh pizza và bia lạnh. Thế này mới gọi là ăn ngon chứ.

Deke bước đến lấy thùng bia lạnh ở Sắt Rỉ và lập tức mở nắp thùng, lấy ra một bao bia ướp lạnh.

Khi còn lại một mình với Sắt Rỉ, Kincade hỏi:

- Có vấn đề gì khó khăn không?

- Không. Khi tôi đến thì hắn đang đứng trong cửa hàng.

Kincade lấy mũ ra đưa tay vuốt tóc, mắt liếc sang Rossiter. Linh tính cho anh biết không nên tin con người này, không nên tin vào hành động bề ngoài của hắn. Eden đến với Vince, mũ cô hất ra đằng sau. Cô cười khi cố đưa tay hứng dải phó mát chảy dài từ miếng bánh trên tay đến miệng cô.

- Anh có nghĩ là hắn đã gọi điện thoại không?

Sắt Rỉ ngẫm nghĩ rồi đáp:

- Khi tôi đến đấy thì hắn đã gọi mua bánh pizza rồi. Có thể hắn có đủ thì giờ để gọi điện thoại, nhưng chắc là chỉ nói thật nhanh mới được. – Anh nhìn Kincade - Anh nghĩ là hắn gọi điện cho DePard để báo hiệu ta ở đâu à?

- Ý định của hắn là thế đấy - anh bực tức đáp - Hắn muốn làm thế để phá đám tôi.

- Theo anh thì chúng ta nên làm gì?

- Chỉ canh chừng hành động của DePard. Chúng ta chẳng thể làm gì hơn – Anh vỗ một tay lên vai Sắt Rỉ rồi nói tiếp - Đi đi. Đến ăn bánh uống bia kẻo hết.

Chiếc Cadillac màu vàng phóng qua bãi cỏ xô thơm, làm tung lên một dải bụi sau đuôi xe trông như một tấm biểu ngữ. DePard cúi người trên tay lái, mắt đăm đăm nhìn vào các bãi nhốt thú ở ngay trước mặt lão. Khi đến gần, lão cho xe chạy chậm lại rồi đặt tay lên còi, một hồi còi dài vang lên, át cả tiếng ồn do bò rống và tiếng ra lệnh gay gắt.

Sheehan ngồi ngất ngểu trên con ngựa hồng lớn, gác một chân trên giá yên trong khi canh chừng công việc trong các bãi nhốt. Khi gã nghe tiếng còi xe hơi, gã liền giật mình quay đầu nhìn lui. Gã nhìn ra chiếc xe Cadillac, lập tức gã xoài chân thúc con ngựa thiến chạy đến đón vừa khi chiếc xe dừng lại.

DePard hạ kính cửa xuống. Nóng và bụi ùa vào. Lão nói:

- Starr vừa gọi điện thoại đến nhà - Giọng lão tức giận. – Eden Rossiter đang lùa bò đi bán. Bây giờ nó đã gần đến biên giới bang Oregon rồi.

Sheehan sững người, đoạn gã nhảy xuống ngựa. Gã gọi một nhân viên làm việc trong bãi nhốt:

- Frazier, hãy coi chừng con ngựa cho tôi. – Ra lệnh xong, gã leo lên xe và đóng mạnh cửa lại. DePard nói vắn tắt tin mà Starr đã chuyển cho lão. Rồi gã nói tiếp:

- Đáng ra chúng ta phải tiên đoán được hành động mạo hiểm liều lĩnh như thế này của nó kia.

- Một chuyến lùa bò đi - Sheehan lặp lại, giọng nói tỏ ra là gã vẫn chưa tin được - Nó đã đến gần biên giới chưa?

- Gần, Starr chỉ nói thế. Tức là có thể cách hai dặm hoặc là hai mươi dặm. – DePard cho xe lùi, rồi chạy về phía bộ tham mưu của trại Kim Cương D - Mở máy truyền tin gọi Pete đi - Gã cáu kỉnh ra lệnh. – Nói với hắn chuẩn bị máy bay, đổ nguyên liệu đầy vào và cho máy nổ đi. Chúng ta sẽ đến đấy - lão nhìn đồng hồ - Hai mươi phút nữa.

Bóng chiếc cây sồi hai động cơ quét trên dải Sa Mạc Đá Đen trắng hểu buồn tẻ, và băng qua dãy núi lởm chởm đã granite ở bên kia sa mạc, rồi bay dọc theo thung lũng dài rộng. Để nhìn rõ, Công tước DePard cho máy bay hạ xuống thấp hơn, mắt lão luôn luôn di động, tìm tòi quan sát khắp vùng đất ở dưới để tìm cho ra dấu vết đàn bò di chuyển và những người cưỡi ngựa đi theo. Cặp kính râm kiểu quan sát viên trên mặt lão che ánh nắng chói chang của mặt trời buổi chiều.

Sheehan ngồi bên phải lão, cũng quan sát ở phía bên kia máy bay.

- Chúng ta đến xa lộ luôn đi

- Biết rồi. – DePard trả lời gắt gỏng.

- Ông đã thấy gì chưa?

- Chúng ta sẽ thấy. Chúng không thể dấu cả đàn bò nhiều như thế ở giữa một vùng trống trải như thế này được - DePard nói vừa cho máy bay qua xa lộ rồi bay nhanh tới phía trước.

- Có thể chúng ta đi sai vùng rồi, – Sheehan có ý kiến.

- Chúng ta đi cho hết đoạn này. Nếu không tìm thấy chúng, chúng ta sẽ bay rộng ra, tìm nhiều khu vực trong núi. Nhưng tôi vẫn tin là chúng theo con đường này. Đường này có thể đi nhanh hơn, mà theo nó thì phải đi cho thật nhanh. Nó định sẽ đến nơi rồi trở về trước khi tôi biết nó đi. – Lão chồm tới phía trước, chú ý nhìn một dải đen dài in trên nền màu vàng hung của của đồng cỏ vùng Cao Nguyên. – Này xem, cái gì kia?

- Ở đâu? – Sheehan vươn cổ, cố nhìn.

- Nhìn theo hướng kim đồng hồ ở khoảng giữa số 10 và số 11. – DePard xác định vị trí cho gã thấy. – Tôi cho máy bay hạ thấp chút nữa. – Lão cho đầu máy bay chúc xuống thật thấp.

- Tôi thấy rồi - Sheehan chúi mũi vào sát tấm kính chắn gió, gã nói nhanh khi thấy đàn bò. – Chính là chúng rồi.

- Xem thật kỹ kẻo lầm với chủ trại khác lùa bò đi. DePard cho máy bay nghiêng một bên cánh để nhìn rõ hơn khi họ bay đến gần đàn bò, chỉ cách mặt đất khoảng chưa đầy 500 mét. Sheehan hướng ống nhòm nhìn vào những người cưỡi ngựa ở dưới.

- Đúng là Rossiter rồi. Cả Al Bender dưới ấy nữa. – Sheehan nêu đích danh - Tôi biết chắc chắn lão còn làm cho con mẹ ấy mà.

- Bây giờ ta đã biết chắc nó ở đâu rồi, nhưng nó sẽ đi đâu? Theo tôi chỗ thấy thì nó có thể đến hai chỗ, nó sẽ đến Trạm mua bán đồng bằng Miền Đông, hay là …

- Tôi cam đoan nó đến Trạm Ike Bedford - Sheehan nói, vừa đưa tay chỉ. – Nó sẽ đi theo con đường bên kia rặng núi. Nếu nó qua đèo, nó sẽ đến đấy nhanh lắm là ngày mai.

DePard bay lên cao hơn để vượt rặng núi vắt ngang, rồi bay đến một đám nhà ở bên kia núi cách khoảng 7 dặm, quanh đám nhà này có những bãi nhốt trông như hình những que diêm. Lão cho máy bay lượn vòng quanh khu nhà, nhìn xem thật kỹ rồi đáp:

- Anh nói đúng. Thế nào chúng nó cũng đến Bedford.

- Thưa Ông DePard, thế là ông thành công rồi. – Sheehan dựa ngửa ra ghế ngồi với vẻ khoái trá ra mặt. – Ta chỉ còn thuyết phục trạm Bedford từ chối không nhận mua bò của nó. Nó sẽ kẹt ở đấy. Không ai để cho bò của nó ăn cỏ lâu đâu. Ông sẽ bàn với họ để ép nó.

- Tôi biết rồi - DePard lượn quanh thêm một vòng nữa, rồi bay trở lại con đường Eden Rossiter sẽ đi. Gần đến rặng núi, lão cho bay thật thấp để quan sát khoảng hở giữa rặng đèo và con dốc dễ đi ở cạnh con đèo. – Nó sẽ mất một ngày mới qua hết rặng núi này. Nó sẽ lùa bò qua đèo - Lão khẳng định, chấp nhận ý kiến của Sheehan hồi nãy.

Đoàn bò lại xuất hiện thành một vết đen dài trước mắt lão một đoạn gần đấy. DePard cho máy bay nhằm vào đàn bò lao xuống thấp để gây tiếng ồn cho bò sợ.

- Ông làm gì thế? – Sheehan chống lại hành động của lão khi gã thấy những người ở dưới ngẩng mặt ngó lên. – Chúng sẽ nhận ra chúng ta đấy.

- Tôi muốn cho con ấy biết - DePard cười, lão lại cho máy bay bay lên và nhằm hướng bay về trại Kim Cương D. – Anh biết bây giờ nó sẽ làm gì không?

- Làm gì?

- Nó sẽ lùa bò qua đèo ngay đêm nay để sáng mai kịp đến Trạm Bedford.

- Nó cũng chẳng được xơ múi gì. Giờ này thì Trạm Bedford đã nằm trong túi của ông rồi.

- Tôi biết thế - DePard cho máy bay cất cánh bay cao lên và chỉnh nút bình phi để bay cho êm, rồi lão nói tiếp - Chúng ta còn chất nổ ở nhà chứ?

Chiếc máy bay liệng thấp xuống đã làm cho đàn bò khiếp đảm, chúng chạy toán loạn. Phải mất hơn hai mươi phút mới dồn được chúng lại và làm cho chúng hết hoảng sợ. Eden đến đứng với những người chốt ở một bên đàn bò gần đấy, cô ghìm cương cho ngựa nghỉ ngơi một chút. Chậm mất rồi, cô thấy Kincade đang đứng bên kia, Walker, Sắt Rỉ và anh trai cô. Bob Waters lên tiếng nhận xét:

- Chúng có vẻ như đã hoàn hồn lại được rồi.

- Đúng thế thì ít phút nữa chúng ta sẽ di chuyển lại - Cô lén nhìn Al Bender đang cưỡi ngựa chạy chầm chậm quanh đàn bò.

- Chính DePard ngồi trong máy bay. – Vince nhìn cô với ánh mắt như muốn nói đáng ra em phải nghe anh mới phải.

- Tôi biết. Chữ trại Kim Cương D to tướng in ở sau đuôi máy bay thì ai mà không thấy.

Kincade liếc mắt nhìn Vince, anh trầm ngâm nói:

- Tôi phân vân không biết tại sao lão ta biết rõ chỗ chúng ta nhỉ. Chắc anh không gọi điện thoại nhanh ở tiệm bán nhu yếu phẩm để báo cho hắn biết chứ?

Tức tối, Vince ngồi thẳng người trên lưng ngựa, gã đáp:

- Tôi không gọi DePard.

Kincade giễu cợt hỏi:

- Chúng ta có cần phân tích chứng minh cho rõ cội nguồn không?

- Cái gì làm cho anh tin chắc là chính tôi? Tại sao không nghi đấy là do lão Jack? Hay là vì giấy tờ của Bob Waters để lại ở toa xe nhà bếp?

Eden xen vào chấm dứt cuộc cãi cọ:

- Không đặt vấn đề tại sao DePard biết nữa. Càng thêm lắm chuyện mà thôi. Lão đã biết rõ rồi, vậy bây giờ ta tính chuyện đối phó với lão.

- Đối phó như thế nào? – Vince chế giễu hỏi.

Eden đã nghĩ đến biện pháp đối phó. Thực vậy, khi cô nhận ra chiếc máy bay hai động cơ thì cô đã nghĩ đến biện pháp rồi.

- Nếu chúng ta cứ tiếp tục đi qua đèo trong đêm nay thì chúng ta có thể sẽ đến bãi thu mua trước khi DePard tiếp xúc được với trạm Bedford.

Vince trợn mắt nhìn cô:

- Em điên rồi sao?

- Tôi thấy chỉ có con đường này may ra mới thành công mà thôi. – Eden thấy Vince đang sửa soạn cãi lại, cô không cho gã lên tiếng, mà nói tiếp - Anh và Kincade giúp DeKe một tay chọn ngựa trù bị. – Cô hất đầu ra dấu chỉ về phía đàn ngựa phòng hờ còn đứng ngơ ngác cách đàn bò khoảng một phần tư dặm.

- Anh nghe lệnh bà chủ rồi chứ - Kincade hỏi Vince khi thấy gã cứ ngần ngừ.

Vince hằn học nhìn anh rồi thúc ngựa quay đi, cho ngựa phi nhanh, Kincade theo sau gã.

- Tôi đi quanh đàn bò một vòng xem sao. – Bob Waters nói rồi thúc ngựa chạy song song theo đàn bò.

Sắt Rỉ nghiêng bộ mặt đầy tàn nhang về phía Eden, khoé môi anh lún sâu xuống như thể đang mỉm cười.

- Cô đã rảnh tay với mọi người rồi. Chắc cô cần tôi đi nốt luôn.

Nhận xét của anh ta có phần đúng. Nhưng khi nghe anh nói, cô lại cảm thấy khó chịu, cô giả vờ ra vẻ không đúng thế:

- Tôi không biết tại sao anh lại có ý nghĩ ấy.

- Kincade thường nói với tôi là thỉnh thoảng tôi hay nói tầm bậy. – Anh ta nhìn thấy miệng cô mím lại - cô không thích tôi đả động đến anh ta, phải không? Không để cho cô kịp lên tiếng phản bác, Sắt Rỉ tiếp tục - Tôi hy vọng cô nên hoà giải với anh ấy.

- Tôi không hiểu anh muốn nói cái gì.

- Ồ, tôi biết cô hiểu. – Anh ta cười. – Tôi biết anh ấy đã yêu cô. Khi Marcie chết, tất cả những tình cảm tốt đẹp trong lòng anh ấy đều tiêu tan hết. Nhưng tôi thấy những tình cảm ấy lại hiện ra trong mắt anh ấy khi anh ấy nhìn cô.

Thật tình đây không phải là chuyện có thể nói thoải mái với người khác. Thế nhưng cô không muốn chấm dứt câu chuyện và bỏ đi. Cô bèn hỏi:

- Anh biết em gái anh ấy à?

- Tôi yêu Marcie từ ngày còn học trung học. Nhưng cô ấy không đáp lại tình yêu của tôi. Với cô ấy, tôi như một người anh trai mà thôi.

Eden tưởng sẽ nghe anh ta nói lên những lời gay gắt nhưng cô chỉ thấy lời anh ta tỏ ra luyến tiếc mà thôi.

- Vậy thì chắc anh ghét Vince như Kincade chứ gì?

- Không. Nhiều lần tôi muốn ghét thật. Hình như một hay hai lần gì đó - Rỉ Sắt nhìn nhận - Nhưng chớ gì cô trông thấy Marcie sung sướng biết bao khi cô ta gặp Vince. Làm sao tôi ghét được một người đàn ông có thể làm cho một phụ nữ được hạnh phúc đã chứ? Cô phải nghĩ là cô ấy yêu đời lắm - Anh ta cười khi nhớ lại chuyện cũ, và nụ cười của anh ta vẻ hài lòng.

- Nhưng… – Eden bối rối ra mặt. – Khi Vince ra đi thì anh ấy đã làm cho cô ta đau khổ lắm mà.

- Tôi biết - Sắt Rỉ gật đầu. – Tôi lại còn biết là nếu Marcie còn sống, chắc cô ấy cũng không ghét anh cô đâu. Cô ta đau khổ thật đấy nhưng không ghét anh cô đâu.

- Anh có vẻ tin chắc quá nhỉ.

- Tôi tin chắc như thế. Tôi hiểu Marcie, và tôi hiểu Kincade. Cô đã nói với anh ấy nhiều điều thật khó cho anh ấy thông cảm. Ngay khi nghe cô nói, anh ấy đã tức điên lên được. Nhưng rồi sau một thời gian suy ngẫm, anh ấy đã bình tĩnh trở lại.

- Tôi chỉ muốn anh ấy để cho anh trai tôi được yên. Tôi không quan tâm đến chuyện gì khác của anh ấy hết. – Cô không muốn bạn của Kincade có ác cảm với mình.

- Cô nói được như thế sao? - Rỉ Sắt nhìn ra xa xa. – Khi cô có người thân yêu chết đi mà cô nghĩ được những chuyện gây ra cái chết cho họ như thế này thì cũng buồn cười thật.

- Những chuyện gây ra cái chết như thế này cô phải lấy làm buồn, lấy làm ân hận mới phải chứ. Cô cần tự hỏi, phải chăng có gì đấy cô nên nói, có gì đấy cô nên làm mới phải. Thế mà chuyện này cô lại nói như thế thì quả thật là mâu thuẫn - anh lập luận. – Marcie là cô gái bao giờ cũng trầm tĩnh và nhút nhát. Ngay trước khi bị gãy chân, cô ấy đã không dễ dàng kết bạn với ai rồi. Còn sau đó thì … chuyện què quặt lại càng làm cô ấy ngại ngùng hơn nữa khi gặp người cô không quen biết. Tôi nghĩ là Kincade và tôi, cả hai đều có lỗi là không bảo vệ cô ấy được chu đáo.

- Chuyện dễ hiểu thôi.

- Khi cô ấy gặp anh trai cô, cô ta như đoá hồng nở rộ dưới ánh mặt trời. Tình yêu làm cho cô ta phấn chấn. Tình yêu mất đi khiến cô ta đau đớn ủ dột. Tôi sẵn sàng đến để an ủi cô ấy, – Anh ta nhìn Eden, giọng nghẹn ngào, mắt lạnh lùng chua xót - Nếu cô ấy chỉ đưa tay ra là tôi đến với cô ấy ngay. Tôi thấy đây là điều làm cho tôi luyến tiếc nhất. Vì cô ấy không thể tự đưa tay ra được. Là vì cô ấy sợ, chắc cô hiểu rồi. Cô ấy bị đau khổ, quá đau khổ đến nỗi cô sợ đưa tay vịn bất cứ người nào. Và chính thế mà tôi nghĩ trường hợp của cô, cô cần phải đưa tay ra trước nhất. Cô hãy nhớ điều này, cô Rossiter ạ, Marcie đã không đưa tay ra mà bị thế đấy.

Anh cúi xuống giật cương cho ngựa quay đầu, chầm chậm đi vòng quanh đàn bò. Eden nhìn theo anh ta, lòng cảm thấy đau đớn.

Đàn bò như một dòng thuỷ triều đen dâng lên từ từ trên sườn núi. Tiếng chân thú gõ rầm rập đều đều, chốc chốc có tiếng móng trượt trên đá. Trên bầu trời chỉ có mảnh trăng non treo lơ lửng, cho nên trời tối đen, gió nhẹ thổi qua ngon đèo trước mắt họ gây se lạnh như báo trước mùa đông sắp đến.

Eden cưỡi ngựa ở phía trước đàn bò. Xa xa phía trước cô, ở đầu đàn, Bob Waters mờ mờ hiện ra dưới ánh sao. Nhìn thấy bóng anh ta nhấp nhô phía trước, Eden quên bớt nỗi mệt mỏi trong người. Toán đi đầu đã lên đến gần đỉnh đèo.

Mặt đất dưới chân ngựa đã hơi bằng phẳng, và số bò đi gần cô nhất đã có thể bắt đầu chạy nhanh, làm như chúng biết cuộc leo núi lâu dài này sắp chấm dứt vậy. Ngựa cô cũng tỏ ra hăng hái, bước nhanh hơn. Eden mỉm cười lại nhìn ra phía trước, chợt cô thấy một ánh sao băng chạy theo hình vòng cung ngang bầu trời rồi mất dạng dưới đỉnh đèo.

Bob Waters quành ngựa lại, đưa cao cánh tay lên trời, anh ta la lên:

- Coi chừng!

Eden giật mình, cho ngựa dừng lại. Ngay lúc ấy, phát ra một tiếng nổ long trời lở đất, làm mọi người điếc cả tai. Một bên ngọn đèo, đất đá tung lên trời rơi xuống như mưa.

Con ngựa của Eden chồm thẳng lên đứng ở hai chân sau, vặn mình lại khi nghe tiếng nổ. Một hồi các tiếng nổ tiếp theo vang lên làm rung chuyển cả bầu trời và làm bắn tung lên cao từng đám đất khác. Hoảng hồn, Eden níu chặt sau lưng ngựa, cố giữ thăng bằng khi con ngựa vùng vằng tung mình lên không trung lại. Đoàn bò chạy toán loạn đã chắn đường chạy trốn của nó. Nhiều con khác lại chen chúc vào bên nó. Đâu đó, con chó sủa vang.

Kincade ở phía bên kia đàn bò, anh thấy khuôn mặt của Eden tái mét khi con ngựa lại tung cao lên trời, rồi hạ xuống và biến mất sau đám bò đen đông đúc. Con ngựa của Eden ngã nhào xuống đất. Eden cũng đã té nhào xuống. Anh sợ khiếp cả người.

Kincade cũng rất khó điều khiển được con ngựa của mình trong lúc anh quất roi cho ngựa băng qua đám bò khiếp đảm chạy toán loạn như một dòng nước xoáy thì mắt anh vẫn dán vào chỗ Eden vừa biến mất. Trong thâm tâm, anh vẫn hy vọng, tin tưởng chẳng bao lâu nữa anh sẽ lại thấy cô hiện ra, chống lại đàn bò đang tuôn vào cô, tay vung cây roi ngựa để bò tránh đi dành cho cô một chỗ an toàn giữa bày bò như vùng biển đen. Nhưng từng giây từng phút trôi qua cảnh này không xảy ra, anh lại càng lo thêm.

Liều mạng để đến được chỗ cô, anh cho ngựa băng qua chõ đàn bò thưa dần, quất roi thúc đinh chửi thề. Băng qua được nửa đường, anh thấy con ngựa của Eden một mình chạy đi. Anh không để ý đến tiếng nổ đã hết, mà chỉ có nghe tiếng chân bò chạy rầm rầm ồn ào một cách lạ lùng, và nghe tiếng chúng chen chúc nhau. Xa xa dưới sườn đèo vẳng lên tiếng chó sủa, tiếng la hét và tiếng huýt gió lanh lảnh của những người cưỡi ngựa áp tải, đang cố xua bò trở lại và chặn không cho chúng chạy lung tung.

Kincade chợt thấy một người cưỡi ngựa từ sau vách núi một khúc quanh của con đèo phi xuống. Gã phi ngựa thật nhanh và ngựa chưa kịp dừng hẳn thì gã đã nhảy xuống khỏi yên. Eden nằm bất động trên mặt đất. Mặt cô tái mét trong đêm tối. Kincade đến bên cô chỉ sau người cưỡi ngựa kia một tích tắc đồng hồ, người ấy đang quì bên cạnh cô.

Anh phóng ra khỏi lưng ngựa, tim đập thình thịch vì lo sợ đến chết được. Anh kêu lên:

- Eden!

Kincade chưa kịp quì xuống bên người có thì Vince đã quắc mắt nhìn anh, chặn anh lại:

- Tránh ra! Anh đừng đến gần cô ấy. – Gã đỡ cô lên, cẩn thận đặt thân trên của cô đưa vào vòng tay tay gã

- Cô ấy có … - Kincade không nói hết câu. Anh cũng không nghe rõ tiếng trả lời nữa.

- Chết chứ gì? - Vince hét lớn vào mặt anh. – Không! – câu trả lời thốt ra với tiếng gầm gừ dễ ghét. Đoạn, Vince nhìn vào mặt Eden, nét mặt của gã và giọng nói của gã dịu lại.

- Không, cô ấy chỉ bất tỉnh thôi. – Vince nhìn máu dính trên bàn tay gã đỡ sau đầu cô. – Cô ấy bị va vào đầu khi nhào xuống đất. Mạch máu vẫn còn nhảy mạnh. – Gã ngẩng đầu lên nhìn vào mặt Kincade - Cô ấy vẫn còn sống. Không, cảm ơn anh.

Kincade đứng yên đấy, muốn sờ vào Eden, muốn ôm cô, muốn tự chính mình thấy cô vẫn bình an.

- Chính anh đã gây cho cô ấy gặp cảnh này. – Vince lên án gay gắt. – Chính anh đã khuyến khích cô ấy thực hiện việc lùa bò này. Nếu không có anh ở đây, tôi đã bảo cô ấy dẹp chuyện này rồi. Tôi có thể che chở được em tôi. Mẹ kiếp, tôi biết DePard không đời nào để cho Eden đi như thế này đâu. Chính ông ta ở trên ấy. – Gã hất đầu chỉ về phía đỉnh đèo - Chính ông ta và người của ông ta. Họ đã ném chất nổ. Thế đủ biết ông ta đã nổi điên lên ra sao rồi. Anh có biết tại sao tôi cố sức để đem em tôi ra khỏi đây không? Tại vì gần đây ông ta không muốn chỉ làm cho cô ấy sợ nữa. Mà ông ta chủ tâm làm hại cô ấy. Thế đủ biết là ông ta ghét cay, ghét đắng cô ấy đến độ nào rồi.

Bob Waters phi ngựa đến, trông thấy Eden, lập tức nhảy xuống ngựa:

- Cô chủ có bình an không?

- Nó sẽ bình phục. – Vince bế Eden đứng lên - Cần đưa em tôi đến bác sĩ. Tìm ngựa giúp tôi.

- Lấy ngựa tôi mà đi. – Bob Waters dẫn ngựa của anh ta đến cho Vince và giúp Vince đặt Eden lên lưng ngựa.

- Để tôi… - Kincade dớm chân định bước đến phía họ.

- Không – Vince nói lớn, xua anh tránh ra xa - Tôi không cần người nào đến với tôi hết. Anh ở đây với bò, lùa chúng đến bãi nhốt…. nếu anh làm được.

Kincade nhìn gã ẵm Eden trong tay, cưỡi ngựa đi.

- Thôi. – Bob Waters đặt một bàn tay lên vai anh, rồi cất đi và nói tiếp - Chúng ta hãy lùa bò về lại hướng cũ.