Hoa Thảo Nguyên

Chương 22

 

Hai người đi bên nhau ra khỏi khách sạn, liền gặp một cơn gió xoáy nổi lên. Cơn gió thổi tung gấu áo của Eden lên, lồng vào trong, muốn hất cả váy lên mặt cô. Eden vội vàng kéo váy xuống. Cơn gió quét lên mặt đường phố, nghịch ngợm đùa giỡn.

Eden liếc mắt nhìn Kincade, cô thấy ánh mắt anh sáng lên tinh nghịch, thản nhiên. Cô bèn lên tiếng công kích việc chọn áo của anh:

- Khi em mặc quần jeans thì chuyện như thế này không bao giờ xảy ra.

- Tội nghiệp chưa! – anh nói lè nhè rồi mở cửa xe cho cô.

Cô cười đáp lại, vẻ ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì cô không ngờ cô lại vui chơi thoải mái với Kincade được như thế này. Đã quá lâu, cô không được sống vui vẻ với ai ngoài Vince. Eden không muốn tìm xem cặn kẽ lý do tại sao cô lại thấy mình thoải mái khi đi với Kincade như thế này. Có thể giây phút vui chơi không lâu lắm, cho nên cô muốn thừa cơ để vui thích.

Kincade lái xe đến một công viên của thành phố chỉ cách trung tâm Reno một đoạn ngắn và anh đi thẳng đến một khu vực trong công viên có xe quay cho thiếu niên chơi. Vé nắm trong tay, anh dẫn Eden đến khu ngựa gỗ quay.

Nhờ anh đã tạo được nhiều tiến bộ đáng kể về mặt tình cảm, cho nên Eden không phản đối khi anh nâng cô lên ngồi trên một con ngựa gỗ quay. Hai người quay quanh, âm nhạc trong máy ghi âm phát ra vui tươi quanh họ. Sau đó, họ ăn kẹo kéo và cười vang vì đường phai phẩm hồng dính vào tay vào mặt họ. Họ nhìn những em bé ngồi với tư thế thật buồn cười và có một thanh niên mắt tròn xoe lên rất kỳ cục khi đi xe lửa tí hon chạy trong công viên lần đầu tiên. Sau đó, họ xách những bao bắp rang đi đến hồ để cho vịt ăn.

Kincade dành hết thì giờ để nhìn Eden. Những con vịt bu quanh cô, vỗ cánh, miệng kêu cạp cạp đòi ăn. Eden cười trước sự tham ăn của chúng, cô tung bắp cho chúng ăn, bảo đảm cho những con rụt rè tụt lại đằng sau cũng nhận được phần ăn hậu hĩ và cô quỳ xuống để cho những con dạn dĩ ăn ngay trong tay cô,

Anh nhìn nụ cười trên môi cô, nhìn vẻ vô tư lự trên mặt cô. Chính anh đã tạo nên hình ảnh này. Nhiều thứ tình cảm nảy nở trong lòng anh. Tự hào có, và ham muốn có.

Khi Eden vét hết những hạt bắp cuối cùng trong đáy bao, thì Kincade cho biết bao anh cũng hết.

- Xin lỗi các chú, hết sạch rồi. – Cô đứng thẳng người lên, xếp cái bao lại. – Các chú phải đợi có người khác rộng lượng hơn đến cho ăn.

Lũ vịt liền cúi đầu tìm kiếm dưới đất để xem có những hạt nào vung vãi mà chúng đã bỏ sót không. Eden quay qua Kincade, phía sau cô, ánh mặt trời chiếu lên mặt hồ phẳng lặng, cô nói:

- Những con quỷ tham ăn phải không?

- Lại còn ồn ào nữa chứ. – Kincade vừa nói vừa nhìn bầy vịt lạch bạch chạy đến một cậu bé tóc vàng bốn tuổi cầm một bao bắp trên tay, miệng kêu cạp cạp vang lên.

- Rất ồn - Eden đồng ý - Nhưng vẫn vui.

- Đúng thế

Nhưng Kincade biết anh không thích trò chơi này với cùng nguyên nhân như cô. Khi hai người đi khỏi hồ, gót giày cao của cô lún vào đất mềm khiến cô lảo đảo mất thăng băng. Trước khi cô gượng lại được thì anh đã chụp lấy cô, lôi cô vào người anh.

Eden nắm hai vai anh cho khỏi té, cô nhìn lên và nụ cười vụt tắt trên môi khi thấy anh đang nhìn mình. Cô cảm thấy trái tim đập thình thịch trong lồng ngực mình. Khi hai tay anh trượt ra sau lưng cô thì miệng anh cũng cà phớt lên khóe môi cô. Eden quay đầu để cho miệng anh trượt lên má, lòng cô rạo rực, vừa lo sợ vừa ham muốn.

- Em thơm ngon như kẹo kéo vậy. – Anh lướt nhẹ đôi môi trên tai cô, cảm thấy cô rùng mình và mấy ngón tay cô bấu chặt vào áo anh. Anh khẽ gọi:

- Eden!

Cô buộc lòng phải nhìn anh. Cô có thói quen là dám nhìn thẳng vào mọi việc chứ không chạy trốn. Đâu đó sau lưng họ có tiếng cười khúc khích khoái trá của một em bé, nhưng tiếng cười nhỏ dần rồi tắt hắn.

Anh đưa tay vuốt ve dọc sau lưng cô.

- Anh không làm em đau đâu.

Anh cười, còn cô thì lặng cả người, tim đập mạnh, hụt hơi khi anh nghiêng người áp môi lên môi cô. Khi anh dỗ dành cô hé môi ra, cô thưởng thức được vị đường, khói thuốc và hơi ấm nơi anh. Dỗ dành. Bảo đảm là cô không bị ép buộc vì võ lực, vì năn nỉ. Nhưng cô đã run run vì dục vọng trong người gây nên, lòng dục mà cô đã cố đè sâu xuống tận đáy lòng.

Kincade cứ đeo đẳng mãi lòng đam mê cô. Cô cần cái gì đấy nhiều hơn lòng dục, và anh cho cô cái gì đó nhiều hơn.

Anh cắn nhẹ vào môi dưới của cô, vuốt tay sau lưng cô, khiến cô càng lúc càng run nhiều hơn. Nhưng anh là con người biết kiềm chế mình, cho nên anh nhích người lui, ánh mắt vẫn còn rực lửa vì đam mê.

- Sẵn sàng đi chứ?

Cô nhấp nháy mắt kinh ngạc hỏi lại:

- Sao?

Anh vội hôn lướt lên môi cô, cố hôn thật nhẹ.

- Anh không biết là em đã muốn đi khỏi đây chưa... đi đâu đấy chơi.

- Ồ! – Trông cô như vừa hết cơn nghiền ma túy, Eden nghĩ. Đúng là một cơn nghiền. Cô đáp - Thì đi, nếu anh muốn đi.

- Tốt. – Nói xong, Kincade bước lui, nắm nhẹ tay cô dẫn cô trở lại xe hơi.

Mặt trời đã trượt dần xuống dưới ngọn Peavine, Kincade theo con đường phía sau chạy ngoằn ngoèo êm ả qua các chân đồi. Anh đã quyết định vui chơi trọn ngày cùng Eden để cho cô quên hết những kỷ niệm không vui lúc sáng. Anh không cần phải đặt ra vấn đề che chở và an ủi nữa, cũng như anh không cần đặt vấn đề anh đã xua đuổi hết hình ảnh Vince Rossiter ra khỏi tâm trí anh chưa.

Con đường dẫn đến một công viên khác ở vùng ngoại ô, tại đây người ta có thể nhìn được toàn thể thành phố. Để xe vào bãi đậu, hai người bước xuống một sườn đồi chỉ cách đấy khoảng một mét. Kincade trải ra một tấm chăn của dân da đỏ mà anh đã mang theo trên xe, anh dìu cô ngồi xuống trên tấm chăn, rồi duỗi người nằm bên cạnh cô, ngắt một cọng cỏ đưa vào miệng nhai ở phần cuối.

- Cảnh tuyệt quá! – Eden nhìn cảnh nhà cửa, cao ốc trải rộng trên thành phố.

- Reno nằm dưới chân em đấy.

Eden thừa cơ hai người im lặng một hồi để nhìn anh. Anh tựa mình trên một cùi tay, hai chân dài dang ra phía trước. Nổi bật trên là da rám nắng như đồng, một đường sẹo tai tái trắng, vắt chéo trên thái dương.

Anh đăm chiêu nhìn xuống thành phố, vẻ lặng lẽ chăm chú như nhiều lần cô đã thấy trước đó. Nhiều lúc cô có cảm tưởng trong anh có hai người khác nhau. Có lúc anh rất dịu dàng, châm chọc, rồi sau đó anh lại lạnh lùng sắt đá. Cô thấy mình muốn biết thêm về anh. Đây là tính hiếu kỳ nguy hiểm. nhưng không thể dừng lại được.

- Kincade này, anh ở đâu?

- Texas. – Anh lăn cọng cỏ vào khóe môi.

Cô cười vì thấy câu trả lời quá chung chung. Cô bèn hỏi tiếp:

- Ở đâu tại Texas?

- Rất nhiều nơi khác nhau. Có lẽ nhiều hơn nửa tá nếu anh có thì giờ để kể ra. – Anh hơi chúm môi lại. – Anh ra đời ở Waco, đi học mẫu giáo ở Marillo. Sau đó hình như gia đình anh chuyển đến Sweetwater. Bố anh làm việc trong nhiều trại chăn nuôi, khi thì làm thuê, khi thì quản đốc, khi thì quản lý gia súc. Ông rời chỗ này quy chỗ khác để có lương cao hơn, rồi lại rời qua chỗ khác để có thì giờ làm việc ít hơn, hay là qua chỗ khác để có quyền lợi khá hơn. Đừng nghĩ thế là sai cho anh, - anh liếc nhanh sang cô vừa nói. – Anh không ngại gì chuyện di chuyển hết. Thực tế là anh thích có ngựa mới để cưỡi, có vùng đất mới để khám phá, có bạn bè mới để vui chơi. Khi nào bố anh không tìm ra việc ở một vùng có trường trung học, thì bọn anh phải bỏ học. Thế nhưng, phần lớn, gia đình anh đều chăm lo cho Marcie.

- Marcie là em gái anh, - Eden đoán nói. – Em cam đoan cô ấy là một tay cưỡi ngựa nhảy rào cừ khôi. Thế cô ấy có theo anh đến các nơi tổ chức thi tài cưỡi ngựa không?

- Marcie không thích ngựa. – Kincade lấy cọng cỏ ra khỏi miệng, ngồi lên, co hai chân lại và tựa hai cánh tay lên hai đầu gối, rồi bứt cọng cỏ ra từng mảnh. – Ngay khi còn bé cô ấy đã sợ ngựa rồi. Cô ấy thường chọn hai cách: hoặc là đi bộ hoặc là đi xe đạp. Nó không thích đến gần ngựa nữa, nhất là sau khi... - Bỗng anh ngậm chặt miệng lại, hai khóe môi trễ ra trông thật kỳ quặc.

- Sau cái gì?

Anh cau có nhìn cô, rồi quay ném cọng cỏ đi.

- Nó bị té nặng khi mới lên tám và chân trái bị tàn tật. Lỗi ấy do anh.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Anh bèn kể dông dài:

- Khi ấy gia đình anh đang sống ở ngoại ô vùng Giếng Phun Lớn trong một ngôi nhà cũ kỹ tại Bar Six, bố anh đang làm việc tại đấy. Hôm ấy là một ngày tháng chín nóng nực ở Texas. Khi đi học về, Marcie và anh đi ra con suối cách nhà hai dặm để tung nước chơi cho mát. Cô ấy đi xe đạp còn anh cưỡi con ngựa thiến màu hồng mà ông quản đốc đã cho phép cưỡi. Con ngựa tên Rocky. Nhưng bọn anh đã ham vui chơi nô đùa đến nỗi quên cả thời gian. Bỗng mặt trời chiếu sụp xuống thật nhanh. Bọn anh đã được dặn là phải về trước khi trời tối. Bố mẹ anh đã rất nghiêm khắc đưa ra điều lệ này. Marcie và anh đều biết nếu bất tuân thì sẽ gặp nhiều rắc rối. Bọn anh vội vàng xách giày xách áo chạy gấp. Đến khi thấy chiếc xe đạp của Marcie bị xẹp bánh mới lo quýnh lên. Nó muốn dắt xe về nhà, còn anh thì muốn nó cưỡi ngựa chung với anh. Hai anh em cãi nhau. Anh gọi nó là đồ mèo nhút nhát, là gà choai nhát gan sợ ngựa, nhưng cũng chẳng giúp gì được. Nó cố thuyết phục anh về nhà một mình, nhưng anh biết nếu anh để nó một mình ngoài đêm tối thì thế nào cũng bị lắm chuyện. Cuối cùng anh khuyên nó cưỡi ngựa về nhà với anh, nhưng nó ra điều kiện là anh không được đi nhanh lắm.

- Anh hứa không đi nhanh lắm. – Kincade lặp lại câu nói với giọng gay gắt vì ân hận. - Lời hứa như nước đổ lá môn, - miệng anh mín lại vẻ chua cay. – Em nghĩ sao về chuyện những thằng to đầu hành hạ em út để mua vui?

- Em không biết, nhưng chuyện ấy có thật. – Eden đáp vì cô có kinh nghiệm của chính mình. Ông anh cả Vince của cô còn lâu mới thành thiên thần của cô được. – Chòng ghẹo em nhỏ là trò vui của đám anh trai mà. Chúng không chủ tâm ác ý... mà chỉ đùa chơi thôi.

Kincade gật đầu.

- Anh chỉ muốn dọa Marcie một chút thôi, chỉ thế thôi. Khi nó la lên bảo anh dừng lại thì anh lại thúc con Rocky chạy nhanh hơn. Anh không ngờ Marcie lại cả gan buông tay khỏi cái giá yên để chụp lấy dây cương. Rủi thay là nó chỉ nắm được một sợi, nhưng nó vẫn giật đầu con ngựa rất mạnh và rất nhanh, đến nỗi cả hai anh em đều té nhào xuống mà anh không kịp nhận nó đã làm gì. Anh văng ra khỏi ngựa trước khi nhào xuống đất, nhưng Marcie thì bị đè dưới mình ngựa.

- Chính vì thế mà cô ấy bị gãy chân.

- Bị gãy vụi nhiều mảnh. Đúng là thế đấy. – Anh đưa tay bốc lên một nắm cát to hạt gần bên mép tấm chăn. - Hầu hết đất đai ở trang trại đều như thế này. Chắc cô ấy té xuống đất bị đè lên cát sỏi như thế này nên mới ra nông nỗi như thế. Nhưng bọn anh nhào xuống ở một vùng đồi thoai thoải có ít đá. Chân của nó bị nghiền nát giữa thân hình con ngựa nặng nửa tấn và lớp đá cứng ngắt.

Anh bặm chặt nắm cát trong tay, ngước mắt nhìn lên bầu trời, cặp mắt ươn ướt. Anh nói tiếp:

- Trước ngày hôm ấy, anh không biết sợ sệt là gì hết... không sợ té ngã, không sợ đau đớn, không run sợ. Sau khi đã hòan hồn sau cú té, anh đến xem cô ấy có bình yên khong. Con ngựa đã đứng dậy, nhưng Marcie thì vẫn nằm yên bất động. Anh nhìn vào cái chân của nó và thấy rõ. Đúng là thằng du côn, há? – Anh tự trách mắng mình.

- Kincade! – Cô đặt một bàn tay lên cánh tay anh, muốn an ủi anh, để làm cho anh nhẹ bớt đau đớn.

- Anh biết nó cần giúp đỡ, nhưng anh không thể bỏ nó mà đi. Anh bị rách tét vài nơi, cho nên anh lấy cái khăn lau máu trên người, rồi buộc vào giá yên và vỗ ngựa cho nó chạy về nhà.

- Thế là thông minh!

Kincade nhún vai tỏ ý bất bình như không muốn nhận lời khen. Anh đáp:

- Khi người ta nhìn thấy bọn anh thì trời đã tối mịt. Anh không nhớ là bao lâu sau đó xe cứu thương mới đến. Hay là không nhớ Marcie phải trải qua không biết bao nhiêu cuộc giải phẫu mới xong. Cô ấy vào ra bệnh viện suốt ba năm liền. Bác sĩ nói cô ấy may mắn lắm cũng phải đi khập khiễng nặng.

- Anh là con trai thì khác.

- Đúng, bởi thế mới đáng ân hận. – Kincade ném nắm cát xuống đất, chùi hai tay cho sạch rồi đứng lên, đưa tay cho cô. – Chúng ta đi ăn tối chứ? Kẹo kéo đâu no được!

- Chắc chắn rồi.

Dù anh không nói ra nhưng cô biết quá rõ ràng: chuyện em gái anh như thế là được xếp lại, không nhắc tới nữa. Bây giờ hay là về sau.

Không khí trong phòng ăn gợi cho người ta nhớ đến San Francisco, đồ gỗ nặng nề, đèn chùm lóng lánh, và bàn ăn riêng biệt, Eden và Kincade ăn thịt bò rán vừa nghe một nhạc sĩ hạc cầm chơi những bản nhạc trữ tình du dương. Họ nói đủ thứ chuyện và không đả động đến các đề tài nghiêm trọng, có khả năng gây xúc cảm có liên quan đến Vince.

Người bồi bàn dọn dẹp bát đĩa xong, quay lại, lấy chai rượu vang gần hết lên và quay qua Eden. Cô lấy tay che miệng ly lại, ly cô còn một nửa rượu vang màu đỏ thắm. Cô nói:

- Tôi đủ rồi, cám ơn.

Anh bồi bàn bèn rót hết rượu trong chai vào ly của Kincade.

- Thưa ngài dùng gì nữa không? Cô- nhắc nhé?

Kincade lắc đầu:

- Anh tính tiền thôi.

- Dạ có ngay. – Anh bồi bàn nhẹ cúi đầu chào rồi đi vào trong, mang theo cái chai không.

Kincade lấy điếu xì gà trong túi, đoạn anh ngần ngừ, nhìn Eden, hỏi:

- Em có phiền không?

- Không phiền gì hết. – Cô cười cho phép và bưng ly rượu lên.

Anh đút điếu thuốc vào môi quẹt một que diêm, đưa ngọn lửa vào đầu điếu thuốc, hút. Anh nhả khói thơm ngát lên không, đưa mắt nhìn Eden, không khí trong phòng im lặng.

Ánh đèn cầy lung linh chiếu vào mặt cô, soi rõ hai má hơi hóp của cô. Cô cầm ly rượu vang trong hai tay, nhìn chòng chọc vào ly ra chiều suy nghĩ lung lắm.

- Sao bỗng nhiên em im lặng lâu như thế? – Kincade nói - Có gì sai trái không?

Cô hơi giật mình ngước mắt nhìn anh, lắc đầu, gượng cười đáp:

- Em chỉ suy nghĩ thôi.

- Suy nghĩ cái gì?

- Đáng lẽ hôm qua em đã tham gia công việc với nhóm ở Hẻm Đại Lâm. Có lẽ họ sẽ lo sợ có điều gì xảy ra cho em.

Eden không nhắc đến Vince và Kincade, nhưng cô đã cân nhắc kỹ mới không nhắc đến hai người. Cô nói tiếp:

- Em muốn có phương tiện gì nhắn cho họ biết là mọi việc đều ổn thỏa cả.

Kincade định nhắc cô nhớ là đáng ra cô không nên đi với anh mới phải, nhưng anh không muốn đả động đến Vince, dù là gián tiếp. Cho nên anh nói sang vấn đề khác.

- Em đã nghĩ ra cách để đánh lừa DePard, phải không?

- Em không biết anh muốn nói gì. – Nhưng cô có vẻ hơi gượng gạo.

Anh cười.

- Theo anh thì em biết đấy!

- Ấy, anh sai rồi. Có bằng chứng gì để anh nói thế!

- Mấy tấm bản đồ. Em mang theo bản đồ trong túi là có lý do. Này em, em có ý định làm gì với mấy tấm bản đồi ấy?

Khi thấy cô ngần ngừ, anh đoán ra lý do khiến cô lo sợ

- Em đừng lo anh sẽ nói điều gì cho DePard biết, Eden à. Chính anh trai em không muốn em đem bò ra chợ bán, chứ không phải anh. Anh ta nghĩ, nếu em không bán bò được, em buộc lòng phải bán trại. Và nếu Vince muốn thế, thì anh quyết ra sức làm cho hắn không đạt được mong muốn.

- Em biết. – Cô ngần ngừ một hồi lâu, rồi thú thực với anh. – Em “đã có” kế hoạch. – Cô nhấn mạnh thì quá khứ. – Nhưng vì anh và Vince đi rồi, chắc em khó mà thực hiện được. Khó được, trừ phi em phải thuê thêm nhiều người nữa.

- Kế hoạch gì thế? – Anh lấy làm lạ hỏi.

Cô vuốt một ngón tay trên miệng ly rượu, nhếch miệng cười.

- Tự em đem bò đi bán.

- Em sẽ thuê xe chuyên chở ở đâu?

- Em không dùng xe tải để chuyên chở. – Cô nghiêng người tới trước, ánh đèn cầy chiếu vào mặt cô. – Em sẽ lùa bò đến các chuồng buôn bán bò ở bên kia biên giới, trong lãnh địa Oregon.

- Lùa bò đi. – Kincade hạ điếu xì gà xuống, anh đã hiểu được vấn đề - Nhờ bản đồ. Em xem đường sá trên bản đồ.

- Nước là vấn đề gay cấn nhất. Em phải bảo đảm là sau một ngày lùa bò đi, phải có nước cho chúng uống. Thế đấy.

- Tại sao lại đến Oregon? Winemucca gần hơn.

- Nhưng đến đấy phải đi qua trại Kim Cương D. DePard chắc sẽ không để cho em đi qua. Em loại luôn Lovalock, Reno và những trạm bán đấu giá ở Califonia, vì những nơi này cũng gặp phải điều kiện tương tự. Mà điều nguy hiểm nhất là tin tức lọt đến tai DePard, lão ta sẽ tìm cách ngăn chặn em ngay. Còn con đường lên phía Bắc thì toàn đồng không mông quạnh, không có cư dân, không có phố xá, chỉ có hai trại chăn nuôi mà ranh giới giữa các trại này với con đường em chọn lùa bò đi, xa đến 10 dặm. Chỉ có một xa lộ cách biên giới vài dặm, mà trên xa lộ này lại hầu như không có xe cộ chạy mấy. Em đã đứng đấy một giờ mà chỉ có một chiếc xe tải nhỏ chạy qua thôi. Họa là chúng ta quá rủi ro mới có người thấy được chúng ta.

Kincade gật đầu:

- Có thể được đấy.

- Em thấy được lắm chứ. – Eden thở dài, mặt có vẻ chán nản. - Việc này phải cần đến 6 người cưỡi ngựa lùa bò. Bây giờ em chỉ có 4, kể cả em nữa đấy, em sợ chắc không làm nổi.

- Chuyện thuê thêm người chắc không khó.

- Hy vọng thế.

- Việc lùa bò sẽ mất bao lâu? – Kincade hỏi khi người bồi bàn đem phiếu tính tiền đến.

- Mười ngày, khoảng chừng ấy.

- DePard thế nào cũng nghi khi lão không thấy em hay người làm của em có mặt quanh trại trong một thời gian lâu như thế. – Kincade xem số tiền, rồi nhét mấy tờ giấy bạc vào trong cái cặp da cùng với tờ giấy tính tiền bữa ăn.

- Chắc lão không nghi đâu. Kế hoạch thế mới hay chứ. Thời gian thu gom bò tránh mùa mưa chúng ta thường mất 6 tuần. Lần này em có kế hoạch làm sơ lược hơn, nghĩa là ta chỉ rà soát những nơi có nước và có đồng cỏ tốt để thu gom số lượng bò nhiều nhất ở đấy, và bỏ qua các chỗ khác. Làm thế chúng ta có thể để mất đến một trăm con hay có thể nhiều hơn nữa, nhưng chúng ta chỉ làm trong vòng ba tuần thôi. Nếu chúng ta dùng vùng giếng Sayer ở bên mép Sa Mạc Đá Đen làm điểm tập trung, thì chúng ta có thể nghỉ một ngày ở đấy, rồi ngay đêm đó lùa bò qua Sa Mạc Đá Đen. Cách này thì không ai thấy được dấu vết bụi bặm bốc lên khi chúng ta bắt đầu lùa bò lên hướng Bắc.

- Em cần phải dành thì giờ để suy tính cho kỹ vấn đề này.

Kincade nói xong, anh gảy tàn thuốc rồi đứng lên, đi vòng qua bên kia bàn, kéo ghế cho cô đứng lên.

- Em sẽ cố suy nghĩ kỹ. – Cô đứng dậy và cứ để yên cho anh để tay lên lưng mình dẫn ra phía cửa. - Nếu chúng ta thực hiện kế hoạch thành công, hy vọng chúng ta sẽ trở về trước khi DePard biết được chúng ta đã đi. Em chỉ mong sao thấy được mặt lão ta khi lão nhận ra được chuyện em đã làm.

- Mối hận thù rửa được êm ái, đúng không? – Kincade cúi xuống nhìn cô, cười.

Eden lắc đầu đáp:

- Mối hận thù đã hóa đá trái tim người mắc phải, làm sao nói đến chuyện êm ái?

Anh nhướng mày thắc mắc, hỏi lại cô:

- Của Shakespeare à?

- Không, của Eden Rossiter.

Cô đợi thấy nụ cười hay lời khen của anh. Nhưng cô chỉ được đáp lại bằng sự im lặng. Chỉ giải thích được thái độ này bằng một giải pháp thôi. Đó là chuyện của Vince.