Hoa Thảo Nguyên

Chương 16

 

Mặt trời đã khuất dưới chân trời. Về phía tây, bầu trời chỉ còn một dải màu tím quanh chỗ mặt trời vừa lặn, khung cảnh ở đây chìm trong lớp bụi màu tía. Về cách nhà khoảng một dặm, Eden bật đèn xe tải nhỏ lên. Ánh sáng ở hai ngọn đèn yếu ớt chiếu sáng bầu trời bắt đầu mờ tối, soi rõ con đường gồ ghề chạy về nhà

Eden nắm chặt tay lái, gồng mình trên chiếc xe nhồi lên nhồi xuống. Sau chuyến xe lái xe băng qua khắp vùng, cô thấy nóng nảy và mệt mỏi, nhưng lại hồ hởi phấn khởi.

Ánh đèn trong nhà chiếu ra ngoài trời tối. Eden lái xe thẳng vào nhà, bước xuống. Mặc dù cơ thể đau nhừ mệt mỏi, và các khớp xương tê cóng, nhưng khi bước qua cửa nhà, cô lại cảm thấy người nhẹ nhõm. Cô ngửi thấy mùi hành rán, cơn đói lại cồn cào ruột gan, nhắc cô nhớ lại từ sau buổi ăn sáng đến nay cô chưa ăn cái gì nữa hết

Cô ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp bốc ra. Cô vui mừng khi nghe tiếng khoai hành rán kêu xèo xèo trong chảo, rồi thấy Vince đang đứng trước lò lửa, đưa cái thìa nhôm múc miếng thịt bò băm trộn hành ra một cái đĩa

Cô cất mũ, xoã tóc ra vào nói:

- Nếu anh làm cho hai người hai miếng, thì em sẽ tha thứ hết cho anh

Gã trợn mắt nhìn cô:

- Em có biết em về trễ quá không? Em đã đi đâu mất tiêu thế?

Eden muốn nói cho anh cô biết. Cô muốn nói cho Vince biết toàn bộ kế hoạch của cô. Nhưng cô không thể nào tạo cơ hội cho gã đi truyền tin đi như bữa trước nữa. Cô hỏi:

- Nói thế tức là anh không làm phần ăn của em chứ gì?

- Anh đã làm cho em một đĩa để dành rồi. Bằng lòng chưa?

Với dáng điệu giận dữ, Vince dỡ nắp chảo ra cho cô thấy thức ăn trong chảo

- Chắc rồi em sẽ thường về trễ đấy - Cô đi đến bồn rửa

- Đáng ra em phải để lại vài lời cho anh biết em đi đâu chứ. Nếu có gì xẩy ra cho em, anh mới biết chỗ tìm - Gã nói, và bưng hai đĩa thức ăn đến bàn

- Anh nói đúng. Rồi em sẽ làm thế - Cô ngồi vào ghế, hai bàn tay còn ướt - Nào, em đói rồi, ăn đi đã rồi muốn nói chi thì nói

Gã im lặng, trả lời thế là đủ rồi. Eden cúi xuống ăn ngon lành. Ăn xong, cô đẩy dĩa đi, đưa tay lấy ly sữa uống dở. Cô nói:

- Ngon thật!

- Em không nói cho anh biết em đi đâu - Vince dựa người ra ghế, nhìn cô đăm đăm

- Đi đủ nơi - Cô giả vờ nhăn mặt - Còn anh, nếu anh biết ở đâu thuê được 2 người nữa thì cho em biết

- Rồi em sẽ có người

- Em không thể chờ lâu. Em định ngày mai bắt đầu thu gom bò để tránh mùa mưa

Cô lấy đĩa dơ và muỗng niã chồng lại, đem đến bồn rửa

- Còn sớm mà!

- Chúng ta thiếu người. Chúng ta phải mất thời gian gấp đôi mới làm nổi.

Cô không muốn làm việc này bình thường như mọi khi. Cô muốn thu dọn toàn bộ trang trại thật nhanh và gọn trong vòng 2 tuần. DePard thế nào cũng nghĩ cô phải mất một tháng hay hơn nữa mới thu gom hết, và cô muốn lão ta cứ nghĩ như thế

- Em sẽ làm gì sau khi đã thu gom hết bò lại? Em không thể chở bò đi đâu được. DePard đã bao vây em rồi

- Khi đến cầu ấy, tôi sẽ vượt qua được -  cô bỏ dĩa dơ vào bồn rửa rồi quay lại lau bàn

- Không còn cầu nào nữa đâu. DePard đã phá hết rồi. Em không còn cầu nào nữa đâu mà vượt

- Đó là ý của anh thôi.

- Anh nói đúng đấy - gã thẩn thờ đáp - Tại sao em không tin?

- Vì nếu tin là chấp nhận DePard thắng. Mà tôi thì không để hắn thắng. Hắn thắng thì bất công quá. Anh và mọi người đều biết thế

Câu trả lời kiên quyết của cô làm cho gã cụt hứng, gã quay nhìn đi chỗ khác. Gã nói:

- Anh biết

- Vậy thì anh hãy giúp em đi. Đừng chống lại em

Gã đứng lên khỏi ghế, đi vòng qua phía cô, nhìn cô với vẻ mặt sung sướng, giận dữ

- Hoàn cảnh của anh, anh phải thế thôi

Cô tin gã. Cô thở dài

- Em biết. Vậy tại sao chúng ta còn cãi nhau

- Vì em không nghe lời anh. Lần này anh đúng mà

Để khỏi cãi cọ với gã, cô nhìn vào cái băng trên má gã:

- Khi nào em rửa muỗng dĩa xong, nhắc em thay băng cho.

- Sáng nay anh vừa thay băng mới. - gã chợt đưa tay lên sờ vết thương bị băng trên má

- Vết thương có bớt không? -  Eden mở tủ lạnh, cất đồ gia vị vào tủ

- Bớt - Vince bước theo cô đến bồn rửa - Sáng nay anh trông thấy em với hắn. Trông hai người có vẻ thân mật

- Không hẳn - Cô chợt đề phòng cả tình cảm của cô đối với Kincade lẫn sự rình mò lén lút của Vince - Tôi và anh ấy chỉ cưỡi ngựa đi kiểm tra bầy ngựa cái đẻ con

- Hình như hai người nói nhiều chuyện lắm mà. Hắn có nói chuyện gì về anh không?

- Không - Eden thấy thật khó mà không nghĩ đến Kincade, khó mà xua đuổi những ý nghĩ về anh ra khỏi trí óc được. - Phần lớn là anh ta nói về đời mình. Anh ấy thường trổ tài thi đấu trong các đấu trường cưỡi ngựa nhà nghề cho đến khi bị nhiều thương tích mới thôi. Anh có nhớ con ngựa cái vá lớn em đã mua, con Cỏ May chứ? anh ấy đã từng cưỡi con ấy đấy

- Hắn cưỡi ngựa hoang thi đấu à?

Eden thấy vẻ mặt kinh ngạc lộ rõ trong đôi mắt của Vince, cô liền quay mặt đi

- Đúng vậy. Ngoài ra, anh ta còn biết rất rõ con ngựa đực giống mà anh đã giới thiệu cho em ở Oklahoma vào mùa xuân này nữa

Cô kể tiếp đầy đủ các chi tiết về ngựa mà Kincade đã nói cho cô nghe. Nhưng Vince không còn lắng nghe nữa, gã thấy đau nhói ở bụng. Gã bỏ đi khỏi bồn rửa, tâm trí nghĩ ngợi lung tung, nhưng luôn luôn quay về với một ý nghĩ rùng rợn khả dĩ xẩy đến. Gã thấy sự việc đã rành rành ra trước mắt. Mồ hôi thấm ướt lông mày gã, mồ hôi của sự lo sợ hoảng hốt.

- Vince, sao thế?

Gã giật mình, quay lại:

- Xin lỗi, em nói gì? - hai bàn tay gã nhớp nháp. Gã chùi hai bàn tay lên ống quần

Cô hết sức ngạc nhiên nhìn gã

- Mà chuyện con ngựa đực, anh ta cũng không nghĩ đến nhiều

- Con ngựa đực, đúng rồi - Vince gật đầu, vẻ lo sợ lộ ra mặt -  như anh đã nói với em, anh biết hắn không đáng để cho em mong đợi

Gã rón rén đi ra cửa:

- Trong nhà nóng quá, anh ra ngoài cho mát

Cô chưa kịp hỏi thêm điều gì thì gã đã bỏ ra ngoài

Ra ngoài, gã dừng lại ở cửa trước, thở hổn hển. Chiếc xe tải mạ kền của gã phản chiếu ánh sáng từ trong nhà chiếu ra. Khi gã thọc tay vào túi để tìm chìa khoá, một tiếng nói phát ra từ bóng tối:

- Sắp đi đâu à, Rossiter?

Gã chết điếng cả người, quá lo sợ, như sắp gặp điều hiểm nguy. Gã ngửi thấy mùi thuốc xì gà thơm và trông thấy điếu thuốc cháy đỏ trong bóng tối như một con mắt đỏ lòm. Kincade, tức là K.C. Harris từ bóng tối bước vào vùng ánh sáng do đèn trong nhà chiếu ra

Vince nhìn vào mặt anh, hai gò má cao, quai hàm sắc nét. Chính khuôn mặt ấy, khuôn mặt giống Marcie như đúc. Anh ta cũng có cặp mắt xanh nhạt và mái tóc vàng hoe. Tại sao gã lại không thấy được nhỉ?

- Mày muốn gì? -  gã nghẹn ngào hỏi

Kincade bình thản gảy tàn thuốc xuống đất rồi nói:

- Tao đã thấy đã đến lúc nhắc cho mày biết người đang theo mày

Vince không đợi nghe thêm gì nữa. Gã quay gót đi vào trong nhà, vào thẳng phòng khách. Gã bước đến cửa sổ cạnh tủ để súng và nhìn ra ngoài. Kincade đang đứng trong bóng tối như một khối đen vững chãi. Vince bước lui khỏi cửa sổ rồi áp một tay vào miệng, cắn lấy môi trong.

Quá hoang mang và lo âu, gã đi khỏi cửa sổ, lồng mấy ngón tay vào tóc. Gã chống một tay vào tủ súng khóa kín. Vince nhìn một hồi lâu vào những khẩu súng mà Eden đã mang khi đuổi theo tên quản đốc của DePard vào hôm xảy ra vụ bắn tỉa trên sườn đồi. Nhiều phút nữa trôi qua, gã cứ nhìn vào khẩu súng, sắc mặt gã từ từ bình tĩnh lại. Gã đứng thẳng người, quay lại và bước ra khỏi phòng

Khi đi ra cửa chính, gã nói với Eden:

- Anh ra khách sạn Starr uống ly bia

- Nếu anh gặp ai đang cần việc ở đấy, mời họ về đây nhé.

- Được rồi

Chià khoá trong tay, Vince đi ra cửa. Gã không hề nhìn về phía điếu xì gà đang cháy đỏ, mà đi thẳng ra chiếc xe tải, rồi leo lên chỗ ngồi của tài xế. Mở công tắc, máy nổ ầm ầm. Gã cho xe lùi ra khỏi sân nhà rồi chạy ra đường

Chạy trên đường mòn khoảng một dặm, gã thấy trong gương kiếng chiếu hậu hiện lên ánh sáng của hai ngọn đèn trước của một chiếc xe. Vince mỉm cười, lầm bầm nói:

- Tốt thôi. Mày cứ lẽo đẽo theo tao đi

Khi Vince bước vào khách sạn Lucky Starr, trong phòng có khoảng năm sáu người khách, toàn là dân địa phương cả. Từ chiếc máy hát tự động phát ra tiếng dương cầm khàn khàn chơi nhạc Jazz đệm cho tiếng hát của Mickey Gilley ca ngợi sắc đẹp của các thiếu nữ thời cận đại

Joy đứng ở quầy rượu trông thấy Vince, y nói gì đấy với Starr. Chị ta quay ra, chiếc áo màu lục có nhiều nếp xếp đung đưa theo cử động của chị

- Kìa, ông Cao, Lớn, Đẹp trai đấy phải không? -  chị nói rồi ra chào đón gã - Thật quá ngạc nhiên đêm nay lại thấy anh.

- Tôi thấy ở đây có lẽ cần không khí sinh động lên - Vince cố giữ vẻ bình tỉnh, gã nói rồi cười với chị

- Có lẽ cần phải thế đấy, nhưng làm sao để đổi mới đây? - Starr đáp, chị dừng lại một lát, nhìn vào mặt gã, chau mày ra vẻ ngạc nhiên - Có chuyện gì xảy ra cho anh à?

Vince ngần ngừ rồi nói láo một cách tài tình:

- Chuyện muôn thuở mà chị. Thằng chồng ghen tuông về nhà thình lình, mà nhà lại không có cửa sau

Chị cất tiếng cười một chút, giọng khàn khàn:

- Vince, anh là tay nói dối tuyệt vời. Tôi không tin anh lại chịu để cho nó đánh vào mặt anh như thế. Hay là có chuyện gì xảy ra?

- Không sao -  gã quay đầu nhìn ra cửa, mặt lại có vẻ nôn nóng. Kincade có thể bước vào đây bất cứ lúc nào. Gã quay lại nói tiếp -  Tôi nhờ bà giúp tôi một việc, bà Starr -  Gã quàng tay lên vai chị, dẫn chị đi đến quầy rượu

- Nhờ cái gì? -  chị niềm nở hỏi

- Nhắn giúp DePard cho tôi với. Nói với ông ấy tôi cần gặp Sheehan vào ngày mốt ở đò Khe Đại Bàng. Anh ta nên có mặt ở đấy đúng 10 giờ. Tôi khó mà lẻn đi được lắm, và tôi không có thì giờ để đợi anh ta. Được không?

- Được! -  Starr gật đầu, thái độ ngạc nhiên - Nhưng tại sao anh không gọi thẳng cho ông DePard?

- Tôi không có thì giờ để giải thích. Bà giúp được không? Việc này quan trọng lắm.

- Tôi sẽ làm giúp anh.

- Tôi biết có thể tin tưởng ở bà -  Vince nháy mắt và siết mạnh vai chị ta, đoạn đến cầu thang lầu lối lên phòng làm việc của chị ở tầng hai - Bây giờ bà nên đi gọi ông ta giúp tôi đi.

Cánh cửa trước bật mở, Kincade bước vào. Cặp mắt sắc sảo của Starr thấy những vết bầm tím trên mặt Kincade như trên mặt Vince, chị nhìn gã, nói:

- Trông thế đủ rõ anh cũng đấm đá khá đấy chứ.

- Một hay hai quả gì đấy -  gã cười

Chị ta bước đến cầu thang, cất tiếng chào Kincade khi gặp anh trên đường đi. Vince có vẻ thoải mái, tự tin, gã gọi Roy rót một ly bia. Gã vẫn giữ nụ cười trên môi khi Kincade bước đến tựa người lên mặt quầy cách chỗ gã khoảng một mét

- Roy, rót cho ông này một ly, tôi trả tiền -  Vince cười nói vừa chỉ ra dấu vào Kincade, trong khi ấy cánh cửa bật thông xuống nhà bếp bật ra kêu đánh cách một tiếng và Sắt Rỉ ghé mắt nhìn ra. Khi anh thấy Kincade ở quầy rượu với Vince, anh thả hai cánh cửa đóng lại.

- Tôi thích uống tiền của tôi thôi -  Kincade đáp

- Tuỳ anh! - Vince đưa ly bia về phía Kincade, chào mỉa mai, nhếch mép cười -  Hãy uống đi. Sẽ mất đến sáu tuần hay nhiều hơn nữa anh mới có dịp uống lại được.

- Ồ, tại sao thế?

Kincade đẩy tiền đến cho Roy khi anh chàng rót rượu để ly bia trước mặt anh

- Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu thu gom bò tránh mùa mưa

Roy nghe được, anh ta nhăn mày ngạc nhiên hỏi:

- Sớm thế?

- Chúng tôi có ít người nên cần phải làm lâu ngày hơn -  Vince giải thích - Nếu anh biết có ai cần việc làm, giới thiệu họ đến với chúng tôi

Roy lẩm bẩm trong miệng rồi lê chân đi

Vince quay nghiêng người chống cùi tay lên quầy để nhìn vào mặt Kincade

- Này, tôi đã bắt đầu quen cảnh anh lẽo đẽo theo bên tôi rồi đấy. Bây giờ chuyện này không làm tôi khó chịu nữa

- Hồi nãy hình như anh có vẻ bối rối khó chịu lắm mà.

- Ai lại không thế? anh làm tôi hết hồn.

Vince cười thoải mái. Kincade thấy gai con mắt quá

- Thật thế ư? Vì thế mà anh chạy đi khỏi nhà phải không?

- Quên chùm chià khoá. Tôi phải đi lấy. - Vince dừng một lát - Tôi nói thật đấy. Tối nay, Eden đã lên lớp tôi về thái độ cư xử của tôi. Theo cô ấy, DePard đã làm cho chúng tôi lo lắng, nên tôi không thù nghịch với anh làm gì. Cô ấy nói đúng đấy.

Gã sờ vết thương có dán băng trên má:

- Có lẽ do cái này mà ra. Mà đằng nào thì anh chắc cũng thế thôi, tôi sẽ quên hết chuyện này thôi

- Nếu không được như thế thì sao? -  Kincade thách thức, anh hoàn toàn không tin gì vào gã hết.

- Với tôi thì không có gì khó khăn -  Vince nhún nhẹ một vai ra vẻ cóc cần - Tôi có kinh nghiệm từ lâu là không cãi lý với một người mải miết quyết trả thù làm gì. Nếu anh không tin tôi thì cứ nói chuyện với DePard đi. Bản thân tôi, tôi không thù hằn ai hết. Chỉ tổ mất sức mà thôi.

- Nếu được thế thì tâm hồn thoải mái rồi.

- Tôi không thể bày tỏ cho ai biết được chuyện này -  Vince nhìn thoáng qua vai anh rồi đứng thẳng người lên -  Bà Starr, bà đã gọi điện thoại rồi chứ?

- Rồi!

Hai người nhìn nhau khiến cho Kincade nghĩ rằng họ đã trao đổi một vài tin tức bí mật. Sự nghi ngờ lại càng tăng lên khi anh thấy nụ cười của Rossiter có vẻ khoan khoái

Vince quay qua một nhóm đàn ông đang ngồi ở bàn uống rượu

- Ê, Hoague, chúng ta gầy một sòng xì phé nhé? Đêm nay tôi thấy tôi may mắn đây.

Người chủ tiệm bán xăng tròn mình quay như một cái thùng rượu, nhớm thân hình bồ tượng ra khỏi ghế ngồi. Hắn nói:

- Nếu anh may như cái đêm thứ bảy ấy, thì chắc tiền đều lọt vào túi tôi hết -  Hắn vỗ vào một người khác -  này, Murphy.. đi ném tiền qua cửa sổ chút chơi.

Mấy phút sau, một bàn xì phé 4 người sát phạt nhau. Kincade ngồi lại quầy rượu, bình thản uống bia. Khi Starr bưng cái khay không đi qua, anh quay mắt nhìn chị ta. Chị đưa cái khay cho Roy rồi quay lại nhìn Kincade

- Buổi tối êm đềm -  anh nói

- Tôi thấy không êm đềm chút nào - chị thủng thỉnh bước đến chỗ anh đứng, bước đi chầm chậm như con mèo - Anh làm cho trại Đinh phải không?

- Phải có việc mà làm chứ?

- Làm ở đấy là sai lầm - chị ta nói với giọng cảnh cáo

- Tôi không thấy sai lầm -  Kincade quay lại nhìn bàn xì phé, tựa lưng vào quầy để uống bia

- Cô ta không thể giữ ngôi trại được đâu. Depard tin chắc như thế.

- Thì cứ để cho lão ta tin.

- Ông ta sẽ thành công

- Cũng có thể -  anh lắc ly bia trong tay -  tôi biết thằng anh trai của cô ta cung cấp tin tức cho DePard để bảo đảm chương trình của DePard thành công. Có phải thằng Vince nhờ bà làm liên lạc không?

- Anh thông minh đấy, Kincade à. Anh đã đoán đúng -  chị ta nhếch mép cười bình thản -  Bây giờ thì, nếu anh đã tố cáo tôi, tôi phải đi làm việc thôi.

Chị ta vẫn giữ nụ cười điêu luyện trên môi khi rời khỏi phòng đánh bạc, đi đến thang lầu để lên phòng làm việc ở tầng hai.

*

Hai giờ sau, Vince thu lấy số tiền thắng được rồi thủng thỉnh bước đến chỗ Kincade đang đứng ở quầy rượu. Gã nói:

- Tôi về đây! -  gã nháy mắt hỏi tiếp - Anh về không?

Gã khẽ cười, đưa tay vỗ lên lưng Kincade rồi đi ra cửa, hai chân hơi chếch choáng. Kincade từ từ lấy tiền trong túi ra trả tiền bia, xong anh ra về

Cảm thấy bất ổn, Kincade ra khỏi cửa liền bước sang một bên. Nhưng Vince không rình rập anh. Thế nhưng anh vẫn thận trọng, anh men theo lề đường sát bên ngôi nhà để đi đến góc khách sạn

Anh nghe có tiếng xe hơi nổ giòn, tiếng nổ ầm ầm vang lên phá tan bầu không khí tịch mịch của đêm trường. Kincade đi vòng quanh góc nhà, liền thấy chiếc xe tải nhỏ của Vince vọt ra khỏi khách sạn Starr, nhắm hướng Bắc thị trấn mà chạy. Anh nhìn theo mấy ngọn đèn sau xe đỏ quạch

Sắt Rỉ từ trong con đường nhỏ tối tăm hiện ra, chiếc tạp dề màu trắng dính thức ăn lem luốc. Giống Kincade, anh nhìn chiếc xe chạy đi. Anh ta hỏi:

- Chuyện ra sao rồi?

- Tôi chưa biết được - Kincade lấy xì gà ra châm hút

Sắt Rỉ nhìn vào mặt anh

- Hình như hai người đã quần nhau hai hiệp rồi?

- Hai hiệp.

- Vậy thì tôi nghe nói đúng đấy, phải không? Hắn có đề nghị thết anh một ly không?

- Có

Sắt Rỉ lắc đầu:

- Hắn không làm lành chứ?

Kincade đáp:

- Hắn muốn tha thứ và quên đi.

- Có lẽ anh cũng nên cố làm như thế đi, Kincade -  Sắt Rỉ góp ý, thái độ rất nghiêm túc

- Không thể được

- Marcie chắc không thích chuyện này đâu. Anh thừa biết rồi.

- Marcie quá hiền.

- Đúng, nhưng anh đừng quên là nhân nào thì quả nấy đấy, Kincade à -  Sắt Rỉ cảnh giác

- Nếu thế thì thằng Rossiter sẽ chuốc lấy nhiều tai hoạ

- Và anh sẽ chứng kiến hắn chuốc lấy tai họa vào thân

- Đúng thế

- Bằng cách nào? anh đã nghĩ ra chưa?

- Chưa. Nhưng sẽ có cách hợp với ý muốn của hắn, hay là có cách làm cho hắn kinh hoàng, có cách làm cho hắn đau đớn ê chề. Khi tôi đã tìm ra cách, hắn phải trả giá.

- Khi anh tìm cách làm cho ai đau đớn, thì anh sẽ là người gây tai họa

- Hắn đáng đời phải chịu

- Thật không? -  Sắt Rỉ thách đố -  Anh có chắc không?

- Sắt Rỉ này, anh không làm đổi ý tôi được đâu, cho nên anh đừng bỏ công nữa. Nếu anh không muốn giúp tôi, thì anh cứ trở về Oklahoma đi

- Nếu tôi cho là anh sai lầm mà tôi trở về, thì tôi đâu còn xứng là bạn bè của anh nữa. Mà anh sai lầm rồi, Kincade à. Anh sai lầm mất rồi.

- Để rồi xem.

- Anh đã hiểu sai bạn anh rồi, Kincade à. Tôi nói cho anh biết, tôi chỉ nói một lần thôi, là cho dù anh đúng hay sai, nếu anh cần, tôi vẫn ở đây với anh. Mà lạy Chúa, nếu anh cần, anh cứ gọi điện cho tôi đi, hay là anh cứ giao việc cho thằng tóc đỏ này đi. Nghe không?

- Nghe rõ rồi. - Kincade gật đầu, miệng khẽ mỉm cười

- Tốt

Sắt Rỉ bước đi, khuất trong con hẻm vào nhà.