Hoa Thảo Nguyên

Chương 11

 

Dải bụi do con ngựa của Vince phi nhanh tung lên trời ở xa xa đằng trước là dấu hiệu dẫn đường cho Kincade. Khi anh đến gần một rặng núi thấp, anh không trông thấy dấu vết đám bụi đâu nữa. Anh thả lỏng dây cương để cho con ngựa thảo nguyên tự tìm đường leo lên những triền núi gập ghềnh. Khi lên đến đỉnh rặng núi, anh trông thấy dáng một con ngựa đen và người cưỡi ngựa đang đi khoảng giữa thung lũng rộng trải dài dưới sườn núi phía trước anh.

Kincade ghìm cương đứng lại cho con ngựa nghỉ ngơi một lát, trong lúc anh đưa mắt nhìn bóng người xa xa phía trước. Nhìn lối đi của người và ngựa, Kincade thấy rõ Vince Rossiter đang cho con ngựa đi thủng thỉnh. Nhìn hướng mặt trời lặn, Kincade chắc chắn Vince đang đi về phía Tây Nam.

Anh đợi thêm một chút nữa rồi mới cho con ngựa xuống triền núi. Kincade lại để mặc cho con ngựa tìm đường xuống và đi đứng tự ý, anh không thôi thúc và cũng không ngăn cản nó.

Mặt trời đã lặn chiếu lên bầu trời màu đỏ sậm. Một lát sau, bầu trời chuyển sang màu tía và trên bầu trời đã bắt đầu lóng lánh những vì sao đêm đầu tiên. Kincade không trông thấy dải bụi do ngựa của Vince khuấy lên nữa, nhưng anh tin chắc Vince không đổi hướng đi.

Màn đêm phủ xuống nhanh, bao trùm hết lên cảnh vật xung quanh thành một khoảng không tăm tối. Thêm nhiều vì sao nữa xuất hiện cùng với mặt trăng. Kincade nhờ thế mới thấy được đường đi. Anh đi từ dặm này sang dặm khác mà không thấy được ánh đèn nào trong trại chăn nuôi hẻo lánh cả. Thỉnh thoảng anh hít phải một luồng hơi đầy bụi bay trong không khí lạnh về đêm, việc này làm cho anh tin chắc là Vince đang đi ở phía trước anh.

Có ánh đèn nhấp nháy ở đàng xa. Nãy giờ Kincade cứ nghĩ đấy là chùm sao nằm thấp dưới chân trời. Thế rồi anh nhận ra đấy là ánh đèn của thị trấn. Anh bèn thúc con ngựa thảo nguyên chạy nhanh lên chứ không còn để nó phi nước kiệu đều đều như trước nữa.

Vince cưỡi ngựa đến khách sạn Lucky Starr. Con ngựa sợ sệt dừng lại gần cái cột mái hiên ở góc nhà. Tiếng ồn ào ầm ĩ râm ran vang lên từ trong khách sạn. Nghe tiếng ồn, Vince mỉm cười tung người nhảy xuống khỏi lưng ngựa và vội vã buộc con ngựa vào cột.

Anh ta bước đi trên hành lang, lấy mũ xuống đập cho sạch bụi và phủi bụi trên áo quần. Anh ta vội lấy mấy ngón tay chải lại tóc rồi đẩy cái mũ ra phía sau, nhắm cửa chính bước tới, đinh thúc ngựa kêu leng keng nghe vui tai mỗi khi anh ta sải chân bước.

Khi Vince bước vào trong, Starr Davis đang ngồi ở bên quầy rượu bằng gỗ đào hoa. Chị ta trông thấy Vince, ngần ngừ một chút rồi miệng mỉm cười chua ngoa, chị bước ra đón.

- Phải chăng đã hết lâm vào cảnh sạch túi rồi? - Chị châm biếm.

Vince cười:

- Bà biết có bao giời tôi tránh được cảnh ấy lâu đâu.

- Thật khổ - Chị cười xòa thân mật, nhưng hai mặt vẫn lạnh lùng và dè chừng. - Lần này thì anh tính sẽ nợ tôi bao nhiêu?

- Không nên thế, - Vince la rầy chị với nụ cười toe toét trên môi. – Bà biết là tôi luôn luôn sòng phẳng mà.

- Quả đúng thế. - Chị ta gật đầu. – Cách này hay cách khác

- Thế là được rồi phải không? – Vince đáp lại. - Vậy thì bà tính sao? Bà có bao cho kẻ sạch túi này một chầu nhậu được không?

- Thì tôi vẫn không làm thế cho anh luôn sao? – Starr nắm cánh tay anh ta, dẫn anh đến quầy rượu, - Roy này, - Chị đập bàn tay lên mặt quầy. Gã bán rượu gật đầu không nói, đẩy hai ly bia đến cho khách đang đợi, lấy tiền của họ trả trên mặt quầy, rồi đi về cuối quầy. – Anh rót cho anh này một ly … tôi trả.

- Rót cho tôi một ly bia lạnh nhé, Roy, - Vince lôi trong túi ra một tờ 20 đô la nhàu nhỏ. - Cứ cất đấy cho đến khi nào tôi nhậu xong. – Anh ta đẩy tờ bạc đến cho Roy, rồi quay qua nhìn vào mặt Starr. - Đấy … bây giờ cho tôi biết độ này khách sạn Starr có may mắn gì không?

- Tốt hơn bao giờ hết. - Chị đáp rồi đưa mắt nhìn Vince một cách dò xét. – Nhưng trông anh thì chắc không thể nói như thế được. Trông anh có vẻ đã cưỡi ngựa quá vất vả, mồ hôi mồ kê vã cả ra người.

- Đúng thế đấy. – Vince bưng ly bia lạnh sủi bọt mà Roy vừa để trước mặt anh. Nâng ly bia lên cao, Vince chào Starr.

- Chúc mừng những phụ nữ quảng đại. – Anh ta uống một hơi hết nửa ly, rồi hạ cái ly xuống, nói lớn với Roy. - Nướng cho tôi miếng thịt bò thật bự thật ngon nhé, được không?

- Nướng một miếng thịt, - Roy hét lớn xuống bếp

- Vince, đêm nay anh đến gặp may rồi, - Starr nói với anh ta. - Tôi có thuê một đầu bếp mới.

- Cô ta có xinh không? – Vince hỏi, mắt long lên hý hửng

- Cô ta là đàn ông

- Thật may cho tôi, - anh ta nói, miệng méo lại một cách hài hước rồi nâng ly lên uống sạch.

Khi Vince để cái ly không xuống, thì đã có sẵn ly bia khác Roy để trên quầy rồi. Anh ta bưng lên tợp một ngụm rồi chống cùi tay lên quầy, quay người nhìn gian phòng đông đúc.

- Cậu bé đâu rồi, tôi không nhận thấy cậu ta ở đây?

- Ở nhà một người bạn xem phim kinh dị, bọn chúng thuê cả một ôm.

- Tôi thấy xem phim loại ấy không hay.

- Nó đâu phải là anh. Cám ơn có ý kiến, - Starr nói nho nhỏ

- Tốt thôi. Tôi không thích thấy ai gặp được may mắn như tôi độ gần đây. Rủi ro đã đến với tôi lâu rồi. Ðến lúc phải thay đổi chứ. Tôi hy vọng đêm nay may mắn bắt đầu đến với tôi. – Vince chăm chú nhìn đám đông. – Xem tuồng như quán của bà đầy cả người của trại Kim Cương D. Có DePard ở đây chứ?

- Ðáng đánh xì phé ở trong góc phòng, - Starr hất đầu có mái tóc vàng ra phía sau chỉ một cái bàn ở đằng xa trong một góc nhà, một số đàn ông đang ngồi quanh bàn.

- Chuyện giữa bà với DePard ra sao rồi?

- Tôi gặp ông ta bất cứ khi nào thu xếp được, - Starr đáp, cố tình làm ra vẻ tự nhiên. Chị đã biết từ lâu, DePard không thích người ta đem chuyện đời tư của lão ra bàn luận ở chỗ công cộng … - Ông ấy rất thích Rick.

Vince quay ngưòi lại chống hai khuỷu tay lên mặt quầy, anh ta lấy giọng nghiêm nghị góp ý với Starr:

- Một đứa trẻ cần phải có cha. Một người cha mẫu mực để làm gương. Chứ không phải loại cha như ông nội tôi. Ông ấy suốt đời làm tôi mọi. – Anh ta quay mắt nhìn vào cái bàn ở góc phòng. – Bà nên lấy DePard đi, nếu có thể được.

- Tôi cũng định thế đấy.

Vince nhìn chị với ánh mắt thăm dò.

- Chắc bà phải nói thế thôi. – Anh ta nhếch mép cười, rồi quay mắt nhìn vào ly bia. – Chú bé có bao giờ hỏi về cha mình nửa không?

- Không hỏi nữa.

Vince gật đầu, rồi ngồi thẳng người lên, cười với Starr nụ cười trứ danh đã làm xiêu long bao cô gái khó tính nhất.

- Bà nói họ đang chơi xì phé hả? – Anh ta trổ hết tài duyên dáng ra để nói với bà chủ - Bà ứng cho tôi mượn 50 đô la bằng thẻ đánh bài, có được không? Tôi hứa với bà tôi rất sòng phẳng.

- Anh đừng lo. Tôi bảo đảm cho anh việc này.

- Ê bà Starr ơi, - có người hét lớn gọi chị. - Ðến chia cho chúng tôi vài ván bài cào nào.

- Tôi đến ngay. - chị đáp rồi bước đi khỏi quầy.

Vince nhìn theo chị, rồi nhìn đến bàn đánh xì phé, bỗng nụ cười trên môi anh tắt đi khi anh trông thấy công tước DePard trong số người chơi bài. Anh ta uống một hơi bia dài nữa.

- Anh uống từ từ cho với chứ. – Roy dằn mạnh ly bia sủi bọt thứ ba lên quầy.

- Không lâu đâu Roy, - Vince đáp, mở miệng cười toe toét. – Không lâu đâu.

Anh ta lấy by bia thứ ba lên, rồi mang cả hai ly đến một cái bàn. Anh đưa chân khều thanh ngang một cái ghế, kéo ghế ra và ngồi xuống, để hai ly bia lên bàn.

*

Con ngựa ướt đẫm mồi hôi của Vince Rossiter đứng loáng thoáng trong ánh sáng từ khách sạn Lucky Starr chiếu ra. Nó đứng gục đầu xuống tận đất, một tai vểnh lên nghe ngóng khi Kincade ghìm cương con ngựa thảo nguyên bên cạnh.

Anh từ từ tụt xuống khỏi yên ngựa, mình mẩy tê cứng đau nhừ. Khi đứng xuống đất rồi, Kincade vặn người cho co giãn những bắt thịt ở hai vai và ở lưng, anh cảm thấy như không cất chân nổi. Nâng lên một bàn đạp, anh nới lỏng khóa dây buộc bụng ngựa ra, tháo khăn quàng cổ, tẩm nước trong bi đông. Anh lau lỗ mũi cho con ngựa và rửa miệng cho nó. Vắt vào miệng nó một ít nước.

Làm xong, anh buộc con ngựa vào cột, rồi kiểm tra con ngựa của Vince, đưa tay vuốt dưới ngực nó, anh thấy long ướt của con ngựa đang bốc hơi hầm hập. Bi đông nước của Vince đã sạch bách.

- Thế là tao biết mày không có một giọt nước nào vào bụng rồi, - Kincade nói thì thầm với con ngựa, anh bèn tẩm nước trong bi đông của mình cho ướt khăn, rồi làm những công việc như anh đã làm cho ngựa của mình.

Anh vặn chặt nắp bi đông nước lại, treo vào yên cùng với cái khăn quàng cổ ướt. Anh trở lại con ngựa Vince, thấy khóa bụng chưa được nới lỏng. Kincade tháo ra rồi bước vào sòng bạc. Cái máy hát oang oang ca một bài của Garth Brooks và một anh chăn bò đứng bên máy đánh bạc tự động, reo lên vì chiến thắng, khi đèn trong máy loé sáng và chuông reo lên báo hiệu anh đã thắng một canh bạc lớn. Kincade dừng lại trong cánh cửa, đưa mắt nhìn cảnh đám người đông đúc náo nhiệt. Từ trong cảnh yên lặng của đêm sa mạc vào đây, tiếng ồn đã làm cho anh điếc tai. Anh thấy Vince ngồi ở bàn trong phòng uống rượu, anh ta đang cắt một miếng thịt bò lớn. Bụng Kincade cồn cào khi thấy cảnh ấy.

Anh đi về phía quầy rượu, bỗng anh đổi hướng, đi dọc theo phòng ăn uống đến một hành lang hẹp. Một anh chăn bò từ trong phòng vệ sinh nam bước ra, tay đang kéo dây kéo ở quần. Kincade đứng sang một bên để tránh đường cho anh ta, rồi anh vào phòng vệ sinh nam để rửa sạch đất bụi và mồ hôi cả ngày bám vào người.

Ðến bồn rửa, anh soi mình vào tấm gương trên bồn. Ðất bụi bám một lớp dày và sau một ngày râu ria mọc lởm chởm làm cho mặt anh trông xương xóc và hai má gầy còm. Kincade cười buồn thông cảm cho gã đàn ông trong gương, đoạn anh cúi xuống, mở mạnh cả hai vòi nước.

Tiếng nước chảy khiến anh thấy khát. Kincade lấy mũ ra, cúi đầu nghiêng dưới vòi nước, há miệng cho nước chảy vào, anh uống ừng ực cho đến khi đã khát. Uống đã rồi, anh lấy hai tay vốc nước tẩm ướt mặt, rồi lấy xà phòng thoa vào cho nổi bọt khắp nơi và kỳ cọ da thịt, anh cảm thấy lớp đất bụi trên mặt bong ra. Anh rửa sạch xà phòng rồi uống them hai ngụm nước nữa.

Ðể ướt như thế, anh đi đến giá móc khăn, lấy khăn lau mặt lau tay. Anh cảm thấy trở lại là con người. Khi anh đưa tay lấy mũ, cánh cửa phòng vệ sinh nam bật mở và Sắt Rỉ bước vào. Ít ra thì Kincade cũng cho đấy la Sắt Rỉ. Mái tóc màu đỏ gạch của anh ta nằm khuất dước cái mũ đầu bếp, cao nghều nghệu, cái mũ nghiêng nghiêng một bên. Bộ râu hàm mới mọc lởm chởm màu nâu đen phủ một nửa ở dưới khuôn mặt đầy tàn nhang, và anh ta khoác trên người tấm tạp dề dài vấy bẩn thức ăn và dầu mỡ.

- Tôi thấy anh trở lại đây, bèn lẻn vào chào anh, - Sắt Rỉ nói

- Anh làm gì mà mặc áo quần ấy? - Kincade chau mày hỏi.

- Tôi là đầu bếp mới, - Sắt Rỉ cười nhăn mặt. – Ðêm qua khi tôi vào đây ăn, tôi gọi thịt bò rán và thịt băm như mọi khi. Nhưng lần này tôi bảo Roy xắt them hành và thêm tiêu vào khoai cho tôi. Hắn nói nếu tôi không thích cách hắn làm, thì tôi cứ nấu lấy mà ăn. Thế là tôi vào bếp làm món ăn theo ý tôi. Sau đó Starr đề nghị cho tôi vào làm đầu bếp. Làm việc hay hơn là ngồi không, thế là tôi nhận làm.

Kincade đội lại mũ lên đầu.

- Có hai con ngựa buộc bên ngoài. Nếu tiện, anh cho chúng uống nước với.

Một hàng lông mày màu hung hung nhướng lên. Anh ta hỏi:

- Anh đi ngựa à?

- Vâng.

- Anh có đói không?

- Ðói muốn chết được.

- Tôi đi làm cho anh miếng thịt, - Sắt Rỉ nói rồi bước ra khỏi cửa.

Kincade ra khỏi phòng vệ sinh. Vince vẫn còn bận ăn, không trông thấy Kincade đi qua căn phòng đến ngồi ở cuối quầy.

Ăn xong, Vince tựa người ra ghế nhâm nhi cho hếy ly bia, giết thì giờ bằng cách chuyện trò vớ vẩn với một cô gái tóc nâu ăn nói tục tĩu ngồi ở bàn bên cạnh. Cô khoảng 20 mà lại làm ra vẻ 40, một phụ nữ hấp dẫn, nhưng có phần đanh đá quá nhiều, khiến Vince không khoái.

Roy mang đến cho Vince ly bia mới. Vince lấy ly bia, đứng dậy, vuốt một ngón tay lên má cô gái và hứa điêu với cô ta, rồi khoan thai đi đến cuối bàn bài cào nơi Starr đang chia bài. Chi trông thấy Vince, đẩy một mảnh giấy đến cho anh.

- Ðể làm bằng, - chị nói rồi tiếp tục canh bạc không nghỉ ngơi.

Vince ký vào giấy nợ, rồi đẩy tờ giấy lui cho chị. Chị đếm một chồng thẻ 50 đô bằng một tay, còn tay kia chị lật nhanh mấy con bài của chị lên, cho mọi người thấy một con Ðầm cơ và một con Chín chuồn. Chị nói với một con bạc:

- Trả hai chục.

Vince mỉm cười khi nghe Starr nói thêm mấy tiếng tục tĩu nữa, rồi anh ta bỏ đi, đến bàn xì phé ở trong góc phòng. Như thường lệ, DePard ngồi quay lưng vào tường, hướng mặt ra phòng. Vince đứng một bên trong khi ván bài đang tiếp tục đánh. Anh ta không bận tâm xem ba người đánh bài kia là ai. Chỉ có DePard là người anh ta để ý đến thôi. Lão là người có lắm tiền.

DePard tập trung chú ý vào ván bài, cặp lông mày rậm nhíu lại, mắt nheo nheo. Miệng mím chặt thành một đường thẳng, một nửa khuất dưới bộ râu rậm che hầu hết phần môi trên. Là một tay xì phé có hạng, lão hêt sức thận trọng, chín chắn, chỉ nhìn bài của mình một lần, nhớ thật kỹ rồi để xuống và không bao giờ nhìn lại bài cho đến khi có người tố thêm nhiều và các tay kia bỏ cuộc. Lão luôn luôn để hết tâm trí vào ván bài. Không bao giờ lão nhìn đi chỗ khác cho đến khi người thắng lùa tiền về phía mình.

Vince uể oải bóp số thẻ đánh bạc kêu lắc cắc trong long bàn tay, anh thích nghe tiếng kêu này, để biết chắc là chúng đang nằm trong tay mình. Trước khi đêm tàn, anh hy vọng sẽ biến số tiền đặt tẩy nho nhỏ này thành một món tiền lớn hơn nhiều. Phải hơn thế này thật nhiều, anh hy vọng và mỉm cười.

Gã quản bò cho trại Bremmer đưa hai bàn tay ôm lấy đống tiền trên bàn kéo về phía mình. DePard hất mấy con bài trên tay vào cổ bài rồi ngã người ra ghế, ngước mắt lên nhìn quanh phòng. Khi thấy Vince, lão nhìn chằm chằm vào anh ta.

- Tôi ngồi chơi ít ván được không? – Vince lôi một cái ghế còn trống ra khỏi bàn mà không đợi ai cho phép.

- Tẩy 50 đô la đấy, - DePard nói với anh ta.

- Tôi biết luật rồi, công tước. – Vince ngồi xuống, để chồng thẻ đánh bạc lên bàn nghe lanh canh. – Tôi báo cho quí vị biết đêm nay tôi may mắn đấy nhé.

- Rồi sẽ biết. – DePard chỉmột ngón tay vào một con bạc. – Phiên anh chia bài, Ernie.

Ernie chẻ bài rồi xóc thật đều, gã nói:

- Bài bắt năm con, con bồi trở lên phải lật ra.

- Tố tiền vào quí vị, tố vào. – Vince ném một thẻ vào chỗ chung tiền rồi đẩy cái mũ trên đầu ra phía sau, mấy chùm tóc đen loăn quăn xòa xuống trán.

Ngồi ở quầy rượu, Kincade thấy Vince đi đến bàn xì phé, nhưng mãi đến khi anh ta ngồi vào bàn anh mới thấy công tước DePard. Anh lấy làm kinh ngạc khi thấy Vince lại đi đánh bài với kẻ thù không đội trời chung với em gái mình. Kincade ăn miếng thịt cuối cùng rồi đứng dậy, bưng ly bia đến đấy.

Có hai người chăn bò đứng tựa vào tường xem song bạc. Kincade đến đứng với họ, chỗ anh đứng thấy rõ cả Vince lẫn DePard.

DePard cất tiếng nhận xét:

- Trông anh có vẻ đã làm việc cật lực suốt ngày, Vince Rossiter!

- Ông thấy phải đổ mồ hôi mới đổi bát cơm đấy nhé. – Vince toét miệng cười khoan khoái vưà động viên các con bạc đánh theo.

- Có thật thế không? – DePard thờ ơ hỏi

- Thật chứ. – Vince bỏ hai con bài trên tay đi, rồi ranh mãnh nhìn DePard. – Chúng tôi lùa bò ở Ðá Phẳng.

DePard bỗng chú ý đến. Lão hỏi:

- Ðể làm gì?

- Dĩ nhiên là để đem bán. – Anh ta đưa hai ngón tai lên để ra dấu cho người chia bài, rồi bắt hai con bài do anh liệng qua mặt bàn.

- Ðúng rồi. – DePard nói, giọng vừa cười đùa vừa tự mãn, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi. – Mà anh tính thuê ai chuyên chở đấy?

Vince chưa vội đáp, anh ta dập hai con bài vào số bài giữ trên tay rồi lật xem kết quả. Vừa xem, anh ta vừ đáp:

- Một nhóm vận chuyển ở Oregon. – Vince liếc mắt nhìn xem phản ứng của DePard. Lão ta vẫn bình tĩnh yên lặng. - Công tước ơi, em tôi đã lừa được ông rồi!

- Thật không đấy? - DePard sực nhớ, lão nhìn mấy con bài mới được chia, rồi để xuống, lão thẩy mấy cái thẻ đánh bài vào đống tiền đầu. - Tố anh 10 đô nữa.

- Ồ thật chứ. – Vince gật đầu. – Xe tải sẽ đến trại lúc 9 giờ sáng thứ ba để chở hàng đi. – Hai con bạc ngồi bên phải Vince đều xếp bài bỏ cuộc. Vince đếm một chồng thẻ, đẩy hết vào đống tiền. – Ði với ông 10 đô, và thêm 10 đô nửa.

Con bạc kia ném bài xuống.

- Ðánh lớn quá, tôi bỏ.

DePard đẩy thêm 10 cái thẻ khác vào cọc tiền, rồi lão nói:

- Tôi khui đấy.

Vince rải ngửa mấy con bài trên lên mặt bàn. Anh ta nói:

- Ba con mười với một con xì bích. Xem đi cho biết.

Không đợi cho DePard nói “thua” và ném bài xuống bàn, Vince đã lùa hết đống tiền trên bàn về phía mình.

Năm ván bài tiếp theo đó, Vince đã thắng ba. Ván nào anh ta cũng thắng đậm. Kincade nhìn Vince lùa thẻ đánh bạc của ván thắng sau cùng vào, rồi vỗ tay lên bàn, nói:

- Nào Murphy. Phiên anh chia bài.

- Ðừng chia cho tôi. – DePard lượm chồng thẻ ít ỏi trên bàn trước mặt lão, rồi đứng lên.

Ngạc nhiên Vince nhìn lên, chau mày, hỏi:

- Ông về sao?

- Vận may của anh quá hay cho tôi. – DePard đáp rồi nhếch mép cười, nhưng nụ cười không thoải mái mà có hằn học.

Quay nhanh người, DePard bước ra khỏi bàn, lão sải chân bước từ từ, chững chạc. Lão không nhìn về phía Kincade lần nào. Mà nếu lão có thấy anh đứng đấy đi nữa, thì chắc lão cũng không nhận ra anh.

Kincade nhìn theo DePard đi qua căn phòng, không nói gì với ai hết cho đến khi lão đến gần một người chăn bò mặc áo vét bằng da bò có vết lỗ chỗ ngồi ở một bàn uống rượu. DePard nói gì đó với hắn, bỗng hắn quay người lại. Kincade thấy một cái bớt lớn màu tía trên mặt hắn. Chính là Sheehan, tên quản đốc của DePard, người đã dần Kincade một trận nhừ tử.

Sheehan đứng lên, theo DePard ra khỏi phòng. Kincade lại đăm chiêu nhìn vào phòng xì phé. Vince thua ván tiếp theo đó. Khi gã bưng ly bia lên uống, gã thấy ly bia đã hết. Gã nhìn mấy người chăn bò đứng ở tường nói:

- Anh nào gọi Roy giúp, nói đem cho tôi một ly bia khác đi.

- Anh tự gọi đi. – Câu nói nghe hệt như câu của Kincade đã nói với Vince vào lúc ăn trưa, khiến anh ta ngước mắt nhìn lên xem người nào.

Bỗng mặt Vince tối sầm lại vì bất bình, mối bất bình đã có giữa hai người thâm căn cố đế rồi. Anh ta hỏi:

- Anh làm cái gì ở đây?

- Uống ly bia chơi. – Kincade đưa ly bia gần hết lên.

- Ðem đi chỗ khác mà uống, - Vince nói nhanh.

- Tôi thích uống ở đây thôi.

Vince cố không để ý đến Kincade, anh ta tập trung vào đánh ván bài tiếp theo. Ván này anh ta cũng thua nữa, liền ném mấy con bài xuống bàn vẻ chán nản, ghê tởm, Vince nhìn lên, thấy Kincade cứ chằm chằm nhìn mình. Anh ta hỏi:

- Anh định đứng thế suốt đêm à, hay lã sẽ ngồi vào?

Kincade lắc đầu.

- Xì phé không phải là trò chơi của tôi.

- Tôi muốn biết anh thích trò chơi gì? - Vince liếc nhanh nhìn Kincade, rồi đưa tay bốc hai con bài đầu tiên mới chia cho anh ta.

- Có lẽ có ngày anh sẽ biết. – Kincade khẽ nhếch mép cười, anh đưa ly bia lên uống một hớp cho ấm người.

Vince chỉ khịt mũi tỏ ý khinh bỉ để đáp lại.

Suốt một giờ tiếp theo, chồng thẻ trước mắt Vince cạn dần vì anh ta thua nhiều hơn thắng. Mỗi lần thua, Vince lại càng nổi nóng và bực tức. Phải chơi xả láng thôi, Vince gọi thế, cho nên anh ta ném hết chồng thẻ vào cọc. Vince thua.

- Xem ra anh đã hết may rồi, - Kincade nhận xét.

Vince Rossiter đặt úp hai bàn tay lên bàn, xô ghế lui, mắt tồi sầm lại vì giận dữ. Anh ta nói:

- Khi nào tồi cần ý kiến của anh, tôi sẽ hỏi. – Anh ta đứng dậy, đưa mắt nhìn khắp các con bạc ở bàn, cố cười, nói. - Hẹn lần khác, quí vị.

Vince bỏ đi về phía quầy rượu. Kincade nhìn theo anh ta một phút, rồi thong thả đi theo hướng của anh ta. Vince gọi một ly bia, uống luôn hai ngụm, bỗng anh ta thấy Kincade đứng dựa người vào cuối quầy. Vẻ giận dữ hiện ra trên mặt Vince, anh ta bèn uống nhanh ly bia. Anh ta để cái ly xuống, vỗ bàn tay lên mặt quầy ra ý anh ta kkông uống nữa, rồi quay người đi. Khi đi ra cửa, Vince vui vẻ gọi chào Starr. Chị ta đưa tay vẫy chào lại.

Sau khi Vince Rossiter đã ra ngoài, cửa đóng lại, Kincade gọi tính tiền, anh lấy tiền thối và ra về. Ra khỏi sòng bạc, anh dừng lại, đưa mắt nhìn khắp các tòa nhà tối tăm trong thị trấn. Cả hai con ngựa đều đang còn buộc ở cột nhà, chúng ngủ gà ngủ gật, gần trước chân chúng có một thùng nước bằng nhựa.

Anh không thấy Vince đâu hết. Kincade nghe ngóng, nhưng không nghe có tiếng chân người đi. Anh ngần ngừ thêm một lát nữa, rồi đi về phía hai con ngựa, đôi ủng nện thình thịch trên hành lang gỗ, cùng với tiếng đinh thúc ngựa kêu lẻng kẻng vang lên.

Con ngựa thảo nguyên ngẩng đầu lên, tai vểnh về phía Kincade. Rồi nó quay lỗ mũi về phía góc nhà, Kincade không ngạc nhiên khi thấy sau đó một chút, Vince từ trong một góc tối bước ra.

- Tại sao anh cứ lẽo đẽo theo tôi mãi thế?

- Sách có câu “có tật giật mình”, - Kincade nói, anh lại trích thơ của Shakespear. – Vấn đề khó khăn của anh là thế, phải không Rossiter? Có phải anh có tật không?

- Không, - gã đáp nhanh. Hơi quá nhanh. - Tại sao anh lại nghĩ thế?

- Ðấy, anh có thái độ như mình đang che giấu điều gì.

Vince Rossiter nhíu mày.

- Tôi gặp anh ở đâu rồi phải không?

- Tôi đã nói với anh rồi, chúng ta chưa hề gặp nhau.

Bối rối và không biết nói gì nữa, Vince Rossiter lắc đầu rồi bước đến con ngựa, giật cởi dây cương buộc nơi cột ra. Anh ta nhảy lên yên, nhìn Kincade một lần chót rồi thúc ngựa phi nước đại ra khỏi thị trấn. Con ngựa thảo nguyên cất tiếng hí theo.

Sắt Rỉ từ trong bóng tối một bên hông nhà bước ra.

- Bây giờ anh cũng về sao?

Kincade gật đầu.

- Ðây về trại khá xa, không nên chần chừ đứng thêm ở đây làm gì nữa.

- Thật đáng trách là tôi không có xe cho ngựa kéo, - Sắt Rỉ nói - nếu có tôi sẽ đóng con ngựa của anh vào, rồi chở cả hai ta về nhà.

- Ðáng trách thật, - Kincade đáp, rồi thắt chặt khóa dây buộc bụng ngựa và nhảy lên yên - Sắt Rỉ này, liệu thân đấy nhé.

- Anh cũng liệu thân đi.

Khi Kincade đã biến mất, Sắt Rỉ vẫn còn đứng đấy lắng nghe tiếng vó ngựa tan dần trong bóng đêm. Cuối cùng, anh đến lấy cái thùng đổ nước hết đi, rồi bước theo con đường nhỏ dẫn ra cửa sau bếp, vừa đi vừa đung đưa cái thùng rỗng.

Khoảng nửa đêm, Eden trở mình thức dậy, ít ra cũng đến lần thứ một trăm. Từ khi đi nằm, cô ngủ từng giấc ngắn. Cứ ngủ một tí lại tỉnh dậy, lắng nghe tiếng động của ngựa trong bãi quầy, thường là tiếng thở phì phò hay tiếng dậm chân nhè nhẹ. Rồi cuối cùng cô nghe tiếng vó ngựa vỗ đều đều. Con chó già nằm ngoài trại gầm gừ trong họng. Có người đang cưỡi ngựa về trại.

Eden ngồi dậy, mang ủng vào, bước ra khỏi lều vải nhỏ. Cũng như mọi người, cô để nguyên áo quần dơ bẩn đã mặc suốt ngày như thế để ngủ. Không có chuyện tắm rửa, thay áo quần ngủ hay áo quần sạch khi ở tại trại chăn bò. Cô chỉ rửa mặt, tay, chải sơ tóc lấm bụi rồi thôi, không hơn gì những người khác.

Ra bên ngoài, cô đứng yên một lúc, dãy đồi bao quanh hiện lên mờ mờ trong đêm tối. Nhìn vào bãi quầy ngựa, Eden nhìn thấy những hình thể đen đen di động. Tiếng vó ngựa đã ngưng, nhưng âm thanh khác lại vang lên, tiếng da va chạm nhau, tiếng xích ở dây cương kêu lẻng kẻng. Sau cùng cô thấy một bóng người đi về phía trại.

- Ai đấy, Cassius? – cô thì thào với con chó. – Vince hay Kincade đấy?

Con chó rên ư ử đáp lại và Eden đến chặn bóng người đang đi về lều ăn. Eden nhận ra bóng người là Vince trước khi gã đến gần cô, vì cô nhận ra dáng đi đung đưa của gã. Cô móc hai ngón cái vào túi sau quần jeans và cố xua đi cảm giác chán chường trong người.

Gã ngạc nhiên khi thấy bóng cô nổi bật trên nền vải bạc màu vàng của chiếc lều, gã nói nho nhỏ:

- Em gái, tại sao em còn thức?

- Em không ngủ được – cô đã nói thật

- Anh không thế đâu, - gã quàng tay quanh vai cô, kéo cô quay người lại để cùng đi với gã. – Anh quá mệt, có thể ngủ lu bù cả một tuần không dậy cũng được.

Quay đầu nhìn lui vào chuồng ngựa, cô hỏi:

- Có phải Kincade về với anh không?

- Không. - Giọng gã bỗng gay gắt chứ không còn vui vẻ nữa.

- Anh có gặp anh ta ở trong thị trấn không?

- Có, mà sao? - vince dừng lại gần toa nhà bếp, thả tay ra khỏi vai cô và nghiêng người tới trước.

- Không sao. – cô thờ ơ lắc đầu. – Em chỉ hỏi cho biết anh ta có về cùng anh hay không thôi.

- Em lo cái gì thế?

- Em lo vì em không muốn thiếu người làm.

- Rồi em cũng xoay xở được hết. – Vince nói với cô

- Có lẽ, nhưng công việc sẽ không hoàn hảo.

- Nếu em muốn, em cứ thức mà đợi hắn, còn anh thì không. Chúc em ngủ ngon. – gã bỏ đi vào lều của mình.

Eden không đi theo gã. Cô quá bồn chồn lo lắng, khó mà ngủ lại cho được. Cô ngồi phịch xuống đất tựa người vào bánh xe chiếc toa của nhà bếp, đưa mắt nhìn quanh ra ngoài bóng tối dày đặc bao trùm lấy sa mạc. Hơi nóng ban ngày đã hết, ngọn gió hăng hắc từ dãy đồi thổi ra se lạnh.

Tựa đầu ra sau, Eden nhìn những vì sao chen nhau trên bầu trời đêm trông như những mảnh thủy tinh vỡ. Mặt trăng lơ lửng rất thấp và rất bạc, nổi bậc trên màu đen tuyền của trời đêm. Khung cảnh đêm trường thật huyền bí cô đơn, khiến Eden cảm thấy đau đớn và mong muốn một cái gì mà cô không nói tên ra được.

Cô hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài thườn thượt, đầu cúi xuống. Ðêm quá tĩnh mịch khiến cô nghe rõ những tiếng động rất nhỏ hòa lẫn nhau trong không trung, những âm thanh yếu ớt, những hơi thở của các sinh vật đang ẩn mình trong bóng tối, tiếng gió nhẹ xào xạc trên vải bạt che lều, rồi thì cô nghe tiếng chân bước lào rào trên đất sỏi. Eden ngẩng đầu lên nhìn, ngỡ là sẽ thấy Vince, nhưng tiếng chân người phát ra từ hướng khác.

Ðứng thẳng người lên, Eden quay lại và thấy Kincade. Cô bỗng chăm chú nhìn anh, một điều mà trước đó cô không có, và hiện làm cho cô lo sợ, cả vì anh lẫn vì những ấn tượng anh đã gây cho cô.

- Anh trở về rồi à?

- Thế cô tưởng tôi không về sao? - Anh dừng lại, nụ cười nở trên môi, hai khóe mắt nhăn lại.

- Ðiều đó không làm tôi ngạc nhiên. – Eden cố giữ giọng nói bình thường, lãnh đạm, nhưng cô thấy không được tự nhiên. – Ðàn ông thường bỏ đi mà không cần báo trước.

- Trường hợp tôi, tôi chỉ ra phố uống bia thôi. Tôi đã uống xong và trở về. – Mái tóc đen dài của cô đã xõa ra, chảy xuống một bờ vai. Kincade đưa tay nắm một lọn, khẽ mân mê món tóc dưới ánh trăng. – Nhưng cô chu đáo thật, đã thức để đợi tôi về.

Anh đứng quá gần cô. Eden phải nhích lui một bước, đứng sát lưng vào bánh xe trở lại. Khi thả bàn tay xuống, cô cãi:

- Tôi không đợi anh. Vince đi ngựa về đã đánh thức tôi dậy.

- Ðúng, tôi thấy con ngựa anh ta trong chuồng. – Anh đưa mắt nhìn về phía lều của Vince, rồi quay qua nhìn cô.

Ánh trăng chiếu vào mặt cô, chảy dài xuống trên những đường cong của cơ thể cô. Hai má cô hơi ửng hồng và cặp mắt đen hơi luống cuống vì nội tâm giao động. Trước hình ảnh này, anh không cầm lòng được, anh cảm thấy nôn nao. Anh đưa bàn tay úp lên mặt cô, vuốt ngón cái lên má cô. Cô đứng trân cả người, ngẩng đầu lên, ra vẻ chống đối.

- Eden em, không có người đàn ông nào nhìn em mà lại không muốn em được.

- Ðừng! – Cô không biết cô chống cự lại cái gì nữa, chống cự bàn tay mơn trớn, chống cự lời anh nói, hay là chống lại phản ứng của cô trước các thứ ấy. Cô chỉ biết cô không muốn nghĩ đến chuyện này. Sự đụng chạm của anh không thể làm cho cô ngạt thở, cũng không thể làm cho da thịt cô nóng ran lên. Cô không muốn thế. Cô đã sống thoải mái không cần đến chuyện ấy rồi.

- Ðúng, anh không nên, và anh cũng không nên làm việc này nữa, - anh vừa thì thào vừa đặt môi lên môi cô.

Như lần trước, đôi môi anh ấm áp và có sức thu hút. Cô đưa hai tay lên để đẩy anh ra, nhưng thay vì làm thế, cô lại bấu mấy ngón tay vào áo anh, nắm chặt người anh, để cho anh cà đôi môi anh trên môi cô, kích thích môi cô đến độ không còn cách chống đối được nữa, không còn đứng trơ người ra nữa. Người anh tỏa mùi da, mùi ngựa, mùi mồ hôi … và mùi đàn ông thô tháp khiến cho cô cảm thấy thích thú muốn áp người vào anh. Cô hít mùi ấy vào người, trong khi anh kéo cô sát vào anh hơn và mơn trớn cho cô hé môi ra.

Eden cảm thấy hoang mang bất định, cơn thèm khát trong người dày vò cơ thể, hai tay anh vuốt dọc hai bên hông và vuốt sau lưng cô, khiến cô mê mẩn cả người, những nét rắn rỏi đầy nam tính trên người anh và thái độ thân mật đã làm cho cô đứng yên bất động.

Anh đã chờ đợi có được giây phúc đê mê như thế này. Nhưng không cấp bách. Anh không tính trước trường hợp xảy ra như thế này. Anh không muốn, nhưng không dừng lại được. Anh ngây ngất cả người, thưởng thức mùi xà phòng thơm bám trên da thịt cô, thưởng thức làn tóc mịn màng, và thưởng thức đôi môi mềm mại thơm tho làm cho anh thêm muốn nhiều hơn.

Kincade nghĩ anh phải dừng lại, anh phải rút lui. Thế nhưng anh vẫn nán lại để thưởng thức thêm nữa, để vuốt ve cơ thể rực lửa của cô thêm chút nữa, rồi mới nhích người lui và cố lấy lại hơi thở điều hòa.

Mặc dù hai đầu gối run run, nhưng Eden cũng cố đứng thẳng thớm. Cô đợi cho đến lúc cảm thấy cơ thể tự chủ được mình mới lên tiếng nói một cách bình tĩnh:

- Anh đã xong rồi phải không?

- Xong rồi. – Anh nhìn cô chăm chăm, ánh mắt nghiêm nghị khiến cô cảm thấy bủn rủn cả người.

- Tốt, - cô đáp với giọng cố làm ra vẻ lãnh đạm. – Anh chỉ còn bốn giờ để ngủ vì phải dậy sớm. Tôi nghĩ là anh cần phải triệt để sử dụng thời gian này để ngủ. – Nói xong, cô quay người bỏ đi.

*

DePard vội vã vào nhà dành làm văn phòng của bộ tham mưu trại Kim Cương D. vẻ tức tối giận dữ. Sheehan lẽo đẽo theo sau lưng lão. Lão điên cuồng rít lên:

- Sheehan, thật mệt cho ta rồi đấy. Tôi không biết bọn nào đây. Thằng Rossiter nói con em hắn thuê một nhóm vận chuyển Oregon. Tôi chỉ biết có chừng ấy.

- Nhưng chỗ nào Oregon? – Sheehan nhíu mày, - có rất nhiều công ty vận chuyển ở tiểu bang này.

- Làm sao tôi biết được? - DePard bật mạnh nút điện ở tường, căn phòng tràn ngập ánh sáng. – Con mẹ Rossiter này thật khốn khiếp. Tôi chắc có người nào đó giúp nó giới thiệu với nhóm vận chuyển này.

- Ông có tin thằng Vince này nói thật không?

- Hắn nói láo thì hắn chẳng được xơ múi gì hết. – DePard bước đến quầy rượu.

Sheehan vẫn tỏ ra nghi ngờ, hắn nói:

- Tôi không tin hắn nói thật. Ngày hôm kia ông đã thỏa thuận trả tiền cho hắn nếu hắn cung cấp tin tức cho ông. Cho nên, nếu tin này thật, hắn đã báo cho ông biết để lấy tiền rồi chứ.

DePard lắc đầu:

- Thằng Vince Rossiter ham tiền lắm, nhưng hắn không điên đâu. Hắn biết nói láo thế nào rồi cũng bị tộ tẩy, chắc hắn không dám nói láo đâu. Một khi hắn đang còn ngửa tay để nhận phần chia ở trại, thì hắn không dám nói láo với ta.

DePard rót một phần rượu mạnh vào ly, rồi đưa cái bình rượu lên về phía Sheehan như muốn hỏi hắn có uống không.

- Ông cho tôi một ly luôn. - Sheehan bước đến quầy rượu, ngồi phịch trên chiếc ghế đẩu bọc da, để cái mũ một bên.

- Hắn nói thật đấy, - DePard khẳng định. - Thằng Vince biết rằng nếu con em nó đem bò đi bán được, thì con ấy sẽ không bao giờ chịu bán trại. Và hắn cũng thừa biết là tôi sẽ tiếp tục ép nó cho đến khi nó bị tịch biên tài sản để thế nợ hay là sạt nghiệp.

- Thế ông có chịu để nó bán không?

- Còn tùy vào thái độ của nó. Nếu nó chịu ra đi mà không kỳ kèo gì hết, thì tôi sẽ xét xem cho nó. Nhưng bây giờ thì vấn đề không khó khăn nữa. Vấn đề khó khăn hiện nay là cái nhóm vận chuyển này.

DePard đưa ly rượu lên uống nhanh một hớp, vẻ nôn nóng ra mặt. Sheehan nhíu mày nhìn ly rượu. Hắn nói:

- Chắc là chỉ có một thằng đứng ra nhận chuyên chở thôi. Những kẻ khác không dám chống lại ông đâu.

DePard chỉ một ngón tay vào hắn rồi ra lệnh:

- Sáng mai anh dùng điện thoại gọi xem có tìm ra thằng nào nhận chuyên chở không.

- Ngày mai là Chủ Nhật rồi. Chắc không gặp ai đâu.

- Gọi đến nhà tìm họ. Và ngày mai không tìm gặp, thì sang thứ Hai gọi họ.

- Chúng ta không có nhiều thì giờ đâu, công tước à, - hắn đáp vẻ bối rối lo âu. – Ông nói là xe tải sẽ đến đây để chở bò đi vào sáng thứ Ba lúc 9 giờ mà. Nếu chúng ta không tìm ra đứa nào nhận chuyên chở thì biết làm sao đây?

- Thì chận chúng lại.

- Ông muốn tôi phải chận chúng bằng cách nào đây?

DePard nhìn Sheehan, lão nhếch mép cười một cách lạnh lùng. Lão đáp:

- Sheehan, anh là người có cả một đống huân chương về tài thiện xạ mà. Có lẽ anh nên lấy súng có gắn ống nhòm ra mà luyện tập đi thì vừa.