Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 53

Trong đại trướng, Tư Đồ Thanh Lăng đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Sở Mộ Hiên liền đi tới trước mặt Tư Đồ Thanh Lăng, nổi giận đùng đùng, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, lúc nào mà ta lại đem tình báo của Yến Bình quốc tiết lộ cho ngươi thế!”.

Tư Đồ Thanh Lăng hồi lâu mới từ từ mở to mắt, thong thả đáp: “Nô lệ của ta à, chú ý thái độ của ngươi đi, đừng có nóng nảy với trẫm, bằng không chỉ cần trẫm vung tay là đủ để lấy mạng ngươi rồi đó!”.

“Ngươi không phải đánh trống lảng, trả lời vấn đề vừa rồi!” Sở Mộ Hiên lạnh lùng nói.

“Ngươi là sủng vật của trẫm, trẫm muốn thế nào thì chính là như thế ấy,  mà chẳng phải ngươi cũng rất hận Yến Bình quốc sao? Trẫm làm như vậy thực ra cũng là muốn tốt cho ngươi thôi, như thế ngươi sẽ được lòng quân binh của ta, quá tốt còn gì!”


“Ngươi…” Sở Mộ Hiên biết tiếp tục nhiều lời cùng Tư Đồ Thanh Lăng cũng chẳng giải quyết được gì, đơn giản quay đầu bước khỏi đại trướng, trở lại lều trại của mình.

Màn đêm buông xuống, Sở Mộ Hiên một mình nằm trong lều, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nhỏ giọng tâm sự cùng tiểu sinh mệnh còn chưa thành hình: “Hài tử, ta thật sự không tài nào hiểu được phụ thân con, lúc thì hắn rất ôn nhu, có khi lại thô bạo, có khi thực yếu đuối, đôi khi lại giả dối vô cùng, hắn rốt cục là người như thế nào? Ta thật sự không thể nào nắm bắt được, nhưng hiện tại không biết vì sao, ta phát hiện chính mình đã không còn hận hắn, tại sao lại như vậy, hắn dù sao cũng là đại cừu nhân của ta, tại sao ta lại không còn hận hắn nữa?” Nói rồi lại nói, hai hàng thanh lệ cứ thế tuôn dài.

Đột nhiên, ngoại trướng truyền đến một giọng nói khe khẽ gọi hắn, Sở Mộ Hiên nghe thấy thanh âm này, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đáp ứng.

Một bóng người nhanh chóng tiến về lều trại, Sở Mộ Hiên vui mừng chạy lại gần, nói: “Đại ca, đã lâu không gặp, huynh có khỏe không?”

Người tới đúng là Sở Mộ Hoan.

Sở Mộ Hoan gật đầu, đáp: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, sau lần chia tay với đệ, ta liền nương nhờ chỗ Hoa Thần Hạo, lần xuất binh đánh Yến Bình này, ta được phân trong quân đội Hồng Vũ quốc, đảm nhiệm chức tướng quân.”


“Vậy sao huynh còn tới đây?”

“Thì không phải tại tên giảo hoạt Tư Đồ Thanh Lăng kia sao, hai nước liên minh lại ý đồ nẫng tay trên, một mình đến đây đánh Vĩnh An, cho nên Hoa Thần Hạo phái ta tới nơi này thám thính chút tình hình, ta vừa tới đây lại nghe nói đệ đang ở trong quân đội Minh Thụy quốc, cho nên tới tìm đệ trước! Đúng rồi, Mộ Hiên, bây giờ nơi nào cũng đồn đệ đang giúp Tư Đồ Thanh Lăng đánh hạ các thành ở Yến Bình quốc, chuyện này rốt cuộc là thế nào, không phải đệ đứng về phía Tư Đồ Thanh Lăng đấy chứ!”

Lời nói của Sở Mộ Hoan lại chạm đến đúng nỗi đau của Sở Mộ Hiên, hắn liên tục lắc đầu, phủ định: “Đương nhiên là không, đó là do Tư Đồ Thanh Lăng cố ý tung tin, mục đích chính là muốn Đinh Thừa tướng hiểu lầm đệ.”

“Thì ra là thế, tên chết tiệt Tư Đồ Thanh Lăng này thật đúng là gian trá mà, ta cũng tin tưởng đệ sẽ không làm chuyện ấy! Đúng rồi, Mộ Hiên, đệ gặp Đinh Thừa tướng rồi à?”


“Đã gặp. Nhưng lại bị ngài ấy hiểu nhầm.”

“Này không sao. Ta lập tức đi tìm Đinh Thừa tướng, bái tạ ân cứu mạng ngày đó, đến khi ấy ta sẽ giải thích chuyện này với ngài ấy hộ đệ.”

“Cám ơn huynh, đại ca.”

“Huynh đệ một nhà còn khách khí cái gì, ta không thể dừng lại ở nơi này lâu, mai gặp được Đinh Thừa tướng rồi ta quay lại tìm đệ!” Sở Mộ Hoan nói xong, liền phi thân rời đi.