Trong đại trướng.
Tư Đồ Thanh Lăng kéo theo Sở Mộ Hiên vào, trước hết hắn đuổi toàn bộ chư vị tướng quân đang nghị sự bên trong ra ngoài, sau đó lại lệnh cho Vân Cô Hồng: “Canh giữ ngoài đại trướng, không cho bất luận kẻ nào vào đây!”.
Phân phó xong xuôi, Tư Đồ Thanh Lăng ngồi trước vị trí ghế thống lĩnh, nhìn Sở Mộ Hiên, chất vấn: “Nói, vì sao ngươi lại ở đây?”
Sở Mộ Hiên nheo mắt thách thức Tư Đồ Thanh Lăng, hồi lâu, mới lười biếng mở miệng: “Chẳng vì lí do gì hết, ngươi nếu không cho ta đến, ta liền tự mình đến!”
“Ngươi…” Tư Đồ Thanh Lăng bị Sở Mộ Hiên chọc giận không nhẹ, bất thình lình đứng lên đi về phía Sở Mộ Hiên, thở phì phì nói: “Ngươi thiếu ta một lời giải thích, nói, là ai giúp ngươi trốn khỏi hoàng cung?”.
“Không có ai giúp, ta tự trốn đi!”
“Hừ,” Tư Đồ Thanh Lăng cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đừng nghĩ nếu không nói thì trẫm sẽ không biết, ngoại trừ Vân Cô Nhạn, hẳn là không kẻ nào khác có lá gan này! Phải hắn chứ?”
“Nếu ngươi đã sớm biết còn hỏi làm chi?” Sở Mộ Hiên bỏ lại một câu. (Raph: Em ơi ~ đừng tin ~ nó lừa đấy ~~~)
“Quả nhiên là hắn!” Tư Đồ Thanh Lăng giằng lấy cánh tay Sở Mộ Hiên, nói: “Nói thật cho trẫm, ngươi tới nơi này có phải để lấy mật báo cho Yến Bình quốc hay không?” (Raph: Em nói thật, anh bị thiểu năng sao mà hỏi câu này? Có ai đi hỏi thằng trộm, mày có phải là trộm không, hay không? -_- ~ Như người yêu làm nũng rồi giận kháo nhau vậy đó *em khinh, mất mặt quá anh vua ợ*)
“A!” Tư Đồ Thanh Lăng khi giữ cánh tay Sở Mộ Hiên không cẩn thận chạm đến chỗ phỏng của hắn, Sở Mộ Hiên không nhịn được khẽ kêu một tiếng.
“Xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Thanh Lăng thấy vẻ mặt thống khổ của Sở Mộ Hiên, đột nhiên hiểu được, liền vạch tay áo hắn lên xem.
Chỉ thấy cánh tay Sở Mộ Hiên bao phủ bởi vết phồng rộp lớn nhỏ, có chỗ đã nhiễm trùng, toàn bộ cánh tay có thể nói là vô cùng thê thảm.
“Sao lại bị như vậy chứ?” Tư Đồ Thanh Lăng thảng thốt hấp khí, đau lòng hỏi: “Rốt cuộc là ai làm? Trẫm nhất định khiến hắn phải “đẹp mặt!”. (Raph: Ý hí hí ~~:3 Nói chung là anh vẫn xót vợ thôi:v)
“Nào có ai chứ, là tự ta không cẩn thận!” Sở Mộ Hiên cuống quýt dùng tay còn lại che đi chỗ phỏng.
“Đừng động vào!” Tư Đồ Thanh Lăng kinh hô, hướng ra ngoại trướng gọi lớn: “ Cô Hồng, nhanh kêu quân y lại đây!”
“Ngươi vì sao phải quan tâm ta như thế?” Sở Mộ Hiên nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tư Đồ Thanh Lăng, nhịn không được hỏi.
Tư Đồ Thanh Lăng đầu tiên là ngẩn (tò te) ra, sau đó liền biến sắc, cười ha ha (chữa ngượng): “Ai nói trẫm quan tâm ngươi, chẳng qua trẫm cho rằng làn da trắng nõn này của ngươi nếu để lại vết sẹo, sau này thời điểm trẫm âu yếm ngươi, không phải giảm mất kích thích rồi sao? Ha ha! Cho nên để ngày sau thân thể này khiến trẫm càng thêm nhiều khoái cảm, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!”
“Ngươi này biến thái!” Sở Mộ Hiên căm giận nói.
“Ngươi thích nói sao cũng được. Đáng chết, quân y sao còn chưa tới?”.
Tư Đồ Thanh Lăng còn đang sinh khí, Vân Cô Hồng liền hợp thời mang quân y tới.