Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 31

Tuy rằng đã ở trong hoàng cung bốn tháng, nhưng Sở Mộ Hiên chưa từng đến tẩm cung của Tư Đồ Thanh Lăng, phạm vi hoạt động của hắn chỉ giới hạn trong Ánh Nguyệt cung, Tư Đồ Thanh Lăng muốn gặp hắn, vẫn luôn tới đó, chưa từng truyền hắn tới tẩm cung mình. Cho nên thời điểm Sở Mộ Hiên đứng trước tẩm cung, bởi không đoán ra được ý đồ của Tư Đồ Thanh Lăng, hắn vẫn chậm chạp chưa bước vào.

“Bệ hạ đang đợi ngươi, vào nhanh lên đi!” Vân Cô Hồng thấy Sở Mộ Hiên dừng bước trước cửa phòng, vội thúc giục.

Sở Mộ Hiên vừa định mở lời thì trong phòng bất chợt truyền đến một giọng nói uy nghiêm: “Ngươi nếu đã đến đây, còn sợ cái gì?”

“Ai nói ta sợ, đi thì đi!” Sở Mộ Hiên nói xong, lập tức bước vào.


Tư Đồ Thanh Lăng lúc này đang ngồi trên bàn phê tấu chương, thấy Sở Mộ Hiên tới, liền buông tấu chương trên tay, tiến lên vài bước, ôm lấy vòng eo thon của Sở Mộ Hiên, ôn nhu dãi bày: “Sủng vật ngoan, đã lâu không gặp, trẫm thật sự rất nhớ ngươi!”

Câu nói của Tư Đồ Thanh Lăng đã xóa tan mọi lo lắng bấy lâu của Sở Mộ Hiên, hắn cảm thấy mũi cay cay, lệ đọng trong khóe mắt. Sở Mộ Hiên dùng sức cắn môi, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống, rồi ra vẻ lạnh lùng nói: “Ít giả mù sa mưa đi, nói, lần này ngươi muốn tra tấn ta theo kiểu gì?”

Nghe thấy lời đáp của Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng nhíu mày, nói: “Trẫm không có ý định tra tấn ngươi, chẳng qua dạo này chính sự bận bịu, không có thời gian tới Ánh Nguyệt cung, nên mới cho Cô Hồng gọi ngươi tới đây, chỉ vì muốn nhìn thấy ngươi.”


“Ta không tin!” Sở Mộ Hiên lạnh lùng thốt.

“Ngươi…” Tư Đồ Thanh Lăng buông Sở Mộ Hiên, thở dài, nói: “Ngươi không tin thì trẫm cũng hết cách, tháng sau quốc gia ta sẽ liên minh với Hồng Vũ quốc tấn công Yến Bình quốc. Đánh trận này, vô luận là trẫm hay Hoa Thần Hạo đều vô cùng coi trọng, đến lúc đó cả ta và hắn đều phải đích thân ra trận, chỉ huy quân đội hai nước. Trước kia, quốc gia ta đã mấy lần muốn thâu tóm Yến Bình quốc, cũng nhiều lần điều đình quân đội, chỉ có điều phụ thân ngươi dũng mãnh vô địch, túc trí đa mưu, nhiều lần khiến cho quân đội quốc gia ta điêu đứng, còn lấy đi tính mạng của ca ca!”

Nói tới đây, Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên ngừng lại, nước mắt bất giác tuôn rơi, vừa nghĩ đến ca ca, tim hắn cảm thấy quặn thắt.

Sở Mộ Hiên chân tay luống cuống nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, hắn vạn lần không ngờ, một Tư Đồ Thanh Lăng luôn sắc bén ương ngạnh thường ngày lại bật khóc ngay trước mặt mình, Tư Đồ Thanh Lăng vào giờ phút ấy, dường như thật mềm yếu.