Yến Bình quốc? Sở Mộ Hiên trong lòng xao động, không phải đang nói tới quê hương của mình sao?
Hồi tưởng lại quê hương nơi mình lớn lên, trong lòng Sở Mộ Hiên sớm đã nguội lạnh, đời này hắn sẽ nhớ kĩ, là quốc quân Yến Bình quốc bán đứng Sở gia, bán đứng một Sở gia vốn vẫn luôn trung thành và tận tâm với Yến Bình quốc cho tên Tư Đồ Thanh Lăng, chỉ để đổi lấy lời đồng ý không xâm phạm của hắn, nhưng có lẽ quốc quân Yến Bình quốc ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ đến, khi hắn vừa bán Sở gia chưa đầy ba tháng, Tư Đồ Thanh Lăng đã lập tức chuẩn bị tấn công Yến Bình quốc!
Nghĩ đến đây, Sở Mộ Hiên lạnh lùng nở nụ cười, đối với Yến Bình quốc đã mất đi Sở gia, đến tột cùng có thể ngăn cản Tư Đồ Thanh Lăng cùng đại quân của Hoa Thần Hạo trong bao lâu? Hai tháng? Một tháng? Hay thời gian còn ngắn hơn nữa? Đối với vấn đề này Sở Mộ Hiên rất hứng thú, đồng thời trong lòng cũng không khỏi thầm đánh giá: Tư Đồ Thanh Lăng, ngươi quả nhiên lợi hại, kế sách này không chỉ giúp ngươi trả thù cho ca ca, hơn nữa còn có thể trừ khử mối họa lớn nhất từ Yến Bình quốc, đích thực là nhất tiễn song điêu (1mũi tên trúng 2 con chim), mà hỡi quốc chủ Yến Bình quốc đáng thương, ngày tận thế của ngươi cũng sắp đến rồi, chẳng biết tới thời điểm nguy cấp mà Hồng Vũ quốc cùng Minh Thụy quốc tiến tới, ngươi sẽ có tâm trạng gì đây?
Tuy rằng đã chẳng còn tình cảm với vua và nước, nhưng chung quy Sở Mộ Hiên vẫn có chút lo lắng, đó là lo lắng dành cho Đinh thừa tướng. Đối với vị Đinh thừa tướng đã dốc hết sức lực để cứu Mộ Hoan đại ca, trong lòng Sở Mộ Hiên tràn đầy kính trọng, Yến Bình quốc một khi bị diệt vong, Đinh thừa tướng nhất định sẽ phải chịu nhục, không được, bản thân nhất định phải nghĩ cách cứu Đinh thừa tướng!
Hạ quyết tâm, Sở Mộ Hiên nhìn Vân Cô Nhạn bên người, nói: “Vậy Tư Đồ Thanh Lăng dự định bao giờ tấn công Yến Bình quốc?”
Vân Cô Nhạn lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ, bệ hạ và Vân Cô Hồng nửa tháng nay đều khảo sát tình hình ở biên cảnh hai nước, tin tức này là Vân Cô Hồng trước khi đi nói cho ta biết, tình huống cụ thể chỉ sợ phải đợi bọn họ trở về mới biết được. Bất qua theo ta thấy thì trong mấy ngày này họ cũng phải quay về rồi.”
Nga, nguyên lai là như vậy, trách không được nửa tháng nay Tư Đồ Thanh Lăng không đến Ánh Nguyệt cung, biết được tình hình của Sở Mộ Hiên khiến Sở Mộ Hiên thoải mái không ít, hắn hướng về phía Vân Cô Nhạn mỉm cười, nói: “Ta đã biết, cứ vậy đi, ta đi trước.”
Dứt lời, khoát tay quay người, Sở Mộ Hiên chậm rãi trở về Ánh Nguyệt cung.
Vân Cô Nhạn dõi theo bóng dáng của Sở Mộ Hiên, nhún vai, nhẹ giọng tán thưởng: “Gia khỏa thú vị ~”