Lục Nguyên giơ ngang kiếm lạnh lùng đối mặt chính khí thiên vấn. Chính khí thiên chính là thiên địa một chỗ bí ẩn, chính khí biến thành, chính khí tụ tập. Cửa này thử thách nếu có người thẹn với lòng, giết sai người thì rất khó vượt qua. Người bình thường đến mức độ trùng kích chính khí thập tầng giết mấy ngàn ngươi đã tính ít, giết mấy vạn người là bình thường. Giống như Lục Nguyên cộng lại giết hơn một trăm người là thưa thớt đến đáng thương.
Chính vì vậy nên Lục Nguyên mới đơn giản thông qua ải này.
Thông qua hai cửa kiếm đạo chính khí, chính khí thiên vấn xong Lục Nguyên chợt phát hiện chính khí của mình lên cấp bậc càng cao, chính khí thập tầng. Đến chính khí thập tầng rồi Lục Nguyên lờ mờ phát hiện dường như chính khí của mình có liên hệ với văn tự cực kỳ vĩđại.
Văn tự vĩđại này dường như là ban đầu văn tự chính tự.
Lục Nguyên mở mắt ra.
Lúc Lục Nguyên mở mắt ra thì Chu Nhân Dục đang đấu với đại sư huynh Khổng Ni. Mới rồi khi Lục Nguyên tu hành chính khí thập tầng thì đã xảy ra cuộc chiến sẽ nhị sư huynh Mạnh Vi và Chu Nhân Dục. Trong cuộc chiến đó chính khí của hai người cơ bản cùng loại khó chia ra thắng bại, nhưng về mặt sách vở thì Chu Nhân Dục hơi thắng một bậc.
Khi Chu Nhân Dục đấu với đại sư huynh Khổng Ni thì chính khí của hai người tương đương nên đánh về mặt sách vở.
Chu Nhân Dục lấy ra bản Thiên Lý Chi Thư, còn Khổng Ni thì lấy bản Nho Đạo Chi Thư, hai bản sách ở không trung đấu nhau. Thiên Lý Chi Thư ghi chép tồn thiên lý diệt nhân dục, vô số văn tự xuất hiện. Khổng Ni lấy ra Nho Đạo Chi Thư ghi chép là chính và nho.
Hai tư tưởng khác biệt giao nhau, cùng lúc đó vô số trang sách va đụng.
Họ đều tu luyện năng lực mặt thư tịch, đương nhiên kém xa cấp bậc Văn Minh Chi Thư. Cấp bậc của Văn Minh Chi Thư quá cao xa, không phải người bình thường có thể với tới. Vô số trang sách va chạm trên không trung, bùm một tiếng, Khổng Ni bắn ra ngoài cũng hộc máu. Mới rồi giao đấu hiển nhiên gã rơi vào thế yếu, bị thương.
Chu Nhân Dục tiêu sái đáp xuống đất, nói:
- Thật ra vừa ròi ta chỉ dùng năm phần thực lực thư tịch thôi, thế mà ngươi đã thất bại, đáng tiếc đáng tiếc.
Chu Nhân Dục không uổng là người Thiên Lý phó chủ văn minh tốn công sức bồi dưỡng ra,dù là mặt chính khí hay thư tịch đều xuất sắc, thắng ba đệ tử của Nho Chi phó chủ văn minh.
Thiên Lý phó chủ văn minh nhìn hướng Nho Chi phó chủ văn minh, nói:
- Cái gọi là tồn thiên lý diệt nhân dục, Chu Nhân Dục chính là không có nhân đại đa số, vậy nên mặt chính khí và sách vở càng cường. Xem ra ta sẽ lấy ban đầu văn tự chính tự rồi.
Gã tranh đấu tư tưởng với Nho Chi phó chủ văn minh, giờ không quên khoe ra tồn thiên lý diệt nhân dục của gã, phải biểu hiện lý tưởng của gã là chính xác.
Nho Chi phó chủ văn minh câm lặng, gã thật không ngờ Thiên Lý phó chủ văn minh bồi dưỡng ra nhân vật như vậy. Chính tự sắp bị mất đi ư? Gã không muốn ban đầu văn tự của mình rơi vào tay người như Thiên Lý phó chủ văn minh, gã cho rằng Thiên Lý phó chủ văn minh đi tà đạo, nhập ma đạo rồi mà không hay biết, sớm rơi vào ma đạo. Hai thiên cấp linh thạch nho chi văn minh khác, Tam Thư phó chủ văn minh, Khí Tiết phó chủ văn minh đều thầm nghĩ nho chi văn minh có ai thắng Chu Nhân Dục về mặt chính khí và thư tịch không.
Nho chi văn minh không phải không có người như vậy, nhưng trong đoạn thời gian này vừa lúc đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Chỉ có thể nói Thiên Lý phó chủ văn minh chọn thời gian chính xác, thoáng chốc họ nghĩ không ra chính khí và thư tịch thắng Chu Nhân Dục.
Thiên Lý phó chủ văn minh cười to, bàn tay to giơ lên định chộp lấy chính tự.
- Chính tự này không phải nói ai có thể thắng về mặt chính khí và thư tịch thì thuộc về ai sao? Ta chưa đánh mà tại sao Thiên Lý phó chủ văn minh ngươi đã lấy?
Một thanh âm khàn khàn vang lên.
- Là ai?
Thiên Lý phó chủ văn minh ngừng động tác, phát hiện người lên tiếng chẳng phải là quan môn đệ tử Lý Thái Sử mà Nho Chi phó chủ văn minh mới thu đấy sao?
Mấy người khác cũng nhìn hướng Lý Thái Sử.
Khí Tiết phó chủ văn minh hỏi:
- Người này là?
Tam Thư phó chủ văn minh nói:
- Đệ tử Nho Chi phó chủ văn minh mới thu, tên là Lý Thái Sử. Ta có điều tra, nghe nói là truyền nhân của khinh chi văn minh. Nhưng hệ khinh chi văn minh sớm chết, chắc là nhờ vào quan hệ này mà trở thành quan môn đệ tử của Nho Chi phó chủ văn minh.
Thoáng chốc bốn vị phó chủ văn minh và nhiều người cấp thiên tôn, văn minh cảnh đều nhìn hướng Lục Nguyên. Ngay cả Nho Chi phó chủ văn minh cũng không ngờ Lục Nguyên đột nhiên đứng ra, nhưng mà, nếu hắn bước ra thì không lẽ sự việc có đường xoay chuyển?
Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên đều rất khó hiểu. Họ cũng biết Lý sư đệ Lý Thái Sử tu hành chính khí khó khăn lắm mới mon men đến cửu tầng, nhưng chỉ mới cửu tầng thôi, e rằng còn hơi non. Về mặt thư tịch dường như bắt đầu học, chắc vẫn ở cảnh giới tam tự kinh, thiên tự văn, vậy mà đi khiêu chiến Chu Nhân Dục thì chính là tìm chết.
Đối thủ Chu Nhân Dục khá đáng sợ, dường như thật là bộ tồn thiên lý diệt nhân dục tiến hó đến, không có bao nhiêu tình cảm con người.
Thiên Lý phó chủ văn minh nhìn Lục Nguyên, lại nhìn hướng Nho Chi phó chủ văn minh, hỏi:
- Nho Chi phó chủ văn minh, bây giờ không có ai sao, kêu một người mới đến nho chi văn minh không lâu xen vào cũng chẳng được lợi gì. Thua thì hãy thua thật sảng khoái đi, giờ thua mà cứ nhăn nhó thật là không giống ngươi.
Nho Chi phó chủ văn minh trảđũa:
- Đây chính là môn hạ của ta, tại sao không thể ra tay?
Thiên Lý phó chủ văn minh cười to nói:
- Tốt, tốt lắm, Chu Nhân Dục, lát sau nhớ hãy chăm sóc tiểu sư đệ mới vào nho chi văn minh không lâu này.
Chu Nhân Dục lạnh lùng nói:
- Đã hiểu.
Chu Nhân Dục tới gần, nói:
- Vậy thì Lý tiểu sư đệ, xin chỉ giáo.
Lục Nguyên cũng tiến lên, nói:
- Cũng xin Chu sư huynh chỉ giáo, để ta kiến thức một phen cái gì gọi là tồn thiên lý diệt nhân dục.
Chu Nhân Dục khuôn mặt xẹt qua nụ cười nhạt, nâng tay lên đánh ra chính khí cửu tầng. Chính khí cửu tầng của người khác tương đương ôn hòa đại khí chính khí, còn chính khí cửu tầng của gã thì khác hẳn. Chính khí cửu tầng của gã có sát khí khá lớn, dường như không có bất cứ tình cảm con người nào, căn bản không giống chính khí, cũng không biết Thiên Lý phó chủ văn minh dạy gã phát triển làm sao thành như vậy. Chính khí của gã quái lạđáng sợ, giống như trường thương sắc bén đâm thẳng vào Lục Nguyên. Dưới chính khí như vậy, Khổng Ni chịu được, Mạnh Vi hơi chịu thiệt, chính khí của gã giống như là thiên đạo lý.
Chính khí cửu tầng đáng sợ thẳng hướng Lục Nguyên, sát thế nhiếp người, tốc độ tuyệt vời, đâm thẳng vào cổ họng hắn.
Hiện tại thếđến cực kỳ nguy hiểm, Lục Nguyên chẳng hề tránh né, ngay mặt nâng tay đánh ra một luồng chính khí. Chính khí của Lục Nguyên lúc mới xuất hiện thì hoàn toàn khác với trước, đó là chính khí bàng bạc đến không thể sánh bằng, tựa như biển cả uyên bác, như thiên địa không chỗ không ở, không chỗ nào mà không bao lấy.
Lục Nguyên đánh ra một luồng chính khí không chỗ không ở, không chỗ nào không bao lấy.
Chính khí này vừa phát ra liền khác với của Khổng Ni, Mạnh Vi.
Lúc chính khí đánh ra, dường như bên trong bao gồm một loại lực lượng khiến người tin phục, đó là lực lượng chính nghĩa.
Trong phạm vi của chính khí này, thương bệnh tiêu hết, thực vật sinh trưởng.
Đây dường như là loại lực lượng quang minh chính đại!
Một loại lực lượng chí cương chí đại!
Trên bầu trời ba mặt trời là chính, khí, ca đều tỏa ra ánh sáng chói lòa bao trùm chính khí Lục Nguyên đánh ra. Khiến tà khí ma khí quái khí không còn chỗ nương thân, là cực độ chính đại quang minh. Đây là phong quang nguyệt tễ tự tại, loại chính khí này bùng phát trong cõi trời đất.
Không đúng, thậm chí là trên đỉnh Ức Vạn Thư Ốc, chính tự cũng nhẹ run. Chính tự không phải run rẩy vì gì khác mà đang cộng minh.
Không sai, cộng minh.
Chính tự gặp phải chính khí nên cộng minh.
Đây là chính khí gì vậy.
Khổng Ni, Mạnh Vi đều rung động. Họ đầu nhập rất nhiều vào tu hành chính khí nhưng chưa từng thấy qua chính khí như vậy.
Lúc này bốn phó chủ văn minh đều hơi kinh sợ. Họ không giống Khổng Ni, Mạnh Vi không có kiến tức, tất nhiên nhận ra đây là chính khí thập tầng. Trên con số chín cực hạn là chính khí thập tầng, nhưng cho tới nay đều nói phải xông văn minh cảnh mới tu hành chính khí thập tầng được, không ngờ Lý Thái Sử ở thế giới cảnh đã tu thành chính khí thập tầng.
Nho Chi phó chủ văn minh hơi kinh sợ, xem ra Lục Nguyên lại sáng tạo một kỳ tích, thật là một người có tiềm lực vô hạn.
Tam Thư phó chủ văn minh và Khí Tiết phó chủ văn minh đều thầm kinh ngạc, không ngờ, thật sự không ngờ, xem ra Nho Chi phó chủ văn minh phút cuối cuộc đời đã thu một đệ tử tốt. Người có được chính khí thập tầng cho dù thiên phú mặt khác kém chút nhưng là người thừa kế tốt nhất của nho đạo. Nho chi đạo, chú trọng chính khí.
Thiên Lý phó chủ văn minh đơ ra, không ngờ Nho Chi phó chủ văn minh trước khi chết còn chơi một vố, xem ra quan mon đệ tử gã mới thu đúng là có chút tài. Tuy nhiên, Chu Nhân Dục là mình tốn công sức bồi dưỡng ra, kế thừa tư tưởng của mình, gã không dễ dàng bịđánh bại. Gã không nhắc nhở Chu Nhân Dục đó là chính khí thập tầng, người gã bỏ tâm huyết bồi dưỡng sẽ không dễ dàng thua.
Chính khí thập tầng!
Chu Nhân Dục đương nhiên không biết chính khí thập tầng nhưng gã phát hiện chính khí diệt tuyệt nhân dục thương của mình bịđối phương cản lại. Không đúng, đụng phải chính khí của đối phương chẳng ngờ tựa tuyết gặp mặt trời bị tan rã, làm Chu Nhân Dục giật nảy mình, đối thủ có loại chính khí gì thế này.
Hơn nữa chính khí này khiến Chu Nhân Dục rất khó chịu.
Phá hủy chính khí của Chu Nhân Dục xong, chính khí của Lục Nguyên bay thẳng tới, Chu Nhân Dục né tới trốn lui nhưng bị chính khí đuổi theo sát, dường như gã có lăn qua lộn lại cỡ nào cũng bịđuổi kịp, cuối cùng nặng nềđánh vào người gã. Chu Nhân Dục cảm thấy vô cùng khó chịu, suýt chút ói ra máu.
Đây không phải cảm giác pháp lực đánh trúng.
Cảm giác bị khí đánh trúng.
Thật ra chính khí thập tầng của Lục Nguyên nếu dánh trúng một người chính nghĩa hoặc không phải tà ác thì sẽ không đem lại bất cứ thương tổn gì, nhưng đối với kẻ ác độc thì thương tổn tăng gấp mười, đây chính là thuộc tính chính khí.
Chu Nhân Dục đi con đường tồn thiên lý diệt nhân dục thật ra đã vào tà đạo, vừa lúc bị chính khí tương khắc. Gã vô cùng khó chịu, dường như gã chính là tà ma vậy, nhưng Chu Nhân Dục đi con đường này lại khác với tà ma bình thường. Họ luôn cho rằng họ là nho đạo chính thống lại bị chính khí khắc chế, tâm lý và thân thể cùng bịđả kích.
Tuy nhiên, chính khí của Lục Nguyên có cực hạn, dù sao chính khí không phải là lực lượng chủ công, cộng thêm pháp lực của Chu Nhân Dục cao hơn hắn. Thế nên Chu Nhân Dục biến sắc mặt chút rồi trở lại bình thường.
Gã nhìn chằm chằm Lục Nguyên, nói:
- Lý Thái Sử, so về chính khí coi như ta thua, vậy thì tiếp theo là đấu thư tịch.
Chu Nhân Dục giơ tay lên đánh ra Thiên Lý Thư. Gã lấy ra Thiên Lý Thư, chớp mắt vô số tri thức tuôn ra hướng đến Lục Nguyên.
Chu Nhân Dục lập tức lại lấy một quyển sách mới tinh.
Trên quyển sách ghi Chu Tử Chi Thư, chu Tử, trong thiên địa khi nào thì xuất hiện một Chu Tử vậy?
Trong thiên địa người có thể xưng là tử không phải bình thường.
Tử, đại biểu là tôn xưng, tối thiểu cũng cần là thiên tôn, hơn nữa phải là đại nhân vật trong thiên tôn, người có thể ra thư mới xưng là tử. Nhớ trong lịch sử xưa kia dường như nho đạo không có Chu Tử.
Không sai, nho đạo kỷ nguyên trước đúng là không có người tên Chu Tử.
Nhưng vậy thì sao chứ? Chu Nhân Dục muốn tự làm Chu Tử, gã muốn xưng tử làm tổ, hơn nữa ở mặt thư tịch gã đúng là rất ghê gớm. Trong Chu Tử Chi Thư của gã xuất hiện từng trang sách.
- Tam cương ngũ thường, không người có thể làm loạn.
- Lý có thể thuận thiên, lý có thể giết người.
- Nhất tự nhất nghĩa, trói buộc nhân tâm.
- Nhân dục vô dụng, thiên lý còn tồn.
Đạo lý trên trang sách đều là đạo lý khá đáng sợ, là nho gia đi vào tuyệt đối thiên môn mới xuất hiện. Nhưng không thể không thừa nhận, tuy rằng đi vào tuyệt đối thiên môn mà Chu Nhân Dục có thể thư lập thuyết, hóa ra đạo lý, tu vi mặt thư tịch thật là đáng sợ.
Tu vi của gã tu vi mặt thư tịch đã sớm vượt qua tam tự kinh, thiên tự văn, tam thiên kinh vân vân và vân vân, đạt tới mức thư lập ngôn, tiến thêm một bước là có thể phân trần văn minh, lên một bước nữa là một phần văn minh, thậm chí cuối cùng thành Văn Minh Chi Thư. Đương nhiên càng về sau thì càng khó khăn, tới tình trạng thư lập ngôn cũng đủ thấy nó khó rồi.
Lúc trước Chu Nhân Dục đấu với Khổng Ni nói năng lực của gã về mặt thư tịch chỉ phát huy một nửa, khi đó còn tưởng rằng nói khoác, nay xem ra gã lấy Chu Tử Chi Thư tự sáng tạo hiển nhiên đã đến tình trạng thư lập ngôn, gã nói trước đó chỉ phát huy một nửa đúng là không sai.
Hiện tại Chu Nhân Dục mới phá huy ra toàn bộ thực lực, Thiên Lý Thư, Chu Tử Chi Thư hóa ra từng bản đạo lý nho gia tấn công Lục Nguyên. Đạo lý là một phần văn minh, đạo lý công kích là rất đáng sợ. Về mặt đạo lý đánh bại đối phương, khiến địch thủ cảm thấy bản thân đã sai, đây chính là thư tịch công kích, đạo lý công kích. Hai người nho chi văn minh giao đấu bình thường cách đánh là như vậy.
Đạo lý cuồn cuộn tấn công Lục Nguyên.
Lý Thái Sử tiêu rồi, khi mọi người đều nghĩ vậy thì...
Chính lúc này, tay Lục Nguyên chợt lóe thư tịch.
Đây dường như là một quyển sách đơn giản, ngay cả tên cũng không viết đã đụng vào Thiên Lý Thư, Chu Tử Chi Thư của Chu Nhân Dục. Buồn cười, thư tịch đơn giản đến không có cả tên thì e rằng chỉ trong phạm vi tam tự kinh đi, thế mà còn muốn liều với mình, Chu Nhân Dục thầm nghĩ.
Nhưng gã liền phát hiện không thích hợp.
Đó là cái gì!
Tuy thư tịch chưa giở ra nhưng hơi thở văn minh càn quét đến.
Chu Tử Chi Thư của Chu Nhân Dục đúng là rất có đạo lý.