Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 764: Kiếm thuật vô song (hạ)

Kiếm thứ sáu trăm! Cách kiếm thuật vô song ngày càng gần.

Kiếm thứ bảy trăm! Kỳ tích này dường như Lục Nguyên có thể hoàn thành.

Bây giờ mọi người ngày càng mong chờ.

Kiếm thứ tám trăm! Thi triển ra kiếm thứ tám trăm quen tay hơn trước chút.

Kiếm thứ tám trăm sáu mươi lăm!

Kiếm thứ tám trăm tám mươi! Sắp thành công!

Kiếm thứ tám trăm tám mươi mốt!

Kiếm thứ tám trăm tám mươi ba!

Kiếm thứ tám trăm tám mươi bảy! Đây là kiếm thứ hai đếm ngược, chỉ kém một kiếm cuối, kết thúc kiếm cuối kiếm thứ tám trăm tám mươi tám khó hơn mấy kiếm khác một chút, Lục Nguyên làm được không?

Chỉ thấy trong không khí một kiếm đánh ra, nhát kiếm như kinh hồng, như thác nước, như cầu vồng, như từ trời đến, thật ứng với câu kỳ kiếm vốn thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi, đây chính là kiếm thứ tám trăm tám mươi tám. Kiếm thuật vô song rốt cuộc hoàn tất. Trong khoảnh khắc, Phong Nhị Thập Tứ ở trong không trung hét thảm một tiếng, tiếng hét thê thảm thiết, gã đã bị trọng thương.

Vốn pháp thuật vô song bình thường là lực công kích gấp mười.

Nhưng Lục Nguyên hoàn thành kiếm thuật vô song lực công kích chỉ có gấp ba. Rất đơn giản, Lục Nguyên xem một lần học xong, trong quá trình kiếm thuật vô song dù miễn cưỡng thi triển nhưng sai lầm không ít, vậy nên chỉ có lực công kích gấp ba, nhưng dù đã vậy cũng rất ghê gớm rồi, đó dẫu sao là kỳ tich.

Đúng vậy, kỳ tích, hoàn thành!

Một đại kỳ tích thật sự.

Trong số người đứng xem có nhiều đại nhân vật, ví dụ gia chủ lục đại gia tộc, ví dụ nhiều đế tử thân phận tôn quý. Nhưng trừ Pháp Nhất Đế Tử ra, tất cả mọi người chưa từng thấy nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế. Chỉ có Pháp Nhất Đế Tử là không kinh ngạc giật mình, vì y quen biết có rất nhiều người đều tài năng như vậy, chẳng qua người siêu tài năng y quen đa số là phó chủ văn minh. Muốn đến phó chủ văn minh vốn là cần không giống bình thường, tài năng vượt xa người thường, còn có khí vận cực tốt nữa, thiếu một thứ không được.

Leo lên đỉnh cao chính là chân lý không thay đổi.

Phong Nhị Thập Tứ hộc búng máu, bởi vì không phải công kích gấp mười lần nên gã không trọng thương. Vậy nên dù gã bị thương mà chưa chết, còn muốn cố chống nhưng phát hiện mình đã không còn sức lực. Lục Nguyên giơ kiếm để ngang cổ họng gã, lạnh lùng nhìn gã.

Hắn nói:

- Ngươi thua.

Phong Nhị Thập Tứ gật đầu nói:

- Thôi được, đúng là ta thua, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Đã nói là phải thực hiện, sau này ta sẽ không truy đuổi Kiếm Linh Đế Cơ nữa.


- Nhưng phải cẩn thận Thiên Hoang Đế Tử. Thiên Hoang Đế Tử là người không từ thủ đoạn, khác với ta.

Dù Phong Nhị Thập Tứ bị đánh bại nhưng có khí độ phóng khoáng, không uổng là kỳ tài khó được của phong chi văn minh.

Đến đây thì ba trăm thiên tài nổ tung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Lúc đó ba trăm năm mươi người chúng ta cùng vào pháp cổ văn minh huấn luyện, khi ấy Lục Nguyên không chút bắt mắt, thậm chí bị bỏ vào bại giả tổ làm quân tốt.

- Đúng vậy, lúc đó Lục Nguyên thắng đám Phong Tam Thập còn cho rằng hắn may mắn thôi.

- Kết quả ai mà ngờ Lục Nguyên ngựa ô đến cuối, tại tương ngộ sâm lâm chỉ là hạng bảy thôi, giờ càng khoa trương, đánh bại Nghiêm Thiên Pháp xếp thứ nhất, Phong Nhị Thập Tứ xếp thứ hai. Theo ta thấy thì trong ba trăm năm mươi người chúng ta đệ nhất thiên tài chắc nên là Lục Nguyên.

- Đúng vậy, Lục Nguyên đích thực có thể xưng là đệ nhất thiên tài.

- Ta xem lần này cuộc chiến Thắng bại giả tổ, dù mấy người khác trong bại giả tổ không được nhưng người đứng nhất lại là bại giả tổ.

Ba trăm thiên tài bàn tán xông xao, hiển nhiên kinh ngạc vì Lục Nguyên đánh bại Nghiêm Thiên Pháp, Phong Nhị Thập Tứ. Bây giờ họ đều cho rằng Lục Nguyên mạnh nhất, chỉ cần không chết sau này sẽ nổi danh trung ương thiên triều.

Kiếm Hùng tràn đầy tự hào, đúng vậy, trước khi bắt đầu huấn luyện không ai ngờ.

Trong ba trăm năm mươi người kinh tài tuyệt diễm, mạnh nhất là Lục Nguyên, kiếm đạo có lẽ sẽ vì Lục Nguyên mà vô cùng hưng thịnh.

- Lục Nguyên, đừng tưởng ngươi đã thắng, còn có bổn đế tử, ngươi chưa thắng bổn đế tử đâu!

Một giọng nói vang lên trên trời cao:

- Bổn Thiên Hoang Đế Tử đã đến!

Thiên Hoang Đế Tử vào phút cuối rốt cuộc giá lâm.

Lục Nguyên mỉm cười.

Bốn địch thủ, Võ Sinh Đế Tử, Thiên Hoang Đế Tử, Phong Nhị Thập Tứ, Nghiêm Thiên Pháp, trong bốn người giờ chỉ còn một mình Thiên Hoang Đế Tử.

Ba người kia mình còn xem trọng chút.

Nhưng mà Thiên Hoang Đế Tử thì không cần đặc biệt chú ý.

Người như vậy không tiếp được mấy chiêu của mình.


Ai kêu hoang bị mình khắc chế đâu.

Nếu đến thì để mình vài chiêu đánh gục gã là được.

Sẽ không hơn ba chiêu, Lục Nguyên tràn đầy tự tin nghĩ.

Thiên Đoạn phong, bây giờ cuộc chiến đã đi đến cuối.

Thiên Hoang Đế Tử trong bốn người phút cuối xuất hiện.

Hơn nữa vừa lộ mặt liền hùng hổ.

Trên đỉnh Thiên Đoạn phong một vạn trượng ngưng kết một đóa hồng hoang vân to lớn vô cùng. Hồng hoang vân không giống bình thường, chính mà mây từ hồng thủy cực dày nặng ngưng tụ thành, còn có hoang bên trong, do hồng hoang kết hợp mà thành, so oviws mây bình thường đáng sợ hơn rất nhiều.

Một đoàn hồng hoang vân nếu ném tới núi trung ương thiên triều bình thường thì mây có thể đè sụp núi.

Bên trên hồng hoang vân đứng một người thanh niên tràn ngập dương cương khí.

Người trẻ tuổi toát vẻ tà tính và hoang.

Thiên Hoang Đế Tử lạnh nhạt nói:

- Lục Nguyên, ngươi rất giỏi, đánh bại được Nghiêm Thiên Pháp và Phong Nhị Thập Tứ, đáng tiếc, đụng đến ta thì ngươi chỉ có nước thất bại. Trong ba mươi chiêu sẽ khiến ngươi thảm bại!

Gã nói làm như rất dễ dàng chiến thắng, mà gã đúng là có tư cách cuồng ngạo.

Không sai, Thiên Hoang Đế Tử đúng là có tư cách này.

Bởi vì gã chính là Thiên Hoang Đế Tử.

Không phải nói Thiên Hoang Đế Tử cường hơn Nghiêm Thiên Pháp, Phong Nhị Thập Tứ, Võ Sinh Đế Tử, thực lực bốn người sàn sàn như nhau.

Nhưng Thiên Hoang Đế Tử có một đặc điểm mạnh hơn ba người trước, bởi vì gã là người thái cổ văn minh, hoang đối với kiếm có áp chế trời sinh.

Vậy nên gã mới dám vênh váo như vậy.

Thiên Hoang Đế Tử nói:

- Lục Nguyên, trong ba mươi chiêu nếu ngươi không thua thì coi như ngươi có bản lĩnh. Dám giành đàn bà với ta hả? Thật buồn cười, một con kiến bình thường mà thôi, chỉ có nước bị ta nghiền nát.

Hay cho Thiên Hoang Đế Tử, vừa đến liền tạo ra áp lực to lớn, cùng lúc đó, mây bốn phía dần bị đổi thành hồng hoang vân, đây là tăng cường áp lực với Lục Nguyên. Hoang càng nhiều thì áp lực với kiếm giả càng lớn. Hồng hoang vân ngưng tụ, mới rồi còn thấy mặt trời nhưng lập tức mặt trời bị hồng hoang vân đậm đặc che lấp khiến một mảnh âm trầm.

Kiếm Hùng cảm giác đặc biệt khó chịu, loại hồng hoang vân lực áp chế quá mạnh, rõ ràng cách xa như vậy mà gã thấy toàn thân cực kỳ khó chịu, suýt chút ói ra. Gã chỉ bị lan sang mà đã khó chịu đến thế, vậy Lục Nguyên bị bao trùm e rằng càng khó chịu hơn.

Không khí chợt biến đổi.

- Lục Nguyên gặp khó đây.

- Đúng vậy, đụng phải người thái cổ văn minh, người dùng kiếm có mạnh hơn cũng vô dụng.

- Cùng là lực lượng, đế tử thái cổ văn minh chưa từng thua người dùng kiếm, huống chi pháp lực của Thiên Hoang Đế Tử trên cả Lục Nguyên.

- Đúng rồi, lần này Lục Nguyên gặp khó đây.