Pháp Nhất Đế Tử mang Lục Nguyên đi vào trong nhà tranh.
- Đây là bách chuyển thiên hồi vong ưu tửu, ngươi cũng uống đi?
Pháp Nhất Đế Tử giơ tay lên, quăng tới một bình rượu, lúc Pháp Tiêu Đế Tử đến đâymang theo không ít loại rượu này.
Lục Nguyên là người sảng khoái, đón lấy uống một hớp. Rượu vào bụng ban đầu là trăm chuyển ngàn hồi, nhưng lần hai thì thấy ưu sầu mất hết, đúng là mỹ tửu không tệ.
Lục Nguyên lại liên tục uống vài ngụm:
- Rượu ngon!
- Rượu đương nhiên là ngon rồi.
Pháp Nhất Đế Tử ngồi xuống, giơ tay lên:
- Ngồi đi.
Lục Nguyên gật đầu, học theo bộ dạng của Pháp Nhất Đế Tử, ngồi trên mặt đất.
Pháp Nhất Đế Tử tùy tiện hỏi:
- Phải rồi, hỏi ngươi một câu, tại sao lúc đó giết Võ Sinh Đế Tử, có phải là bởi vì tứ muội của ta?
- Không phải.
Lục Nguyên lắc đầu, nói:
- Đây là ta thói quen kẻ chĩa binh khí vào ta, muốn tiêu diệt ta, vậy ta nhất định sẽ giết chết kẻ đó, mặc kệ sau lưng hắn có thế lực lớn bao nhiêu, mặc kệ có hậu quả lớn thế nào, ta phải giết chết, đây là nguyên tắc của ta. Đây không phải là ghê gớm gì, cùng lắm thì lưu lạc thiên nhai, ai sợ ai, ta vốn định lập tức rút khỏi Kiếm Môn để tránh ảnh hưởng người trong Kiếm Môn.
Pháp Nhất Đế Tử hỏi:
- Mặc kệ thế lực đối thủ thế nào, chỉ cầu một kiếm vấn thiên, một kiếm chém ân cừu?
Lục Nguyên gật đầu, hớp ngụm rượu.
Pháp Nhất Đế Tử cười to nói:
- Không tệ, không tệ, giống hệt đám tiểu tử kỷ nguyên trước, kiếm giả thà gãy không cong, nếu cong thì sau này muốn đi tới khá khó khăn, đánh mất tinh thần dùng kiếm, còn dùng kiếm gì nữa. Ta thấy nhiều người Kiếm Môn ngươi cong rồi, khó được thấy một kiếm giả chân chính, ngày hôm nay rốt cuộc thấy một kiếm giả giống với mấy kỷ nguyên trước. Không đúng, ngươi so với họ còn cuồng lãng chút.
Lục Nguyên hỏi:
- Chuyện này xử lý như thế nào?
Hỏi là chuyện về Võ Sinh Đế Tử, nếu Pháp Nhất Đế Tử không có nắm chắc thì hắn thà tự mình gánh chịu, cùng lắm là liền rút khỏi Kiếm Môn, bỏ mạng thiên nhai.
- Ngươi không cần lo, giết Võ Sinh Đế Tử không phải ngươi mà là tổ chức La Võng.
Pháp Nhất Đế Tử mỉm cười nói:
- Hơn nữa ta dùng nhân quả thiết tắc sửa đổi, bảo đảm không ai biết. Muốn trách thì chỉ trách Võ Sinh Đế Tử bình thường sợ chọc Pháp Thánh Đế Tử mặt mũi khó coi, nên không thông báo bất cứ ai. Một mình tiến đến giết người, khiến ta muốn che giấu cũng dễ dàng rất nhiều.
- Lại nói đừng quá xem trọng Võ Sinh Đế Tử, chỉ là một đế tử bình thường không tới thế giới cảnh nữa là. Võ cổ văn minh đế tử có mấy trăm tên, hơn nữa ở kỷ nguyên này một chủ võ cổ văn minh có mấy trăm ngàn con trai, chỉ cần mặt mũi không mất rồi được lợi ích lớn, chủ võ cổ văn minh sao mà để ý một Võ Sinh Đế Tử không quan trọng gì chứ.
- Hơn nữa coi như võ cổ văn minh giận dữ thì ta cũng gánh được, bởi vì thực lực hiện nay của ta đã gần chủ văn minh.
Khi Pháp Nhất Đế Tử nói câu này thì có loại bá khí khó miêu tả, ta là duy nhất trong thiên địa.
Lục Nguyên chấn động, không ngờ Pháp Nhất Đế Tử có thực lực gần với chủ văn minh.
Chủ văn minh và phó chủ văn minh là khác nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thực lực của chủ văn minh vượt xa phó chủ văn minh.
Không ngờ thực lực của Pháp Nhất Đế Tử tới gần chủ văn minh, hèn chi tự tin như vậy.
Kỳ nam tử duy nhất trên đời này quả nhiên có bá khí khó miêu tả.
- Tốt, uống rượu!
Pháp Nhất Đế Tử lạnh nhạt nói:
- Thật ra ta kêu ngươi tới không có gì đặc biệt, chỉ vì hoài niệm mấy bằng hữu cũ thôi.
Lục Nguyên cũng mở rộng phóng khoáng, cùng Pháp Nhất Đế Tử đối ẩm.
Nói đơn giản là hai người là bạn rượu.
Bạn rượu tương tụ, không hỏi nhiều, không hỏi thị phi, chỉ cầu khoái ý, chỉ cầu tiêu dao, đây chính là bạn rượu.
Uống mất nửa ngày, Pháp Nhất Đế Tử nói:
- Tiểu bối Nghiêm Thiên Pháp này có chút thực lực, hắn tinh tu là lôi hệ pháp thuật, phối hợp lôi hệ văn tự, ngươi có thể ứng đối nhưng nếu có cần thì cứ tìm ta hỗ trợ. Coi như ta giúp bạn rượu.
Nếu là lôi hệ pháp thuật dựa vào kiếm để phá, mình có tự tin lấy các kiếm phá các pháp thuật.
Chẳng qua lôi hệ văn tự thật rắc rối, thôn mộc long có thể khắc phong hệ văn tự là bởi vì phong hệ văn tự chỉ nhanh thôi, không bá đạo. Lôi hệ văn tự thì nổi danh bá đạo, tuy lôi thuộc đại hệ mộc, nhưng thôn mộc long khắc chế không được lôi hệ văn tự, xem ra chỉ có thể luyện thôn lôi long.
Lục Nguyên uống hết hớp rượu cuối cùng trong bình, ném bình đi, tìm một khoảnh đất duy nhất trong gian nhà tranh, bắt đầu tu hành.
Quy tắc chung ở, phân cương thôn lôi long ở, nhưng muốn tìm đến cách luyện thôn lôi long thì không dễ. Vô tướng thôn phệ quyết là loại công pháp đỉnh cấp khó luyện thành, nếu không thì Lục Nguyên sớm đã luyện thành thôn kim long, đâu cần đợi bây giờ. Lục Nguyên tham khảo thôn đạo chủ võ cổ văn minh cải tạo qua, chủ võ cổ văn minh đúng là thiên tài, Lục Nguyên tham ngộ một lát rốt cuộc ngộ ra cách luyện thôn lôi long.
Tuy nhiên, bây giờ cần tài liệu!
Một khối tài liệu miễn dịch lôi hệ pháp thuật!
Lục Nguyên không phải người gò bó, Pháp Nhất Đế Tử đã nói vậy thì hắn mở miệng nói. Pháp Nhất Đế Tử nghe xong tùy tay ném một khối tài liệu qua đây, Lục Nguyên nhận lậy xem, đây rõ ràng là tài liệu miễn dịch lôi hệ pháp thuật. Loại tài liệu này rất quý giá.
Nhưng cố tình Pháp Nhất Đế Tử là gần với chủ văn minh, hơn nữa y vừa vặn có trong tay nên tùy ý đưa cho Lục Nguyên.
Ài, ai kêu năm đó cùng mấy tên khốn kiếm cổ có giao tình sinh tử, hiếm khi xuất hiện một kiếm chủ chân chính kế thừa đạo nho khí vận thật sự của họ, nhiều ít cho chút mặt mũi.
Được đến khối tài liệu hình bát giác, Lục Nguyên nuốt lấy, sau đó lập tức thấy đỉnh đầu phát hiện ảo ảnh, có một con lôi long xuất hiện, đó là lôi long sấm sét chớp lóe. Lục Nguyên thở ra hơi dài, rốt cuộc, thôn lôi long thành.
Bảy con thôn phệ long, mình luyện thành thôn kim long, thôn mộc long, thôn lôi long.
Lục Nguyên luyện thành thôn lôi long, rất là mong chờ uy lực của thôn lôi long.
Nghiêm Thiên Pháp, hì hì, đến lúc đó chúng ta hãy đấu vậy.
Lục Nguyên huấn luyện thành thôn lôi long, ngày tiếp theo tự do hưởng thụ thiên địa bên gian nhà tranh. Gian nhà tranh này cho người cảm giác nhàn nhã, Pháp Nhất Đế Tử không có dạy Lục Nguyên bất cứ thứ gì. Y vốn không định dạy Lục Nguyên cái gì, chẳng qua muốn tìm về một chút cảm giác năm đó cùng mấy tiểu tử uống rượu.
Dần dần, ngày trôi qua.
Mười một ngày sau, Lục Nguyên lên đường.
Bởi vì bây giờ đếm thời gian thì giờ đã là ngày thứ mười bốn, hắn phải đi Thiên Đoạn phong, quyết đấu cùng Nghiêm Thiên Pháp.
Từ biệt Pháp Nhất Đế Tử, Lục Nguyên bay hướng Thiên Đoạn phong, hắn sớm nghe ngóng chỗ của nó.
Lục Nguyên ra đi, Pháp Nhất Đế Tử vẫn cầm bình rượu trong tay lắc lư.
Y cười cười nói:
- Mấy tên xấu xa, các ngươi chết trong kỷ nguyên trước sụp đổ, chết tiêu sái, muốn lấy thân phận chủ văn minh, phó chủ văn minh đấu với trời, kết quả muốn đặt thứ đó ở chỗ ta, nhiều năm như vậy vẫn không tìm ra người thích hợp.