Pháp Tiêu Đế Tử mỉm cười nói:
- Tiếp theo tiếp tục tuyên bố mười người đứng đầu, giờ tuyên bố đến đến vị thứ tám, giản chi văn minh Giản Độc Tâm, có một trăm tám mươi ba điểm.
Lại là một người đến từ giản chi văn minh, đứng bên cạnh Lục Nguyên, vị trí thứ tám.
- Hạng chín là giản chi văn minh Giản Trường Không, một trăm bảy mươi hai điểm.
Vị này chẳng ngờ là giản chi văn minh Giản Trường Không. Thật ra Giản Trường Không khá lợi hại, trong hỗn động cảnh cửu tầng khó được cao thủ, lần này trong tương ngộ sâm lâm cũng rất may mắn, không gặp đối thủ khó xơi lắm, cho nên điểm cũng cao. Nhưng lúc trước dù là người nào xếp điểm mười hàng đầu đều tiêu sái bình tĩnh đi, chỉ có Giản Trường Không bị đánh trọng thương tiến lên. Gã bị Lục Nguyên đánh thành đầu heo, bộ dạng cực kỳ chật vật, trong lòng rất là buồn bực.
- Hạng mười, phong chi văn minh Viên Ma Tôn Đại Chi, một trăm sáu mươi tám điểm.
Đến đây thì mười người điểm xếp mười hàng đầu đã ra hết.
Hạng nhất là Nghiêm Thiên Pháp. Hạng hai là Phong Nhị Thập Tứ. Hạng ba là Quý Hoa Đà. Hạng bốn là Giản Nguyệt Bạch. Hạng năm là Thượng Quan Đình. Hạng sáu là Đường Tùng. Hạng bảy là Lục Nguyên. Hạng tám là Giản Độc Tâm. Hạng chín là Giản Trường Không. Hạng mười là Tôn Đại Chi.
Mười người này có ba thuộc về pháp cổ văn minh, là Nghiêm Thiên Pháp, Thượng Quan Đình, Đường Tùng. Có ba thuộc về giản chi văn minh là Giản Nguyệt Bạch, Giản Độc Tâm, Giản Trường Không. Có hai thuộc về phong chi văn minh. Có một thuộc về dược chi văn minh, còn Vô Thượng Đại Giáo chỉ có một người là Lục Nguyên.
Trong đó Lục Nguyên là ngựa ô rõ ràng nhất, đen từ đầu đến đuôi. Dù là ai thì trước đó không ngờ Lục Nguyên có thể xếp vào mười hàng đầu.
Ba trăm mười người ở trong tương ngộ sâm lâm đấu nhau quyết định điểm.
Số điểm cuối cùng mười người đứng đầu đã quyết định.
Ngựa ô lớn nhất Lục Nguyên lóe sáng xuất hiện!
Pháp Tiêu Đế Tử mỉm cười nói:
- Bây giờ đã điểm danh mười người hàng đầu, lần này vốn là cuộc chiến của hai tổ Thắng Bại Giả. Thắng Giả Tổ có chín người vào mười hàng đầu, bại giả tổ có một người vào. Căn cứ theo bại giả tổ lúc bắt đầu thực lực thua xa thắng giả tổ nên trận chiến này xem như hòa, coi như thắng giả tổ và bại giả tổ hòa nhau.
Nếu bại giả tổ không có người vào mười hàng đầu thì chính là bại giả tổ.
Bại giả tổ có người vào mười hàng đầu thì tính là ván hòa.
Bại giả tổ có hai người vào mười hàng đầu thì tính là bại giả tổ thắng.
Hết cách, ai kêu bại giả tổ bắt đầu đã thua xa thắng giả tổ, tất cả người hỗn động cảnh cửu tầng đều về hết bên thắng giả tổ. Hỗn động cảnh bát tầng, thất tầng cũng cũng ở trong thắng giả tổ, điều kiện vốn có quá tốt.
Vậy nên cuộc chiến này cuối cùng đã định là hòa nhau.
Đây là đả kích rất lớn với thắng giả tổ. Trước khi chiến đấu thì người thắng giả tổ tràn đầy tự tin, gào la phải đánh thắng bại giả tổ, kết quả bị Lục Nguyên xuất thân bại giả tổ xông vào mười hàng đầu, kêu người sao mà chịu nổi. Nhưng vừa rồi Lục Nguyên lấy một chọi hai mươi nhiệt huyết đấu khiến người không thể không thừa nhận, hắn đánh rất đặc sắc, xếp ở mười hàng đầu cũng là bình thường, không vào được mười hàng đầu mới là quái.
Pháp Cường Đế Tử hừ một tiếng, nói:
- Lần tới lại đến nữa thì gã thập tam, ta sẽ thắng!
Tuy rằng là hòa nhau nhưng Pháp Cường Đế Tử hơi mất vui.
Pháp Tiêu Đế Tử mỉm cười nói:
- Lần sau sẽ không ra loại yêu nghiệt như Lục Nguyên nữa đâu. Lão thập ngũ, lần tới ta sẽ khiến ngươi thua.
Hai vị đế tử kình nhau.
Qua nửa ngày Pháp Tiêu Đế Tử buồn cười nói:
- Được rồi, bây giờ bắt đầu tuyên bố phần phần thưởng mười hàng đầu. Trước khi đấu thì có nói rồi, người số điểm mười hàng đầu sẽ được thưởng phong phú, đối với thiên tài đặc biệt, pháp cổ văn minh chúng ta luôn đặc biệt chú trọng. Lần này mười hàng đầu có ba phần thưởng.
- Giờ công bố cái thứ nhất. Thưởng thứ nhất là mười người các ngươi trừ ba người pháp cổ văn minh ra, bảy người khác đều có thể làm khách khanh trưởng lão của chúng ta, có được tất cả quyền lợi của khách khanh trưởng lão.
Nghe phần thưởng thứ nhất mọi người đều mừng rỡ. Làm một Vô Thượng Đại Giáo không có gì.
Nhưng có thể làm khách khanh trưởng lão văn minh bình thường là khá ghê gớm.
Làm khách khanh trưởng lão của thượng cổ văn minh càng dữ dội hơn.
Làm khách khanh trưởng lão của pháp cổ văn minh thì được ích lợi khá nhiều. Thứ nhất chính là một năm có thể lĩnh hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch, đây là vốn khá lớn. Một năm có thể lĩnh hai mươi vạn, nếu là mười năm đến lĩnh một lần thì chính là hai trăm vạn, món tài sản khá lớn.
Hơn nữa làm khách khanh trưởng lão pháp cổ văn minh có thể tự do đi vào pháp cổ thế giới, nếu có người truy sát ngươi thì trốn vào pháp cổ thế giới cũng được, ai mà dám động người pháp cổ thế giới? Đây là việc rất tốt, một chỗ tránh nạn tuyệt vời.
Có thể vào pháp cổ thế giới còn có thể ở thương nghiệp tinh thần của pháp cổ thế giới mua bán đồ đạc. Thương nghiệp tinh thần của pháp cổ thế giới có rất nhiều tài nguyên vật liệu để mua bán, không phải thương nghiệp thành trì của Vô Thượng Đại Giáo có thể mua đến.
Trừ điều đó ra còn có nhiều điều tốt khác.
Khách khanh trưởng lão của pháp cổ văn minh, đúng là không bình thường.
Pháp Tiêu Đế Tử tiếp tục tuyên bố:
- Phần thưởng thứ hai là cho các ngươi quán chú pháp chi khí vận, cái gọi là pháp chi khí vận ý chỉ pháp chi vốn chia ra pháp chi thế giới khí vận.
Nghe nói vậy, mọi người đều lên tinh thần. Khí vận, là thứ hư vô mờ mịt nhất trên đời nhưng đích thực quan trọng.
Khí vận rất khó nắm bắt.
Nhưng khí vận của pháp cổ văn minh khá là lâu dài, hơn nữa chủ pháp cổ văn minh dường như có năng lực sinh ra một phần tiểu khí vận.
Giờ được ban xuống khí vận đối với thượng phẩm linh thạch vô cùng khổng lồ ngay cả cọng lông trâu cũng không tính là, nhưng chia cho mười người thì có thể khiến họ được bổ rất nhiều, có ích.
Lục Nguyên thầm nghĩ, không ngờ còn được khí vận nữa, pháp cổ văn minh đúng là rộng rãi thật, không như bình thường. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Chỉ thấy mười luồng sáng chụp xuống.
Chụp xuống mười người Nghiêm Thiên Pháp, Lục Nguyên.
Ánh sáng hướng về Nghiêm Thiên Pháp là chói lòa nhất, đến Phong Nhị Thập Tứ thì hơi nhạt chút, cứ thế xuống dưới, ánh sáng trên người Lục Nguyên càng nhạt. Người cuối cùng Tôn Đại Chi thì ánh sáng nhạt nhòa. Lục Nguyên cảm thấy có luồng khí vận rót vào người, loại cảm giác này hơi quen quen, lúc trước lấy sinh tử luân hồi tước kiếm ý quái vật chính là loại cảm giác này.
Lục Nguyên cảm nhận rõ ràng khí vận đang tăng lên, nhưng không sánh bằng khi tước kiếm ý quái vật.
Tất nhiên, dù pháp cổ văn minh thưởng cho khí vận nhưng không khả năng thưởng nhiều được. Khí vận quá quý giá, không thể cho nhiều.
Nhưng con người biết thỏa mãn mới vui vẻ, có thu hoạch khí vận đã là không sai rồi, không yêu cầu quá nhiều.
Lục Nguyên bình thường là người biết thỏa mãn, nói thật, không vào trung ương thiên triều phát hiện tại đây người dùng kiếm không có địa vị gì, thậm chí còn bị thái cổ văn minh khắp nơi truy sát, chắc chắn Lục Nguyên sẽ không cố gắng như vậy mà tìm chốn yên tịnh núp một bên làm biếng.