Tựa như phỉ thúy bình thường, không đúng, không phải phỉ thúy bình thường, dường như con thiên tinh ngư không ngừng biến ảo màu sắc, giống hệt màu chớp lóe của thác nước Vạn Pháp Bộc Bố. Phần đuôi càng xinh đẹp, có một thứ trong suốt dường như nhẹ chạm vào liền sẽ biến thành băng tinh.
Đây chính là thiên tinh ngư? Bị gọi là con cá đẹp nhất trung ương thiên triều đúng là không giả.
Mình từng thấy qua hoa đẹp nhất Tấn quốc là Trịch Trục Hoa, bây giờ lại thấy con cá đẹp nhất, trong trời đất sự vật xinh đẹp không ít. Lục Nguyên coi như hiểu những người đó bắt thiên tinh ngư không giết, phần kết tinh phòng ngự ở đuôi cá có thể dùng cách đặc biệt lấy ra rồi bán đi, có không biết bao nhiêu nữ tu thích loại thiên tinh ngư này, dù là để trang trí gian phòng hay cái khác đều đáng gọi là xa hoa.
Ba con thiên tinh ngư vào tay rồi Lục Nguyên không quên nhìn hướng Hải Trọng Đế Tử, cười nói:
- Ngại quá, con thứ ba.
Nhìn bộ dạng Hải Trọng Đế Tử sắp điên lên, Lục Nguyên tâm tình rất tốt.
Hết cách, ai kêu mình nhìn Hải Trọng Đế Tử liền khó chịu.
Nếu đã khó chịu thì phải dạy cho Hải Trọng Đế Tử một bài học nhớ đời.
Có thể tát mạnh là phải đánh nặng vào.
Một nén nhang sau xuất hiện con thiên tinh ngư thứ bốn, lại bị Lục Nguyên bắt lấy.
Lục Nguyên lần thứ hai đi tới trước mặt Hải Trọng Đế Tử, nói:
- Bốn con.
Con thứ bốn chưa thất bại thì con thứ năm cũng không lọt tay.
Bây giờ Hải Trọng Đế Tử đã tức muốn khùng, quát:
- Thuấn di thuấn di lại thêm bá khí sáu tầng, có gì ghê gớm!
Bên cạnh Hải Trọng Đế Tử một ông lão tóc bạc trắng lắc đầu nói:
- Đế tử, e rằng không đơn giản là thuấn di thêm bá khí sáu tầng. Toàn thân thiên tinh ngư chỉ có một yếu điểm, hơn nữa yếu điểm của mỗi con thiên tinh ngư khác nhau. Người áo xanh này một lần chưa từng thất bại, chứng minh hắn nhìn chính xác yếu điểm, một lần có thể nói nhìn chính xác, năm lần thì chỉ có giải thích rằng người này biết âm dương trong mười thiết tắc.
Ông lão tóc bạc cực kỳ nghiêm túc nói:
- Người áo xanh này biết thuấn di vậy dù không biết không gian thiết tắc thì cũng sắp biết, lại còn biết âm dương thiết tắc và cộng thêm bá khí sáu tầng.
- Thêm nữa hắn ra tay rất nhanh, nhanh như tia chớp, sắp so với người phong chi văn minh rồi, mà trên người hắn ta không cảm giác hơi thở phong chi văn minh.
- Dùng kiếm, là Kiếm Môn.
- Không đơn giản, thật không đơn giản.
Ông lão tóc trắng biểu tình cực kỳ trầm trọng.
Ông lão tóc trắng này khác với hộ vệ bình thường.
Hải Trọng Đế Tử coi như là đế tử được phó chủ dược chi văn minh yêu thương. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Chỉ có mình mới biết nhà mình, phó chủ dược chi văn minh hiểu con trai mình bây giờ chưa ra cái gì mà thích gây sự khắp nơi, nên kêu một vị cao thủ khá gỏi là Bạch Phát Thần Châm Hải Đồng Nhất đi theo con mình, bảo vệ con trai. Đương nhiên có dặn Bạch Phát Thần Châm Hải Đồng Nhất rằng không liên quan tính mạng của Hải Trọng Đế Tử thì không cần ra tay.
Đây là lá bài cuối cùng bên cạnh một vị đế tử.
Thực lực của lão cơ bản tương đương với hai hộ vệ theo bên cạnh Kiếm Linh Đế Cơ là Liên Tinh, Yêu Nguyệt. Nhưng Kiếm Linh Đế Cơ có hai cái, lão chỉ một người. Tuyệt đối đừng xem thường Liên Tinh, Yêu Nguyệt, hai người này thực lực xem như cao nhất Kiếm Môn, nhưng cho đến bây giờ không bị cuốn vào chuyện gì trong Kiếm Môn nên mới không được để ý.
Bạch Phát Thần Châm Hải Đồng Nhất nhìn Lục Nguyên.
Lấy ánh mắt của lão sao không nhìn ra pháp lực của Lục Nguyên.
Pháp lực hỗn động cảnh ngũ tầng, dùng kiếm.
Biết âm dương thiết tắc, nhận định sắp luyện thành không gian thiết tắc.
Bá khí sáu tầng!
Ánh mắt thật đáng sợ, ra tay như chớp!
Thật mạnh!
Người như vậy đặt ở cùng cảnh giới tuyệt đối là yêu nghiệt, không ngờ Kiếm Môn ra nhân vật biến thái đến vậy.
Nếu lão biết bây giờ Lục Nguyên sắp thành tựu ba thiết tắc chắc trừng rớt tròng mắt.
Hải Trọng Đế Tử cực kỳ khó chịu, gã rất ghét Lục Nguyên.
Đáng tiếc, gã ghét hay không thì chẳng thay đổi được sự việc. Hải Trọng Đế Tử lòng máy động, lặng lẽ đánh ra một văn minh văn tự, chữ dược này ban đầu văn tự diễn sinh ra chữ vựng, chỉ cần Lục Nguyên tiếp xúc với nước liền sẽ bị chữ vựng tập kích. Hải Trọng Đế Tử vốn không phải cái loại quang minh lỗi lạc gì.
Con thiên tinh ngư thứ sáu xuất hiện, Lục Nguyên lại là thuấn di, toát bá khí chấn nhiếp, âm dương hiện ra. Nhưng lúc âm dương hiện ra Lục Nguyên cảm giác có một văn minh văn tự ập hướng mình, chớp mắt hơi nặng đầu, đây là văn minh văn tự. Lục Nguyên dùng tâm pháp chuyển thôn mộc long đánh ra, nuốt trọn chữ đó. Thôn mộc long đã lâu không ăn mộc hệ văn tự, giờ thì ăn một ngụm, hơi lớn chút.
Lục Nguyên vung tay, bắt được con thiên tinh ngư thứ sáu.
Hắn nhìn hướng Hải Trọng Đế Tử, nói:
- Con thứ sáu.
Hải Trọng Đế Tử lấy làm lạ, sao vậy nhỉ, mình rõ ràng dùng văn minh văn tự chữ vựng mà sao Lục Nguyên không bị ảnh hưởng gì?
Còn lại hai nén nhang Lục Nguyên lại bắt thêm hai con thiên tinh ngư, tổng cộng có tám con thiên tinh ngư.
Lục Nguyên giơ lên tám con thiên tinh ngư trong tay, nói:
- Mời, mời, mời.
Mời đương nhiên là Hải Trọng Đế Tử, dùng ba chữ mời không phải biểu hiện khách sáo. Hải Trọng Đế Tử hiểu tại sao Lục Nguyên dùng ba chữ mời này, đó là mời gã đi mất mặt. Dù gã dùng dược một canh giờ bắt thiên tinh ngư cũng không khả năng được nhiều vậy.
Nhưng Hải Trọng Đế Tử đã quen diễu võ dương oai, không dễ dàng chịu thua, lập tức nghĩ kế. Gã thậm chí có lẽ mình đột nhiên bùng nổ may mắn, bắt được chín con thiên tinh ngư thì sao. Tiếc rằng gã không đột nhiên may mắn, lần này không bắt được cả một con thiên tinh ngư.
- Ngươi thua.
Lục Nguyên mỉm cười xòe tay trước mặt Hải Trọng Đế Tử.
Hải Trọng Đế Tử tức sắp ói máu, gã cũng muốn nuốt lời, nhưng đường đường là đế tử mà không giữ lời thì hơi xấu mặt. Thôi, giao nhất điểm hỗn chi đan cho người này đi.
Gã hằn hộc lấy ra một phong mộc dược hộp, nói:
- Đây chính là nhất điểm hỗn chi đan.
Lục Nguyên vô cùng vui vẻ đón lấy, kiểm tra lại, đúng là giống với trong truyền thuyết nhất điểm hỗn chi đan. Có nhất điểm hỗn chi đan này, mình trùng kích hỗn động cảnh lục tầng có thêm tin chắc.
- Hải Trọng Đế Tử, ngươi đúng là người tốt!
Câu nói này tuyệt đối là thật lòng thật dạ.
Hải Trọng Đế Tử không phải người tốt được sao?
Khi mình thiếu nhất điểm hỗn chi đan thì gã tự đưa đến, còn chìa mặt ra cho mình tát đã tay. Không đúng, còn một điều, gã đưa tặng một chữ văn minh văn tự, để thôn mộc long ăn nô nê, người như vậy không phải người tốt thì còn ai nữa?
Nghe Lục Nguyên nói ngươi là người tốt, Người tốt Hải Trọng Đế Tử nổi giận quát:
- Người áo xanh kia, ngươi nhớ kỹ, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, xem ngươi sẽ không luôn luôn ở trong pháp cổ thế giới!
Bỏ câu đó xong gã đi mất, theo đánh cuộc thì gã pahir rời khỏi đây.
Mới rời khỏi Vạn Pháp Bộc Bố Hải Trọng Đế Tử liền lớn tiếng la:
- Lập tức điều tra rõ người áo xanh này ch ota, rốt cuộc là nhân vật gì, ta muốn cho hắn biết cái gì là thuốc hối hận!
Không thể không công nhận thuộc hạ của Hải Trọng Đế Tử khá giỏi, chốc lát đã tra ra lai lịch người áo xanh.